- Là thằng nào?
Triệu Đức Lập ở trong công ty đã quen chửi mắng, lúc này hắn đang tức
giận, thế là mở miệng mắng ầm lên. Chỉ là hắn còn chưa mắng xong thì một gương mặt có chút quen thuộc chợt xuất hiện trước mặt hắn.
Triệu Đức Lập nhìn những gương mặt kia mà thật sự sinh ra cảm giác muốn
đập nát tivi, vì những gương mặt này rất quen thuộc, thế nhưng hắn căn
bản chỉ từng thấy trên tivi mà thôi.
- Chào anh, anh là đồng chí giám đốc Triệu Đức Lập của công ty bất động sản Tường Nguyên phải không?
Một người mang theo nụ cười tủm tỉm vươn tay về phía Triệu Đức Lập.
Triệu Đức Lập dụi dụi mắt, hắn lúc này mới ý thức được mình không nhìn
lầm, lúc này đứng trước mặt hắn không phải là chủ tịch tỉnh Thạch Kiên
Quân sao?
Thạch Kiên Quân vì sao loại đến phòng làm việc của mình? Đây là có
chuyện gì? Khoảnh khắc này hàng loạt nghi vấn xuất hiện trong lòng Triệu Đức Lập, hắn dugf ánh mắt nghi hoặc nhìn gương mặt tươi cười của Thạch
Kiên Quân, người ngây ra.
- Xin hỏi đồng chí có phải là giám đốc Triệu Đức Lập của công ty bất động sản Tường Nguyên không?
Thạch Kiên Quân thấy Triệu Đức Lập ngây cả người, hắn khẽ lặp lại câu hỏi cực kỳ phong độ.
- Vâng, tôi là Triệu Đức Lập, ngài...Ngài đến đây làm gì?
Triệu Đức Lập trước nay đối mặt với Liêu Dung Hoa vẫn luôn là mười không phục chín không cam lòng, nhưng bây giờ đối mặt với một vị chủ tịch
tỉnh như Thạch Kiên Quân, trái tim của hắn thật sự giống như muốn đập
tung lồng ngực.
- Đồng chí Triệu Đức Lập, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?
Thạch Kiên Quân khẽ nở nụ cười nho nhã lễ độ với Triệu Đức Lập, hắn khẽ nói.
Triệu Đức Lập chậm rãi hồi phục tinh thần, hắn nhìn Thạch Kiên Quân,
trong lòng thầm nghĩ, tình huống này xảy ra, mình có thể nói không sao?
- Chủ tịch Thạch, mời ngài ngồi.
Triệu Đức Lập vừa ân cần mở cửa vừa mời Thạch Kiên Quân vào phòng. Thạch Kiên Quân căn bản không quan tâm đến biểu hiện ân cần lễ độ của Triệu
Đức Lập, vì hắn đã biết rõ hành vi của đối phương, sao có thể sinh ra
hảo cảm cho được?
Triệu Đức Lập ngồi vào vị trí của mình, sau đó vội vàng đi tìm trà, thế nhưng Thạch Kiên Quân lại vung tay cản lại:
- Đồng chí Triệu Đức Lập, tôi lần này đến là có chuyện muốn nói với anh.
Dù biết chủ tịch tỉnh đến tìm mình sẽ không phải là vô duyên vô cớ,
nhưng sau khi nghe Thạch Kiên Quân nói như vậy thì Triệu Đức Lập vẫn
sinh ra cảm giác bay bổng. Nhưng hắn còn chưa hưởng thụ cảm giác bay lên trời thì cả cơ thể lại giống như ngã xuống đất.
- Đồng chí Quách Kim Lương, anh đi ra đi.
Thạch Kiên Quân khẽ cười với người đàn ông trung niên đi theo sau lưng, sau đó khẽ nói.
Thạch Kiên Quân lên tiếng, Quách Kim Lương đi trong đội ngũ đã run rẩy
đi ra. Chuyện này thật sự quá khó hiểu với Triệu Đức Lập, đối với một
người nông dân như Quách Kim Lương thì lại càng là không thể nào hiểu
nổi.
