Bí Thư Trùng Sinh

Chương 444: Chương 444: Anh không phải người quá tốt, căn bản là không phát tác mà thôi




Anh Trần mà Vương Tử Quân nhắc đến chính là một cán bộ xuất thân từ thành phố Đông Bộ có thân phận hiển hách nhất. Tuy bây giờ đã già và về hưu, thế nhưng là một cố vấn của trung ương, có thể nói là một người có lực ảnh hưởng cực lớn đối với tỉnh Sơn Nam và thành phố Đông Bộ.

Dương Hề Hề nói Tiết Diệu Tiến tự mình đến thăm hỏi anh Triệu đã chỉ ra cho Vương Tử Quân không ít chuyện. Tuy ý nghĩa của những câu nói như vậy ẩn giấu ở bên trong, nhưng dù là ai nghe vào cũng thầm hiểu. Những năm nay ai cũng chú ý chạy hạng mục, thế cho nên đám cán bộ ở khu thường trú thủ đô tất nhiên sẽ phát huy tác dụng rõ ràng.

Vương Tử Quân ăn uống ngon miệng xong và đi rửa mặt, quá trình này tốn mất hai mươi phút. Trong khoảng thời gian này Dương Hề Hề đã hiểu Vương Tử Quân cần gì, thế cho nên đã nói ra tình huống của không ít người được mời đến dự tiệc cho Vương Tử Quân. Trong đám người này, theo lời của Dương Hề Hề, Vương Tử Quân cần chú ý cao độ đến vị vụ trưởng bộ tài chính, sau đó là hai vị cục trưởng của ủy ban cải cách và bộ nông nghiệp.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân đi theo một nhóm thường ủy đến phòng của Tiết Diệu Tiến. Vì bữa tiệc sắp bắt đầu, thế nên Tiết Diệu Tiến cũng không nói thêm điều gì, nhanh chóng dẫn theo nhóm thường ủy đi về phía đại sảnh đã bày tiệc sẵn.

Vì bữa tiệc chiêu đãi hôm nay mà các vị ban ngành thường ủy của thành phố Đông Bộ đã đến đây hơn phân nửa, các vị phó chủ tịch có nhiệm vụ quan trọng như Lý Khang Lộ cũng được tham gia tiệc rượu lần này.

Thời gian mở tiệc là tám giờ, bảy giờ đã có người lục tục đi đến. Tiết Diệu Tiến đứng ngoài cổng nhà hàng, hắn tươi cười chào đón các vị khách đến tham gia bữa tiệc, bầu không khí nhà hàng thật sự rất hài hòa.

Đại đa số khách đến đều cùng chào hỏi bí thư Tiết Diệu Tiến và chủ tịch Nhâm Xương Bình, nhóm người Vương Tử Quân ở phía sau nếu gặp người quen thì sẽ nói chen vào hai câu, nhưng đại đa số chỉ đứng đó nở nụ cười mà thôi.

- Vụ trưởng Lý, tôi đang chuẩn bị tìm xe đi đón anh đấy chứ.

Khi một người đàn ông hơn bốn mươi dáng người không cao với mái tóc khá bóng mượt đi đến thì mức độ nhiệt tình của Tiết Diệu Tiến chợt tăng thêm vài phần.

Vụ trưởng Lý cười ha hả nói:

- Người khác mời tôi có thể dám không đến, nhưng bí thư Tiết kêu gọi, đừng nói là tuyết rơi, dù là mưa giông bão tố thì tôi cũng sẽ đến, không dám chậm trễ, có phải không?

Tiết Diệu Tiến rất hưởng thụ với những lời của vụ trưởng Lý, hắn nói vài câu khiêm tốn với vụ trưởng Lý, sau đó kéo tay đối phương, tự mình đưa vụ trưởng Lý đi đến bàn chủ vị.

Vì Dương Hề Hề đã đề cập đến vị vụ trưởng Lý này, thế cho nên Vương Tử Quân cũng rất quan tâm đến đối phương. Hắn phát hiện sau khi vụ trưởng Lý ngồi xuống thì Lý Khang Lộ nãy giờ luôn đi theo Tiết Diệu Tiến lại tươi cười ngồi xuống bên cạnh vụ trưởng Lý. Tuy lúc này trong nhà hàng khá ồn, Vương Tử Quân căn bản không biết hai người kia đang bàn bạc điều gì, thế nhưng chỉ cần nhìn vẻ mặt và biểu hiện của vụ trưởng Lý và Lý Khang Lộ, rõ ràng có thể thấy hai bên đang nói chuyện và bàn luận rất vui vẻ.

