Lâm Trường
Công cười hì hì với lời nịnh nọt của Lâm Trường Công, tuy hắn không nói
lời nào nhưng trong lòng lại cực kỳ hưởng thụ. Hắn đi dạo vài bước trong hoa viên của thị ủy Tam Hồ, sau đó nói với Mã Hồ Bình:
- Hồ Bình, chuyện này liên quan đến tình huống phát triển của thành phố
Tam Hồ trong vài chục năm tới, chỉ cần làm cho xong, như vậy Lâm Trường
Công tôi cũng không phụ lòng chờ mong của bốn triệu nhân dân thành phố.
Mã Hồ Bình dù cảm thấy lời nói của bí thư Lâm Trường Công là không dễ
tiếp lời, dù bí thư mở miệng bằng giọng điệu sục sôi, thế nhưng nghe qua lại làm cho người ta cảm nhận được hương vị mặt trời buổi chiều.
Lâm Trường Công sắp rời khỏi vị trí bí thư thị ủy Tam Hồ, điều này đã
sớm không còn gì là bí mật. Một vị lãnh đạo công tác ở thành phố Tam Hồ
được bảy năm cuối cùng sẽ kết thúc trạm cuối cùng trong cuộc đời chính
trị. Dù lúc này chưa có phương án chính thức là đến hội đồng nhân dân
hay mặt trận tổ quốc tỉnh, thế nhưng căn bản không thể nào ở lại thành
phố Tam Hồ.
Lâm Trường Công cũng không kiêng kỵ gì với sự kiện này, nhiều khi còn mở miệng nói ra. Nhưng Mã Hồ Bình là cấp dưới của bí thư Lâm Trường Công,
hắn không dám mở miệng phụ họa. Lãnh đạo sắp đi là sự thật, thế nhưng
anh không thể biểu hiện là mình hưng phấn vui vẻ, nếu sự việc không
thành, như vậy sẽ là không tôn trọng lãnh đạo, không phải đào hố chôn
mình sao?
Rất nhiều lãnh đạo biểu hiện giống như không quan tâm đến đường lui của
mình, thế nhưng không quan tâm thì anh cũng không được mở miệng nói. Nếu lãnh đạo mở miệng thì sẽ là khiêm tốn, trí tuệ cao vời, nếu là cấp dưới nói ra, rõ ràng là trông mong lãnh đạo bỏ đi. Quan trường là một nơi
rất thật, cũng không nhất định nói lời thật sẽ được sống, nhiều khi anh
chưa nói mà chỉ cần lộ ra biểu hiện không đúng thì đã bị người ta đẩy đi rồi.
Anh trông mong người ta rời khỏi chức vụ, như vậy tất nhiên người ta sẽ
không có ấn tượng tốt với anh, trước khi về hưu sẽ được lãnh đạo tìm gặp nói chuyện. Nếu lúc đó người ta nói vài câu không hay về anh cho tổ
chức, như vậy tuy không thể làm cho giấc mộng của anh không thành, thế
nhưng ít nhất thì ấn tượng của anh trong mắt lãnh đạo sẽ rơi xuống ngàn
trượng.
Vì vậy Lâm Trường Công lúc này cảm khái vài câu, Mã Hồ Bình thật sự không dám tiếp lời. Lâm Trường Công lại hỏi tiếp:
- Chủ tịch Triệu ở bên kia chuẩn bị thế nào rồi?
- Chủ tịch Triệu đã chuẩn bị xong, ban giám đốc của công ty Thần HUuy sẽ cùng đi với chủ tịch Triệu đến hiện trường khởi công.
Lâm Trường Công rất hài lòng với câu trả lời của Mã Hồ Bình, hắn cười cười nói:
- Hồ Bình, có khách đến từ cách thành phố khác không?
