Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1730: Chương 1730: Chỉ cần anh làm tốt cho tôi. ​




` Vương Tử Quân nhìn văn kiện dày đặc trên bàn làm việc, hắn không khỏi cảm khái một tiếng, vừa mới đầu năm mà đã bị công tác đè ép như thế này.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên đánh thức Vương Tử Quân khỏi trạng thái trầm ngâm, hắn khẽ nói một câu mời vào, ngay sau đó Triệu Hiểu Bạch và phó chủ tịch Trương Bản Tiến đi vào. Trương Bản Tiến năm nay hơn năm mươi tuổi, từng là bí thư thị ủy Linh Long, năm xưa khi Đồ Phấn Đấu làm chủ tịch thành phố Linh Long, vì hai người có lý niệm công tác không phù hợp, thế nên bị đề bạt làm phó chủ tịch tỉnh.

Trương Bản Tiến là phó chủ tịch tỉnh có vị trí cuối cùng, lại được phân công quản lý nông lâm nghiệp. Trong mắt Vương Tử Quân thì lão đồng chí này công tác rất vững chắc, là người mạnh mẽ ở phương diện công tác của mình, làm người cũng rất an phận.

Đối với những lão đồng chí như thế này thì Vương Tử Quân rất tôn trọng, nhưng Trương Bản Tiến mặc dù cố gắng thực hiện chức trách, thế nhưng ở phương diện kết giao với Vương Tử Quân cũng không quá tích cực.

Nếu như dùng một câu để khái quát, như vậy bây giờ Trương Bản Tiến ở trong ban ngành ủy ban nhân dân tỉnh nhưng cũng không phải người của Vương Tử Quân.

- Mời chủ tịch Trương ngồi! Vương Tử Quân đứng lên mời Trương Bản Tiến ngồi xuống ghế sa lông, sau đó nói với Triệu Hiểu Bạch: - Hiểu Bạch, đưa vài món điểm tâm lên đây.

Trương Bản Tiến nhìn Triệu Hiểu Bạch đi mang vài món bánh trái đến thì cười nói: - Hiểu Bạch, có phải là bánh kẹo tiệc cưới của cậu cống hiến cho chủ tịch Vương rất nhiều hay không, vì sao đến bây giờ vẫn còn thế này?

- Ha ha ha, chủ tịch Trương quá đề cao tôi rồi, bánh kẹo Hiểu Bạch để cho tôi cũng khôn nhiều bằng ngài, đây là vài thứ tôi về lấy của ông bà. Nghe các cụ nói đây là những món tinh khiết tự nhiên, không ô nhiễm, thực phẩm tốt, mời ngài nếm thử.

- Tôi sẽ nếm thử. Trương Bản Tiến nói rồi cầm một ăn một miếng bánh đậu phộng, sau đó cười tán dương: - Chủ tịch nói rất hay, món này căn bản rất ngon.

Vương Tử Quân cười cười, hắn biết Trương Bản Tiến chủ yếu là nói lời khách khí mà thôi. Dù cho khoa học có ba hoa chích chòe thế nào thì hương vị của đậu phộng cũng chỉ là như vậy mà thôi.

Sau khi nói chuyện vui vẻ vài câu, Trương Bản Tiến nói: - Chủ tịch, bây giờ công ty LiSang đầu tư vào tỉnh Mật Đông, dân chúng có tính tích cực rất lớn đối với các yêu cầu sản phẩm nông sản của công ty LiSang. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta vừa thúc đẩy phương diện nuôi trồng, còn phải đẩy mạnh phương diện phát triển các sản phẩm phụ gia trong nông nghiệp, thực hiện cơ chế chú trọng song song.

Trương Bản Tiến căn bản có chuẩn bị ở phương diện này, chỉ sau mười phút thì nói rõ những ý tưởng của mình cho Vương Tử Quân. Vương Tử Quân vừa lắng nghe vừa trầm ngâm.

Phát triển các sản phẩm trong ngành nông nghiệp căn bản là yêu cầu quan trọng, nếu như làm tốt phương diện này, chẳng những có thể phát triển các ngành công nghiệp phụ trợ, còn có lực xúc tiến rất lớn với sự phát triển của nông nghiệp.

Vương Tử Quân hít vào một hơi thật sâu, hắn trầm giọng nói: - Chủ tịch Trương có ý nghĩ rất tốt, gia công những sản phẩm bảo vệ thực vật không những phải mà làm cho tốt. Nhưng phương diện này chúng ta không nên làm như ong vỡ tổ, cần phải tìm chuẩn hạng mục, giúp đỡ các xí nghiệp trọng điểm, cho ra những nhãn hiệu trọng điểm...

