Sau khi Lâm
Trường Công sắp xếp xong tất cả thì lại xuất hiện bên cạnh Đường Cảnh
Ung, lúc này Đường Cảnh Ung vừa mới thu dọn xong mọi thứ trong phòng,
đang cười nói chuyện phiếm với thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ.
Quan Vĩnh Hạ là thư ký trưởng chuyên phục vụ cho bí thư Hào Nhất Phong,
thế nhưng hắn là thư ký trưởng đại quản gia của tỉnh ủy cũng nên phục vụ cho Đường Cảnh Ung, dù sao thì Đường Cảnh Ung cũng là phó bí thư tỉnh
ủy.
- Bí thư Đường, thư ký trưởng Quan.
Sau khi bắt chuyện với hai vị lãnh đạo, Lâm Trường Công quy củ đứng sang bên cạnh.
- Bí thư Trường Công, nơi này anh làm chủ, anh đứng như vậy rõ ràng nói chúng tôi là khách lấn chủ.
Đường Cảnh Ung phất tay với Lâm Trường Công, tỏ ý cho hắn ngồi xuống.
Lâm Trường Công ngồi bên phải Đường Cảnh Ung, hắn cười nói:
- Lần này bí thư Đường và thư ký trưởng Quan có thể tranh thủ thời gian
đến trợ trận cho thành phố Tam Hồ, điều này làm cho cả thành phố Tam Hồ
thấy rất cảm động. Có sự coi trọng của thượng cấp, chúng tôi có quyết
tâm và đủ nhiệt tình để có thể làm tốt công tác của mình.
- Bí thư Trường Công, có câu xe lửa chạy nhanh là nhờ đầu tàu, thành phố Tam Hồ có được thành tích chói sáng như hôm nay, đó là nhờ cán bộ thành phố Tam Hồ cùng nhau sáng tạo ra. Thành tích là của anh sẽ là của anh,
cũng không thể đẩy lên người chúng tôi được, như vậy là mua danh chuộc
tiếng.
Đường Cảnh Ung khẽ khoát tay chặn lời Lâm Trường Công rồi cười tủm tỉm nói.
- Bí thư Đường nói đúng, thành tích của các anh thì tỉnh ủy đều nhìn
thấy rõ ràng. Bí thư Trường Công, hạng mục lần này của các anh rất tốt,
bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch thật sự rất tán thưởng.
Quan Vĩnh Hạ nói đến đây thì khẽ nói:
- Thần Huy vốn là một nhãn hiệu nổi tiếng trong nước, sau này hai nhà
các anh cùng nhau liên hợp, cố gắng tạo nên một điểm sáng cho tỉnh Sơn
Nam.
Ba người nói chuyện với nhau, đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Mã Hồ Bình đi vào trong phòng.
Khi thấy Mã Hồ Bình thì Lâm Trường Công hiểu ngay có chuyện gì xảy ra, hắn cười nói với Đường Cảnh Ung và Quan Vĩnh Hạ:
- Bí thư Đường, thư ký trưởng Quan, tiệc rượu chiêu đãi đã chuẩn bị xong.
Đường Cảnh Ung và Quan Vĩnh Hạ càng là người có nhiều kinh nghiệm ở
phương diện này, tất nhiên hiểu Lâm Trường Công có ý gì. Hai người đưa
mắt nhìn nhau, sau đó Đường Cảnh Ung là người đứng lên trước tiên.
Quan Vĩnh Hạ đi theo sau lưng Đường Cảnh Ung, khi hắn rời khỏi phòng thì thấy thư ký Tiểu Lý đang chờ. Hắn giảm bước tiến, chợt nghe thư ký Tiểu Lý nói:
- Thư ký trưởng Quan, vừa rồi chủ nhiệm Lý đi theo giám đốc Trần có
thông báo, nói là thành phố Tam Hồ đãc bắt đầu thúc đẩy hạng mục vay
tiền từ bốn ngân hàng lớn trong tỉnh.
