Vương Tử Quân khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thán tình cảm của mẹ dành cho con thật sự vĩ đại. Mạc Tiểu Bắc thật sự là thiên tài thế nhưng nói đến con thì cực kỳ vui vẻ, căn bản không thấy rõ đây là một nhân tài
công nghệ, lời nói nặng trịch yêu thương.
Vương Tử Quân cười cười với vợ rồi nói: - Tiểu Bắc, ông hy vọng chúng ta sống vui vẻ hạnh phúc, em nên làm tấm gương tốt cho con, không nên để
con cái bị ảnh hưởng.
Mạc Tiểu Bắc trừng mắt với Vương Tử Quân rồi quệt miệng đồng ý, biểu
hiện này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy rất vui mừng, vì vợ hắn càng
ngày càng là một người phụ nữ quyến rũ.
Khi hai người đang trò chuyện với nhau, Mạc Tiểu Bắc chợt nói: - Em đã
là phó giám đốc thư viện, thái độ của người ta với em không còn giống
như trước, vì những ngày trước có đồng sự có quan hệ không tệ với em
chợt trở nên lãnh đạm.
- Điều này là bình thường, vài ngày sẽ quen mà thôi. Vương Tử Quân căn
bản hiểu rõ chuyện trong quan trường, thế nên tranh thủ nói lời khuyên
với Mạc Tiểu Bắc.
- Em không quan tâm đến những điều này, chủ yếu là vài người có quan hệ
bình thường luôn muốn đến nhà một chuyến, nó là muốn biết nhà mình, ngay cả giám đốc thư viện cũng ồn ào như vậy. Mạc Tiểu Bắc có vài phần phiền não: - Em cảm thấy rất phiền vì chuyện này.
Vương Tử Quân hiểu rõ tính tình của Mạc Tiểu Bắc, chỉ cần là nàng không
muốn thì căn bản là bỏ qua, rất ít quan tâm đến suy nghĩ của người khác. Bây giờ Mạc Tiểu Bắc vì chuyện nhỏ nhặt này mà tỏ ra phiền não, chẳng
lẽ vợ mình đã đổi tính?
Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn khẽ hôn lên hai hàng chân mày của vợ, sau đó mới cười nói: - Tiểu Bắc, nếu em không
thích thì cứ từ chối là được.
- Em đã từ chối nhiều lần thế nhưng càng như vậy thì bọn họ càng hăng
say, em không phải là người sống trên không trung, cũng không muốn mang
tiếng không biết đối đãi với người. Mạc Tiểu Bắc bất lực dựa lên bờ vai
của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, hắn hiểu đây là một thái độ bình
thường trong quan trường, lãnh đạo càng không cho thì cấp dưới càng hăng hái. Tuy Mạc Tiểu Bắc là phó giám đốc thư viện cũng không phải làm gì
nhiều, thế nhưng dù thế nào thì nàng cũng là một phó giám đốc, thư viện
tỉnh giống như là địa bàn của nàng.
Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Vương Tử Quân cười nói: - Nếu như bọn họ muốn đến nhà, như vậy em cho bọn họ đến một chuyến là được.
Mạc Tiểu Bắc trầm ngâm giây lát, nàng định hỏi thêm vài câu xem thời
gian nào là phù hợp, đúng lúc này điện thoại của Vương Tử Quân vang lên. Vương Tử Quân cầm điện thoại nhìn thoáng qua màn hình, vẻ mặt hắn chợt
trở nên ngưng trọng.
Sầm Vật Cương gọi điện thoại đến, lúc này bí thư Sầm gọi đến, có phải là có chuyện gì xảy ra không? Phải biết rằng hôm nay hai người bọn họ đi
chung với nhau, nếu có gì đã sớm nói cả rồi.
Vương Tử Quân nghe điện thoại rồi chủ động nói: - Bí thư Sầm, tôi là
Vương Tử Quân, ngài gọi điện thoại có phải có chỉ thị gì không?
- Cũng không có chỉ thị gì, chủ tịch Tử Quân, bây giờ anh đã đi nghỉ
chưa? Sầm Vật Cương nói rất bình thản, điều này làm cho người ta khó thể liên hệ giọng nói này với hình tượng cường thế của bí thư Sầm.
Tuy Vương Tử Quân bây giờ cảm thấy điều quan trọng nhất của mình là ôm
vợ con vào lòng rồi ngủ một giấc, mặc kệ mưa gió xuân thu ở bên ngoài,
thế nhưng Sầm Vật Cương dù sao cũng là bí thư tỉnh ủy, hơn nữa những lời khách khí vừa rồi chỉ là khách sáo một chút thôi.
Dù bây giờ Vương Tử Quân đã đi nghỉ thì cũng phải thức dậy, huống hồ bây giờ hắn còn chưa đi ngủ: - Bí thư, tôi còn chưa đi ngủ, ngài đã đi nghỉ chưa?
