(p1): Cùng chung vinh nhục.
Bốn giờ chiều Vương Tử Quân đi đến phòng làm việc của Đổng Quốc Khánh. Khi thư ký gõ cửa phòng, Đổng Quốc Khánh từ phía sau bàn làm việc nhanh chóng đi đến, hắn vừa mời Vương Tử Quân ngồi xuống, vừa để cho thư ký lấy trà ngon ra tiếp khách.
Đổng Quốc Khánh có vẻ rất nhiệt tình, Vương Tử Quân cũng phản ứng cực kỳ khiêm tốn với sự nhiệt tình của Đổng Quốc Khánh. Sau khi hai bên nói vài câu chuyện phiếm, Đổng Quốc Khánh đi thẳng vào vấn đề:
- Chủ tịch Tử Quân, sự việc hôm nay tôi tin anh cũng đã nghe nói rõ ràng, sự kiện này thật sự làm cho chúng ta trở tay không kịp. Tuy bây giờ trưởng ban Trần đã quay về tỉnh thành, thế nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng phải bày tỏ thái độ, đó chính là dùng tốc độ nhanh nhất để cho lãnh đạo một câu trả lời rõ ràng.
Vương Tử Quân gật đầu nói:
- Bí thư Đổng, chuyện này ảnh hưởng không tốt, tôi đồng ý với ý kiến của ngài, chuyện này giải quyết dứt khoát, càng nhanh càng tốt.
Đổng Quốc Khánh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Vương Tử Quân mà thở dài một hơi, tuy hắn đã chuẩn bị sẽ xử lý sự việc lần này cực kỳ nghiêm túc, thế nhưng khi nghĩ đến những gì mà Đảng Hằng sắp phải đối mặt, trong lòng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái.
- Chủ tịch Vương, anh xem chuyện này ai điều tra thì hay hơn?
Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, sau đó mới nói:
- Cứ để cho ban ngành giám sát kỷ luật tham gia, nếu như không có việc gì thì bọn họ cũng có sức thuyết phục cao hơn người khác.
- Vậy thì cứ xử lý theo ý kiến của chủ tịch Vương.
Đổng Quốc Khánh dừng lại giây lát, sau đó mới chậm rãi nói.
Sự kiện tuyển chọn cán bộ thông qua thi tuyển lần này có liên quan đến không ít người, trong đó có hai vị thường ủy, trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh và thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đảng Hằng. Đây là hai vị thường ủy có cấp bậc quan trọng, bây giờ cũng bị liên quan.
Nếu so với Đảng Hằng thì Tưởng Tuệ Minh thật sự thoải mái hơn nhiều, dù sao thì hắn cũng không phải là người bị người ta đứng ra tố cáo. Thế là lúc này tin tức về tuyển chọn cán bộ thông qua thi tuyển bắt đầu được truyền đi sôi nổi khắp thành phố, một vài người biết quan hệ mập mờ giữa Đảng Hằng và người dẫn chương trình Ôn Tiểu Ngọc của đài truyền hình thành phố Đông Bộ, thế là những lời nghị luận về Đảng Hằng càng thêm náo nhiệt.
Đảng Hằng là một người đẹp trai, cao mét tám, anh tuấn tiêu sái, dáng người đẹp đẽ, đi lại nói chuyện đều có khí độ của đàn ông, đây là loại hình mà phụ nữ yêu mến. Từ khi hắn còn đi học đã tham gia nhiều hoạt động, đều có rất nhiều cô gái yêu mến. Lúc này Đảng Hằng vừa qua ba mươi, là năm tháng phong độ của đàn ông. Vì vậy sau khi sự việc truyền ra ngoài, có người nói Đảng Hằng áp dụng phương án ra ngoài phong lưu nhưng trong nhà vẫn ổn định chỉ là chuyện quá mức bình thường.
Hơn nữa Ôn Tiểu Ngọc là một cô gái xinh đẹp, điểm quyết định chính là nàng xuất hiện vào đúng lúc mà thư ký trưởng Đảng đang cực kỳ đói khát, chẳng khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, giúp người tìm nguồn vui. Thế cho nên hắn hoàn toàn có thể kéo Ôn Tiểu Ngọc vào trong lòng.
Trước nay những tin tức có liên quan đến quan hệ nam nữ luôn là chủ đề được tất cả mọi người quan tâm nhiệt liệt, dù rất nhiều thông tin giống như bịa đặt, có rất nhiều thành phần giả tạo, thế nhưng mọi người vẫn tình nguyện bàn luận say sưa. Vì thế chưa đến hai ngày thì những lời đồn đãi về Đảng Hằng và Ôn Tiểu Ngọc đã lan truyền khắp nơi, sinh ra đủ loại phiên bản trong các cơ quan ban ngành đảng ủy chính quyền thành phố Đông Bộ.
Nếu so sánh với những lời đồn đãi này, có một tin đồn càng được người ta nghị luận sôi nổi hơn, hơn nữa khi nói về tin đồn này thì người nào cũng phải hạ thấp âm thanh, vì nó có liên quan đến một nhân vật mà người ta không dám động vào.
- Có nghe nói không? Tên cán bộ đứng ra tố cáo là Trần Hào Vũ, trước khi tên này đứng ra cáo trạng trước mặt trưởng ban Trần, người này đã từng đến khối chính quyền thành phố để tố cáo, đã từng được chủ tịch Vương tiếp đãi một lần.
- Tôi cũng có nghe nói về vấn đề này, đây cũng không phải là tin đồn nhảm, em trai của tôi công tác ở phòng văn thư ủy ban thành phố, ngày hôm đó là nó trực ban. Nó vốn định đuổi Trần Hào Vũ đi, thế nhưng không ngờ chủ tịch Vương lại cho thư ký đưa Trần Hào Vũ đến gặp mặt...
- Như vậy thì...
- Còn không phải sao? Anh nghĩ xem, chủ tịch Vương và bí thư Đổng luôn đối phó nhau, thư ký trưởng Đảng lại là người theo sát bí thư Đổng, với tính cách của chủ tịch Vương, bây giờ đang ngủ gật thì có người kê gối, sao không ra tay cho được?
- Tôi cảm thấy cũng có thể là như vậy, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, nếu thư ký trưởng Đảng có một chân với người dẫn chương trình Ôn Tiểu Ngọc kia, hì hì, chủ tịch Vương phải ra tay như thế nào?