Tuy Mã Hồ Bình thật sự có chuẩn bị rất nhiều, thế nhưng hắn lại thật sự
không có chuẩn bị gì ở phương diện này. Lúc này nghe thấy Lâm Trường
Công đặt câu hỏi, hắn thật sự cảm thấy khó thể trả lời. Nhưng dù có khó
trả lời thế nào đi chăng nữa, đối với một lão quan trường như hắn, cũng
có thể đẩy ra ngoài.
- Văn phòng thị ủy đang tiến hành công tác thống kê với các thành phố
chung quanh, lát nữa tôi sẽ thông báo cho thư ký Lý, khi nào có kết quả
sẽ đưa một phần tài liệu đến cho anh.
- Không cần, chỉ cần anh hỏi xem thành phố La Nam có đến hay không là được.
Lâm Trường Công khoát tay áo rồi trầm giọng nói với Mã Hồ Bình.
Mã Hồ Bình cũng không nghĩ gì nhiều về phương diện Lâm Trường Công chú ý đến thành phố La Nam. Dù sao thì hai thành phố ở cùng khu vực phía nam
tỉnh Sơn Nam, dù lúc này tổng sản lượng kinh tế của thành phố La Nam còn chưa đuổi kịp thành phố Tam Hồ, thế nhưng hai bên thật sự cũng coi là
chen vai sát cánh. Hơn nữa năm vừa rồi thành phố La Nam có tốc độ phát
triển quá mạnh mẽ, càng làm cho đám cán bộ thành phố Tam Hồ cảm nhận
được áp lực.
Nếu để qua một năm nữa, với tốc độ phát triển kinh tế hiện tại, chỉ sợ ở khu vực phía nam này cũng không cần cạnh tranh nữa rồi.
Mã Hồ Bình thầm nghĩ như vậy, hắn khẽ lên tiếng rồi cầm điện thoại gọi
đi. Một phút sau hắn đặt điện thoại xuống báo cáo với Lâm Trường Công:
- Văn phòng thị ủy nói quyền chủ tịch thành phố La Nam là Hà Khởi Duệ sẽ đến tham gia nghi thức khởi công.
- Hà Khởi Duệ?
Lâm Trường Công cười cười không nói gì, nhưng Mã Hồ Bình nhìn vào mắt bí thư Lâm Trường Công lại cảm thấy có chút tiếc nuối, xem ra bí thư Lâm
càng hy vọng vị bí thư thị ủy kia đi đến tham gia.
- Hồ Bình, nhất định phải chú ý công tác tiếp đãi người thành phố La Nam.
Lâm Trường Công nghiêng đầu đi chỗ khác dùng giọng trịnh trọng nói:
- Lần này thành phố Tam Hồ chúng ta cũng không có ưu thế gì hơn so với
thành phố La Nam, hơn nữa bí thư Vương ở thành phố La Nam là người cực
kỳ có bản lĩnh. Sau này trong quá trình phát triển chúng ta cần phải làm tốt công tác hòa hảo với La Nam, đặt nặng vấn đề cùng hợp tác phát
triển.
Mã Hồ Bình thật sự không cho rằng lời nói của Lâm Trường Công lfa đúng.
Tuy trong lòng hắn thừa nhận bản lĩnh tuyệt đối của Vương Tử Quân, thế
nhưng bây giờ hai bên tranh cướp, sau này chỉ sợ sẽ không có cơ hội để
hợp tác với nhau.
Thời gian trôi qua rất nhanh, thế nên Lâm Trường Công và Mã Hồ Bình cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện với nhau. Hai người trao đổi thêm vài
vấn đề, sau đó thư ký trưởng Lý chạy đến dùng giọng đơn giản báo cáo
công tác tiếp đãi cho bí thư Lâm Trường Công.
Sau khi Lâm Trường Công sắp xếp tất cả thì đã đến chín giờ bốn mươi. Hắn cũng không dám chậm trễ, sau khi xác định xe của đám người Đường Cảnh
Ung sẽ đi vào nội thành sau hai mươi phút, thế là hắn nhanh chóng đưa
đám cán bộ thành phố Tam Hồ đến vùng giáp ranh nghênh đón lãnh đạo.
