Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1103: Chương 1103: Cường long khó áp địa đầu xà.




Dưới tiếng quát nghiêm nghị của chủ nhiệm Triệu, đội trưởng Đặng run rẩy đi đến. Hắn biết rõ một khi tin tức bại lộ, Đặng Kình Long tất nhiên sẽ là người chịu tội thay. Chưa nói đến phương diện Hà công tử sẽ trở mặt, đối phương sẽ căn bản không bao giờ nhận tội về mình, không thừa nhận là mình làm; cho dù Hà Bính Sở có thừa nhận, chỉ sợ Đặng Kình Long là đồn trưởng đồn công an cũng sẽ căn bản rơi vào tội danh không làm tròn trách nhiệm. Sự việc phát triển đến mức này thì đừng hòng có ai có thể trốn tránh được.

Vì vậy dù biết rõ sự việc thế nhưng Đặng Kình Long vẫn không dám mở miệng nói ra, vì nói ra thì sẽ chết. Hà công tử là một con quỷ, thật sự quá độc ác, một chiêu này quá độ, làm chuyện xấu xong còn muốn được phong hầu. Dưới tình huống cứng giọng không thể mở miệng, Đặng Kình Long chỉ có thể đứng cực kỳ bối rối, lén đưa mắt nhìn vị phó bí thư ủy ban tư pháp thành phố Đông Hồng đi theo bên cạnh chủ nhiệm Triệu.

Vẻ mặt vị phó bí thư kia cũng không quá tốt, dù thế nào thì sự việc này cũng xảy ra ở thành phố Đông Hồng, hơn nữa còn là ủy ban tư pháp tỉnh trực tiếp điều tra, căn bản khó thể nào lau chùi được vết nhơ này. Hơn nữa hắn căn bản không có tình cảm hay quan hệ gì với đồn trưởng Đặng, thế cho nên sẽ không mở miệng nói giúp cho đối phương.

- Đặng Kình Long, anh nói tôi xem có chuyện gì xảy ra, vì sao người trong cuộc lại biến thành như vậy?

Ngôn từ chấn vấn của vị phó bí thư làm cho cơ thể của đồn trưởng Đặng càng thêm run rẩy, hắn lắp bắp nói:

- Điều này...Điều này tôi không biết.

- Anh không biết? Trước khi người ta được đưa đến đồn công an thì không có việc gì, vì sao bây giờ lại thành ra như vậy?

Giọng nói của chủ nhiệm Triệu vẫn rất nghiêm khắc, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lý Đức Trụ đang nói chuyện với Du Giang Vĩ.

Du Giang Vĩ nhiệt tình với Lý Đức Trụ, biết đâu sự việc này có liên quan đến bí thư Vương, cho dù không thì xử lý tốt cũng có một phần nhân tình của Du Giang Vĩ, cũng là chuyện tốt. Thế cho nên lúc này chủ nhiệm Triệu cảm thấy một tên đồn trưởng đồn công an không là cái quái gì.

Đội trưởng Đặng liên tục xoa tay, trong lòng thầm nghĩ đến cuộc điện thoại của Hà Bính Sở. Hà công tử đã giải quyết tốt chưa? Chẳng lẽ vị lãnh đạo này không nhớ.

- Chủ nhiệm Triệu, tôi là Đặng Kình Long.

Đặng Kình Long cắn răng rồi nói với chủ nhiệm Triệu.

Chủ nhiệm Triệu không biết đồn trưởng Đặng là ai, vì vừa rồi cục trưởng Lý cũng không gọi điện thoại cho chủ nhiệm Triệu, chỉ gọi cho một nhân viên công tác trong tổ mà thôi. Sau khi biết Du Giang Vĩ đi theo đoàn, cục trưởng Lý hiểu rõ vấn đề, thế là gọi điện thoại về cho Hà Bính Sở.

- Anh là ai không quan trọng, tôi đang hỏi anh đấy, có chuyện gì với những vết thương trên người vị đồng chí này? Mời anh trả lời rõ ràng.