- Hì, lãnh đạo cũng là người, đã là người thì sẽ yêu giang sơn yêu mỹ nhân. Biết rõ người tranh chấp với Trần Hào Vũ là ai không? Chính là em trai của Ôn Tiểu Ngọc. Anh nói xem, thư ký trưởng Đảng sao không bỏ ra chút tâm tư ở phương diện này, sao không giúp người nhà của mình?
- Xem ra lần này thư ký trưởng Đảng thảm thương rồi...
Đủ loại tin đồn truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi người làm một trạm thu phát âm thanh cực kỳ hiệu quả. Người ngoại quốc từng nói người Trung Quốc có một nhược điểm chung chính là không có chuyện gì thích xem náo nhiệt, hàng xóm chỉ cần phát ra một âm thanh là kinh động cả người trong thôn.
Người dân thường là như vậy, ai không có tâm lý hả hê? Ai không phải là người thích thêm mắm dặm muối? Chỉ cần không liên quan và tổn hại đến lợi ích của mình thì người người đều giỏi bịa đặt, mỗi người đều là một trạm tung tin đồn thất thiệt. Những lời đồn đãi này tuy có nhiều phiên bản không đồng nhất, thế nhưng đại đa số đều cho rằng lần này Đảng Hằng sẽ xảy ra chuyện chủ yếu là vì chủ tịch Vương sẽ ra tay.
Lời đồn cuối cùng cũng truyền vào trong tai Vương Tử Quân, sau khi nghe được thì hai hàng chân mày của Vương Tử Quân khẽ nhíu lại. Tuy những tin đồn này là vô căn cứ và rõ ràng là suy nghĩ lung tung, thế nhưng nó cũng có thị trường riêng của mình.
Vương Tử Quân nhìn thân cây tươi tốt trong chậu, sau đó nói với Thái Nguyên Thương ở trước mặt mình:
- Thư ký trưởng, anh tin tưởng tin đồn kia không?
Thái Nguyên Thương có chút do dự, lúc này mới nói:
- Chủ tịch Vương, tôi không tin. Tôi cảm thấy ngài nếu muốn đối phó với thư ký trưởng Đảng thì căn bản không cần dùng thủ đoạn thế này.
Vương Tử Quân cười cười không nói gì, hắn cầm lấy một cây kéo nhỏ trên mặt bàn, dùng nó cắt đi những chiếc lá khô trên thân cây. Lúc này hắn mới khẽ nói:
- Đảng Hằng là một người tốt, rất tốt.
Thái Nguyên Thương cực kỳ thừa nhận những lời của Vương Tử Quân, vì hai vị lãnh đạo đảng ủy chính quyền là Đổng Quốc Khánh và Vương Tử Quân có chút xích mích và áp chế lẫn nhau, thế cho nên quan hệ giữa hai vị thư ký trưởng hai khối văn phòng cũng cực kỳ quan trọng. Nếu so sánh với một Đảng Hằng là thường ủy thị ủy, thư ký trưởng văn phòng thị ủy thì Thái Nguyên Thương vẫn còn kém hơn một chút. Tuy hắn cũng là thư ký trưởng nhưng nếu so sánh với địa vị thường ủy của Đảng Hằng thì thật sự có nhiều chênh lệch. Địa vị thư ký trưởng rất đặc thù, dưới một người trên mọi người, thường thì sẽ là người đại biểu cho lãnh đạo, có quyền lực ẩn giấu. Quyền lực ẩn giấu như vậy còn lớn hơn cả quyền lực thông thường, nó làm cho năng lượng hoạt động và không gian hoạt động của con người càng thêm rộng lớn.
Chương 600(p2): Cùng chung vinh nhục.
Nhưng trước nay Đảng Hằng căn bản chưa từng bày ra cái giá của một thường ủy thị ủy, hai người Thái Nguyên Thương và Đảng Hằng liên hệ với nhau cực kỳ thuận lợi, điều này không khỏi làm cho Thái Nguyên Thương cảm thấy bội phục. Trong lòng Thái Nguyên Thương, dù giả vờ liên hệ hay thật tình liên hệ cũng như nhau, bây giờ hắn không hy vọng Đảng Hằng ảm đạm rớt đài, nhưng lúc này có ai có thể cản được sự thật là Đảng Hằng sẽ phải đi?
Đảng Hằng cúi đầu rời khỏi phòng làm việc của bí thư Đổng, lúc này tâm tình của hắn rất bức bối, nguyên nhân không phải là Đổng Quốc Khánh có câu trả lời không thuyết phục, không cho ra đáp án hắn cần, mà căn bản chính là cú điện thoại của vợ.
Đảng Hằng nghĩ đến giọng điệu vốn dịu dàng hòa nhã của vợ, trong lòng chợt bùng sóng. Lúc bắt đầu hắn còn nhẫn nại vì mình có lỗi, thế nhưng cuối cùng lại không nhịn được phải ồn ào một trận.
- Ly hôn!
Không biết vì sao hai chữ này lại từ trong miệng phát ra, khi bên kia cúp điện thoại thì Đảng Hằng ở bên này càng thêm lo lắng.
- Thư ký trưởng Đảng.
Khi Đảng Hằng cất bước về phía trước, trong hành lang có người khẽ lên tiếng chào hỏi. Đảng Hằng liếc mắt nhìn, hắn phát hiện đó là một thư ký trong văn phòng thị ủy, hắn khẽ gật đầu rồi tiếp tục cất bước.
- Có nghe nói gì không? Thư ký trưởng Đảng của chúng ta thật sự quá may mắn, không ngờ một đóa hoa tươi đẹp của đài truyền hình thành phố lại rơi vào trong tay thư ký trưởng.
- Hì hì, nghe nói năm xưa anh cũng từng theo đuổi một đóa hoa, bây giờ nghe thấy sự kiện của thư ký trưởng Đảng, anh có ý kiến gì không?
- Tôi muốn làm thư ký trưởng.
- Đi chết đi, loại người như anh mà đòi làm thư ký trưởng. Theo tôi thấy thì anh trước tiên nên làm tốt công tác thư ký, chờ đến khi đúng niên hạn, biết đâu cũng có thể được đề bạt, khi đó anh hoàn toàn có thể biến thành trâu già gặm cỏ non, nhưng khi đó nữ nhân vật chính căn bản không còn là mối tình đầu của anh nữa rồi.
