Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1836: Chương 1836: Báo cáo thì tốt, chứng thực đầy khó khăn.




Văn Thành Đồ theo đuổi không bỏ làm cho Phương Anh Hồ càng hiểu rõ ý nghĩa của nó. Vương Tử Quân biết rõ tiếp tục dây dưa cũng không có gì hay, thế nên hắn thu hồi nụ cười nói: - Bí thư Văn, anh nói muốn câu cá thì cứ câu cá cho vui, còn phương diện công tác cũng đừng đưa ra để mọi người mất hào hứng.

Khi thấy Vương Tử Quân căn bản là gió không vào nước không lọt, Văn Thành Đồ có chút bó tay. Hắn vươn tay gãi vài sợi tóc trên đầu, mặc dù có chút tiếc nuối nhưng vẫn thở dài một hơi. Chính mình đã nói đủ rồi, còn phương diện có hiệu quả hay không, đây cũng không phải là phương diện hắn có thể tự quyết được.

- Ha ha, vậy thì chúng ta nên vui vẻ câu cá, cũng đừng nói về vấn đề này nữa. Văn Thành Đồ nói rồi nhấc cần câu, một con cá chép khoảng ba cân bị kéo lên bãi cỏ.

- Con cá này thật sự không nhỏ. Vương Tử Quân giúp đỡ Văn Thành Đồ đưa con cá bỏ vào trong thùng rồi cười nói: - Lát nữa chúng ta sẽ có được món cá hấp rất ngon.

Vương Tử Quân có tâm tư nói đến chuyện ăn uống thế nhưng lúc này Phương Anh Hồ căn bản là không được yên lòng. Vương Tử Quân đã phá hỏng tất cả đường đi của mình, giờ có nói gì cũng vô dụng. Lúc này hắn thật sự rất bức bối với Vương Tử Quân, thầm nghĩ bí thư Sầm cũng đã mời Văn Thành Đồ đi ra mở miệng, sao anh cứ mãi nắm chặt không buông tha như vậy?

Nhưng Phương Anh Hồ đối mặt với Vương Tử Quân thì không dám nói ra những lời thật lòng, chẳng những vì vị trí của Vương Tử Quân, càng là vì Vương Tử Quân bây giờ thật sự có tư cách đấu cờ với Sầm Vật Cương.

Mình về phải nói sao với bí thư đây? Chẳng lẽ thật sự để cho bí thư Sầm phải đi tìm gặp Vương Tử Quân? Phương Anh Hồ nghĩ đến Sầm Vật Cương mà không khỏi cảm thấy cực kỳ khó xử.

- Bí thư Sầm, lần này là chúng tôi sơ suất, vì chúng tôi công tác không nghiêm túc cẩn thận, thế cho nên mới làm cho công tác trong tỉnh bị động như vậy. Đồ Phấn Đấu đứng trước mặt Sầm Vật Cương giống như một học sinh tiểu học, hắn liên tục nói lời kiểm điểm với Sầm Vật Cương.

Sầm Vật Cương căn bản cực kỳ tức giận với vấn đề của sông Thanh Hà, thế nhưng khi gặp mặt hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, lão không khỏi cảm thấy có vài phần thương tiếc.

Dù sao thì hai người này cũng là bộ hạ cũ theo Sầm Vật Cương nhiều năm, những năm qua Đồ Phấn Đấu có thể nói là cúc cung tận tụy vì sự phát triển của thành phố Linh Long, chính mình nếu như vì một vấn đề lũ lụt mà không quan tâm đến những cố gắng của hai người này, căn bản có chút mất nhân tình.

Nhưng dù thế nào cũng không thể làm cho hai người này sống nhởn nhơ sung sướng, trước khi hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đến thì Sầm Vật Cương đã có quyết định như vậy, thế nên bây giờ chỉ lạnh mặt lắng nghe mà thôi.

Miêu Dược Hổ tuy không nói lời nào nhưng cũng cảm nhận được tình huống khó khăn. Dù hai người đã làm kiểm điểm với bí thư Sầm mà không phải là báo cáo thành tích công tác, thế nhưng hắn nhìn gương mặt có vài phần khô khốc của Đồ Phấn Đấu, không khỏi mở miệng tiếp tục câu chuyện: - Bí thư Sầm, sở dĩ Thanh Sa có vấn đề cũng là vì phía ủy ban nhân dân thành phố quan tâm không đủ, tôi thỉnh cầu ngài xử phạt.

