Trịnh Khiếu
Đống lần này đi quá vội, rõ ràng không đủ thời gian chuẩn bị tiền. Ngày
thường hắn là một người dùng tiền như giấy, bây giờ nếu không có tiền
thì sao có thể thực hiện nghiệp lớn bỏ chạy của mình.
“ Lấy tiền cho Trịnh Khiếu Đống? Thật sự không đơn giản, Trịnh Khiếu Đống này rõ ràng là điên rồi! “
Nhưng Lục Ngọc Hùng suy xét lại và hiểu ý của Trịnh Khiếu Đống, chuyện
tiền bạc khó khăn thì hắn biết, đối phương chỉ muốn nói với mình vài câu mà thôi. Lục Ngọc Hùng nghĩ và hiểu rõ điều này, thế là không khỏi
nghiến răng nghiến lợi căm hận Trịnh Khiếu Đống, con bà nó không phải là ép người sao?
Nhưng Lục Ngọc Hùng căn bản không thể nào ra tay với Trịnh Khiếu Đống,
vì trong tay đối phương có căn cứ chính xác về mình, hắn cảm thấy lúc
này mình không nên đắc tội Trịnh Khiếu Đống.
“ Quân liều mạng! “
Đây chính là câu nói miêu tả sinh động nhất về Trịnh Khiếu Đống vào lúc này.
Trịnh Khiếu Đống há miệng sư tử xem như phá nát tinh thần của Lục Ngọc
Hùng, một lời thỉnh cầu của đối phương giống như đang ném lên đầu hắn
một chiếc vòng kim cô.
- Được, tôi sẽ để anh Cổ đi làm, nhưng này, cậu cũng cần phải cho tôi thời gian mới được.
Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì nói tiếp:
- Bây giờ tôi đang ở thành phố Sơn Viên, chờ tôi quay về có được không?
- Bí thư Lục, chủ tịch Lục, anh em lú này chúc anh phát triển bay xa vạn dặm, sau khi ngài lên làm chủ tịch thành phố nhất định phải ép chết tên Vương Tử Quân kia, đến lúc đó La Nam sẽ lại là thiên hạ của anh em
chúng ta.
Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì trầm giọng nói tiếp:
- Nhưng anh cũng đừng quá kéo dài thời gian, anh cũng biết lúc này thời
gian của anh em chúng tôi không còn nhiều, nếu thật sự bị bắt, như vậy
sẽ không tốt cho bất kỳ ai.
- À, tôi biết rồi.
Lục Ngọc Hùng nói rồi cúp điện thoại.
Lục Ngọc Hùng vốn có tâm tình không xong, bây giờ càng thêm chán nản.
Hắn nhìn ra bầu trời âm u ở bên ngoài cửa sổ, tức giận đến mức toàn thân phát run. Hắn biết rõ lời nói của Trịnh Khiếu Đống căn bản cũng không
phải chỉ là uy hiếp, đối phương là một kẻ thích liều mạng, căn bản không có gì không làm được.
Nhưng mình có thể hoàn thành chuyện ở bên kia sao? Lục Ngọc Hùng nghĩ
đến gương mặt tươi cười của tên mập họ Cổ, cuối cùng cũng phải lắc đầu,
làm những chuyện thế này không phải là chui đầu vào rọ sao?
- Bí thư Lục, chúng ta đi đến đâu?
Lái xe lại cẩn thận hỏi Lục Ngọc Hùng.
- Đi đến tỉnh...Văn phòng quỹ đầu tư phát triển tỉnh Sơn Nam.
Lục Ngọc Hùng bằng giọng có hơi ngắt quảng.
Bảo vệ ở cổng khu nhà thị ủy liên tục đi qua lại, bọn họ mặc chế phục
màu đất làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy rất phiền toái. Anh nói xem, đủ mọi màu, cớ gì phải lấy màu như vậy? Thật sự không khác gì đất nơi hầm
cầu, nếu cứ ở đây nhìn mặt đám bảo vệ, chỉ sợ về nhà cũng khó thể dùng
cơm.
