Ads
- Đồng chí Tử Quân, tôi thấy rõ
thành phố La Nam phát triển rất tốt, nhưng như vậy cũng không đáng để các anh
lợi dụng ưu thế xí nghiệp địa phương để áp chế các thành phố khác chứ?
Sau khi xe rời khỏi khu công nghệ cao, lãnh đạo thượng cấp chợt mở miệng cười
hỏi.
Vẻ mặt Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân đều nhanh chóng trở nên nghiêm túc,
bọn họ biết rõ lãnh đạo cuối cùng cũng ném ra vấn đề.
Hào Nhất Phong thầm nghĩ hôm nay mình và Thạch Kiên Quân đã nâng kiệu cho Vương
Tử Quân, đã nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, nhìn bộ dạng của tiểu tử kia mà
xem, cười rất đắc ý. Bây giờ đã đến lúc đả kích anh một chút, dù anh phát triển
kinh tế rầm rộ ngút trời, thế nhưng anh lại có hành vi không đoàn kết, rõ ràng
đó không phải là thứ gì quang minh đối với lãnh đạo địa phương.
Hào Nhất Phong là bí thư tỉnh ủy Sơn Nam, sau khi nghe giám đốc Lý nói ra vấn
đề thì trong lòng thầm nghĩ, không ngờ trong tỉnh lại có sự việc như vậy.
Thạch Kiên Quân ở bên cạnh cũng thầm cảm thấy khổ sở thay cho Vương Tử Quân, dù
sao thì sự thật vẫn là sự thật, cho dù các anh tức giận với thành phố Tam Hồ về
sự kiện thành phố trọng tâm, hành vi không đoàn kết và không chú ý đại cục của
các anh cũng khó thể tha thứ được.
Nhưng nhìn vào sự tán thưởng của lãnh đạo thượng cấp với quá trình phát triển
kinh tế của thành phố La Nam, cho dù lần này lãnh đạo muốn gõ đầu Vương Tử Quân
cũng chỉ là giơ cao mà khẽ hạ xuống mà thôi. Dù sao lúc này Vương Tử Quân là
cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi, tất nhiên có chút sai lầm sẽ không là vấn đề.
Cán bộ trẻ tuổi mà, ai mà chẳng có lúc nóng đầu?
Nếu so sánh với hai vị lãnh đạo tỉnh Sơn Nam thì chủ nhiệm Triệu lại cảm thấy
vận may của mình đang đến. Nếu như lãnh đạo thượng cấp thấy Vương Tử Quân có
sai lầm, như vậy sự kiện La Nam không tiến lên thành phố trọng tâm sẽ nhỏ hơn
một chút. Hắn không khỏi có một ý nghĩ mới mẻ, thế là lên tiếng:
- Thủ trưởng, có nên gọi bí thư Lâm thành phố Tam Hồ đến không nhỉ?
Gọi Lâm Trường Công đến, đó chính là kể khổ với lãnh đạo. Mặc dù chủ nhiệm
Triệu nói lời này giống như đang có toan tính thế nhưng rõ ràng là ẩn giấu sát
cơ. Gọi Lâm Trường Công đến, như vậy nhìn ở phương diện công bình, Vương Tử
Quân sẽ bị phê bình nghiêm khắc hơn.
Lãnh đạo thượng cấp nhìn thoáng qua chủ nhiệm Triệu, sau đó gật gật đầu. Chủ
nhiệm Triệu thấy vậy thì giống như có được thánh chỉ, hắn nhanh chóng đi đến
bên cạnh kéo Lâm Trường Công đi đến.
Lâm Trường Công biết rõ ràng tình huống phát triển của thành phố La Nam, lúc
này lãnh đạo thượng cấp đến tham quan La Nam, lại mở miệng tán dương không
ngớt, trong lòng thật sự rất dễ chịu.
Bây giờ nghe được lãnh đạo thượng cấp cuối cùng cũng nói ra vấn đề giữa hai
thành phố Tam Hồ và La Nam, Lâm Trường Công thật sự sinh ra cảm giác giải
thoát. Mặc kệ tuyến trên xử lý thế nào, rõ ràng hắn cũng không cần phải muối
mặt chạy đến để giải quyết vấn đề với thành phố La Nam.
Vừa rồi đến khu công nghệ thành phố La Nam, giống như có nhiều người nhận biết
được Lâm Trường Công là bí thư thị ủy Tam Hồ, có không ít người chỉ trỏ về phía
hắn. Dù hắn không biết đám người kia nói gì, thế nhưng căn cứ vào góc độ nhìn
người và tâm lý cao độn của hắn, rõ ràng thì đám người kia mồm chó căn bản
không nhả ra được răng ngà.
Bây giờ Lâm Trường Công và chủ nhiệm Triệu cùng đi về phía lãnh đạo thượng cấp,
chủ nhiệm Triệu vừa đi còn vừa khẽ vỗ vai hắn.