Quan Vĩnh Hạ gật đầu với vẻ mặt không chút biểu cảm, sau đó tiếp tục
cùng Đường Cảnh Ung đi về phía trước. Đây căn bản không phải là tin tức
gì với Quan Vĩnh Hạ, chính mình đã nói quá rõ, lại đưa cả người đến, nếu như Lâm Trường Công còn không hiểu, như vậy Lâm Trường Công là bí thư
thị ủy Tam Hồ cũng xem như có danh mà vô thực.
Khi bắt đầu tiệc rượu, chủ tịch Triệu Bảo Lâm của thành phố Tam Hồ đứng
lên nói vài lời hoan nghênh, bí thư thị ủy Lâm Trường Công cũng dùng
giọng nhiệt tình lên tiếng. Tất nhiên nếu nói đó là phát biểu, căn bản
không bằng nói là đang tỏ thái độ.
Lâm Trường Công đã nói quá rõ ràng trong lúc tỏ thái độ, thành phố Tam
Hồ nhất định sẽ chăm chú phát triển công tác theo đúng yêu cầu của tỉnh
ủy. Sẽ cố gắng đẩy mạnh tiêu chuân, tranh thủ làm những gì mà người khác chưa làm được, nếu người khác có thì mình phải phát triển mạnh hơn, cố
gắng dùng toàn lực đẩy mạnh phát triển kinh tế thành phố Tam Hồ.
Ngoài phương diện này thì Lâm Trường Công còn nhắc đến một vấn đề, đó là nghĩa vụ gánh vác kinh tế khu vực của thành phố Tam Hồ, sẽ thúc đẩy các thành phố khác cùng leo lên xe tốc hành với Tam Hồ.
Nghĩa vụ này có thể nói là cực kỳ sâu sắc, cực kỳ vi diệu.
Những ngày nghỉ nhanh chóng qua đi, đối với đại đa số mọi người thì
những ngày nghỉ này thật sự rất thoải mái, nhưng với Vương Tử Quân thì
thật sự rất bận rộn.
Số lượng du khách quá lớn làm cho khu du lịch Cô Yên Sơn đã chuẩn bị quá tốt chợt đáp ứng không xuể, đặc biệt là tổ làm phim Thiên Kiếm Kỳ Duyên đến vào buổi đầu tiên, càng làm cho bầu không khí ở Cô Yên Sơn được đẩy lên đỉnh điểm.
Quá nhiều du khách cũng không phải là chuyện tốt, ngoài một phần du
khách rời khỏi Cô Yên Sơn, còn có những người ở lại huyện Dương Phong.
Sóng người quá lớn này là một bài khảo sát cho năng lực của các khách
sạn trong thành phố, đến bảy giờ tối mà vẫn còn một nửa du khách chưa
tìm được điểm dừng chân.
Cuối cùng Vương Tử Quân và thị ủy La Nam ra mặt xử lý công tác nơi ở, thế là mãi đến mười giờ tối mới sắp xếp xong.
Tình huống du lịch chật cứng làm cho Vương Tử Quân vừa mừng vừa vui, lúc này giá trị của La Nam thật sự được khu du lịch Cô Yên Sơn đẩy lên cao.
Thế cho nên phòng trực ban của các vị thường ủy thị ủy đều được thiết
lập ở Cô Yên Sơn, đám người ở tổ lái xe mở miệng nghị luận với nhau, đều nói lãnh đạo đang đi sắp xếp giải nạn cho Cô Yên Sơn, đang phòng cháy ở tuyến đầu.
Lúc này cục công an, phòng công thương càng sắp xếp các nhân viên của
mình chạy xuống huyện Dương Phong, tiến hanh đả kích hiện tượng chặt
chém du khách.
- Bí thư Vương, cục trưởng cục du lịch muốn báo cáo công tác với ngài.
Khương Long Cương gõ cửa đi vào phòng, hắn khẽ báo cáo với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Cho anh ta vào.
