Bỉ Thì Bỉ Thì Phần 1

Chương 114: Chương 114




Chóp mũi là hơi thở mà bản thân quen thuộc, còn chưa mở mắt, Yến Phi liền lẩm bẩm gọi: “Thiệu Thiệu… Tiểu Tiểu…”

“Anh, anh tỉnh rồi, đỡ hơn chút nào không? Đầu còn đau không?”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đã sớm tỉnh lại đều vội vàng hỏi, tay của hai người đồng thời day day đầu cho Yến Phi.

Phản ứng trong chốc lát, Yến Phi lúc này mới đáp: “Không đau, chỉ là rất đói.”

“Anh ngày hôm qua trên cơ bản là không ăn gì cả, để em đi lấy đồ ăn cho anh.” Tiêu Tiếu xốc chăn xuống giường. Nhạc Thiệu nói: “Em đi đun sữa cho anh.”

“Phải cho đường vào.”

“Được.”

Nhạc Thiệu cũng xuống giường. Yến Phi nhắm lại đôi mắt, nằm bất động, đói vô cùng, không có khí lực, bất quá đầu một chút cũng không còn đau.

Không đợi bao lâu, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều trở lại. Trong tay của Nhạc Thiệu là một cốc sữa, trên tay của Tiêu Tiếu là khay đựng bữa sáng —– trứng rán jăm-bông cùng bánh mì. Yến Phi ngày hôm qua thời gian ngủ quá dài, bây giờ còn chưa tới chín giờ.

Thấy sắc mặt của hắn không còn trắng bệch giống như ngày hôm qua, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều thoáng thả lỏng tâm tình. Nhạc Thiệu nói: “Em gọi điện thoại cho lão tam rồi, cậu ấy lập tức trở về nước. Mấy ngày tới anh xin nghỉ đi.”

Yến Phi vừa ăn vừa nói: “Công việc bên kia của A Trì đã xong rồi sao? Nếu chưa xong thì cũng đừng để em ấy trở lại. Mấy thứ mà Yến Phi trước kia lưu lại, anh đều để trong một chiếc túi, nằm trong ngăn kéo dưới cùng. Em bảo Tiểu Dương mang tới đây cho anh, cuối tuần anh sẽ lần nữa đi học.”

Nhạc Thiệu nói: “Chuyện tình bên kia của A Trì đã không sai biệt lắm, cậu ấy có thể trở về trước. Em lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Dương. Anh có muốn ăn cơm không, hay là ngủ tiếp một chút?”

“Không ngủ nữa. Ngủ đủ rồi, chỉ là rất đói.” Nuốt xuống đồ ăn trong miệng, Yến Phi nói: “Anh ở nhà vẽ tranh.”

“Cũng tốt.”

Sờ sờ cái trán của Yến Phi, không sốt, Nhạc Thiệu vẫn lo lắng nói: “Đừng miễn cưỡng, nếu vẫn còn đau đầu thì phải nghỉ ngơi.”

Yến Phi lúc này mới nhớ ra có việc hắn còn chưa hỏi, lại nuốt xuống đồ ăn trong miệng, hỏi: “Sự tình xử lý sao rồi? Bọn họ vì sao lại vơ vét tài sản của ‘Yến Phi’?”

Nhạc Thiệu liền đem chuyện Yến Phi trước kia bị vơ vét tài sản kể lại cho Yến Phi nghe, bất quá đối với quá trình xử lý, anh chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Bọn chúng dám vơ vét tài sản của anh, chính là muốn chết. Em tự nhiên là thành toàn cho bọn chúng.”

Yến Phi uống sữa, cũng không hỏi xem hai người kia rốt cuộc là còn sống hay đã chết. Bằng vào những hành vi mà bọn họ đối với Yến Phi trước kia, tuy nói Yến Phi trước kia đã chết rồi, cũng không có biện pháp sống lại, nhưng Yến Phi cũng không định buông tha cho hai người kia. Bất quá hắn cũng nghĩ tới một việc: “Tiền của Yến Phi trước kia là từ đâu mà có? Trước trước sau sau hơn năm vạn đồng, đối với cậu ta cũng không phải là một con số nhỏ.”