Lâm Trường Công đứng trên con đường cũ nát, anh mắt nhìn về phía con
đường cao tốc đang thành hình cách đó không xa. Hắn thầm nghĩ, nếu như
có thê được đứng trên đường cao tốc chào đón lãnh đạo, như vậy thật sự
là quá tốt.
Con đường cao tốc kia đến sang năm sẽ được thông xe, nhưng không biết
khi đó người đứng ở đường cao tốc này để nghênh đón lãnh đạo sẽ là ai.
Lâm Trường Công thầm nghĩ như vậy, trong lòng chợt bùng lên cảm giác bi
thương.
- Đến rồi.
Giọng điệu của thư ký rất trầm thấp, thế nhưng lại làm Lâm Trường Công
chợt bừng tỉnh. Hắn nhìn thoáng qua phía trước, sau đó cất bước tiến lên nghênh đón.
Một chiếc xe ba mươi chỗ dừng lại, Đường Cảnh Ung xuống xe với nụ cười
trên môi. Khi Đường Cảnh Ung đến thành phố Tam Hồ nghiên cứu khảo sát,
khi đó phó bí thư Đường Cảnh Ung trò chuyện rất vui vẻ với Lâm Trường
Công, v́ thế lần này hai bên gặp mặt th́ Đường Cảnh Ung có biểu hiện rất thân mật.
- Bí thư Đường, chào mừng anh đến thành phố Tam Hồ kiểm tra chỉ đạo công tác.
Lâm Trường Công dùng hai tay bắt tay Đường Cảnh Ung, sau đó dùng giọng nhiệt tình nói.
Đường Cảnh Ung cười ha hả, sau đó vỗ vỗ tay Lâm Trường Công:
- Bí thư Lâm, tôi hôm nay cũng không phải đến kiểm tra chỉ đạo, tôi đến
là để học tập. Thành phố Tam Hồ sắp xây dựng trung tâm sản xuất tivi lớn nhất tỉnh Sơn Nam, điều này thật sự rất tốt, tôi cảm thấy cần phải học
tập kinh nghiệm tiên tiến của các anh, sau đó mở rộng ra toàn tỉnh. Như
vậy cũng dễ dàng cho người khác học tập theo phương pháp tiên tiến của
thành phố Tam Hồ.
Hai người nói vài câu với nhau, sau đó Đường Cảnh Ung lại biểu hiện cực
kỳ bình dị gần gũi bắt tay với nhóm người Triệu Bảo Lâm và Mã Hồ Bình
đến nghênh đón, cuối cùng kéo tay Lâm Trường Công leo lên xe.
Trên chiếc xe ba mươi chỗ không phải chỉ có một mình Đường Cảnh Ung, còn có Quan Vĩnh Hạ và hai vị phó chủ tịch tỉnh. Hơn nữa lần này cũng có
không ít cán bộ lãnh đạo đi theo các vị lãnh đạo tỉnh đến thành phố Tam
Hồ.
- Bí thư Đường, trước tiên chúng ta đến thị ủy nghỉ ngơi một lát, sau đó sẽ đi đến dự lễ khởi công.
Lâm Trường Công dù thật sự rất bận rộn, thế nhưng Đường Cảnh Ung đến Tam Hồ, hắn cũng chỉ có thể theo sát lãnh đạo mà thôi.
Đường Cảnh Ung khoát tay áo nói;
- Tôi thấy nghi thức khởi công của các anh được cử hành vào lúc mười một giờ, như vậy cũng không nên phiền toái, chúng ta cứ trực tiếp đến địa
điểm làm lễ khởi công.
Mặt trời lên cao, cờ màu phấp phới, những chiếc kinh khí cầu có nhiều
biểu ngữ tung bay bên dưới càng làm cho người ta cảm thấy khu đất rộng
rãi vừa mới được định hình cách đây không lâu bừng bừng nghi thức của
một ngày lễ. Những đội ngũ công nhân và nhân dân đến tham gia buổi lễ
đứng thành bốn đội ngũ lớn hình vuông, bọn họ chỉnh tề đứng dưới đài chủ tịch, nhìn qua thật sự rất sống động và có khí thế.
