Bí Thư Trùng Sinh

Chương 436: Chương 436: Chọc giận vợ tôi, anh nghĩ mình là ai?




Triệu Đắc Bưu biết rất rõ nổi khổ tâm của Hạ Nham Châu. Hắn thấy cục trưởng Hạ đưa mắt nhìn mình, thế là cố gắng xem xét ngôn từ, sau đó khẽ an ủi:

- Bí thư Hạ, ngài đừng quá lo lắng, tôi nghĩ sau khi chủ tịch Vương biết rõ tình huống sẽ hiểu chỗ khó của ngài, dù thế nào cũng không ghi nợ lên đầu đơn vị chúng ta.

Hạ Nham Châu gật đầu nói:

- Chỉ hy vọng là như thế.

Hạ Nham Châu vừa hút được vài hơi thuốc đã dụi vào trong gạt tàn, hắn nói tiếp:

- Hai ngày tới anh thông báo cho đám người Đỗ Gia Xương, nói là tôi thông báo, để cho bọn họ đừng bao giờ lảng vảng ở khách sạn Đông Bộ, cũng cố gắng tránh mặt chủ tịch Vương.

- Vâng, tôi nhất định sẽ nghiêm khắc cảnh cáo bọn họ.

Triệu Đắc Bưu đồng ý một tiếng, hắn đang chuẩn bị nói gì đó thì điện thoại vang lên. Hạ Nham Châu nhìn dãy số biểu hiện trên điện thoại mà khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó hắn đã cười ha hả cầm lấy điện thoại nói:

- Chủ tịch Lý, mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho tôi, có phải sợ tôi đến trưa không tìm được chỗ dùng cơm không?

- Ha ha ha, anh mỗi ngày đều cực kỳ bận rộn, muốn dùng cơm trưa khó khăn lắm sao? Chỉ cần anh mở miệng, dù là thứ bay trên trời hay chạy dưới đất đều bị dọn ra bàn ăn.

Giọng cười vui vẻ của Lý Khang Lộ truyền đến từ đầu dây bên kia.

Hạ Nham Châu tất nhiên sẽ không để cho Lý Khang Lộ mời khách, hai người nói vài câu khách khí, sau đó Lý Khang Lộ cười nói:

- Anh Hạ, chủ tịch Vương bên kia có phản ứng gì? Anh yên tâm, nếu có di chứng gì anh cứ đẩy sang bên tôi, tôi tin chủ tịch Vương cũng không làm khó gì mình.

Lý Khang Lộ nói cũng có chút kiêu ngạo, Hạ Nham Châu nghe thấy vậy tất nhiên sẽ sinh ra chút cảm giác không thoải mái, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại. Hắn vốn là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, nếu so với một phó chủ tịch thành phố như Lý Khang Lộ thì rõ ràng có địa vị thượng thừa, anh nói vậy là có ý gì? Không phải anh đang cố ý khoe khoang mình bây giờ là ái tướng tâm phúc của bí thư Tiết Diệu Tiến sao?

Thân trong quan trường thì dù là người nào chỉ cần có chút tâm cơ cũng phải hiểu khi làm việc thì nên cố gắng hết sức nhưng khi làm người thì phải an phận, không người nào tình nguyện tự ý trêu chọc làm cho người ta hâm mộ ghen ghét, bọn họ càng xuân phong đắc ý thì càng phải kẹp chặt đuôi làm người. Mọi người đều biết rõ ưu thế của mình, có vài lời thích hợp nhưng khó thể nói ra, vì thế nếu nhìn vào phương diện này, Hạ Nham Châu thầm nghĩ Lý Khang Lộ thật sự là kẻ quá càn rỡ.

- Chủ tịch Lý, sự việc đã xử lý xong, tôi đã sắp xếp cục trưởng Triệu Đắc Bưu báo cáo kết quả xử lý cho chủ tịch Vương, mà chủ tịch Vương cũng bày tỏ quan điểm giúp đỡ cho công tác của chúng tôi. Hơn nữa tôi cũng đã xử lý sự việc theo đúng trình tự.

