Một đối thủ là Vương Tử Quân tạo ra áp lực không nhỏ chút nào cho Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc nghĩ rằng tết nhất sẽ làm giảm bớt áp lực mà mình đang gánh chịu, thế nhưng không ngờ vào bữa tiệc rượu đoàn viên của gia đình mà cái tên Vương Tử Quân vẫn xuất hiện, đúng là âm hồn không tan.
Nguyễn Chấn Nhạc biết rõ ràng tình huống của loại rượu Huyền Lộ Dịch,
rượu này đã làm cho công ty Bất Lão Khang và đạo quán Tam Thanh kiếm
được rất nhiều tiền, đồng thời cũng là một nguồn tài chính dồi dào cho
thành phố La Nam.
Hơn nữa nếu so sánh với những thứ kia thì
điều làm cho Nguyễn Chấn Nhạc cảm thấy không thoải mái chính là loại
rượu Huyền Lộ Dịch cũng là thành tích của Vương Tử Quân.
Lúc
này Nguyễn Chấn Nhạc không quá vui vẻ nhưng lại cũng không muốn Nguyễn
lão gia tử mất vui, dù sao thì lúc này cũng là tết nhất, Nguyễn Chấn
Nhạc cũng không muốn ông nội mất tinh thần.
- Tam thúc, rượu Huyền Lộ Dịch này thật sự rất ngon.
Nguyễn Chấn Nhạc nói xong thì giống như lại cảm thấy giọng nói của mình có chút khô cứng, thế là nói tiếp:
- Nghe nói đến tối uống vào có thể tăng cường gân cốt, thật sự có chỗ
tốt, thế nhưng cháu chưa từng thử qua, thật sự còn chưa biết thật giả
thế nào.
Người khác căn bản không nhìn ra cảm xúc của Nguyễn Chấn Nhạc, Nguyễn Kính Triết chợt cười nói:
- Đối với loại rượu thuốc này thì nên tin tác dụng của nó là thật, tạm thời uống thử một chút rồi nói sau.
Nguyễn Kính Triết giống như muốn đánh lạc hướng chủ đề, thế nhưng Nguyễn Kính Thuận ở bên cạnh lại nói:
- Là công ty chi nhánh của Bất Lão Khang ở thành phố La Nam sao? Chấn
Nhạc, thành phố La Nam là nơi nào? Sao chú chưa từng nghe qua?
Nguyễn Kính Thuận luôn công tác trong xí nghiệp, thật sự căn bản không
biết rõ các thành phố bên ngoài. Nhưng Nguyễn Kính Triết đang uống rượu
mà vẻ mặt chợt biến đổi, nếu so sánh với em trai thì lão căn bản biết
khá rõ về tình huống của Nguyễn Chấn Nhạc.
Dù không ai nói rõ ràng nhưng trong thủ đô có nhiều người lén lút nói với nhau, đó là
Nguyễn Chấn Nhạc căn bản gặp đối thủ ở tỉnh Sơn Nam, chính là bí thư thị ủy La Nam, Vương Tử Quân.
Lúc đầu Nguyễn Kính Triết căn bản
còn không quan tâm đến những lời nghị luận to nhỏ kia, nhưng khi lão
tiến hành điều tra những thông tin liên quan đến Vương Tử Quân, lão chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy kinh hoảng.
Vương Tử Quân là con
rể của Mạc gia, mới hơn ba mươi mà đã là bí thư thị ủy, điều này làm cho Nguyễn Kính Triết cảm thấy không thể xem thường. Điều làm lão giật mình nhất cũng không phải là phương diện này, mà chính là tốc độ phát triển
kinh tế của thành phố La Nam, trong hai năm phát triển hơn trăm phần
trăm, đó là quan điểm gì?
Thuận theo sự coi trọng ngày càng cao của lãnh đạo trung ương với tình
hình phát triển kinh tế của các thành phố tuyến dưới, như vậy các vị bí
thư thị ủy các thành phố phát triển sẽ ngày càng đẩy lên vị trí quan
trọng. Vương Tử Quân là người có thành tích quá tốt ở phương diện phát
triển kinh tế, hơn nữa còn là một cán bộ cực kỳ trẻ tuổi, thế nên có
thừa khả năng làm đối thủ của Nguyễn Chấn Nhạc.
