Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 113: Chương 113




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đỡ Yến Phi đỡ trở lại ký túc xá, Vệ Văn Bân nhanh chóng đi rót nước cho Yến Phi, Tiêu Bách Chu sợ hãi nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Yến Phi.

“Xảy ra chuyện gì? Bọn họ đối với cậu làm gì?”

Yến Phi một tay ôm đầu, rên rỉ: “Bọn họ không làm gì đối với tôi… là đối với Yến Phi trước kia… Tôi vừa nhìn thấy bọn họ, đầu liền đau vô cùng. Có thuốc giảm đau ở đó không? Rất đau.”

Yến Phi môi đều trắng bệch.

“Tôi đi mua cho cậu!” Vệ Văn Bân buông cốc nước xuống, chạy ra khỏi ký túc xá.

Tiêu Bách Chu vội vàng day đầu cho Yến Phi, cũng không dám hỏi xem hai người kia rốt cuộc đã làm gì. Yến Phi đau tới mức toàn thân toát ra mồ hôi lạnh. Từ khi sống lại đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Yến Phi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc mãnh liệt của nguyên thân.

Di động đặt ở trên mặt bàn học của Yến Phi vang lên, Tiêu Bách Chu thay hắn tiếp nhận.

“Alo? Nhạc ca.”

“Bách Chu?”

“Là tôi. Yến Phi không thoải mái, đầu rất đau, không có cách nào nhận điện thoại.”

“Chúng tôi lập tức tới, cậu giúp chúng tôi chăm sóc anh ấy.”

“Vâng. Văn Bân đã đi mua thuốc giảm đau rồi.”

“… Chúng tôi lập tức sẽ tới.”

Thanh âm của Nhạc Thiệu khiến cho Tiêu Bách Chu nghe được trong lòng hơi run sợ. Cúp điện thoại, thấy Yến Phi đau tới mức đôi mắt cũng nhắm lại, hô hấp dồn dập, Tiêu Bách Chu càng thêm sợ hãi. Y vắt khô khăn mặt đã được nhúng nước nóng, giúp Yến Phi lau đi mồ hôi lạnh trên trán, sau đó bưng cốc nước qua để cho hắn uống.

Yến Phi đau tới mức hận không thể tìm một chiếc búa đem đầu đập vỡ, không ngừng dùng nắm tay đập lên trên đầu của mình. Tiêu Bách Chu giữ chặt tay của hắn, hỏi: “Là đau nửa đầu hay là đau cả đầu?”

“Cả đầu.” Yến Phi nói chuyện có chút hữu khí vô lực.

* hữu khí vô lực: uể oải, yếu xìu

“Cậu trước hết đừng nói nữa.” Tiêu Bách Chu nghe được dị thường hoảng sợ.

‘Cạch’, cửa của ký túc xá mở ra, Tiêu Bách Chu quay đầu lại, kinh ngạc: “Tiêu Dương?” Rồi lại hỏi người còn lại: “Sao nhanh vậy? Cậu tới phòng y tế của trường để lấy thuốc?”

Người tiến vào không phải ai khác, đúng là hai người còn lại của ký túc xá 3414. Tiêu Dương vẻ mặt lo lắng đi tới bên cạnh của Yến Phi, giải thích: “Vừa rồi anh trai của tôi gọi điện thoại tới, tôi cùng Hứa ca liền nhanh chóng trở lại, đúng lúc ở bên dưới gặp được lão Vệ. Hứa ca đi mua thuốc rồi, hai người chúng tôi về trước.”

Tiếp theo, Tiêu Dương hỏi: “Yến ca, rất đau sao?”

“Rất đau. Cậu ấy cũng không muốn nói nhiều.” Tiêu Bách Chu trả lời thay.

Yến Phi nhắm lại hai mắt, để Tiêu Bách Chu day đầu cho mình, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy hắn như vậy, Tiêu Dương cùng Vệ Văn Bân lo lắng không thôi.

