- Ầm ầm.
Máy móc lại tiếp tục hoạt động, vì tiền lương mà công nhân vẫn lao đầu vào quá trình sản xuất căng thẳng.
Ông chủ mập nhìn máy móc vẫn tiếp tục hoạt động mà trên mặt lộ ra nụ
cười vui vẻ. Đáng tiếc đây là một đợt sản xuất cuối cùng, thật sự mất
hứng. Đầu tư công xưởng này và hắn đã kiếm được rất nhiều tiền, bây giờ
mất đi con gà đẻ trứng, thật sự làm cho hắn không nỡ, xem như cuối cùng
đẻ một cái trứng lớn rồi đi.
Vương Tử Quân tỉnh ngủ và cảm
thấy cánh tay run lên, hắn đưa mắt nhìn sang, không kìm lòng được phải
nở nụ cười. Lúc này Mạc Tiểu Bắc đang như một con bạch tuộc quấn lấy
người hắn.
Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc ngủ rất ngọt ngào
mà trong lòng bùng lên cảm giác yêu thương. Mạc Tiểu Bắc giống như đang
dần trở nên thích nghi, từ lãnh đạm trở nên nhiệt tình, tính tình từ
không mặn không nhạt biến thành chủ động.
Nửa giờ sau hai
người mặc quần áo mới và ngồi trên bàn ăn, Vương Tử Quân mặc một bộ tây
phục vào xanh, nhìn qua có vẻ rất anh tuấn.
- - Chú mặc bộ quần áo này trông rất đẹp.
Tiểu Na nhìn Vương Tử Quân rồi tán dương bằng lời nói thật lòng.
Tiểu Bảo Nhi xoa xoa cặp mắt còn buồn ngủ, nó dùng giọng trẻ con nói:
- Đúng vậy, chị không xem bố em là ai chứ?
Vương Tử Quân bị chọc cười bởi lời nói của Tiểu Bảo Nhi, tiểu tử này
còn nhỏ tuổi, thế nhưng lại rất biết nói chuyện, thường làm cho cả nhà
vui vẻ.
Sau khi dùng cơm sáng xong thì Vương Tử Quân an vị trong chiếc xe Lý Đức Trụ chờ bên ngoài.
- Long Cương, tối qua ngủ không ngon sao?
Vương Tử Quân nhìn vào hai mắt của Khương Long Cương, thấy có chút mỏi mệt, thế là thuận miệng hỏi.
Nhưng những lời này của Vương Tử Quân làm cho Khương Long Cương khá sợ
hãi, tối qua hắn liều mạng giằng co, đến hơn hai giờ sáng mới đi ngủ.
Bây giờ sáng sớm đến đón Vương Tử Quân, tất nhiên là rất mệt mỏi.
- Bí thư Vương, tôi không sao, hôm qua tiếp điện thoại hơi nhiều.
Vương Tử Quân nghĩ đến những cuộc điện thoại của lãnh đạo thành phố La
Nam vào tối qua, thế là vội vàng báo cáo cho Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nghe những cái tên được Khương Long Cương báo cáo mà chỉ
cười cười không nói gì. Lý Đức Trụ cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng
chạy xe về phía thành phố Sơn Viên.
Có đường cao tốc Sơn La
nên tốc độ chạy đến thành phố Sơn Viên là rất nhanh, chỉ nửa giờ thì xe
đã đến thành phố Sơn Viên. Lúc này phong cảnh ở thành phố Sơn Viên vẫn
như trước, cũng không có gì khác biệt quá lớn so với lúc Vương Tử Quân
đến Sơn Viên trước kia.
- Người ta đang làm gì vậy?
Vương Tử Quân nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có không ít người xếp hàng, thế
là có chút tò mò. Hắn nhìn về phía đám người phía bên kia, phát hiện mọi người đang xếp hàng trước một địa phương có treo biển "Quản lý tài sản
Sinh Kim".
- Bí thư Vương, bọn họ đang đầu tư, nghe nói đầu tư nơi này một tháng có được số lợi tức ăn không hết.
Lý Đức Trụ vừa lái xe vừa khẽ nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút sững sốt, hắn chợt nhớ đến câu chuyện mà Trương
Thiên Tâm nói cho mình vài ngày trước. Có câu không tự dưng có bánh nhân rơi từ trên trời xuống, những người này tham món lợi nhỏ sẽ có lúc chịu thiệt hại lớn.
Nhưng bây giờ Vương Tử Quân căn bản không có
tâm tư để ý đến những thứ này, đối với hắn thì quan trọng nhất vẫn là
tiếp xúc với lãnh đạo thượng cấp của phòng tổ chức.
Khi xe dừng lại ở khu văn phòng tỉnh ủy, một chiếc xe dừng bên cạnh xe Vương Tử Quân.
- Chào bí thư Vương.
Nguyễn Chấn Nhạc từ trong xe đi ra mỉm cười vươn tay với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân thấy Nguyễn Chấn Nhạc duỗi tay với mình, hắn cũng vươn tay cười nói:
- Chào bí thư Nguyễn.
