Bí Thư Trùng Sinh

Chương 527: Chương 527: Có bản lĩnh thì tham gia, tôi sẽ cho các anh bị thương nặng




- Nhị thúc, tên họ Lộc kia có phải chẳng đáng tin không?

Lưu Chí Bân nhìn vẻ mặt Lưu Siêu Cử không được tốt, thế là hung hăng nghĩ kế:

- Nếu tên này ăn cây táo rào cây sung, khong bằng cho đối phương một bài học, để cho hắn biết rõ có một số việc không nên làm một cách tuy tiện.

- Cút đi.

Lưu Siêu Cử càng nghĩ càng cảm thấy phiền, hắn vung tay lên, lại quên mình đang cầm ly nước, thế là nước đổ lên người, tay cũng ướt một mảng lớn.

- Ôi, Nhị thúc!

Lưu Chí Bân nhìn Lưu Siêu Cử bị đổ nước trà lên người, hắn vội vàng nhận lấy ly nước trong tay Lưu Siêu Cử, sau đó kéo Lưu Siêu Cử đứng lên khỏi ghế.

Tuy Lưu Siêu Cử không bị phỏng nhưng vẻ mặt lại rất buồn bực, hắn cau mày nhìn Lưu Chí Bân, sau đó dùng giọng giận dữ nói:

- Này Chí Bân, tôi muốn uống nước, cậu đừng đứng ở bên cạnh nói này nọ được không?

Lưu Chí Bân thầm kêu oan, hắn liên tục nhận lỗi với Lưu Siêu Cử, trong lòng thầm oán:

"Đây là do chú tay chân không linh hoạt, nào có liên quan đến cháu? Ngày thừng chú quá an nhàn sung sướng, bây giờ xem ra sức khỏe kém, cần phải luyện tập nhiều hơn mới đúng!"

Sau khi giúp Lưu Siêu Cử thay một bộ trang phục mới, Lưu Siêu Cử lại dựa lưng nằm lên ghế của mình, nhưng lúc này hắn cũng không tiếp tục uống nước. Hắn nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân rồi dùng giọng mất kiên nhẫn nói:

- Được rồi, được rồi, cũng đừng nghiêm mặt như con lừa như vậy, tôi cũng không trách cậu.

- Nhị thúc...

Lưu Chí Bân định nói vài câu trung tâm, lại bị Lưu Siêu Cử vung tay lên nói:

- Cũng đừng nói những lời thừa thãi thế này, hai ngày tới cũng không cần mỗi ngày đều phải chạy đến chỗ tôi. Trước mắt chuyện quan trọng đối với cậu chính là nhìn chằm chằm vào đám người cỏ trên đầu tường kia. Vương Tử Quân không có ảnh hưởng quá lớn đến bọn họ, tôi chỉ sợ thời gian đình công quá dài sẽ làm bọn họ nhịn không được phải chủ động thỏa hiệp với Vương Tử Quân.

- Cháu biết rồi Nhị thúc, cháu nhất định sẽ nhìn chằm chằm vào đám người họ Lô, cháu cũng không tin ngài đã nói như vậy mà bọn họ vẫn không nghe.

Lưu Chí Bân đồng ý một tiếng, nụ cười lại tiếp tục xuất hiện trên mặt.

- Ừ!

Lưu Siêu Cử khẽ gật đầu, sau đó trịnh trọng nói:

- Chí Bân à, dù sao sự việc cũng đã đến nước này rồi, cũng không còn cách xa thời điểm thắng lợi. Lúc này vài hạng mục trọng điểm đã dừng lại, hơn nữa một vài hạng mục mà thành phố Đông Bộ chạy được trên tỉnh cũng gặp sự cố, không vài ngày nữa bí thư Đổng sẽ phải ra tay thu dọn cục diện rối rắm vào lúc này. Thế cho ên càng vào thời điểm hiện tại, càng vào lúc căng thẳng này thì chúng ta cũng không nên rơi vào tình huống đốn củi ba năm đốt hết trong vòng một giờ.

- Chú cứ yên tâm, cháu rất nắm chắc tâm lý, chắc chắn sẽ không chủ quan.

Lưu Chí Bân dùng giọng đảm nhiệm nói.

Lưu Siêu Cử nhìn bộ dạng không quá quan tâm của Lưu Chí Bân, hắn thật sự khó thể nào yên lòng, thế là phất phất tay nói:

- Đi thôi, cũng đừng ở lại đây nữa, tranh thủ thời gian làm việc của mình đi.

Sau khi đuổi Lưu Chí Bân ra khỏi phòng thì Lưu Siêu Cử vẫn có chút lo lắng, hắn suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại lên, điện thoại còn chưa nối thông thì trên mặt hắn đã xuất hiện nụ cười.

- Thư ký trưởng Phương, chào anh, tôi là Lưu Siêu Cử của công ty Lập Phong.

Điện thoại nối thông, Lưu Siêu Cử khách khí nói với người ở đầu dây bên kia.

Người nhận điện thoại của Lưu Siêu Cử chính là phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy Phương Hồng Viễn. Vị thư ký trưởng Phương Hồng Viễn này căn bản không biểu hiện tư thái của một quan viên cấp cao với Lưu Siêu Cử, hắn nghe điện thoại và cười ha hả nói:

- Giám đốc Lưu, lúc này gọi điện thoại cho tôi có gì cần phân phó sao?

- Phân phó thì không dám nhận, chỉ là muốn hỏi thư ký trưởng xem sự việc bên kia như thế nào rồi?

Lưu Siêu Cử vừa cười vừa trầm giọng hỏi.

Phương Hồng Viễn nghe thấy Lưu Siêu Cử nhắc đến sự kiện kia thì khẽ cười nói:

- Giám đốc Lưu, nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, hai ngày này tâm tình của thư ký trưởng Đảng không được tốt, tôi còn phải chọn thời cơ thích hợp để nói với anh ấy.

- Lúc này tôi xin cảm ơn thư ký trưởng Phương, nhưng mong thư ký trưởng đẩy mạnh tiến độ lên một chút. Chỗ này của tôi có thể chống đỡ được vài ngày, nếu như không sớm nhận được lời trợ giúp của bí thư Đổng, chúng tôi có thể thở phào nhẹ nhõm và bỏ ngọn núi ép xuống đầu nhanh hơn một chút.