- Ha ha ha, tôi thích như vậy.
Những âm thanh rì rầm nói chuyện với nhau từ góc khuất hành lang truyền đến, Đảng Hằng nghe những lời như vậy mà cảm thấy tức giận. Hắn không ngờ lúc này lại có người đứng đó nói những lời tùy ý bố trí chính mình. Dưới cơn thịnh nộ hắn định hét lớn một tiếng, thế nhưng năm chữ "trâu già gặm cỏ non" lại giống như một cái vòng kim cô cứ liên tục hiện lên và bóp chặt ý nghĩ của hắn.
Mình là một con trâu già sao? Đảng Hằng không khỏi đưa mắt nhìn vào chính mình trong tấm kính cách đó không xa, hắn thấy bên trong là một người đàn ông trung niên suy sụp tinh thần nhìn về phía mình. Lúc này một cảm giác bi thương xuất hiện trong lòng, hắn muốn mở miệng quát lớn một tiếng, thế nhưng lại nhanh chóng nuốt lời vào bụng.
Đảng Hằng về phòng mà trong lòng cực kỳ mất vui, hắn đốt một điếu thuốc, khi khói thuốc càng bốc lên mờ mịt thì hai hàng chân mày hắn càng thêm nhíu chặt. Sự kiện lần này đã phát triển quá nhanh, căn bản là hắn không thể nào khống chế trong tay mình được nữa. Đồng thời hiện tại thái độ của Đổng Quốc Khánh khá mập mờ, càng làm cho Đảng Hằng cảm thấy thời gian của mình ở thành phố Đông Bộ không còn dài nữa.
Sự việc nay cũng không thể trách được Đổng Quốc Khánh, dù sao với tình huống của Đổng Quốc Khánh vào lúc này cũng không thật sự quá tốt. Đảng Hằng nghĩ đến Đổng Quốc Khánh mà không khỏi sinh ra cảm giác thương cảm, vị thủ trưởng này đến thành phố Đông Bộ vốn có ý nghĩ muốn thiết lập kế hoạch lớn, thế nhưng đụng phải một trợ thủ khó chơi như Vương Tử Quân. Lúc này đừng nói là thi triển kế hoạch lớn, chỉ cần Đổng Quốc Khánh có thể miễn cưỡng duy trì được cục diện cân bằng thì đã là một kết quả quá tốt rồi.
Rời khỏi thành phố Đông Bộ đến một đơn vị nào đó nhận một chức quan nhà hạ cũng rất tốt. Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Đảng Hằng, tâm tình không yên chợt giảm đi vài phần.
Tuy Đảng Hằng vẫn cảm thấy không cam lòng, thế nhưng lúc này sự việc đã rõ rành rành, còn không bằng rời khỏi nơi đây cho rồi.
Đảng Hằng chậm rãi bình tĩnh trở lại, hắn khẽ đẩy văn kiện trên bàn làm việc, trong đầu hắn chợt lóe lên gương mặt hai người nói chuyện với nhau lúc vừa rồi. Dù hắn không nhìn thấy mặt hai người kia, thế nhưng hắn là thư ký trưởng văn phòng thị ủy thời gian không ngắn, hắn vẫn có thể căn cứ vào giọng nói để biết đối phương là ai.
Nếu như nói vừa rồi Đảng Hằng làm việc còn có chút kiêng kỵ, bây giờ hắn thật sự không nghĩ quá nhiều như vậy nữa. Hắn trầm ngâm giây lát, sau đó gọi điện thoại cho phó thư ký trưởng chủ quản văn phòng thị ủy Trần Trạch Bân. Sau khi hai bên nói vài câu chào hỏi, hắn khẽ nói:
- Trạch Bân, công tác văn phòng của các anh làm thế nào vậy? Quản lý hồ sơ khó khăn như vậy sao? Hôm nay lãnh đạo tỉnh ủy đặc biệt gọi điện thoại đến, nói rằng chúng ta quản lý hồ sơ không được tốt.
Trần Trạch Bân dù biết Đảng Hằng sẽ phải đi, thế nhưng càng là lúc này hắn càng không dám đắc tội với Đảng Hằng. Dù sao lúc này Đảng Hằng còn là thư ký trưởng, là lãnh đạo trực tiếp của mình, hơn nữa còn là thường ủy thị ủy. Tuy đối phương sắp bị đẩy đi, thế nhưng bây giờ nếu muốn làm khó chính mình, chỉ sợ chính mình khó thể nào tránh né đi đâu được.
Vì thế mà Trần Trạch Bân thật sự đặt tư thái của mình xuống rất thấp;
- Thư ký trưởng, không làm tốt công tác quản lý hồ sơ chính là trách nhiệm của tôi, thật sự là tôi công tác còn chưa suy xét được toàn diện. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ sửa chữa sai lầm, sẽ chú trọng công tác quản lý hồ sơ.
"Nhất định sẽ chú trọng công tác quản lý hồ sơ!"
Trần Trạch Bân vừa nói vừa thầm mắng một câu, cái quái gì mà quản lý hồ sơ? Hừ, bình thường chẳng ai thèm chú ý đến vấn đề này, bây giờ chuyện lớn còn chưa qua, sao lại đề cập đến chuyện nhỏ này làm gì?
Đảng Hằng gật đầu nói:
- À, Trạch Bân, anh nhận thức như vậy là rất tốt. Văn phòng thị ủy chúng ta chính là trái tim của cả thành phố, dù là công tác gì cũng phải được thực hiện cực kỳ cẩn thận. Tôi cũng biết rõ anh quản lý văn phòng thị ủy và rất bận rộn, rất nhiều thứ căn bản là quá bận rộn và cũng không có thời gian chú ý đến.
"Thư ký trưởng Đảng xem như nói một câu tiếng người!"
Trần Trạch Bân tuy nghĩ như vậy nhưng cũng không dám nói ra khỏi miệng, hắn nhanh chóng chặn lại:
- Thư ký trưởng Đảng vừa rồi phê bình rất đúng, là tôi có vấn đề trong công tác phối hợp, sau này nhất định sẽ sửa lại, sẽ không để ảnh hưởng đến thể diện của lãnh đạo.