Hạ Nham Châu trầm ngâm một lát rồi vừa cười vừa nói.

Tiếng cười của Lý Khang Lộ lại truyền đến từ đầu dây bên kia, hắn nói:

- Bí thư Hạ, tôi đã nói mà, chủ tịch Vương sẽ không có vấn đề gì cả. Được rồi, tôi nhớ kỹ phần nhân tình này của anh, tối nay anh có rảnh không? Đỗ Gia Hào có vài món ngon, chúng ta cùng nhau uống vài ly.

- Tôi xin tâm lĩnh ý tốt của anh, nhưng hôm nay lãnh đạo cục công an xuống kiểm tra, tôi phải đi cùng, thật sự khó thể nào dứt ra được.

Hạ Nham Châu thuận miệng nói ra một lý do từ chối bữa cơm của Đỗ Gia Hào.

Lý Khang Lộ nói thêm vài câu đáng tiếc rồi cúp điện thoại. Hạ Nham Châu đặt điện thoại xuống rồi nhìn thoáng qua Triệu Đắc Bưu, hắn dùng giọng không vui nói:

- Sau này chủ tịch Lý có chuyện gì thì chúng ta đừng nên chú tâm nắm lấy làm gì cho mệt, nếu không cuối cùng cũng chỉ là chúng ta bị úp mũ.

Triệu Đắc Bưu khẽ gật đầu với lời căn dặn không rõ đầu đuôi của bí thư Hạ, hắn đứng một lúc trong phòng làm việc của Hạ Nham Châu, sau đó chuẩn bị bỏ đi.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên dồn dập, Hạ Nham Châu định nhấc điện thoại lên nghe, hắn chợt phát hiện đó không phải là điện thoại của mình. Khi hắn đang rất nghi ngờ thì Triệu Đắc Bưu lấy điện thoại ra xem xét.

Triệu Đắc Bưu dùng ánh mắt xấu hổ nhìn thoáng qua Hạ Nham Châu, sau đó hắn bấm nút nghe. Lúc đầu Triệu Đắc Bưu nói rất nhỏ, nhưng ngay sau đó đã lớn tiếng nói:

- Anh nói gì? Lặp lại một lần nữa tôi xem?

Hạ Nham Châu vốn không chú ý đến cuộc gọi của Triệu Đắc Bưu, nhưng biến đổi bất thường của đối phương cũng làm vẻ mặt hắn biến đổi. Tuy Triệu Đắc Bưu không tính là tâm phúc của hắn, nhưng hai người cùng cộng tác với nhau nhiều năm, hắn vẫn hiểu rõ tâm tính của đối phương. Hắn biết Triệu Đắc Bưu không phải là người gặp sự việc gì đó thì ngay lập tức tỏ ra bối rối, bây giờ lại biểu hiện như vậy, chỉ sợ xảy ra chuyện lớn.

Khi Hạ Nham Châu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Triệu Đắc Bưu, đúng lúc Triệu Đắc Bưu đặt điện thoại xuống.

Triệu Đắc Bưu cũng không nhanh chóng thu hồi điện thoại, hắn nói với Hạ Nham Châu:

- Vừa rồi là người trong cục công an gọi điện thoại đến, nói là người của cục công an tỉnh đã đến, trực tiếp đưa Đỗ Gia Xương và Lý Dược Hổ đi rồi.

Người của cục công an tỉnh? Hạ Nham Châu cũng sững sờ, trong lòng thầm kêu khổ. Con bà nó, chuyện này không liên quan đến vị chủ tịch Vương vừa mới đến nhận công tác đấy chứ? Chính mình vừa vặn nói với Lý Khang Lộ rằng lãnh đạo cục công an tỉnh đến, mình không thể đi được, nếu như sự việc bây giờ không nói rõ ràng, chỉ sợ mình nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được.