Cục trưởng cục du lịch là Mạnh Phi Chấn, người này năm nay hơn năm mươi
tuổi nhưng bước chân lại cực kỳ mạnh mẽ uy vũ. Trước kia cục du lịch ở
thành phố La Nam căn bản chẳng có quyền lợi gì, bây giờ khu du lịch Cô
Yên Sơn được mở ra, thế là trở thành ban ngành nghênh đón gió xuân.
Mạnh Phi Chấn nghĩ đến những con số thống kê được mà tỏ ra cực kỳ hưng
phấn, hắn là người chìm nổi quan trường nhiều năm, hắn biết rõ chuyện
xấu phải chạy ra xa lãnh đạo, tất nhiên tin tốt thì phải áp sát báo cáo
cho lãnh đạo.
- Bí thư Vương.
Mạnh Phi Chấn đi vào phòng rồi cúi người cung kính chào hỏi Vương Tử Quân.
Thái độ của Mạnh Phi Chấn với Vương Tử Quân cũng không phải là giả vờ,
hắn thật lòng bội phục bí thư Vương Tử Quân sát đất. Đáng lý ra vị trí
cục trưởng cục du lịch ở thành phố La Nam chỉ là một vị trí nằm chờ
chết, trước khi bí thư Vương Tử Quân đến đây, thành phố La Nam chỉ là
một vùng khỉ ho cò gáy, có hạng mục du lịch nào chứ? Tất nhiên hắn là
cục trưởng cục du lịch cũng chỉ có thể ngẩng mặt trông trời, cúi mặt
nhìn đất, ở giữa thì quản không khí, quyền lực thực chất nào đến lượt
mình?
Nhưng khi khu du lịch Cô Yên Sơn được đẩy mạnh khai phá, vị trí cục
trưởng cục du lịch trở thành chảo lửa, đừng nói là hai ngày nghỉ vừa qua tất cả nhân viên đều phải ra trận, thậm chí còn phải làm việc cả ngày
lẫn đêm.
Nếu nói không khoa trương, hai ngày qua cục trưởng Mạnh Phi Chấn thật sự bận rộn tối mặt tối mũi, nhưng trong lòng thật sự rất vui. Một đơn vị
bận rộn thì mới được lãnh đạo coi trọng, mới có thể đề cao địa vị trong
lòng lãnh đạo, tất nhiên sẽ tốt hơn tình huống bị ném vào lãnh cung, mỗi năm không có việc gì, thật sự không có chút lợi lộc gì nhiều.
- Cục trưởng Mạnh đến đấy à, mời ngồi.
Vương Tử Quân có ấn tượng khá tốt về Mạnh Phi Chấn, đặc biệt là phương
diện tìm điểm dừng chân cho lữ khách, người này biểu hiện rất đúng chỗ,
tích cực phối hợp, bày mưu nghĩ kế. Hơn nữa nhân viên của cục du lịch
cũng nhanh chóng đưa đến hai ngàn cái bánh bao, mười thùng sữa lớn, phát miễn phí cho du khách ở các khu tập trung, coi như ổn định cảm xúc của
du khách, càng là một đòn quảng cáo cho cảnh đẹp người đẹp ở Cô Yên Sơn.
Cục trưởng Mạnh Phi Chấn còn làm ra hai ngàn chiếc túi bên trên có in
cảnh đẹp của Cô Yên Sơn, mỗi ly sữa đậu nành và bánh bao đều được đặt
trong túi như vậy và đưa vào trong tay du khách. Tin chắc du khách sẽ
không ném nó đi, một nhóm lớn du khách như vậy cũng xem như là nhân viên tuyên truyền cho khu du lịch Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân nhìn vào trong mắt, cảm thấy không khỏi không bội phục vị
cục trưởng cục du lịch này, thế nên có thêm nhiều hảo cảm hơn.
- Bí thư Vương, lần này khu du lịch Cô Yên Sơn mở cửa đã mang đến cho
chúng ta cơ hội rất lớn. Theo con số của cục thống kê, những ngày qua có năm trăm ngàn khách đến du lịch Cô Yên Sơn, vé vào cửa thu vào hai chục triệu, hơn nữa còn có các phương diện ăn uống, trang phục, đi lại, sản
phẩm đặc sản...Càng là nguồn thu cực kỳ lớn.