Lần này
Nguyễn Chấn Nhạc sở dĩ xuống bên dưới chính là lợi dụng độ tuổi để tìm
ra cơ hội phát triển cho mình, thừa cơ tiến lên ban ngành lãnh đạo cấp
tỉnh, như thế sẽ thuận lợi cho con đường phát triển mai sau.
Nguyễn Kính Triết chưa từng hoài nghi về những hoài bão mà Nguyễn Chấn
Nhạc đang ôm ấp, nhưng bây giờ lão thật sự cảm thấy lo lắng cho cháu
trai của mình.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua Nguyễn Kính Thuận rồi nói:
- Tam thúc, thành phố La Nam ở khu vực phía nam tỉnh Sơn Nam.
Một câu trả lời của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là rất bình thường, không
có chút vấn đề. Hơn nữa giọng điệu của hắn rất bình thản, căn bản không
thể nào nghe rõ hắn có chút biểu cảm vui buồn gì. Khi mọi người chi xem
đó là một sự việc nho nhỏ chen vào bàn tiệc, Nguyễn lão gia tử nãy giờ
không lên tiếng chợt nói:
- Chấn Nhạc, cháu có biết nhiều về thành phố La Nam không?
Nguyễn lão gia tử lên tiếng làm cho bầu không khí chợt trở nên bình
tĩnh hơn, khắp chung quanh không còn vang lên âm thanh nào, cả đại sảnh
chợt trở nên yên ắng.
Nguyễn Chấn Nhạc đón ánh mắt của ông
nội, trong lòng chợt nghĩ đến những gì mình hiểu về ông cụ. Hắn biết rõ
nếu ông không quan tâm đến vấn đề nào đó, như vậy sẽ căn bản không dùng
giọng trịnh trọng để lên tiếng thăm hỏi, sẽ không nhân cơ hội hôm nay để hỏi mình về việc này.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ về
thành phố La Nam, không phải chỉ là tình huống phát triển của La Nam,
hắn không những tìm hiểu mà đã từng nghiên cứu qua một lượt.
Tất nhiên vì hiểu rõ nên lòng tin của Nguyễn Chấn Nhạc căn bản là giảm
xuống hơn phân nửa, hắn bắt đầu cảm thấy có chút lay động.
-
Ông nội, La Nam là một trong những thành phố phát triển kinh tế mạnh mẽ
nhất tỉnh Sơn Nam, hai năm qua liên tục phát triển hơn trăm phần trăm,
thật sự là thành phố quật khởi, được xưng là đầu tàu phát triển kinh tế
của tỉnh.
Nguyễn Chấn Nhạc trầm ngâm giây lát rồi nói ra đáp án của mình.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc tỏ ra rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại thầm lo
lắng, tim đập mạnh hơn, chỉ sợ câu trả lời của mình không hợp với ý nghĩ của ông nội. Sau đó hắn không khỏi oán hận thầm nghĩ:
"Vương Tử
Quân này nhất định là xung khắc với mình, nếu không vì sao vào đúng dịp
lễ tết vui vẻ lại nhảy ra quấy phá như vậy?"
Bàn của Tào Chân Nhi ngồi căn bản không cách quá xa bàn Nguyễn Chấn Nhạc, vừa rồi âm
thanh vang lên khắp bốn phía, thế cho nên nàng căn bản không nghe được
những gì đang được bàn bạc bên kia. Lúc này không khí trầm lắng, mới
biết bàn bên kia đang nói về những gì có liên quan đến chồng mình.
Lần này chồng của Tào Chân Nhi gặp phải đối thủ rất mạnh. Khi mà thành
phố La Nam liên tục phát triển quật khởi trong tỉnh Sơn Nam, ánh mắt của nàng bắt đầu quan sát thành phố La Nam, cũng quan sát Vương Tử Quân.
Tào Chân Nhi là một người phụ nữ liên tục thúc đẩy chồng tiến lên, tất
nhiên phương diện này nàng sẽ chú trọng hơn bất kỳ ai khác. Hơn nữa sau
lưng của Vương Tử Quân căn bản còn có một bóng hồng mà nàng rất ghen
ghét.
Nhưng khi càng quan sát thì Tào Chân Nhi càng cảm thấy
tương lai ảm đạm của chồng mình trong quá trình cạnh tranh lần này.
