Vương Tử Quân nghe điện thoại của Hào Nhất Phong, trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, trong miệng lại trầm giọng nói:
- Cám ơn sự giúp đỡ của bí thư Nhất Phong, ngài cứ yên tâm, tôi nhất
định sẽ cố gắng lớn nhất để lấy vinh dự cho tỉnh Sơn Nam.
-
À, Tử Quân, tôi tin tưởng với thực lực và trình độ bản thân của cậu. Lúc này cậu có gì cần thì cứ nói, tôi sẽ cho văn phòng tỉnh ủy dùng tốc độ
nhanh nhất để chuẩn bị cho xong. Đúng rồi, tôi có không ít bạn bè ở thủ
đô, bọn họ đều là giáo sư nổi tiếng. Nếu như cậu có gì cần, tôi sẽ mời
bọn họ ra, để bọn họ cùng nhau nghĩ kế cho cậu.
Hào Nhất Phong tỏ ra nhiệt tình làm cho Vương Tử Quân cảm thấy toàn thân không được tự
nhiên. Nhưng mặc kệ Hào Nhất Phong xuất phát từ thật lòng hay không,
Vương Tử Quân sẽ không tiếp nhận, hắn cười nói:
- Cám ơn bí thư Nhất Phong, nếu có cần thì tôi nhất định sẽ xin giúp đỡ.
Có lẽ vì sợ đêm dài lắm mộng, có lẽ vì muốn cho người ta thêm thời gian chuẩn bị, thế cho nên trong quá trình lựa chọn người phát biểu, thứ ba
công bố tin tức thì thứ năm tiến hành.
Tuy chỉ chọn lựa một
danh sách, hơn nữa là chọn người trong ban huấn luyện, thế nhưng tác
động của nó căn bản là rất lớn. Không biết có bao nhiêu người đang cố
sức quan tâm, càng có không ít ánh mắt chú ý đến lựa chọn lần này. Cũng
vì được nhiều người chú ý, thế cho nên bầu không khí rất ngưng trọng.
Vì thể hiện sự công bằng, thế cho nên trường đảng cũng không lấy giáo
sư lãnh đạo trong trường làm người chủ trì, chủ yếu chọn vài học giả nổi tiếng của nhà trường làm nhiệm vụ bình chọn.
Hơn ba mươi sáu người lên tiếng phát biểu, mỗi người mười phút, nếu như tiến hành một
lượt thì phải mất sáu giờ. Sau khi suy xét nhân tố thời gian, cuối cùng
chọn lựa phương án tiến hành phân tổ.
Dựa theo độ tuổi thì
nhóm người Vương Tử Quân được chia ra làm ba, vì thế cạnh tranh được
tiến hành trên ba tổ. Ngoài một học viên tuổi khá cao đã rời khỏi danh
sách tranh cử, phần lớn nhóm người Vương Tử Quân đều tham gia.
Vương Tử Quân được phân đến tổ học viên dưới bốn mươi lăm tuổi, đây là
tổ đông người nhất, tổng cộng có mười bốn người, có thể nói là cạnh
tranh khốc liệt nhất.
Khi đám người ngồi bên trong lễ đường,
mặc dù vẻ mặt người nào cũng bảo trì nụ cười, thế nhưng ánh mắt đều
không thoải mái. Đặc biệt là có một vài người căn bản không có biểu hiện quá trấn tĩnh.
Sau khi tiến hành rút thăm quyết định trình
tự phát biểu, người may mắn có được số thăm đầu tiên sẽ tiến hành diễn
thuyết. Vương Tử Quân thật sự khá may mắn, hắn lấy được số chín, tuy
không quá tốt nhưng căn bản cũng không xấu.
Người đầu tiên
lên tiếng là một vị phó phòng thuộc bộ và ủy ban trung ương, vị này nói
về vấn đề phát triển nông nghiệp, nói rất đúng chỗ, hơn nữa phương án
giải quyết căn bản là rất mới lạ. Cho dù Vương Tử Quân là người có kinh
nghiệm hai đời, thế nhưng sau khi nghe vị này diễn thuyết cũng không tự
chủ được phải liên tục gật đầu.
Khi vị phó phòng kia lên
tiếng, bầu không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh. Tất cả mọi người hầu
như đều đang suy tư về phương diện được và mất của đối phương, cũng có
người quan sát vẻ mặt những vị chủ tịch ngồi trên đài, hy vọng có thể
thông qua vẻ mặt bình tĩnh của bọn họ để nhìn ra được chút gì đó.
- Mời đồng chí thứ hai tiến lên diễn thuyết.
Giọng nói trầm bổng mạnh mẽ của người chủ trì liên tục vang lên trong
phòng họp, khi âm thanh đó vang lên, người tiếp theo tiến lên đài.
Phòng họp dù nhỏ nhưng thực tế cũng có ba bốn trăm chỗ ngồi, thế nhưng
lúc này một gian phòng như vậy căn bản không còn chỗ trống. Trong phòng
không những có các học viên của đủ ban huấn luyện các cấp, còn có giáo
viên trường đảng, ngoài ra còn có những người đến xem diễn thuyết. Tất
nhiên có thể tiến vào nơi đây thì dù là ai cũng phải có cấp bậc.
Vương Tử Quân ngồi trên ghế, tuy khoảng cách giữa hắn và người xem có
hơi xa, thế nhưng chỉ cần là những lời nghị luận lớn tiếng thì đều có
thể nghe được.
