Vương Tử Quân cũng nhìn thấy những chiếc xe tải chở vật liệu kia, hắn thấy Dương Độ Lục hỏi thăm thì nói:
- Trưởng ban Dương, những chiếc xe kia chở vật liệu xây dựng, bọn họ đang vận chuyển vật tư để khai phá khu du lịch Cô Yên Sơn.
“ Khu du lịch Cô Yên Sơn? “
Dương Độ Lục khẽ gật đầu, lão tuy không thường xem tivi, thế nhưng mỗi
ngày cũng được xem qua những quảng cáo quan trọng, thế nhưng cũng căn
bản chưa từng nghe nói về khu du lịch Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân lên tiếng thì Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cũng nhìn
về phía Cô Yên Sơn. Trước nay dãy Cô Yên Sơn ở thành phố La Nam căn bản
không có danh tiếng gì, giông như một ngọn núi vàng lại được Vương Tử
Quân phát hiện ra. Vương Tử Quân đi đến La Nam được nửa năm, hắn nắm lấy một dãy núi Cô Yên Sơn để kêu gọi được số tiền đầu tư hơn hai trăm
triệu, coi như tìm được con đường làm giàu cho nhân dân chung quanh Cô
Yên Sơn, càng biến Cô Yên Sơn thành một điểm tăng trưởng kinh tế cho
thành phố La Nam.
Xe cảnh sát chạy ở phía trước dần chạy chậm lại, tuy lái xe ba mươi chỗ
có kỹ thuật không tệ, thế nhưng xe vẫn xóc nảy liên tục. Đặc biệt là khi đi qua một chiếc hố lớn, một âm thanh khá lớn chợt vang lên.
Hào Nhất Phong là lãnh đạo đứng đầu tỉnh Sơn Nam, đi trên con đường thế
này thật sự có chút lo lắng. Lão biết trưởng ban Dương căn bản cũng
không trách mình, nhưng tình hình giao thông như vậy vẫn làm cho lão mất mặt.
- Trưởng ban Dương, bí thư Nhất Phong, bây giờ chúng ta đang đi trên con đường cũ từ thành phố La Nam đến Cô Yên Sơn. Chúng tôi vì phối hợp đẩy
mạnh xây dựng khu du lịch Cô Yên Sơn mà đã ký hợp đồng với công ty Đông
Du đầu tư mười triệu xây dựng một con đường dài hai mươi lăm kilomet từ
Cô Yên Sơn đến thành phố La Nam, theo kế hoạch thì tháng hai sang năm sẽ được thông xe.
Vương Tử Quân vừa nói vừa chỉ chỉ về phía trước.
Hào Nhất Phong nghe nói sang năm con đường sẽ được thông xe thì thở dài
một hơi, dù sao mình cũng còn lại chút thể diện. Nhưng lúc này lão không thể nói gì hơn, dù sao cũng là người một nhà, khen ngợi Vương Tử Quân
sẽ phát sinh hiềm nghi tô vẽ lên mặt mình.
Dương Độ Lục cũng hiểu tâm tư của bộ hạ cũ, lão cười cười định lên
tiếng, đúng lúc này có một nhóm người đang sửa đường ở phía trước, đang
tiến hành lót đá.
- Dừng xe.
Dương Độ Lục khẽ nói.
Xe chậm rãi dừng lại, Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân cùng Dương Độ
Lục xuống xe. Lúc này công trình đang thi công nhiệt liệt cũng giống như không cảm ứng được nhóm người bên này, một vài công nhân đưa mắt nhìn
hai lượt, sau đó tiếp tục bận rộn làm việc.
- Con đường này có thể coi là đường cấp hai.
Dương Độ Lục đưa mắt nhìn, sau đó khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong khẽ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìnn Vương Tử Quân:
- Bí thư Tử Quân, cậu mau giới thiệu cho trưởng ban Dương về tình huống con đường này.
Vương Tử Quân đồng ý một tiếng, sau đó chỉ về phía trước nói:
- Trưởng ban Dương, con đường này được khởi công hơn một tháng, nhưng vì muốn đẩy nhanh công tác xây dựng, thế cho nên công ty Đông Du quyết
định chia ra làm nhiều đoạn đường, chon năm nhà thầu tiến hành xây dựng
cùng một lúc, tổng cộng là bốn làn xe.
Dương Độ Lục khẽ gật đầu, lão cũng không tiếp tục nói chuyện với Vương
Tử Quân mà đi đến bên cạnh một ông lão đang dùng xẻng xúc đá, sau đó lớn tiếng nói:
- Anh, cho tôi mượn nhờ hột quẹt một chút.