Đợi không bao lâu, có người gõ cửa, Vệ Văn Bân chạy nhanh đi ra mở cửa, người ngoài cửa chính là Hứa Cốc Xuyên. Không nói gì, giày cũng không thèm đổi, Hứa Cốc Xuyên liền đi vào, trên tay còn cầm theo một túi plastic bên trên có in tên hiệu thuốc. Thấy tình huống của Yến Phi, Hứa Cốc Xuyên nhíu mày.

“Đại Phi, cậu trước hết uống thuốc giảm đau đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện.”

Yến Phi vô lực lắc đầu, nói: “Tôi không phải là sinh bệnh… đi bệnh viện cũng vô dụng. Tôi đây là bị hậu di chứng.”

Tiêu Dương lấy ra thuốc giảm đau, Yến Phi uống thuốc. Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi đã liên hệ với Nhạc Thiệu, cậu ta nói hai tên kia hiện tại đang ở trên xe taxi. Chỉ cần bọn chúng xuống xe, lập tức bắt người.”

Yến Phi gật gật đầu, không nói tiếp nữa. Hắn không nói gì, những người khác cũng giữ im lặng. Qua ước chừng 10 phút, Yến Phi thở hắt ra hai ngụm, lại hổn hển ôm đầu nói: “Tốt hơn một chút.”

Hứa Cốc Xuyên lập tức hỏi: “Chuyện này là làm sao?”

Yến Phi dựa vào Tiêu Dương, vẫn có chút suy yếu trả lời: “Cụ thể còn phải chờ tới lúc bắt được hai người kia thì mới hỏi được. Bất quá dựa theo phân tích những gì mà hai người kia nói, bọn họ hẳn là từng vơ vét tài sản của ‘Yến Phi’. Thẻ sinh viên của ‘Yến Phi’ cũng ở trong tay của bọn họ, hình như ‘Yến Phi’ trước kia từng trộm đồ vật này nọ.”

“Trộm đồ?” Vệ Văn Bân kinh hô.

Hứa Cốc Xuyên lông mày càng thêm nhíu chặt, Yến Phi nói tiếp: “Tôi vừa thấy bọn họ, đầu liền vô cùng đau, càng lúc càng thêm đau, có thể thấy được ‘Yến Phi’ lúc còn sống đối với hai người bọn họ có bao nhiêu sợ hãi. Cho dù nhìn thấy Nghê Thúy Hoa, tôi cũng không đau đầu đến như vậy. Bọn họ thương tổn đối với ‘Yến Phi’ vượt xa cả Nghê Thúy Hoa. Cho nên tôi hoài nghi ‘Yến Phi’ tự sát có liên quan tới hai người bọn họ. Bọn họ hôm nay tới gặp tôi để vơ vét tài sản, đòi tôi 10 vạn đồng cộng thêm chiếc xe trong trường kia. Chỉ có như vậy bọn họ mới đồng ý trả lại thẻ sinh viên cho tôi, coi như thanh toán xong quan hệ. Bọn họ biết được tôi lái xe đến trường, phỏng chừng đã quan sát tôi vài ngày.

“Quả thực là muốn chết!” Tiêu Dương trong ngực tràn ngập tức giận, hỏi: “Bọn họ chẳng lẽ không hoài nghi vì sao anh đột nhiên lại trở nên có tiền?”

Yến Phi nói: “Biết a. Bọn họ biết anh có quan hệ cùng với ông chủ của ‘Phong Viễn’, bằng không cũng sẽ không đòi một sinh viên nghèo như anh 10 vạn đồng cộng thêm một chiếc xe.”

Vệ Văn Bân thở dốc vì kinh ngạc: “Bọn họ biết bạn trai của cậu là ông chủ của ‘Phong Viễn’ rồi, vậy mà còn dám vơ vét tài sản của cậu? Ngu ngốc a!”