- Bí thư Lâm, các anh chuẩn bị rất tốt.
Quan Vĩnh Hạ đi trên chiếc thảm đỏ chuyên dùng cho khách quý, hắn cười ha hả nói với Lâm Trường Công.
Tuy lần này người đứng đầu là Đường Cảnh Ung, thế nhưng Quan Vĩnh Hạ là
thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, Lâm Trường Công cũng không dám chậm trễ với thư ký trưởng Quan. Lúc này Quan Vĩnh Hạ đến thậm chí còn làm cho
buổi lễ khởi công có nhiều lực ảnh hưởng hơn cả tình huống Đường Cảnh
Ung đến, cũng không phải vì điều gì khác, chỉ là thân phận của Quan Vĩnh Hạ quá đặc biệt, nói trắng ra thì thư ký trưởng Quan đại biểu cho bí
thư tỉnh ủy Hào Nhất Phong.
- Có chút vội vàng, khó tránh khỏi có vài phương diện làm không tốt, thư ký trưởng, kính mong ngài cứ phê bình.
Lâm Trường Công và Quan Vĩnh Hạ có lý lịch hầu như tương đồng, nhưng bây giờ một người đã là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, một người là bí
thư thị ủy, khoảng cách hai bên khá xa, thế nên nói chuyện cũng không
được sảng khoái.
- Bí thư Lâm, ngài cứ khiêm nhường.
Quan Vĩnh Hạ khoát tay áo, sau đó hắn nhìn thoáng qua Đường Cảnh Ung cách đó không xa, lại cười nói:
- Đầu tư cả bảy trăm triệu để làm ra một trung tâm sản xuất tivi, thật sự muốn làm trung tâm sản xuất tivi trong nước.
Quan Vĩnh Hạ nói xong thì đi về phía Đường Cảnh Ung, Lâm Trường Công
cũng chỉ có thể theo sát tiến độ của lãnh đạo, trong đầu lại liên tục
lóe lên nhiều ý nghĩ.
...
Ngày mùng một tháng năm Khương Long Cương thức dậy rất sớm, tuy đêm qua
hắn uống rượu với vài người bạn và ngủ hơi trễ, thế nhưng năm giờ rưỡi
đã nhanh chóng thức dậy.
Một ngày mới sắp bắt đầu, tuy dự báo thời tiết nói hôm nay thành phố La
Nam nắng đẹp, thế nhưng mãi đến khi mặt trời mọc lên rực rỡ từ phương
đông, Khương Long Cương mới thở dài một hơi.
Khương Long Cương biết rất rõ sự việc bí thư Vương sắp lật bài tẩy ở
phương diện du lịch Cô Yên Sơn. Nếu như nói sau khi bí thư Vương Tử Quân đến thành phố La Nam nắm quyền, mỗi việc mà bí thư Vương làm ra đều là
một trận chiến, như vậy lúc này cũng là một trận chiến quan trọng. Nếu
có thể thắng lợi trong cuộc chiến lần này, sẽ khẳng định địa vị của
Vương Tử Quân trong tỉnh Sơn Nam. Theo như những gì Khương Long Cương
hiểu về bí thư Vương Tử Quân, biết đâu bí thư Vương đang nắm chắc chiến
thắng trong tay, thế nhưng quá trình tranh đoạt lần này làm cho người ta cảm thấy rất khó chịu. Tỉ lệ thắng của bí thư Vương là bao nhiêu?
Khương Long Cương thật sự căn bản là không tìm được câu trả lời quá rõ
ràng.
Lúc này Khương Long Cương cũng thật sự rất có áp lực, hắn sợ lần này mở
hội nghị ở Cô Yên Sơn, hiệu quả sẽ không tốt như dự định.
