Vương Tử Quân cũng không có ở trong phòng làm việc, hắn vỗ mạnh đùi nói:
- Ôi, thư ký trưởng Lưu đại nhân, anh gọi điện thoại rõ ràng không trùng hợp, tôi bây giờ không phải đang ở thành phố Đông Bộ, anh xem...
Vương Tử Quân không phải đang ở thành phố Đông Bộ? Đây là điều mà thư ký trưởng Lưu thật sự không ngờ, hắn không khỏi oán trách mình làm việc thô ráp, vì sao không gọi điện thoại hẹn từ trước? Hắn tuy nghĩ như vậy nhưng vẫn cười nói”
- Chủ tịch Vương, bây giờ anh đang ở đâu? Có thể chạy về được không, chúng tôi chờ anh.
- Thư ký trưởng Lưu, bây giờ tôi đang ở thành phố Sơn Viên. Đúng rồi, có một việc cần báo cáo với anh, hôm nay tôi đến thành phố Sơn Viên là vì nghênh đón giám đốc Trần của tập đoàn Thiên Giang, lần này anh ấy đến để khảo sát hạng mục mỏ khoáng ở thành phố Đông Bộ. Nếu như kết quả khảo sát được như ý, tập đoàn Thiên Giang sẽ đầu tư vào ba trăm triệu để khai thác mỏ khoáng ở thành phố Đông Bộ chúng tôi.
Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên, hơn nữa lại tiếp đón người của tập đoàn Thiên Giang. Thư ký trưởng Lưu là người phụ trách công tác kêu gọi đầu tư của tỉnh, hắn biết rất rõ về các công ty và tập đoàn lớn. Tập đoàn Thiên Giang không thua kém so với tập đoàn Thần Hà, bay giờ bọn họ đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ, rõ ràng là tin tức rất tốt cho thành phố Đông Bộ.
Đúng lúc này thư ký trưởng Lưu chợt hiểu vì sao Trình Gia Hòa lại nóng sốt muốn mình lên tiếng mời Vương Tử Quân dùng cơm, thì ra vấn đề là như vậy. Lúc này tập đoàn Thiên Giang nhúng tay vào, tất nhiên người của tập đoàn Thần Hà sẽ cảm thấy không yên.
Thư ký trưởng Lưu trước đó cảm thấy khổ sở vì con gái nhà mình chưa thể xuất giá, bây giờ thì tốt, có hai cậu rể đến cạnh tranh, như vậy cứ để cho bọn họ thích làm gì thì làm, dù sao thì hạng mục khai thác khoáng sản ở thành phố Đông Bộ được xử ý thì mình cũng xem như giành được thắng lợi. Đồng thời hắn cũng không ngốc, lúc này người của tập đoàn Thiên Giang đi đến, tuyệt đối không phải là trùng hợp. Chủ tịch Vương chỉ sợ có tác dụng không nhỏ.
- Ha ha ha, chủ tịch Vương, làm sao anh luôn cho tôi niềm vui lớn như vậy? Chủ tịch Vương cứ bận rộn đi, bữa cơm này để sau cũng được.
- Cám ơn thư ký trưởng đã thấu hiểu. Thư ký trưởng, anh có rảnh không? Nếu như có thời gian thì đến thành phố Sơn Viên, chúng ta cùng nhau mở tiệc chiêu đãi giám đốc Trần của tập đoàn Thiên Giang, biểu hiện sự coi trọng của chúng ta với nhà đầu tư.
Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ mới, thế là mở miệng mời thư ký trưởng Lưu. Tuy thư ký trưởng Lưu rất muốn đồng ý, thế nhưng nghĩ đến Trình Gia Hòa đang mỏi mòn chờ mình, cuối cùng dùng giọng nhã nhặn nói:
- Chủ tịch Vương, tôi xin nhận ý tốt của anh, nhưng tôi muốn chạy qua cũng phải mất ít nhất một hai giờ. Các anh cũng đừng chờ tôi, như vậy sẽ làm cho khách đói bụng, các anh cứ dùng cơm đi.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của thư ký trưởng Lưu, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Tất cả đang diễn ra theo đúng kế hoạch của hắn, hì hì, hắn tin tưởng không bao lâu nữa thành phố Đông Bộ sẽ xuất hiện một xí nghiệp kiểu mẫu.