Thành phố La Nam có bước nhảy vọt về kinh tế, Vương Tử Quân đã có cơ sở
cực kỳ vững chắc trong tỉnh Sơn Nam, dù là ở thành phố cũng có người
nhắc đến tốc độ phát triển của La Nam.
Thành phố La Nam và đặc biệt là tốc độ phát triển của thành phố La Nam.
Những lời nói và lời tán dương thật sự là khẳng định với quá trình phát triển của La Nam, nếu người người tỏ ra tán thành, như vậy vị trí của
chồng Tào Chân Nhi ở thành phố Đông Bộ sẽ ngày càng ảm đạm.
Tào Chân Nhi là người biết rõ nhất về những cố gắng của chồng mình. Hai
năm qua thành phố Đông Bộ không ngừng phát triển kinh tế, hạng mục tiến
vào không ít, thế nhưng nếu so sánh với La Nam thì căn bản không cùng
một cấp độ.
Có lúc Tào Chân Nhi thậm chí còn sinh ra nghi hoặc, thầm nghĩ Vương
Tử Quân không phải là có núi vàng đấy chứ? Vì sao lại kéo được nhiều
hạng mục có thể thúc đẩy tăng trưởng như vậy? Mà những công ty kia đến
thành phố La Nam thì có được cái lợi gì hơn những thành phố khác?
- Chân Nhi, cháu và Chấn Nhạc cũng nên có con là vừa. Cháu cũng không
còn nhỏ nữa, không thể cứ ở mãi như vậy, lão gia tử thật sự đang rất chờ mong.
Khi Tào Chân Nhi đang suy nghĩ về tình hình của thành phố La Nam, Nhị thẩm ở bên cạnh chợt cười hỏi.
Tào Chân Nhi vốn đang bay bổng theo những ý nghĩ của mình, bây giờ nàng lại bị kéo về hiện thực. Có con sao? Mình sao không muốn có con? Nhắc
đến sự việc này thì Tào Chân Nhi đành phải nở nụ cười miễn cưỡng nói:
- Chấn Nhạc nói hai năm tới chủ yếu coi trọng sự nghiệp.
- Chân Nhi, đừng nghe những gì nó nói, dù sự nghiệp quan trọng nhưng
sanh con cũng cần phải căn cứ vào độ tuổi nhất định. Lúc này cháu đang ở vào độ tuổi sinh sản, điều này cũng không phải là nói đùa, chúng ta...
Cô cô của Nguyễn Chấn Nhạc bây giờ cũng là một người phụ nữ thành công, bà mở miệng nói lời khuyên với Tào Chân Nhi.
Tào Chân Nhi nghe những lời nói như vậy mà hai mắt cảm thấy cay cay,
thiếu chút nữa thì chảy nước mắt. Nguyễn Chấn Nhạc và nàng đã kết hôn
vài năm qua, nàng thật sự cố gắng làm một người vợ tốt, thế nhưng mãi mà vẫn chưa có con. Sau đó nàng bắt đầu nhẫn nại, thế nhưng một người với
tính tình cường thế như nàng có nhẫn nại cũng là một con hồ ly rình rập
sẵn, bây giờ trong mắt Nguyễn Chấn Nhạc thì nàng đã từ hồ ly hóa thành
hổ rồi.
Nhưng có thể trách Tào Chân Nhi được sao? Một người
phụ nữ được học tập bên Mỹ, sau đó anh không thể nào dùng tình yêu để có thể hạ gục được nàng, như vậy anh có thể làm gì được nàng nữa? Nguyễn
Chấn Nhạc rơi vào tình huống như vậy, chỉ có thể cảm thấy uất nghẹn và
buồn bực, đồng thời cũng luôn tự hỏi vì sao nàng không sinh con cho
mình?
Có vài lần Tào Chân Nhi thật sự muốn có đột phá trong
cuộc sống, mỗi lần như vậy thì Nguyễn Chấn Nhạc quay về sẽ thấy một Tào
Chân Nhi đang hào hứng nấu cơm canh, chờ mình về dùng cơm, mong muốn
cuộc sống tốt đẹp được bắt đầu.
Nhưng khi hai người đi ngủ
thì giống như có phát sinh chướng ngại vật, trạng thái đáng xấu hổ là
khó thể tiến vào. Nguyễn Chấn Nhạc thật sự có chút ngượng ngùng, nói
thật lòng thì căn bản là nghệ thuật quá kém.