Dù khu du lịch Cô Yên Sơn đã có được khá nhiều danh tiếng trong nước,
thế nhưng ngành du lịch hiện tại còn chưa được coi là một sản nghiệp chủ yếu để phát triển kinh tế. Thành phố La Nam lại càng chưa từng có được
nguồn thu từ du lịch.
Lúc này cầu đường đã thông thoáng, công ty du lịch bên kia cũng đầu tư
lớn, thế nhưng Khương Long Cương là người ở bên cạnh Vương Tử Quân, hắn
vẫn cảm thấy lo lắng.
Cùng chung vinh nhục, đó chính là mối quan hệ hiện tại giữa Khương Long
Cương và bí thư Vương, hắn xác định điều này rất rõ ràng. Tuy hắn biết
rõ sư kiện lần này không tạo nên ảnh hưởng quá lớn với bí thư Vương, thế nhưng hắn vô tình đã xem Vương Tử Quân là thần tượng của mình, cũng
không muốn thần tượng của mình phải rơi vào tình huống thất bại.
- Này, sao con dậy sớm như vậy?
Mẹ Khương Long Cương đi từ trong phòng ra, thấy con trai ngồi hút thuốc bên ban công, thế là dùng giọng có chút oán trách nói.
Đối với bố mẹ thì con cái của mình vĩnh viễn chưa trưởng thành, sau khi nói một câu thì bà tiếp tục lên tiếng:
- Hôm nay là ngày nghỉ, sao con không nghỉ ngơi cho khỏe?
- Mẹ, lát nữa con còn có việc cần phải đi làm.
- Đi làm?
Mẹ Khương Long Cương chợt sững sờ, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, vì bà đã quen với tính chất công việc của con mình.
Khi con mình trở thành thư ký của bí thư thị ủy, trong nhà cũng có biến
đổi cực kỳ lớn. Những thân thích nhiều năm không lui tới, bây giờ giống
như đều đồng loạt xuất hiện. Đặc biệt là một người anh họ xa cũng dõi
mắt chờ mong chạy đến nhà thăm bà.
Tuy ngoài miệng thì người ta nói là đến thăm chú, nhưng thực tế là chạy đến với con trai mình.
- Bí thư Vương, anh ấy...
Bác Khương có chút đau lòng vì ngày lễ mà con mình còn phải tăng ca, thế nhưng lại căn bản không dám có cấu oán hận.
- Thật ra bí thư Vương cho con ở nhà nghỉ ngơi, vấn đề là con không thể ngồi yên ở nhà.
Khương Long Cương nhìn đồng hồ, sau đó xách áo đi ra ngoài:
- Mẹ, con sẽ ăn ở bên ngoài.
Bác Khương vội vàng chăn lại:
- Đừng ăn bên ngoài, ngoài đó không vệ sinh, để mẹ làm cho con.
- Không cần đâu mẹ, không kịp nữa đâu.
Khương Long Cương nói rồi nhanh chóng đi ra khỏi nhà.
Bầu không khí sáng sớm ở thành phố La Nam rất tươi mát, người đi đường
cũng không nhiều, rất nhiều người đang hưởng thụ ngày nghỉ, đang ngủ
ngon trên giường. Lúc này dù là người thức dậy vào lúc sáng sớm, cũng
chỉ là những người đi tập thể dục mà thôi.
Khương Long Cương chạy được một quảng đường thì cảm thấy toàn thân đã
nóng lên, hắn đi đến một cửa hàng, gọi hai cái bánh bao và một tô súp.
Người đến ăn sáng cũng không nhiều, quán khá sạch sẽ, ông chủ mặc tạp dề màu trắng liên tục đi tới lui, bộ dạng bận rộn.
Sau khi dùng xong bữa sáng, Khương Long Cương cảm thấy thoải mái hơn,
nhưng ngay sau đó lại bị thu hút vì câu chuyện của ông lão bên cạnh.
- Anh Địch, hôm nay có sắp xếp gì không?
Một ông lão đang ăn bánh quẩy hỏi một vị khách ngồi đối diện.