Trịnh Khiếu Nam có ý nghĩ xấu xa như vậy, hắn phát hiện hầu như tất cả
những người tiến vào trong khu nhà thị ủy đều bị đám bảo vệ kia quan sát hỏi han rất kỹ.
Nếu như là những ngày mà Trịnh Khiếu Nam còn đang vênh váo ở thành phố
La Nam, hắn sẽ không quan tâm đến vài tên bảo vệ kia, nhưng đáng tiếc
hắn không còn là Trịnh Khiếu Nam trước kia. Trong mắt người ta thì hắn
chính là một con chó rơi xuống nước, là một con chó trốn chạy vì bị công an truy kích.
Cơ nghiệp mà anh em hắn cố gắng nhiều năm ở thành phố La Nam bây giờ xem như thất bại trong gang tấc, hai anh em bọn họ cho dù may mắn thoát
khỏi một kiếp này, cũng chỉ có thể lưu lạc chân trời góc biển, tha hương xa xứ.
Trịnh Khiếu Nam nghĩ đến tình huống phải xa xứ tha hương, hắn không khỏi càng thêm căm hận. Nếu như không phải Vương Tử Quân đến thành phố La
Nam, mình và anh trai sao lại rơi vào tình huống như vậy? Năm xưa ở
thành phố La Nam đừng nói đến đám bảo vệ kia, dù là đám cảnh sát cũng
xem hai anh em hắn như ông nội, kẻ nào cũng phải tỏ ra cực kỳ cung kính.
Trịnh Khiếu Nam nghĩ đến khoảng thời gian làm cho người ta mê say trước
đó, hận ý trong lòng càng bùng phát điên cuồng. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng
là kẻ đánh nhau không muốn sống, rất nhiều người sợ hắn. Sau khi lớn lên hắn càng tuân thủ nghiêm ngặt câu nói có thù tất báo, ăn miếng trả
miếng. Anh em bọn họ sở dĩ ở thành phố La Nam mà không ai dám động đến,
cũng là vì có liên quan đến tiếng xấu của hắn.
Đám đàn em dưới tay chỉ sợ và nể phục Trịnh Khiếu Nam, sở dĩ nể phục hắn như vậy, cũng là vì hắn hiểm độc hơn người ta nhiều lần.
Vương Tử Quân làm hại anh em Trịnh Khiếu Nam cửa nát nhà tan, dù là thế
nào cũng không thể cho tên này sống khá giả sung sướng. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, chung quanh hắn luôn có ruồi bọ vây quanh, con
này bay đi thì con kia bay tới, dù hắn có gan cùng mình cũng không dám
tùy tiện ra tay với Vương Tử Quân.
Đau khổ nhất với con người không phải làm làm gì liên quan đến bản thân
hắn, anh chém hắn một nhát, hắn chết thì xong chuyện, mọi việc đều như
không; nhưng nếu anh động vào người thân của hắn, như vậy sẽ khác, đó
mới là tình huống đau xót tàn nhẫn nhất.
Trịnh Khiếu Nam rất ít khi đọc sách, hắn nghe người ta nói buổi tối đọc
sách sẽ dễ ngủ. Hắn đã thử một lần, khi đó hắn học cấp hai, hắn sai
khiến hai tên thủ hạ mua về hai quyển sách, hắn đọc và cảm thấy rất chán ghét, khôn bao lâu sau thì phát sinh kết quả bất ngờ, hắn nhanh chóng
tiến vào mộng đẹp.
Hắn chỉ nhớ đến nội dung của một quyển tiểu thuyết, hắn không nhớ rõ nội dung, chỉ còn nhớ đại khái mà thôi, nhưng hắn lại cực kỳ ủng hộ và đồng ý thủ đoạn báo thù của một nhân vật trong sách. Làm cho thân nhân của
đối phương chậm rãi chết đi, làm cho đối phương bị tra tấn tinh thần một cách cùng cực, như vậy còn khó chịu và đau đớn hơn cả cái chết.