Yến Phi cười lạnh: “Trên thế giới này, người ngu ngốc có rất nhiều.”

Hứa Cốc Xuyên sáng tỏ, nói: “Nếu ‘Yến Phi’ bị bọn chúng nắm trong tay nhược điểm, bọn chúng tự nhiên sẽ cho rằng Yến Phi không dám để lộ việc bản thân từng đi ăn trộm này nọ cho ba người Nhạc Thiệu biết. Hai tên đó phỏng chừng trước kia đã thành công vơ vét tài sản của ‘Yến Phi’ không ít lần, vì vậy mặc dù hiện tại thân phận của Yến Phi đã thay đổi, nhưng bọn chúng vẫn cho rằng không có vấn đề gì.”

“Người không biết sống chết hàng năm đều có, nhưng cảm giác năm nay đặc biệt nhiều a.” Tiêu Bách Chu lắc đầu, vì hai người kia bi ai.

‘Bang bang rầm!’

Cửa của ký túc xá phát ra thanh âm kịch liệt, Vệ Văn Bân vội vàng chạy ra mở cửa. Hai người từ bên ngoài vọt vào: “Phi!” Là Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu.

Yến Phi sắc mặt vẫn có chút trắng bệch, hướng hai người cười cười: “Anh lại có phiền toái quấn thân rồi.”

Vừa thấy bộ dạng của Yến Phi, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu liền muốn giết người. Hứa Cốc Xuyên nói: “Các cậu đưa Đại Phi trở về nhà đi, cậu ấy bị đau đầu, vừa mới uống thuốc giảm đau. Tôi đề nghị tốt nhất để cho cậu ấy ngủ một giấc. Bên kia để tôi tới xử lý.”

“Tạm thời giao lại cho anh. Hắc ca buổi sáng đã đi Tây Hàng. Hai tên kia hiện tại đã bị thuộc hạ của tôi theo dõi, tôi sẽ bảo bọn họ trực tiếp liên lạc với anh.” Nhạc Thiệu nói, nâng Yến Phi dậy.

Hứa Cốc Xuyên nói: “Các cậu cứ đi đi.”

Yến Phi sắc mặt rất kém, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu tạm thời đem chuyện này giao cho Hứa Cốc Xuyên tới xử lý. Hai người đỡ Yến Phi, vốn Tiêu Tiếu muốn ôm lấy Yến Phi, nhưng lại bị hắn kiên quyết cự tuyệt.

Ba người vừa rời đi, Hứa Cốc Xuyên liền đối với ba người khác trong ký túc xá, nói: “Các cậu trước theo tôi đi ăn cơm.”

Tiêu Dương túm lấy cánh tay của Hứa Cốc Xuyên: “Hứa ca, bắt được hai người kia rồi, em cũng muốn đi xem.”

Hứa Cốc Xuyên thân mật xoa xoa khuôn mặt của cậu, nói: “Nhóc đừng đi. Người bắt được rồi sẽ bị thẩm vấn, trường hợp đó không dễ nhìn lắm, sẽ dọa tới nhóc. Được rồi, đi ăn cơm đã. Cơm nước xong đưa ba người trở về ký túc xá để nghỉ ngơi, sau đó tôi sẽ đi xử lý.”

Nghĩ nghĩ, Tiêu Dương buông cánh tay của Hứa Cốc Xuyên ra, đồng ý. Vệ Văn Bân nhìn nhìn hai người, cảm thấy hình như bản thân đã phát hiện ra một bí mật rất lớn.



Nhạc Thiệu lái xe, Yến Phi nằm ở phía sau, gối lên đùi của Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu giúp hắn day day đầu. Thuốc giảm đau hiệu quả bộc phát, đầu không còn quá đau, nhưng huyệt Thái Dương vẫn lên tục căng cứng nhảy lên, rất khó chịu. Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu miễn bàn trong lòng có bao nhiêu đau nhức. Lên xe, Yến Phi liền đem mọi chuyện nói cho hai người nghe. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không hề cảm thấy Yến Phi vì sao lại thường hay dễ dàng trêu chọc phiền toái đến như vậy, ngược lại càng thêm muốn giết người.