Chút hành vi nho nhỏ của chủ nhiệm Triệu làm cho Lâm Trường Công hiểu ra vấn
đề, rõ ràng là chủ nhiệm Triệu đang ám chỉ rằng không phải chỉ là một mình hắn
tham chiến.
Lâm Trường Công nhìn ánh mắt kiên định của chủ nhiệm Triệu, hắn không khỏi lấy
lại khí thế của mình. Dựa vào cái gì mà Vương Tử Quân được sung sướng, được tán
dương? Hắn nhất định phải khơi mào mâu thuẫn và chụp mũ lên đầu thành phố La
Nam mới được.
Bây giờ sự kiện bí thư Hào Nhất Phong đồng ý cho Lâm Trường Công tiến lên làm
phó chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh còn chưa biết có thuận lợi hay không, rõ
ràng không có bất kỳ điều gì tốt đẹp với hắn vào lúc này.
Lâm Trường Công xem như hiểu rõ, Vương Tử Quân có thể chịu đựng được tình huống
bị chụp mũ, nhưng chính mình thì hầu như là không thể nào.
- Áp chế thành phố khác sao?
Khi Lâm Trường Công đi đến thì Vương Tử Quân chợt tỏ ra kinh ngạc, bộ dạng
giống như căn bản không biết có chuyện gì xảy ra.
Thạch Kiên Quân nhìn phản ứng của Vương Tử Quân thì chợt sinh ra ý nghĩ vung
tay vỗ một phát lên não dưa của tiểu tử này, tên này bình thường rất cơ trí,
sao bây giờ lại biến thành như vậy? Thủ trưởng hài lòng với thành tích của
thành phố La Nam, chút mâu thuẫn với thành phố Tam Hồ chỉ là mở miệng thừa nhận
sai lầm là xong, tối đa cũng chỉ là bị phê bình một chút mà thôi. Bây giờ thì
tốt, tình huống trở thành heo chết còn cứng miệng, dù chết cũng không thừa
nhận.
Đây cũng không phải là tình huống mà lãnh đạo muốn được thấy.
Có người từng chế giễu quy củ trên quan trường, lãnh đạo vĩnh viễn là đúng, nếu
như lãnh đạo có sai thì phải tham khảo lại điều một. Lãnh đạo sẽ vui vẻ với
những lãnh đạo biết thừa nhận sai lầm, thế nhưng đối với những vị cán bộ dù sai
vẫn còn cứng miệng, sẽ tạo nên ấn tượng không hay cho lãnh đạo thượng cấp.
Vương Tử Quân là một người thông minh sao lại có thể phạm vào sai lầm cấp thấp
như vậy?
Nếu so sánh với Thạch Kiên Quân thì Hào Nhất Phong thật sự có chút sảng khoái
hơn. Tiểu tử Vương Tử Quân hôm nay thật sự đã có quá nhiều sung sướng, bây giờ
ông trời có mắt, tiểu tử này tám phần sẽ bị gõ lên đầu cho bất tỉnh.
Hào Nhất Phong nhìn thấy gương mặt lãnh đạo thượng cấp chợt trở nên âm trầm,
thế là vội vàng nói:
- Bí thư Tử Quân, nếu có sai lầm thì nên thừa nhận để sửa đổi, cậu cần phải tỏ
thái độ rõ ràng.
Hào Nhất Phong đề cập một câu vào đúng thời điểm, rõ ràng là muốn thể hiện chính
mình, đồng thời chụp bô lên đầu Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn biểu hiện nghiêm túc của Hào Nhất Phong, hắn vội vàng nhìn
về phía Lâm Trường Công, sau đó mới dùng giọng uất ức nói:
- Bí thư Nhất Phong, có sai lầm thì tôi sẽ thừa nhận, nhưng tôi căn bản chưa
từng có hành vi nào áp chế các thành phố anh em cả.
- Bí thư Tử Quân, có sai thì sửa, bệnh húy kị cần phải chữa. Nói tóm lại thì
phương diện thiếu liên hệ không là vấn đề, anh bưng bít như thế sẽ không hay.
Chủ nhiệm Triệu đi đến vị trí của mình, giọng điệu có chút lạnh lùng.
Vương Tử Quân thầm cười nhạt vì những biểu diễn của chủ nhiệm Triệu, thế nhưng
biểu hiện của hắn vẫn là một người vô tội:
- Điều này...Thủ trưởng, chúng tôi không áp chế kinh tế của các thành phố khác.
À, các thành phố ở hai tỉnh bên cạnh muốn hợp tác khai thác du lịch với chúng
tôi, chúng tôi cũng không rõ ràng mở miệng từ chối, chỉ là nói sẽ nghiên cứu
xem xét lại, vì sao lại trở thành áp chế các thành phố khác phát triển?