Đối với người bình thường thì tra tấn tinh thần còn khó chịu hơn rất nhiều lần so với nhục thể.
Vương Tử Quân có một cô vợ đẹp, lại có đứa con trai mới sinh. Nếu như
tất cả rơi vào kết cục bình sứ vỡ nát, như vậy sẽ là nổi đau cực kỳ khó
hàn gắn với Vương Tử Quân. Tuy lúc này vẫn còn cách kết quả kia khá xa,
còn chưa được áp dụng, thế nhưng Trịnh Khiếu Nam giống như đã thấy được
bộ đạng đau khổ của bí thư Vương Tử Quân.
Nếu muốn đạt được hiệu quả như vậy, Trịnh Khiếu Nam phải tiến vào trong
khu nhà thị ủy, chỉ khi đó hắn mới tiếp cận được các gia đình bên trong, mới có thể tiễn những thành viên trong gia đình Vương Tử Quân về thế
giới cực lạc.
- Tút tút tút.
Một chiếc xe từ xa chạy đến như bay, khi chiếc xe đến bên cửa, bảo vệ
đang đi qua đi lại xem xét chợt đứng nghiêm giơ tay chào. Tên bảo vệ
cũng không hỏi han bất cứ điều gì, nhanh chóng đi mở cửa cho chiếc xe
kia chạy vào.
Trịnh Khiếu Nam nhìn chiếc xe kia chạy vào, hắn chợt hiểu rõ vấn đề. Tuy hắn là người làm việc xúc động, nhưng hắn là em trai của Trịnh Khiếu
Đống, chỉ số thông minh của hắn cũng rất cao. Xe đại biểu cho thân phận, ở thành phố La Nam chỉ cần là người có xe, đám bảo vệ sẽ không dám đắc
tội. Nghe nói đám bảo vệ đều có công năng đặc dị, đó là bọn họ sẽ nhớ kỹ từng chiếc xe có giấy phép đi vào địa phương mình canh gác, những người lái xe kia phần lớn đều là khách quen của khu nhà thị ủy.
Trịnh Khiếu
Nam nghĩ đến xe, hắn liếc mắt nhìn khắp bốn phía. Hắn có không ít xe,
nhưng đó là trước kia, bây giờ hắn không có chiếc xe nào. Ngay cả hành
động lần này cũng vì sợ anh trai ngăn cản mà phải lén lút chạy ra ngoài, bây giờ muốn tìm xe thì căn bản là cực khó.
“ Làm sao bây giờ, chẳng lẽ đi taxi sao? “
Trịnh Khiếu Nam nhìn những chiếc xe liên tục qua lại trên đường, gương
mặt hắn xuất hiện vài phần bạo ngược, hắn nắm chặt dao găm trong tay,
trong lòng chợt bùng lên ý nghĩ cướp xe.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn áp chế được tâm tư điên cuồng như ngựa hoang
trong lòng Trịnh Khiếu Nam, tuy khả năng cướp bóc thành công là rất lớn, nhưng sẽ dễ dàng bộc lộ. Nếu như mình gặp phải một tên tài xế không
muốn sống, liên tục kháng cự, như vậy sẽ là được không bù mất.
Khi Trịnh Khiếu Nam đang tính toán xem nên làm thế nào để lấy xe, đúng
lúc thấy một người đang xác theo đủ loại hộp quà lớn nhỏ đi về phía khu
nhà thị ủy. Nhân viên cũng không quan tâm, hơn nữa còn giống như sợ
người đến tặng quà phát hiện ra mình và cảm thấy xấu hổ, thế là khẽ lui
về phía sau hai bước.
“ Đây là sao? “
Trịnh Khiếu Nam không rõ vấn đề, nhưng khi thấy người thứ hai đi vào
giống như vậy, hắn hiểu đám người đưa quà đến không phải thăm thân nhân, bọn họ đến vì quà cáp người bên trong.
Đám bảo vệ không dám cản người đưa quà vào, vì sợ quà tặng cho vị lãnh
đạo nào đó, nếu như để cho lãnh đạo biết mình cản người đến tặng quà.