- À, Trạch Bân, thật ra tôi cũng không phải phê bình anh, nhưng sự việc đều là bị ép. Anh cũng muốn làm tốt công tác của văn phòng thị ủy, điều này là tôi hiểu rõ. Công tác quản lý hồ sơ không được tốt, chẳng phải vì nguyên nhân không có người sao? Thế này đi, tôi sắp xếp cho anh hai người, anh cần phải dùng người đúng chỗ để nắm bắt thật tốt công tác này.
Đảng Hằng nói rồi báo ra hai cái tên.
Trần Trạch Bân nghe hai cái tên mà Đảng Hằng nói ra, sau khi suy xét một chút thì xem như hiểu có chuyện gì xảy ra. Hai người này chính là những kẻ nổi tiếng lắm miệng và không chú ý ăn nói trong văn phòng thị ủy, không có việc gì chỉ thích bàn luận lung tung. Bây giờ Đảng Hằng sinh chuyện, bọn họ càng bàn luận mạnh mẽ và không xem ai ra gì. Xem ra sự việc đã rơi vào tai Đảng Hằng, xem như thư ký trưởng Đảng đã bị chọc giận.
Chương 600(p3): Cùng chung vinh nhục.
Trong văn phòng thị ủy thì nhàn nhã nhất chính là phòng hồ sơ, dù đây là biên chế cấp cục, hơn nữa nghe lại rất êm tai, thế nhưng nơi đây ngoài quản lý hồ sơ thì căn bản chẳng có chút quyền lực nào. Nếu người nào bị sắp xếp vào chỗ này, căn bản không khác nào đi dưỡng lão.
Bây giờ hai người kia được sắp xếp vào phòng hồ sơ, ý nghĩa của nó là thế nào thì ai cũng hiểu được. Trần Trạch Bân thầm mắng hai tên khốn xui xẻo kia làm mình bị liên lụy, thế nhưng trong miệng lại nói:
- Cám ơn thư ký trưởng, tôi đang lo lắng nên làm ra để triển khai mở rộng công tác của phòng hồ sơ, ngài sắp xếp như vậy thật sự làm cho tôi tràn đầy niềm tin vào công tác của phòng hồ sơ về sau này.
Đảng Hằng cười cười nói một câu khuyến khích rồi trực tiếp cúp điện thoại, bây gời đối với hắn thì chẳng có gì cần khách khí, dù sao thì hắn cũng sắp đi đến nơi rồi.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Đảng Hằng cầm lấy điện thoại alo một tiếng, hắn chợt nghe thấy bên trong vang lên âm thanh lo lắng của Ôn Tiểu Ngọc. Hắn cố gắn thả lỏng chính mình, sau khi khuyên nhủ Ôn Tiểu Ngọc vài câu thì trầm giọng nói với Ôn Tiểu Ngọc:
- Không cần lo lắng, không có chuyện gì cả.
Sự việc giết gà dọa khỉ của Đảng Hằng nhanh chóng truyền khắp thành phố Đông Bộ, hai tên cán bộ xui xẻo bị điều đến phòng hồ sơ càng làm cho người ta cảm thấy hả hê, đồng thời cũng phải cố gắng áp chế chính bản thân mình. Tuy thư ký trưởng Đảng Hằng có thể không làm gì được bọn họ, thế nhưng nếu lúc này Đảng Hằng ra tay, nếu không có hậu trường vững thì cũng khó nói.
Đảng Hằng rất có thể sẽ ném anh vào trong một cơ quan không có thực quyền, sau này dù anh có nhảy ra khỏi vị trí đáng xấu hổ kia cũng rất mất mặt, còn mang tiếng mở miệng nghị luận về lãnh đạo, đeo thanh danh bỏ đá xuống giếng, thế cho nên xoay người phát triển là cực kỳ khó khăn.
Đặc biệt là sự kiện thi tuyển cán bộ, hầu như không còn mấy người thảo luận về vấn đề này, dù có người nghị luận thì cũng không con được như trước. Ngày mốt trưởng ban Trần sẽ rời khỏi tỉnh Sơn Nam, kết quả của sự việc ở huyện Lâm Hoàn sẽ phải báo cáo cho lãnh đạo vào ngày mai.
Trong phòng họp của thành phố Đông Bộ, các vị thường ủy thị ủy đều tập trung đông đủ, cả đám cực kỳ nghiêm túc nghe bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường báo cáo về sự kiện thi tuyển cán bộ.
Dựa theo quy định, Đảng Hằng là người trong cuộc phải không được tham gia, thế nhưng đại đa số đều nghĩ đây là một hội nghị đi ngang sân khấu, cũng không ai nói ra điều này. Dù sao thì người ta cũng sắp đi, cũng không ai muốn đâm thêm một đao để người khác nói này nói nọ.
Sự việc rất đơn giản, hơn nữa người trong cuộc cũng thừa nhận có chào hỏi, chuyện này sẽ không còn tranh luận gì lớn. Sau khi La Kiến Cường lên tiếng thì từng anh mắt chuyển lên người Đảng Hằng.
Đảng Hằng là người trong cuộc, lúc này ai cũng chú ý đến hắn. Từ sau khi đi vào phòng họp thì hắn luôn ngẩng cao đầu, hắn biết rõ đây là hội nghị thường ủy cuối cùng của mình ở thành phố Đông Bộ, thế cho nên cần phải để lại ấn tượng tốt một chút.
Từ khi đi vào thành phố Đông Bộ đến nay thì Đảng Hằng luôn cực kỳ ẩn nhẫn, vì công tác mà hắn không thể không cúi đầu xuống thấp, thế nhưng bây giờ hắn úuón ngẩng cao đầu một chút, dù sao thì cũng sắp đi, không có gì cố kỵ.
- Bí thư Đổng, các vị thường ủy, tôi là người phụ trách công tác tuyển chọn cán bộ lần này, tôi thật sự không thể trốn tránh trách nhiệm. Sở dĩ tạo nên cục diện bị động như vậy, tôi cảm thấy nguyên nhân lớn nhất chính là công tác tổ chức không được làm tốt. Vì vậy tôi yêu cầu thường ủy đề xuất phê bình công tác của chúng tôi, bản thân tôi càng phải gánh trách nhiệm.