Vương Tử Quân nghe những con số phát ra từ miệng Mạnh Phi Chấn mà khnog
khỏi có chút giật mình. Hắn là người có gắng thúc đẩy xây dựng Cô Yên
Sơn, không ngờ bây giờ khu du lịch Cô Yên Sơn mở cửa đã có khởi đầu tốt
đẹp như vậy, mới đó đã kéo đến hơn năm trăm ngàn du khách. Hơn năm trăm
ngàn du khách, hoàn toàn có thể đẩy kinh tế thành phố La Nam phát triển
lên một mức hoàn toàn mới.
- Lúc này lượng du khách thế nào?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, hiện tại đã kết thúc thời kỳ hoàng kim, thế nhưng du
khách vấn đến không dứt. Sáng nay nhân viên của cục du lịch được phái ra ở khu du lịch Cô Yên Sơn nắm bắt tình huống đã phản ánh vấn đề, bảy giờ sáng đến giờ đã có hơn hai ngàn du khách đến Cô Yên Sơn.
Mạnh Phi Chấn vừa nói vừa có chút kích động:
- Nếu như Cô Yên Sơn có thể bảo trì trạng thái này, như vậy sẽ đưa đến động lực phát triển cho thành phố La Nam.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết rõ về phương diện thúc đẩy kinh tế
địa phương của du lịch. Hắn nhìn vẻ mặt phấn chấn của Mạnh Phi Chấn, thế là ném cho đối phương một điếu thuốc:
- Cục trưởng Mạnh, những ngày qua các anh đã khổ cực, tuy khu du lịch Cô Yên Sơn nằm trong sự quản lý của công ty Đông Du, thế nhưng dù là bất
kỳ phương diện nào khác, chúng ta đều phải làm tốt công tác phục vụ và
quản lý mới được.
Mạnh Phi Chấn tiếp nhận thuốc của bí thư Vương mà thật sự cảm động, đã
lâu rồi không có lãnh đạo thành phố nói chuyện với hắn, bí thư Vương có
thể thông cảm cho cấp dưới, như vậy làm hắn thật sự kích động.
- Bí thư Vương, còn có chuyện cần báo cáo với ngài, đó chính là vài thôn xung quanh Cô Yên Sơn, có rất nhiều người mở quán ăn, còn có người xây
nhà ở gần Cô Yên Sơn. Nếu như để cho bọn họ xây dựng không có kết cấu và quy hoạch, như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đến mỹ quan của khu du lịch
Cô Yên Sơn.
Mạnh Phi Chấn trầm ngâm giây lát, sau đó quyết định nói rõ vấn đề.
Thiên tính của con người chính là theo đuổi lợi ích, Vương Tử Quân cũng
không thấy bất ngờ vì những lời báo cáo của Mạnh Phi Chấn. Vào kiếp
trước, những năm sau xung quanh khu du lịch Cô Yên Sơn thật sự là có đủ
mọi loại quán ăn và nhà cửa, rất rối.
- Cục trưởng Mạnh, chuyện này các anh liên hệ với huyện Dương Phong,
nhất định phải nghiêm túc xử lý những người xây dựng không theo quy
hoạch, những công trình chưa được phê duyệt thì kiên quyết dỡ bỏ. Nhưng
đối với phương diện nông dân tự xây dựng các khu sân vườn, các anh phải
nắm chắc công tác vệ sinh, cũng không thể làm bôi đen khu du lịch Cô Yên Sơn được.
Vương Tử Quân nhìn bóng lưng Mạnh Phi Chấn bỏ đi, khóe miệng nở nụ cười. Bản báo cáo của Mạnh Phi Chấn để lại cũng làm cho hắn lưu luyến mãi
không buông tay.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, Kim Điền Lạc nhanh chóng bước vào nói:
- Bí thư Vương, có tin tức tốt, giám đốc Trần của khách sạn Tùng Uy gọi
điện thoại đến, nói rằng hy vọng có thể xây dựng một khách sạn ba mươi
tầng bốn sao ở thành phố La Nam.