Tuy lãnh đạo sẽ khen ngợi mình có tính cảnh giác cao, thế nhưng chỉ sợ
sẽ thầm chửi mắng tổ tông mười tám đời nhà mình. Anh nói xem, anh ngăn
cản đường tiền tài của người ta, người ta sẽ vui vẻ được sao? Lãnh đạo
không phải là người à?
- Hì hì, như vậy cũng đúng.
Trịnh Khiếu Nam thật sự sinh ra cảm giác hưng phấn ông trời giúp mình,
hắn đi đến siêu thị, chỉ sau hai phút đã lấy ra vài thùng rượu.
- Tút tút tút.
Khi Trịnh Khiếu Nam định đi về phía khu nhà thị ủy, điện thoại bên hông
chợt vang lên. Số điện thoại này của hắn chỉ có Trịnh Khiếu Đống biết mà thôi, không cần nói cũng biết người gọi điện thoại là ai.
Lúc này hai anh em Trịnh Khiếu Đống và Trịnh Khiếu Nam đều là chuột chạy qua đường, biện pháp nhanh nhất là rời khỏi thành phố La Nam. Vị viện
trưởng viện kiểm sát kia đã chuẩn bị xong, ngày mai viện kiểm sát sẽ đưa vài phạm nhân vào nhà ngục, hai anh em bọn họ chỉ cần đi theo xe là
được.
Sau khi do dự giây lát thì Trịnh Khiếu Nam nhận điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng điệu vội vàng của Trịnh Khiếu Đống:
- Khiếu Nam, cậu đang ở đâu?
- Anh, tôi tìm gái phát tiết một chút.
Trịnh Khiếu Nam cũng không muốn nói những gì mình sắp làm với anh trai.
- Thằng khốn này, đến lúc nào rồi còn làm ra những trò mèo thế này?
Sướng một chút nhưng không giữ được mạng, tôi nói cho cậu biết, mau quay về, nếu không...
Trịnh Khiếu Đống càng nói càng lo lắng, thế nhưng Trịnh Khiếu Đống còn
chưa nói xong thì Trịnh Khiếu Nam đã dùng giọng mất kiên nhẫn nói:
- Anh, lát nữa em trả lời anh sau.
Trịnh Khiếu Nam nói rồi cúp điện thoại, hắn đi về phía khu nhà thị ủy.
Lúc này thời tiết vẫn còn lạnh, nhiều người đội mũ kín đầu, Trịnh Khiếu
Nam cũng đội mũ và quấn cả khăn, không phải là người quen thì căn bản
không thể nhận ra được.
Kiếp này Trịnh Khiếu Nam làm không ít chuyện xấu xa, bây giờ lại càng
quen tay quen chân, nhưng hiện tại hắn đi đến cổng khu nhà thị ủy và vẫn cảm thấy có chút căng thẳng.
Dù sao thì có đi qua được cánh cổng kia hay không sẽ là có báo thù được
hay không, liên quan đến tình huống cả đời này Trịnh Khiếu Nam có làm
chó nhà tang chui rúc khắp nơi hay không.
Trịnh Khiếu Nam cầm theo thuốc rượu tiến lên phía trước, tên bảo vệ thấy hắn thì chỉu nhíu mày, trong miệng lầm bầm một tiếng, sau đó đi về phía một đàn ông giống như đang thu mua ve chai.
- Anh làm gì vậy?
Bảo vệ lớn tiếng hỏi tên đàn ông kia.
- Thu mua đồng nát.
Tên đàn ông vừa nói vừa móc thuốc ra mời tên bảo vệ.
Tên nhân viên bảo vệ đưa mắt nhìn trời, hắn ngạo mạn nhận thuốc, sau đó
chờ tên đàn ông thu mua đồng nát châm lửa cho mình, lại chậm rãi khiển
trách:
- Anh thu mua đồng nát mà dám chạy vào chỗ này sao? Anh cũng không hỏi
xem đây là đâu à? Tôi nói cho anh biết, ở trong này đều là lãnh đạo
thành phố, anh đến đây thu mua đồng nát được sao? Anh mau đi chỗ khác.