Lưu Siêu Cử nhướng mày, hắn dù nóng lòng như lửa đốt nhưng thế nào cũng là tìm người làm việc, cũng không nên nói quá mức.

Phương Hồng Viễn có thể nghe thấy Lưu Siêu Cử có chút mất hứng. Nếu là người khác thì Phương Hồng Viễn căn bản sẽ không có kiên nhẫn ứng phó thế này, nhưng Lưu Siêu Cử thì khác. Người này không phải tầm thường, không những có bối cảnh thâm sâu, lại có một điểm mấu chốt: Năm xưa con trai hắn ra nước ngoài du học cũng là nhờ tài sản tài trợ ràng buộc của công ty bất động sản Lập Phong. Có câu ăn thịt của người ta thì miệng cũng ngắn lại, bắt người ta cũng phải nương tay, dù Phương Hồng Viễn là quan lớn có thể đè chết người nhưng đứng trước mặt Lưu Siêu Cử cũng không thể nào quá cứng nhắc cho được.

- Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm tốt vụ này.

Phương Hồng Viễn trầm ngâm một lát, sau đó nói với đầu dây bên kia.

- Ha ha ha, như vậy tôi chờ tin tốt từ anh. Đúng rồi, hai ngày này vừa vặn có người cho tôi chút trà ngon, tôi còn chưa động vào, lát nữa tôi sẽ cho Chí Bân đưa đi, anh cũng có thể nếm thử.

Phương Hồng Viễn biết rõ lá trà từ miệng Lưu Siêu Cử cũng không đơn giản là trà, thế là hắn cảm tạ Lưu Siêu Cử một phen, sau đó cắt điện thoại.

Phương Hồng Viễn cũng không phải là người có vị trí hàng đầu trong số các phó thư ký trưởng của văn phòng thị ủy, vì nguyên nhân ở phía sau không có cây đại thụ nào. Những người như hắn tuy không phải là nhân tài xuất chúng nhưng cũng không phải là kẻ bình thường.

Phương Hồng Viễn nghĩ đến chuyện của Lưu Siêu Cử mà có chút trầm ngâm, hắn cũng biết bây giờ đã đúng thời điểm rồi. Hắn ngồi một lúc, sau đó bấm số điện thoại phòng làm việc của thư ký trưởng Đảng Hằng. Sau khi điện thoại nối thông, Phương Hồng Viễn nở nụ cười sáng lạn như mặt trời ban mai.

- Thư ký trưởng, tôi là Hồng Viễn, bây giờ anh có rảnh không? Tôi có việc cần báo cáo với anh.

Phương Hồng Viễn vừa cười như hoa vừa khẽ nói với đầu dây điện thoại ở bên kia.

Sau khi nhận được câu trả lời thuyết phục của Đảng Hằng thì Phương Hồng Viễn hạ điện thoại xuống, nhưng hắn cũng không đi qua ngay. Hắn cố gắng áp chế tâm tình của mình, lại sửa sang bản thân trước gương, sa đó mới cười cười đi về phía phòng làm việc của thư ký trưởng Đảng Hằng.

Phòng làm việc của hai người không cách nhau quá xa, vài phút sau Phương Hồng Viễn đã đi đến phòng làm việc của Đảng Hằng. Tuy hai bên đều là thư ký trưởng nhưng Phương Hồng Viễn biết rõ độ nặng của Đảng Hằng là như thế nào. Trong quan trường thành phố Đông Bộ có ai không biết mối quan hệ giữa Đảng Hằng và bí thư Đổng? Đảng Hằng sở dĩ được tán thưởng và trở thành ái tướng tâm phúc của bí thư Đổng Quốc Khánh cũng là dựa vào tài cán của mình, bản thân hắn cũng không có bối cảnh đặc thù, không phải gia đình làm chính trị. Vì vậy vào lúc bình thường thì thư ký trưởng Đảng Hằng luôn cố gắng an phận, ngoài cần cù công tác thì cũng không khoe khoang quan hệ với Đổng Quốc Khánh, mỗi khi nghe người khác nói về mối quan hệ giữa mình và Đổng Quốc Khánh, hắn còn cực lực phủ nhận.

Nhưng trong quan trường càng chú ý đến phương diện đúng mực, Đảng Hằng rõ ràng là một cán bộ vừa thông minh giỏi giang lại vừa không quá huênh hoang, đây chính là lãnh đạo trực tiếp của Phương Hồng Viễn. Dù Phương Hồng Viễn thật sự có chút không phục vị lãnh đạo trẻ tuổi này, thế nhưng hắn cũng vẫn phải lau mắt mà nhìn, thầm nghĩ Đảng Hằng thật sự có tài năng.

Lúc này Phương Hồng Viễn thấy rõ ràng thế cục ở thành phố Đông Bộ, giữa bí thư thị ủy và chủ tịch thành phố có một trận chiến, chỉ cần mình cót hể đứng vững giữa trận chiến này, như vậy con đường tương lai tươi sáng sẽ trải dài trước mặt.

Trong đầu Phương Hồng Viễn lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn khẽ gõ cửa phòng làm việc của Đảng Hằng. Hắn nhìn Đảng Hằng đang phê duyệt văn kiện thì cười hì hì nói:

- Thư ký trưởng, không quấy rầy anh công tác đấy chứ?

Khi thấy Phương Hồng Viễn đi vào thì Đảng Hằng vội vàng đặt bút xuống, sau đó hắn đứng lên khỏi ghế làm việc, đi về phía bộ sa lông trong phòng. Hắn ngồi xuống đối diện với Phương Hồng Viễn rồi nói:

- Anh Hồng Viễn đến vừa đúng lúc, tôi cũng đang định tìm anh trò chuyện một chút. Chúng ta uống chút trà, đây chính là trà Thiết Quan Âm mà một người bạn đưa đến cho tôi từ vùng sản xuất chính thống.

- Vậy sao? Thế thì xem như hôm nay tôi có lộc ăn.