- Được rồi, được rồi, xử phạt xử phạt, các anh cảm thấy vấn đề này chỉ cần xử phạt là xong sao? Các anh cảm thấy uất ức vì bị xử phạt sao? Sầm Vật Cương dùng sức vỗ lên bàn, gương mặt càng thêm nghiêm túc.

Khi thấy Sầm Vật Cương nói như vậy thì hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều thở dài một hơi, hai người bọn họ biết rõ tính tình của Sầm Vật Cương, càng nổi giận thì càng bảo vệ thủ hạ. Nếu như bây giờ mà bí thư Sầm không quan tâm đến hai người bọn họ, như vậy thì phiền phức là rất lớn.

- Bí thư Sầm, chuyện này chúng tôi không quan tâm đúng mức, không cẩn thận công tác. Mong ngài yên tâm, sau này chúng tôi tuyệt đối không để xảy ra vấn đề như vậy nữa. Đồ Phấn Đấu đưa mắt nhìn Miêu Dược Hổ rồi trầm giọng đảm bảo.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua hai người rồi nói: - Hừ, không còn lần sau nữa đâu.

Sầm Vật Cương tuy nói chỉ có vài chữ thế nhưng những lời này được phát ra căn bản làm cho người khác sinh ra cảm giác không phải là như vậy. Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ đều cảm nhận được sự khác thường trong lời nói của Sầm Vật Cương, thế là bầu không khí trong phòng chợt trở nên lạnh lẽo.

- Hai người các anh đến đây nếu chỉ để nói với tôi những lời này, như vậy bây giờ các anh có thể về được rồi. Sầm Vật Cương nâng ly lên uống một ngụm rồi khoát tay với hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.

Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ sao có thể cam lòng bỏ đi? Bây giờ hai người bọn họ mới làm cho Sầm Vật Cương phát hết cơn giận, nếu bỏ đi vào bây giờ căn bản là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Trước khi đến thì hai người bọn họ căn bản đã chuẩn bị kỹ càng, lúc này nghe Sầm Vật Cương nói mình không còn việc gì thì có thể đi, Miêu Dược Hổ không khỏi dùng giọng sốt ruột nói: - Bí thư Sầm, chúng tôi còn có chuyện cần xin chỉ thị của ngài.

- Nói đi. Sầm Vật Cương thấy hai người Đồ Phấn Đấu còn có công tác cần báo cáo, thế là cũng không đuổi người đi. Nhưng lão cũng không cho hai người này ngồi xuống, các anh cho ra vấn đề lớn, đừng hòng được ngồi, cứ đứng đó cho tôi.

Sầm Vật Cương không cho ngồi thì Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ cũng chỉ có thể đứng. Đồ Phấn Đấu khẽ nói: - Bí thư Sầm, lúc này thành phố Linh Long chúng tôi đã cho ra tính toán sơ bộ, bây giờ kinh tế đang phát triển mạnh mẽ, nhưng chúng tôi cảm thấy ở phương diện phát triển thành thị cũng không thể cứ chú trọng vào phát triển kinh tế, cũng phải coi trọng đến những phương diện khác.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, gương mặt cũng dễ nhìn hơn một chút: - Phấn Đấu nói những lời này là rất đúng, đúng rồi, anh có xem thời sự không? Bây giờ các nơi đều có phản ứng với giá nhà đất quá cao ở chỗ các anh.

- Bí thư Sầm, giá nhà đất cao vì có nhiều người mua nhà ở thành phố Linh Long. Tôi đã cho cục thống kê làm công tác điều tra, bây giờ số người mua nhà ở thành phố Linh Long chỉ có một phần ba là dân cư trong thành phố, còn lại đều là người ngoài tỉnh và người nước ngoài. Miêu Dược Hổ thấy Sầm Vật Cương chuyển câu chuyện lên phương diện công tác, thế là hắn cảm thấy rất vui mừng, hắn vội vàng giải thích với Sầm Vật Cương.

Bí thư Sầm nói đến phương diện công tác, xem như lần này mình đã may mắn vượt qua kiểm tra.

- À, còn có người nước ngoài sao? Sầm Vật Cương sờ lên đầu dùng giọng nghi vấn nói.

- Đúng vậy, những năm qua thành phố Linh Long phát triển từng ngày, số người đến đầu tư vào thành phố Linh Long ngày càng nhiều, tất nhiên số người mua nhà là không ít. Lúc này thành phố Linh Long mới cho ra dự án xây dựng, mới bắt đầu bán căn hộ thì người ta đã thu mua không còn gì. Thị trường nhà đất quá nóng, nhà đầu tư căn bản kiếm ra tiền, phía ủy ban nhân dân thành phố cũng không thể nào ra mặt quy định giá cả được. Miêu Dược Hổ cười cười rồi dùng giọng cẩn thận nói.