Hạ Nham Châu nghĩ đến tình huống này mà cảm thấy mặt mũi nóng lên hừng hực. Hắn đã rất nể mặt Lý Khang Lộ ở sự việc lần này, cũng không ngờ phó chủ tịch thường vụ Vương Tử Quân cũng không phải hạng dễ trêu vào, chính mình thả người, bây giờ đối phương lại thông qua cục công an tỉnh để bắt người.

Hạ Nham Châu dù không biết hai người kia phạm lỗi gì, nhưng nghĩ đến những tin đồn sẽ bùng phát sau đó, hắn không khỏi cảm thấy cự kỳ khó chịu. Trong đầu chợt lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn thầm có chút hối hận, mình nhàn rỗi dây vào việc này làm gì? Bây giờ thì tốt, sự việc rơi vào tình huống Trư Bát Giới soi gương. Hắn nhanh chóng cầm lấy điện thoại, nhưng vừa bấm được hai số thì hắn lại buông máy, hắn nhìn thoáng qua Triệu Đắc Bưu rồi nói:

- Chuyện này cục công an tỉnh đã muốn chen vào, như vậy cũng không liên quan gì đến cục công an thành phố chúng ta.

Triệu Đắc Bưu tất nhiên cũng không muốn mất mặt, bây giờ nghe thấy Hạ Nham Châu nói như vậy thì gật đầu cung kính. Hai bên nói vài câu, sau đó Triệu Đắc Bưu rời khỏi phòng làm việc của Hạ Nham Châu.

Lý Khang Lộ là phó chủ tịch thành phố, hầu như hắn là một vị phó chủ tịch bận rộn nhất trong biên chế khối chính quyền tỉnh. Ngoài phòng làm việc của hắn luôn có nhiều người đứng chờ được vào báo cáo công tác. Hơn nữa những người đang đứng chờ báo cáo công tác bên ngoài hầu như đều là lãnh đạo đơn vị ban ngành.

- Chủ tịch Lý, anh xem, có thể cho chúng tôi chút chích sách nghiêng được không?

Trưởng phòng giao thông công chánh đưa mắt nhìn Lý Khang Lộ, sau đó khẽ hỏi.

Lý Khang Lộ gật đầu nở nụ cười, hắn đang chuẩn bị cho ra chỉ thị thì điện thoại vang lên. Hắn nhìn dãy số gọi đến, hai hàng chân mày chợt nhíu lại. Thầm nghĩ Đỗ Gia Hào thật sự không biết quy củ, vì sao lúc này lại gọi điện thoại đến đây? Đúng là người ta nói không sai, tiền nhiều thì tố chất con người cũng thấp, chẳng ra thể thống gì. Tuy cảm thấy cực kỳ không thoải mái nhưng Lý Khang Lộ vẫn cầm điện thoại lên, dùng giọng không quan tâm nói:

- Alo, ai vậy?

Đỗ Gia Hào ở đầu dây bên kia đã không còn bình tĩnh như tối qua, hắn dùng giọng hoảng loạn nói:

- Chủ tịch Lý, không hay rồi, Nhị đệ của tôi và Lý Dược Hổ đã bị người của cục công an đưa đi.

- Cục công an?

Lý Khang Lộ nhắc đến ba chữ này, vẻ mặt hắn nhanh chóng trở nên âm trầm, hắn nói một câu tôi biết rồi và cúp điện thoại.

Trưởng phòng Vệ Hòa Nguyên của phòng giao thông công chánh thành phố Đông Bộ có quan hệ rất tốt với Lý Khang Lộ, đến báo cáo công tác cho chủ tịch Lý cũng rất tùy ý. Lúc này hắn thấy vẻ mặt chủ tịch Lý chợt biến đổi, thế là sợ đến mức vội vàng ngồi thẳng người lên.

- Trưởng phòng Vệ, chuyện này...Tôi xử lý vài việc rồi sẽ cho anh câu trả lời sau.

