Du Giang Vĩ có thể thấy được chuyện này có lẽ là do vị trưởng phòng
tổ chức bên kia đang cố ý làm khó bí thư Vương. Những chuyện này chỉ là
nhỏ nhặt thế nhưng lại tạo nên ấn tượng xấu trong ủy ban tư pháp, càng
đả kích uy tín của bí thư Vương.
Nhưng Du Giang Vĩ hiểu mà
căn bản không có biện pháp nào khác. Phòng tổ chức thẩm tra cán bộ nếu
nói anh không có vấn đề thì chỉ là một lời ra khỏi miệng, nhưng nếu muốn tìm ra vài vấn đề nhỏ, cũng không phải là chuyện gì khó, dù anh tiến
lên thúc giục thì kết quả chỉ có thể là muối mặt mà thôi.
- Chủ nhiệm Vu, tôi không nghe được tin tức gì, thế nào, có phải trong đơn vị có chuyện gì không?
Du Giang Vĩ hỏi làm cho Vu Trường Long căn bản cảm thấy khó trả lời, hắn cười ha hả nói:
- Cũng không có chuyện gì lớn, thật ra...À, ai đang ở trong phòng bí
thư Vương vậy? Tôi có chuyện cần báo cáo với bí thư Vương.
- Bí thư Thường Quốc đang ở trong phòng của bí thư Vương.
Du Giang Vĩ thấy Vu Trường Long thay đổi chủ đề thì cũng cười nói.
Khi hai người trò chuyện với nhau, lúc này cửa phòng làm việc của Vương Tử Quân chợt mở ra, hai người Du Giang Vĩ nhanh chóng tiến lên.
Phùng Thường Quốc bình tĩnh rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân,
lúc này nhân sự của ủy ban tư pháp căn bản không được phòng tổ chức bên
kia thông qua, điều này làm cho hắn cảm thấy áp lực rất lớn. Tuy Vương
Tử Quân bên kia không hỏi, thế nhưng hắn biết bí thư Vương luôn chú ý
đến điều này. Tuy nguyên nhân chủ yếu không phải là từ mình, thế nhưng
cũng khó tránh khỏi tình huống gây ấn tượng không tốt với bí thư Vương.
"Long Điền Hỉ, anh cũng không chịu nhanh tay cho một chút sao?"
Phùng Thường Quốc thầm mắng phó phòng tổ chức Long Điền Hỉ một câu,
nhưng hắn cũng hiểu chuyện này căn bản khong phải tại Long Điền Hỉ. Dù
sao thì người quyết định cũng không phải là Long Điền Hỉ, mà là Lục
Trạch Lương.
Người sáng suốt đều biết đây là trưởng phòng Lục và bí thư Vương đang phân tranh cao thấp với nhau, nhưng những người
còn chưa nhận được văn kiện đề bạt lại tuyệt đối khong dám ném bất mãn
lên người Vương Tử Quân.
Như vậy một trợ thủ như Phùng Thường Quốc sẽ rơi vào trạng thái bị động.
Trong quan trường có đôi khi kỳ quái như vậy, dù mọi người đều biết
trách nhiệm không phải của anh, thế nhưng đại đa số mọi người đều trách
cứ anh.
Phùng Thường Quốc không phải là lần đầu tiên thấy
những chuyện như thế này, cũng không phải là lần đầu tiên có kinh nghiệm như vậy. Hắn hít vào một hơi thật sâu, rời khỏi phòng làm việc của bí
thư Vương. Hắn đi ra hành lang gặp Vu Trường Long đang cười tươi hớn hở, hắn chỉ khẽ gật đầu với Vu Trường Long, sau đó trang nghiêm bước đi.
Phùng Thường Quốc quay lại phòng làm việc của mình, hắn suy tư mãi,
cuối cùng bấm số điện thoại quen thuộc. Chủ nhân của số điện thoại kia
rất nể mặt Phùng Thường Quốc, chỉ vang lên một tiếng chuông đã nghe máy.
- Ha ha, trưởng phòng Long, tôi là Phùng Thường Quốc.
Tuy không phải ở cùng một văn phòng thế nhưng lại cùng một khu vực,
thân phận hai bên không khác biệt quá lớn, hai bên cũng không tồn tại
xung đột lợi ích trực tiếp, thế cho nên quan hệ giữa Phùng Thường Quốc
và Long Điền Hỉ cũng không quá tệ.
Long Điền Hỉ hiểu rõ Phùng Thường Quốc gọi điện thoại cho mình là vì điều gì, hắn cười ha hả vài
tiếng, sau đó trầm giọng nói:
- Anh Phùng, những chuyện này tôi
biết rõ áp lực của anh là rất lớn, thế nhưng anh làm khó tôi cũng vô
dụng. Có một chút việc anh cũng biết rồi đấy, tôi thật sự căn bản không
dám lập hồ sơ các vị cán bộ cấp cục trong đơn vị của anh. Nếu như tôi ký xuống, biết đâu ngày mai sẽ bị đẩy vào vị trí ăn không ngồi rồi.
