- Bí thư Hào, ngài chuẩn bị điều kiện gì cho Vương Tử Quân?
Quan Vĩnh Hạ trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói.
Sẽ cho Vương Tử Quân điều kiện gì? Đây chính là vấn đề mà Hào Nhất Phong không phải chỉ nghĩ đến một lần. Lúc này Lưu Truyền Thụy đã rời đi,
trong tỉnh Sơn Nam có một vị trí để trống, rất có thể sẽ dùng để trao
đổi.
- Vấn đề nhân sự ở thành phố La Nam sẽ được sắp xếp theo ý của cậu ấy.
Hào Nhất Phong trầm mặc một lúc rồi nói.
Quan Vĩnh Hạ nhai nuốt lời nói của bí thư Hào Nhất Phong, hắn tuy cảm
thấy bí thư Nhất Phong đã ném ra một phần quyền lợi, thế nhưng như vậy
vẫn là chưa đủ. Hắn là khu thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn cần phải nhắc nhở Hào Nhất Phong một chút:
- Bí thư Nhất Phong, có phải quá ít rồi không? Còn chính Vương Tử Quân thì sao?
“ Chính Vương Tử Quân? “
“ Sắp xếp Vương Tử Quân thế nào? Phó chủ tịch tỉnh, hay là thường ủy tỉnh ủy? “
Trong đầu hào nhất phong chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, lão trầm ngâm một lát rồi nói:
- Anh cẩm thấy cậu ta sẽ tiếp nhận vị trí phó chủ tịch tỉnh sao?
Phó chủ tịch tỉnh tuy không phải là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng xét về
phương diện thực quyền lại kém xa một thư ký trưởng như Quan Vĩnh Hạ.
Nếu Vương Tử Quân nhận chức phó chủ tịch tỉnh, như vậy đại biểu cho hắn
đi vào trong thành viên ban ngành lãnh đạo tỉnh.
Sẽ là phó chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất sao?
Quan Vĩnh Hạ không khỏi đứng ở góc độ của Vương Tử Quân để suy xét vấn
đề, trong quan trường có nhiều người cần thời gian. Lúc này thời gian
căn bản không phải là quan trọng nhất đối với những người đang còn trẻ
nhưng lại có địa vị quá cao như Vương Tử Quân hay Nguyễn Chấn Nhạc, điều bọn họ cần vào lúc này chính là có thành tích chói mắt.
Một thành phố rõ ràng là nơi có thể tích lũy được thành tích cao độ, nếu như tiến lên tỉnh làm phó chủ tịch tỉnh, chỉ sợ sẽ phí hoài thời gian.
Hơn nữa lúc này thành phố La Nam phát triển cực nhanh, Vương Tử Quân sao có thể cam lòng rời đi.
- Bí thư Nhất Phong, nếu là tôi có lựa chọn, tôi sẽ ở lại thành phố La Nam.
Quan Vĩnh Hạ suy xét vài vấn đề, sau đó hắn dùng giọng chậm rãi nói ra từng chữ một.
Hào Nhất Phong nở nụ cười, nhưng lão cười có chút khổ sở, lão gõ ngón tay lên thân ghế:
- Đúng vậy, tuổi trẻ thật sự quá tốt.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Quan Vĩnh Hạ nghe máy, chợt nghe thấy bên trong có người nói:
- Bí thư Nhất Phong, đã đến đúng thời gian, khi nào thì chúng ta xuất phát đây?
Quan Vĩnh Hạ nói sẽ xuất phát ngay lập tức, sau đó hắn cúp điện thoại. Hắn đưa mắt nhìn Hào Nhất Phong rồi trầm giọng nói:
- Bí thư Nhất Phong, chúng ta đi thôi.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, sau đó thư ký thu dọn vật dụng của lão bỏ vào cặp, lão mới cười nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Xe đến núi sẽ có đường, lúc này chúng ta cũng chỉ là suy đoán mà thôi, dù sao đó cũng là lựa chọn của người ta.
Quan Vĩnh Hạ khẽ gật đầu, hắn đi theo Hào Nhất Phong ra khỏi phòng. Hắn
đi sau lưng bí thư Hào Nhất Phong, tuy bóng lưng của bí thư vẫn không
khác biệt gì trước đó, thế nhưng hắn lại giống như cảm thấy lưng của bí
thư có hơi cong.
Xe chạy rất nhanh, đây là phân phó của Quan Vĩnh Hạ, hắn hy vọng đến
thành phố La Nam có thể đuổi kịp chiếc Toyota Coaster của khối chính
quyền tỉnh. Nhưng hắn cũng nhanh chóng thất vọng, tuy xe của bọn họ chạy khá nhanh, thế nhưng chạy mãi mà không phát hiện ra xe của khối chính
quyền tỉnh Sơn Nam.