“Bọn em đang phái người đi thăm dò.” Nhạc Thiệu nhịn không được nói: “Anh, nếu không trước khi chúng ta điều tra được rõ ràng, anh đừng đi học. Em lo lắng.”

Yến Phi cắn bánh mì nói: “Sợ cái gì. Có cả đám cầm dao tới anh cũng không sợ. Các em đi thăm dò, anh ở ngay tại trong trường học lắc lư. Nếu tiền của Yến Phi trước kia thực sự là tiền bất chính, anh sẽ chờ phiền toái tìm tới tận cửa, chỉ cần bọn họ không sợ chết.”

Nhạc Thiệu ở trong lòng thở dài một tiếng, anh chỉ biết người này sẽ không đáp ứng. Tiêu Tiếu nói: “Bọn em sẽ tăng lên số lượng bảo tiêu.”

“Được.” Yến Phi không cự tuyệt.

Ăn no bụng rồi, có khí lực, Yến Phi rời giường đi tắm rửa, sau đó chui đầu vào trong phòng vẽ tranh, tiếp tục đẩy nhanh tiến độ. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không đi tới công ty. Hà Khai Phục cùng Tần Trữ sau khi biết được tin tức, hai người phân biệt lợi dụng nhân mạch riêng của bản thân, thăm dò xem Yến Phi ‘khi còn sống’ rốt cuộc từ đâu lấy được số tiền kia.

Đối với hành vi sai trái của Yến Phi trước kia, Yến Phi có thể lý giải. Yến Phi trước kia bất quá chỉ là nhất thời nóng đầu nổi lên suy nghĩ xấu, nào ngờ cứ như vậy bị ép tới đường cùng. Vốn gánh nặng cuộc sống cũng đã đủ khiến cho cậu ta không thở nổi, hai tên hỗn đản kia cư nhiên còn lòng tham không đáy, không ngừng vơ vét tài sản, khiến cho cậu ta suy sụp hoàn toàn. Yến Phi đứng trước mộ phần nho nhỏ kia, tâm tình phá lệ trầm trọng. Nếu Yến Phi trước kia bởi vì bị Nghê Thúy Hoa đá, lại bởi vì nghèo khó mà tự sát, Yến Phi sẽ khinh thường cậu ta; nhưng sự thật lại khiến cho hắn cảm thấy vô cùng nặng nề. Một tay đặt lên nơi trái tim đang đập, Yến Phi cầu nguyện với trời xanh. Hắn hy vọng đứa nhỏ kia sau khi kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi đầy khổ sợ sẽ có một khởi đầu mới, một đời vui vẻ bình an.

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đứng bên cạnh Yến Phi thật lâu. Đối với hai người mà nói, bọn họ cảm kích Yến Phi tự sát, bọn họ cũng hứa hẹn, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai từng khi dễ qua Yến Phi, đây là bồi thường của bọn họ đối với cậu ta. Yến Phi, cảm ơn cậu đã đem người quan trọng nhất trả lại cho chúng tôi, cậu an tâm mà đi đi.

“Trở về nhà thôi. Tối nay anh nấu cơm.”

Yến Phi thở hắt ra một ngụm.

“Gọi nhà hàng mang tới đi. Thân thể của anh hôm nay còn chưa khỏe hẳn.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không đồng ý.

“Không có việc gì.” Yến Phi trong lòng rõ ràng nói: “Mạng của anh khó khăn lắm mới lấy lại được, anh phải quý trọng từng giây từng phút ở chung một chỗ với các em. Anh sẽ làm cho các em những món ăn mà các em thích, cũng sẽ cố gắng tụ họp với bạn bè nhiều một chút. Thiệu Thiệu, Tiểu Tiểu, mặc kệ Yến Phi trước kia đã dùng cách nào để lấy được tiền, anh hy vọng các em cũng đừng để ý.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trầm mặc một hồi, bàn tay đang ôm eo của Yến Phi hơi dùng sức. Với năng lực của Yến Phi trước kia, nếu chỉ đơn thuần là làm thêm, khẳng định không thể kiếm được nhiều tiền tới như vậy. Từ sau khi hai người cùng Hứa Cốc Xuyên nói chuyện, trong lòng bọn họ vẫn luôn đè nén một tảng đá lớn. Có những cách nào kiếm tiền nhanh? Bán thân, đánh bạc, bán thuốc phiện. Với một sinh viên nghèo như Yến Phi, chỉ có duy nhất một biện pháp, đó là bán thân. Nghĩ tới khả năng của việc này, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều cảm thấy không thoải mái. Yến Phi cũng không thể thoải mái nổi, nếu thực sự là như vậy, trừ bỏ chấp nhận ra hắn cũng chỉ có thể chấp nhận. Có lẽ, đây là cái giá để sống lại. Yến Phi lúc này tiếc nuối nhất, đó chính là không thể đem thân thể của Chung Phong giao cho ba người mà bản thân yêu nhất.