Một đường rất nhanh liền trở về Đông Hô, Tiêu Tiếu đem Yến Phi ôm tới trên phòng ngủ tầng hai, Nhạc Thiệu đi đun sữa, lại thả vào bên trong một viên thuốc ngủ. Yến Phi thay quần áo ngủ, uống hết cốc sữa, tại dưới tình cảnh được hai người vỗ vễ làm bạn, liền nhanh chóng chìm vào trong giấc ngủ. Người này tối ngày hôm qua còn cùng hai người bọn họ triền miên, vậy mà hiện tại lại suy yếu trở lại. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu tại sau khi Yến Phi ngủ rồi, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm.

“Nhị ca, tớ qua đó, cậu ở nhà với Phi.”

“Để tớ gọi Nhạc Lăng lại đây.”

Dứt lời, Nhạc Thiệu đi ra ngoài gọi điện thoại cho Nhạc Lăng, bảo hắn qua đây trông Yến Phi. Hai cái tên hỗn đản kia, Nhạc Thiệu nếu không tự mình ra tay thì khó tiêu trừ được mối hận trong lòng!

Trên đường đi, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu liền nhận được điện thoại của Hứa Cốc Xuyên. Hai người kia sau khi rời khỏi trường học liền ngồi taxi trở lại một tiểu khu cũ kỹ ở khu đông thành phố. Hứa Cốc Xuyên thời điểm lấy được tin tức từ bảo tiêu xong, liền gọi điện ra lệnh cho thuộc hạ hành động, hiện tại hai người kia đã bị mang đi trong tình trạng mắt bị che, tay chân bị trói cùng miệng bị bịt kín.

Nhạc Lăng sau khi nhận được điện thoại của anh trai, lập tức lái xe chạy tới Đông Hồ, tiện đường còn đón theo Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương. Vốn hắn chỉ định đón một mình Tiêu Bách Chu mà thôi, nhưng Tiêu Dương cũng muốn tới. Vệ Văn Bân cũng muốn đi, nhưng nếu cả ba đều đi hết, tiết học buổi chiều sẽ không có ai đi học. Cuối cùng, Vệ Văn Bân đành phải ‘hy sinh’. Cậu ta đi học nghe giảng, còn Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương sẽ đi chiếu cố Yến Phi.

Bên trong sân tập bắn tư nhân tại đế đô của Hứa Cốc Xuyên, anh vô cùng có hưng trí thử vài phát đạn. Một gã thuộc hạ vội vàng chạy tới báo cáo: “Hứa thiếu, Nhạc thiếu cùng Tiêu thiếu tới.”

“Đem hai người họ dẫn tới tầng hầm, ta sẽ qua ngay.”

“Vâng.”

Người kia nhanh chóng rời đi, Hứa Cốc Xuyên tháo xuống tai nghe cùng kính mắt bảo hộ, thuận tay lại cầm lấy khẩu súng mà mình vừa mới sử dụng kia.

Vừa thấy Hứa Cốc Xuyên, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu câu đầu tiên chính là: “Người đâu?”

Hứa Cốc Xuyên lấy bao thuốc lá đưa qua, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều rút ra một điếu, thuộc hạ đi theo phía sau của Hứa Cốc Xuyên lập tức bước tới châm lửa. Hứa Cốc Xuyên lúc này mới trả lời: “Ở trong phòng hành hình.” Nói tới đây, anh cười nhạo một iếng, “Tôi cho bọn chúng mỗi người một súng, bọn chúng liền khai ra toàn bộ.” Phất tay, Hứa Cốc Xuyên dẫn hai người Nhạc Thiệu đi vào căn phòng phía sau. Hứa Cốc Xuyên hơi lộ ra nghiêm túc, nói: “Chuyện lần này nói nghiêm trọng cũng không nghiêm trọng, nhưng cũng không thể kết thúc tại đây.”