Phương Hồng Viễn ngồi trong phòng và cũng không quá gò bó, hắn nhanh chóng cầm ấm pha trà, vài phú sau đã có hai ly trà bốc khói trên bàn.

Đảng Hằng uống một ngụm trà rồi cười nói với Phương Hồng Viễn:

- Con người của tôi uống trà cũng không quá chú ý, vì thế trà cực phẩm rơi vào tay tôi thì cũng giống như trà thường mà thôi.

- Thư ký trưởng quá khiêm nhường rồi, tôi thấy anh pha trà rất nghệ thuật, cũng không phải là quen việc dễ làm. Còn tôi uống trà thì chỉ có ba bước, thứ nhất là bỏ trà vào ấm, đổ nước vào ấm, sau đó rót nước từ ấm ra ly mà thôi.

Phương Hồng Viễn thật sự là người biết cách nói chuyện, hắn nói ra những lời tự giễu như vậy thì lập tức làm cho Đảng Hằng nở nụ cười, bầu không khí trò chuyện giữa hai người cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.

Phương Hồng Viễn quan sát Đảng Hằng, Đảng Hằng cũng đưa mắt quan sát vị trợ thủ của mình. Tuy hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, là thường ủy thị ủy, là người trời sinh có ưu thế áp chế những vị phó thư ký trưởng khác trong văn phòng thị ủy, thế nhưng hắn cũng không chủ quan. Hắn biết rõ những người có thể tiến lên vị trí phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy thì cũng phải có năng lực, chính mình nếu quá chủ quan sẽ có ngày lật thuyền trong mương.

Trong mắt Đảng Hằng thì Phương Hồng Viễn là người cực kỳ ẩn nhẫn, công tác rất tốt, đáng giá khẳng định. Chính Đảng Hằng mới ngồi lên vị trí thư ký trưởng được vài tháng, đến bây giờ mới càng ngày càng thích ứng vị trí mới.

- Anh Phương, rốt cuộc là có chuyện gì mà thần bí như vậy? Lại không thể nói trong điện thoại, cần phải tự mình đến nơi đây thế này?

Đảng Hằng chỉ vào ly trà rồi hỏi Phương Hồng Viễn.

- Thư ký trưởng, tôi cũng không phải có chuyện gì quá quan trọng, cũng chỉ là một chuyện bình thường. Sở dĩ tôi đến đây cũng là vì muốn nghe lời dạy bảo của thư ký trưởng.

Phương Hồng Viễn nói báo cáo vài chuyện xảy ra trong văn phòng thị ủy vào thời gian gần đây cho Đảng Hằng.

Đảng Hằng nghe Phương Hồng Viễn báo cáo mà nụ cười trên mặt càng sáng lạn, đến khi Phương Hồng Viễn thấy tâm tình của Đảng Hằng rất tốt với lên tiếng:

- Thư ký trưởng, vừa rồi tôi đi ra vừa vặn gặp anh Vệ của phòng giao thông. Những ngày gần đây anh ấy thật sự mặt ủ mày chau, nghe nói bây giờ hạng mục cầu đường của anh ấy vốn đã được làm tốt từ trước đó rất lâu nhưng bây giờ chợt dừng lại, đây không phải là kiếm củi ba năm đốt trong một giờ sao?

Đảng Hằng không mở miệng, chỉ dùng hai mắt nhìn chằm chằm vào Phụ đạo viên, lúc này Phương Hồng Viễn cũng đưa mắt nhìn gương mặt bất động của Đảng Hằng, hắn nói tiếp:

- Tôi khuyên trưởng phòng Vệ hai câu, anh Vệ mới nói ra tình hình thực tế. Anh ấy nói rằng khối chính quyền của chúng ta quá mạnh mẽ cứng nhắc, vì thế mà đắc tội với lãnh đạo tuyến trên, mới xảy ra tình huống như vậy. Anh Vệ nói cũng không quá quan tâm đến chuyện này, thế nhưng chỉ sợ không làm cho xong thì cuối năm cũng không biết báo cáo với lãnh đạo thị ủy như thế nào.

- Thư ký trưởng, tôi nghe nói lúc này có không ít cán bộ đang có chuyện uất ức như anh Vệ, dưới tình cảnh này thì nhân tâm sẽ tản mát, công tác của chúng ta sẽ bị ngăn trở. Tôi cảm thấy lúc này bí thư Đổng nên cho ra câu kết luận, chỉ cần bí thư Đổng cho ra quyết tâm, tôi tin nhất định sẽ được nhiều người ủng hộ.

Phương Hồng Viễn nói một hơi khá nhiều lời, khi nói xong thì ánh mắt nhìn về phía Đảng Hằng, cùng đợi phản ứng của thư ký trưởng.

Đảng Hằng nhìn chằm chằm vào Phương Hồng Viễn, hảo cảm của hắn với Phương Hồng Viễn chợt biến sạch. Đảng Hằng thật sự giơ hai tay đồng ý với hành động đảm bảo quyền lợi của công nhân khi đến thành phố Đông Bộ lao động của Vương Tử Quân, tuy hắn không công khai giúp đỡ Vương Tử Quân, thế nhưng trong lòng hắn lại rất bội phục Vương Tử Quân vì có thể đứng vững trước bao nhiêu áp lực như vậy.

Khối chính quyền bên kia gặp phải chuyện gì thì Đảng Hằng cũng có nghe nói, nhưng hắn cũng không muốn làm chuyện bỏ đá xuống giếng, hắn muốn cùng Vương Tử Quân vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhưng hắn không ngờ Phương Hồng Viễn lại muốn giật dây mình và Đổng Quốc Khánh cùng công kích Vương Tử Quân.

Tuy đây là một cơ hội tốt, nhưng nếu mìn lợi dụng cơ hội này để tiến công Vương Tử Quân, như vậy người ta sẽ coi mình là thứ gì?

Trong lòng Đảng Hằng chợt bùng lên cảm giác tức giận, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo. Hắn nhìn Phương Hồng Viễn ngồi bên cạnh mình rồi nói:

- Thư ký trưởng Phương, tôi hiểu ý của anh, nhưng hai chúng ta là đồng sự, tôi cũng muốn khuyên anh một câu.