Ngay sau đó khách đã đến đông đủ, sau khi Nhâm Xương Bình đại biểu thành phố Đông Bộ làm ra phần báo cáo về công tác của thành phố trong năm qua, Tiết Diệu Tiến lại lên tiếng phát biểu tràn đầy những lời chúc mừng. Sau đó Tiết Diệu Tiến nâng ly rượu lên mời mọi người, thế là bữa tiệc xem như chính thức bắt đầu.

Vì trước khi chiêu đãi đã có phân công rõ ràng, thế cho nên sau khi tiệc rượu bắt đầu thì Vương Tử Quân đã đi đến vị trí của mình. Nhiệm vụ của hắn ngồi ở chỗ này chính là mời rượu, tất nhiên cũng không phải chỉ có một mình hắn, bên cạnh còn có một vị chủ nhiệm văn phòng khu thường trú thủ đô, người này khá quen thuộc với mọi người trên bàn. Sau khi Vương Tử Quân ngồi xuống thì vị chủ nhiệm nhanh chóng lên tiếng giới thiệu.

Vị quan có chức vụ cao nhất ngồi trên bàn tiệc của Vương Tử Quân chính là một vị phó cục trưởng của bộ và ủy ban trung ương, các vị khác cùng lắm là trưởng phòng hoặc phó ban. Đám cán bộ này sống an nhàn sung sướng ở thủ đô đã quen, thế cho nên ai cũng sinh ra cảm giác ưu việt so với đám cán bộ từ tuyến dưới lên. Nhưng khi vị chủ nhiệm văn phòng khu thường trú giới thiệu Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thành phố Đông Bộ thì những người ngồi trên bàn đều cảm thấy kinh hãi.

Tuổi trẻ như vậy đã là phó chủ tịch thường vụ, như vậy hầu như không cần phải nghĩ cũng có thể cho ra kết luận, tương lai sau này của đối phương chắc chắn sẽ là vô hạn. Vì vậy dù là vị phó cục trưởng kia hay vài vị trưởng phòng đều cực kỳ khách khí với Vương Tử Quân, cho nên bầu không khí trên bàn tiệc khá hài hòa.

Nhiều bạn thì có thêm nhiều đường, trước nay Vương Tử Quân thật sự không mệt mỏi trên phương kiện kết nối bạn bè. Dù hắn cũng không quá nóng sốt với người khác, thế nhưng hai bên trò chuyện với nhau, thật sự cũng kéo lại gần hơn.

- Chủ tịch Vương, tôi mời anh một ly, thành phố Đông Bộ chúng ta có một vị lãnh đạo trẻ tuổi như anh, thật sự là hy vọng phát triển kinh tế của cả thành phố.

Vi phó cục trưởng kia chờ mọi người uống vài lượt rượu, sau đó nhận lấy chai rượu từ trong tay nhân viên phục vụ, lại cười ha hả nói với Vương Tử Quân.

- Cục trưởng Vinh, ngài thật sự quá khách khí rồi, chúng ta cùng ngồi trên bàn rượu cũng không phải là người ngoài, nếu ngài khen tôi như vậy, chẳng phải muốn để các vị chê cười tôi sao?

Vương Tử Quân dùng giọng khiêm tốn và có chút ẩn giấu lên tiếng, không khỏi làm cho mọ người khẽ cười.

Cục trưởng Vinh cũng rất thỏa mãn thái độ của Vương Tử Quân, hắn rót cho Vương Tử Quân môt ly đầy:

- Chủ tịch Vương, tôi cũng không nói gì thêm, thế nhưng anh phải uống hết ly rượu này.

Những tiếng cười đùa vang lên rộn rã, khoảng cách giữa đám người được kéo lại vài phần. Lúc này Vương Tử Quân cố gắng khống chế tửu lượng của mình, thế nhưng một cảm giác khó chịu vẫn bùng lên trong dạ dày, vẫn liên tục khuấy động và co bóp rất khó chịu. Cũng may trước khi uống rượu thì Dương Hề Hề đã dọn cơm cho hắn, thế nên cuối cùng cũng không rơi vào tình huống mất mặt.

Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, mới đó đã một giờ trôi qua, đại đa số mọi người đã ăn uống no nê, bầu không khí bữa tiệc đã đạt đến yêu cầu. Lúc này đã có người chuẩn bị đứng lên rời đi, đúng lúc Vương Tử Quân nghe thấy có người nói sau lưng:

- Nghe nói thành phố chúng ta mới đến một vị phó chủ tịch thường vụ, cũng không ngờ còn trẻ như vậy. Tục ngữ nói rất hay, phẩm rượu xem phẩm người, tôi mời cậu một ly, chúc cậu bay xa vạn dặm, tương lai vô hạn.

Vương Tử Quân nghe nói như vậy thì đứng lên khỏi ghế, ánh vào trong mắt của hắn chính là gương mặt có chút đỏ hồng của vụ trưởng Lý. Nhưng khi gương mặt kia xuất hiện thì còn có một chiếc ly thủy tinh, ly rượu rất lớn, rượu đầy tràn và óng ánh dưới ánh đèn.

Mời rượu vốn dĩ là một chuyện cực kỳ bình thường, nhưng vị vụ trưởng Lý này đi mời bằng ly rượu quá lớn, thật sự cũng không đơn giản là mời rượu. Vương Tử Quân nhìn ly rượu đầy tràn của đối phương, gương mặt hắn chợt trầm xuống.

Ánh mắt Vương Tử Quân vượt qua vụ trưởng Lý nhìn đến cách đó không xa, hắn thấy Lý Khang Lộ đang đứng ở phía bên kia, đang nở nụ cười nhàn nhạt.

- Cám ơn vụ trưởng Lý, rượu này tôi xin thu lại.

Vương Tử Quân trầm ngâm một lúc, sau đó hắn thuận tiện đưa tay cầm lấy ly rượu của đối phương, sau đó vừa cười vừa nói.

- Cái gì thu lại? Phải là uống cho xong. Thế nào? Chẳng lẽ chủ tịch Vương không nể mặt, có phải xem thường anh Lý này không?

Vụ trưởng Lý giữ chiếc ly lai, hắn giả vờ cả giận nói:

- Chủ tịch Vương, bí thư Tiết và chủ tịch Nhâm đều hiểu rõ tính tình của tôi, con người của tôi tuy không được tốt, thế nhưng mời rượu là phải uống.

Mọi người đang bàn luận vui vẻ không khỏi nhìn về phía vụ trưởng Lý và Vương Tử Quân, ánh mắt cũng không quên nhìn về phía ly rượu cực lớn kia.

Ly rượu như vậy dù là người có tửu lượng tốt thì uống vào cũng cực kỳ khó chịu chứ đừng nói bây giờ tiệc sắp tàn, người ta cũng đã uống khá nhiều rồi. Bọn họ đều là những người làm quan, tất nhiên cũng thấy rõ vị vụ trưởng Lý kia căn bản không phải đến mời rượu, nói là đến gây sự thì hay hơn.

Đối với đám cán bộ nơi đây thì cấp bậc của vụ trưởng Lý cũng không quá cao nhưng lại là kẻ có lợi ích thực tể rất lớn. Hắn là một vị vụ trưởng của bộ tài chính, hắn là người có thể mang đến nhiều lợi ích cho thành phố Đông Bộ, thế cho nên đám cán bộ lãnh đạo thành phố Đông Bộ thường xuyên nhường nhịn người này.

Tiết Diệu Tiến đang uống rượu cùng một vị cựu chiến binh của thành phố Đông Bộ, khi thấy vụ trưởng Lý đến làm khó cho Vương Tử Quân thì hai hàng chân mày không khỏi nhíu lại. Ly rượu kia quá lớn, rõ ràng là vị vụ trưởng Lý muốn làm cho Vương Tử Quân khốn khổ, thế là hắn cũng không tiếp tục bắt chuyện với vị cựu chiến binh kia, hắn cất bước đi đến.

- Tôi thấy tiệc rượu hôm nay như vậy là đủ rồi, ngày mai chúng ta hãy nói sau.

Vương Tử Quân cười cười, giọng nói không nghe rõ đang vui hay buồn.

- Chủ tịch Vương, anh không uống rượu của tôi, có phải là xem thường tôi không? Tôi nói cho anh biết nhé, chủ tịch Vương, nếu thật sự là như vậy thì anh cứ dứt khoát nói ra, chỉ cần anh nói một câu, sau này họ Lý tôi sẽ tuyệt đối không bao giờ đến động vào mặt lạnh của anh.

