“Giám đốc Lục bị cảnh sát đưa đi? Đây là có chuyện gì?”
Trong đầu Đổng Quốc Khánh lóe lên nhiều ý nghĩ, hắn trầm ngâm giây lát rồi mới nói:
- Hà tiểu thư đừng vội, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô chậm rãi nói tôi xem.
Đổng Quốc Khánh nghe rõ những lời của Hà Nhã Mật mà hai hàng chân mày chợt nhíu lại, hắn dù thế nào cũng không ngờ sự việc lại trở nên như vậy.
- Hà tiểu thư, chuyện này tôi sẽ xử lý, cô cứ yên tâm, chỉ cần Lục tiên sinh không có vấn đề, tôi đảm bảo sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Đổng Quốc Khánh nói xong cũng không quan tâm Hà Nhã Mật bên kia còn có gì muốn nói, hắn nhanh chóng cúp điện thoại. Hắn ngồi dựa lưng lên ghế, nhanh chóng rơi vào trầm ngâm. Nói thật, hắn thấy rất sảng khoái vì công an đưa Lục Hữu Đại về đồn, hắn nghĩ đến phản ứng của đối phương vào ngày hôm nay với mình, thế là cảm thấy rất tức giận.
Nhưng đưa nhà đầu tư đi điều tra, đây là một sự kiện có thể gây sóng lớn, có thể nói là gây ảnh hưởng rất lớn đến công tác kêu gọi đầu tư của thành phố Đông Bộ. Tuy không hỏi ai thế nhưng hắn dựa vào trực giác của mình mà cảm thấy trong sự kiện này sẽ không thiếu tung tích của Vương Tử Quân. Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn chợt có một ý kiến hay. Ngồi trên núi xem hổ đấu nhau, dù có kết quả gì thì Vương Tử Quân cũng khốn khổ khốn nạn, lãnh đạo tỉnh sẽ trách cứ, Đổng Quốc Khánh chỉ chịu chút trách nhiệm mà thôi.
Đổng Quốc Khánh đã có quyết đoán, hắn thoải mái xem văn kiện trên bàn làm việc. Nhưng hắn không ý thức được khi cho ra quyết đoán với sự kiện này thì trong lòng hắn thật sự sinh ra ý nghĩ sợ hãi với trợ thủ của mình.
Bí thư Đổng không mở miệng thì xem như Lục Hữu Đại mất đi cọc cứu mạng ở thành phố Đông Bộ, cũng may hắn là người có kinh nghiệm đầu tư nhiều năm, cũng không quá sốt ruột mà khá trấn định. Sự trấn định của hắn không phải không có nguyên nhân, vì hắn thấy mình căn bản là thần tài của đám quan viên địa phương, nhất định sẽ có người dùng tốc độ nhanh nhất đưa mình ra ngoài, thậm chí còn mở tiệc chiêu đãi và nói lời an ủi là khác.
- Lục tiên sinh, mời anh ngồi, bây giờ chúng tôi hỏi cung ngài theo quy định, mong ngài phối hợp.
Vẫn là vị cảnh sát trẻ tuổi kia, nhưng lúc này vẻ mặt hắn rất nghiêm túc.
Thế nhưng vẻ nghiêm túc của hắn rơi vào trong mắt Lục Hữu Đại thì lại biến thành biểu hiện miệng hùm gan sứa. Lục Hữu Đại dựa lưng ra sau ghế, hai mắt khẽ híp lại. Dù đây là chiếc ghế đẩu bình thường nhưng hắn lại sinh ra cảm giác giống như chiếc ghế lãnh đạo của mình.
- Vừa rồi đi vội không mang theo thuốc, có thể cho tôi một điếu không?
Lục Hữu Đại dùng ánh mắt cợt nhả nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, giọng nói đầy trêu chọc.
Vẻ mặt tên cảnh sát chợt biến đổi, nhưng vị cảnh sát lớn hơn chục tuổi ở bên cạnh lại khẽ vỗ vỗ vai hắn, sau đó lấy thuốc ra đưa cho Lục Hữu Đại.
- Hồng Mai, đây là thuốc quái quỷ gì? Tôi bình thường đều hút xì gà hoặc loại thuốc đặc biệt, thật xin lỗi, loại này không hợp khẩu vị của tôi, các người giữ lại mà hút.
Lục Hữu Đại nói rồi ném thuốc trở về.
Lục Hữu Đại đưa mắt đánh giá căn phòng, bên trong có ba người, bọn họ đều đứng thẳng cực kỳ nghiêm túc, ánh mắt nhìn về phía trước như gia tăng cảm giác uy hiếp. Cảm giác uy hiếp của đám cảnh sát đem đến làm cho Lục Hữu Đại thiếu chút nữa cho rằng mình là kẻ có tội, dù là bất kỳ kẻ nào ở trường hợp này, dưới trạng thái này, nói chung đều sinh ra cảm giác chịu tội.