Trương Bản Tiến lúc đầu chỉ chăm chú lắng nghe, khi nghe đến phương diện chính thì không khỏi mở cặp ra lấy sổ ghi chép lại. Hắn rất chịu phục chủ tịch Vương, hắn là cấp phó nắm công tác nông lâm nghiệp, hắn căn bản hiểu rõ sự ảnh hưởng của phương diện ô nhiễm với môi trường và nông nghiệp.

Nhưng Trương Bản Tiến là một cán bộ cấp phó, chỉ phải chịu trách nhiệm trong mảng công tác của mình. Trước kia hắn từng báo cáo qua với Đường Chấn Huy, thế nhưng Đường Chấn Huy căn bản là ngoảnh mặt làm ngơ. Phải nói là thái độ của Đường Chấn Huy khi đó ảnh hưởng nghiêm trọng đến tính tích cực công tác của Trương Bản Tiến.

Khi Vương Tử Quân đi đến thì làm việc rất nhanh chóng mạnh mẽ, hơn nữa còn cực kỳ đảm đương. Những sự việc nhìn qua có vẻ phức tạp thế nhưng luôn được chủ tịch Vương chứng thực cực kỳ tốt.

Sau khi báo cáo xong và lại nghe những lời bàn bạc của chủ tịch Vương, Trương Bản Tiến giống như sinh ra cảm giác hào quang xé tan màn đêm. Trước nay dù hắn luôn biểu hiện là người thành thật thế nhưng thật lòng lại có chút kiêu ngạo.

Năm xưa khi bị điều động từ vị trí bí thư thị ủy Linh Long đến phó chủ tịch tỉnh, trong mắt nhiều người thì hắn rõ ràng là bị Đồ Phấn Đấu ép phải đi, thế nhưng hắn đi với nụ cười ung dung, căn bản không có chút thất lạc. Biểu hiện của hắn tất nhiên là để cho nhóm người Sầm Vật Cương nhìn vào.

- Chủ tịch, sau khi quay về tôi nhất định sẽ dựa theo chỉ thị của ngài, cố gắng tạo ra một kế hoạch tốt. Trương Bản Tiến chờ Vương Tử Quân nói xong thì trầm giọng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu cười nói: - Tết đã qua thế nhưng chúng ta cũng nên nắm chặt thời gian, tôi hy vọng chủ tịch Trương có thể nhanh chóng cho ra phương án.

Trương Bản Tiến khẽ gật đầu, hắn xem như đã báo cáo xong. Hắn nhìn lên đồng hồ trong phòng, sau đó có chút chần chờ, lại trầm giọng nói: - Chủ tịch, vài ngày trước tôi có đi thăm một người thân, anh ấy phản ánh phương diện xây dựng nhà ở trong thành phố có chất lượng không khả quan.

Vương Tử Quân không lên tiếng, hắn nhìn thoáng qua Trương Bản Tiến, sau đó chờ đối phương tiếp tục nói. Trương Bản Tiến lấy ra một điếu thuốc, sau đó trầm giọng nói: - Người thân thích kia của tôi ở một thôn vùng ngoại ô thành phố Linh Long, lúc này thành phố Linh Long đang đẩy mạnh xây dựng kinh tế mới. Người trong thôn căn bản rất đồng ý với phương diện cải tạo xây dựng khu đô thị mới, cũng không có bất kỳ vấn đề gì xảy ra.

- Thế nhưng gần đây người trong thôn cảm thấy chất lượng các tòa nhà có vấn đề, thế là tâm tình phản đối của bọn họ càng ngày càng lớn.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ Trương Bản Tiến là người từ thành phố Linh Long đi ra, nếu như người này đứng ra nói về vấn đề của Linh Long, chỉ sợ bị người ta nói là đang báo thù tư nhân. Hơn nữa phương diện chất lượng xây dựng cũng không phải nằm trong mảng công tác của Trương Bản Tiến.

- Chuyện này có căn cứ chính xác không? Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi khẽ nói.

Trương Bản Tiến lắc đầu nói: - Chỉ là những kiến trúc được xây dựng trong thôn, căn bản khó tiếp cận, không có chứng cứ gì.

- Trước đó vài ngày tôi đã nói qua với chủ tịch Cố về vấn đề này, chủ tịch Cố nói sẽ cho người đi xem xét, thế nhưng đến bây giờ vẫn không có tin tức gì phản hồi lại.

Vương Tử Quân gật đầu nói: - Cũng nên cho người đi điều tra một chút, đúng rồi, anh có tài liệu phản ánh cụ thể của người trong thôn hay không?