Lý Khang Lộ nhìn thoáng qua Vệ Hòa Nguyên rồi trầm giọng nói.

- Vâng, chủ tịch Lý, tôi nghe theo sắp xếp của ngài, ngài cứ bận rộn.

Vệ Hòa Nguyên cũng là người giỏi quan sát, hắn thấy Lý Khang Lộ đang rất khó chịu, biết mình dù có nói thì cũng không có gì hay, thế là thức thời đứng lên gật đầu chuẩn bị rời đi.

Lý Khang Lộ khẽ gật đầu, sau khi Vệ Hòa Nguyên bỏ đi thì hắn nhanh chóng gọi điện thoại phân phó thư ký:

- Tôi còn có việc, nói những người khác buổi chiều hãy đến.

Thư ký nghe thấy giọng điệu mất hứng của lãnh đạo thì cũng không dám lắm miệng, hắn đồng ý một tiếng rồi bước ra ngoài thông báo.

Lý Khang Lộ ngồi trên ghế sau bàn làm việc, hắn vung tay lên vỗ ầm lên mặt bàn, bàn làm việc không khỏi lắc lư chao đảo. Sau khi bàn tay và mặt bàn va chạm vào nhau, chủ tịch Lý chợt cảm thấy có chút đau đớn.

Lý Khang Lộ trầm ngâm một lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Nham Châu, nhưng hai bện vừa rồi mới trò chuyện vui vẻ, thế nhưng bây giờ gọi đi lại không ai nghe máy. Lý Khang Lộ thật sự rất căm tức, hắn lại nhìn sổ điện thoại cách mình không xa. Hắn tiếp tục bấm số của Hạ Nham Châu, nhưng vừa bấm được vài số thì đặt điện thoại xuống.

Hạ Nham Châu là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an, Lý Khang Lộ không tin Hạ Nham Châu sẽ chậm chạp hơn mình. Đúng lúc này hắn chợt nhớ đến nguyên nhân làm cho Hạ Nham Châu không đến tham gia bữa tiệc của Đỗ Gia Hào, đó là lãnh đạo cục công an tỉnh đến Đông Bộ, đối phương phải đi tiếp khách.

Điều này có ý nghĩa thế nào? Bây giờ gọi điện thoại cho Hạ Nham Châu mà không ai nghe máy, điều này chỉ nói rõ một vấn đề: Hạ Nham Châu căn bản không muốn dây vào mình, mình đừng tơ tưởng để đối phương tiến vào vòng nước xoáy giúp đỡ mình.

Lý Khang Lộ thầm nghĩ như vậy, hắn rút ra một điếu thuốc, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn.

- Tút tút tút.

Chuông điện thoại lại vang lên, Lý Khang Lộ vốn không muốn nghe máy, nhưng hắn nhìn qua số điện thoại gọi đến, thế là cảm thấy giống như lửa cháy sau mông. Hắn vội vàng đứng lên cầm lấy điện thoại, cơ thể thẳng đứng, lại cung kính nói:

- Bí thư Tiết, tôi là Lý Khang Lộ.

...

Không giống như Lý Khang Lộ, Vương Tử Quân xem như là người cuối cùng biết đến chuyện này, nếu như Triệu Quốc Lương không tiến vào châm trà và nói ra một câu, chỉ sợ Vương Tử Quân cũng không biết gì.

- Nha đầu, việc này là em làm sao?

Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc đang ngồi chải đầu trước mặt mà cười ha hả hỏi.

Mạc Tiểu Bắc là người trời sinh thông minh xinh đẹp, nàng tuy chải đầu nhưng cũng chỉ là tùy ý mà thôi, sau đó buộc tóc đuôi ngựa ở sau đầu. Nhưng càng là như vậy lại càng làm cho nàng có phong thái riêng.

- Có lẽ hai người kia chưa bao giờ đánh răng, thế nên nói ra cảm thấy rất hôi.