Vụ trưởng Lý là một vị cán bộ lãnh đạo có thực quyền của bộ tài chính, các vị chủ tịch thành phố tuyến dưới xuống làm việc với hắn là rất nhiều. Tuy Vương Tử Quân còn trẻ và đã là một vị phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Hơn nữa hắn đã vỗ ngực đảm bảo với người ta, dù là vị phó chủ tịch thường vụ kia có như thế nào thì hắn cũng phải dẹp cho xong. Ly rượu này nếu đối phương không uống, như vậy hắn thật sự rất mất mặt.

- Vụ trưởng Lý, rượu này cứ coi như thôi đi, chủ tịch Vương uống một nửa thì cho qua.

Tiết Diệu Tiến từ trong đám người đi ra cười ha hả với vụ trưởng Lý, sau đó lên tiếng giải vây cho Vương Tử Quân.

Khi thấy Tiết Diệu Tiến đi đến thì vụ trưởng Lý cũng có chút tươi cười, hắn cười nói:

- Bí thư Tiết, trước mặt anh, anh nói đi hướng đông tôi sẽ tuyệt đối không sang tây. Nhưng lúc này thì thật sự không được, anh xem, vị huynh đệ này rõ ràng là không nể tình, tôi đã rót rượu ra ly rồi, sao có thể tiếp tục đổ vào chai cho được? Nên nói vị huynh đệ này thành thật một chút, tôi tin tưởng cậu ta có năng lực như vậy.

Tiết Diệu Tiến vị vụ trưởng Lý lên tiếng chống chọi thì cũng có chút tức giận, nhưng bây giờ thành phố Đông Bộ thật sự có nhiều chuyện cần đến vụ trưởng Lý, hắn cũng không thể quá cứng rắn. Hơn nữa đại đa số cán bộ ở bữa tiệc hôm nay đều có mối quan hệ không tệ với vụ trưởng Lý, nếu chính mình quá cường thế thì chỉ sợ không phải chỉ là đắc tội với một hai người mà thôi.

- Chủ tịch Vương, cậu xem, ngay cả bí thư Tiết của cậu cũng đã gật đầu đồng ý, cậu còn để anh phải chờ sao? Nên thành thật uống đi.

Vụ trưởng Lý thấy Tiết Diệu Tiến không nói lời nào thì cầm lấy ly rượu đưa đến cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Tiết Diệu Tiến trầm mặc không nói gì, thế là trong lòng thầm cười lạnh. Hắn đưa tay ra muốn tiếp nhận ly rượu, nhưng khi mà ly rượu chuẩn bị vào trong tay, hắn khẽ buông lỏng một chút.

- Xoảng!

Ly rượu từ trong tay Vương Tử Quân rơi xuống nền đá cẩm thạch, âm thanh thủy tinh vỡ thành từng mảnh khá trong trẻo, lúc này rượu bên trong ly cũng vương vãi đầy đất.

- Xấu hổ quá, ôi, lại để trượt tay.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua vụ trưởng Lý rồi dùng giọng nhàn nhạt nói.

Gương mặt vụ trưởng Lý chợt đỏ bừng, hắn hiểu đây là người ta không nể mặt mình. Hắn là một vị vụ trưởng của bộ tài chính, hắn thấy mình không thấp, nhưng bây giờ Vương Tử Quân lại cố ý làm rơi ly rượu xuống đất, điều này không khỏi làm hắn cảm thấy bực mình, tức giận và khó chịu.

- Bí thư Tiết, chủ tịch Vương đây là có ý gì? Nếu như anh không cho tôi một lời giải thích, họ Lý tôi về sau cũng sẽ không tham gia những bữa tiệc tụ họp đồng hương thế này nữa.

Vụ trưởng Lý nói bằng giọng có vài phần uy hiếp, ý nghĩa rất rõ ràng, sau này tôi sẽ không đến, nếu các vị có chuyện gì thì cũng dừng đến tìm tôi.