Ông lão trên sáu mươi tuổi đưa mắt nhìn Dương Độ Lục, sau đó lấy từ
trong túi ra một chiếc hột quẹt ném cho Dương Độ Lục. Trưởng ban Dương
thuần thục nhận lấy hột quẹt châm thuốc, sau đó tiện tay đưa cho ông lão một điếu.
- Anh nghỉ tay một chút, đến đây cùng hút điếu thuốc.
Dương Độ Lục tiến lên trả bật lửa, sau đó cười ha hả nói.
- Cám ơn, tôi còn phải làm việc, phải đẩy nhanh tốc độ, chúng tôi phải cố gắng hoàn thành con đường trước tết.
Ông lão vừa tiếp nhận điếu thuốc của Dương Độ Lục nhét lên tai, sau đó cười hì hì nói.
Ông lão cũng nhìn thấy chiếc xe ở phía bên kia, dù chưa từng được gặp
lãnh đạo thành phố, thế nhưng cũng biết đó là lãnh đạo đến kiểm tra.
Dùng trí tuệ của lão sau bao năm qua, bây giờ tốt nhất là trầm mặc ít
nói, nói ít đi sẽ bớt đi nhiều chuyện.
- Hút điếu thuốc nghĩ ngơi cũng không được sao? Nghe khẩu âm của anh thì giống như là người vùng này phải không?
Dương Độ Lục hít vào một hơi thuốc rồi cười ha hả nói.
- Đúng vậy, tôi là người vùng này, đám lão già chúng tôi đã nhiều năm
ngóng trông con đường này được xây dựng, cuối cùng nó cũng được xây
dựng, thế cho nên ai cũng mong nhanh chóng hoàn công.
Ông lão vừa nói vừa xoay người muốn đi.
Khi thấy phản ứng của ông lão như vậy thì Hào Nhất Phong và Thạch Kiên
Quân đều nhìn về phía Vương Tử Quân, dù sao đây cũng là địa bàn của anh, cũng không nên làm cho trưởng ban Dương mất hết hào hứng thị sát như
vậy được. Vương Tử Quân cũng hiểu rõ ý nghĩa ánh mắt của Hào Nhất Phong
và Thạch Kiên Quân, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó vội vàng đi qua nói:
- Bác à, chúng cháu đang đến núi Bắc Phong thuộc Cô Yên Sơn, bây giờ lỡ
lạc đường, bác có thể chỉ đường cho chúng cháu được không?
Thời này tivi đã được phổ cập ở các thành phố khác, thế nhưng Cô Yên Sơn căn bản là một vùng lạc hậu, ti vi chỉ là thứ trong mơ mà thôi. Vì thế
ông lão này căn bản không biết Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam.
Ông lão thấy Vương Tử Quân nói chuyện rất ôn hòa, thế là khẽ dừng chân,
sau đó nhìn thoáng qua chiếc xe cảnh sát rồi dùng giọng kính sợ nói:
- Các người muốn đi đến Bắc Phong thì chạy theo con đường này khoảng năm kilomet thì đến.
Ông lão nói đến đây thì mới nói:
- Có phải các cậu đến đây để cứu người không?
- Đúng vậy, chúng cháu cũng muốn vào núi cứu người.
Vương Tử Quân suy nghĩ xem làm sao giữ ông lão này lại, thế là khẽ nói.
- Ôi, những người kia thật sự là ăn no rãnh mỡ không có việc gì làm,
chính quyền đã ra thông cáo khắp Cô Yên Sơn, người trong thôn chúng tôi
còn nhắc nhở bọn họ đừng vào trong núi, thế nhưng bọn họ không nghe. Bây giờ thì tốt rồi, xảy ra chuyện lớn. Đám người kia thích chịu khổ thì tự nhiên, thế nhưng cũng vì đám người kia mà làm ảnh hưởng đến bí thư
Vương của chúng tôi.
Vương Tử Quân chợt sững sờ, hắn thế nào cũng không ngờ ông lão này lại
nói ra một lời như vậy, thế là thật sự không biết trả lời thế nào. Nói
thật, trong quá trình Dương Độ Lục xuống nghiên cứu thị sát, hắn căn bản không sắp xếp bất kỳ tình huống nào.
Nhưng tình huống diễn ra vào lúc này lại giống như mình có sắp xếp trước mặt lãnh đạo vậy.
- Vì sao lại là hãm hại làm khổ bí thư Vương của các anh? Anh nói cho
tôi xem thử, chúng tôi là nhật báo quốc gia đang muốn đến phỏng vấn tình huống ở Cô Yên Sơn, biết đâu còn có thể giúp đỡ cho bí thư Vương của
các anh một chút.
