Diêu Trung Tắc là phó bí thư tỉnh ủy, hắn là nhân vật số ba trong tỉnh, có thể nói là người quyền cao chức trọng. Hắn là một vị phó bí
thư nắm công tác tổ chức, có không biết bao nhiêu người đang cố gắng
tiếp cận.
Trong mắt người ngoài thì Diêu Trung Tắc căn bản
không có yêu thích gì, chỉ cần để lộ ra gương mặt nổi giận cũng đủ làm
cho nhiều cán bộ phải sợ hãi không thôi.
Diêu Trung Tắc thật
sự không có quá nhiều sở thích, đi đến quán trà uống vài ly chính là một trong số ít sở thích của hắn. Nhưng có rất ít người hợp ý với hắn, vì
hắn không thích uống trà và bị người ta quấy rầy.
Nhưng tất
cả cũng không phải là tuyệt đối, vì hôm nay khi Diêu Trung Tắc uống trà, có một người đi vào trong phòng, hắn mỉm cười ngồi xuống đối diện với
Diêu Trung Tắc.
Diêu Trung Tắc cũng không nổi giận với người đột nhiên xuất hiện, ngược lại còn cười tủm tỉm nói:
- Ngôn Huy, cậu ngồi bên này, một bình trà long tỉnh tôi uống không hết, chúng ta vừa vặn cùng nhau cộng hưởng.
Khi Diêu Trung Tắc cầm lấy ấm trà thì Chử Ngôn Huy đã tiến lên nhận lấy vào trong tay rồi nói:
- Chú Diêu, tuy nghệ thuật uống trà của cháu kém xa với chú, thế nhưng cũng không thể để cho ngài tự mình châm trà được.
- - Ngôn Huy ơi là Ngôn Huy, cậu thì cái gì cũng tốt chỉ là quá khách
khí, chúng ta cũng không phải là người ngoài, cậu khách khí làm gì chứ?
Tuy trong miệng thì Diêu Trung Tắc nói Chử Ngôn Huy khách khí, thế nhưng nụ cười trên mặt lại biểu hiện mình rất thỏa mãn.
Chử Ngôn Huy tiêu sái rót hai ly trà đầy, sau đó mới cười nói:
- Ở tỉnh Nam Giang chúng ta nếu nói có chỗ nào uống được trà ngon thì
theo cháu thấy chỉ có chỗ của chú Diêu mà thôi, những nơi khác dù cũng
có trà ngon thế nhưng không có được ý cảnh như chỗ này.
-
Được rồi, tiểu tử cậu cũng đừng rót mật vào miệng tôi, tôi thích uống
trà chủ yếu là vì nghĩ đến nhiều chuyện, cũng không đến mức thâm sâu khó lường như cậu nói.
Diêu Trung Tắc uống một ngụm trà rồi thản nhiên nói.
Trước mặt Diêu Trung Tắc thì Chử Ngôn Huy có vẻ rất cởi mở, hắn cười nói:
- Chú Diêu, ngài thấy mặt tốt của cháu là gì?
- Tôi cũng thật sự không hiểu rõ cho lắm.
Diêu Trung Tắc căn bản liên hệ với Chử Ngôn Huy khá nhiều lần, cũng căn bản chưa từng coi thường người đàn ông trẻ tuổi này.
- Mặt tốt lớn nhất của cháu chính là nói thật.
Chử Ngôn Huy nói rồi lại rót đầy ly trà cho Diêu Trung Tắc, lại nói:
- Chú Diêu, cháu nghe nói Minh Minh đang làm ăn lớn với công ty nước
ngoài, cháu thấy cậu ấy làm như vậy là không được, như vậy thì chỉ sau
vài năm nữa chẳng phải những người làm anh như cháu sẽ căn bản không
theo kịp sao?
Diêu Trung Tắc không nói gì thêm, nụ cười trên mặt tuy vẫn còn rạng rỡ nhưng đã phai nhạt đi rất nhiều.
