Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1248: Chương 1248: Cảnh cũ Lâm Hồ.




Kim Hành Thuấn đi vào thành phố Lâm Hồ có thể nói như cá gặp nước, hắn là người công tác ở thành phố Lâm Hồ nhiều năm, đã làm xong một nhiệm kỳ bí thư thị ủy, bây giờ tuy đến tỉnh ủy thế nhưng cán bộ thành phố Lâm Hồ vẫn quen thuộc gương mặt hắn.

Sau khi nghe xong những lời báo cáo cung kính, nhìn những gương mặt tươi cười chung quanh mình, Kim Hành Thuấn giống như quay về thời điểm còn nắm vị trí chủ chốt của thành phố Lâm Hồ. Lúc này bên cạnh hắn là các thành viên chủ chốt của thành phố Lâm Hồ, tuy hắn chỉ là phó chủ tịch thường ủy tỉnh Nam Giang thế nhưng từng là lãnh đạo Lâm Hồ cho nên người đến tiếp đãi có bí thư thị ủy Thích Phúc Lai, chủ tịch Kim Triển Hữu, các thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ cũng tập trung lại.

- Chủ tịch Kim, khu công nghiệp Hồ Đông chính là tài sản quý giá mà trước khi đi ngài để lại cho chúng tôi, bây giờ đã là một trong những sản nghiệp chống đỡ phát triển kinh tế của thành phố Lâm Hồ. Năm ngoái nguồn lợi từ thuế thu được là ba tỷ, thật sự làm cho các thành phố khác phải cực kỳ hâm mộ. Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn khi còn nhập gánh công tác với nhau tuy có chút va chạm, nhưng bây giờ hắn đứng trước mặt Kim Hành Thuấn thì vẫn biểu hiện cực kỳ an phận, nụ cười sáng lạn vô cùng.

Kim Hành Thuấn căn bản cũng nở nụ cười với sự nhiệt tình của Thích Phúc Lai, hắn biết rõ Thích Phúc Lai cố ý đưa mình đến đây thăm quan chỉ là vì muốn lấy lòng. Khu công nghiệp này năm xưa khi còn công tác ở Lâm Hồ thì hắn là người cố gắng thúc đẩy, bây giờ hắn quay về chốn cũ, tất nhiên sinh ra những cảm nhận khác biệt.

- Nhiệt liệt hoan nghênh bí thư Kim đến kiểm tra công tác của khu công nghiệp.

- Uống nước nhớ nguồn, phát triển không quên lãnh đạo.

...

Những dòng biểu ngữ ghi trên vải đỏ treo khắp bốn phía khu công nghiệp, nhìn qua làm cho người ta dễ dàng sinh ra cảm giác kích động. Lúc này có không ít người đang mỉm cười, cũng không thiếu những gương mặt quen thuộc với Kim Hành Thuấn.

- Chào chủ tịch Kim. Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tiếp cận Kim Hành Thuấn rồi đi đến bên cạnh. Tuy người này mặc tây trang nhưng khi đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn thì lại thành thật chào theo kiểu quân đội.

Kim Hành Thuấn không xa lạ gì người đàn ông này, năm xưa người này rời khỏi quân ngũ và được Kim Hành Thuấn đánh giá rất cao, luôn xem là một thành viên có khả năng và chú trọng bồi dưỡng. Lúc này cây giống đã phát triển, cũng xem như có không gian để tiến lên.

- Chào chủ nhiệm Chấn Đông, vài năm không gặp, bây giờ tôi thấy anh vẫn giữ đúng tác phong, căn bản là rất tốt. Kim Hành Thuấn vươn tay bắt chặt tay người đàn ông trung niên kia, sau đó nhanh chóng nở nụ cười sáng lạn.

- Cảm ơn lãnh đạo đã quan tâm, tác phong quân nhân không thể vứt đi được, cũng không dám quên chỉ thị của lãnh đạo. Năm qua khu công nghiệp Hồ Đông dưới sự lãnh đạo của cấp ủy chính quyền đã liên tục phát triển, con đường thực tế chứng thực tinh thần chỉ thị của lão lãnh đạo với chúng tôi, sau khi đổi mới thì căn bản là hiệu suất cao, hiệu quả rõ rệt...

Người được Kim Hành Thuấn gọi là chủ nhiệm Chấn Đông mở miệng báo cáo cực kỳ khí thế, không những âm thanh vang dội, hơn nữa bộ dạng còn làm cho người ta không thể không phục.

Kim Hành Thuấn nghe báo cáo rất chân thành, khi đối phương liên tục báo cáo thì một loạt con số xuất hiện trong lòng hắn. Hắn cảm khái nghe xong báo cáo, sau đó mở lời khuyến khích vị chủ tịch quận trong vùng vài câu.