“Có ý gì?” Tiêu Tiếu lạnh giọng.

Hứa Cốc Xuyên nhíu mày: “‘Yến Phi’ từng làm thêm trong một cửa tiệm nhỏ, lúc đó hai tên này tới cửa tiệm kia ăn cơm, để di động trên mặt bàn. Thời điểm thu dọn, ‘Yến Phi’ liền đem di động nhét vào trong túi của mình, kết quả bị ‘chủ nhân di động’ bắt được. Hai tên này là loại đầu đường xó chợ, không học vấn không nghề nghiệp, cố ý làm như vậy để thả dây câu cá, hòng thường xuyên vơ vét tài sản của đối phương. ‘Yến Phi’ bị hai người bọn chúng hù dọa, không chỉ bồi tội bằng 300 đồng, còn lấy cả thẻ sinh viên của bản thân ra. Hai tên kia vừa thấy cậu ta là sinh viên của Đế Đại, liền lấy đó làm áp chế, thỉnh thoảng tới tìm ‘Yến Phi’ để đòi tiền. ‘Yến Phi’ sợ bị trường học phát hiện sẽ dẫn tới đuổi học, không dám báo nguy, cứ như vậy bị hai người kia vơ vét tài sản.”

“Mỗi lần tới đòi tiền, số lượng tiền mà bọn chúng yêu cầu không giống nhau, bọn chúng nắm trong tay rất chắc giới hạn. Hai tên này cứ như vậy vơ vét tài sản của ‘Yến Phi’ suốt nửa năm, mỗi tháng tới ba bốn lần, có khi là bảy tám lần. Ban đầu chỉ lấy mấy trăm đồng, nhưng có lần đánh bạc thua tiền, bọn chúng bắt ‘Yến Phi’ phải đưa 2000 đồng, ba ngày sau ‘Yến Phi’ liền thực sự đưa cho bọn chúng 2000 đồng. Từ đó về sau bọn chúng ‘khẩu vị’ càng thêm lớn, có lần mở miệng ra đòi tới tận một vạn đồng. Không quá hai ngày sau, ‘Yến Phi’ liền tự sát. Bọn chúng vừa biết tin ‘Yến Phi’ tự sát liền bỏ chạy tới nhà thân thích ở vùng khác để trốn tránh, sợ cảnh sát phát hiện ra chuyện vơ vét tài sản, cho nên một mực thủ vững tại bên kia không trở về đế đô. Lần này bọn chúng ở trên mạng đọc được bài post vu oán Đại Phi, biết Đại Phi vẫn còn sống, hơn nữa còn sống không tồi, liền lớn gan sinh ra ý xấu, lại muốn diễn lại trò cũ để vơ vét tài sản của Đại Phi.”

Nói tới đây, Hứa Cốc Xuyên lo lắng nói: “Đại Phi nói thời điểm cậu ấy sống lại, trên người chỉ có 70 đồng. ‘Yến Phi’ từ đâu có được số tiền này? Hai tên kia nói, từ sau khi bị vơ vét tài sản, ‘Yến Phi’ liền không còn làm thêm ở trong cửa tiệm kia nữa, cho nên bọn chúng cũng không biết ‘Yến Phi’ là từ đâu có được tiền. Sở dĩ tôi nói chuyện này không thể kết thúc tại đây chính là vì điểm này. Hai tên kia trước trước sau sau số lượng tài sản vơ vét lên tới hơn năm vạn đồng, ‘Yến Phi’ từ chỗ nào lấy được năm vạn đồng? Tiền đó không biết từ đâu tới, Đại Phi rất có thể ở dưới tình huống không biết gì cả, lại một lần nữa bị rơi vào phiền toái hoặc nguy hiểm.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiết vẻ mặt đều vô cùng nghiêm túc. Nhạc Thiệu nói: “Tôi lập tức sẽ phái người đi thăm dò, để xem ‘Yến Phi’ rốt cuộc từ đâu lấy ra số tiền kia.” Lại hút sâu một ngụm, anh nói: “Đem hai người chúng tôi đi nhìn hai tên không sợ chết kia.”

