Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1861: Chương 1861: Bài tẩy này phải dùng.




Điện thoại liên tục vang lên, tin tức liên tục được truyền đến. Đồ Phấn Đấu đứng ngoài xe cảm nhận được gió lạnh, hắn không khỏi cười cảm khái: - Hừ, gió khá lạnh, nửa tháng nửa là chúng ta phải thay đổi trang phục khác.

- Đúng vậy, theo như kinh nghiệm những năm trước, nửa tháng sau cây cối sẽ không còn chiếc lá nào. Miêu Dược Hổ dừng sức giữ chặt tây trang của mình, hắn vừa cười vừa nói với Đồ Phấn Đấu: - Bí thư Đồ, không phải là không cần đi ra tiếp đón sao? Bây giờ lão lãnh đạo đến, còn không phải chỉ thị chúng ta ra đón tiếp à?

- Anh đấy, những chuyện thế này cũng không nên nói ra, chẳng lẽ anh không biết chỉ thị của lãnh đạo chỉ nên nhìn vào phương diện biện chứng thôi sao? Đồ Phấn Đấu biết rõ Miêu Dược Hổ nói ai, thế nên gương mặt cũng có vài phần sáng lạn.

Miêu Dược Hổ cười hì hì, hắn chỉ vào những dãy kiến trúc cách đó không xa nói: - Bí thư, lão lãnh đạo nếu nhìn thấy những biến hóa này, tôi tin tưởng anh ấy sẽ cực kỳ vui vẻ. Đến khi đó tôi tin tưởng anh ấy nhất định sẽ khích lệ chúng ta, cũng không biết anh ấy có vơ hết công lao lên người mình hay không.

- Người ta sao lại như vậy được? Đồ Phấn Đấu mặc dù đang giải thích nhưng không khỏi nhếch môi, làm cho người ta nhìn vào cảm thấy đang tán đồng với ý nghĩ của Miêu Dược Hổ.

Miêu Dược Hổ hiểu rõ về Đồ Phấn Đấu, hắn cười hì hì nói: - Bí thư Đồ, hôm nay tôi chuẩn bị thận trọng từ lời nói đến việc làm, tâm tình của vị lãnh đạo kia gần đây rất mất hứng, tôi cũng không muốn bị phê bình này nọ.

Đồ Phấn Đấu không nói gì, hắn biết rõ vị lãnh đạo kia mất hứng là đến từ nguyên nhân nào, hắn đã cảm thấy cực kỳ thoải mái vì điều này, thế nhưng lại có thêm vài phần đáng tiếc. Hắn thấy người kia dù thế nào cũng không nên đơn giản bỏ qua như vậy, sao có thể để cho một người như Sở Hồng Đạo tiến lên.

Nhưng có câu làm tốt không bằng sinh ra vào nhà tốt, Đồ Phấn Đấu nếu như có được thân thế như của Sở Hồng Đạo, chỉ sợ bây giờ không phải là bí thư thị ủy, đã sớm bay lên vị trí cao hơn từ lâu rồi.

- Được rồi, những lời này chỉ nên nói những lúc chỉ có hai chúng ta, cũng không nên nói lung tung để bí thư Sầm phải phê bình.

- Tôi cũng không ngốc, căn bản không bao giờ nói với bí thư Sầm những lời thế này. Miêu Dược Hổ cười hì hì rồi khẽ nói: - Tôi chỉ cảm thấy bí thư Sầm có nghe thấy như vậy cũng không nổi giận, vì bí thư căn bản cực kỳ thích nghe chuyện này.

Đồ Phấn Đấu cũng không lên tiếng, tuy hắn không đi đến thành phố Rừng Mật, thế nhưng hắn căn bản biết rõ những gì đang xảy ra. Người kia tuy không muốn nhường đường, thế nhưng bí thư Sầm từng bước ép sát, căn bản không thể không nhượng bộ.

Tuy lúc này báo danh lên là hai nhân tuyển thế nhưng thực tế thì mọi người hiểu Trương Tề Bảo chỉ là một vai phụ mà thôi, lãnh đạo thượng cấp dù không có quyết định, thế nhưng kết cục xem như đã định.