Sáng sớm thì hắn được các đồng chí trong khu thường trú huyện Hồ Đông ở
thành phố Sơn Viên đón về, khi hắn phản ánh với lãnh đạo huyện Hồ Đông
rằng không nên xử lý bí thư La, lãnh đạo huyện Hồ Đông đã vỗ vai hắn,
nói là không cần căng thẳng, làm tốt chuyện của mình là được.
Chỉ là Quách Kim Lương căn bản không biết chuyện của mình là gì.
Khi Quách Kim Lương đang ngây ngốc u mê thì người của đài truyền hình và chủ tịch tỉnh đến, dưới những lời quan tâm của chủ tịch tỉnh, hắn thật
sự cảm thấy rất ấm áp.
Quách Kim Lương cảm thấy sự kiện làm việc nửa năm không lấy được tiền
lương sắp được giải quyết. Sau đó vị chủ tịch tỉnh gần gũi bình dị đưa
hắn đến công ty này, gặp được tên giám đốc trước đó hất hàm sai khiến
mình, thế nhưng vị giám đốc này thấy mặt chủ tịch tỉnh thì căn bản giống như cháu gặp ông nội, cúi đầu đến tận ngực.
- Giám đốc Triệu, tôi nghe đồng chí Quách Kim Lương nói, vài chục người
bọn họ đến công trường làm việc cho anh gần nửa năm, bây giờ về quê ăn
tết nhưng anh không phát lương, có phải vậy không?
Thạch Kiên Quân nhìn Quách Kim Lương với bộ dạng quần áo tả tơi, sau đó
nhìn bộ dạng nghiêm túc thoải mái của Triệu Đức Lập, giọng điệu càng
thêm nghiêm túc.
Triệu Đức Lập thấy Quách Kim Lương thì xem như đã hiểu ra vấn đề, hắn run rẩy nhìn Quách Kim Lương, trong lòng gào thét:
- Đại ca, anh cũng đừng quá rung động, người nên run chính là tôi, anh run thì có ý nghĩa gì.
Nhưng Triệu Đức Lập lúc này căn bản không dám nói với Quách Kim Lương,
hắn nhìn gương mặt nghiêm túc của chủ tịch tỉnh Thạch Kiên Quân, biết rõ mình chỉ là trứng chọi đá mà thôi, thế nên trầm ngâm giây lát thì nói:
- Chủ tịch Thạch, tôi nhất định sẽ trả toàn bộ tiền công cho nhóm Quách
Kim Lương, trước đó sở dĩ không trả tiền là vì công ty gặp vấn đề về
việc xoay tròn vốn, thế cho nên không thể cho ra nhiều tiền như vậy.
Triệu Đức Lập nói đến đây thì nhìn qua vẻ mặt của chủ tịch Thạch, hắn dùng giọng cẩn thận nói:
- Nhưng bây giờ thì tốt rồi, tình huống tài vụ đã giảm căng thẳng, tôi
đang chuẩn bị ngày hôm nay sẽ phát lương cho nhóm Quách Kim Lương.
- Phát ngay bây giờ sao?
Vẻ mặt Thạch Kiên Quân chợt ôn hòa hơn, lão khẽ lên tiếng.
- Phát ngay bây giờ, phát ngay bây giờ.
Triệu Đức Lập vừa nói vừa lấy một xấp tiền mặt từ trong ngăn kéo ra, cũng không nhìn mà đưa cho Quách Kim Lương.
- Giám đốc Triệu, tiền lương của tôi chỉ là năm ngàn sáu trăm, không phải nhiều như thế này.
Quách Kim Lương nhìn thấy Triệu Đức Lập đưa đến một cọc tiền, thế là khẽ nói.
Lúc này Triệu Đức Lập hận không thể đấm lên mặt Quách Kim Lương, thế
nhưng hắn cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại. Hắn biết lần này mình rất
mất mặt, khất nợ tiền lương công nhân, lại để cho chủ tịch tỉnh đến tận
đây làm việc. Hơn nữa lúc này có nhiều phóng viên chỉ sợ thiên hạ không
loạn đi theo chủ tịch tỉnh, hắn không nổi tiêng cũng quá khó.