Chuông điện thoại vang lên, Triệu Quốc Lương ngồi trên vị trí bên tài xế nghe điện thoại, sau đó hắn bụng ống nghe nói:
- Chủ tịch Vương, là anh Hàn của nhà máy Tâm Hương Y.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn tiếp nhận điện thoại. Có câu tiền nhiều khí thế mạnh mẽ, sau khi nhà máy Tâm Hương Y thoát khỏi khó khăn, bây giờ chuyện buôn bán không còn là vấn đề, lúc này điều khó khăn chinh là đẩy mạnh sản xuất. Chưa nói đến những thứ gì khác, bây giờ nhóm trang phục trẻ em được hoan nghênh mạnh mẽ nhất, những trang phục được nhà máy Tâm Hương Y thiết kế bị người ta tranh giành mua bán. Lúc này nước lên thuyền lên, anh Hàn là giám đốc nhà máy cũng nhanh chóng có uy tín và khí thế. Nhưng hắn là người rất tốt, biết nên làm thế nào không nên làm thế nào, mỗi khi có việc đều đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân, vẫn chạy chiếc xe đạp rách nát chỗ nào cũng kêu trừ chuông không kêu.
Vương Tử Quân tiếp nhận điện thoại, hắn alo một tiếng, chợt nghe thấy bên trong vang lên giọng điệu nhiệt tình như lửa của Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, tôi là anh Hàn của nhà máy Tâm Hương Y, không làm phiền anh đấy chứ?
- Không, tôi đang đi xe, anh Hàn lúc này gọi điện thoại cho tôi có phải là có chuyện gì không?
Vương Tử Quân cũng không khách khí với anh Hào, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
- Không có, không có chuyện gì quá quan trọng, chỉ là muốn báo cáo công tác của nhà máy cho anh.
Giọng nói của anh Hàn khẽ run lên, sau đó hắn khẽ nói. Dù không đứng trước mặt anh Hàn nhưng Vương Tử Quân vẫn dựa vào lời nói để biết lần này anh Hàn không nói lời thật lòng.
Vương Tử Quân nở nụ cười, hắn cũng không nóng nảy, dù sao lúc này cũng đang ở trên xe, nói thêm vài câu nữa cũng không sợ anh Hàn không nói rõ ràng. Anh Hàn vừa nói minh gọi điện thoại đến để báo cáo, như vậy cứ để cho anh ta báo cáo công tác.
Vương Tử Quân biết rõ anh Hàn đi đường vòng thế nhưng cũng không tỏ ra gấp gáp, hắn thản nhiên nghe anh Hàn báo cáo công tác, thi thoảng nói ra vài quan điểm của mình, chấn chỉnh vài sai lầm nhỏ.
- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua chúng tôi tổ chức hội nghị ban ngành, mọi người có một ý nghĩ muốn tôi báo cáo với anh.
Vương Tử Quân càng tưoi cười tỏ ra không có vấn đề thì anh Hàn càng giống như không nhịn được, hắn dùng giọng do dự nói. Vương Tử Quân trước nay luôn quan tâm đến nhà máy Tâm Hương Y, thế nhưng hắn cũng không can thiệp quá sâu, chỉ cho ra vài lời khuyên mà thôi. Hiện tại hắn chỉ nghe báo cáo về hoạt động của nhà máy, căn bản chưa từng mở miệng can thiệp đến hướng đi của nhà máy, hắn nói:
- Các anh nó đi, rốt cuộc có ý nghĩ gì?
- Chủ tịch Vương, là thế này, nhóm người chúng tôi thương lượng với nhau, cũng trưng cầu ý kiến của công nhân viên trong nhà máy, mọi người đều cho ra những ý kiến bất đồng với chuyện di dời nhà máy. Bây giờ nhà máy chúng tôi đã có năng lực trả tiền đất, anh xem có thể liên hệ với công ty bất động sản, để cho chúng tôi mua lại đất của mình, dù phải bỏ tiền phần trăm thì chúng tôi cũng chấp nhận.
Lúc đầu anh Hàn nói về vấn đề này thì có chút do dự, thế nhưng ngay sau đó lại rất rõ ràng mạch lạc. Vương Tử Quân nghe rõ lời của anh Hàn mà trở nên trầm ngâm, anh Hàn không nghe thấy chủ tịch Vương đáp lời thì nhanh chóng trở nên sốt ruột.
Trong mắt đám công nhân nhà máy Tâm Hương Y thì Vương Tử Quân chính là đại ân nhân giúp bọn họ cải tử hồi sinh, nếu làm cho chủ tịch Vương mất hứng, chẳng phải bọn họ biến thành những người không hiểu quy củ sao?
- Chủ tịch Vương, ngài cảm thấy không được thì chúng tôi cũng không có gì, nhưng chúng tôi cảm thấy đưa nhà máy đến khu quy hoạch kỹ thuật cao thì có hơi xa, hơn nữa chúng tôi dù sao cũng công tác ở chỗ cũ không ít năm, thế cho nên có cảm tình với nó, vì vậy mới mạo muội đề nghị như vậy.