Vẻ mặt chủ nhiệm Triệu càng thêm khó coi, giọng nói càng thêm nghiêm khắc.

Đồn trưởng Đặng xem như đã hiểu, nhưng Hà Bính Sở là cây cứu mạng của hắn, dù chỉ một phần trăm thì hắn cũng phải đánh cược một lần.

- Chủ nhiệm Triệu, Hà công tử không điện thoại cho ngài sao?

Đặng Kình Long mở miệng nói trắng sự việc, lời nói này làm cho đám người nhìn về phía chủ nhiệm Triệu. Tuy chủ nhiệm Triệu đã nghĩ loáng thoáng vị Hà công tử kia là ai, thế nhưng gương mặt lại càng thêm âm u.

Chủ nhiệm Triệu là người lăn lộn trong quan trường nhiều năm, hắn biết rõ tỉnh Nam Giang là nơi có các mạng lưới quan hệ cực kỳ phức tạp. Chỉ cần vừa động gân đã đứt xương, cắt xương đứt gân, biết đâu trêu chọc người này thì người kia sẽ ghi hận trong lòng. Nếu như không phải có Du Giang Vĩ đi theo, nếu như sự việc này không liên quan đến bí thư Vương, chủ nhiệm Triệu rất có thể sẽ mở một mặt lưới.

Nhưng bây giờ chủ nhiệm Triệu nhất định phải xử lý nghiêm khắc, nếu không để cho bí thư Vương truy cứu trách nhiệm, chính mình căn bản không là gì cả.

- Cái gì mà điện thoại hay không điện thoại, bí thư Lý, chuyện này cần phải xử lý cực kỳ nghiêm khắc, điều tra nếu xuất hiện tình huống làm rối loạn trật tự kỷ cương, nhất định phải làm cho thật nghiêm. Mặc kệ có liên quan đến ai, không thể nuông chiều làm loạn.

Bí thư Lý lúc này đã hiểu có chuyện gì xảy ra, là một chuyện mà ai cũng hiểu, đối phương nói trước mặt nhiều người, hắn còn có thể nói gì được nữa? Hơn nữa Đặng Kình Long chỉ là một tên đồn trưởng đồn công an, cho dù anh Hà biết được, hy sinh một người để chịu tội thay căn bản không là gì, còn là kết quả mà ai cũng thích, ai cũng vui.

- Chủ nhiệm Triệu nói đúng, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm khắc điều tra, sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để cho ra kết quả với văn phòng xử lý trật tự trị an ủy ban tư pháp tỉnh.

Lời nói của bí thư Lý rất có trình độ, mặc dù thừa nhận ý nghĩ của chủ nhiệm Triệu, thế nhưng lời nói lại xem như nắm bắt quá trình điều tra lần này.

Chủ nhiệm Triệu lúc này cũng cảm thấy có chút khó khăn, hắn và bí thư Lý có mối quan hệ khá tốt, nhìn thì thấy vụ án này có hơi lớn, nếu như mình kiên trì điều tra đến cùng thì chỉ sợ đắc tội với không ít người, như vậy chẳng phải đốt lửa trên người mình sao? Nhưng nếu như trực tiếp buông tay, để cho thành phố Đông Hồng điều tra vụ này, mình sẽ báo cáo lên trên như thế nào?

Đối với chủ nhiệm Triệu thì dù là kết quả nào cũng không tốt, vấn đề là nếu bí thư Vương không hài lòng, như vậy công tác của hắn ở ủy ban tư pháp tỉnh ủy sẽ chấm dứt.

Có câu anh chết chứ không phải tôi chết, đối đầu với kẻ địch hùng mạnh thì ai lại hếch ngực lên trên bao giờ? Vì vậy sau khi xem xét được mất lợi hại, chủ nhiệm Triệu trầm giọng nói:

- Vụ án này có tính chất đặc biệt ác liệt, lãnh đạo tỉnh đã có chỉ thị, phải xử lý vụ án thành một điển hình. Bí thư Lý, anh nên làm tốt công tác phối hợp với chúng tôi.