Phương Hồng Viễn lúc này cũng cảm thấy sự việc tiến triển không tốt, hắn thầm có chút run rẩy nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh như thường:

- Mong thư ký trưởng cho ra chỉ thị.

- Làm người cũng không nên quá vô sỉ.

Đảng Hằng nói rồi đứng thẳng người trên ghế sa lông, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào Phương Hồng Viễn.

"Làm người cũng không nên quá vô sỉ!"

Đây là một câu nói quá khó nghe, Phương Hồng Viễn đưa mắt nhìn Đảng Hằng, lúc này thư ký trưởng Đảng thật sự không thèm nhìn mình, thế là hắn chợt sinh ra cảm giác nản lòng thoái chí, xem như trò đầu cơ của mình đã thất bại.

"Không những thất bại, hơn nữa địa vị trong lòng Đảng Hằng cũng giảm xuống ngàn trượng."

Phương Hồng Viễn chợt cảm thấy bàng hoàng, hắn muốn mở miệng giải thích, thế nhưng cảm thấy mình bây giờ càng nói chỉ càng bôi đen mà thôi.

- Thư ký trưởng Phương, anh về trước đi, tôi còn có hội nghị quan trọng cần tham gia, cũng không giữ anh lại được.

Đảng Hằng nói rồi đi đến chiếc ghế của mình sau bàn làm việc, hắn ngồi xuống ghế rồi phất tay với Phương Hồng Viễn, tỏ ý cho đối phương rời khỏi phòng.

Phương Hồng Viễn miễn cưỡng cười cười rời khỏi phòng làm việc của Đảng Hằng.

Đảng Hằng nhìn Phương Hồng Viễn rời đi, hắn chậm rãi cúi đầu xuống. Tuy hắn mắng Phương Hồng Viễn nhưng lúc này trong lòng thật sự không bình tĩnh. Nếu đã có người chạy đến đây đặt bom, như vậy tuyệt đối sẽ có người ngáng chân Vương Tử Quân với các vị thường ủy thị ủy khác, cũng không biết dưới tình huống tấn công trong ứng ngoại hợp như thế này thì Vương Tử Quân có thể chống đỡ được bao lâu.

Tuy cũng là đối thủ của Vương Tử Quân, thế nhưng Đảng Hằng hy vọng chích sách với công nhân lao động sẽ được phổ biến, thậm chi có thể mở rộng khắp thành phố, như vậy sẽ là một chiến tích lớn của đảng ủy chính quyền thành phố.

Khi Đảng Hằng đang lo lắng cho Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đang đi đến khách sạn Đông Bộ. Thái Nguyên Thương đã chuẩn bị tốt ở khách sạn Đông Bộ, khi thấy Vương Tử Quân đi đến thì cùng một người đàn ông trung niên tiến lên chào đón.

- Chủ tịch Vương, đây là tổng giám đốc Lỗ của công ty xây dựng Nhất Kiến trong tỉnh chúng ta...

Thái Nguyên Thương giới thiệu người đàn ông trung niên kia, sau đó nói với giám đốc Lỗ:

- Giám đốc Lỗ, đây là chủ tịch Vương của chúng tôi.

Giám đốc Lỗ năm nay hơn năm mươi, mái tóc bạc trắng, tuy mặc tây trang đen nhưng khí thế của một người quân nhân vẫn bừng bừng, dù mặc một bộ tây trang cũng không che giấu được. Vương Tử Quân vươn tay nhiệt tình bắt tay với giám đốc Lỗ nói:

- Chào tổng giám đốc Lỗ, chào mừng anh đến thành phố Đông Bộ để cho ra cống hiến.

- Ha ha ha, chủ tịch Vương, anh nói như vậy rõ ràng là quá khách khí. Chưa nói đến phân phó của lão thủ trưởng, chỉ riêng tình huống anh ném công trình cho công ty xây dựng Nhất Kiến chúng tôi, đây rõ ràng là một sự quan tâm rất lớn cho hơn một ngàn nhân viên của công ty, phải là chúng tôi cảm tạ anh mới đúng.

Tổng giám đốc Lỗ Thiên Hòa của công ty Nhất Kiến nhìn vị chủ tịch thành phố trẻ tuổi trước mặt, sau đó dùng giọng tươi cười nói.

Thái Nguyên Thương nhìn tình huống hai chủ khách là Vương Tử Quân và Lỗ Thiên Hòa khách khí với nhau, trái tim bình tĩnh chợt có chút kích động. Khoảnh khắc này hắn chợt mạnh mẽ ý thức được vấn đề: Chủ tịch Vương sắp bắt đầu phản kích.

...

- Anh Lỗ, anh nói xem thư ký trưởng Thái tập trung chúng ta ở khách sạn Đông Bộ này để làm gì?

Trong phòng họp ở lầu hai khách sạn Đông Bộ có sáu bảy người đàn ông trung niên đang nói chuyện phiếm với nhau, nếu như những người có liên quan đến công tác xây dựng xuất hiện ở chỗ này thì nhất định sẽ nghĩ rằng có chuyện lớn phát sinh, vì đám người ngồi đây chính là lãnh đạo các công ty xây dựng lớn trong thành phố.

Người được hỏi là anh Lộ, hắn hơn bốn mươi nhưg trên đỉnh đầu đã không còn sợi tóc nào, điều này làm hắn nhìn qua có ve già trước tuổi. Lúc này thấy nhiều ánh mắt nhìn về phía mình, hắn cười nói:

- Còn là gì nữa, chắc chắn là chuyện tốt.

- Tôi cũng cảm thấy đây sẽ là chuyện tốt.

Một người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh anh Lộ chợt cười ha hả rồi dùng giọng thần bí nói.

- Hì hì, tôi tin tưởng lời nói của cậu Đinh, đây tuyệt đối là chuyện tốt.

Một người đàn ông nhìn có vẻ nhỏ gầy cười ha hả tiếp lời.

Đám người mở miệng nghị luận, đột nhiên nghe thấy người đàn ông vừa rồi mở miệng đầu tiên tiếp tục lên tiếng:

- Nếu là chuyện tốt thì sao chỉ có đám người chúng ta, sao không có mặt Lưu Lão Nhị?

