Bí Thư Trùng Sinh

Chương 998: Chương 998: Bằng chứng như núi




Dù là người hâm mộ của Liêu An Như hay là đàn ông thì đều cảm thấy sự việc này cực kỳ hả giận. Dù vừa rồi bọn họ tận tâm cứu giúp cho tên kia, thế nhưng sau khi nghe rõ ràng những lời cảnh sát và bảo vệ nói với nhau, lại nghe nói người đàn ông kia rơi ra khỏi phòng của Liêu An Như, rất có thể muốn cưỡng hiếp Liêu An Như, thế là hận không thể đâm cho tên khốn kia hai nhát dao.

- Có thật là không còn làm ăn gì được nữa không?

Một tên thanh niên đứng bên ngoài nở nụ cười xấu xa nói.

- Hừ, có thể nói giỡn được sao?

Viên bác sĩ thấy có người hoài nghi với trình độ của mình thì rất không vui.

- Tiểu Triệu, đi!

Người trên xe cứu thương thấy viên bác sĩ bên dưới vẫn còn có ý định tiếp tục đứng lại mở miệng, thế là lên tiếng. Viên bác sĩ nghe thấy có người gọi, ý thức được mình đang phí hoài thời gian, thế là nhanh chóng nhảy lên xe cứu thương.

Những người khác không có ý muốn bỏ đi, vẫn cố gắng đứng lại dù bảo vệ đã ra xua đuổi, còn đám phóng viên càng không kiêng nể gì mà chạy lên lầu.

Khi cảnh sát đi vào trong phòng 401, Liêu An Như lúc này đã bình tĩnh trở lại, nàng đi ra tiếp đón bọn họ...

Trong một quán bar ở thành phố La Nam, khi một khúc ca vang lên, những cặp nam nữ xa lạ ôm lấy nhau, khoảng cách hầu như là không còn dưới không gian hắc ám. Lưu Tinh có chút ngượng ngùng, thế nhưng khẽ nhìn sang chung quanh, cũng không ai chú ý đến mình, thế cho nên nhanh chóng vui vẻ. Hắn ở trong bầu không khí mập mờ này tuy cảm thấy có chút đè nén, thế nhưng những thú vui mới mẻ lại làm hắn giống như càng lún sâu vào khó thể đứng lên.

Một khúc nhạc chấm dứt, khi nhạc nhẹ chuyển thành loại nhạc đinh tai nhức óc, một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi vã mồ hôi chạy đến, hắn không kịp thở mà vội ngồi xuống ghế sa lông. Những chiếc ghế sa lông nơi đây rất mềm mại, những sợi tơ tổng hợp như nhung vuốt ve cơ thể con người, làm cho mỗi lần anh Triệu đến nơi này đều không nhịn được phải vuốt ve chiếc ghế êm ái của mình.

Đám người bốn phía bắt đầu hòa mình vào trong âm nhạc điên cuồng, ai cũng vặn vẹo cơ thể, tóc tai tán loạn giống như có hàng ngàn con rắn đang chui vào trong người. Đèn laser liên tục xoay chuyển, đám người không nhịn được phải lắc đầu qua lại, đám người đi theo anh Triệu đến nơi này đã đầm đìa mồ hôi, có hơi mệt, có chút phấn khởi, thế nhưng toàn thân lại rất thoải mái.

- Anh Lưu, anh xem cô nàng kia thế nào?

Một tên đàn ông hơn ba mươi tuổi chỉ vào một thiếu nữ đang nhảy trên đài rồi dùng giọng không kiêng nể gì nói.

Anh Lưu uống cạn một ly rượu mạnh, sau đó khẽ lắc đầu mà không nói lời nào.

- Hừ, anh Triệu, anh Lưu là ai? Có bao nhiêu mỹ nữ nhớ nhung, thế nào lại chú ý đến mặt hàng này?

Một tên đàn ông hơn hai mươi tuổi vừa uống rượu vừa dùng giọng cười đùa nói:

- Nhưng này Lưu Tinh, đại mỹ nữ chỉ có thể nhìn mà không thể động vào, thế nên cậu cũng nên hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp đi là vừa.