Lực ảnh hưởng của Thạch Kiên Quân cũng không phải là một nhân vật nhỏ
nhặt như Triệu Đức Lập có thể sánh được, cho dù Thạch Kiên Quân không
nói lời nào, chỉ sợ hắn và công ty của hắn sẽ bị các phương diện thi
nhau đả kích, những hợp đồng có được cũng sẽ đứt gánh ra đi.
- Nhiều ít là bao nhiêu? Giám đốc Triệu, mong anh đếm lại cho đủ.
Thạch Kiên Quân đưa mắt nhìn Triệu Đức Lập, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói.
Triệu Đức Lập có thể làm thế nào được nữa đây? Hắn chỉ có thể ngoan
ngoãn đếm tiền. Trước kia hắn cảm thấy việc đếm tiền căn bản là rất có
thành tựu, đặc biệt là cầm một chồng tiền đứng trước mặt phụ nữ càng có
khoái cảm không gì so sánh được. Nhưng bây giờ cũng là đếm tiền, thế
nhưng hắn lại cảm thấy giống như đang bị rút gân lột da vậy.
Hơn năm ngàn đồng, Triệu Đức Lập đếm khoảng hai phút, thế nhưng ánh đèn
lóe sáng lại liên tục chĩa vào mắt hắn. Đám phóng viên kia bình thường
công ty muốn làm quảng cáo hay tổ chức sự kiện thì đút cho bọn họ vài
đồng tiền lì xì còn tỏ ra bực mình, hôm nay thì lại khác, đám người thật sự cảm thấy giống như bỏ qua cơ hội quay phim ngàn năm một thuở vậy.
- Anh Quách, đây là tiền của anh.
Triệu Đức Lập đã quên tên của Quách Kim Lương, hắn đã đếm xong tiền, thế là nhanh chóng đặt tiền vào trong tay Quách Kim Lương.
Quách Kim
Lương vẫn đang ở vào trạng thái kích động, lúc này hắn cầm xấp tiền,
nghĩ đến thời gian mình vất vả làm việc, sau đó cùng nhau đến đòi tiền
nhưng bị người ta thuê côn đồ đánh cho một trận, thế là mũi có hơi cay
cay, nước mắt chảy xuống.
Thạch Kiên Quân cũng có chút kích động, làm quan không làm chủ cho dân
thì không bằng về nhà bán khoai lang. Làm quan đến cấp bậc như của hắn
thì thường cố ý ra vẻ là nhiều, nhưng hôm nay hắn thật sự cảm thấy có
giá trị.
- Cám ơn, cám ơn...
Quách Kim Lương nói lời cảm tạ, điều này làm cho Triệu Đức Lập cảm thấy
có chút run rẩy, vì hắn thấy ánh mắt phẫn nộ của đám phóng viên phía bên kia. Hắn đã từng gặp qua ánh mắt kia, giống như khi còn bé hắn đùa giỡn với một cô bạn gái, sau đó bị anh trai của cô bạn kia đánh cho một
trận.
Khi đó anh của cô gái kia cũng có ánh mắt như vậy, sở dĩ Triệu Đức Lập
khắc sâu ký ức này, cũng vì đòn đánh khi đó thật sự là quá đau.
Bây giờ ánh mắt phẫn nộ xuất hiên trên người phóng viên, chuyện này căn
bản sẽ không phải là nhỏ. Tất nhiên đám phóng viên kia sẽ không đánh
hắn, chỉ cần ghi vài dòng chữ, thậm chí còn có thứ khủng khiếp hơn chờ
đợi hắn.
- Chủ tịch Thạch, tôi đã lấy được tiền công, thế nhưng những công nhân
cùng làm việc với tôi, bọn họ cũng không có tiền về quê ăn tết, còn phải làm phiền ngài...