Dưới bầu không khí trầm mặc, Tưởng Tuệ Minh lên tiếng phá vỡ tình huống khó xử.
Đảng Hằng nghe lời của Tưởng Tuệ Minh mà thầm cười lạnh, hắn đã xác định mình sẽ đi, thế cho nên nghe những lời phê bình của Tưởng Tuệ Minh, dù đối phương nói rất hay nhưng thực tế lại nói cho tất cả mọi người biết mình không có vấn đề, cũng không phải gánh trách nhiệm.
Xem ra trong mắt bí thư Đổng Quốc Khánh thì Tưởng Tuệ Minh quan trọng hơn so với mình, Đảng Hằng chợt sinh ra ý nghĩ như vậy, thế là ánh mắt không khỏi nhìn về phía Đổng Quốc Khánh.
Lúc này Đổng Quốc Khánh đang đưa mắt nhìn tất cả mọi người, đồng thời cũng nhìn về phía Đảng Hằng. Khi ánh mắt hai người va chạm vào nhau, Đảng Hằng không thấy được chút biểu cảm nào trong ánh mắt của bí thư Đổng.
- Tôi đồng ý với lời nói của trưởng phòng Tưởng, phòng tổ chức thật sự cần phải xem xét lại sau sự kiện lần này.
Âm thanh của Đổng Quốc Khánh tuy không cao nhưng vang lên trong bầu không khí bị đè nén lại giống như tiếng chuông vào buổi sáng sớm, tác động vào sâu trong màng nhĩ mỗi con người.
- Ngoài ý kiến của trưởng phòng Tưởng, còn ai có ý kiến gì không?
Đổng Quốc Khánh nói, tiếp tục đưa mắt nhìn các vị thường ủy thị ủy.
Đám thường ủy thị ủy đều biết hội nghị hôm nay được mở ra vì mục đích gì, thế cho nên cả đám đều giống như biến thành con tò he bằng kim cương, căn bản là câm như hến. Dù trong mắt đại đa số mọi người thì sự kiện Đảng Hằng rời khỏi thành phố Đông Bộ căn bản không còn là gì cần nghi vấn, ai cũng biết bây giờ có đập thêm một viên gạch lên đầu Đảng Hằng cũng không có tác dụng gì, thế cho nên cũng không ai muốn đắc tội Đảng Hằng. Dù sao thì con người cũng ba chìm bảy nổi, luôn có thời điểm sẽ gặp lại nhau, giữ lại một phần tình cảm dù sao cũng tốt hơn vạch mặt làm khó.
Ánh mắt Đổng Quốc Khánh vẫn tiếp tục quét một vòng, lúc này vẫn không ai mở miệng. Hắn cũng không thu hồi ánh mắt, nhưng sau đó ánh mắt rơi lên người Đảng Hằng.
Dù không mở miệng, thế nhưng Đảng Hằng là người đi theo Đổng Quốc Khánh nhiều năm, hắn biết rõ ý nghĩ của Đổng Quốc Khánh vào lúc này, hắn hiểu bí thư Đổng đang ép mình phải tỏ thái độ.
Lúc này hắn phải đứng ra gánh vác trách nhiệm của chính mình.
Trước khi tham gia hội nghị thì Đảng Hằng đã có chuẩn bị rất đầy đủ và kỹ càng, nhưng lúc này khi hắn sắp sửa mở miệng, hắn mới cảm nhận được trong hội nghị thường ủy hôm nay, mình mở miệng thật sự cực kỳ khó khăn, cực kỳ khó chịu.
Đảng Hằng không sợ rời khỏi thành phố Đông Bộ, nhưng nếu rời khỏi nơi này với bộ dạng chó nhà tang như vậy thật sự khó thể nào chịu đựng được. Nhưng tình hình vào lúc này là như vậy, ai có thể cứu vãn được hắn đây? Đổng Quốc Khánh có thể sao?
Đảng Hằng khẽ lắc đầu, hắn cắn cắn môi, cảm giác cay đắng làm cho hắn thật sự rất khổ sở. Nhưng lúc này dù có khổ sở thế nào cũng không được gì cả, hắn vẫn phải nuốt răng vào trong bụng mà thôi.
Tuy Đảng Hằng không muốn ảm đạm rời khỏi thành phố Đông Bộ, thế nhưng tình thế ép buộc, dù hắn rời đi vẫn cần có tôn nghiêm của mình.
- Bí thư Đổng, tôi muốn nói hai câu.
Khi Đảng Hằng chuẩn bị mở miệng thì không ngờ trong phòng họp lại vang lên một âm thanh như vậy, Đảng Hằng nghe thấy âm thanh trong sáng này mà trái tim chợt run lên.
Chương 600(p4): Cùng chung vinh nhục.
Không phải sao? Còn gì cần phải sợ? Đảng Hằng nhìn gương mặt trẻ tuổi và tràn đầy sức sống ở phía bên kia mà cảm thấy trong lòng không biết từ khi nào sinh ra cảm giác sợ hãi, hắn cố gắng áp chế cảm giác của mình. Hắn trừng mắt nhìn người phía bên kia, đó là người làm cho Đổng Quốc Khánh kiêng kỵ mười phần, hắn cố gắng áp chế chính mình, chỉ sợ mình sẽ nổi giận.
Vương Tử Quân mở miệng làm cho bầu không khí trầm lắng trong phòng chợt có thêm vài phần sức sống. Đám người Chúc Vu Bình và vài vị thường ủy thân cận với Vương Tử Quân vốn tham gia hội nghị thường ủy lần này chỉ là có ý xem náo nhiệt, bây giờ cả đám mở vở ra, giả vờ chăm chú lắng nghe ý kiến của chủ tịch Vương Tử Quân.
Lúc này hai hàng chân mày của Đổng Quốc Khánh cũng khẽ nhíu lại, hắn nhìn gương mặt tràn đầy nụ cười của Vương Tử Quân, trong lòng thầm kêu khổ. Thật sự sợ gì sẽ gặp đó, Đổng Quốc Khánh vốn thông qua hội nghị thường ủy lần này để cho Đảng Hằng gánh chịu tất cả, lại không ngờ Đảng Hằng có bộ dạng như vậy, hơn nữa Vương Tử Quân lại muốn lên tiếng.