- Đúng vậy, Lưu Tinh, sau này chúng ta là người một nhà, vì là anh em nên tôi khuyên nhủ cậu, có một số việc cũng không nên quá so sánh. Nếu cứ mãi so sánh thì căn bản không có gì tốt với cậu, hơn nữa cậu cũng đừng cảm thấy mình có lỗi với ai, gần đây làm người tốt cuối cùng thì cũng bị sự thật thiến mất thôi.

Anh Triệu ợ lên một luồng hơi rượu, sau đó cười hì hì nói:

- Nói không chừng bây giờ cô ta đang rất sướng ấy chứ! Cậu nghĩ mà xem, Tào công tử của chúng tôi là hạng người gì? Là ông chủ giàu có, Tào gia muốn tiền có tiền, muốn thế có thế, hơn nữa anh rể của anh ấy bây giờ là bí thư thị ủy Đông Bộ, tương lai vô hạn.

- Ngôi sao dù tốt nhưng dù sao cũng là ăn cơm thanh xuân, gả vào nhà giàu có là lựa chọn tốt nhất. Nếu cô ấy có thể kết hợp cùng Tào công tử của chúng tôi, như vậy thật sự là phúc phận muôn phần.

Lưu Tinh lắc đầu từ chối cho ý kiến, hắn chỉ uống từng ly rượu lớn. Khi thấy hắn cứ mãi ngồi đó với bộ dạng không vui, thế là đám người chung quanh cũng căn bản mất đi hứng thú nói những lời chọc ghẹo.

Anh Triệu nâng ly rượu lên, sau đó nhìn quanh bốn phía rồi nói:

- Nếu anh Lưu không muốn uống, tối hôm nay anh em chúng ta uống một mình. Hôm nay mọi người uống thoải mái ăn no say, thoải mái hưởng thụ một chút đi.

- Chúng ta nâng ly chúc phúc cho Tào công tử, biết đâu bây giờ ông chủ của chúng ta đang thi thố bản lĩnh trên phương diện cực kỳ đặc biệt nào đó.

Anh Triệu nở nụ cười bỉ ổi, dù tất cả mọi người nâng ly chúc mừng thế nhưng trong lòng lại cực kỳ khinh thường. Lúc này Tào công tử không có mặt thế nhưng anh Triệu vẫn mở lời nịnh hót, hèn gì được ông chủ sủng ái như vậy.

Thời gian, âm nhạc và vũ điệu liên tục trôi qua, lúc này đám người đã uống rượu say đến mức hồ đồ đang kề vai sát cánh đi về phía khách sạn. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

- Anh Triệu, anh đoán xem lần này Tào công tử sẽ ra mấy lần?

Một tên thanh niên đỏ mặt nở nụ cười xấu xa nói.

- Hì hì, Tiểu Lý, cậu quá ngây thơ rồi, Tào công tử ra hai lần là không thành vấn đề, có khi lại đến ba lần ấy chứ!

Những lời nói của đám người chung quanh làm cho anh Triệu cảm thấy trong lòng cồn cào, có một ngọn lửa nhỏ bùng lên. Hắn cười ha hả nói:

- Được rồi, đừng đoán mò nữa, tôii chỉ có một câu tổng kết, đó là cứ lần này đến lần khác, có thể kéo dài đến sáng.

Anh Triệu nói rồi trên mặt xuất hiện nụ cười bỉ ổi:

- Vì gia tăng hiệu quả mà Tào công tử đã uống hai viên thuốc tăng cường khả năng của Mỹ, với trình độ của anh ấy, cộng với hiệu quả của thuốc, như vậy nhất định sẽ không thua bất kỳ ai.

Tiếng cười mà chỉ đám đàn ông mới có thể hiểu vang lên bên tai làm cho Lưu Tinh cảm thấy không thoải mái, cũng cực kỳ hối hận, tự trách mình làm hại Liêu An Như. Anh nói xem ai đành lòng đẩy một cô gái trong trắng tinh khiết như vậy vào trong hố lửa cho được?