Trịnh Khiếu Nam nhìn tên bảo vệ chặn đường người đàn ông thu mua đồng
nát, trong lòng thầm sinh ra cảm giác hèn mọn. Thầm nghĩ anh là bảo vệ,
anh biết cái quái gì, dân thu mua đồng nát cũng có vàng trong người.
Những năm trước không phải trên báo đã nói rồi sao, một tên thu mua đồng nát nhặt được một rương vàng.
Trịnh Khiếu Nam cũng không xa lạ gì khu nhà dành cho đám thường ủy thị
ủy, năm xưa anh em hắn đã không ít lần đến nhà của Lục Ngọc Hùng, càng
không ít lần đén thăm hỏi bí thư Trình Tự Học. Nhưng bây giờ tất cả đã
không còn, người và vật đã không còn, hắn từ một vị thượng khách biến
thành một kẻ tội phạm nguy hiểm bị truy nã.
Trịnh Khiếu Nam nhớ đến anh Trịnh Khiếu Đống mà thật sự muốn tìm một chỗ khóc lớn cho thoải mái, anh hắn cả đời này thật sự không dễ dàng gì.
Đừng thấy anh hắn thường hay mắng mỏ dạy bảo hắn trước mặt người ngoài
mà nghĩ lầm, thực chất Trịnh Khiếu Đống rất thương yêu hắn.
Có câu anh cả như cha, Trịnh Khiếu Nam thấy anh còn yêu thương mình hơn
cả cha. Trịnh Khiếu Đống là người nói năng thận trọng, nếu chính mình
phạm sai lầm, anh luôn là người chạy đến trước tiên, bộ dạng giống như
gà mẹ dang cánh bảo vệ đàn con. Tuy ngày thường hắn cũng luôn phát sinh
cải vã với Trịnh Khiếu Đống, thế nhưng trong lòng luôn xem Trịnh Khiếu
Đống là cây đại thụ của mình.
Ngày thường Trịnh Khiếu Nam căn bản không thích bộ dạng dạy bảo của
Trịnh Khiếu Đống, vì những năm nay chỉ cười kẻ lắm mồm mà không cười kỹ
nữ, chỉ cần có tiền là được. Nghĩ lại thì thấy Trịnh Khiếu Đống cũng có
lý của mình, mỗi khi thấy mặt đám quan lại thì Trịnh Khiếu Đống thường
nịnh họt ton hót, điều này làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy khinh
thường. Nếu như nói lãnh đạo cũng là người như vậy tiền sẽ là cha của
lãnh đạo, không, phải là ông nội của lãnh đạo, nếu không thì đám lãnh
đạo kia thấy tiền thì hớn hở như vậy.
Trịnh Khiếu Nam nghĩ về anh mình mà không khỏi cảm thấy xúc động chảy
nước mắt, một cơn gió lạnh thổi qua chợt làm cho Trịnh Khiếu Nam bừng
tỉnh. Hắn lau nước mắt rồi thầm nghĩ: Anh, những năm này em gây ra nhiều phiền toái cho anh, làm phiền anh mỗi ngày phải chạy đến xử lý sự việc. Lần này em dù bất cứ giá nào cũng xem như báo đáp công ơn nuôi dưỡng
của đại ca. Kiếp sau anh em chúng ta tiếp tục là anh em, khi đó em sẽ là thân trâu ngựa báo đáp cho đại ca.
Trịnh Khiếu Nam thầm nghĩ như vậy, hắn đi về phía khu thường ủy thị ủy.
Vương Tử Quân là bí thư thị ủy, tất nhiên sẽ ở trong một trong những căn nhà đầu tiên ở trong khu này.
Một căn nhà bốn tầng, tuy vẻ bề ngoài có chút cũ nát nhưng cây cối xanh
tươi, biểu hiện khí thế không tầm thường. Trịnh Khiếu Nam đi vào trong,
hắn thấy vợ của Trình Tự Học đang đi cách đó không xa.