- Chủ tịch Kim, lúc này Chấn Đông là bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, căn bản là viên hổ tướng do lão lãnh đạo lưu lại, thị ủy chúng tôi cảm thấy nên tiếp tục gia tăng trọng trách, những năm qua cũng liên tục tiếp nhận nhiều áp lực. Cũng may Chấn Đông không hỗ là người được lão lãnh đạo coi trọng, làm việc nắm chắc mạnh yếu, khu công nghiệp Hồ Đông có được ngày hôm nay cũng khó thể nào bỏ qua công lao của anh ấy. Thích Phúc Lai đứng bên cạnh Kim Hành Thuấn, hắn cảm thấy đây là thời cơ thích hợp nên mở miệng chen lời.

Sau khi nghe Thích Phúc Lai nói Chấn Đông đã là bí thư của hiệp hội quản lý khu công nghiệp thì Kim Hành Thuấn tuy không nói gì nhưng ánh mắt khẽ híp lại. Tục ngữ có một câu thế này, một triều vua một triều thần, tuy Kim Hành Thuấn đã tiến lên làm lãnh đạo tỉnh thế nhưng những người đi theo hắn vào thời điểm năm xưa căn bản sẽ bị đả kích, điều này là khẳng định.

Có mặt Kim Hành Thuấn thì Thích Phúc Lai không dám ra tay, thế nhưng khi đề bạt cán bộ thì căn bản sẽ cho những người kia ra rìa, bị ghẻ lạnh, chiêu này căn bản là quá bình thường. Năm xưa chủ nhiệm Chấn Đông vốn chuẩn bị được đề bạt làm bí thư hiệp hội quản lý khu công nghiệp, thế nhưng khi mà Kim Hành Thuấn được điều động thì xem như bị mắc cạn.

Vì chuyện này mà có nhiều bộ hạ cũ chạy đến nhà Kim Hành Thuấn báo cáo, nói là báo cáo nhưng thực tế lại là kêu khổ. Lúc này dưới tình huống Kim Hành Thuấn không biết, Thích Phúc Lai lại chủ động nói đến chuyện xưa, đã đẩy Chấn Đông lên vị trí bí thư hiệp hội quản lý, Kim Hành Thuấn hiểu rõ ý nghĩa của nó là gì.

Kim Hành Thuấn căn bản hiểu rõ Thích Phúc Lai muốn làm gì, cũng vì hiểu rõ nên cái giá mà hắn phải trả là cao hơn.

Thích Phúc Lai chuẩn bị rất chu đáo, làm cho Kim Hành Thuấn sinh ra cảm giác như đang ở nhà. Khi gần đến mười hai giờ trưa thì đoàn người Kim Hành Thuấn đi về nhà khách, nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó Kim Hành Thuấn được toàn thể thành viên ban ngành thành phố Lâm Hồ mở tiệc chiêu đãi.

Nhưng giữa trưa Kim Hành Thuấn căn bản không muốn uống rượu, vì vậy bầu không khí của bữa tiệc có vẻ không quá sôi nổi. Sau khi dùng cơm xong thì Thích Phúc Lai đi vào trong phòng của Kim Hành Thuấn, hắn cười nói với Kim Hành Thuấn:

- Chủ tịch Kim, trước kia khi tôi cùng công tác với ngài thì cực kỳ thích cùng ngài đánh cờ tướng, từ khi ngài đi vào trong tỉnh thì tôi đây căn bản cũng không biết tìm ai để giải khuây.

- Ha ha, ông bạn già, chỉ anh là người hiểu rõ tâm ý của tôi. Nói thật nhé, tôi rời khỏi thành phố Lâm Hồ cảm thấy tiếc nuối nhất chính là bỏ đi thói quen đánh cờ ưa thích của mình. Kim Hành Thuấn nghe thấy Thích Phúc Lai nói như vậy thì hớn hở lên tiếng.

Khi Chử Vận Phong làm bí thư thị ủy Lâm Hồ thì Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn đều là phó chủ tịch thành phố, hai người làm việc với nhau, đánh cờ với nhau, căn bản đều là người giỏi đánh cờ.

Nhưng lại có sự khác biệt, Thích Phúc Lai giỏi cờ vây, Kim Hành Thuấn giỏi cờ tướng. Nếu hai người đánh cờ tướng thì Kim Hành Thuấn thắng, nhưng nếu đánh cờ vây thì Kim Hành Thuấn tìm tai vạ.

Hai bên đều có lĩnh vực am hiểu của riêng mình, thế cho nên khi hai người tranh luận về cờ, căn bản không phải là nên đi như thế nào, chủ yếu là đặt quân cờ nào xuống. Lúc này Thích Phúc Lai nói đến cờ tướng, rõ ràng là theo tâm ý của Kim Hành Thuấn.