Biết đâu sự việc căn bản không nghiêm trọng như mình tưởng, Tào công tử kia tuy nhân phẩm có hơi kém thế nhưng các điều kiện khác đều rất tốt, thật sự rất tương xứng với Liêu An Như, cũng xem như trai giàu gái sắc.

...

Mễ Hoa Lâm là cục trưởng cục công an được một tay Vương Tử Quân đề bạt, hắn kiên trì nguyên tắc thực hiện tất cả các chỉ thị của bí thư Vương. Lúc này bí thư Vương lên tiếng sắp xếp sự việc, hắn càng không dám có chút chậm trễ.

Mễ Hoa Lâm đã tôi luyện hai năm trên vị trí cục trưởng cục công an, tâm tình vội vàng xao động khi vừa chuyển ngành từ bội đội sang công an đã sớm không còn. Dù tối nay hắn căn bản còn chưa ngủ, thế nhưng bản thân cũng không chạy đến tuyến đầu chấp pháp.

- Cục trưởng Mễ, đây là tình huống điều tra.

Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Thông Binh vốn là bộ hạ cũ của Mễ Hoa Lâm từ trong quân đội đi ra, tuyệt đối là người một nhà. Lúc này Trương Thông Binh lên tiếng, hắn đưa đến trước mặt Mễ Hoa Lâm một phần tài liệu.

Trương Thông Binh là người thông minh, tuy sự việc này liên quan đến một diễn viên điện ảnh nổi tiếng là Liêu An Như, thế nhưng hắn thấy cái này cũng không đáng giá để cho cục trưởng Mễ phải bỏ ra một buổi tối, bên trong nhất định có nguyên nhân sâu xa hơn

Sự việc được cục trưởng Mễ coi trọng cao độ như vậy thì nhất định không nên có bất kỳ sai lầm nào, đây chính là một nguyên tắc chuẩn mực của Trương Thông Binh. Nếu không phải Mễ Hoa Lâm đưa hắn đến công tác ở cục công an thành phố La Nam, chỉ sợ hắn bây giờ không biết đang làm gì ở quê nhà.

- Sự việc có thể xác định sao?

Sau khi đặt tài liệu xuống thì Mễ Hoa Lâm nhìn chằm chằm vào Trương Thông Binh rồi trầm giọng nói.

- Có thể xác định! Sau khi nhận được điện báo, chúng ta đã tiến hành hỏi thăm những nhân viên khách sạn có liên quan, trong quá trình đó có một nhân viên nói ra một tình huống quan trọng, đó là chìa khóa phòng của Liêu An Như bị mất. Khi chúng tôi đi đến hiện trường thì thấy chiếc chìa khóa đang cắm bên ngoài phòng của Liêu An Như.

Mễ Hoa Lâm không nói lời nào, tuy lời nói của Trương Thông Binh có thể suy xét ở phương diện logic, thế nhưng nó cũng không phải là bằng chứng. Mễ Hoa Lâm đã biết được thân phận của Tào Viễn, hắn cũng biết Vương Tử Quân muốn gì, chính mình tuyệt đối phải vượt qua khảo nghiệm.

- Thứ hai, thông qua hình ảnh camera, người này cầm chìa khóa mở cửa phòng Liêu An Như. Căn cứ vào hành vi này, hắn rõ ràng đã có mưu đồ với Liêu An Như từ lâu rồi.

Trương Thông Binh nói đến đây thì cười nói:

- Còn có một vấn đề thật sự làm cho người ta dở khóc dở cười, đó là anh bạn kia căn bản không đủ tự tin vào bản thân, thế nên trước khi đi đã dùng hai viên Viagra.

- Sao?

Hai mắt Mễ Hoa Lâm mở lớn hơn một chút, hắn nhìn Trương Thông Binh, một lúc lâu sau mới nói:

- Cậu có thể xác định sao?