- Tôi bây giờ có chút ngủ không yên, thế nên mới đi ra ngoài dùng cơm,
nếu anh không có chuyện gì khẩn cấp, hai người chúng ta tâm sự một chút. Sầm Vật Cương nói mang theo nụ cười thản nhiên.
Vương Tử Quân biết rõ tình huống này dù thế nào thì mình cũng khó tránh
thoát được, thế là hắn cười nói: - Bí thư thật sự là hiểu cho nổi khổ
của tôi, vừa rồi tôi còn định nhờ Tiểu Bắc làm cho bát mỳ, bây giờ thì
quá tốt, cứu tinh là ngài đã đến.
- Được rồi, tôi chờ anh. Sầm Vật Cương căn bản rất vui với lời nói của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cười cười nói: - Tôi sẽ đi qua ngay.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống rồi khẽ nói với Mạc Tiểu Bắc: - Bí
thư Sầm gọi điện thoại đến, nói là muốn uống với anh vài ly, anh không
đi không được, em cứ nghỉ ngơi trước, anh sẽ về ngay.
Mạc Tiểu Bắc thấy Vương Tử Quân chuẩn bị thay quần áo đi ra ngoài, nàng
dùng giọng bất mãn lầm bầm: - Sầm Vật Cương này đúng là quá điệu bộ,
trước đó vài ngày khi anh còn là quyền chủ tịch tỉnh thì không có biểu
hiện gì, bây giờ lại ra vẻ mời anh dùng cơm.
Mạc Tiểu Bắc đến bây giờ cũng không phải là người thích thù oán một ai
đó, bây giờ nàng sở dĩ phàn nàn như vậy cũng vì có lý do, đó là nàng
đang muốn hưởng thụ tình cảm của chồng, thế nhưng Sầm Vật Cương lại gọi
điện thoại điều Vương Tử Quân đi, điều này làm cho nàng cảm thấy rất bất mãn.
Vương Tử Quân vỗ vỗ bàn tay của Mạc Tiểu Bắc, sau đó hắn đi ra khỏi nhà. Nhưng hắn vẫn nhớ kỹ lời phàn nàn của vợ. Hắn có chút bất ngờ vì tình
huống Sầm Vật Cương mời cơm, lại cảm thấy nó nằm trong dự đoán. Lúc này
mối quan hệ giữa hắn và Sầm Vật Cương căn bản đã lặng lẽ phát sinh biến
hóa.
Khi Vương Tử Quân còn là quyền chủ tịch tỉnh, Sầm Vật Cương căn bản chỉ
là ứng phó vài câu với hắn mà thôi, vì khi đó Sầm Vật Cương căn bản
không xem trọng hắn. Nhưng bây giờ Sầm Vật Cương chủ động mời cơm, đó là một phương án tỏ thái độ.
Ngẩn đầu phải có thực lực và cả dũng khí, sau gần một năm mưa gió ở Mật
Đông, Vương Tử Quân đã biểu hiện ra năng lực và sức ảnh hưởng không kém
Sầm Vật Cương. Nếu Sầm Vật Cương muốn tiếp tục đẩy con thuyền Mật Đông
vượt sóng gió ra khơi, như vậy không thể không quan tâm đến một người là phó thuyền trưởng như Vương Tử Quân.
Gió bên ngoài có hơi lạnh, Vương Tử Quân đi ra khỏi khu nhà thường ủy
tỉnh ủy, nhân viên cảnh vệ của khu nhà thường ủy tỉnh ủy thấy Vương Tử
Quân đi đến thì càng hoảng sợ, thế là nhanh chóng tiến lên bắt chuyện.
Người này bị Vương Tử Quân ngăn lại, hắn biết mình đi ra ngoài cần phải
đăng ký, thế là cười cười chỉ vào nhà hàng bên kia đường rồi nói: - Tôi
đi ăn một chút.
Vương Tử Quân đi vào trong nhà hàng thì bên trong đã lạnh tanh, thế
nhưng ông chủ vẫn đứng đó rất tinh thần. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân thì người này nhanh chóng tiến lên: - Chào chủ tịch Vương, bí thư Sầm đang
chờ anh ở sảnh Như Ý.
Đại sảnh Như Ý, Vương Tử Quân khẽ cười gật đầu với ông chủ nhà hàng, sau đó cất bước đi về phía đại sảnh Như Ý.
Đại sảnh Như Ý thật ra chỉ là một phòng, bên trong sắp đặt rất sạch sẽ,
trên bàn trong phòng có một cặp chén, có vài món ăn nhẹ.