Một câu Lưu Lão Nhị làm cho bầu không khí trở nên yên ắng, vài vị giám đốc đã ý thức được vấn đề, thế là đều đưa mắt nhìn người đàn ông vừa lên tiếng.

- Các anh cũng đừng nhìn tôi như vậy, tôi cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nếu không thì chúng ta gọi điện thoại hỏi anh Lưu, hỏi anh ta thì sẽ biết ngay thôi.

Người đàn ông tiếp tục lên tiếng, sau đó cười ha hả với mọi người.

Khi mọi người cảm thấy biện pháp kia có thể thực hiện được, đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, Thái Nguyên Thương cười ha hả đi vào phòng họp.

- Thư ký trưởng Thái, hôm nay ngài tập trung chúng tôi là có chuyện tốt gì vậy? Nếu thật sự như vậy thì thật sự quá tốt, nhưng tôi nói lời không hay trước, nếu ngài có yêu cầu gì khác thì chúng tôi cũng không làm chủ được.

Anh Lộ là người có chút quen thuộc Thái Nguyên Thương, hắn lên tiếng cũng không có quá nhiều cố kỵ.

- Nếu giám đốc Lộ đã không làm được, như vậy cũng không cần phải làm.

Một âm thanh nhàn nhạt vang lên sau lưng Thái Nguyên Thương, sau đó Vương Tử Quân với vẻ mặt lạnh nhạt đi vào phòng họp.

Khi thấy mặt Vương Tử Quân thì đám người trong phòng họp chợt ngậm miệng lại, đám người bọn họ có thể nói vài lời vui đùa với Thái Nguyên Thương và không ảnh hưởng đến toàn cục, thế nhưng lúc này đối mặt với chủ tịch Vương, là người mà bọn họ liên hợp lại để chống đối, dù là bất kỳ ai cũng sinh ra cảm giác kinh sợ theo bản năng. Vì vậy anh Lộ bị Vương Tử Quân điểm danh càng tỏ ra xấu hổ, hắn nở nụ cười tự chế giễu nói:

- Chủ tịch Vương, tôi chỉ đùa một chút với khu thường trú Thái mà thôi.

Vương Tử Quân nở nụ cười nhàn nhạt, hắn phất phất tay với anh Lộ rồi nói:

- Tôi cũng biết anh nói đùa, một câu vừa rồi của tôi cũng là đùa cho vui mà thôi.

- Hôm nay tôi triệu tập mọi người để giới thiệu một người cùng ngành, sau này anh ấy sẽ tiến quân vào công tác xây dựng ở thành phố Đông Bộ, sẽ cùng mọi người cống hiến cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ. Tôi hy vọng sau này mọi người đồng tâm hiệp lực, cùng nhau hoàn thành ý nguyện, xây dựng thành phố Đông Bộ càng thêm tươi đẹp.

Vương Tử Quân nói rồi nhìn ra ngoài cửa nói:

- Giám đốc Lỗ, ngài là một dòng máu mới của ngành xây dựng thành phố Đông Bộ, anh tiến vào sẽ làm cho bầu không khí bừng bừng sức sống, có lẽ tôi cũng không cần giới thiệu thì các anh cũng biết đó là ai rồi.

Khi Vương Tử Quân lên tiếng giới thiệu thì đám người giám đốc Lộ nhanh chóng nhìn ra ngoài cửa, khi bọn họ thấy Lỗ Thiên Hòa nở nụ cười đi vào, vẻ mặt kẻ nào cũng cực kỳ khó coi.

Lỗ Thiên Hòa là một người nổi tiếng tỉnh Sơn Nam, tất nhiên đám người giám đốc Lộ biết rất rõ. Lỗ Thiên Hòa đi vào thành phố Đông Bộ, đây là một dấu hiệu cực kỳ không tốt với bọn họ. Bây giờ các công ty kiến trúc và xây dựng ở thành phố Đông Bộ mọc như nấm sau mưa, rơi vào tình thế đông đảo cạnh tranh với nhau rất khốc liệt. Nếu như nói thị trường kiến trúc của thành phố Đông Bộ như một miếng bánh, nếu có người gia nhập vào thì miếng bánh của mỗi người sẽ thu nhỏ lại. Hơn nữa Lỗ Thiên Hòa cũng không phải một giám đốc bình thường, công ty Nhất Kiến dưới tay lão có thể nói là xí nghiệp nổi danh trong tỉnh Sơn Nam.

Vì vậy nhìn vào điểm này có thể thấy Lỗ Thiên Hòa đến thành phố Đông Bộ, xâm nhập vào thị trường kiến trúc của thành phố Đông Bộ cũng không đơn giản là muốn giành một phần bánh.

Đám người giám đốc Lộ nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, trong lòng càng thầm nghĩ. Lỗ Thiên Hòa chính là người được Vương Tử Quân đưa đến, nếu như chủ tịch Vương Tử Quân có chút chính sách nghiêng, chỉ sợ nhiều người sẽ bị chặt mất đường sống.

- Chào các vị, tôi là Lỗ Thiên Hòa, tôi thấy các vị ngồi đây đều khá quen mắt, chúng ta có lẽ cùng là người quen. Mong rằng sau này các vị quan tâm đến công ty Nhất Kiến của chúng tôi nhiều hơn, dù sao chúng tôi cũng là người mới ở thành phố Đông Bộ, có gì không hay thì mong các vị chỉ giáo cho.

Lỗ Thiên Hòa tiêu sái nói hai câu rồi đứng sang bên cạnh Vương Tử Quân.

"Người mới? Nếu Lỗ Thiên Hòa anh tình nguyện làm người mới, chỉ sợ sẽ không được đứng ở chỗ này."

Đám người giám đốc Lộ thầm nghĩ như vậy, nhưng bọn họ dù sao cũng là những người lăn lộn nhiều năm, thế là nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Người được xưng là giám đốc Đinh trầm ngâm giây lát rồi đứng lên nói:

- Giám đốc Lỗ, tôi là Đinh Thạch Cường của công ty xây dựng Mỹ Uyển, tôi muốn hỏi anh một chút, anh đến thành phố Đông Bộ chúng tôi vì coi trọng hạng mục gì? Tôi ở thành phố Sơn Viên được anh quan tâm giúp đỡ, bây giờ anh đến thành phố Đông Bộ, không biết có gì để cho tôi có thể cống hiến một chút hay không?

