Lúc này viên thư ký của Sầm Vật Cương khẽ nở nụ cười, hắn nói với Phương Anh Hồ: - Thư ký trưởng, tôi sao có thể so sánh với ngài.
- Tư tưởng của cậu như vậy là không đúng, cậu nên nhìn vào những người
mạnh hơn mình, do đó càng phải khích lệ ý nghĩ của mình. Nhưng tôi cảm
thấy cậu không nên so với tôi, vì cậu mỗi ngày đi theo bí thư Sầm, phải
lấy bí thư Sầm làm mục tiêu, chỉ như vậy mới có lợi cho sự phát triển
của cậu.
Phương Anh Hồ nói rồi vỗ vỗ lên vai của viên thư ký rồi tiếp tục: -
Những ngày hôm nay bí thư Sầm có chút mất vui, cậu nên làm tốt công tác
của mình, hơn nữa càng phải tiến thêm một bước phân giải ưu sầu cho lãnh đạo. Khi cậu làm được như vậy, cậu căn bản không cần phải lo lắng cho
công tác của mình nữa.
- Thư ký trưởng cứ yên tâm, tôi biết nên làm thế nào. Viên thư ký nhìn Phương Anh Hồ rồi không khỏi để lộ ra vẻ mặt sùng kính.
Phương Anh Hồ khẽ gật đầu, hắn có thể truyền thụ kinh nghiệm cho người
ta, thế nhưng có một số việc còn phải căn cứ vào ngộ tính. Hắn đã nói
ra nhiều điều, phần còn lại liên quan đến ngộ tính của viên thư ký này.
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên vài ý nghĩ, hắn không khỏi cầm ly trà
lên uống một ngụm rồi nói: - Có ai trong phòng của bí thư không?
- Bí thư đang xem văn kiện. Thư ký nhìn thoáng qua phòng làm việc của Sầm Vật Cương rồi khẽ nói.
- Tôi đi vào phòng lãnh đạo một chút. Phương Anh Hồ nói rồi cười cười
với thư ký, sau đó đi đến phòng làm việc của Sầm Vật Cương. Hắn là thư
ký trưởng, hắn có thể không cần thông qua thư ký để đi thẳng vào phòng
của Sầm Vật Cương, thế nhưng bình thường hắn không cần quyền lợi như
vậy, đều phải đi đến phòng của thư ký rồi mới vào trong phòng của bí thư Sầm.
Lần này Phương Anh Hồ cũng không nói ngay từ đầu, chủ yếu nhìn vào phản
ứng của thư ký, nếu như thư ký tự mở miệng thông báo thì xem như những
gì mình dạy bảo trước đó có tác dụng. Nhưng hắn thật sự thất vọng vì
viên thư ký kia không có phản ứng gì.
- Ngọc không mài giũa thì không phát sáng được. Phương Anh Hồ thầm cảm
khái một câu, hắn gõ cửa đi vào trong phòng của Sầm Vật Cương. Lúc này
Sầm Vật Cương đang cúi đầu xem văn kiện, khi thấy Phương Anh Hồ đi vào
thì khoát tay áo mà không lên tiếng.
Phương Anh Hồ thấy rõ Sầm Vật Cương khoát tay áo, hắn hiểu ý của Sầm Vật Cương, thế là hắn ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương rồi mới cười
nói: - Bí thư, ngài đang bận rộn gì vậy?
- Tôi đang xem qua hai văn kiện. Sầm Vật Cương cầm văn kiện lên nói: -
Anh Hồ, hành trình đi đến thành phố Tử Quang đã sắp xếp xong chưa?
- Cũng đã xong rồi, đây là danh sách những nhân viên đi theo đoàn, mời
ngài xem qua. Phương Anh Hồ đưa văn kiện cầm theo trên tay cho Sầm Vật
Cương, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Sầm Vật Cương tiếp nhận danh sách nhìn qua một lượt, sau đó trầm ngâm
nói: - Bỏ đi hai người của phòng nghiên cứu chính sách, thêm vào hai
người của phòng tài chính.