Hai vị lãnh đạo chủ yếu đánh cờ thì có rất nhiều người đến vây xem, nhưng Thích Phúc Lai lại lên tiếng nói muốn thỉnh giáo chủ tịch Kim và đuổi người ngoài đi. Lúc này trên bàn có hai ly trà nóng, một bộ cờ, hai người xem ra rất thản nhiên tự đắc.

Hai bên là đối thủ nhiều năm nên căn bản là hiểu rõ đường đi nước bước của đối phương, sau khi ăn đi vài quân cờ thì hai bên lại sinh ra cảm giác như năm xưa. Thích Phúc Lai đi một bước pháo rồi cười nói: - Chủ tịch Kim, đánh cờ với ngài làm tôi thấy đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.

- Trưởng ban Phúc Lai, anh cũng có cảm giác như vậy sao? Xem ra hai người chúng ta thật sự là người một nhà không thể không cùng vào một cửa. Kim Hành Thuấn gọi Thích Phúc Lai là bí thư Phúc Lai, thật ra cũng có chút tâm ý nho nhỏ, đó là ép lên đầu Thích Phúc Lai.

Thích Phúc Lai thật sự đã sớm biết ý nghĩ của Kim Hành Thuấn, hắn thầm oán tâm tư của đối phương nhưng vẫn ngồi yên giống như không có gì khác thường. Lúc này gương mặt tròn mập của hắn là nụ cười sáng lạn, căn bản làm cho người ta sinh ra cảm giác cực kỳ có thành ý.

- Có thể lãnh giáo chủ tịch Kim thật sự là phúc khí của tôi, nếu nói tôi có gì nuối tiếc, chỉ là chủ tịch Kim ra đi quá sớm, căn bản không còn thuận lợi được học hỏi lãnh đạo. Thích Phúc Lai nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi cười híp mắt nói.

Kim Hành Thuấn thấy Thích Phúc Lai thăm dò hướng gió của mình, hắn chợt dùng giọng biết thời thế nói: - Điều này cũng khó thể nói như vậy được, nếu không thì Phúc Lai đến tỉnh đoàn tụ với tôi và chủ tịch Chử?

"Đi vào tỉnh?" Thích Phúc Lai thật sự có quyết định này, khi thấy Kim Hành Thuấn chủ động nhắc đến thì cũng không khách khí: - Chủ tịch Kim, tôi cũng muốn học hỏi các vị lãnh đạo vài năm, nhưng một khối tài liệu như tôi căn bản làm được gì ở trên tỉnh thì tốt đây?

Thích Phúc Lai là ủy viên tỉnh ủy, tất nhiên càng có tư cách đi đến tỉnh ủy. Trước khi hắn gặp mặt Kim Hành Thuấn thì đã nghĩ đủ biện pháp, bây giờ hắn nói với Kim Hành Thuấn, mục đích tìm hiểu ý nghĩ của đối phương.

- Làm gì mà chẳng được, với tài cán của anh, ít nhất cũng là bí thư ủy ban tư pháp. Kim Hành Thuấn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.

Bầu không khí trở nên trầm mặc, chỉ còn lại tiếng quân cờ đập lên mặt bàn. Tuy Thích Phúc Lai đã chuẩn bị kỹ càng thế nhưng Kim Hành Thuấn nói trắng ra như vậy vẫn sinh ra cảm giác vội vàng bất ngờ, thế là giống như không chống đỡ được.

-- bí thư Phúc Lai, hai người chúng ta cũng không phải chỉ có quan hệ ngày một ngày hai. Tục ngữ có câu thế này, người đi chỗ cao nước chảy chỗ trũng, anh căn bản cho ra những thành tích quá rõ ràng ở Lâm Hồ, hơn nữa anh ở thành phố Lâm Hồ cũng đã khá lâu, bây giờ trọng trách công tác ở thành phố Lâm Hồ nên giao cho người khác thì tốt hơn. Kim Hành Thuấn nói rồi ăn một con mã sau một nước đi không cẩn thận của Thích Phúc Lai, hắn lại nói tiếp: - Lúc này trong các cấp cán bộ giám đốc sở ở tỉnh Nam Giang chỉ có anh là có lý lịch nhiều nhất, nếu bây giờ anh không tranh thì sau này không còn cơ hội nữa rồi.

Thích Phúc Lai tất nhiên biết rõ tình huống của mình, hắn đã hạ quyết tâm, thế là căn bản không chịu lùi bước. Hắn đi một nước cờ lung tung rồi khẽ nói:

- Trước đó tôi đã gặp lãnh đạo, ý nghĩ của lão lãnh đạo cũng muốn giúp đỡ tôi.

Lão lãnh đạo là ai thì Thích Phúc Lai và Kim Hành Thuấn đều hiểu rõ, lúc này Kim Hành Thuấn không nói gì mà chỉ nhìn Thích Phúc Lai, nụ cười trên mặt càng thêm nhiều.