Khi Vương Tử Quân đi vào thì Sầm Vật Cương nhanh chóng đứng lên, lão
vươn tay, thế nhưng vừa duỗi được một nửa thì lại nở nụ cười tự giễu
nói: - Tôi đúng là, thường ngày có thói quen bắt tay người ta, bây giờ
gặp cậu thì thói quen vẫn chiếm thế chủ động.
Sầm Vật Cương trêu chọc làm cho Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn và Sầm Vật Cương có cảm nhận giống nhau, vì vậy cũng cười nói: - Bí thư, tôi cũng
có cùng cảm nhận với ngài, ngài nói ra căn bản động vào đáy lòng tôi.
Sầm Vật Cương nói rồi ngồi xuống đối diện với Sầm Vật Cương, mà Sầm Vật
Cương chỉ vào món ăn trên bàn rồi nói: - Tuy nhà hàng này không lớn thế
nhưng tôi thích vài món ăn ở đây, mùi hương năm xưa tràn ngập trong mũi, thật sự cảm thấy rất thân thiết.
Vương Tử Quân hít hít vài hơi rồi cảm thán nói: - Bí thư Sầm, ngài nói vậy làm cho con sâu trong bụng tôi liên tục ngọ nguậy.
- Ha ha ha, vậy thì ăn nhiều một chút. Sầm Vật Cương nâng ly rượu lên
rồi nói: - Chủ tịch Tử Quân, mặc kệ trước kia như thế nào, tôi mời anh
một ly, chúc mừng anh đã là chủ tịch tỉnh Mật Đông.
Vương Tử Quân cũng nâng ly lên cụng với Sầm Vật Cương, sau đó hắn trầm
giọng nói: - Bí thư Sầm, sau này tôi hy vọng ngài phê bình nhiều hơn,
tôi đến Mật Đông một khoảng thời gian ngắn, có nhiều công tác còn chưa
hiểu rõ ràng, kính mong ngài chỉ bảo nhiều hơn.
- Điều này anh không cần phải nói, giữa hai chúng ta cũng không nên
khách khí như vậy. Sầm Vật Cương uống một ngụm rượu rồi nói tiếp: - Năng lực công tác của anh là quá rõ ràng, tôi tin tưởng kinh tế Mật Đông sau này sẽ phát triển mạnh mẽ dưới sự thúc đẩy của anh.
Hai người cười cười vài câu, sau đó nâng ly rượu trong tay lên uống cạn.
Sau khi làm tốt công tác mở đầu thì bầu không khí trên bàn tiệc có vẻ
hòa hợp hơn, Sầm Vật Cương là người mời khách, cuối cùng cũng thở dài
một hơi. Mặc dù lão đã đoán trước được kết quả khi mời Vương Tử Quân
dùng cơm, thế nhưng dù thế nào vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ Vương Tử Quân không ra bài theo lẽ thường.
Lần này sự kiện Thịnh Lưu Duệ gây ra áp lực không nhỏ cho Sầm Vật Cương. Tuy lão căn bản không động tay động chân vào chuyện này, thế nhưng cũng không thèm xuất lực, căn bản không thèm ra tay ngăn cản. Hai ngày trước lão về thủ đô họp có một vị lãnh đạo trung ương có quan hệ thân cận đã
mở miệng phê bình cực kỳ nghiêm khắc về vấn đề này.
Lời phê bình của lãnh đạo làm cho Sầm Vật Cương cảm thấy mồ hôi đầm đìa, tuy lão thừa nhận mình có sai lầm, cũng đã cho ra lời đảm bảo sắt son
với lãnh đạo, thế nhưng mỗi lần nghĩ đến lời nói của vị lãnh đạo luôn
quan tâm đến mình mà vẫn sợ hãi.
"Nếu như vì sự kiện này mà lãnh đạo trung ương hoài nghi mình có tham
dự, như vậy sẽ có kết quả gì?" Sầm Vật Cương nghĩ như vậ mà càng cảm
thấy vã mồ hôi lạnh.
Hôm nay Sầm Vật Cương mời Vương Tử Quân dùng cơm, ngoài dùng phương thức này để biểu đạt lời xin lỗi, còn có một điều quan trọng hơn, đó là muốn cùng Vương Tử Quân phối hợp ăn ý ở phương diện công tác kế tiếp. Tuy
hai bên không thể không có ma xát, thế nhưng cần phải có một sự hòa hợp
ngầm hiểu lẫn nhau.
- Chủ tịch Tử Quân, hai người chúng ta cũng không có cơ hội dùng cơm
chung với nhau, mà cơ hội mời khách của tôi cũng không có nhiều. Tôi lại mời anh một ly, hy vọng chúng ta có thể lấy hôm nay làm cơ sở, sẽ thúc
đẩy Mật Đông tiến vào quá trình phát triển mới. Sầm Vật Cương nâng ly
rượu lên cười ha hả nói với Vương Tử Quân.