Phương Anh Hồ tuy không hiểu rõ ý nghĩ của Sầm Vật Cương thế nhưng vẫn
mở miệng đồng ý. Sau khi báo cáo hành trình cụ thể cho Sầm Vật Cương,
hắn xem như đã hiểu rõ chuyện lần này.
- Đúng rồi, ngày mai khi xuống thành phố Tử Quang, anh gọi điện thoại
cho những lãnh đạo thành phố Tử Quang, nói là tôi yêu cầu bọn họ chờ
trong văn phòng thị ủy, nếu như xuất hiện hiện tượng đi đến vùng giáp
ranh nghênh đón, đừng trách tôi không khách khí. Sầm Vật Cương nâng ly
trà lên uống một ngụm rồi dùng sẳng giọng nói.
Phương Anh Hồ nhìn bộ dạng nghiêm túc của Sầm Vật Cương rồi nói: - Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này.
- À, phương diện nghênh đón nhìn qua tuy chỉ là nhỏ nhặt, thế nhưng thực tế lại liên quan đến hình tượng của chúng ta. Chúng ta cũng không phải
không biết đường, thế nên cũng không cần như vậy. Sầm Vật Cương nói đến
đây thì nhìn thoáng qua Phương Anh Hồ: - Anh Hồ, anh thay mặt tôi nói
vài lời với các vị thường ủy khác, nói là tôi đề nghị khi các vị lãnh
đạo tỉnh xuống địa phương kiểm tra công tác nên đơn giản một chút, không cần quá nhiều người, huy động nhân lực quá lớn.
Lúc này trong đầu Phương Anh Hồ đang nghĩ đến vài lần Vương Tử Quân đi
xuống địa phương kiểm tra công tác trong thời gian gần đây, đều không
cho cấp dưới đi ra nghênh đón. Xem ra bí thư Sầm cũng có động tác ở sự
kiện này, thế nhưng chủ tịch Vương là người bắt đầu, bây giờ bí thư Sầm
như vậy có hiềm nghi bắt chước hay không?
Trong đầu Phương Anh Hồ lóe lên ý nghĩ như vậy, chợt nghe Sầm Vật Cương
nói: - Anh Hồ, tôi có quá nhiều chuyện, nhiều khi cũng có chút bừa bãi,
thậm chí căn bản không chú ý đến những chuyện lặt vặt. Sau này cậu nên
nhắc nhở tôi những chuyện như vậy, nếu không để tạo nên phiền toái cũng
không được tốt.
Phương Anh Hồ lúc này còn nói gì được nữa? Hắn chỉ có thể thành thật
nói: - Bí thư Sầm, đây là tôi công tác sơ sẩy, sau này tôi nhất định sẽ
chú ý.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Phương Anh Hồ biết rõ chính mình đang bị tai bay vạ gió, mình là thư ký
trưởng, bí thư đem chuyện này quy kết lên đầu mình, căn bản không có gì
là sai. Hắn suy nghĩ vài vấn đề rồi lại chuyển lên người Vương Tử Quân,
người này cưan bản là không bao giờ yên lặng, một vài chuyện nhỏ nhặt
được thông qua tay người này cũng có thể làm cho bí thư Sầm không thể
tìm ra phương án nào tốt để đối phó.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Phương Anh Hồ, lão thầm thở dài một hơi,
lão biết mình trách Phương Anh Hồ ở sự kiện này cũng là không đúng. Thế
nhưng nói trắng ra thì sự kiện nhỏ nhặt này cũng làm cho mình có chút bị động.
Người kia bây giờ càng lúc càng gây sự.
- Thư ký trưởng Anh Hồ, vài tháng nữa là đến nhiệm kỳ mới, có một số
việc cậu nên suy xét cho kỹ. Sầm Vật Cương nói rồi đứng lên khỏi ghế
dùng giọng thản nhiên nói.