- Cũng không có, chỉ là nghe nói mà thôi. Trương Bản Tiến lắc đầu rồi khẽ nói.

Vương Tử Quân cũng không hỏi lại, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Nếu đã có phản ánh như vậy thì chúng ta nên điều tra một chút, vì lợi ích của quần chúng căn bản là không nhỏ.

Trương Bản Tiến thấy Vương Tử Quân đồng ý thì đứng lên nói: - Chủ tịch, tôi phải đi cho người hoàn thiện phương án, ngài cứ bận rộn công tác.

Vương Tử Quân nhìn Trương Bản Tiến phải đi mà đứng lên nói: - Chủ tịch Bản Tiến, sau này nếu có thời gian thì cứ đến phòng làm việc của tôi. Anh là cán bộ lão thành ở Mật Đông, khi tôi có nhiều chuyện khó thể nắm bắt được rõ ràng cũng mong anh chỉ giáo cho.

- Chủ tịch cứ phân phó, tôi nhất định sẽ đi theo. Trương Bản Tiến cười ha hả rồi bắt tay Vương Tử Quân, sau đó nói lời cáo từ.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng vươn tay ra của Trương Bản Tiến, hắn bắt tay Trương Bản Tiến rồi nói: - Ngoài phương diện nông nghiệp, Bản Tiến anh nên chú ý đến phương diện công tác của mặt trận tổ quốc.

Trương Bản Tiến chợt sững sờ, hắn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân căn bản là đầu lừa không đúng miệng ngựa, chính mình là phó chủ tịch tỉnh, căn bản không quản được công tác của mặt trận tổ quốc, vì sao lại phải chú ý đến mặt trận tổ quốc? Không phải là chủ tịch Vương phân chia sai? Phương diện phân công của người khác mà lại đổ lên đầu mình?

Trương Bản Tiến cảm thấy khó hiểu, thế nhưng lại không muốn nhắc nhở Vương Tử Quân. Dù sao Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo, là một lãnh đạo quyền cao chức trọng, thế nhưng lại quá trẻ tuổi.

Dựa theo những gì Trương Bản Tiến quan sát được thì Vương Tử Quân cực kỳ có cá tính. Nếu mình đã không thể đối phó lại Sầm Vật Cương, cần gì phải trêu chọc Vương Tử Quân làm cho mối quan hệ giữa hai bên thêm căng?

Trương Bản Tiến suy tư giây lát rồi trầm giọng đồng ý: - Chủ tịch, sau này tôi nhất định sẽ chú ý.

Vương Tử Quân là người đã trải qua nhiều mưa gió, hắn căn bản là người cực kỳ giỏi nhìn biểu hiện vẻ mặt của người khác. Hắn biết rõ lúc này Trương Bản Tiến đang nghĩ cái gì, thế nhưng cũng không nói ra. Mình đã nói như vậy rồi, căn bản không còn bất kỳ thứ gì khác để nói, thế nên chỉ cười cười mà không nói thêm.

Trương Bản Tiến rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn vẫn thầm nghĩ đến những câu nói vừa rồi của Vương Tử Quân, trong lòng thầm nghĩ mình sao có thể quan tâm đến khối công tác của mặt trận tổ quốc? Đây là phương diện chuyên môn, đừng nói là không phải mình làm lãnh đạo chủ khảo, dù mình là phó chủ tịch được phân công quản lý công tác này thì cũng không cần...

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, Trương Bản Tiến ngây cả người. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng nở nụ cười tự giễu, thầm nghĩ chuyện này Đồ Phấn Đấu đã được tỉnh ủy đề cử, mình ở đây suy nghĩ miên man làm gì? Trương Bản Tiến nghĩ đến phương diện Đồ Phấn Đấu sắp tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy thì không khỏi có chút thất lạc.

Trương Bản Tiến chậm rãi đi xuống lầu, hắn chuẩn bị đi tham gia một hội nghị theo đúng chương trình ngày hôm nay. Khi hắn còn chưa kịp đi về phía chiếc xe của mình, một chiếc xe chợt dừng lại cách đó không xa. Hắn đưa mắt nhìn qua, có ôột người đi xuống xe.

Người đi đầu căn bản là khá quen thuộc, Trương Bản Tiến nhìn bộ dạng không quá cao nhưng tràn đầy lực lượng của Đồ Phấn Đấu, hắn có chút sững sốt. Hắn thầm nghĩ hôm nay làm sao vậy, vì sao mình vừa nghĩ đến thì Đồ Phấn Đấu đã xuất hiện trước mặt mình rồi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.