- Anh Hàn, tôi hiểu rõ ý nghĩ của các anh nhưng sự việc này tôi không sửa đổi được. Đất của nhà máy Tâm Hương Y đã được đấu giá, không thể bội ước; thứ hai là nhìn vào xu thế phát triển của nhà máy Tâm Hương Y thì thấy cũng không thích hợp tiếp tục ở lại trong nội thành.
Vương Tử Quân hiểu rõ cảm tình của anh Hàn, nhưng hắn là chủ tịch thành phố Đông Bộ, hắn không phải chỉ nhìn vào ý kiến của nhà máy Tâm Hương Y, hắn càng phải nhìn vào sự phát triển toàn diện của cả thành phố. Tuy bây giờ nội thành của Đông Bộ là khá tốt, thế nhưng nhìn vào xu hướng phát triển lâu dài thì căn bản không nên đặt nhà máy trong nội thành.
Vương Tử Quân cúp điện thoại của anh Hàn mà rơi vào trầm ngâm. Triệu Quốc Lương và anh Đổng thấy Vương Tử Quân không nói lời nào, thế là cũng không dám phát ra âm thanh gì, chỉ sợ làm cho chủ tịch Vương mất hứng.
Lần này Vương Tử Quân đến chào đón người của tập đoàn Thiên Giang, đầu tiên là tỏ thái độ với người ta. Theo Vương Tử Quân đến ngoài Lữ Hạ Cường thì còn có vài vị lãnh đạo ban ngành trong thành phố.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Triệu Quốc Lương nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó hắn có chút do dư nói với Vương Tử Quân:
- Chủ tịch Vương, là điện thoại của thư ký trưởng Thái.
Thái Nguyên Thương vi phải xử lý sự việc ở văn phòng khối chính quyền cho nên lần này không đi cùng Vương Tử Quân đến thành phố Sơn Viên. Vương Tử Quân nghe nói đó là điện thoại của Thái Nguyên Thương, thế là tiếp nhận điện thoại trong tay Triệu Quốc Lương.
- Chủ tịch Vương, anh đến thành phố Sơn Viên chưa?
Thái Nguyên Thương nghe được âm thanh của Vương Tử Quân thì lập tức cười hì hì hỏi.
- Sắp đến rồi, đang rời khỏi đường cao tốc.
Vương Tử Quân biết rõ lúc này Thái Nguyên Thương gọi điện thoại đến căn bản không phải là quan tâm đến chuyện này, hắn trực tiếp hỏi:
- Ở nhà có chuyện gì sao?
- Chủ tịch Vương, không có gì đặc biệt, chỉ là vừa rồi tổng giám đốc Trình tự mình đi đến, thái độ rất thành khẩn, nói rằng muốn gặp mặt anh bàn chuyện đầu tư.
Thái Nguyên Thương nói đến đây thì cười ha hả nói:
- Chủ tịch Vương, tôi nghe những lời nói của tổng giám đốc Trình mà cảm thấy mây gió thay đổi quá lớn.
- Vậy thì anh cứ hưởng thụ cảm giác tốt đẹp đó đi.
Vương Tử Quân nghe những lời Thái Nguyên Thương cố ý nói cho mình, hắn khẽ cười rồi dùng giọng vui đùa nói.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy tổng giám đốc Trình không gặp được anh thì không cam lòng, cứ mãi hỏi tôi về hành tung của ngài.
Vương Tử Quân cười thản nhiên nói:
- Anh biết rồi đấy, tôi bận rộn nhiều việc, nhưng anh có thể để cho trưởng phòng Lý phòng công thương thay mặt chào hỏi. Dù sao thì bọn họ cũng là nhà đầu tư từ bên ngoài đến tỉnh Sơn Nam, chúng ta nhất định phải đối xử như nhau, tuyệt đối không cho phép xảy ra hiện tượng nặng bên này nhẹ bên kia.
- Tôi hiểu rồi, chủ tịch, hình tượng của thành phố chúng ra rất quan trọng, tuyệt đối không để phát sinh tình huống một con sâu làm rầu nồi canh.
Thái Nguyên Thương có đôi khi nói ra những lời khá cay nghiệt.
- Ừ, cứ như vậy.
Vương Tử Quân cười cười, không tiếp tục lên tiếng với lời nói của Thái Nguyên Thương. Khi Vương Tử Quân chuẩn bị cúp điện thoại thì Thái Nguyên Thương chợt mở miệng xin chỉ thị:
- Chủ tịch Vương, nếu như bọn họ nhất định muốn gặp lãnh đạo ngài, như vậy phải làm sao cho tốt đây?