Sầm Vật Cương nói làm cho Phương Anh Hồ có chút sững sốt, trong lòng lại có vài phần vui mừng, hắn không khỏi mở miệng: - Bí thư, sau khi tôi
suy nghĩ kỹ càng sẽ đến báo cáo với ngài.
Sầm Vật Cương khẽ gật đầu mà không nói gì thêm, Phương Anh Hồ nhìn động
tác của bí thư Sầm, biết mình nên cáo từ. Hắn đứng lên, đúng lúc này có
tiếng gõ cửa.
Phương Anh Hồ đi ra mở cửa, chợt thấy trưởng phòng tuyên truyền Xà Lê
Hoa đi vào. Khi nàng thấy Phương Anh Hồ là người mở cửa thì không khỏi
cười nói: - Bí thư Sầm, tôi căn bản làm ảnh hưởng đến phương diện thư ký trưởng báo cáo công tác với ngài, nếu không thì tôi chờ bên ngoài một
lát.
- Tôi vừa đúng lúc báo cáo xong rồi. Phương Anh Hồ cười cười nói với Xà
Lê Hoa: - Trưởng phòng Xà, bây giờ tôi giao nhiệm vụ báo cáo công tác
cho chị. À, đúng rồi, nếu như chị muốn cảm ơn tôi, chị cũng đừng nên
dùng lời cửa miệng, vì mỗi lần tôi gặp mặt anh nhà chị thì đều được mời
rượu, thế nên chị quay về nên đốc xúc anh ấy chứng thực tốt phương diện
này là được.
Xà Lê Hoa cười khanh khách hai tiếng, căn bản rất hưởng thụ. Nàng nhìn
về phía Phương Anh Hồ rồi nói: - Thư ký trưởng, anh không nói thì tôi
cũng sẽ nói, đó là ông nhà tôi mỗi ngày đều nói khi nào gặp thư ký
trưởng nên mời về nhà dùng cơm. Anh ấy còn hỏi mình không biết có làm gì đắc tội với thư ký trưởng, mà bị thư ký trưởng có ý kiến, ngay cả một
bữa cơm cũng không muốn đến.
- Được, được rồi, tôi xem như biết sai, tôi căn bản không nên đấu võ mồm với trưởng phòng tuyên truyền, rõ ràng là tự tìm khó cho mình. Thế
nhưng trưởng phòng Xà cũng nên chuẩn bị sẵn sàng, nếu tôi có cơ hội nhất định sẽ đến thử tài nghệ nấu nướng của chị. Phương Anh Hồ nói rồi vẫy
vẫy tay với Xà Lê Hoa, sau đó rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương lúc này nở nụ cười, sau khi Xà Lê Hoa ngồi xuống thì cười
nói: - Trưởng phòng Xà, làm phiền chị về nhà nói với anh nhà, nói là tôi cũng muốn đến nhà chị dùng cơm, mong có ngày nào đó anh ấy cũng mời tôi như vậy.
- Bí thư Sầm, nhà của chúng tôi luôn mở rộng cửa chào đón ngài, thế
nhưng tôi biết ngài bận rộn, chỉ sợ làm trễ nãi công tác của ngài, thế
nên mới không dám mời. Xà Lê Hoa nói rồi cầm bình trà lên châm nước cho
Sầm Vật Cương, lúc này mới nói tiếp: - Bí thư Sầm, lần này đã cho ra
phương án, ngài nhìn qua xem có gì cần sửa đổi nữa không?
Sầm Vật Cương tiếp nhận phương án nhìn qua một lượt, sau đó trầm giọng
nói: - Trưởng phòng Xà, phương án rất nghiêm cẩn, thế nhưng có một
phương diện cần chú ý, chính là từng bước chân phải cẩn thận hơn, kinh
tế Mật Đông sẽ phát triển, xã hội cũng sẽ phát triển, chúng ta nên đẩy
cao tinh thần, dù sao thì thời gian cũng không chờ đợi chúng ta.