Thạch Kiên Quân khẽ cười, hắn tiến lên giúp đỡ Vương Tử Quân tiếp lời.
Vương Tử Quân
khẽ gật đầu với Thạch Kiên Quân, tỏ vẻ cảm tạ đối phương. Lúc này hắn
thật sự không thích hợp mở miệng, mà Thạch Kiên Quân lại nói rất phù
hợp.
- Thật vậy sao? Như thế thì tốt quá. Tôi nói cho các anh biết một điều,
tôi sống đến tuổi này rồi mà căn bản mới gặp được lãnh đạo tốt. Bí thư
Vương này thật sự là không dễ dàng gì, người mới đến nửa năm đã tu sửa
con đường này rồi. Tuy tôi không biết chữ nhưng cũng hiểu câu nói muốn
phát triển phải sửa đường, chỉ cần con đường này được làm xong, khu du
lịch Cô Yên Sơn được xây dựng, như vậy chỗ này của chúng tôi sẽ nhanh
chóng phát đạt. Những người leo núi kia căn bản không có liên quan gì
đến bí thư Vương, chân mọc trên người của bọn họ, là việc mà chính bọn
họ làm ra, bọn họ phải phụ trách việc làm của mình.
Dương Độ Lục cười cười, lão nói thêm vài câu với ông lão, sau đó nói lời cáo biệt. Ông lão lúc này cũng không biết mình nói chuyện với ai, lão
vẫn tiếp tục dùng xẻng làm việc của mình.
Đoàn người tiếp tục lên xe, vì không biết rõ tâm tư của Dương Độ Lục,
thế cho nên cũng không ai mở miệng. Khi Hào Nhất Phong đang suy tư nên
làm sao để giải quyết bầu không khí ngột ngạt vào lúc này, chợt nghe
thấy Dương Độ Lục nói:
- Có câu trong thiên địa có một quả cân, quả cân là dân chúng, câu nói
này rất đúng, dân chúng thường chất phác, ai làm chuyện tốt cho bọn họ,
như vậy bọn họ sẽ không quên anh.
Tuy chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại là khẳng định công tác của
Vương Tử Quân. Nói thật, lúc này Vương Tử Quân cũng có vài phần cảm
động, hắn thật sự không ngờ một người mình không quen biết lại mở miệng
nói tốt như mình như ông lão vừa rồi.
Hào Nhất Phong tuy không thích Vương Tử Quân, nhưng lúc này lão đưa mắt
nhìn con đường nhấp nhô, cũng hiểu Vương Tử Quân đến thành phố La Nam đã làm ra nhiều chuyện tốt đẹp cho dân chúng.
- Đồng chí Tử Quân, cậu làm rất tốt.
Khi Vương Tử Quân đang do dự có nên khiêm tốn một chút hay không, chợt nghe Dương Độ Lục lên tiếng.
- Cám ơn trưởng ban Dương đã khích lệ, tôi cảm thấy công tác của mình
vẫn còn nhiều phương diện chưa tốt, sau này tôi sẽ nhất định cố gắng
thêm...
Vương Tử Quân áp chế cơn kích động của mình, hắn dùng giọng có vài phần máy móc nói.
- À, sau này cậu công tác như thế nào thì cứ báo cáo với bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch là được.
Dương Độ Lục nói rồi đưa mắt nhìn con đường gập ghềnh ở phía trước.
Ba mươi phút sau xe dừng lại ở cuối đường, bí thư huyện ủy Nhan Sĩ Tắc
đã chờ sẵn nhanh chóng tiến lên đón chào, sau lưng hắn là vài nhân viên
công tác của huyện Dương Phong.
- Trưởng ban Dương, đây là bí thư huyện ủy Nhan Sĩ Tắc huyện Dương Phong.
Vương Tử Quân thấy nhóm người Nhan Sĩ Tắc đi đến nghênh đón, thế là hắn khẽ giới thiệu Nhan Sĩ Tắc với Dương Độ Lục.
Dương Độ Lục khẽ gật đầu, lão có chút do dự, cuối cùng cũng đưa tay ra.
Nhan Sĩ Tắc kích động bắt tay Dương Độ Lục, lúc này một người lão luyện
như hắn cũng cảm thấy cực kỳ kích động.
Nhan Sĩ Tắc nghĩ đến tình huống Vương Tử Quân khẽ trò chuyện với trưởng
ban Dương, thế là trong lòng càng bội phục Vương Tử Quân thêm một phần.
Hắn thầm nghĩ bí thư Vương đúng là bí thư Vương, ở trước mặt lãnh đạo
trung ương cũng không tỏ ra khiếp đảm, không bù cho chính mình, vừa thấy mặt lãnh đạo thì đã co rút tay chân rồi.