Vẻ mặt Tiết Diệu Tiến trở nên rất khó coi, dù hắn rất bất mãn với hành vi làm khó người khác của vụ trưởng Lý, thế nhưng quan trường mời rượu thường không có đạo lý gì cả, cũng có rất nhiều chuyện hoàn thành trên bàn rượu. Hơn nữa hắn còn muốn vận tác với vị vụ trưởng Lý này, nếu như chọc vào đối phương, chỉ sợ là làm khó không đáng, hắn thật sự không thích có bất kỳ sự việc nào làm ảnh hưởng đến công tác.

- Lúc này đã là cuối năm, chủ tịch Vương chỉ là sẩy tay mà thôi, nó ứng với câu nói: "Vỡ vỡ bình an!" Tôi thấy hay là thế này, đổi lại ly khác, uống được ba nhiêu thì chủ tịch Vương tự châm rượu vào, chúng ta làm một ly.

Tiết Diệu Tiến trầm ngâm một chút, trên mặt lại xuất hiện nụ cười sáng lạn.

Lý Khang Lộ đứng bên cạnh Tiết Diệu Tiến, thấy bí thư Tiết nói như vậy thì hắn cũng cười nói với vụ trưởng Lý:

- Anh Lý, mọi người vừa uống khá nhiều, tay chân cũng không còn hoạt bát như thường. Bí thư Tiết cũng đã nói rồi, anh dù sao cũng phải cho chủ tịch Vương một cơ hội sửa đổi chứ?

Lý Khang Lộ vừa nói vừa lấy một ly rượu giống hệt như vừa rồi, sau đó rót đầy đưa sang cho Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, bí thư Tiết đã lên tiếng, đó rõ ràng là nhiệm vụ chính trị.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng anh không chết thì tôi cũng khó chịu của Lý Khang Lộ, hắn thầm cười lạnh. Hắn tiếp nhận ly rượu của Lý Khang Lộ, sau đó nhìn thoáng qua vụ trưởng Lý rồi dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói:

- Tôi không uống ly rượu này, anh thật sự không có thể diện!

Vương Tử Quân không áp chế âm thanh của mình, lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh đều giật mình nhìn Vương Tử Quân, ai cung thầm buồn bực, vị phó chủ tịch thành phố Đông Bộ này làm sao vậy?

Anh thật sự không có thể diện, những lời này làm cho mọi người chợt sững sờ. Bọn họ vốn tưởng rằng vào tình huống vừa đấm vừa xoa thế này, dù anh uống đến mức ngã lăn quay ra cũng phải uống cạn. Nhưng dù là ai cũng không ngờ vị chủ tịch kia lại từ chối, hơn nữa còn rất thẳng thắn, giống như có một cây cột điện đứng sừng sững giữa đường làm cho người ta đi đâm đầu vào.

Anh thật sự không có thể diện, câu nói này rơi vào trong tai làm cho vụ trưởng Lý cảm thấy đỏ mặt tía tai, dưới tình huống xấu hổ thì trong đầu vang lên những âm thanh vo ve như có một bầy ong đang bay bên trong. Hắn nhìn tình cảnh chung quanh, chợt sinh ra cảm giác không phải tất cả có là thật hay không.

Quả quyết từ chối, tên cán bộ thanh niên kia không những từ chối yêu cầu của Tiết Diệu Tiến, còn trực tiếp cho vụ trưởng Lý một tát. Nếu như vừa rồi Vương Tử Quân chẳng qua chỉ không muốn uống rượu, như vậy bây giờ Vương Tử Quân đặt ly rượu xuống bàn thì giống như vỗ thẳng vào mặt hắn.

- Cậu nói gì?

Vụ trưởng Lý cảm thấy gương mặt nóng như than, hắn đi một bước về phía Vương Tử Quân rồi dùng giọng căng cứng nói.

- Xem ra vụ trưởng Lý đã say hồ đồ mất rồi, tôi nói anh không có thể diện như vậy.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua Tiết Diệu Tiến:

- Bí thư Tiết, tôi còn có việc, tôi đi trước.

Tiết Diệu Tiến cũng không ngờ một ly rượu uống không xong lại làm náo loạn quan hệ với vụ trưởng Lý. Hắn đưa mắt nhìn Vương Tử Quân bỏ đi, tuy hiểu được sự việc đến mức nghiêm trọng thế này cũng không trách được Vương Tử Quân, thế nhưng nghĩ đến hậu quả lại làm cho hắn cảm thấy tức giận. Nhưng trường hợp này cũng thật sự không phù hợp để nổi giận, nếu như vì chút chuyện thế này mà bí thư như hắn lại sinh ra tranh chấp với phó chủ tịch thường vụ của thành phố, chỉ sợ sẽ là trò cười cho cán bộ thành phố Đông Bộ và thủ đô này.