Đối phương chẳng lẽ không chịu bỏ qua như vậy sao?
Đổng Quốc Khánh lúc này cực kỳ tức giận, cảm giác nổi nóng lên đến tận đỉnh đầu. Hắn tuy cực kỳ nổi giận nhưng cũng chỉ có thể áp chế chính mình, vì bây giờ hắn căn bản không có thủ đoạn gì có thể áp chế được Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, tôi cũng đang muốn hỏi ý kiến của anh, bây giờ là lúc thành phố chúng ta đang ở vào giai đoạn khó khăn, các đồng chí đang khổ sở xử lý vấn đề, dù thế nào cũng không thể tự tạo nên ấn tượng xấu được.
Lời nói của Đổng Quốc Khánh rõ ràng là có ý uy hiếp, thế nhưng Vương Tử Quân nghe thấy rất rõ ràng, đó chính là yêu cầu mình không nên làm phức tạp vấn đề, khinh người quá đáng, nếu không thì chẳng ai có được chỗ tốt.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Bí thư Đổng chỉ thị như thác đổ, tôi sẽ nhất định chứng thực chỉ thị của lãnh đạo.
Vương Tử Quân nâng ly trà lên nhấp một ngụm, sau đó hắn đẩy văn kiện trước mặt mình lên rồi nhàn nhạt nói tiếp;
- Năm nay thành phố Đông Bộ chúng ta dưới sự dẫn dắt của bí thư Đổng mà có thành tích phát triển không nhỏ, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế và công tác tổ chức càng có nhiều đổi mới, lấy được nhiều thành tích làm cho người ta coi trọng.
Đổng Quốc Khánh nghe được những lời tâng bốc của Vương Tử Quân mà thiếu chút nữa giận đến mức miệng mũi sai lệch, nếu như là người khác đề cao và tán dương mình như vậy thì Đổng Quốc Khánh biết đâu sẽ tỏ ra cực kỳ vui sướng. Thế nhưng lúc này những lời nịnh nọt của Vương Tử Quân rơi vào trong tai lại làm cho hắn sinh ra cảm giác rất khó chịu, sinh ra hương vị khác thường.
Dưới sự dẫn dắn của mình? Hì hì, Vương Tử Quân anh nào có bao giờ dưới sự lãnh đạo của tôi? Nhưng những lời như vậy Đổng Quốc Khánh chỉ có thể đặt trong lòng, căn bản không thể nào nói ra khỏi miệng.
Đổng Quốc Khánh nổi giận thì Đảng Hằng lại có chút run rây, Vương Tử Quân lúc này đang mở miệng khẳng định công tác trong năm qua, thế nhưng hắn biết rõ ràng là như vậy thì tội của mình sẽ càng lớn. Nếu hắn gánh trách nhiệm lớn, như vậy tình huống rời khỏi thành phố Đông Bộ sẽ càng thêm ảm đạm.
Nhưng chính lúc này Đảng Hằng có thể nói được gì? Dù hắn thật sự không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể lắng nghe mà thôi.
Chúc Vu Bình híp mắt nhìn Vương Tử Quân, nhưng cũng không phải chỉ nhìn bình thường, cây bút trong tay vẫn liên tục hoạt động. Tôn Quốc Lĩnh ngồi cách đó không xa thấy rõ bí thư Chúc đang ghi lên hàng loạt con số.
Xem ra Chúc Vu Bình sắp phát động thế tấn công theo Vương Tử Quân, Tôn Quốc Lĩnh tuy không thấy rõ Chúc Vu Bình ghi thêm những thứ gì, thế nhưng biết rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì, vì vậy chợt cảm thấy một lát nữa mình cũng cần lên tiếng.
- Có được thành tích là nhờ sự cố gắng của tất cả mọi người, nhưng chuyện xảy ra vào hai ngày gần đây lại kéo hình tượng của thành phố Đông Bộ chúng ta xuống dốc. Nếu như chúng ta không xử lý tốt vấn đề này, chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng lớn đến thành phố Đông Bộ chúng ta.
Vương Tử Quân chậm rãi lên tiếng, Đảng Hằng nghe lời nói của Vương Tử Quân, tuy hắn vẫn quật cường ngẩng đầu, thế nhưng cũng biết rõ sắp có cái mũ chụp xuống đầu mình.
Bây giờ là lúc gánh vác trách nhiệm, Vương Tử Quân đã đề cao thành tích trong năm qua, thế cho nên trách nhiệm của Đảng Hằng cần phải gánh vác sẽ càng thêm lớn.
Đổng Quốc Khánh cũng không mở miệng, những người khác cũng không dám nói lời nào, bọn họ đang chờ Vương Tử Quân nói tiếp. Cũng có người đang chuẩn bị từ ngữ để lên tiếng sau Vương Tử Quân, sẽ nói ra những lời rạch mặt với Đảng Hằng.
- Điều chúng ta cần làm bây giờ, tôi cho rằng chúng ta cần phải loại trừ ảnh hưởng của sự việc lần này.
Vương Tử Quân nói rồi nhìn thoáng qua Đảng Hằng, lại nói tiếp:
- Mà không phải là xử lý người.
Vương Tử Quân nói ra bảy chữ cuối cùng, thế nhưng bảy chữ này lại làm cho trái tim người ta phải run lên, đặc biệt là Đảng Hằng. Sau khi hắn nghe được bảy chữ của Vương Tử Quân, hắn thật sự giống như không tin vào lỗ tai của mình, khoảnh khắc này hắn thật sự không tin đó là thật.
Loại trừ ảnh hưởng mà không phải là xử lý người, tuy chỉ là một quan điểm thế nhưng lại làm cho Đảng Hằng cảm thấy lệ nóng dâng trào. Tuy tính mẫn cảm chính trị làm cho hắn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân căn bản cũng không phải là đơn giản như vậy, thế nhưng đối phương vào thời điểm này có thể lên tiếng giúp đỡ chính mình, điều này thật sự làm cho hắn sinh ra cảm động.
Đổng Quốc Khánh cũng cực kỳ khiếp sợ, hắn giật mình và không khỏi đưa mắt nhìn đám người chung quanh. Khi thấy vẻ mặt lắp bắp sợ hãi của mọi người, còn có vẻ mặt biến đổi bất định của Đảng Hằng, trong lòng hắn xem như hiểu rõ vấn đề.