Dương Độ Lục rất nghiêm túc với đám người Hào Nhất Phong, Thạch Kiên
Quân và Vương Tử Quân, thế nhưng lại rất ôn hòa với Nhan Sĩ Tắc. Sau khi hỏi tình huống cứu hộ ở Cô Yên Sơn thì cất bước đi về khu căn cứ.
- Con đường này chưa được thông xe, vì nhanh chóng vận chuyển vật dụng
đến khu căn cứ, chúng tôi phát động tất cả lực lượng lao động ở các thôn chung quanh, dùng xe đẩy vận chuyển vật tư vào trong.
Vì Dương Độ Lục luôn mở miệng hỏi, thế cho nên Nhan Sĩ Tắc cũng phải liên tục báo cáo với lãnh đạo.
Dương Độ Lục liên tục gật đầu, sau đó cho ra chỉ thị, chính là dù thế
nào cũng phải vượt qua khó khăn, tranh thủ thời gian sớm nhất cứu hộ
những người đang mắc kẹt trên núi ra ngoài an toàn.
Đoạn đường một phẩy năm kilomet mất hơn mười phút đi bộ, sau khi đi vào
trong trướng bồng ở khu hậu cần, lại có một đội ngũ cứu hộ xuất phát.
Một nữ phóng viên mặc trang phục quân nhân màu xanh đang đứng phỏng vấn
một người đàn ông nông dân hơn bốn mươi tuổi.
- Tôi vào núi cứu người, nếu nói tôi có yêu cầu, chỉ mong sao những
người thích đi loạn kia nên sống yên ổn một chút, không cần tiếp tục đến đây gây rối.
Một giọng nói chất phác chợt vang lên.
Nữ phóng viên kia còn định đặt câu hỏi thì thấy nhóm người Dương Độ Lục
và Vương Tử Quân. Nàng có chút trầm ngâm, sau đó chợt nghe có người nói:
- Chủ tịch Lỗ, tôi cảm thấy các người tìm kiếm không mục đích, tìm kiếm
mười ba người bị lạc trong núi mà phái ra những đội ngũ không được huấn luyện chuyên nghiệp như thế này, căn bản có chút không ổn.
Người đàn ông trung niên được gọi là chủ tịch Lỗ lúc này thấy nhóm Vương Tử Quân đi đến, thế là chuẩn bị tiến lên nghênh đón, nhưng lại bị viên
phóng viên đeo kiếng quấn lấy bên người. Hắn dù có chút phản cảm với vị
phóng viên trẻ tuổi liên tục khoa chân múa tay này, thế nhưng lúc này
cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nại:
- Chúng tôi cứu người có đầy đủ kế hoạch, còn đội ngũ chuyên nghiệp, chúng tôi cũng đã có suy xét.
- Chủ tịch Lỗ, nghĩ là một chuyện nhưng làm là một chuyện, có suy xét
thì tính là gì? Suy xét không có nghĩa là chứng thực, tuy các đội ngũ
cứu hội đều là người có tinh thần nhiệt huyết, nhưng tôi cảm thấy bọn họ căn bản không có kỹ thuật, căn bản không tìm được mười ba người kia.
Tôi vẫn kiên trì quan điểm của mình, nhất định phải phái đội ngũ chuyên
nghiệp đến cứu người.
Vị phóng viên kia giống như thấy nhóm Dương Độ Lục đang đi về phía bên
này, hắn là phóng viên, thế nên chỉ say nháy mắt đã nhận ra thân phận
của nhóm người Dương Độ Lục.
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy anh nên nhanh chóng thuê những đội ngũ
chuyên nghiệp cho vào núi. Các anh bây giờ tuy đã phái ra nhiều đội cứu
hộ, tôi cũng tin tưởng tâm tính và nhiệt huyết của bọn họ, thế nhưng bọn họ căn bản không chuyên nghiệp, thiếu khoa học, chỉ có thể làm mất thời gian cứu người. Nếu các anh chậm trễ như vậy, rõ ràng là không chịu
trách nhiệm với người thất lạc.
Viên phóng viên tuy có chút lỗ mãng, nhưng hắn biết lúc này mình nên nhắm vào ai, thế là lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn vị phóng viên xa lạ, thầm nghĩ người này xem ra cũng
có trình độ, không nhắm vào Hào Nhất Phong và Thạch Kiên Quân, lại chĩa
vào chính mình. Hắn không tin vị phóng viên này không biết Thạch Kiên
Quân và Hào Nhất Phong, càng không nhận ra Dương Độ Lục, thế nhưng đối
phương lại bỏ qua ba vị lãnh đạo để tìm đến mình, xem ra đối phương đến
đây cũng là vì mình.