“Đi thôi.” Hứa Cốc Xuyên chỉ chỉ về phía cánh cửa ở phía sau Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu.

Thời điểm đẩy cửa ra, Tiêu Tiếu đối với Hứa Cốc Xuyên nói: “Tìm cho tôi vài con chó săn đã đói bụng hai ngày lại đây.”

Hứa Cốc Xuyên ra hiệu cho thuộc hạ đang đứng trong phòng, đối phương lập tức gọi điện liên hệ, để người nhanh chóng mang chó săn lại đây. Trong phòng, hai kẻ đang bị cột trên giá hành hình, trên đùi phải còn có một lỗ thủng, bọn họ vừa nhìn thấy ba người bước vào, lại nghe được câu nói kia của Tiêu Tiếu, sợ tới mức không thể khống chế nổi.



Buổi tối gần 1 giờ, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mới trở lại Đông Hồ, đi cùng còn có Hứa Cốc Xuyên. Nhạc Lăng đang ngồi chờ trong phòng khách. Ba người vừa mới đi vào, Tiêu Tiếu liền hỏi: “Phi có đỡ hơn chút nào không?”

Nhạc Lăng sắc mặt ngưng trọng nói: “Không có. Thuốc giảm đau chỉ có hiệu quả một chút, Yến ca lại bắt đầu đau đầu. Buổi tối anh ấy chỉ ăn được một bát cháo, còn lại cái gì cũng không ăn nổi. Vừa rồi mới uống thêm một viên thuốc giảm đau, Bách Chu cùng Tiểu Dương đang ở trên tầng bồi anh ấy.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu một thân dính đầy huyết tinh lan tỏa ra khắp phòng. Hai người chạy tới trên tầng, Hứa Cốc Xuyên không đi theo. Nhạc Lăng hỏi: “Hai tên kia sao rồi?”

Hứa Cốc Xuyên đi tới ghế sopha đơn, ngồi xuống, lãnh huyết nói: “Đã biến thành thức ăn cho chó.”

Nhạc Lăng bình tĩnh gật đầu, không có phản ứng gì tiêu cực, chỉ hỏi: “Là đơn thuần vơ vét tài sản?”

“Trước mắt còn chưa rõ.” Hứa Cốc Xuyên đem tình hình kể lại cho Nhạc Lăng nghe.

Trên tầng, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu ngồi ở bên giường, giữa giường, Yến Phi sắc mặt không chút huyết sắc đang nằm đó, nhìn qua dị thường suy yếu. Tiêu Dương lo lắng nói: “Anh, Yến ca vẫn đau đầu, các anh mau tìm biện pháp a.”

Tiêu Bách Chu đứng một bên nói: “Đây là hậu di chứng mà Yến Phi trước kia lưu lại, uống thuốc căn bản không giải quyết được vấn đề.”

Nhạc Thiệu thanh âm thô ráp mở miệng: “Hai người cũng mệt mỏi cả ngày rồi, tối nay ngủ lại tại Đông Hồ đi. Tiểu Dương, Hứa Cốc Xuyên ở dưới tầng, em đi giúp bọn anh tiếp đãi anh ta. Bách Chu, cậu cùng Nhạc Lăng tôi sẽ không quản. Mọi người tự tìm phòng rồi đi nghỉ ngơi đi.”