Cơ hội mới chính là bỏ qua quá khứ, Sầm Vật Cương nói gì thì Vương Tử
Quân hiểu rõ, hắn nâng ly rượu lên rồi cười với Sầm Vật Cương: - Phải là tôi mời ngài mới đúng, bí thư Sầm, hy vọng chúng ta có thể đưa Mật Đông tiến vào giai đoạn mới.
Hai ly rượu cụng vào nhau, sau đó hai người đều uống cạn phần rượu của
mình. Nhưng sau khi uống cạn ly thì Vương Tử Quân lại có một nghi vấn,
đó là mình và Sầm Vật Cương sao có thể phát triển bình an vô sự cho
được?
Trong phòng họp số 2 tỉnh ủy Mật Đông thỉnh thoảng có người ra vào, phó
thư ký trưởng Mã Quang Điền văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh vã cả mồ hôi
trán, hắn liên tục đi qua đi lại trong phòng. Lúc này ngay cả nhân viên
công tác đặt ly trà xuống bàn không có thái độ chính đáng sẽ bị hắn phê
bình ngay lập tức.
Trước kia Mã Quang Điền là một người cực kỳ dễ nói chuyện, có đôi khi
căn bản không cho ra bất kỳ thái độ gì ở những chuyện nhỏ nhặt. Nhưng
hôm nay hắn lại giống như một bạo chúa, không tiếp nhận ý kiến của bất
kỳ người nào.
Người bên dưới hiểu rõ nguyên nhân vì sao Mã Quang Điền lại có thái độ
như vậy, vì hôm nay mở hội nghị văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là hội
nghị đầu tiên từ sau chủ tịch Vương chính thức là chủ tịch tỉnh, không
dám cho xảy ra bất cứ vấn đề gì. Hơn nữa có người nói hội nghị hôm nay
chủ tịch Vương sẽ cho ra vài phân công điều chỉnh mới, nếu nói như vậy
thì hội nghị căn bản khó thể nào bình tĩnh được.
Cũng không ai muốn trở thành nơi để lãnh đạo trút giận, Mã Quang Điền là người chủ quản hội nghị này lại càng không muốn.
Mã Quang Điền chỉnh đốn cả nửa ngày mới thấy không còn vấn đề gì, khi
hắn đang chuân bị uốn nắn thái độ của nhân viên công tác, lúc này chợt
thấy phó chủ tịch Vân Lợi Quảng và Lôi Yên Hồng sóng vai nhau đi vào
phòng.
Trong mắt Mã Quang Điền thì Lôi Yên Hồng lúc nào cũng cười tươi như hoa, thế nhưng hôm nay gương mặt của Lôi Yên Hồng cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa nhìn qua giống như có người nào đang mắc nợ chủ tịch Lôi vậy.
- Chào chủ tịch Vân, chào chủ tịch Lôi. Mã Quang Điền có thể đoán được
tâm tư của hai vị lãnh đạo này, dù sao thì phương diện phân công sẽ là
đại biểu cho quyền lợi và trách nhiệm của mỗi người, cũng không ai muốn
mình bị cắt giảm những hạng mục tốt. Tất nhiên sẽ không muốn chính mình
chỉ là một người hữu danh vô thực, không có thực quyền, vật vờ như bóng
ma.
Vân Lợi Quảng nhìn Mã Quang Điền rồi gật đầu nói: - Thư ký trưởng, đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã xong cả rồi. Vân Lợi Quảng lúc này nói xong thì đi vào trong phòng. Lôi Yên Hồng gần đây là người thích nói chuyện thế nhưng chỉ khẽ gật
đầu với Mã Quang Điền rồi đi vào trong.
Nếu là trước kia thì Mã Quang Điền nhất định sẽ kiểm điểm lại bản thân
mình, để xem mình làm gì mà đắc tội với chủ tịch Lôi Yên Hồng, nếu không thì chủ tịch Lôi sao lại dùng ánh mắt lạnh nhạt như vậy để nhìn mình?
Nhưng bây giờ hắn không có tâm tư như vậy, hắn hiểu rõ Lôi Yên Hồng sở
dĩ có biểu hiện như vậy cũng không phải hướng về phía mình, chỉ là vì
quá lo lắng mà thôi.
Gần đây Lôi Yên Hồng đi lại rất gần với Cố Tắc Viêm, vì vậy mà trước đó
cũng có hành vi thân cận với Vi Yến Qui. Bây giờ tất cả đã kết thúc,
nàng hy vọng không có chuyện gì phát sinh. Dưới tình huống này thì nàng
là người thất thế, nàng sao không lo lắng đến phương diện Vương Tử Quân
sẽ khiển trách và giảm bớt phân công của mình cho được?