Lục Hữu Đại chợt cảm thấy đám người trong phòng có thái độ hung hăng với mình, hắn cũng biết tên cảnh sát trung niên ngồi ở vị trí trung tâm là người đứng đầu, người này có trán hói trắng sáng nhưng ánh mắt nhìn người khác lại có đầy ý nghĩa ẩn giấu.
Khi tên cảnh sát trung niên đưa thuốc đến thì Lục Hữu Đại dùng ánh mắt trấn tĩnh nhìn vào đối phương, sau đó ném thuốc về không chút khách khí. Hắn cho ra hành vi khiêu khích như vậy nhưng đối phương căn bản không tức giận, điều này làm cho hắn sinh ra cảm giác: Tên cảnh sát kia rõ ràng là phá án lão luyện. Nhìn vào tên cảnh sát đầu hói mà hắn sinh ra cảm giác: Tên này nhất định rất mạnh mẽ sắc bén, nhất định sẽ có rất nhiều biện pháp xử lý vấn đề.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lục Hữu Đại, tên cảnh sát trung niên nhận lại điếu thuốc mà không quá quan tâm đến vấn đề khác, hắn dùng giọng bình tĩnh và có vài phần uy nghiêm nói:
- Lúc tiên sinh nếu đã nói như vậy thì tôi cũng chỉ có thể xin lỗi mà thôi, hy vọng anh nhìn rõ tình thế vào lúc này, không nên có tâm lý may mắn, cố gắng hỗ trợ chúng tôi điều tra cho tốt.
- Thuần túy chỉ là những lời nói vô căn cứ, căn bản là người ta ăn nói lung tung, tôi bị người ta hãm hại mà thôi.
Lục Hữu Đại nhịp nhịp chân, giống như một tên côn đồ Hongkong bị cảnh sát bắt giữ trong phim ảnh.
- Phải vậy không? Một người vu oan anh thì có thể tin được, nhưng đây là mười người cùng cho ra khẩu cung về sự việc tối qua, có nhiều người như vậy vu oan anh sao?
Tên cảnh sát trẻ tuổi vừa nói vừa vỗ tay xuống bàn, lại đẩy vài bản khẩu cung đến trước mặt Lục Hữu Đại.
Lục Hữu Đại nhìn những bản khẩu cung trước mặt, gương mặt không chút bối rối:
- Những chuyện này tôi thấy căn bản không cần nói nhiều, chuyện gì cũng có thể thương lượng được, đến khi lãnh đạo các anh đến đây thì chỉ còn là chuyện nhỏ mà thôi, cần gì phải tỏ ra tích cực như vậy?
- Lục Hữu Đại tiên sinh, tôi trịnh trọng nhắc nhở anh một chút, pháp luật không phải là trò đùa, nếu như anh vẫn giữ thái độ như vậy, chúng tôi sẽ không tiếp tục hỏi cung anh nữa. Những chứng cứ này hoàn toàn có thể chứng minh anh quấy rối tình dục với Trương Tiểu Hoa.
Tên cảnh sát vỗ mạnh tay lên mặt bàn rồi dùng giọng nghiêm nghị nói.
- Ơi, cậu đừng kích động, nóng giận ảnh hưởng đến sức khỏe. Thế này đi, đợi sự việc lần này qua đi, tôi sẽ tìm cho cậu một cô gái xinh đẹp để giảm nhiệt. Tối qua tôi thật sự đã làm như những gì mà cậu vừa nói, tôi muốn kéo cô gái kia đi qua đêm, cậu có thể làm gì được tôi chứ?
Tên cảnh sát trẻ tuổi nở nụ cười, hắn đưa mắt nhìn một đồng sự đứng cách đó không xa rồi thản nhiên nói:
- Lục tiên sinh, tôi thừa nhận mình không thể làm gì anh, thế nhưng tôi tin tưởng pháp luật sẽ không quan tâm đến thân phận của anh.
- Tôi thật sự mỏi mắt mong chờ.
Lục Hữu Đại cũng không thèm quan tâm, hắn cười rồi dùng giọng mỉa mai nói.
- Nếu Lục tiên sinh đã thừa nhận thì mời ký tên.
Tên cảnh sát trung niên mở miệng, sau đó cầm bản ghi chép lên. Đúng lúc này cửa mở ra, một vài người ăn mặc theo kiểu phóng viên tiến vào.
- Lục tiên sinh, ngài là nhân viên công tác cao cấp của tập đoàn Thần Hà, xin hỏi khi ngài quấy rối cô gái kia, có những người nào khác đi theo bên cạnh không?
- Lục tiên sinh, ngài cảm thấy mình có phải gánh chịu chế tài của pháp luật với hành vi quấy rối cô gái kia không?