Mạc Tiểu Bắc đứng thẳng người lên, gương mặt khá lạnh lẽo.

- Thật không ngờ vợ anh lại khí phách như vậy.

Vương Tử Quân có chút tâm tư nghịch ngợm, hắn khẽ kéo tóc đuôi ngựa của Mạc Tiểu Bắc rồi cười ha hả chọc ghẹo.

Mạc Tiểu Bắc trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, nàng cũng không nói điều gì. Đối với chuyện này, sau khi Triệu Đắc Bưu nói rõ đã xử lý như thế nào, hắn đã suy xét rõ ràng, tìm ra được thủ đoạn đối phó nhưng còn chưa kịp thi triển thì đã bị Mạc Tiểu Bắc vung tay chém đứt. Điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác thỏa mãn, đồng thời trong lòng cũng có chút khó hiểu, vợ lại làm cây đại thụ che chở cho mình sao?

- Chúng ta đi dùng cơm chứ?

Mạc Tiểu Bắc kéo tay Vương Tử Quân rồi khẽ nói.

- Thế nào? Em đói bụng sao? Vậy thì chúng ta đi ăn tiệc lớn.

Vương Tử Quân khẽ vung tay lên, hắn cực kỳ vui vẻ kéo Mạc Tiểu Bắc đi xuống khách sạn.

Vương Tử Quân nói ăn tiệc lớn thật ra cũng chỉ là vài món mà thôi, vì Vương Tử Quân là phó chủ tịch thường vụ thành phố, thế cho nên đầu bếp cố ý tăng thêm vài món. Tất cả các món đều rất thơm ngon, điều này không khỏi làm cho Mạc Tiểu Bắc ăn được nhiều hơn một chút.

- Em vừa nhận được thông báo, em sẽ phải về rồi.

Mạc Tiểu Bắc dùng khăn lau miệng, sau đó nàng dùng giọng có chút đau lòng nói.

Vương Tử Quân cũng thật sự có chút không muốn, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng giống như phạm phải sai lầm gì đó của Mạc Tiểu Bắc, hắn khẽ tiến lên giữ lấy vai nàng rồi an ủi:

- Vợ, đây cũng không phải là lỗi của em, đợi sau này có thời gian, anh nhất định sẽ đến tính sổ với anh Trần.

Anh Trần mà Vương Tử Quân nhắc đến chính là lãnh đạo của Mạc Tiểu Bắc, là người rất quan tâm dến nàng. Vương Tử Quân là người trọng sinh nên biết được chút kỹ thuật máy tính, điều này làm cho anh Trần lau mắt nhìn, cũng không quên cố gắng mời Vương Tử Quân nhập bọn, thế nhưng Vương Tử Quân vội vàng từ chối.

Mạc Tiểu Bắc vừa nghe thấy Vương Tử Quân nói sẽ đi tìm tính sổ anh Trần thì gương mặt nhỏ nhắn cực kỳ bình tĩnh lại có chút ngượng ngùng:

- Thật ra là em tự tiện đến đây, chơi trò tiền trảm hậu tấu.

"Tiền trảm hậu tấu?"

Vương Tử Quân nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói như vậy thi trong lòng thật sự rất ấm áp, hắn kéo nàng vào trong lòng mình, cơ thể không xương của nàng chợt mềm nhũn trong lòng hắn.

Mạc Tiểu Bắc thường kháng cự với những hành vi như vậy ở những trường hợp công cộng, nhưng lúc này nàng cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng ở trong lòng Vương Tử Quân, trên mặt là nụ cười hạnh phúc.

Mạc Tiểu Bắc đi, xe chạy rất nhanh, chỉ sau nháy mắt đã không còn nhìn thấy tăm hơi. Vương Tử Quân nhìn chiếc xe jeep chạy đi mất mà có chút thất lạc, giống như sợ chạy chậm sẽ càng làm hắn thương cảm vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.