- Anh đứng lại đó cho tôi, anh nói tôi không có thể diện sao?

Vụ trưởng Lý cực kỳ tức giận, hắn thấy Vương Tử Quân bước đi thì nhanh chóng cất bước đuổi theo.

Lý Khang Lộ đứng ở bên cạnh liên tục cười lạnh, kết quả này rõ ràng làm hắn cảm thấy thoải mái hơn so với tình huống Vương Tử Quân uống hết ly rượu mời rồi ói mửa tại chỗ. Vương Tử Quân đi như vậy không những làm cho Tiết Diệu Tiến nổi giận, sau này nếu ở thủ đô này có gì đó không vận tác thành công thì sẽ đổ tội lên đầu Vương Tử Quân, ai bảo người này đắc tội với vụ trưởng Lý? Tất nhiên tất cả vấn đề sẽ được đổ lên đầu tiên khốn kia.

Lý Khang Lộ thấy vụ trưởng Lý đuổi theo Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ như vậy càng hay, sự việc càng náo loạn thì trách nhiệm của Vương Tử Quân càng lớn, đến lúc đó xem anh làm sao để xong việc.

Vương Tử Quân nhìn vụ trưởng Lý đuổi theo mình, trong lòng thầm cười lạnh. Hắn cũng không muốn dây dưa với đối phương, thế là đi nhanh ra khỏi khách sạn, sau đó đi ra bên ngoài.

Vì lúc này là giờ cơm nên đại sảnh khách sạn rất náo nhiệt, đây là khách sạn lớn, tuy khu thường trú của thành phố Đông Bộ đã bao trọn một đại sảnh, thế nhưng các tầng lầu khác vẫn đầy khách ra vào dùng tiệc.

Tốc đội của Vương Tử Quân là không chậm, chỉ một lát đã kéo khoảng cách khá xa với vụ trưởng Lý. Nhưng khi hắn đi vội về phía trước, chợt trước mặt lóe lên bóng người, thế là hắn đâm sầm vào một người khác.

- Anh làm gì vậy? Mắt mọc sau lưng sao?

Người va chạm với Vương Tử Quân còn chưa mở miệng thì một tên thanh niên đi theo sau lưng đã nổi giận đùng đùng đi đến, đối phương tức giận vung tay lên, giống như hận không thể cho Vương Tử Quân vài tát.

Lúc này Vương Tử Quân mới phát hiện mình đụng vào một người phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ xinh đẹp. Nàng khẽ nhíu mày, bàn tay khẽ xoa cánh tay, giống như va chạm vừa rồi cũng làm cho nàng rất đau.

- Thật xin lỗi, tôi không để ý.

Tuy vừa rồi lỗi cũng là do cô gái kia đi quá vội, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn phong độ lên tiếng xin lỗi. Hắn là một người đàn ông, hắn cũng không muốn tính toán ở phương diện nhỏ nhặt này.

- Đã xin lỗi thì xem như bỏ qua, Xuân Nham, emn không sao đấy chứ?

Tên thanh niên ở phía sau nổi giận cũng là vì Vương Tử Quân, bây giờ hắn dùng giọng ân cần hỏi cô gái.

- Không có gì.

Giọng điệu của cô gái rất dịu dàng, nàng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, đang chuẩn bị lên tiếng thì có người ở sau lưng hỏi:

- Gì vậy? Đúng là vội vội vàng vàng.

Cô gái nghe thấy vậy thì quay đầu nói:

- Bố à, không có gì, chỉ là đụng vào người ta một cái mà thôi.

Khi cô gái kia quay đầu thì Vương Tử Quân thấy một người đàn ông trung niên từ trên lầu đi xuống, người này mặc một bộ trang phục tùy ý nhưng bước chân lại cực kỳ trầm ổn, đi lại làm cho người ta sinh ra cảm giác áp bức đè nén.

Người đàn ông kia đi đến thì Vương Tử Quân giống như sinh ra cảm giác đã từng gặp mặt, nhưng lúc này lại không nghĩ ra đã gặp mặt ở đâu.

Khi người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn cô gái thì lại chuyển sang nhìn Vương Tử Quân, chỉ sau nháy mắt đã tỏ ra khá kinh ngạc:

- Đây không phải là Tử Quân sao? Đến thủ đô khi nào vậy?