- Chú Diêu, có một số chuyện vốn cháu không nên nói với chú, nhưng nếu
không nói với chú thì cháu lại cảm thấy không thoải mái. Lúc này ngay cả cháu đôi khi cũng không dám bước chân ra đường, trật tự trị an vào lúc
hiện tại thật sự làm cho người ta phải lo lắng.
Chử Ngôn Huy nói đến đây thì dừng lại một chút:
- Tôi có một người bạn, ngày hôm qua anh ấy lái xe ra ngoài, còn chưa
biết có chuyện gì xảy ra đã bị người ta ném một cục đá lớn lên xe. Nếu
như anh ấy không chạy nhanh, chỉ sợ một viên đá như vậy sẽ nện lên đầu.
Ánh mắt Diêu Trung Tắc chợt lóe lên, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Tình hình trị an của thành phố Đông Hồng đã đến tình trạng này, không biết cục công an thành phố Đông Hồng đang làm trò trống gì.
Chử Ngôn Huy cũng không trả lời vấn đề của Diêu Trung Tắc, hắn cười nói:
- Chú Diêu, nhìn theo góc độ toàn tỉnh thì khối tư pháp cũng nằm trong phạm vi phân công quản lý của ngài.
Diêu Trung Tắc nhìn nụ cười trên mặt Chử Ngôn Huy, hắn gật đầu chậm
rãi. Sau đó Chử Ngôn Huy cũng không nói đến những chuyện gì khác, chỉ
chậm rãi uống trà nói chuyện với Diêu Trung Tắc, hồn nhiên giống như
không nhớ đến nội dung lời nói vừa rồi.
Nửa giờ sau Chử Ngôn
Huy bước đi nhưng Diêu Trung Tắc cũng không nhanh chóng bỏ đi như dĩ
vãng. Hắn đổ bình trà cũ đi, tự pha cho mình một ấm mới, lẳng lặng uống
trà, tâm tư biến đổi.
- Có vài người thật sự lên mặt quá đáng.
Diêu Trung Tắc nhìn bầu trời chậm rãi ảm đạm, hắn thản nhiên nói. Lúc
này hắn giống như là lầm bầm một câu, cũng giống như đang nói cho một
người nào đó nghe.
- Bí thư Diêu, thư ký trưởng Đào gọi điện thoại đến, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
Thư ký khẽ đi đến rồi lên tiếng.
Diêu Trung Tắc không nói gì, hắn uống xong ly trà vừa rót ra, sau đó mới nói với thư ký:
- Đi thôi, chúng ta cùng quay về tỉnh ủy.
Diêu Trung Tắc đi ra, cũng không ngồi trên chiếc xe Audi số 3 của tỉnh
ủy Nam Giang, chỉ chạy trên một chiếc xe Nisan Blubird bình thường. Sau
khi lên xe hắn lẳng lặng dựa lưng lên ghế, suy tư về trình tự kế hoạch
của mình.
- Cướp, cướp.
Một tiếng hét thê lương từ
ngoài xe truyền vào bên trong, khi tiếng hét này vang lên, một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi đang cầm một chiếc túi xách chạy phía trước,
phía sau là một người phụ nữ hơn ba mươi đang đuổi theo.
"Lại gặp cướp!"
Hai mắt Diêu Trung Tắc chợt trở nên lạnh lẽo, hắn nói với lái xe:
- Tiểu Lý, hỗ trợ bắt tên cướp kia lại.
Tiểu Lý là lái xe của Diêu Trung Tắc, tất nhiên sẽ không dám chần chờ
với lời chỉ thị của lãnh đạo. Hắn dừng xe lại ven đường, nhanh chóng
tiến lên tiếp cận tên cướp. Tên cướp đang chạy thấy Tiểu Lý chặn đường
mình, hắn rút từ trong ngực ra một con dao hơn ba mươi phân.
- Thằng nào đến đây tao đâm chết.
Tên cướp vừa kêu gào vừa lớn tiếng nói, những người đuổi theo phía sau
thấy tên cướp rút dao ra thì có chút chần chờ, có người bắt đầu lui về
phía sau.