Những âm thanh xì xào tuy rất nhỏ nhưng Vương
Tử Quân vẫn có thể nghe thấy rõ ràng, đó là vị đầu tiên diễn thuyết căn
bản có kết quả không quá tốt.
Người thứ hai tiến lên diễn
thuyết đã được chín phút, cũng không cầm theo bản thảo, có thể nói là
khá kỳ công, âm thanh cũng du dương trầm bổng, cũng làm cho người ta vỗ
tay nhiệt liệt.
Vị thứ ba...Vị thứ sáu...Khi những người đầu
tiên lên đài diễn thuyết, những người chờ đợi bên dưới liên tục tiến
lên. Người thứ sáu tiến hành diễn thuyết chính là một vị bí thư tỉnh
thành.
- Lúc này mời vị thứ bảy.
Âm thanh của người chủ trì rất cao, nhưng lúc này không ai chú ý đến sự kích động của hắn, mọi ánh mắt đều tập trung vào người đang đứng lên.
Trần Thành Hoa, khi thấy hình bóng kia thì Vương Tử Quân chợp híp mắt,
hắn đã có tính toán của mình, thế nhưng nếu muốn thực hiện nón thì phải
đánh bại người này. Cũng chỉ khi nào hắn đánh bại đối phương, như vậy
mới có cơ hội áp dụng những trình tự tiếp theo.
Nếu như Vương Tử Quân căn bản không đánh bại đối phương, những bước tiếp theo cũng chỉ xem như là vứt xuống sông.
- Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, đề mục diễn thuyết của tôi
hôm nay là: "Cứng rắn và mạnh mẽ trên phương diện xúc tiến phát triển
kinh tế!"
Trần Thành Hoa mỉm cười cúi người, sau đó hắn dùng giọng trầm bổng du dương nói.
Sau khi nghe Trần Thành Hoa ném ra đề mục diễn thuyết, Vương Tử Quân
thấy đám người ngồi trên ghế chủ tịch chợt lộ ra nụ cười, rõ ràng bọn họ rất tán thưởng đề mục này. Vương Tử Quân căn bản cũng rất tán thưởng đề mục của Trần Thành Hoa, vì nó vừa đơn giản vừa sáng tỏ, lại cực kỳ có
độ nặng.
- Chấn Nhạc, Trần Thành Hoa thật sự có trình độ,
nhấn mạnh vào phương diện xúc tiến phát triển kinh tế, xem ra đã áp đảo
người khác ngay từ tiêu đề diễn thuyết.
Tào Chân Nhi cũng không
phải là người tầm thường ở phương diện lý luận, sau khi nàng nghe thấy
Trần Thành Hoa lên tiếng, thế là không khỏi dùng giọng tán dương nói với Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc gật đầu nói:
- Nếu như người ta không có trình độ, em cảm thấy phía bên kia sẽ xem trọng hắn sao?
- Nếu Trần Thành Hoa nắm được một phần danh sách, như vậy sẽ rất khó coi.
Tào Chân Nhi cảm thấy ngứa ngáy vì lời nói của Nguyễn Chấn Nhạc, nàng dùng giọng có chút tiếc nuối nói.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói gì, hắn cảm thấy Vương Tử Quân cũng không có thể thất bại. Nhưng sau khi nghe Trần Thành Hoa lên tiếng thì hắn cảm
thấy rất mới lạ, càng cẩn thận suy xét thì thấy rất hợp với tình thế bây giờ, căn bản là có thể thao tác.
Trước nay phát biểu hay
diễn thuyết đều cực kỳ quan trọng với cán bộ, huống hồ Trần Thành Hoa
bây giờ lên tiếng cực kỳ có lý lẽ, rất có sức thuyết phục.
-
Tôi tin tưởng chỉ cần chúng ta kiên trì phát triển, nhất định sẽ có thể
đẩy mạnh kinh tế, xã hội cầu tiến, càng tiến thêm một bước thỏa mãn nhu
cầu quần chúng...
Trên đài hay dưới đài đều vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, chuyên gia với gương mặt nghiêm túc cũng vỗ tay theo.
Vương Tử Quân cũng vỗ tay, hắn biết rõ kiếp trước người này cũng cố
gắng thực hiện những lời hứa hẹn của mình; cũng không biết tinh thần nắm chặt hiện thực của đối phương có phải được hình thành từ những ngày này hay không.
- Anh Trần diễn thuyết quá tốt, làm tôi mất hẳn niềm tin.
Một người bạn học ngồi bên cạnh Vương Tử Quân dùng giọng lo lắng nói.
- Trước đó tôi còn cảm thấy những gì mình chuẩn bị là rất tốt, bây giờ
so sánh thì thấy rất xấu hổ, tôi thậm chí muốn bỏ quyền.
-
Tôi bây giờ cũng không muốn tiến hành diễn thuyết, Trần Thành Hoa xem ra là một người siêu quần xuất chúng, xem ra danh sách đã nằm trong tay
người ta rồi.
- Tôi đã sớm nghe nói Trần Thành Hoa không phải người thường, xem ra bây giờ quả nhiên không tầm thường.
...
Đủ mọi lời bình luận vang lên bên tai Vương Tử Quân, tất nhiên hắn cũng cảm thấy những lời đánh giá như vậy là rất chính xác.
Lúc này đám người trên đài cũng đang châu đầu ghé tai với nhau, nhưng ngay sau đó bọn họ đã bắt đầu chấm điểm.
Trần Thành Hoa được bao nhiêu điểm? Một bài diễn thuyết như vậy quá hay còn cần phải chấm sao? Điều này hầu như là mối quan tâm của tất cả mọi
người.