Lỗ Thiên Hòa cười nói với Đinh Thạch Cường:

- Tôi xin nhận ý tốt của cậu Thạch Cường, lần này tôi đến thành phố Đông Bộ cũng không vì hạng mục gì lớn, chỉ là vài hợp tác nho nhỏ, đã đàm phán tốt với khối chính quyền thành phố Đông Bộ.

Thái Nguyên Thương là người lanh trí, hắn thấy Lỗ Thiên Hòa không nói ra thì cười nói:

- Bây giờ công ty Nhất Kiến hợp tác với chúng tôi ở bốn hạng mục, ví dụ xây trường tiểu học, tòa nhà phục vụ tổng hợp...

Tuy Thái Nguyên Thương không nói quá lớn nhưng lọt vào tai lại làm cho đám giám đốc công ty xây dựng ở trong phòng cảm thấy kinh hoảng. Trường tiểu học và tòa nhà phục vụ tổng hợp là hạng mục trọng điểm của thành phố Đông Bộ, quan trọng là những hạng mục kia đều thuộc về công ty bất động sản Lập Phong...

Bây giờ Vương Tử Quân ném hạng mục kia cho công ty Nhất Kiến, công tay Lập Phong phải làm sao bây giờ? Đám giám đốc nơi đây nghĩ đến tình huống mà giám đốc Lưu Siêu Cử của công ty Lập Phong sắp đối mặt, thế là có kẻ đã cảm thấy sợ hãi.

- Đó không phải là những hạng mục của công ty Nhất Phong sao?

Một vị giám đốc dùng giọng có chút lo lắng nói.

- Chính là những hạng mục này, dựa theo hợp đồng đã ký, nếu công ty Nhất Phong vì các nguyên nhân của mình mà không khởi công và hoàn công đúng thời hạn quy định, bên chúng tôi có thể quyền lợi thay đổi đơn vị xây dựng. Bây giờ công ty Nhất Phong đã căn bản không có năng lực khởi công, vì không muốn làm cho công trình chậm tiến độ, chúng tôi chỉ có thể cho công ty Nhất Kiến ra tay. Chúng tôi cần hoàn thành hai hạng mục quan trọng kia vào đúng thời gian quy định.

Vương Tử Quân nở nụ cười nhìn thoáng qua đám người nơi đây rồi nói:

- Các vị cũng đang năm hạng mục trong tay, nếu như các vị lực bất tòng tâm, khối chính quyền cũng không làm khó mọi người, có thể đưa hạng mục cho người khác nắm giữ. Tôi cũng đảm bảo các vị sẽ không chịu tổn thất khi đầu tư vào những hạng mục kia.

Không gặp tổn thất nhưng sẽ không có tiền, đám giám đốc công ty xây dựng cũng không nghĩ giống như những lời nói của Vương Tử Quân. Đám người này đều là hạng tinh ranh, bọn họ đều là cao thủ sổ sách, Vương Tử Quân nói như vậy thì bọn họ đã căn bản biết được mình tổn thất bao nhiêu tiền.

- Chủ tịch Vương, chúng tôi...

Đinh Thạch Cường đã thật sự ngồi không yên, hắn đứng lên định nói, nhưng chưa kịp nói xong thì Vương Tử Quân đã khoát tay chặn lại:

- Tôi biết rõ các anh có ý gì, nếu nói theo đúng hợp đồng, tôi không bắt các anh bồi thường, cũng không làm cho các anh bị thiệt hại gì, như vậy có thể nói là hết lòng rồi.

Đám giám đốc công ty xây dựng mắt to mắt nhỏ nhìn Vương Tử Quân nở nụ cười tủm tỉm, bọn họ thật sự không biết phải làm sao cho phải.

- Tôi biết rõ các anh cảm thấy tôi đang ngăn cản đường phát tài của các anh, tôi cũng thành thật nói cho các anh biết, tôi làm như vậy cũng không phải là ngăn cản đường phát tài hay nâng đỡ các anh, tôi là chủ tịch thành phố Đông Bộ, tôi không thể vì đường phát tài của các anh mà không quan tâm đến đường sống của người khác.

- Các anh có thể nổi giận, thế nhưng đáng lý ra không phải là các anh nổi giận, chính là những người công nhân khổ sở giúp các anh làm việc mà không nhận được tiền công, những người cần tiền gấp lại không nhận được vào đúng thời điểm, đó chính là những người sẽ đi vào đường cụt. Các anh có bao giờ hỏi mình một câu, tiền công của công nhân đã được các anh giấu đi đâu rồi không?

Vương Tử Quân càng nói càng lớn tiếng, lúc này đám giám đốc công ty thật sự nổi giận với Vương Tử Quân, thế nhưng đối mặt với ánh mắt của chủ tịch Vương thì kẻ nào cũng phải cúi đầu.

Tất nhiên đám người bọn họ cảm thấy xấu hổ, thật sự không thể mở miệng nói gì hơn. Lúc này bọn họ đang cúi đầu, chợt giám đốc Lộ đứng đầu nói:

- Chủ tịch Vương, cho dù chúng tôi có sai, ngài cũng không thể...

- Tôi cung không thể cắt đứt hợp đồng như vậy được có phải không?

Vương Tử Quân cười tủm tỉm nhìn giám đốc Lộ, lúc này hắn đã biến từ một vị chủ tịch thành phố nổi giận đùng đùng thành gương mặt bình thường. Thế nhưng giám đốc Lộ nhìn gương mặt với nụ cười đầy lực tương tác của Vương Tử Quân lại khó thể nào cười nổi.

- Chủ tịch Vương, tôi không phải có ý đó, tôi nói là dù có chuyện gì thì chúng ta cũng có thể thương lượng.

Giám đốc Lộ dù gì cũng là giám đốc lâu năm, sau khi ổn định tâm thần thì dùng giọng giải thích nói.