- Vâng, khi bệnh viện cứu chữa cho người kia thì thấy cơ thể có phản ứng không bình thường, thế là tiến hành xét nghiệm máu, sau đó cho ra kết quả, người này đã dùng hai viên Viagra.

Trương Thông Binh nói đến đây thì nhếch miệng nói:

- Anh, có lẽ lần này tên kia không trộm được gà còn mất nắm gạo, sạu này cũng không cần phải dùng thuốc gì nữa rồi. Tuy phía bệnh viên đã giúp tên kia xử lý bộ phận quan trọng, thế nhưng sau này dùng để đi vệ sinh còn khó khăn, đừng nói là thực hiện những hành vi cao độ khác.

Mễ Hoa Lâm nghe đến đó thì không khỏi nở nụ cười, sau đó dùng giọng nghiêm túc lên tiếng:

- Thông Binh, đây cũng không phải thời điểm nói giỡn. Tôi hỏi cậu hai vấn đề: Thứ nhất thông qua những căn cứ chính xác ở hiện trường, chúng ta có thể chứng minh người này tự tiện tiến vào phòng Liêu An Như hay không? Thứ hai, có thể chứng minh người này có muốn xâm phạm tình dục, dưới tình huống bị Liêu An Như cực lực phản kháng mới mất đà té từ trên ban công xuống hay không?

- Trên cơ bản có thể khẳng định như vậy.

Trương Thông Binh trầm ngâm giây lát rồi trả lời.

- Tôi không cần nói trên cơ bản, tôi muốn có được đáp án xác thực.

Mễ Hoa Lâm cũng không phải nói đùa với Trương Thông Binh giống như bình thường, hắn dùng giọng cực kỳ nghiêm túc nói.

- Có thể.

Trương Thông Binh thấy vẻ mặt âm trầm của Mễ Hoa Lâm thì không tiếp tục nói lời vui đùa, hắn trầm giọng nói với Mễ Hoa Lâm.

- Tút tút tút.

Khi Mễ Hoa Lâm đang trầm ngâm thì chuông điện thoại vang lên, hắn nhìn thoáng qua dãy số, sau đó trầm ngâm giây lát rồi khoát tay áo với Trương Thông Binh. Lúc này hắn mới cầm điện thoại rồi dùng giọng điệu giống như vừa mới tỉnh ngủ nói:

- Alo.

- Cục trưởng Mễ phải không? Tôi là anh Liêu trên cục công an tỉnh.

Một giọng nói quen thuộc chợt truyền đến.

Mễ Hoa Lâm trầm ngâm giây lát, sau đó nở nụ cười nói:

- Chào cục trưởng Liêu, lãnh đạo lúc này mà còn chưa nghỉ ngơi, thật sự quá vất vả rồi. Tác phong công tác của ngài thật sự đáng để cho chúng tôi noi gương học tập.

- Hoa Lâm, có gì chứ, tôi quấy rầy anh nghỉ ngơi, nhưng sự việc có hơi gấp, cậu cần chứng thực dùm tôi. Cậu hỏi xem tối nay có phải có một vụ giết người xảy ra ở khách sạn Phi Dược thành phố La Nam hay không?

Cục trưởng Liêu tuy nói không quá lớn nhưng rõ ràng đang cực kỳ nóng lòng và cấp bách.

Mễ Hoa Lâm dùng giọng bình tĩnh nói:

- Cục trưởng Liêu, anh khách khí với tôi làm gì, với tôi thì chỉ thị của lãnh đạo là đệ nhất, những chuyện bề bộn khác cũng phải nhường đường mà thôi.

Sau khi nói hai câu chuyện phiếm với cục trưởng Liêu, Mễ Hoa Lâm đặt điện thoại xuống, hai hàng chân mày nhíu lại rất chặt.