Tiêu Bách Chu cùng Tiêu Dương gật gật đầu, lo lắng liếc mắt nhìn Yến Phi một cái, hai người im lặng rời đi. Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Tiêu Tiếu khom người, ở bên tai của Yến Phi nói: “Yến Phi, hai tên vơ vét tiền của cậu kia, chúng tôi đã biến bọn chúng trở thành thức ăn cho chó, báo thù cho cậu. Không ai có thể tiếp tục làm cậu bị tổn thương nữa. Cậu an tâm rời đi đi. Chúng tôi sẽ thay cậu bảo vệ tốt người nhà cùng danh dự của cậu.”

Bàn tay to lớn của Nhạc Thiệu không ngừng vuốt ve trên vầng trán lạnh lẽo của Yến Phi, nói: “Mặc kệ cậu từ đâu lấy được số tiền kia, cậu hiện tại chính là Yến Phi. Không ai biết được trước kia cậu đã từng làm gì, sau này, mọi người khi nói tới ‘Yến Phi’, đều chỉ biết hâm mộ cùng tôn kính.”

Nói ra những lời này, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều đi vào phòng tắm để tẩy rửa một thân huyết tinh. Xong xuôi tất cả, hai người mới lên giường, đem người vô tội bị ‘bắt nạt’ gắt gao ôm vào trong lồng ngực.

Trong phòng ngủ dành cho khách, sau khi nghe xong Hứa Cốc Xuyên kể lại chuyện hai người kia vơ vét tài sản của ‘Yến Phi’ như thế nào, Tiêu Dương liền vùi người vào trong lồng ngực của Hứa Cốc Xuyên, hỏi: “Hai người anh trai của em xử lý thế nào? Có phải hay không đưa tới đấu trường ngầm?”

Hứa Cốc Xuyên vuốt ve thân thể chỉ mặc mỗi áo ba lỗ cùng quần lót của Tiêu Dương đang được mình ôm trong lòng, nhắm lại đôi mắt, như ngủ như không, trả lời: “Phế đi tay chân, ném tới nơi nào đó tại trong đế đô. Đã đi ngủ chưa. Buồn ngủ rồi chứ?”

“Mệt.” Rất phối hợp ngáp một cái, Tiêu Dương nhắm mắt lại. Hứa Cốc Xuyên động tác trên tay vuốt ve vẫn tiếp tục. Chuyện tình hắc ám như vậy, chỉ bản thân anh biết là được rồi.

Tại một gian phòng ngủ khác dành cho khách, Tiêu Bách Chu thở dài, Nhạc Lăng nhắm lại hai mắt hỏi: “Sao lại thở dài? Yến ca qua hai ngày nữa hẳn là sẽ không có việc gì.”

Tiêu Bách Chu nói: “Nếu Yến Phi không được trọng sinh, nhân sinh của cậu ta có lẽ sẽ càng thêm u ám. Em chỉ cảm khái mà thôi. Em hy vọng, cậu ta ở tại thế giới bên kia cũng tốt, đầu thai chuyển thế cũng tốt, đều có thể bắt đầu lại một cuộc sống mới tốt đẹp hơn kiếp này.”

“Sẽ.” Nhạc Lăng hạ xuống trên trán của Tiêu Bách Chu một nụ hôn, nói: “Ngủ đi, ngày mai em còn phải đi học. Cuối tuần anh sẽ về nhà.”

Tiêu Bách Chu trong lòng mềm nhũn: “Được. Em sẽ đun canh cho anh ăn.”

Nhạc Lăng ôm chặt người trong lồng ngực. Từ tận đáy lòng hắn cảm thấy may mắn vì Chung ca đã sống lại trên người của Yến Phi, bằng không, hắn sẽ bỏ qua người này.

Trong một góc hắc ám tại đế đô, ngọn lửa của tàn thuốc lúc ẩn lúc hiện.

~ ~ ~ ~ ~

* túi plastic:

tui-dung-rac-sinh-hoat

* tai nghe cùng kính mắt bảo hộ:

dobaohocuacacvdvbansungxindenmucnao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.