Bí Thư Trùng Sinh

Chương 168: Chương 168: Chuyện có hồi âm, sự việc ắt có manh mối.




Văn bản của siêu thị Quân Thành chỉ có vài trăm chữ nhưng Chu Dật Quần xem xét lại mất cả năm sáu phút.

- Trưởng phòng Chu, đây là có chuyện gì?

Tần Thọ Sinh ngẩng đầu dùng giọng nghiêm khắc hỏi Chu Dật Quần, lúc này hắn cũng không có tâm tinh tha thứ cho ái tướng. Xảy ra nhiễu loạn quá lớn, hắn không còn bộ dạng thanh thản nghe chó sủa bên tai nữa.

Cách xưng hô của Tần Thọ Sinh làm cho Chu Dật Quần ớn lạnh, giám đốc Tần này bình thường đối với minh rất tốt, trước nay mình dãi nắng dầm mưa, đẩy mạnh tiêu thụ với thành tích tốt làm cho khắp nơi đỏ mắt, bây giờ xảy ra chuyện lớn, không phải muốn mạng mình sao? Hắn cũng không biết nếu Tần Thọ Sinh nổi giận sẽ phát sinh hậu quả nghiêm trọng gì.

- Giám đốc Tần, trước nay tôi luôn chú ý đến mối quan hệ giữa nhà máy và siêu thị Quân Thành, cũng không có bất kỳ vấn đề gì, bây giờ tôi muốn xem bọn họ có ý gì.

Trưởng phòng Chu rất nhanh trí, hắn liên tục giải thích cho Tần Thọ Sinh.

- Tốt, anh phải lập tức đi làm chuyện này, nếu như có bất kỳ vấn đề gì xảy ra, nếu siêu thị Quân Thành có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần bọn họ không đòi hỏi thái quá, anh cứ làm chủ và đồng ý cho tôi.

Tần Thọ Sinh trầm ngâm một lát rồi dùng giọng kiên định nói.

- Giám đốc Tần, anh cứ yên tâm, tôi sẽ nhất định giải quyết thỏa đáng chuyện này, sẽ kịp thời cho anh câu trả lời.

Trưởng phòng Chu thấy vẻ mặt giám đốc Tần trở nên xanh xám nhưng khi mình tỏ thái độ rõ ràng thì cũng không nổi giận, hắn thầm bình tĩnh trở lại, nhìn từ phương diện này thì có thể thấy giám đốc Tần vẫn còn tin tưởng mình.

- Anh đi đi, tôi cho anh ba ngày, trong thời gian ba ngày nếu anh không hoàn thành chuyện này, anh trực tiếp xuống xưởng công tác cho tôi.

Tần Thọ Sinh phất phất tay, tỏ ý Chu Dật Quần có thể lui ra.

Trưởng phòng Chu khẽ đóng cửa phòng làm việc của giám đốc Tần, trong lòng giống như có ngàn cân đang đè lên. Hắn đã cùng cộng tác với Tần Thọ Sinh nhiều năm, hắn biết người này có tính cách nói một không hai, đối phương đã nói như vậy thì tuyệt đối sẽ không hàm hồ. Chính mình dù là trưởng phòng tiêu thụ, phía dưới còn có một đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, nhưng nếu Tần Thọ Sinh nói mình xuống ngựa, tuyệt đối là sự thật không bao giờ thay đổi.

- Đi, đi theo tôi đến siêu thị Quân Thành.

Chu Dật Quần chạy về phòng làm việc của mình, sau đó lớn tiếng quát tháo với vài tên viên chức trong phòng. Đám nhân viên đang ồn ào chuyện trò, thấy vẻ mặt trưởng phòng không tốt thì ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Dựa theo cấp bậc của trưởng phòng Chu ở nhà máy thì sẽ không có xe riêng, nhưng Tần Thọ Sinh lấy lý do cần công tác, đơn giản sắp xếp cho phòng tiêu thụ một chiếc Santana. Vào thời đại này Santana giống như làm chủ thiên hạ, một chiếc Santana cũng đủ làm cho cả thiên hạ đỏ mắt, sau khi được giám đốc phê chuẩn thì trở thành xe riêng của Chu Dật Quần.

Chiếc Santana màu đỏ phóng đi như tên bắn, chạy với tốc độ rất nhanh, chỉ sau vài phút đã ra đến ngoài cổng. Phạm Thống đang ở ngoài cổng, hắn thấy biển số xe thì cười tươi như hoa. Hắn nghĩ đến tình huống trưởng phòng Chu cho mình lấy lại thể diện vào những ngày trước, thế là thầm nghĩ nên mở miệng chào hỏi trưởng phòng Chu.

- Chào trưởng phòng Chu, anh ra ngoài có việc sao?

Phạm Thống vừa khẽ mở cửa vừa lên tiếng chào hỏi, hắn mở cửa khá chậm vì muốn trưởng phòng nói lại vài lời, như vậy cũng tốt cho mình.

Nhưng hôm nay xem như Phạm Thống không may, trưởng phòng Chu vì muốn giữ lấy chức vụ của mình nên không có tâm tư quan tâm đến một viên bảo vệ giữ cổng.