Lúc này cục trưởng Liêu gọi điện thoại đến thì Mễ Hoa Lâm nhất định phải cố gắng tận tâm tận lực. Trong đầu hắn lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Bí thư Vương, sự việc đã điều tra rõ ràng, chứng cứ rõ ràng. Tào Viễn kia rõ ràng là ăn cắp chìa khóa phòng, sau đó một mình xâm nhập vào phòng Liêu An Như, muốn xâm phạm tình dục với Liêu An Như. Nhưng cô ấy phản ứng quá mạnh mẽ, tên kia mất đà lao ra khỏi lan can.

Vương Tử Quân tuy đã biết được tình huống thông qua giới thiệu của Liêu An Như, thế nhưng lúc này vẫn dùng giọng lo lắng hỏi:

- Có thể khẳng định được không?

- Vâng, có thể.

Mễ Hoa Lâm dùng giọng cực kỳ khẳng định đáp.

- Vậy thì tốt rồi, chuyện này cục công an phải cực kỳ coi trọng, cần phải nhanh chóng kết án.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi sắp xếp với Mễ Hoa Lâm.

- Bí thư Vương cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm chú chứng thực chỉ thị của ngài. Đồng thời vừa rồi cục trưởng Liêu cục công an tỉnh gọi điện thoại đến, cũng hỏi chuyện này.

"Cục trưởng Liêu?"

Vương Tử Quân khẽ cau mày, sau đó hắn thản nhiên nói:

- Anh cần phải xử lý vụ án này theo đúng trình tự pháp luật, còn những thứ khác thì không cần quan tâm.

- Vâng.

Mễ Hoa Lâm cúp máy, hai hàng chân mày của Vương Tử Quân giãn ra vài phần. Chuyện này đã xuất hiện thì không thể nào lảng tránh được, lúc này cục trưởng Liêu gọi điện thoại đến, xem ra phía Tào Viễn đã bắt đầu hành động.

Sau khi trầm ngâm giây lát ìh Vương Tử Quân đi đến bên cạnh bàn làm việc, hắn mở máy tính, nhìn những cuộc thảo luận vẫn còn sôi nổi trên inte. Lúc này kết quả tìm kiếm về Mạc Tiểu Bắc thật sự chỉ thua kém thành phố La Nam mà thôi.

Sự việc liên quan đến chiếc đồng hồ của Vương Tử Quân, lúc này dư luận đã nghiêng sang một bên. Đó chính là chiếc đồng hồ kia tượng trưng cho tình yêu, sao có thẻ không đeo? Chỉ cần người ta có được nó một cách hợp pháp là xong, người ta đeo gì là quyền tự do công dân.

Vương Tử Quân nhìn những lời bình luận như vậy mà không khỏi nở nụ cười, hơn nữa một vài người bình luận viên cũng đưa ra những lời nói giúp đỡ với hắn và Mạc Tiểu Bắc.

Lúc này Vương Tử Quân thấy tên của mình luôn xếp sau Mạc Tiểu Bắc, hơn nữa còn có người gọi mình là bí thư Vương chồng của Mạc Tiểu Bắc, hắn thật sự cảm thấy dở khóc dở cười.

- Bí thư Vương khi còn công tác ở xã Tây Hà Tử thì đã làm ra nhiều hạng mục thiết thực. Đặc biệt là một loạt giáo viên hợp đồng muốn tiến lên chính thức nhưng vì không đủ điều kiện nên chẳng được xét duyệt, lúc đó bí thư Vương chạy đến các cấp giáo dục, gặp nhiều khó khăn mới giải quyết được cho mọi người. Một vị quan tốt như vậy thật sự là khó thể cầu với tất cả các địa phương.

Lời bình luận này cực kỳ chất phác, thế nhưng nội dung của nó lại làm cho Vương Tử Quân cảm động. Xã Tây Hà Tử chính là một phần trong trí nhớ xa xôi của hắn, nhưng người nơi đó vẫn còn nhớ mãi về mình không quên.

Vương Tử Quân áp chế cảm giác ấm áp trong lòng, hắn đi đến bên giường, nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ngủ rất say và ngọt ngào, thế là không khỏi cảm thấy nóng lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.