- À, điều này cũng đúng, nhưng những công tác mà các anh cần phải làm thì phải thực hiện cho tốt. Giá nhà đất không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến hàng triệu hộ dân trong thành phố, đặc biệt là phươn diện đảm bảo nhà cửa cho các hộ dân thu nhập thấp, các anh càng phải chú trọng cao độ. Sầm Vật Cương tuy thấy Miêu Dược Hổ nói rất đúng thế nhưng cũng không thể không gõ đầu hai cấp dưới của mình.

Hai người Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ nhanh chóng gật đầu xưng vâng, sau đó Miêu Dược Hổ thay đổi chủ đề: - Chúng tôi cảm thấy thực lực của một thành phố không phải chỉ nằm ở phương diện kinh tế, còn có một vài thực lực mềm khác, đôi khi thực lực mềm này còn quan trọng hơn cả phát triển kinh tế.

Sau khi nghe Đồ Phấn Đấu nói đến phương diện thực lực mềm thì Sầm Vật Cương có chút hứng thú, gương mặt cũng không còn nghiêm túc như vừa rồi.

- Thành phố Linh Long muốn phát triển cần có quy hoạch lâu dài, trước mắt thực lực kinh tế còn chưa đủ, nhưng tất cả đều vì phương hướng phát triển kinh tế. Chẳng qua bây giờ chúng tôi đã có cơ sở, chúng tôi căn bản muốn tiến công ở phương diện thực lực mềm. Đồ Phấn Đấu luôn quan sát gương mặt của Sầm Vật Cương, khi thấy vẻ mặt bí thư Sầm không còn khó coi như vừa rồi thì nhanh chóng dùng giọng có khí phách nói.

Đồ Phấn Đấu biết rõ người thật sự nắm tương lai của mình ở Mật Đông là Sầm Vật Cương, chuyện lần này tuy hắn có trách nhiệm không nhỏ, thế nhưng chỉ cần bí thư Sầm còn muốn dùng hai người bọn họ, coi trọng bọn họ, như vậy bọn họ sẽ bình yên vô sự, không có chuyện gì.

Con người dù sao cũng phải chú trọng cảm tình, lúc này không nên làm cho bí thư Sầm mất vui. Bây giờ thấy Sầm Vật Cương có hứng thú thì Đồ Phấn Đấu càng thêm dũng cảm: - Bí thư Sầm, có câu nói thế này: Nên đẩy mạnh danh tiếng của thành phố, chúng tôi chuẩn bị làm theo đúng như vậy. Nếu so sánh với những thành phố nổi tiếng trong lịch sử thì chúng tôi kém hơn rất nhiều, nhưng chúng tôi đã có tính toán đầy đủ, chuẩn bị nhúng tay vào phương diện này, nhanh chóng tìm hướng đột phá.

- Sau khi được nhiều chuyên gia cho ra luận chứng, thành phố Linh Long năm xưa là vùng sản sinh ra Phát thái tổ, khi Phát thái tổ thống nhất thiên hạ có xây dựng một cung điện ở nơi này, gọi là Phát Ly Cung, bây giờ còn có không ít văn thơ vẫn nói đến điều này, căn bản là rất có giá trị lịch sử.

- Chúng tôi chuẩn bị trùng tu Phát Ly Cung, kết hợp lịch sử văn hóa và sản nghiệp du lịch, chẳng những mở rộng lực ảnh hưởng của thành phố Linh Long, còn có thể kéo sản nghiệp du lịch phát triển, mang đến hiệu ứng mới cho kinh tế Linh Long. Đồ Phấn Đấu miêu tả tương lai cực kỳ huy hoàng, thế nhưng Sầm Vật Cương căn bản là người có trí thông minh vượt xa người thường. Hằng năm các thành phố trong tỉnh cho ra không ít hạng mục, thế nhưng có nhiều hạng mục căn bản không có tính thao tác, chỉ là những công trình chiến tích hao tiền tốn của. Khi báo cáo thì ai cũng vẽ ra tương lai cực kỳ tốt đẹp, thế nhưng khi chứng thực lại cực kỳ khó khăn, sau khi đầu tư thì có biến hóa không nhỏ. Vì vậy Sầm Vật Cương cực kỳ đề phòng đối với những hạng mục như vậy, những chuyện lặt vặt này lão căn bản không hề ra mặt, nếu như lão ra mặt vào lúc này cũng chỉ vì Đồ Phấn Đấu là người của mình mà thôi.