- Phạm Thống, tiểu tử anh làm việc chậm chạp như vậy sao? Ông đuổi cổ bây giờ, còn không mau nhanh tay lên.

Trưởng phòng Chu bây giờ hận không thể bay đến thành phố Giang Thị, thấy Phạm Thống lề mề chậm chạp thì chửi ầm lên.

Chu Dật Quần lên tiếng chửi bới làm cho Phạm Thống tỉnh mộng, hắn tranh thủ đẩy cửa ra để cho chiếc Santana của trưởng phòng Chu chạy qua. Hắn nhìn chiếc xe chạy đi như gió cuốn mà lẩm bẩm:

- Con bà nó, có cái quái gì mà lớn lối như vậy? Cũng không phải chạy về đưa tang, coi chừng chạy ra khỏi cổng thì có đứa đâm chết bây giờ.

Phạm Thống mở miệng mắng một trận, sau đó tâm tình dần bình tĩnh trở lại, chính hắn lại thầm nở nụ cười, lại đi về phía văn phòng của mình.

Từ thành phố Hồng Ngọc đến thành phố Giang Thị khoảng hai trăm kilomet, Chu Dật Quần chạy đến nơi thì mất hơn bốn giờ, lúc này Giang Thị đã lên đèn. Sau khi ăn tối qua loa, hắn cầm điện thoại gọi cho quản lý Triệu, người mà hắn từng liên hệ biết bao lần trước đó.

- Alo, chào quản lý Triệu, tôi là Tiểu Chu của nhà máy rượu Hồng La Xuân, anh có ở nhà không? Tôi muốn đến gặp mặt anh, anh có thể bớt chút thời gian được không?

Trưởng phòng Chu cầm lấy điện thoại dùng giọng khách khí nói, nhưng đối phương trả lời lại làm hắn cảm thấy rất bức bối.

- Anh đang gặp mặt khách hàng sao? Vậy thì được, không quấy rầy anh, ngày mai tôi sẽ đến phòng làm việc tìm anh.

Chu Dật Quần đặt điện thoại xuống mà thầm mắng một câu, hắn lại mở sổ điện thoại của mình ra, sau đó gọi cho một số khác.

- Chào quản lý Ngụy, đã lâu không liên hệ với anh, tôi là Tiểu Chu của nhà máy rượu Hồng La Xuân. Ha ha, chúng ta từng uống rượu ở nhà hàng Bích Lãng đấy. Quản lý Ngụy, tôi muốn mời anh đến nhà tắm hơi thả lỏng một chút, không biết anh có thời gian không? Cái gì? Anh đi ngủ rồi à? Vậy thì xin lỗi vì đã làm phiền anh.

Chu Dật Quần cúp điện thoại, sau đó hắn đập tay lên điện thoại rồi hùng hổ nói:

- Đúng là loại không ra gì, mới tám giờ mà coi đó là nửa đêm rồi sao? Bây giờ mà đã đi ngủ? Đi ngủ mà có tiếng xe hơi? Đúng là loại giả dối.

- Này này, đồng chí, xin anh hãy quý trọng điện thoại, anh không thể làm vậy, nếu không điện thoại bị hư, khách sạn sẽ bắt đền.

Khi Chu Dật Quần nổi giận đùng đùng đang định đập bể điện thoại thì nhân viên phục vụ trong phòng lên tiếng phê bình.

Chu Dật Quần nghe được lời nói của tên nhân viên mà càng tỏ ra khó chịu, làm sao vậy? Ông hôm nay động đến ai cũng không thuận, thậm chí một tên nhân viên bưng trà rót nước cũng dám nói như thế sao?

Chu Dật Quần gọi cho từng người nhưng không có kết quả, đúng lúc hắn đang than thở thì Tần Thọ Sinh gọi điện thoại đến, yêu cầu hắn xử lý tốt sự việc lần này. Dù hắn cảm thấy rất bức bối nhưng đôi mặt với lời căn dặn của Tần Thọ Sinh thì vẫn vỗ ngực nói lời thề sắt son, yêu cầu lãnh đạo yên tâm, Tiểu Chu sẽ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Nói thật, Chu Dật Quần cũng không hiểu vì sao sản phẩm của mình lại bị siêu thị Quân Thành hạ giá bán. Những năm nay khắp nơi tiến vào kinh tế thị trường, bất cứ thứ gì cũng cần quảng cáo, như vậy mới có thể thuận lợi, đồng thời có bất kỳ vấn đề gì xảy ra cũng phát sinh lực ảnh hưởng rất lớn. Hắn không dám nói rõ với Tần Thọ Sinh, vì hắn là một cấp dưới, hắn luôn nắm chắc một nguyên tắc, đó là những gì lãnh đạo đã giao phó cần phải cố gắng làm cho xong, chuyện gì cũng phải có hồi âm, sự viẹc gì cũng phải tìm ra manh mối. Nếu như anh không thể giải quyết ưu phiền cho lãnh đạo, như vậy cấp dưới như anh còn tích sự gì?

Khốn nổi Chu Dật Quần muốn giải quyết vấn đề khó khăn nhưng lại không có cách nào cả, lú này đầu óc hắn như muốn nứt toạc ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.