Tiểu Lý cũng có chút chần chờ, khi hắn chuẩn bị
phóng về phía trước, đột nhiên một chiếc xe máy chạy như điên về phía
hắn, tốc độ xe quá nhanh, hắn chỉ có thể lách người theo bản năng mới có thể tránh được.
Nhưng khi Tiểu Lý lách người trách được cú
húc xe, tên cướp bên kia đã leo lên xe. Tiếng xe máy vang lên điếc tai,
tên cướp đã biến mất không còn bóng dáng.
Người qua đường
chậm rãi giải tán, người phụ nữ mất túi xách thì đang khóc. Trong túi
xách của nàng có một trăm ngàn, nghe nói dùng để trả tiền viện phí cho
mẹ già.
Diêu Trung Tắc thấy Tiểu Lý hỗ thẹn lên xe cũng không nói gì thêm, hắn gọi điện thoại cho thư ký. Sau khi gọi điện thoại được mười phút, chiếc xe mới chậm rãi bỏ đi.
Xe của Diêu Trung
Tắc lại chạy về phía tỉnh ủy, lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ,
đây là người ta sắp xếp sẵn hay là một sự việc đột nhiên xảy ra? Nhưng
dù thế nào thì đây cũng là một cơ hội.
Nhưng nếu so sánh với
những gì mà Diêu Trung Tắc gặp phải thì cùng ngày hôm đó chủ tịch Chữ
Vận Phong cũng tham gia tọa đàm với các doanh nghiệp, chủ tịch Chử bị
một doanh nghiệp phản ánh vấn đề trật tự trị an của thành phố Đông Hồng. Gần đây nhà xưởng của hắn liên tục bị người ta đến cướp phá, một nhóm
đối tượng đến lấy cắp trang thiết bị sản xuất, làm cho bọn họ tổn thất
rất lớn.
Chữ Vận Phong lúc đó mở miệng nói sẽ nhất định yêu cầu ủy ban tư
pháp tỉnh ủy tăng cường trật tự trị an, tạo ra hoàn cảnh xã hội tốt cho
quần chúng và doanh nghiệp.
Sau khi Chữ Vận Phong quay về văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, hắn nhanh chóng gọi điện thoại phê bình các vị lãnh đạo tương quan của thành phố Đông Hồng. Tuy lão không dám phê
bình bí thư Đậu Minh Đường, thế nhưng lại căn bản không khách khí với
chủ tịch thành phố Triệu Minh Ngũ. Lão trực tiếp mở miệng nói nếu thành
phố Đông Hồng căn bản không làm tốt công tác trật tự trị an, như vậy
Triệu Minh Ngũ cũng đừng nên tiếp tục ở lại vị trí của mình nữa.
Triệu Minh Ngũ bị phê bình mà cảm thấy choáng váng, sau đó hắn nhanh
chóng ném cơn tức lên đầu phó cục trưởng thường vụ Đoạn Văn Đống chủ trì công tác của cục công an thành phố Đông Hồng. Hắn nghiêm khắc yêu cầu
Đoạn Văn Đống tiến hành đả kích thật mạnh đám tội phạm liên tục gây án
trong thành phố, không những đưa nhóm người kia ra ngoài công lý, còn ép Đoạn Văn Đống phải làm kiểm điểm.
Chủ tịch Triệu mở miệng
chừa đường sống cho Đoạn Văn Đống, nguyên nhân cũng là vì Đoạn Văn Đống
được Vương Tử Quân đề cử đi lên, nếu không thì chỉ sợ lời nói sẽ nặng nề hơn rất nhiều. Nhưng dù là như vậy thì những lời này truyền đi cũng làm cho người ta cảm thấy rất vui vẻ.
Giống như muốn vãn hồi thể diện của mình, phó cục trưởng thường vụ Đoạn Văn Đống cục công an thành phố Đông Hồng quyết định tổ chức hành động chỉnh đốn trật tự trị an,
tiến hành phân công hợp tác với hơn một ngàn cảnh sát trong thành phố,
yêu cầu mọi người tung một mẻ lưới hốt gọn bọn tội phạm.