- Chủ tịch Dược Hổ, chúng ta cứ mặc kệ không quan tâm, chỉ cần làm tốt công tác của mình là được. Lúc này Chân lão về quê, nên làm tốt công tác là ổn, tuyệt đối không nên cho ra vấn đề gì. Đồ Phấn Đấu nói đến đây thì khẽ vung tay: - Đặc biệt là phương diện đền bù giải tỏa cho hạng mục Phát Ly Cung, càng cần phải làm tốt công tác trấn an, nếu như có vấn đề gì vào lúc này, hai người chúng ta căn bản không thể nào chịu đựng được.

Miêu Dược Hổ nghe Đồ Phấn Đấu lại nhắc đến vấn đề này thì không khỏi có chút xem thường, trong lòng thầm nghĩ Đồ Phấn Đấu càng già càng nhát gan, sau khi bị Vương Tử Quân ép cho vài lần thì nhuệ khí giảm xuống quá thấp rồi.

- Bí thư Đồ cứ yên tâm, tôi đã cho ra những sắp xếp trọng điểm, chỉ cần có xuất hiện tình huống, hỏi người phụ trách là được. Miêu Dược Hổ nói bằng giọng điệu rất cứng rắn, đúng lúc này thư ký trưởng văn phòng thị ủy chạy đến nói: - Bí thư Đồ, chủ tịch Miêu, vừa rồi tôi có liên hệ với thư ký trưởng Phương, mười phút sau xe của lãnh đạo sẽ rời khỏi đường cao tốc.

Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không khỏi đứng thẳng người lên.

- Chân lão, đường cao tốc này được xây dựng vào năm ngoái, sau khi xây dựng xong thì có tác dụng xúc tiến rất lớn với kinh tế trong tỉnh, sự phát triển của thành phố Linh Long không tách rời phương diện xây dựng đường cao tốc này. Sầm Vật Cương ngồi trên chiếc xe Toyota Coaster rồi cười ha hả chỉ ra ngoài cửa sổ nói.

Chân lão lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt có vài phần vui sướng, lại có chút thương cảm, còn có vài phần cảm giác khác thường.

- Tốt quá, bí thư Vật Cương, tôi về lần trước đã cách đây mười năm. Chân lão cảm khái một tiếng, lại không nhịn được phải nói: - Đây có lẽ là lần cuối tôi về quê, hy vọng Mật Đông ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn.

- Chân lão, ngài cho ra lời khẳng định với công tác của chúng tôi như vậy, chúng tôi căn bản cảm thấy cực kỳ nhiệt tình, chúng tôi vẫn chờ mười năm sau ngài về quê và cho ra lời bình mới. Sầm Vật Cương mặc dù rất nghiêm túc trong mắt người ngoài thế nhưng lúc này lại như bỏ nước vào bột nở, gương mặt tràn đầy nụ cười, câu nói đầu tiên đã xóa đi vài phần thương cảm của Chân lão.

Chân lão nhìn Sầm Vật Cương rồi khẽ gật đầu nói: - Bí thư Vật Cương đã nói như vậy, thế thì chúng ta cùng nhau cố gắng, mười năm sau tôi sẽ về xem quê hương biến hóa thế nào.

Chân Đông Chính luôn chú ý đến gương mặt của bố mình, khi thấy ông cụ rất vui vẻ thì khẽ giơ ngón tay cái lên với Sầm Vật Cương. Ông cụ gần đây thường là như vậy, sợ gần lo xa, có đôi khi còn tỏ ra buồn vui vô cớ vì các mùa trong năm.

Vừa rồi Chân lão nói lời cảm khái làm cho Chân Đông Chính không biết nên nói sao cho phải, may mà bí thư Sầm nhanh chóng tiếp lời. Nếu không hắn thật sự không biết nên tiếp chuyện ra sao.

- Bố à, bí thư Sầm công tác nhiều năm ở Mật Đông, cho ra nhiều cống hiến lớn với Mật Đông. Chưa nói những phương diện gì khác, theo như con được biết, năm ngoái GDP của thành phố Linh Long đã vượt qua thành phố Rừng Mật. Khi thấy bố mình vui vẻ thì Chân Đông Chính cũng lên tiếng giúp đỡ cho Sầm Vật Cương. Dù sao thì vừa rồi Sầm Vật Cương cũng giúp cho bố mình vui vẻ, bây giờ hắn giúp đỡ cho Sầm Vật Cương một chút cũng xem như qua lại với nhau.