- Chủ tịch Kim, chúng ta đều là hai cái thìa trong một nồi, dù không thiếu những lúc đấu võ mồm nhưng so với người bình thường thì cũng là anh em thân cận, ngài nói xem có đúng không? Thích Phúc Lai cảm thấy bắn cung khó thể lấy lại, thế nên hắn khẽ nói với Kim Hành Thuấn.

Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, hắn tuy ma xát khá nhiều với Thích Phúc Lai, thế nhưng căn bản vẫn đồng ý với lời nói vừa rồi của đối phương. Trong quan trường không có kẻ địch vĩnh viễn, bạn bè vĩnh viễn, chỉ là lợi ích vĩnh viễn mà thôi.

Bàn cờ đã được đánh hơn phân nửa, trên cơ bản thì thắng lợi đã định. Lúc này Kim Hành Thuấn còn đủ xe pháo mã, còn có hai con tốt qua sông, Thích Phúc Lai thì chỉ còn lại một quân xe.

Thế cục này cho dù là người chỉ có chút kiến thức về cờ cũng có thể thấy Thích Phúc Lai căn bản không còn sức lực chống đỡ, nhưng Thích Phúc Lai lại căn bản không có chút ý nghĩ muốn chấm dứt. Hắn đẩy quân xe của mình đi rồi lại trầm bổng nói: - Hai ngày trước tôi có đi gặp một vị lãnh đạo ở thủ đô.

Kim Hành Thuấn với ánh mắt sắc nhọn có chút sững sốt, hắn thầm than Thích Phúc Lai quả nhiên là làm rất tốt, có lẽ lúc này đã thi triển tất cả thủ đoạn ra rồi. Nhưng hắn cũng không nói lời nào, chỉ ném ánh mắt lên người Thích Phúc Lai, lẳng lặng nhìn đối phương.

Thích Phúc Lai nói tiếp: - Vị lãnh đạo kia căn bản đồng ý với ý kiến tranh thủ tiến lên của tôi, nhưng anh ấy cũng nói sẽ tôn trọng đầy đủ ý kiến của phía tỉnh ủy Nam Giang.

Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, hắn lẳng lặng đi một nước cờ, sau đó lại nói: - Nếu như nói như vậy thì khả năng của anh là rất lớn. Lúc này ngoài việc siêng năng báo cáo với lão lãnh đạo, anh cũng không nên bỏ qua những lãnh đạo khác. Nhân tâm cũng giống như đòn gánh, chú trọng sẽ nghiêng về phía bên mình, hơn nữa anh có thành tích quá rõ ràng ở thành phố Lâm Hồ, chỉ là bây giờ mùi rượu cũng sợ ngõ hẻm sâu, nên tranh thủ thì nhất định không thể bỏ qua.

Kim Hành Thuấn nói một tràng dài, thật ra trong lòng hắn hiểu những lời của mình chỉ là nói nhảm, nhưng hắn phải nói, ít nhất cũng cho ra một tư thái: Ngoài cho thấy sự quan tâm của mình với Thích Phúc Lai, còn có một tác dụng khác. Đó chính là Kim Hành Thuấn trên tinh thần giúp đỡ Thích Phúc Lai tiến lên lần này, tất nhiên Thích Phúc Lai căn bản thích như vậy.

Thích Phúc Lai là người ở trong quan trường lâu năm, hắn tất nhiên biết rõ đây là thời điểm mấu chốt của mình, thế cho nên cho dù Kim Hành Thuấn không nói thì hắn cũng đi làm, hơn nữa thái độ là rất mạnh. Thứ hắn muốn chính là một thái độ, chỉ cần Kim Hành Thuấn tỏ thái độ như vậy thì quá đủ rồi.

- Cám ơn chủ tịch Kim đã ủng hộ và khẳng định với tôi. Thích Phúc Lai có thêm nụ cười cảm kích, hậu quả của sự cảm kích này chính là con xe cuối cùng trên bàn cờ đã bị Kim Hành Thuấn tiêu diệt.

Lúc này căn bản không cần tiếp tục ván cờ, Kim Hành Thuấn chuẩn bị chấm dứt ván cờ thì chợt nghe Thích Phúc Lai nói:

- Chủ tịch Kim, ngài cảm thấy bây giờ tôi có thích hợp đi báo cáo với trưởng phòng Vương hay không?

Kim Hành Thuấn có chút sững sốt, nhưng ngay sau đó thì có phản ứng. Hắn biết rõ trưởng phòng Vương trong miệng Thích Phúc Lai là ai, thế cho nên hắn cũng không trả lời trực tiếp mà mỉm cười hỏi ngược lại: - Anh cảm thấy anh ta sẽ giúp đỡ mình sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.