Vương Tử Quân vốn đã thấy đối phương quen mặt, bây giờ lại nghe thấy người ta gọi tên mình, hắn có thể xác định nếu người này không phải là thân thích nhà mình thì cũng là hảo hữu của nhà Mạc Tiểu Bắc. Nhưng hắn lại không biết được đối phương là ai, đúng là quá mất mặt.

- Cháu vừa mới đến, ngài cũng đến đây dùng cơm sao?

Vương Tử Quân khá nhanh trí, lúc này trí óc phát huy tác dụng, hắn nhanh chóng cười với người đàn ông trung niên kia, bộ dạng rất thản nhiên.

- Hôm nay cả nhà khá rảnh rỗi, tôi cũng không làm gì, nha đầu này lại thích đi chơi, thế nên đưa đến đây dùng cơm.

Người đàn ông trung niên cười ha hả nhìn Vương Tử Quân, sau đó hắn khẽ vẫy tay với cô gái bên kia:

- Xuân Nham, không phải con luôn muốn được gặp chồng của Tiểu Bắc sao, vị này chính là chồng của Tiểu Bắc, mau gọi anh rể đi.

Một câu nói anh rể nhanh chóng giải quyết tình huống xấu hổ của Vương Tử Quân, tuy hắn không biết đối phương tên là gì nhưng gọi là chú như vừa rồi cũng không phải sai.

Cô gái được gọi là Xuân Nham nghe thấy bố mình nói như vậy thì nhanh chóng có hứng thú với Vương Tử Quân, nàng dùng ánh mắt dò xét đánh giá hắn từ đầu đến chân, trong mắt đầy vẻ tò mò.

- Chủ tịch Vương, ly rượu kia dù thế nào thì anh cũng phải uống, ở thủ đô này chưa từng có ai không cho tôi thể diện.

Lúc này vụ trưởng Lý cũng đã đuổi kịp Vương Tử Quân, hắn cũng không thèm nhìn lúc này có những ai, chỉ giữ lấy vai Vương Tử Quân rồi lên tiếng hỏi tội.

Vương Tử Quân dùng ánh mắt chán ghét nhìn vụ trưởng Lý, hắn chuẩn bị đẩy đối phương ra thì vài người Tiết Diệu Tiến cũng đã đuổi đến. Khi thấy Vương Tử Quân bị vụ trưởng Lý giữ lại thì dù là vẻ mặt của Tiết Diệu Tiến hay bất kỳ ai khác cũng trở nên cực kỳ khó coi.

Nếu như vừa rồi tình huống náo loạn ở khách sạn chỉ làm cho thành phố Đông Bộ mất mặt, bây giờ mọi người cùng kéo ra ngoài, nếu người khác nghe thấy được thì sẽ xuất hiện những tin đồn khó nghe.

- Chủ tịch Vương, anh cũng đừng quá đáng như vậy, anh không nể mặt thì rõ ràng là xem thường tôi. Tôi nói cho anh biết, nếu uống hết ly rượu kia thì sự việc coi như xong, nếu như không chịu nể mặt tôi, như vậy cũng đừng trách tôi không bỏ qua.

Vụ trưởng Lý nâng ly rượu cầm theo lên rồi dùng giọng lớn lối nói.

Đối phương ép rượu mình ngay trước mặt người thân của Mạc Tiểu Bắc, điều này làm cho Vương Tử Quân rất căm tức, hắn nhìn cánh tay của đối phương, đang định giằng ra.

- Lý Xuân Hoa, anh uống nhiều quá rồi sao? Cái gì mà phạt rượu? Đúng là không ra gì.

Người đàn ông trung niên đang định lên tiếng với Vương Tử Quân, chợt thấy có người đi đến thì vẻ mặt có chút mất vui. Sau khi thấy rõ gương mặt của vụ trưởng Lý, vẻ mặt không vui chợt biến thành lạnh như băng.

Ba chữ Lý Xuân Hoa vừa ra khỏi miệng người đàn ông trung niên đã làm cho vụ trưởng Lý chợt kinh hoảng, lúc này hắn tuy có vài phần men say nhưng đầu óc vẫn khá tỉnh táo. Sau khi nghe thấy có người kêu tên mình thì đưa mắt nhìn sang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.