Vương Tử Quân cười cười, hắn ngồi xuống ghế, uống một ngụm trà do Thái Nguyên Thương đưa đến, sau đó cười nói:

- Tôi cũng đã sớm cho các anh thương lượng, nhưng các anh cảm thấy liên hợp lại tôi sẽ cúi đầu, thế cho nên mới không chịu thương lượng. Nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải thương lượng với các anh làm gì cả.

- Thế giới này mạnh được yếu thua, chuyện gì muốn quyết định phải xem quyền lực nằm trong tay ai. Ví dụ như đám công nhân kia muốn có tiền lương, các anh sao không đi thương lượng với bọn họ? Khi bọn họ yêu cầu quyền lợi chính đáng của mình, sao các anh không đi thương lượng với bọn họ? Bây giờ các anh cảm thấy mình chịu uất ưc, các anh lại muốn thương lượng với tôi, tôi nói cho các anh biết, hai chữ thương lượng này cũng không phải đặc biệt dành riêng cho các anh.

Vương Tử Quân đặt ly trà xuống bàn rồi nói tiếp:

- Vừa rồi tôi đã nói lý với các anh, tất nhiên các anh hiểu rất rõ, nhưng lại không chịu phục. Lúc này tôi nói trắng ra, không cần tiếp tục đi đường vòng, khối chính quyền phổ biến hợp đồng lao động, thực tế cũng không có gì tổn thất với các anh, các anh phát tiền lương cho công nhân vào đúng tháng cũng là lẽ đương nhiên.

- Các anh không bỏ được chút lợi ích nhỏ, đó là vì các anh tự tin với mình, các anh tự tin vì mình có thể liên hợp lại. Các anh nghĩ rằng vì tiến độ của công trình mà một người chủ tịch như tôi sẽ phải cúi đầu, hơn nữa với đủ mọi áp lực đến từ mọi hướng thì tôi sẽ thỏa hiệp với các anh, có phải không?

- Ha ha, hôm nay tôi cũng nói thật với các anh, thủ đoạn của các anh thật sự có tác dụng, sau khi cá anh liên hợp bãi công thì có không ít lãnh đạo tìm đến tôi, có vài vị thường ủy nói tôi cần suy xét đến kỳ hạn công trình. Còn có vài vị lãnh đạo mở miệng chào hỏi, nói chung là tất cả gây ra cho tôi áp lực rất lớn.

Lỗ Thiên Hòa nghe thấy Vương Tử Quân nói những lời châm chọc như vậy thì khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn bây giờ có thể nói là không gì liên quan đến mình, tất nhiên chỉ nở nụ cười nhìn vào cuộc vui. Nhưng đám giám đốc công ty xây dựng lại thật sự không thể cười nổi, chủ tịch Vương đã ra tay, như vậy sẽ tuyệt đối không đơn giản thu hồi.

- Nhưng con người của tôi là như vậy, có cá tính cố chấp ương ngạnh như vậy, có người nói tôi lôi kéo không đi, đánh không chạy. Các anh không phải gây áp lực cho tôi sao? Vừa vặn phù hợp với tính tình của tôi, tôi thích đi lên dưới áp lực như vậy. Các anh không khởi công, tốt, địa phương khác còn rất nhiều công ty xây dựng, tôi hợp tác với bọn họ biết đâu còn làm tốt hơn cả các anh. Còn những ối quan hệ của các anh ở khắp nơi gây áp lực cho tôi, tôi cũng nói cho các anh biết, chút áp lực như vậy thì tôi không sợ. Các anh có thể tìm người, tôi cũng có thể tìm người, thậm chí là tìm người hùng mạnh hơn, đắc lực hơn những người mà các anh đã tìm đến. Chúng tôi mất đi vài hạng mục, thế nhưng ở thành phố Đông Bộ này vẫn còn rất nhiều hạng mục khác, tôi cũng không tin người các anh quen biết có thể bác bỏ tất cả, đây không phải là đắc tội với tôi sao? Nói một lời không khách khí, bọn họ cần gì phải làm như vậy?

- Hôm nay tôi nói rõ với các anh, cùng lắm thì tôi là một chủ tịch thành phố và mãi không được đề bạt, tôi sẽ ở lại Đông Bộ này công tác vài chục năm. Coi như tôi là người hao tổn rất lớn, nhưng nhóm xí nghiệp không tuân theo nguyên tắc pháp luật các anh đừng mơ mộng có bất kỳ công trình nào ở thành phố Đông Bộ khi tôi còn tại vị. Hơn nữa tôi sẽ dùng danh nghĩa của người đứng đầu khối chính quyền thành phố để báo cáo với tỉnh, sẽ đưa các công ty xây dựng sử dụng lao động trái pháp luật và trả lương công nhân không đúng thời điểm vào sổ đen, đến khi đó dù các anh có thần thông quảng đại thế nào, thì cũng xin lỗi, cũng chỉ có thể chạy ra tỉnh ngoài mà đào vàng, mà phát tài.

Vương Tử Quân lên tiếng làm cho đám lãnh đạo xí nghiệp nơi đây cúi đầu, bọn họ thật sự không ngờ chủ tịch Vương lại mạnh mẽ như vậy, lại đến đây nói những lời như vậy với bọn họ. Nhưng từng câu của Vương Tử Quân đều đánh vào đầu bọn họ, đều đập vào lòng bọn họ. Đặc biệt là câu nói Vương Tử Quân sẽ làm chủ tịch thành phố Đông Bộ vài chục năm, tuy bọn họ biết đó chỉ là câu đùa vui, thế nhưng nó cũng làm cho bọn họ cảm thấy đổ mồ hôi lạnh.

Chủ tịch Vương còn trẻ, những người trẻ tuổi đều có cá tính mạnh mẽ, rất kiên cường, cũng rất cố chấp. Nếu như mình đắc tội với người này, chỉ sợ sau này đừng hòng làm ăn gì.