- Được, được rồi. Chân lão nhìn thoáng qua Sầm Vật Cương rồi cười nói: - Bí thư Vật Cương, hy vọng lần sau tôi đến Mật Đông sẽ nhìn thấy diện mạo hoàn toàn mới.

- Bác trai, Mật Đông bây giờ có thể nói là biến đổi lớn từng năm, đặc biệt là thành phố Linh Long càng phát triển nhanh chóng. Trước đó cháu có về nhà thăm người thân, hì hì, cháu nhớ trước kia bọn họ ở nhà mái ngói đỏ ba gian, bây giờ về thì tôi căn bản không tìm ra được nhà nào là của bọn họ, ngài nói xem phát triển như vậy thì quá nhanh chóng rồi. Sở Hồng Đạo tuy chưa có văn kiện chính thức để tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng hắn là người thân của Chân lão, hắn vẫn được điều động đến đi theo đoàn.

Sở Hồng Đạo căn bản hiểu rõ nguyên nhân của nó là gì, hắn tất nhiên không bỏ qua cơ hội này. Hắn có thể bày tỏ quan hệ thân mật với Chân lão trước mắt các vị lãnh đạo tỉnh ủy, hơn nữa cũng làm cho bác trai mình vui vẻ hơn.

Sở Hồng Đạo lên tiếng như vậy làm cho Chân lão có vài phần hứng thú, thế là chỉ vào Sở Hồng Đạo rồi nói: - Tiểu Đạo, cậu là người thích giả thần giả quỷ. Được rồi, rốt cuộc là thế nào, cậu nói rõ ràng tôi xem.

- Khắp thôn đều là nhà hai tầng, tôi căn bản cũng tìm ra nhà của bọn họ, cũng là một căn nhà hai tầng. Sở Hồng Đạo nói đến đây thì nở nụ cười vui vẻ.

Chân lão cũng cười tho, rõ ràng là cảm thấy thỏa mãn với những biến đổi của quê hương, lão vừa cười vừa nói: - Cậu nói đến thôn nào? Để tôi nhớ xem nơi đó còn có những ai?

Một câu nói này làm cho Vương Tử Quân có vài phần cảm khái, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Chân lão, tuy hắn không lên tiếng nhưng luôn nở nụ cười trên môi.

Tuy có không ít người tham gia tiếp đãi thế nhưng Vương Tử Quân là người đứng đầu ủy ban nhân dân tỉnh thì không thể không có mặt.

- Là thôn Sơn Vương, ngài còn nhớ rõ không? Sở Hồng Đạo nhìn Sầm Vật Cương rồi khẽ nói.

Chân lão có vài phần hứng thú, căn bản bị câu nói của Sở Hồng Đạo thu hút, sau khi nghe xong thì vỗ đùi nói: - Tôi nhớ ra rồi, thôn Sơn Vương cách thôn của chúng ta hai ba kilomet về phía tây, tôi nhớ khi còn bé đã từng đi chợ ở thôn Sơn Vương.

- Bên phía kia có một cái chợ, khi cháu còn bé cũng từng đi qua đó. Sở Hồng Đạo thấy Chân lão hứng thú như vậy thì cũng nói theo.

- Chợ hình như có tên là chợ 36, đúng rồi, là chợ 36. Chân lão giống như càng nhớ ra thì càng hưng phấn, lão xoa xoa hai bàn tay nói: - Tôi nhớ trong chợ có một cửa hàng bán món súp, tôi đi qua đều thèm chảy nước miếng. Đáng tiếc là khi đó nhà nghèo hàn, sau đó rời đi cũng không có thời gian dừng lại ăn thử xem sao.

- Bác trai, có lẽ quán súp kia vẫn còn, cháu nhớ trong thôn có một quán cơm tên là Súp Triệu Gia, ngài có muốn đến nếm thử không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.