Sầm Vật Cương suy nghĩ giây lát rồi nói: - Các anh chuẩn bị đầu tư là Phát Ly Cung bao nhiêu tiền?

- Bí thư Sầm, dựa theo tính toán sơ bộ, cần khoảng mười tỷ. Bây giờ chúng tôi đã kêu gọi đầu tư được tám tỷ, có năm tỷ đến tài khoản. Một khi hạng mục này được đưa vào sử dụng, chẳng những tạo nên điểm sáng du lịch cho thành phố Linh Long, còn có thể đánh bóng tên tuổi của thành phố Linh Long chúng tôi. Đồ Phấn Đấu nói xong câu cuối cùng thì gương mặt có vài phần bay bổng, rõ ràng hắn cực kỳ coi trọng hạng mục này.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, nếu có thể nắm được tiền đầu tư, bây giờ không phải không thể xây dựng Phát Ly Cung. Lão nhìn bộ dạng xoa xoa tay của Đồ Phấn Đấu, trong lòng có vài phần cảm khái. Vào thời điểm mấu chốt này mà Đồ Phấn Đấu vẫn có thể bỏ qua cái nhỏ để mưu cầu toàn cục, trăm phương ngàn kế mưu tính vì sự phát triển của Linh Long, thật sự là một điều tốt.

- À, các anh nên cẩn thận tìm đủ luận chứng đối với hạng mục này.

- Bí thư Sầm cứ yên tâm, trước đó chúng tôi đã cố gắng hoàn thiện đủ luận chứng, căn bản không có vấn đề, hơn nữa cũng không hao tiền tốn của. Khi thấy gương mặt ôn hòa của Sầm Vật Cương thì Đồ Phấn Đấu càng thêm vui sướng.

- Được rồi, các anh ngồi đi, các anh còn chuyện gì khác không? Sầm Vật Cương khoát tay áo với hai người Đồ Phấn Đấu, gương mặt hòa hoãn hơn một chút.

Đồ Phấn Đấu xoa xoa bàn tay nói: - Bí thư Sầm, còn có một việc mong ngài giúp đỡ. Đó là thành phố Linh Long chuẩn bị đăng cai giải Marathon thế giới, đã làm tốt tất cả công tác, tôi muốn ngài chủ trì sự kiện này.

- Đây cũng là một hành động các anh dùng để đánh bóng tên tuổi sao? Sầm Vật Cương nhìn Đồ Phấn Đấu rồi mỉm cười hỏi.

- Đúng vậy, thành phố Linh Long đã bày ra một loạt hoạt động cũng vì muốn đẩy mạnh danh tiếng, mở rộng lực ảnh hưởng trong nước, kéo kinh tế phát triển. Đồ Phấn Đấu dùng giọng khẳng định nói.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão trầm ngâm giây lát rồi nói: - Những chuyện này các anh cũng nên báo cáo với chủ tịch Vương.

Đồ Phấn Đấu muốn nói điều gì nhưng lại thành thật nói: - Vâng, chúng tôi sẽ thực hiện theo chỉ thị của ngài.

Sầm Vật Cương nghe như vậy và biết Đồ Phấn Đấu có chút bất mãn với sắp xếp của mình, nhưng dù bất mãn thì lão vẫn cảm thấy thoải mái. Mười phút sau Sầm Vật Cương đuổi hai người ra khỏi phòng làm việc của mình.

Sầm Vật Cương ngồi bên cạnh bàn làm việc nhìn tài liệu mà Đồ Phấn Đấu để lại rồi liên tục nở nụ cười. Mặc dù sự kiện sông Thanh Hà không thoát nước lũ làm cho lão bất mãn với Đồ Phấn Đấu, thế nhưng tóm lại thì Đồ Phấn Đấu căn bản là không tệ.

Hy vọng Văn Thành Đồ có thể làm tốt công tác với Vương Tử Quân, điều này làm cho Sầm Vật Cương rất chờ mong. Lão nhìn thoáng qua điện thoại, đang định hỏi Phương Anh Hồ xem sự việc thế nào, thế nhưng cuối cùng vẫn áp chế tâm tư này của mình.

Cũng may Phương Anh Hồ cũng không để bí thư chờ lâu, mười phút sau hắn đẩy cửa đi vào. Hắn dùng giọng nghiêm túc báo cáo cho bí thư Sầm về sự kiện Văn Thành Đồ đi thuyết phục Vương Tử Quân, thế nhưng căn bản không có tác dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.