Dù biết Long Điền Hỉ nói sự thật thế nhưng lại quá trực tiếp, điều này
không khỏi làm cho Phùng Thường Quốc cảm thấy mất vui. Nhưng hắn là
người cần cầu xin người ta làm việc cho mình, vì vậy không khỏi hạ thấp
tư thái nói:
- Anh Long, vậy anh chỉ điểm cho tôi một chút, anh
em chúng ta cùng nhau cố gắng, để xem có thể giải quyết viên mãn sự việc hay không.
- Giải quyết viên mãn sao? Anh cũng không phải
không biết lãnh đạo bên này và bên kia có quan hệ thế nào, đừng nghĩ hai người bọn họ nói cười vui vẻ với nhau mà lầm, thật ra thì trong lòng
bọn họ nghĩ cái gì ai cũng biết.
- Theo ý của anh thì chuyện này không thể xử lý theo luật sao?
Phùng Thường Quốc tuy gọi điện thoại không nắm hy vọng quá cao, thế
nhưng sau khi nghe Long Điền Hỉ nói như vậy thì trong lòng có chút thất
lạc.
Long Điền Hỉ biết rõ cảm nhận của Phùng Thường Quốc, tuy sự kiện này cũng gây ra áp lực không nhỏ với hắn, thế nhưng hắn là
người được phân công quản lý, bây giờ xử lý chưa xong, tất nhiên Vương
Tử Quân sẽ có ý kiến với hắn.
Long Điền Hỉ là phó phòng tổ
chức, tuy Vương Tử Quân lúc này không làm gì được hắn, thế nhưng về sau
này khi phân công đề bạt, Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy sẽ phát huy tác dụng mấu chốt, đối phương không nói lời hữu ích cho anh, như vậy
xem như anh mất đi một lá phiếu.
- Anh Phùng, nói thật lòng
thì tôi cũng rất muốn giải quyết thỏa đáng cho anh, nhưng bây giờ thần
tiên đánh nhau người phàm gặp nạn, chúng ta có biện pháp nào sao? Thôi
thì đi một bước tính một bước.
Long Điền Hỉ thở dài một hơi rồi nói tiếp:
- Tôi đây còn có chút việc, sau này tiếp tục trò chuyện.
Phùng Thường Quốc nghe những âm thanh tút tút trong điện thoại mà lập
tức nổi giân điên cả người, hắn đập mạnh điện thoại xuống, trong miệng
càng mắng Long Điền Hỉ là kẻ dối trá. Anh làm như vậy thì hay lắm, còn
tôi thì sao? Không phải có nhiều người đang nhìn chằm chằm vào tôi à?
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Phùng Thường Quốc dù tức giận nhưng vẫn trầm giọng nói:
- Vào đi.
Cửa được đẩy ra, phó chủ nhiệm ban chính trị đi vào trong phòng.
Điền Tiểu Minh cầm một văn kiện trong tay nói:
- Bí thư Phùng, đây là tổng kết công tác nửa năm qua, mời anh xem.
Phùng Thường Quốc nhìn vẻ mặt cung kính của Điền Tiểu Minh, trong lòng
càng thêm bức bối. Hắn biết rõ Điền Tiểu Minh đến phòng làm việc của
mình làm gì, nhưng hắn có thể nói gì với đối phương đây? Chẳng lẽ nói
anh còn phải chờ phòng tổ chức bên kia thẩm tra xong mới có văn kiện
sao?
- Đặt đây cho tôi xem, vừa rồi bí thư Vương có sắp xếp một chuyện, tôi còn phải đi đến cục công an tỉnh một chuyến.
Phùng Thường Quốc nói rồi cầm lấy cặp trên bàn định đi ra ngoài. Hắn
đột nhiên rời đi làm cho Điền Tiểu Minh tỏ ra thất vọng, nhưng Điền Tiểu Minh chỉ có thể thất vọng mà không dám nói lời gì khác.
Phùng Thường Quốc ngồi lên xe rời khỏi văn phòng ủy ban tư pháp mà cảm
thấy rất khó hiểu, hắn là một phó bí thư ủy ban tư pháp nhưng lại bị cấp dưới ép cho rơi vào hoàn cảnh này, đúng là chuyện lạ. Nhưng hắn có thể
làm gì được? Bây giờ hai vị thường ủy tỉnh ủy đấu tranh với nhau, hắn là một tiểu nhân vật thì làm được cái quái gì?
Dù sao trời sập
thì người trên cao sẽ đẩy, các anh thích làm gì thì làm. Phùng Thường
Quốc đưa mắt nhìn về phía tòa nhà bốn tầng trong khu tỉnh ủy, sau đó
thầm nói.