Hào Nhất Phong ngồi trên xe không nói lời nào, lão nhắm mắt lại giống
như đang ngủ, vì vậy mà bầu không khí trên xe rất im ắng. Nhưng Quan
Vĩnh Hạ biết bí thư Hào Nhất Phong căn bản là không ngủ, lúc này bí thư
đang nghĩ đến tình huống gặp mặt Vương Tử Quân, sẽ lấy cái gì ra để thu
hút Vương Tử Quân.
Không phải ném cho Vương Tử Quân một vị trí thường ủy đấy chứ? Quan Vĩnh Hạ dùng giọng không cam lòng thầm nghĩ.
...
Khi xe Thạch Kiên Quân dừng lại vững vàng, Vương Tử Quân đã chờ sẵn từ
lâu. Khi Thạch Kiên Quân bước xuống xe, Vương Tử Quân tranh thủ tiến lên nghênh đón.
Hai người bắt tay nhau thật chặt, lúc này Vương Tử Quân duỗi hai tay,
Thạch Kiên Quân vốn chỉ cần duỗi một tay là được, thế nhưng lại nhiệt
tình duỗi cả hai tay với Vương Tử Quân.
Tuy bắt tay chỉ là chút lễ tiết nhưng ý nghĩa của nó lại khá quan trọng, có đôi khi dùng phương pháp khác biệt, lực lượng khác biệt, sẽ làm cho
người ta nhận ra sự khác biệt. Ví dụ như lúc này, Thạch Kiên Quân duỗi
hai tay tràn đầy lực lượng và nhiệt lượng.
- Hoan nghênh chủ tịch Thạch đến thành phố La Nam kiểm tra công tác, lãnh đạo đi đường khổ cực rồi.
Tuy chỉ là vài lời khách sáo, thế nhưng Vương Tử Quân vẫn nói ra rất nghiêm trang.
- Ha ha ha, cũng không thể nói là vất vả được, tôi chủ yếu là ngồi trên xe mà thôi, muốn nói khổ cực thì đó là lái xe mà thôi.
Thạch Kiên Quân vung tay lên với Vương Tử Quân, hắn cười ha hả nói:
- Tử Quân, lần trước tôi đến thành phố La Nam, khi đó tôi nhận chức chưa lâu, thế nhưng đường đi thật sự làm cho tôi sinh ra ấn tượng rất sâu.
Bây giờ tuy vẫn là con đường kia, thế nhưng đã được tu sửa, thật sự
không còn giống như trước.
Vương Tử Quân khiêm tốn lên tiếng với lời khích lệ của Thạch Kiên Quân:
- Con đường kia được tu sửa chủ yếu là công ty du lịch bỏ tiền đầu tư,
thành phố La Nam chúng tôi chỉ là ngồi mát ăn bát vàng, cũng không dám
tham công cao ngạo.
- Quá khiêm tốn cũng không nên.
Thạch Kiên Quân nói một câu, sau đó nhìn ra sau lưng của Vương Tử Quân,
chợt thấy phía sau có không ít cán bộ, thế nhưng chỉ có một người mà hắn có thể nhận biết và quen mặt, là thư ký trưởng văn phòng thị ủy La Nam, đồng chí Kim Điền Lạc.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Thạch Kiên Quân, hắn biết rõ đối phương đang nghĩ gì, thế là cười nói:
- Chủ tịch Thạch, ngài lần này đến làm tôi trở tay không kịp, ngài và bí thư Nhất Phong đến thành phố La Nam chỉ đạo công tác trong thời gian
một ngày, thật sự làm cho tôi vừa vui vừa sợ. Vì không muốn thất lễ nên
tôi cho các vị thường ủy đi đón bí thư, còn tôi và thư ký trưởng thì đến đón ngài. Nếu ngài cảm thấy tôi xử lý không tốt, như vậy xin ngài cứ
trách mắng, ai bảo hai người chúng ta có quan hệ tốt, biết rõ ngài không so đo.
Thạch Kiên Quân nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, hắn cũng cười ha
hả. Hắn đến thành phố La Nam chính là vì Vương Tử Quân, bây giờ Vương Tử Quân đón mình, điều này rõ ràng có thể thấy sự việc mà mình đang muốn
làm rất có khả năng thành công.
- Tử Quân, cậu nói rất đúng, những lời nói khác nên phạt.
Thạch Kiên Quân vừa nói vừa mời Vương Tử Quân lên xe:
- Hai người chúng ta có quan hệ tốt, cần gì phải giải thích như vậy? Tôi cũng không thích huy động nhân lực quá đông.
Vương Tử Quân biết Thạch Kiên Quân không phải phê bình mình, thế nhưng hắn vẫn cười nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi sai rồi, mong ngài phê bình.