Nếu so với những tổn thất về sau thì rõ ràng chuyện phát lương cho công nhân chỉ là quá nhỏ nhặt, nếu như vì nó mà chọc giận Vương Tử Quân thì thật sự bỏ qua dưa hấu để nhặt lấy hạt dưa.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt đám lãnh đạo xí nghiệp chợt biến đổi, thế là hắn biết sách lược của mình đã đạt được những hiệu quả không thể nào tốt hơn. Đám người kia bình thường nhìn qua thì tươi cười hớn hở, nhưng khi liên quan đến lợi ích của mình thì nhanh chóng hiện nguyên hình, sẽ nhe răng há miệng về phía anh. Nếu muốn làm cho đám người này nghe lời, biện pháp duy nhất là đánh cho thật đau, đánh càng đau thì bọn họ sẽ càng chịu nghe lời.

Vương Tử Quân thầm mắng một câu "loại đê tiện", sau đó hắn cười nói:

- Hôm nay cũng không có người ngoài, cho nên tôi nói ngắn gọn và đơn giản thôi. Coi như tôi đã nói xong, nói thêm mọi người sẽ cảm thấy rác tai, giám đốc Lỗ còn chờ bữa tiệc đón gió tẩy trần của tôi, nếu tiếp tục nói nhảm thì giám đốc Lỗ cũng đói bụng.

- Ha ha, chủ tịch Vương cứ nói đùa, bụng tôi cũng không quý giá như vậy.

Lỗ Thiên Hòa nhìn thấy Vương Tử Quân thay đổi thủ đoạn như chong chóng, trong lòng càng thêm bội phục vụ chủ tịch trẻ tuổi này. Thế là lúc này lão nói chuyện càng hạ thấp chính mình hơn vài phần.

Vương Tử Quân khoát tay chặn lại nói:

- Giám đốc Lỗ ngài nói như vậy nhưng tôi là một chủ nhân, cũng không đứng diễn thuyết để khách đói bụng được. Tôi đã nói xong, mọi người có thể đi.

- Các vị ở trong thành phố Đông Bộ thì cần phải dựa theo quy củ, đó là con đường phát tài của các anh, tôi là chủ tịch thành phố, chúng ta sẽ cùng nhau hợp tác, cùng chung thắng lợi. Nói thế này cho gọn, chúng ta cùng hợp tác vì một ngày mai tươi đẹp.

Vương Tử Quân vừa nói vừa cười:

- Tôi đã nói quá rõ ràng với mọi người rồi, mọi người nghe xong có lẽ thấy nó tầm thường vậy thì cứ làm theo ý mình, để xem không làm theo quy củ thì có hậu quả gì. Các vị đều là người có chút bản lĩnh, nhưng tôi thiện ý nhắc nhở mọi người một câu, muốn chơi tôi thì các người còn chưa có đủ tư cách.

Vương Tử Quân nói không quá lớn nhưng cực kỳ khí phách, cực kỳ có lực. Thái Nguyên Thương ngồi bên cạnh giật mình trừng mắt nhìn Vương Tử Quân, hắn thật sự không tin những lời như vậy có thể phát ra từ trong miệng một vị chủ tịch gần đây văn vẻ nhã nhặn như Vương Tử Quân.

Đám lãnh đạo công ty xây dựng vốn đã bị những lời của Vương Tử Quân làm cho đỏ mặt tía tai, bây giờ nghe những lời cảnh cáo giống như châm cứu của chủ tịch Vương mà lạnh cả cột sống, bầu không khí rơi vào trầm mặc.

Không thể chơi được, thật sự là bọn họ không thể chơi được, cho dù bọn họ có thể tiếp tục tìm người gây áp lực với Vương Tử Quân, nhưng đối với một người căn bản không sợ hãi áp lực như Vương Tử Quân thì được gì? Nếu người kia một khi cho ra quyết tâm, chỉ sợ người sau lưng mình cũng chỉ có thể thu tay, mà bọn họ chẳng lẽ không thể tiếp tục sống ở thành phố Đông Bộ?

Thật sự không chơi được, đám người bọn họ thật sự không chơi được. Khi thấy Vương Tử Quân đứng lên xoay người bỏ đi thì nhóm người giám đốc Lộ chợt đứng lên nói:

- Chủ tịch Vương, chúng tôi rõ ràng có ánh mắt hạn hẹp ở sự kiện này, kính xin chủ tịch cho chúng tôi một cơ hội, chúng tôi sẽ tình nguyện làm theo quy củ của anh.

- Không phải dựa theo quy củ của tôi, mà làm làm việc theo nếp, kinh doanh thành tín.

Vương Tử Quân cười cười với anh Lộ, lại dùng giọng tràn đầy tự tin nói.

...

- Tiểu tử cậu nói gì? Nói lại lần nữa xem?

Lưu Chí Bân nhìn tên thanh niên hơn hai mươi trước mặt, vẻ mặt chợt lộ ra chút dữ tợn.

- Nếu anh đã không nghe rõ ràng, tôi sẽ nói lại một lần nữa. Vì công ty Lập Phong các anh làm trái với hợp đồng, vì vậy phòng giáo dục chúng tôi cắt hợp đồng xây dựng trường học với công ty các anh.

Tên thanh niên kia rõ ràng là nghé con không sợ cọp, hắn nhìn thoáng qua Lưu Chí Bân, sau đó dung giọng nghiêm trang nói:

- Hôm nay thời tiết hơi nóng, mời anh đứng cách xa tôi một chút.

- Mày...

Lưu Chí Bân dùng ánh mắt hung hăng nhìn tên nhân viên công tác kia, hận không thể tiến lên đấm vào mặt đối phương một cái. Nhưng hắn thật sự không dám thực hiện, vì tên thanh niên kia tuy chỉ là một nhân viên công tác bình thường nhưng dù sao cũng là công chức, đối phương lại đại biểu cho phòng giáo dục thành phố. Nếu bây giờ hắn ra tay đánh đối phương, chỉ sợ sẽ có nhiều di chứng, sẽ phải chịu nhiều trách nhiệm.

Nhưng nếu cứ để yên như vậy thì thật sự khó chịu, khi hắn đang cảm thấy khó xử thì chợt nghe thấy Lưu Siêu Cử ngồi phía sau hô lên:

- Chí Bân, còn không mau cút ra, đã mất mặt như vậy rồi còn ngại chưa đủ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.