“ Bốn sao? “
Vương Tử Quân cũng cảm thấy định vị này là khá chuẩn, dù sao thì bây giờ La Nam vẫn chưa phải là thành phố gì lớn, xây dựng khách sạn năm sao là không thực tế. Bốn sao tuy không mạnh bằng năm sao, thế nhưng lại thích hợp với tình hình thực tế ở bản địa.
- Đây là chuyện tốt, cậu nói với các ban ngành sắp xếp một chút, phải có chính sách bật đèn xanh ở trong phạm vị cho phép với hạng mục xây dựng
khách sạn bốn sao của công ty Tùng Uy.
Vương Tử Quân nói rồi lại cười:
- Bí thư Kim, chuyện này do anh cụ thể phụ trách.
Từ ngày hôm đó thì vị giám đốc Trần kia luôn đi cùng với Kim Điền Lạc,
một sự việc thế này Kim Điền Lạc càng không muốn cho người khác nhúng
tay vào. Bây giờ Vương Tử Quân cho hắn phụ trách, rất phù hợp với tâm ý
của hắn.
- Bí thư Vương, giám đốc Trần của khách sạn Tùng Uy còn cho ra đề xuất, hy vọng có được vị trí tốt.
Kim Điền Lạc ngồi xuống đối diện với Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
- Chỉ cần là yêu cầu hợp lý, chúng ta sẽ tuyệt đối giúp đỡ.
Vương Tử Quân nói đến đây thì giống như nghĩ đến điều gì đó:
- Bọn họ muốn chỗ nào?
- Bí thư Vương, bọn họ coi trọng nhà sách bên kia, muốn thuê cả nhà sách đó, nhưng nhà sách lại không chịu. Vì vậy mà bọn họ hy vọng thành phố
chúng ta ra mặt phối hợp.
Nhà sách thành phố La Nam ở vào vị trí trung tâm thành phố, đây là một
tòa nhà năm lầu tuy không cao nhưng diện tích rất lớn, tầng một của nhà
sách là trung tâm văn hóa thành phố La Nam. Nếu như mở khách sạn ở đây
thì rõ ràng là vị trí tốt, nhưng phải di dời nhà sách, không phải sẽ
sinh ra động tĩnh quá lớn sao?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói:
- Chúng tôi tỏ ra hoan nghênh khách sạn Tùng Uy đến đầu tư, thế nhưng
chúng ta lại không phát biểu ý kiến quá nhiều về việc kinh doanh của xí
nghiệp.
Nụ cười trên mặt Kim Điền Lạc biến đi khá nhiều, hắn thấy bí thư Vương
nhất định sẽ cố gắng giúp đỡ, không ngờ bí thư lại cho ra một câu trả
lời mất hứng như vậy, thật sự nằm ngoài dự đoán của hắn. Hắn thấy một
nhà sách mỗi năm chỉ nộp cho thành phố La Nam chục triệu tiền thuế, rõ
ràng không bằng một khách sạn bốn sao.
Hơn nữa khách sạn bốn sao ba mươi tầng chính là một ngôi sao sáng của
thành phố La Nam, lúc này thành phố La Nam cần một ngôi sao như vậy.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy di dời nhà sách cũng khá ổn, phía nam thành phố còn có một ký túc xá, tôi cảm thấy mở nhà sách ở đó cũng ổn.
Kim Điền Lạc trầm ngâm giây lát rồi nói ra ý kiến của mình.
Vương Tử Quân cười nói:
- Phía nam không bằng với khu trung tâm thành phố, đồng thời phương diện khách sạn Tùng Uy kinh doanh thế nào, chúng ta không cần phải nhúng tay quá nhiều.
Vương Tử Quân nói đến đây thì đưa bản báo cáo thống kê cho Kim Điền Lạc:
- Bí thư Kim, chỉ cần khu du lịch Cô Yên Sơn tiếp tục phát triển, như
vậy thành phố La Nam chúng ta cũng không ngại phương diện người ta có mở khách sạn hay không.