Muốn biến vụ việc lần này thành điển hình, Đặng Kình Long chỉ là một con ruồi bọt thì sao có thể nhận được trọng trách lớn như vậy? Lúc này Đặng Kình Long chợt sinh ra cảm giác tan vỡ, hắn đành phải đưa mắt cầu cứu nhìn cục trưởng Mã ở bên cạnh.

Vẻ mặt cục trưởng Mã lúc này căn bản là không dễ nhìn, hắn cũng không ngờ một chuyện nhỏ như vậy lại sinh ra phiền toái lớn như thế. Hắn thấy ánh mắt cầu xin trợ giúp của Đặng Kình Long, hắn cũng không còn cách nào khác.

Nhưng cục trưởng Mã là lãnh đạo, nếu như chính mình rơi vào hoàn cảnh xấu hổ mà căn bản không có phản ứng, như vậy thuộc hạ còn có thể bảo vệ được sao? Sau khi do dự một lúc lâu, cục trưởng Mã nháy mắt với đồn trưởng Đặng, tỏ ý bảo đối phương đừng vội, mình sẽ nghĩ biện pháp.

Sau khi Du Giang Vĩ đưa hai người Lý Đức Trụ và Lạc Minh Hạo đến bệnh viện thì quay về phòng làm việc báo cáo cho Vương Tử Quân. Tuy trên đường về thì Du Giang Vĩ đã nghĩ sẵn tất cả trong đầu, thế nhưng khi báo cáo vẫn cảm thấy rất bồn chồn.

Lúc này bí thư Vương chỉ có ý muốn gõ lên đầu Lý Đức Trụ, một sự việc như vậy không ngờ lại trở thành bộ dạng như lúc này. Mặc dù bác sĩ nói nghỉ ngơi điều trị một tháng là không có vấn đề, thế nhưng như vậy cũng đả kích nặng nề vào thể diện của bí thư Vương.

Lái xe cũ của bí thư Vương đến thăm, lại bị người ta đánh bị thương nặng trong đồn công an, việc này dù là đặt trên người ai thì cũng không thoải mái.

Gương mặt Vương Tử Quân vẫn luôn bình tĩnh, từ khi Du Giang Vĩ bắt đầu báo cáo thì hắn cũng không nói gì. Lúc này hắn cực kỳ phẫn nộ, thế nhưng hắn cũng không vỗ bàn, vẫn bình tĩnh nghe hết lời của Du Giang Vĩ.

Nổi giận cũng không giải quyết được gì, ngược lại còn làm cho tư duy của người ta thêm hỗn loạn. Sự việc đã phát sinh, hắn cần phải nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.

- Bí thư Vương, bác sĩ nói Đức Trụ có sức khỏe tốt, nghỉ ngơi một tháng sẽ hoàn toàn bình phục, hơn nữa sẽ không lưu lại di chứng gì.

Du Giang Vĩ mở miệng an ủi Vương Tử Quân.

- Giang Vĩ, cậu khổ cực rồi, đi nghỉ một chút đi.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Du Giang Vĩ rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Du Giang Vĩ nhìn vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại nuốt xuống bụng. Bí thư Vương có tính toán gì hay không? Hắn loáng thoáng biết được một chút, thế nhưng lãnh đạo không nói thì hắn cũng không nhiều lời.

Khi cửa phòng chậm rãi đóng lại thì Vương Tử Quân lấy ra một phần tư liệu của vị cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng xem xét. Hà Duyên Cường đã làm cục trưởng cục công an thành phố Đông Hồng được tám năm, là một địa đầu xà ở thành phố Đông Hồng.

Hà Duyên Cường không phải là người có chức quan cao vời ở thành phố Đông Hồng, thế nhưng vị trí lại rất quan trọng, cho dù là người cao hơn một hai cấp cũng chưa chắc mạnh mẽ bằng.