Khi
hành động được bắt đầu, Đoạn Văn Đống căn bản cho ra yêu cầu cực kỳ
nghiêm khắc với các cán bộ tham gia, yêu cầu bọn họ phải dùng ý thức
trách nhiệm cao độ và sứ mạng của mình để tiến vào công tác, phải chứng
thực thật mạnh mẽ hoạt động chính trị lần này.
Khi hoạt động
bắt đầu thì bầu không khí rất nhiệt liệt, không ít báo chí và truyền
thông liên tục đưa tin về hoạt động này. Đội trưởng Cừu Tố Thăng là lãnh đạo đội cảnh sát hình sự thành phố Đông Hồng còn tham gia một hoạt động của đài truyền hình nói về hành động lần này của cục công an thành phố.
Khi mọi người đang cho rằng một đợt lập lại trật tự trị an cực kỳ lớn
được triển khai, đám người trước đó tỏ thái độ lại lười biếng không chịu triển khai mở rộng công tác. Tuy rất nhiều công an tham gia hoạt động
nhưng căn bản là hai ngày trôi qua mà không có bất kỳ thành quả nào.
Tất cả vẫn giống như trước, trật tự trị an của thành phố Đông Hồng vẫn
không có chút chuyển biến, thậm chí còn có vài địa phương xuất hiện tình huống trái ngược. Dưới tình huống này Đoạn Văn Đống là người chủ trì
công tác của cục công an thành phố tuy cũng mở miệng mắng người nhưng
căn bản là không có chút hiệu quả.
Liên tục có hồ sơ các vụ
án mới được chất lên bàn làm việc của Đoạn Văn Đống, trong đó có ẩu đả
đánh nhau, có cầm dao cướp bóc, thậm chí một nữ nhân viên đi làm về muộn còn bị người ta cưỡng gian.
Lúc này báo chí và truyền thông
bắt đầu dùng ngòi bút để làm vũ khí sắc bén để nói rõ cục công an thành
phố Đông Hồng làm ăn không ra gì, lại có người chụp mũ Đoạn Văn Đống,
nói người này không quen thuộc công tác của cục công an, rõ ràng là mò
mẫm chỉ huy. Người ta chỉ trích Đoạn Văn Đống căn bản không có năng lực, đây là nguyên nhân chủ yếu nhất để tình hình trật tự trị an của thành
phố Đông Hồng rối loạn như hiện tại.
Khi Đoạn Văn Đống bị
người ta coi là người chịu tội thay, lại có người mượn nhờ truyền thông
và inte để tấn công những mục tiêu phía sau. Đối tượng mà những người
này tham chiếu đến chính là Vương Tử Quân. Trên inte người ta có thể
thoải mái nói những gì mình thích, chủ yếu cũng chỉ có một ý nghĩ, đó là Vương Tử Quân lấy công làm tư, đẩy cục trưởng Hà Duyên Cường đi, đẩy
Đoạn Văn Đống tiến lên, mới tạo nên hoàn cảnh khó khăn vào lúc này.
Đủ mọi yêu sách được nói ra, thậm chí có người nói vì Hà Duyên Cường
bắt được lái xe cũ của Vương Tử Quân đến thành phố Đông Hồng tìm gái
làng chơi, Vương Tử Quân yêu cầu thả người, Hà Duyên Cường không thả,
nếu cho nên Hà Duyên Cường mới bị ép đến học tập ở trường đảng trung
ương. Khi những topic như vậy xuất hiện trên inte, có rất nhiều người mở miệng mắng Vương Tử Quân lợi dụng chức vụ trả thù riêng.
Có
những người căn cứ vào thông tin như vậy mà biên soạn ra những tin tức
rất hấp dẫn. Tuy có nhiều người hiểu rõ tình huống căn bản không thèm
quan tâm, thế nhưng đám người không biết lại liên tục nghị luận, thế nên Vương Tử Quân và Đoạn Văn Đống nhanh chóng bị đẩy lên đầu sóng ngọn
gió.