Buổi tối tiễn bước bằng hữu, Yến Phi đem Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gọi đi tắm rửa, hắn một mình ở tại phòng ăn thu dọn. Lợi dụng sự bận rộn, Yến Phi một lần nữa đúc kết lại suy nghĩ. Từ sau khi sống lại tới bây giờ, phiền phức cứ từng cái từng cái kéo tới. Có do người khác mang tới, cũng có do chính hắn mang tới. Nhưng mặc kệ là việc gì, hắn chưa từng sợ hãi cùng phiền não. Chỉ có duy nhất chuyện lần này, khiến cho tâm tình của hắn nhiễu loạn. Tuy rằng hắn không có quyền can thiệp vào sự chi phối thân thể của nguyên chủ, nhưng người hiện tại tiếp quản thân thể chính là hắn, hắn không muốn nhìn thấy khối thân thể này có lây dính mấy thứ dơ bẩn gì đó.

Phun ra một ngụm hờn dỗn, Yến Phi đem mọi thứ tẩy rửa sạch sẽ, cởi xuống tạp dề, vỗ vỗ mặt, làm cho bản thân không tiếp tục bị chìm sâu vào trong phiền não, cước bộ thoải mái đi lên tầng. Nếu sự tình thực sự giống như bọn họ suy đoán, hắn cũng không thể lại một lần nữa tự sát đúng không, cho nên chỉ có thể thản nhiên đối mặt.

Trở lại phòng ngủ chính, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu đều đã tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường. Yến Phi trực tiếp đi vào trong phòng tắm. Tắm nước ấm một hồi, hắn sấy khô tóc, mặc áo choàng đi ra ngoài. Lướt qua hành lang, hắn đi vào phòng ngủ. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều đang đọc văn kiện, thấy hắn đã tắm xong, hai người đồng thời buông xuống văn kiện trong tay.

“Em đi đun sữa cho anh.” Tiêu Tiếu nói xong định xuống giường.

“Trước không cần.”

Yến Phi leo lên giường, nhích tới giữa hai người, ngồi tại trên chăn.

Vừa thấy hắn như vậy, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đều ngồi thẳng dậy, biết đối phương có chuyện muốn cùng bọn họ nói. Yến Phi ngồi tại nơi đó, bình tĩnh nói: “Thiệu Thiệu, Tiểu Tiểu, anh rất hối hận vì đã không đem thân thể chân chính của bản thân giao cho các em, thực sự rất hối hận.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vừa nghe, lập tức bật người ôm lấy hắn. Yến Phi ngăn lại hai người, tiếp tục nói: “Hiện tại, cơ thể anh là của một người khác. Cậu ta không lưu lại cho anh bất cứ trí nhớ nào liên quan tới việc cậu ta đối xử với thân thể ra sao.”

Nói tới đây, Yến Phi rút xuống đai lưng của áo choàng, vạt áo choàng rơi xuống, hắn trần như nhộng.

“Anh hy vọng, khối thân thể này cũng sạch sẽ, giống như anh đời trước. Các em tới kiểm tra xem, nhìn xem khối thân thể này có phải hay không đã bị những người khác chạm qua.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hô hấp trong nháy mắt liền trở nên gấp gáp ồ ồ. Tiêu Tiếu động tác cực nhanh bổ nhào tới Yến Phi, ghé vào lỗ tai của hắn, khàn khàn nói: “Anh, không cần kiểm tra, anh sạch sẽ. Anh vô cùng sạch sẽ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đem thân thể của mình giao cho bọn em!”

Nhạc Thiệu kéo xuống áo choàng của Yến Phi, thanh âm đồng dạng cũng thô ráp: “Anh, em muốn làm anh! Em muốn anh ngậm lấy em!”