- Lục tiên sinh...
Lục Hữu Đại nhìn đám phóng viên cầm micro mà ngây cả người, khi hắn còn đang chưa kịp phản ứng thì tên cảnh sát trẻ tuổi ra mặt chặn lại:
- Các vị đồng chí phóng viên, bây giờ chúng tôi đang phá án, tạm thời không tiếp nhận phỏng vấn, mong mọi người phối hợp.
Lục Hữu Đại nghe lời nói không chút thành ý của tên cảnh sát trẻ tuổi, hắn chợt ngây ngốc. Hắn mơ hồ cảm thấy đám phóng viên chạy đến như thám tử này giống như được hẹn từ trước, bọn họ đặc biệt chạy đến đây để đào móc chuyện liên quan đến mình.
Nếu so sánh với Lục Hữu Đại thì Trình Gia Hòa lại càng vênh váo tự đắc hơn, hắn đối mặt với lãnh đạo phụ trách công tác kêu gọi đầu tư của tỉnh và tỏ ra giận dữ khó thể kiềm chế:
- Thư ký trưởng Lưu, anh và bố tôi có liên hệ nhiều lần, bố tôi luôn cho rằng ngài là một người bạn có thể tín nhiệm, dựa theo lễ tiết thì tôi còn phải gọi ngài một tiếng chú. Bây giờ thì thế nào, bố tôi muốn đầu tư ở tỉnh Sơn Nam, nhưng thư ký trưởng Lưu, anh xem bây giờ như thế nào? Hoàn cảnh đầu tư ở thành phố Đông Bộ thật sự làm cho người ta phải sợ hãi.
- Lục Hữu Đại là nhân viên lâu năm của tập đoàn Thần Hà, công tác không thể thay thế được, sinh hoạt cá nhân cũng rất nguyên tắc. Anh ấy bị người ta đánh cho một trận, bây giờ còn bị đưa đến đồn công an phối hợp điều tra, đây là thành ý của quý tỉnh sao? Đúng là quá thất vọng rồi.
Thư ký trưởng Lưu là người không cao, thể trọng lại vượt chỉ tiêu, lúc này nghe thấy lời nói tức giận của tổng giám đốc Trình thì trong lòng thầm kêu khổ. Những năm nay kẻ có tiền luôn lớn lối, vất vả lắm mới kéo bọn họ đến tỉnh Sơn Nam, sao giữa đường lại phát sinh vấn đề như thế này?
Chủ tịch Vương không phải đã dùng giọng sắt son nói sẽ xử lý thích đáng chuyện này sao? Thế nào lại có chuyện này, tại sao sự việc lại xảy ra như vậy? Nghĩ đến gương mặt khó coi của chủ tịch Lý, thư ký trưởng Lưu cảm thấy mình như làm việc khổ sai.
Nhưng dù Thư ký trưởng Lưu có khổ ở thế nào cũng vẫn phải cố gắng xử lý cho tốt, hạng mục lần này được tỉnh coi là trọng điểm, nếu bị hư hại thì chủ tịch Lý cũng không biết ăn nói với lãnh đạo tỉnh như thế nào. Hắn thầm oán trách Vương Tử Quân, đồng thời mở miệng dùng giọng làm lành nói với Trình Gia Hòa:
- Tổng giám đốc Trình, chuyện này nhất định chỉ là hiểu lầm, nếu náo loạn thì sẽ sinh ra ản hưởng mặt trái với hình tượng của công ty. Cậu yên tâm, chúng tôi công tác dựa theo nguyên tắc, sự việc sẽ nhanh chóng được giải quyết mà thôi, cậu thấy sao?
Trình Gia Hòa nghe thấy như vậy thì cười lên ha hả, sau đó dùng giọng chế nhạo nói:
- Ngài nói thật sự quá dễ dàng linh hoạt, nếu như ngay cả vấn đề an toan tối thiểu mà cũng không đảm bảo được, chúng tôi sao có thể an tâm đầu tư chứ?
Trình Gia Hòa vừa nói vừa lấy từ trong cặp ra một phần thư mời:
- Thư ký trưởng Lưu, đây là thư mời của thành phố Thường Nhạc ở tỉnh bạn gửi đến, theo ý của chúng tôi thì nên đến thành phố Thường Nhạc khảo sát thì hay hơn, chẳng qua bố tôi nhớ tình bạn cũ, thế nên mới đến tỉnh Sơn Nam.
- Ông tổ ngoại của Trình tiên sinh là người tỉnh Sơn Nam, Trình tiên sinh cũng xem như người quê Sơn Nam, chúng tôi thật sự rất cảm động vì tình cảm của Trình tiên sinh với quê hương.
Thư ký trưởng Lưu nhấp một ngụm trà rồi bắt đầu kéo bố của Trình Gia Hòa ra ngoài.