Hai người đều nở nụ cười cực kỳ hòa hoãn giống như mưa gió chưa từng
xảy ra. Nhưng nụ cười của bọn họ có bao nhiêu phần chân thành, chỉ có
trời mới biết được.
- Bí thư Vương đến nói chuyện với lãnh đạo phòng tổ chức sao? Chúc mừng bí thư Vương.
Nguyễn Chấn Nhạc đưa mắt đánh giá Vương Tử Quân rồi dùng giọng vui vẻ nói.
Vương Tử Quân cũng cười nói:
- Cùng vui, cùng vui mà thôi, bí thư Nguyễn, tôi cũng xin chúc phúc cho anh.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ đoán được mục đích vì sao Nguyễn Chấn Nhạc
lại xuất hiện ở chỗ này, vì vậy cũng nhanh chóng mở miệng chúc mừng.
Lần này phòng tổ chức nói chuyện cũng không phải với một mình Vương Tử
Quân, còn có một đối tượng chính là Nguyễn Chấn Nhạc, đối phương đến
tiếp xúc với phòng tổ chức là vì chuyện tiến lên làm chủ tịch thành phố
Hồng Đảo.
Kết quả như vậy tuy có hơi tiếc nuối với Nguyễn
Chấn Nhạc, thế nhưng hắn cũng tương đối hài lòng, dù thế nào thì chức vụ chủ tịch thành phố Hồng Đảo cũng có cấp phó bộ.
- Bí thư
Vương, nếu như không có gì bất ngờ, tôi lần này sẽ phải rời khỏi tỉnh
Sơn Nam. Trong khoảng thời gian tôi ở tỉnh Sơn Nam thì có thu hoạch rất
lớn, nhưng cũng có chút tiếc nuối, chính là sau này không có thời gain
trao đổi với anh. Sau này chúng ta trời nam đất bắc, cần phải liên lạc
nhiều hơn mới được.
Nguyễn Chấn Nhạc sóng vai đi với Vương Tử Quân, vừa đi vừa dùng giọng cảm khái nói.
Nguyễn Chấn Nhạc là một người có khả năng hàm dưỡng không phải như
người bình thường, Vương Tử Quân bội phục đối phương vì quá thông minh
tháo vát, hắn càng vui vẻ vì có một đối thủ mạnh mẽ như vậy. Trước khi
đi đối phương còn có thể nói ra những lời như vậy, rõ ràng càng làm cho
hắn xem trọng Nguyễn Chấn Nhạc hơn, thế nên cũng dùng giọng chân thành
nói:
- Bí thư Nguyễn, tôi cũng rất vui vì anh rời khỏi tỉnh Sơn
Nam, nhưng cũng thật sự có chút tiếc nuối. Một cán bộ như anh phải đến
thành phố khác, điều này thật sự là tổn thất lớn cho tỉnh Sơn Nam. Cũng
may mọi người đều là vì công tác cách mạng, tôi chân thành hy vọng anh
có thể tạo ra thành tích cao độ ở thành phố Hồng Đảo.
Hai
người Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc nói chuyện với nhau có vẻ rất
thân mật hảo hữu, vì vậy khi bọn họ sóng vai đi đến trước mặt thư ký
trưởng văn phòng tỉnh ủy Quan Vĩnh Hạ, điều này làm cho Quan Vĩnh Hạ
chợt sinh ra cảm giác chấn động.
Vương Tử Quân mặc một bộ tây trang nhìn có vẻ cực kỳ khí thế giỏi giang, thần thái sáng láng. Nguyễn Chấn Nhạc lại mặc một bộ tây trang màu xanh nhạt, nhìn qua cực kỳ
trưởng thành, cực kỳ ổn định. Hai người thanh niên nhỏ hơn Quan Vĩnh Hạ
hai mươi tuổi bây giờ đang đi về phía cương vị có cùng cấp bậc với hắn.
Hai mươi năm sau hai người này sẽ có bộ dạng thế nào?
Quan Vĩnh Hạ nghĩ như vậy mà không khỏi đứng lên khỏi ghế, hai người
này sẽ đều tiến lên vị trí không đơn giản. Tuy Vương Tử Quân xem như
phát triển cao độ, sắp là thường ủy tỉnh ủy, thế nhưng Nguyễn Chấn Nhạc
cũng không đứt đoạn, không những thoát khỏi trạng thái tráng sĩ đứt cánh tay, còn thừa cơ hội quyết đoán rời khỏi tỉnh Sơn Nam, chính mình cũng
được thăng tiến lên một bước.
- Bí thư Vương, bí thư Nguyễn, hoan nghênh, hoan nghênh.
Nguyễn Chấn Nhạc vừa bắt tay với Vương Tử Quân và Nguyễn Chấn Nhạc rồi cười nói:
- Lúc này hai cậu đến phòng làm việc của tôi, thật sự làm vẻ vang cho kẻ hèn này.