Yến Phi cả người như bị thiêu đốt.

Nghẹn một ngày, buồn bực trong lòng của hai người lúc này liền bị sự chủ động của Yến Phi thổi bay thành mây khói. Yến Phi trước kia là Yến Phi trước kia, người này là người này. Mặc kệ Yến Phi trước kia đối với thân thể của bản thân làm ra cái gì, hiện tại trong thân thể của Yến Phi chính là linh hồn của Chung Phong, là người in hằn dấu vết bên trong sinh mệnh của bọn họ. Thân thể cùng linh hồn của Chung Phong đều hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về bọn họ.

‘Lưỡi dao’ sắc bén của Tiêu Tiếu cạy mở thân thể ướt át của Yến Phi, ‘lưỡi dao’ của Nhạc Thiệu cũng theo sát ngay sau. Thân thể bị nhồi tới cực hạn, Yến Phi bỗng nảy sinh hành vi ngoan độc, tại trên cổ của Tiêu Tiếu ở đối diện cắn ra một dấu vết màu tím. Hắn là Chung Phong, khối thân thể này, là Chung Phong.

Không thèm che dấu tiếng ngâm nga, Yến Phi tùy theo động tác của Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu, mở miệng rên rỉ. Móng tay của hắn, răng nanh của hắn, tại trên người của hai người lưu lại dấu vết độc nhất chỉ thuộc về bản thân hắn. Trên thế giới này, chỉ có một người mới có thể lưu lại những ấn ký như vậy trên người hai người, còn có Tôn Kính Trì đang ngồi máy bay gấp gáp trở về nữa. Mặc kệ có thay đổi bao nhiêu khối thân thể, hắn, vĩnh viễn vẫn là hắn.

“Anh, em muốn bắn vào, em muốn bắn vào!”

Tiêu Tiếu tình cảm mãnh liệt hô to. Thân thể của Nhạc Thiệu dính đầy mồ hôi, cắn vành tai của Yến Phi: “Anh, để cho bọn em bắn vào đi.”

Yến Phi khóe mắt mang theo nước mắt kích tình: “Chờ, A Trì, trở về…”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nhất thời thô rống vài tiếng, phần eo luật động càng nhanh hơn, cuối cùng liền rút ra.

Trên một chuyến bay quốc tế, Tôn Kính Trì đang gấp gáp trở về sắc mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm đã sớm bay trở về đế đô. Chuyện đế đô bên kia y đã biết, lo lắng của Nhạc Thiệu bọn họ y cũng biết. Tôn Kính Trì đã nghĩ tốt lắm, sau khi trở về y sẽ cùng nhị ca và lão tứ lén thương lượng. Nếu Yến Phi trước kia thật sự dựa vào bán thân để kiếm tiền, phàm là người biết tới chuyện này hoặc là từng chạm qua thân thể của Yến Phi, bọn họ đều sẽ âm thầm giải quyết. Hơn nữa chuyện này tuyệt đối không thể để cho anh trai biết được, cứ nói với anh trai rằng không có việc đó. Đối với y mà nói, chỉ cần anh trai còn sống, cái gì y cũng không thèm để ý. Chính là anh trai có chứng khiết phích khẳng định sẽ không tiếp thu được, cho nên y tình nguyện lừa dối anh trai.

Nghĩ tới khả năng đã có người từng chạm qua khối thân thể hiện tại của anh trai, trong mắt của Tôn Kính Trì hiện lên huyết tinh. Nhị ca cùng lão tứ động tác quá nhanh, đáng nhẽ phải chờ y trở về rồi hãng đem hai tên kia cho chó ăn, tại tình huống như vậy làm sao y lại có thể vắng mặt? Hơn nữa bởi vì chuyện này mà anh trai đau đầu cả một ngày, Tôn Kính Trì càng thêm đau lòng, trong mắt thị huyết lại càng gia tăng, thực sự là tiện nghi cho hai tên kia.

Hít sâu một hơi, Tôn Kính Trì day day Thái Dương đau đớn bởi vì tưởng niệm quá độ. Anh trai, em thực sự nhớ anh muốn chết.