Quách Kim Lương nắm tiền trong tay, hắn dùng giọng ngập ngừng nói.
- Đồng chí Quách Kim Lương, chuyện này anh không cần lo lắng, vừa rồi
đồng chí Triệu Đức Lập đã nói rõ ràng, hôm nay sẽ trả toàn bộ số tiền
đang nợ.
Thạch Kiên Quân nói đến đây thì nhìn Triệu Đức Lập rồi trầm giọng nói:
- Giám đốc Triệu, anh nói lời sẽ giữ lời đấy chứ?
- Tất nhiên, tôi đã nói là làm.
Triệu Đức Lập cảm thấy giống như đang uống máu mình, thế nhưng dù hắn có khó chịu thế nào, hắn cũng không dám lật lọng ở trường hợp này. Đám
phóng viên kia đang làm gì? Chỉ sợ ngày hôm sau bọn họ đã bán anh đi
rồi.
Thạch Kiên Quân bỏ đi, Quách Kim Lương cũng đi, đám phóng viên kia cũng
đi theo. Dù trước khi đi thì Thạch Kiên Quân khách khí nói với Triệu Đức Lập rằng kinh doanh nên thành tín, nhưng Triệu Đức Lập lại cảm thấy rất rõ ràng, lần này mình xem như xong rồi. Hắn đã để cho chủ tịch tỉnh đến tận nhà đòi tiền lương cho công nhân, xem như người ta một khi gặp
chuyện không may thì uống nước lạnh cũng tắc răng.
Triệu Đức Lập nghĩ đến tiền lương mà nhanh chóng gọi điện thoại, hắn bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, cho dù tài chính có vấn đề thì hắn
cũng phải nhanh chóng phát lương. Hơn nữa cho dù có vấn đề thì đó cũng
là của Liêu Dung Hoa, chính mình nên bảo toàn bản thân rồi nói sau.
- Tôi là Triệu Đức Lập, nhanh chóng phát tiền lương, đúng, tôi nói. Tiền lương của ai sao? Con bà nó, còn tiền lương của ai nữa? Tất nhiên là
đám công nhân kia, tôi nói cho cậu biết, phải phát cho bọn họ, không
thiếu một xu nào. Đừng giở trò ở sự kiện này, nếu chọc vào phiền toái,
ông sẽ giết chết mày.
Triệu Đức Lập nói xong thì ngồi xuống ghế sa lông, hắn nghĩ đến những sự việc không thuận lợi xảy ra vào ngày hôm nay, thế là thật sự sinh ra
cảm giác cực kỳ mệt mỏi chán nản.
“ Xem ra tết năm nay phải lên chùa lễ phật! “
Triệu Đức Lập thầm nghĩ như vậy, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Không phải có chuyện gì xảy ra nữa chứ?
Lần này cửa mở cũng không có ánh đèn chĩa vào mặt, nhưng trước mặt là
vài người có đeo quốc huy trên mũ, điều này làm cho hai mắt Triệu Đức
Lập chợt đau nhức. Hắn nhìn người đàn ông đứng thẳng trước mặt, thế là
dùng giọng chú ý hỏi:
- Các vị đồng chí, xin hỏi các vị có chuyện gì sao?
- Xin hỏi ngài có phải là đồng chí Triệu Đức Lập không?
Người đàn ông đứng đầu nhìn tấm ảnh trong tay, sau đó lại nhìn Triệu Đức Lập rồi hỏi.
Triệu Đức Lập chợt cảm thấy da đầu căng cứng, trong lòng thầm sinh ra
cảm giác xấu, hắn hít vào một hơi rồi dùng giọng quả quyết nói:
- Tôi...Tôi...Không phải...
- Chào anh, Triệu Đức Lập.
Viên cảnh sát thấy Triệu Đức Lập mở miệng từ chối thì đưa tấm ảnh trong tay lên nói:
- Có người tố cáo anh tình nghi đánh người bị thương, mong anh đi theo chúng tôi một chuyến.