Chính mình hiểu rõ thì như thế nào? Đổng Quốc Khánh lúc này cảm thấy trong lòng chua xót, hắn tuy hiểu ý đồ của Vương Tử Quân, thế nhưng dù hắn hiểu cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Vương Tử Quân áp dụng mà thôi.
Đổng Quốc Khánh căn bản không thể nào cản lại được, điều này làm hắn cảm thấy cực kỳ khổ sở.
- Chủ tịch Vương có biện pháp loại trừ ảnh hưởng của sự việc lần này sao?
Đổng Quốc Khánh khẽ ho khan một tiếng, giọng điệu của hắn có vẻ nặng nề lên vài phần.
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt khiêu khích của Đổng Quốc Khánh, hắn bình tĩnh nói:
- Trưởng ban Trần lần này đến thành phố Đông Bộ chúng ta, tôi cho rằng trưởng ban Trần rất hứng thú với công tác thi tuyển cán bộ của thành phố chúng ta, đồng thời cũng rất quan tâm đến phương diện có người tố cáo chúng ta đang thao tác phía sau.
Vương Tử Quân nói, hắn cũng không quá khẳng định, thế nhưng đám người ngồi đây trầm ngâm giây lát rồi đều nhìn về phía Vương Tử Quân. Bọn họ có thể ngồi trên vị trí hôm nay, bọn họ hiểu được ý nghĩ của Vương Tử Quân.
Trưởng ban Trần là lãnh đạo của ban tổ chức trung ương, đối với hắn thì phương pháp tuyển chọn cán bộ mới mẻ và chút thao tác bên trong sẽ căn bản không thể giống nhau.
Chương 600(p5): Cùng chung vinh nhục.
- Trưởng ban Trần đang cố gắng thúc đẩy đám cán bộ chúng ta tiến lên trong hàng ngũ lãnh đạo, phương pháp tiến cử cán bộ cơ sở vào cơ quan thật sự là một tiêu đề rất hay với trưởng ban Trần. Bây giờ tuy chúng ta có xảy ra chút vấn đề, thế nhưng tôi cảm thấy vấn đề này không có gì là xấu.
Đảng Hằng cảm thấy da mặt có hơi run, hắn thầm nghĩ trong lòng:
- Chủ tịch Vương, anh đứng nói chuyện không cảm thấy đau lưng, nếu anh thấy sự việc không phải là xấu, như vậy có lẽ cũng vì sự việc không phát sinh trên người anh mà thôi.
"Phát sinh trên người Vương Tử Quân!"
Đảng Hằng lắc đầu vì ý nghĩ không hiểu nguyên nhân của mình, tuy hắn hiểu thế nhưng dù sự việc phát sinh trên người Vương Tử Quân, chỉ sợ sẽ có người ngồi nơi đây đứng lên gánh vác, sẽ không giống như hắn bị người người đẩy ngã.
- Dù là phương án cải cách nào cũng không thể thuận buồm xuôi gió, chỉ có thất bại và ngăn trở thì chúng ta mới tổng kết được kinh nghiệm, mới có thể tiến đi xa hơn. Chúng ta không sợ xuất hiện vấn đề, chỉ sợ khi xuất hiện vấn đề thì không tìm cách giải quyết mà cố tình lảng tránh mà thôi.
Vương Tử Quân nói rồi dùng ánh mắt tự tin nhìn qua đám người trong phòng, lúc này nói tiếp:
- Vì vậy tôi cảm thấy chúng ta cần phải loại trừ ảnh hưởng, dù thế nào cũng phải chung tay giải quyết vấn đề này.
- Chủ tịch Vương, ngài nói xem vấn đề lớn nhất tồn tại trong sự kiện thi tuyển cán bộ lần này là gì?
Tưởng Tuệ Minh đặt cây bút trong tay xuống rồi trầm giọng hỏi Vương Tử Quân.
- Quần chúng quan tâm đến vấn đề gì? Mọi người tranh luận về vấn đề kia là nhiều nhất, chúng ta có thể nhận định đó là vấn đề tồn tại lớn nhất.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Tưởng Tuệ Minh, hắn cười cười rồi nói tiếp:
- Lúc này toàn thành phố đang tranh luận về tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe, như vậy đầu tiên chúng ta bắt tay vào phương diện này.
Giải quyết vấn đề tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe, Đổng Quốc Khánh nghe lời đề nghị của Vương Tử Quân thì đầu óc nhanh chóng vận chuyển. Lúc này tuy hắn cảm thấy lời nói của Vương Tử Quân rất đúng, thế nhưng hắn giải quyết vấn đề này thế nào? Làm sao có thể để cho trưởng phòng Hứa và trưởng ban Trần thỏa mãn? Chỉ giải quyết vấn đề kiểm tra sức khỏe trong thi tuyển cán bộ thì sẽ giải quyết được vấn đề này sao?
Nếu Vương Tử Quân đã cho ra cao kiến như vậy, sao mình còn không ném chuyện này ra? Làm tốt thì hai bên sẽ vui vẻ, làm không xong sẽ chẳng có tổn hại gì với mình.
Đổng Quốc Khánh thầm hạ quyết tâm, thế là hắn cười cười nói:
- Nếu chủ tịch Vương đã có lòng tin giải quyết vấn đề này như vậy, tôi cho rằng nên để cho chủ tịch Vương nắm ấn soái, tôi và các vị thường ủy sẽ nghe theo chỉ thị của chủ tịch Vương, sẽ loại trừ những ảnh hưởng của sự kiện lần này với thành phố Đông Bộ chúng ta.
Đổng Quốc Khánh nói ra một câu như vậy thật sự xem như ném tất cả quyền lợi cho Vương Tử Quân, thế nhưng đám người ngồi đây đều hiểu vấn đề, đó chính là ném quyền lợi và đặt trách nhiệm lên người Vương Tử Quân. Nếu Vương Tử Quân làm không xong, như vậy trách nhiệm lớn nhất sẽ thuộc về Vương Tử Quân.