- Thành phố có nhiều lãnh đạo, cứ để chủ tịch Tôn tiếp đãi bọn họ cũng được.
Vương Tử Quân dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Chủ tịch Tôn cũng giống như vậy sao? Thái Nguyên Thương nghe được câu trả lời của lãnh đạo mà trong lòng thầm nghĩ, có giống thật sao?
Đám người Vương Tử Quân đến sân bay thành phố Sơn Viên chào đón nhóm giám đốc Trần của tập đoàn Thiên Giang. Những nhân viên tập đoàn Thiên Giang thấy chủ tịch Vương Tử Quân của thành phố Đông Bộ đến tận sân bay đón mình thì đều tỏ ra rất cảm động. Giám đốc Trần càng kéo tay Vương Tử Quân nói lời cảm tạ.
Sau khi tổ chức một nghi lễ hoan nghênh ngắn gọn mà trang trọng trong khách sạn ở thành phố Sơn Viên, Vương Tử Quân ném công tác sắp xếp hộ tống cho Lữ Hạ Cường. Tuy hắn là chủ tịch thành phố, thế nhưng những chuyện này cũng không phải chỉ một mình hắn gánh vác là xong, đặc biệt là phương diện thành tích cũng phải chia đều.
Buổi chiều Vương Tử Quân về thành phố Đông Bộ lại nhận được điện thoại của thư ký trưởng Lưu, lần này thư ký trưởng Lưu cũng không tiếp tục đi đường vòng mà trực tiếp nói:
- Chủ tịch Vương, lần này anh giúp tôi một tay, đã có lãnh đạo tỉnh gọi điện thoại cho tôi, nói tôi cần giúp người của tập đoàn Thần Hà mời ngài một bữa cơm.
Vương Tử Quân biết rõ thư ký trưởng Lưu đã nói đến nước này, như vậy nhất định là có lãnh đạo tỉnh mở miệng, thế là hắn lên tiếng đồng ý:
- Điều này hoàn toàn có thể nhưng hôm nay là không được. Thư ký trưởng Lưu, tối nay tôi đã đồng ý tiếp đón giám đốc Trần của tập đoàn Thiên Giang, sẽ phải tận tình địa chủ. Anh xem hay là thế này, chờ hai ngày nữa xong việc thì tôi sẽ mời mọi người một bữa cơm, thế nào?
Thư ký trưởng Lưu là người phụ trách công tác kêu gọi đầu tư, hắn hiểu rất rõ tình huống vì sao tập đoàn Thiên Giang lại đến thành phố Đông Bộ. Nếu Vương Tử Quân đã đàm phán tốt với tập đoàn Thiên Giang, như vậy đến dùng cơm chỉ là tiễn đưa tập đoàn Thần Hà mà thôi.
Tuy Thư ký trưởng Lưu rất bất mãn với người của tập đoàn Thần Hà, thế nhưng người tuyến trên đã chào hỏi, hắn cũng không dám đắc tội:
- Chủ tịch Vương, tôi biết rõ anh bận rộn, nhưng dù thế nào anh cũng phải giúp tôi một lần. Thế này đi, trưa mai tôi sẽ sắp xếp tiệc ở thành phố Đông Bộ, anh nhất định phải đến, coi như tôi thiếu nợ anh một phần nhân tình.
- Thư ký trưởng quá khách khí rồi, ênus ngài nói như vậy, chẳng phải tôi không nghĩ cho anh em sao? Được, nếu anh đã nói ngày mai, như vậy anh cứ giao chuyện sắp xếp cho tôi. Nếu như ngài cảm thấy thiếu nợ nhân tình, sau này các anh làm công tác kêu gọi đầu tư có hạng mục nào kha khá, có thể ném cho thành phố Đông Bộ chúng tôi.
Vương Tử Quân biết rõ thư ký trưởng Lưu đang nói lời khách khí, thế nhưng dù đối phương khách khí thì hắn cũng phải nể mặt. Hơn nữa có thêm bạn sẽ có thêm đường, Vương Tử Quân cũng không muốn con đường của mình thêm chật hẹp.
Thư ký trưởng Lưu nghe thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì cảm thấy mình rất có thể diện, ngày mai thì ngày mai, dù sao hắn cũng không gấp. Hắn không vội nhưng lại có nhiều người cảm thấy nóng lòng.
Sau khi nhận được điện thoại của thư ký trưởng Lưu thì trán Trương Gia Truân thật sự nổi đầy gân xanh, hắn cảm thấy mình đắc tội với vị chủ tịch kia là sai lầm. Không, hắn tuyệt đối không ngồi chờ chết, nếu như thành phố Đông Bộ ký kết dự án với tập đoàn Thiên Giang, như vậy hắn sẽ xong đời.