- Các anh, tôi thật sự không làm chuyện trái pháp luật như vậy, các anh
là người của phân cục công an phía tây phải không, lần này chắc là có
hiểu lầm, tôi là bạn của cục trưởng La của các anh.
Triệu Đức Lập thấy hai tên cảnh sát trẻ muốn tiến lên đưa mình đi, thế là vội vàng nói.
Người đàn ông trung niên đi đầu khẽ cười cười, dùng giọng không chút sợ hãi nói:
- Đồng chí Triệu Đức Lập, mọi người đều ngang hàng trước pháp luật, đồng thời chúng tôi cũng không phải là người phân cục, chúng tôi là người
của cục công an tỉnh.
- Là người của cục công an tỉnh thì tốt quá, tôi là bạn tốt của Liêu Dung Hoa, mà Liêu Dung Hoa là con trai của cục trưởng Liêu.
Triệu Đức Lập giống như gặp được cứu tinh, hắn lớn tiếng nói.
Tên cảnh sát kia nghe thấy ba chữ cục trưởng Liêu thì vẻ mặt có hơi biến đổi, thế nhưng hắn lại phất tay nói:
- Đưa đi.
- Anh muốn làm gì? Tôi nói cho anh biết, Liêu Dung Hoa sẽ không bao giờ bỏ mặc tôi.
Triệu Đức Lập bị hai tên cảnh sát trẻ kéo đi, hai chân chợt mềm nhũn, đột nhiên sinh ra cảm giác xụi lơ.
Tên cảnh sát trẻ tuổi bị Triệu Đức Lập giữ chặt tay chợt quay mặt lại dùng giọng lạnh lùng nói:
- Không nên hở chút là mở miệng nói đến Liêu công tử, anh ta cho phép
anh làm trái luật sao? Anh nên chuẩn bị giải trình những gì mình đã làm
là vừa.
Trong phòng làm việc của Liêu Dung Hoa, đúng như những lời mà Triệu Đức
Lập đã nói trước dó, bây giờ Liêu Dung Hoa không có việc gì, đang áp
dụng câu “ không có việc thì làm việc với thư ký “ . Lúc này trên chiếc ghế rộng rãi, nữ thư ký đã bị hắn quyến rũ bị cởi sạch quần áo, nàng
đang uốn éo như một con rắn. Liêu Dung Hoa cảm nhận cảm giác khoái cảm
tuyệt đối, thế là trong lòng sinh ra cảm giác đắc ý.
Cái gì mà gái mười liệt chín trinh, thấy tiền không phải cũng ngoan
ngoãn cởi quần áo ra sao? Nói cho cùng thì vẫn là ra giá chưa đủ mà
thôi. Con bà nó, làm quan không được tự do, thật sự chỉ có tiền là tốt,
muốn làm gì chỉ cần ném tiền ra là xong, tùy ý thích làm gì thì làm.
Trong lúc khoái cảm bùng lên như thác lũ, Liêu Dung Hoa không khỏi nghĩ
đến câu nói thô tục của Triệu Đức Lập, có việc thì thư ký phải làm,
không có thì làm việc với thư ký, dù thật sự có chút thô tục nhưng lại
là sự thật.
Liêu Dung Hoa nghĩ đến Triệu Đức Lập, lại nghĩ đến những gì mình bày ra
ngày hôm nay. Lúc này Triệu Đức Lập có lẽ đã đi đến tham gia bữa tiệc
chúc tết của thành phố La Nam, có lẽ đã đứng lên phát biểu. Dù bí thư
Vương và chủ tịch Lý kia có không cam lòng, thế nhưng bọn họ sẽ vì lực
ảnh hưởng của sự việc, vì giữ hình tượng của thành phố La Nam mà nuốt
quả đắng là sự việc liên quan đến Triệu Đức Lập vào trong lòng.
Con bà nó, Triệu Đức Lập kia thật sự không biết xấu hổ, vì sao đến bây
giờ còn chưa gọi điện thoại cho mình, chẳng lẽ tên khốn kia cũng đang
rất bận rộn sao?