- Đúng vậy, suy xét đến cảm tình của bố tôi, thế cho nên chúng tôi mới đầu tư hạng mục ở nơi này. Xem ra chúng tôi suy nghĩ quá ngây thơ rồi, thế này đi, thư ký trưởng Lưu, các anh thả giám đốc Lục ra, chúng tôi rời khỏi tỉnh Sơn Nam, coi như không có vấn đề gì xảy ra.
- Tổng giám đốc Trình, làm gì phải như vậy. Thế này nhé, tôi sẽ cho người thành phố Đông Bộ thả giám đốc Trình, lại để cho người thành phố Đông Bộ tận tình địa chủ. Chúng ta vừa dùng cơm vừa nói chuyện, giải trừ tất cả hiểu lầm lần này, cậu thấy sao?
Thư ký trưởng Lưu trước kia công tác ở địa phương là một người nổi tiếng khéo ăn nói, bây giờ tất nhiên sẽ càng phát huy tốt sở trường của mình.
Trình Gia Hòa cười lạnh một tiếng, thương trường như chiến trường, hắn là người có kinh nghiệm kinh doanh nhiều năm, bây giờ mẫn cảm ý thức được đối phương đã nằm dưới đao của mình. Đây chính là thời cơ ép giá tốt nhất, càng vào thời điểm này phải càng làm cho tình huống thêm căng thẳng mới được.
- Thư ký trưởng Lưu, tôi xin khắc ghi ý tốt của anh, mở chuông cần tìm người buộc chuông, tôi cảm thấy mấu chốt của sự việc nằm trên người chủ tịch Vương, như vậy anh ấy ra mặt là thỏa đáng hơn cả.
Thư ký trưởng Lưu thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ nhiệm vụ của tôi chỉ là giữ chân các người ở lại mà thôi, chỉ cần ông đây có thể quay về báo cáo công tác, ai ở lại hốt cứt cũng được. Thế là hắn dùng giọng sảng khoái nói:
- Cháu cứ yên tâm, chuyện này chú sẽ báo lên lãnh đạo tỉnh, chú tin lãnh đạo tỉnh sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của cháu.
Sau khi đàm phán xong tất cả thì Trình Gia Hòa từ chối lời mời dùng cơm tối của thư ký trưởng Lưu. Trình Gia Hòa nhìn Thư ký trưởng Lưu rời khỏi khách sạn Đông Bộ, nụ cười trên mặt càng sáng lạn thêm vài phần.
- Thưa giám đốc Trình, giám đốc Lục vẫn chưa về.
Hà Nhã Mật từ một gian phòng khác đi đến, nàng dùng giọng lo lắng báo cáo với Trình Gia Hòa.
Trình Gia Hòa nhìn gương mặt thấp thỏm lo âu của Hà Nhã Mật, hắn vung tay lên dùng giọng tràn đầy phong độ nói:
- Không cần xen vào, tất cả không phải có tôi sao?
Hà Nhã Mật nhìn bộ dạng nắm chắc tất cả của Trình Gia Hòa, nàng cũng thở dài một hơi. Khi nàng định rời khỏi phòng thì Trình Gia Hòa lại nói tiếp:
- Chờ mà xem, muộn nhất là ngày mai tên chủ tịch Vương làm ra chuyện này sẽ phải đến đây cầu cạnh chúng ta. Thế này đi, cô thu dọn đồ đạc, chúng ta đổi địa phương.
Trình Gia Hòa nhìn ánh tà dương như máu ngoài cửa sổ, hắn khẽ lẩm bẩm:
- Mai là ngày tốt lành.
Kih Trình Gia Hòa đang nhìn ánh tà dương bên ngoài, trong khu văn phòng thị ủy Đông Bộ, bí thư thị ủy Đổng Quốc Khánh cũng đang đưa mắt nhìn hoàng hôn. Nhưng hắn không tán thưởng bầu không khí hôm nay, chỉ là nghĩ đến một cuộc điện thoại của chủ tịch Lý trên tỉnh.
Lãnh đạo tỉnh đã nghiên cứu và điều động Vương Tử Quân phụ trách hạng mục mỏ khoáng, Đổng Quốc Khánh nhiều lần suy xét về câu nói này của lãnh đạo tỉnh, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười nhạt.
Hắn biết rõ tỉnh đã cho ra định vị với hạng mục này, đó là nhất định phải khởi công xây dựng. Bây giờ Vương Tử Quân và người của tập đoàn Thần Hà náo loạn với nhau, sợ rằng sự việc sẽ làm cho chủ tịch Vương luống cuống tay chân.
Vương Tử Quân nay cũng nên có lúc mất mặt, Đổng Quốc Khánh nghĩ đến tên đối thủ mà chưa từng nếm qua chút thiệt thòi của mình, thật sự sinh ra cảm giác căm hận ngứa răng.