Vương Tử Quân lật qua lật lại xem xét tư liệu về Hà Duyên Cường, hắn lẳng lặng suy tư, một loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Hà Duyên Cường lúc này cũng nghĩ đến Vương Tử Quân. Sau khi tin tức về con trai mình truyền đến, hắn thật sự sinh ra cảm giác không tốt. Chuyện này làm cho thư ký của bí thư Vương tự mình ra tay, chỉ sợ không đơn giản một chút nào.

Có giấy chứng minh nên lai lịch của Lý Đức Trụ đã bị điều tra rõ ràng, Hà Duyên Cường nhờ một người bạn của mình công tác ở tỉnh Sơn Nam mà biết rõ Lý Đức Trụ là lái xe của Vương Tử Quân, hơn nữa lần này đến Nam Giang để thăm lãnh đạo, không khỏi làm cho Hà Duyên Cường cảm thấy rất đau đầu.

Những chuyện này căn bản rất khó xử lý.

Khi Vương Tử Quân đến Nam Giang thì Hà Duyên Cường cũng không quan tâm, đối với hắn thì chỉ có cục trưởng Chân Hồng Lỗi là người nắm vận mệnh của mình. Còn Vương Tử Quân dù là bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế nhưng vị trí này của Vương Tử Quân căn bản còn không bằng Chân Hồng Lỗi.

Nhưng Hà Duyên Cường thật sự không ngờ thủ đoạn của bí thư Vương là rất cao, chánh án Chu của tòa án nhân dân tỉnh vừa mới vểnh đuôi lên đã bị đánh cho gục mặt, hơn nữa còn làm cực kỳ gọn gàng, làm cho người ta nói không ra lời.

Dù Hà Duyên Cường là một đại nhân vật ở thành phố Đông Hồng, thế nhưng nếu so với chánh án Chu thì vẫn kém hơn nhiều. Nếu như hắn cứng nhắc với Vương Tử Quân, như vậy sẽ xuất hiện tình huống đầu rơi máu chảy.

- Bố, chuyện này nên làm gì bây giờ?

Hà Bính Sở thấy bô mình trầm ngâm không nói thì dùng giọng lo lắng hỏi.

- Làm sao bây giờ? Mày nói xem làm sao bây giờ? Nếu không phải mày đi thải bẩn khắp nơi, ông sẽ bị động đi theo chùi đít cho mày thế này sao?

Hà Duyên Cường vỗ tay lên mặt bàn dùng ánh mắt căm tức nhìn con trai bảo bối nhà mình, sau đó nói:

- Từ hôm nay mày thành thật ở nhà, xử lý sự việc thế nào cũng không phải là việc của mày.

Trong phòng bệnh của Lý Đức Trụ, Khương Long Cương vừa gọt táo vừa nói với Lý Đức Trụ lúc này đã khôi phục lại vài phần sức sống:

- Trụ Tử, tiểu tử cậu lần này cố mà ghi nhớ, tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu không còn là Lý Đức Trụ vừa xuất ngũ như năm xưa, sau này có chuyện gì cũng phải nghĩ đến thân phận của mình.

Lý Đức Trụ nhìn quả táo trong tay Khương Long Cương, hắn thầm nghĩ đến chuyện khác. Sau khi Khương Long Cương đưa quả táo cho hắn, hắn trầm giọng nói:

- Anh Khương, tôi không gây ra phiền toái cho bí thư Vương đấy chứ?

- Anh nói sao?

Khương Long Cương cười cười dùng giọng thản nhiên nói với Lý Đức Trụ.

Lý Đức Trụ không nói gì, có làm phiền đến bí thư Vương hay không thì hắn hiểu rõ ràng. Nhưng tiểu tử kia ra tay quá hung ác, dù là hiện tại thì hắn vẫn còn đau nhức khắp toàn thân.

- Được rồi, không cần phải suy nghĩ nhiều như vậy, anh nghĩ mà xem, bí thư Vương của chúng ta có khi nào là người sợ phiền phức chứ?

Khương Long Cương nhìn vẻ mặt của Lý Đức Trụ, hắn khẽ vỗ vai của đối phương rồi cười híp mắt nói.

