Địa vị thái tử của hắn là không có khả năng bị dao động, triều đình trên
dưới cũng không ít người lao tâm khổ tứ vì nó, hắn tự nhiên biết có mấy
huynh đệ không an phận nói ra nói vào, nhưng cũng không thể làm thay đổi đại cục. Chỉ cần có một ngày, hắn có thể leo lên đỉnh cao quyền lực,
ngồi ngay ngắn trên kim loan bảo tọa, Đào Tiểu Vi sẽ còn có thể trở lại
trong tay hắn.
Nếu như Nhan Hi chiếm được Đào
Tiểu Vi, cho dù thái tử có một ngày trở thành hoàng đế, hắn cũng vẫn như trước, chỉ có thể đứng xa mà nhìn.
Hoài bảo thống nhất thiên hạ của hắn hoàn toàn trông cậy vào Nhan Hi, đây cũng là nguyên nhân cho tới
bây giờ, thái tử còn không chịu cùng Nhan Hi quyết liệt. Hắn chịu đựng
lòng đau nhức, nhìn Đào Tiểu Vi hờn dỗi, mỉm cười trong lòng Nhan Hi,
nhẫn nại cho tới hôm nay, không phải để lưu lại Nhan Hi sao.
Thế nhưng, Nhan Hi cư nhiên chỉ mới nghe thấy một điềm báo nguy hiểm, đã liền cùng Đào Tiểu Vi chạy trốn, thái tử có một loại cảm giác thất bại, tiền mất tật mang.
Không được, hắn tuyệt đối không
để chuyện này phát sinh, so với thiên hạ, Nhan Hi và Đào Tiểu Vi, hắn đã chọn rồi một người, Nhan Hi - giá trị lợi dụng hiển nhiên lớn hơn.
Huống chi áp lực của ngũ quốc
liên minh còn ở đó, tuy rằng hiện tại đã gần hoàn thành việc dẹp loạn,
nhưng luôn luôn sẽ còn tai hoạ ngầm, không triệt để khó bảo toàn ngày
sau “tro tàn lại cháy”. Nhan Hi là sát thần uy hiếp được ngũ quốc, hắn
còn tại, ngũ quốc liền còn sợ hãi, nếu như Nhan Hi cùng hoàng thất quyết tuyệt bị truyền ra ngoài, thái tử không dám nghĩ tiếp nữa, mồ hôi lạnh
đã chảy ròng sau gáy.
Hôm nay có thể ngăn cản Nhan Hi, chỉ có một mình phụ hoàng, thái tử vội vã thay đổi triều phục, ngay
trong đêm vào cung, hắn biết phụ hoàng cùng hắn là có chung tâm tư, hắn
trăm triệu lần cũng sẽ không mở mắt nhìn Nhan Hi rời đi.
Không nghĩ tới, thật vất vả đi tới ngự thư phòng nhưng tìm không ra hoàng thượng.
Thái giám canh gác xưa nay chỉ
phụ trách quét tước, căn bản là không biết hoàng đế đi đâu, mà hôm nay
thiếp thân nô tài một người cũng không thấy.
Sắc trời đã tối hẳn, chính ngọ
Nhan Hi đã ra kinh, hiện tại đã đi được rất xa, hoàng đế nếu không xuất
binh đuổi theo, chỉ sợ cũng đừng nghĩ đuổi tới nữa. Đang lo lắng phiền
não, thái giám tổng quản khập khiễng từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy thái tử, liền vẻ mặt tươi cười, "Điện hạ, đã trễ thế này ngài thế nào lại
tới đây?"
"Đây không phải tổng quản đại
nhân sao? chân làm sao vậy, xem ra bị thương rất nghiêm trọng?" Thái tử
nhãn tình sáng lên, dường như người chết đuối bắt được cộc phao cứu nạn.
"Đây là thất điện hạ thưởng cho
nô tài." Cúi xuống, trong đôi mắt cũng vừa thoáng qua một tia oán độc,
tổng quản thái giám tỏ ra ủy khuất.