Vẻ mặt Chúc Vu Bình chợt biến đổi, hắn chuẩn bị mở miệng, nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị lên tiếng thì Vương Tử Quân đã trầm giọng nói:
- Cám ơn bí thư Đổng đã tín nhiệm, nếu đã như vậy thì tôi cũng không khách khí.
Sự việc diễn biến như một vở kịch, làm cho người ta thật sự không kịp phản ứng. Đảng Hằng là người trong cuộc, hắn cảm thấy không tin tất cả những gì đang xảy ra trước mắt. Hắn biết rõ tình huống này nếu Vương Tử Quân làm tốt công tác giải quyết vấn đề, như vậy hắn sẽ không bị xử lý nặng tay.
Hội nghị thường ủy kết thúc rất nhanh, trước khi chấm dứt hội nghị thì một tổ lãnh đạo giải quyết lực ảnh hưởng của sự kiện vừa rồi được thành lập vội vang với Vương Tử Quân là tổ trưởng, Đổng Quốc Khánh là bí thư tổ lãnh đạo, các vị thường ủy khác là thành viên.
Khi nhắc đến vị trí chủ nhiệm văn phòng tổ lãnh đạo, Vương Tử Quân chỉ vào Đảng Hằng nói:
- Thư ký trưởng Đảng, anh là quản gia lớn nhất trong thành phố Đông Bộ, lúc này tất cả công tác hậu cần của tổ lãnh đạo đều đặt lên người anh.
Đảng Hằng thật sự không ngờ Vương Tử Quân lúc này lại bổ nhiệm mình vào một vị trí quan trọng như thế, dù chức vụ chủ nhiệm văn phòng tổ lãnh đạo này chỉ là hư danh, thế nhưng Vương Tử Quân có thể giao nó cho mình, điều này đã nói rõ chủ tịch Vương vẫn còn tin tưởng vào mình.
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ nhất định hoàn thành nhiệm vụ.
Đảng Hằng do dự giây lát, sau đó hắn ngẩng đầu lên và suy nghĩ thông suốt tất cả. Kẻ đáng chết sẽ phải chết, nếu chính mình đã bị ép vào kết cục phải ảm đạm xuống đài, không bằng đi theo Vương Tử Quân mở một đường máu cho chính mình.
Sau khi kết thúc hội nghị thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc của mình, còn chưa ngồi vững thì Tôn Quốc Lĩnh đã đi đến. Tôn Quốc Lĩnh không chờ Vương Tử Quân lên tiếng đã dùng giọng gấp gáp nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này vốn không liên quan gì đến chúng ta, ngài cần gì phải ôm vào người cho mệt?
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng gấp gáp của Tôn Quốc Lĩnh, hắn biết Tôn Quốc Lĩnh tỏ ra vội vàng như vậy là có vài phần ý nghĩ muốn lấy lòng mình. Nhưng nếu nhìn vào nhiều khía cạnh khác, Tôn Quốc Lĩnh lại đang thể hiện lòng trung thành với mình.
Vương Tử Quân khẽ cười, hắn vừa cho Tôn Quốc Lĩnh ngồi xuống vừa cười nói:
- Quốc Lĩnh, chuyện này tôi cũng đã suy xét qua rồi, tuy sự việc không liên quan đến chúng ta, thế nhưng thành tích của thành phố Đông Bộ sẽ vì nó mà bị phủ quyết đi vài phần. Chúng ta đã khổ sở công tác một năm mới có được thành tích, tuyệt đối không thể nào cắt xén đi được.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn gương mặt chăm chú của Vương Tử Quân, hắn thở dài một hơi nói:
- Chủ tịch Vương, tâm tư của anh thật sự rất tốt, thế nhưng tôi cảm thấy không phải tất cả đều tiếp nhận lòng tốt của anh, đặc biệt có một số người sẽ chơi trò bỏ đá xuống giếng.
- Điều này anh cứ yên tâm, tôi đã đồng ý xử lý sự việc này, tôi sẽ luôn nắm chắc vấn đề.
Vương Tử Quân nở nụ cười tự tin với Tôn Quốc Lĩnh, sau đó khẽ nói.
Tôn Quốc Lĩnh nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn không phải không tin Vương Tử Quân không xử lý được vấn đề, nhưng hắn cảm thấy vấn đề này quá lớn, thật sự khó giải quyết cho xong.
Vương Tử Quân uống một ngụm trà, trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ như thủy triều. Tuy vừa rồi hắn nói rất hay, thế nhưng thật ra hắn còn có một ý nghĩ khác, cũng vì ý nghĩ này mà hắn mới quyết định tiếp nhận nhiệm vụ.
Kiếp trước cũng tổ chức nhiều cuộc thi tuyển cán bộ, thế nhưng ngay từ đầu căn bản không ai thống nhất tiêu chuẩn kiểm tra sức khỏe, thế cho nên không ít người vì nguyên nhân này mà trước đó cố gắng biết bao nhiêu lại xem như đổ sông đổ biển.
Kiếp trước Vương Tử Quân cũng tỏ ra cực kỳ căm phẫn về vấn đề kiểm tra sức khỏe như vậy, nhưng đó là sự việc ván đóng thuyền, căn bản không thể nào cứu vãn được. Tuy sau này có thống nhất tiêu chuẩn, thế nhưng những người trước đó bị loại bỏ vẫn không chút nào thay đổi, tương lai chính trị bị chôn vùi.
Bây giờ Vương Tử Quân có cơ hội, hắn cảm thấy bọn họ Trần rất coi trọng công tác thi tuyển cán bộ của thành phố Đông Bộ, sự kiện lần này càng làm cho hắn cảm thấy có cơ hội.
Sau khi trọng sinh thì Vương Tử Quân làm việc gì cũng phải suy xét cho mình, thế nhưng có vài sự kiện xảy ra, chỉ cần nguy hiểm không quá lớn, hắn sẽ dùng lực của mình để thúc đẩy thay đổi vài thứ.
Tôn Quốc Lĩnh nhìn gương mặt trầm mặc của Vương Tử Quân, hắn há miệng định nói gì đó, thế nhưng đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Quốc Lương đi vào nói:
- Chủ tịch Vương, thư ký trưởng Đảng đến.
Đảng Hằng đến, Vương Tử Quân cười cười nói:
- Trực tiếp cho thư ký trưởng đi vào, sao lại để cho thư ký trưởng phải chờ?