Tối hôm qua tình cảm mãnh liệt chỉ có thể dùng hai từ ‘điên cuồng’ để hình dung. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu trực tiếp làm tới khi cơ hồ không bắn nổi nữa mới chịu dừng tay, càng đừng nói tới Yến Phi. Trên thân thể của hắn dính đầy tinh hoa của hai người. Ba người mệt tới hư thoát, cuối cùng không thể không ‘di dời’ tới phòng ngủ bên cạnh. Tắm rửa xong đã tới cực hạn, căn bản không có khí lực để đổi chăn đệm.

Từ sau khi đem bản thân giao cho ba người, Yến Phi chưa từng bị làm tới mức không đứng dậy nổi, đây là lần đầu tiên. Ngủ thẳng tới 4 giờ chiều, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mới rời giường, Yến Phi không động đậy. Hai người tùy tiện ăn chút gì đó cho no bụng, Yến Phi ở trên giường nhắm mắt ăn no xong lại tiếp tục mê man ngủ.

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu không tiếp tục ngủ, hai người đi tới thư phòng. Gần nhất không tới công ty, nhưng chuyện tình cần phải xử lý vẫn rất nhiều. Di động của Nhạc Thiệu vang lên, là Hứa Cốc Xuyên, anh lập tức nhận máy.

“Alo.”

“Nhạc Thiệu, cậu có nhà không?”

“Có.”

“Tôi qua. Có manh mối.”

Nhạc Thiệu từ trên ghế đứng dậy: “Tìm được manh mối?!”

“Tìm được rồi. Từ cảnh cục bên kia tìm được manh mối. Sự tình có chút phức tạp, cậu ở nhà chờ tôi, tôi tới tìm các cậu để nói chuyện.”

“Được! Tôi cùng lão tứ đều ở nhà!”

Hứa Cốc Xuyên cũng không nói thêm nữa, cúp điện thoại. Hứa gia thế lực tại cảnh cục là hùng hậu nhất trong bốn nhà, cũng khó trách sẽ tra được manh mối nhanh như vậy. Nhạc Thiệu bên này vừa mới cúp điện thoại của Hứa Cốc Xuyên, di động của Tiêu Tiếu lại vang lên.

“Là Hắc ca.” Đối với Nhạc Thiệu nói một tiếng, Tiêu Tiếu nhận điện thoại.

Điện thoại vừa được nhận, Hà Khai Phục liền ở bên kia nói: “Tiêu Tiếu, cậu cùng Nhạc Thiệu đang ở đâu? Anh vừa gọi điện cho cậu ta nhưng máy bận.”

“Bọn tôi đang ở Đông Hồ. Nhị ca vừa rồi nhận điện thoại của Hứa Cốc Xuyên.”

Hà Khai Phục tốc độ nói cực nhanh: “Người bên anh đã tra được manh mối về khoản tiền của Yến Phi trước kia, anh sẽ bảo bọn họ trực tiếp tới Đông Hồ tìm hai cậu.”

“Được! Hứa Cốc Xuyên bên kia cũng tra được manh mối.”

Hà Khai Phục nói: “Sự tình không giống với chúng ta suy đoán, nhưng cũng không tốt đẹp gì, nói qua điện thoại không rõ ràng, các cậu ở nhà chờ. Tối hôm nay anh sẽ bay trở về đế đô. Đại Phi mấy ngày nay tốt nhất không nên tới trường.”

“Được. Bọn tôi chờ.”

Hà Khai Phục cúp điện thoại. Tiêu Tiếu đem những lời của Hà Khai Phục thuật lại cho Nhạc Thiệu nghe, sắc mặt của Nhạc Thiệu trầm trọng vô cùng, ngón tay không ngừng gõ lên trên mặt bàn. Tiêu Tiếu đứng lên nói: “Tớ đi nhìn Phi, nếu anh ấy vẫn còn đang ngủ thì cũng đừng gọi anh ấy dậy.”

“Ừ.”

Tiêu Tiếu rời khỏi thư phòng, di động của Nhạc Thiệu lại vang lên, là thuộc hạ gọi tới. Nhạc Thiệu nghe điện thoại, một phút đồng hồ sau, trên mặt của anh lộ ra thoải mái rõ ràng, sau đó lại lạnh như băng nói: “Tôi ở Đông Hồ chờ các người.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.