Thành phố Đông Hồng vào buổi sáng bừng bừng sức sống,
trong khu nhà thường ủy tỉnh ủy đầy màu xanh thì phong cảnh càng thêm mê người. Trên con đường đi lại rộng rãi liên tục có nhiều người đang tập
thể dục buổi sáng.
Nếu so sánh với những người hơn năm mươi
tuổi, một nhà ba người mặc quần áo thể thao rõ ràng là hấp dẫn ánh mắt
nhiều nhất. Đặc biệt là một cậu bé mặc quần áo thể thao màu trắng càng
có vẻ cực kỳ đáng yêu.
Vương Tử Quân thực tế cũng không muốn
đi ra, thế nhưng hắn bị kéo ra ngoài. Mạc Tiểu Bắc đã chuẩn bị sẵn quần
áo thể thao, nàng căn bản không quan tâm đến lời kháng nghị của bí thư
Vương, đơn giản kéo hắn ra khỏi chăn ấm, sau đó bắt phải chạy hai ngàn
mét.
Vương Tử Quân căn bản cũng không quan tâm đến tiêu chuẩn này, nhưng khi chạy được một nửa thì hắn cảm thấy mình đã thở hồng hộc. Dù sao những năm này hắn cũng chưa từng rèn luyện sức khỏe kiểu như
vậy, tuy tố chất cơ thể vẫn còn tốt, thế nhưng mới đó đã chạy hai ngàn
mét nên cơ thể rất khó chịu.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ chạy bên cạnh mình của Mạc Tiểu Bắc, hắn thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi
một chút, thế nhưng căn bản không thể nói nên lời. Vì vậy hắn hít vào
một hơi thật sâu, sau đó khẽ nói với Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh:
- Tiểu Bảo Nhi, có phải là mệt rồi không? Có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Nụ cười trên mặt bí thư Vương rất sáng lạn, giọng nói cũng ôn hòa giống như một ông tiên từ trên trời giáng xuống. Vương Tử Quân cảm thấy con
mình đang chạy với gương mặt đỏ hồng, căn bản đã rất muốn nghỉ chân rồi.
- Bố, con vẫn có thể chạy được.
Tiểu Bảo Nhi xiết chặt bàn tay nhỏ rồi ưỡn ngực nói:
- Mẹ nói nếu như không chạy được hai ngàn mét thì căn bản không phải là đàn ông mạnh mẽ.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của con trai mà gương mặt không khỏi tối sầm lại, con trai của hắn còn nói như vậy, huống hồ là một người làm bố như hắn.
Nhưng Vương Tử Quân vẫn dùng ánh mắt có chút u oán nhìn thoang qua Mạc Tiểu Bắc, trong lòng thầm nghĩ cũng không nên ép con
trai chạy nhiều như vậy. Tuy Mạc Tiểu Bắc ở nhà cố gắng làm một người mẹ tốt, thế nhưng Vương Tử Quân cảm thấy có vài điểm nàng vẫn không giống
như người thường.
Ví dụ như lời nói vừa rồi của con trai mình.
- Bí thư Vương, cả nhà chạy bộ làm cho người ta thật sự hâm mộ.
Khi Vương Tử Quân chạy gần đến đích thì chủ tịch mặt trận tổ quốc tỉnh
Nam Giang là Lệ Thu Lợi chạy đến, hắn thấy Vương Tử Quân thì mỉm cười
chào hỏi.
Lệ Thu Lợi năm nay hơn năm mươi tuổi, nhìn qua
giống như một ông phật Di Lặc. Vị này đang công tác ở mặt trận tổ quốc
và có vẻ sắp sang công tác ở hội đồng nhân dân tỉnh, thế cho nên có rất
ít người phát sinh mâu thuẫn với hắn. Nhưng Vương Tử Quân sẽ không vì
như vậy mà xem thường Lệ Thu Lợi, vì chỉ cần nhìn hướng đi của người này cũng thấy không chú tầm thường.