Lý Đức Trụ khẽ gật đầu, hắn cắn một miếng táo, đang chuẩn bị nói chuyện với Khương Long Cương thì cửa phòng bị đẩy ra. Một tiểu tử sôi nổi chạy vào phòng, nó vừa đi vừa dùng giọng nghi ngờ hỏi:

- Chú Trụ Tử, võ công của chú cao cường, vì sao lại trượt cầu thang rồi ngã được?

Lý Đức Trụ là lái xe chuyên trách của Vương Tử Quân, thế nên Lý Đức Trụ đã không ít lần chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, tình cảm của hai bên căn bản là không tệ. Lý Đức Trụ thấy Tiểu Bảo Nhi thì khẽ nhìn ra phía sau, thấy đằng sau Tiểu Bảo Nhi là Vương Tử Quân và Mạc Tiểu Bắc.

Khi thấy Vương Tử Quân thì Lý Đức Trụ muốn đứng lên, nhưng cơ thể đau nhức lại làm cho hắn cảm thấy khó thể ngồi lên được.

- Đức Trụ, cậu cứ nằm trên giường đi.

Vương Tử Quân cười cười với Lý Đức Trụ, sau đó vung tay chặn động tác của đối phương.

Lý Đức Trụ còn muốn vùng lên thì Mạc Tiểu Bắc đã giữ lấy hắn:

- Đức Trụ, cậu cũng đừng lộn xộn, nên an tâm tĩnh dưỡng, thành thật nằm yên vài ngày.

Dưới sự ngăn cản của Khương Long Cương, Lý Đức Trụ cuối cùng cũng nằm lại trên giường. Hắn nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, thế là dùng giọng áy náy nói:

- Bí thư Vương, tôi mới đến đã gây phiền toái cho ngài.

- Đức Trụ, bài học lần này, cậu không thể để cho bạn bè gặp uất ức, điều này tôi biết rõ. Thế nhưng làm việc gì cũng phải suy xét hậu quả, sau này nên chú ý một chút.

Vương Tử Quân ngồi bên cạnh Lý Đức Trụ, trên mặt vẫn treo nụ cười.

- Vâng, bí thư Vương, tôi nhất định sẽ sửa lại.

Lý Đức Trụ nói theo đúng thói quen, thế nhưng lúc này cơ thể đầy vết thương, hắn hơi cử động thì cơn đau làm cho toàn thân nhức nhối khó chịu.

- Bố, chú Trụ Tử sao lại trượt cầu thang được?

Tiểu Bảo Nhi thấy Lý Đức Trụ không trả lời vấn đề của mình, nói mất hứng vân vê cái miệng nhỏ nhắn, sau đó mở miệng không buông tha.

Mạc Tiểu Bắc đã giải thích chuyện của Lý Đức Trụ cho Tiểu Bảo Nhi, đó là chú Trụ Tử đi cầu thang trượt chân ngã sấp xuống. Nói như vậy vừa che giấu được sự kiện Lý Đức Trụ bị người ta đánh, lại khuyên bảo Tiểu Bảo Nhi sau này đi đường nên cẩn thận.

Hôm nay thấy chú Lý Đức Trụ, Tiểu Bảo Nhi tất nhiên sẽ hỏi cho rõ. Khi Vương Tử Quân không biết trả lời thế nào thì Lý Đức Trụ đã mở miệng cứu giá:

- Điều này...Đây chỉ là ngoài ý muốn, giống như một người luôn đi bên cạnh sông sẽ có lúc ướt giày.

Lý Đức Trụ giải thích làm cho Vương Tử Quân thở dài một hơi, hắn nhìn lái xe trước kia của mình, thầm nghĩ đối phương xem như cũng đọc được vài thứ hay từ trong sách.

- Vâng.

Tiểu Bảo Nhi trầm ngâm một lúc nghĩ đến lời nói của Lý Đức Trụ, sau đó nó chợt nói:

- Cháu hiểu rồi, chú Trụ Tử, ý của chú là đi ra đánh nhau thì cũng có lúc vấp ngã sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.