Hai người dù
thật sự không có nhiều kinh nghiệm, thế nhưng ít nhất thì cũng như hai
ngọn núi lửa, có thể bùng nổ phun trào, chẳng qua lại chưa từng thành
công trong bóng tối. Nguyễn Chấn Nhạc chợt sinh ra cảnh giác: Nếu cứ
tiếp tục như vậy rõ ràng là không ổn. Nguyễn Chấn Nhạc đang ở trong quan trường, nếu như hôn nhân tan vỡ, như vậy mọi chuyện sẽ không xong. Vì
thế Tào Chân Nhi mới cố gắng nhẫn nhịn chồng mình.
Dù là Tào
gia hay Nguyễn gia thì Tào Chân Nhi vẫn cố gắng cùng chồng biểu hiện
trạng thái phu thê ân ái. Lúc này nàng bị người nhà Nguyễn Chấn Nhạc lên tiếng khuyên nhủ, không khỏi cảm thấy tâm sự bị người ta nhìn thấu, thế là vô thức dùng tay chèn lên ngực, cảm thấy trá tim giống như muốn phá
ngực nhảy ra ngoài. Trong lòng nàng giống như xuất hiện một lổ hổng, áp
lực bên trong giống như muốn tuôn trào. Nhưng nàng căn bản không thể nào bày tỏ tâm sự của mình, nếu như nàng nói ra, nàng sẽ nhận lấy đả kích.
Vì một mục tiêu chung, nàng nhất định phải nhịn, thậm chí là hai vợ chồng cũng phải nhẫn nhịn.
Bầu không khí trong phòng trở nên tích cực hơn, Nguyễn lão gia tử cảm
thấy bầu không khí mất vui, thế cho nên nhanh chóng chuyển chủ đề.
Sau khi mọi người dùng cơm xong thì tất cả hoạt động mới chỉ là bắt
đầu, Nguyễn lão gia tử gọi nhóm người quản sự của Nguyễn gia vào phòng
làm việc của mình.
- Chấn Nhạc, chuyện sang năm trên cơ bản đã được quyết định.
Nguyễn lão gia tử ngồi trên mặt ghế trầm giọng nói.
Nguyễn Chấn Nhạc ngồi thẳng người lên, hắn đã nghĩ khá nhiều về sự kiện này, trong lòng thật sự hy vọng mình có thể cùng Vương Tử Quân tranh
chấp một lần theo kiểu quang minh chính đại, nhưng hắn lại có một hy
vọng khác còn lớn hơn.
Chỉ cần Nguyễn lão gia tử của bọn họ
cứng tay một chút, cho dù Vương Tử Quân có năng lực lớn thế nào cũng chỉ có thể chờ mình tiến lên làm thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam trước một bước
mà thôi, như vậy chính hắn sẽ có cơ hội tiến lên vị trí ngày càng cao
hơn.
- Rất nhiều địa phương trên cơ bản đã được quyết định rõ ràng.
Nguyễn lão gia tử nói đến đây thì hơi dừng lại, sau đó nói:
- Nhưng tỉnh Sơn Nam còn chưa có gì.
- Bố, bố nói vài câu với trưởng ban Dương, coi như quyết định cho xong, cũng không thể làm lỡ dịp tốt của Chấn Nhạc được.
Nguyễn Kính Thuận dù là người tùy tiện nhưng lại hiểu rõ tầm quan trọng của sự việc này. Hắn biết rõ với tình huống trước mắt thì đại ca của
mình căn bản là không thích hợp lên tiếng, thế cho nên hắn phải trực
tiếp nói với bố.
Nguyễn Kính Thuận nói làm cho Nguyễn lão gia tử trừng mắt lên nhìn, điều này không khỏi làm cho Nguyễn Kính Thuận
cảm thấy hoảng sợ.
- Tình huống tỉnh Sơn Nam cũng chỉ có thể dựa vào chính Chấn Nhạc mà thôi.
Nguyễn lão gia tử nói đến đây thì ánh mắt chợt lóe lên:
- Phía bên kia căn bản không buông tay với sự kiện này.
- Bọn họ làm gì được Chấn Nhạc của chúng ta chứ?
Nguyễn Kính Thuận nghe được tin tức này thì chợt kinh ngạc, thế nhưng
hắn cũng chỉ là một trong số những người kinh hoảng ở nơi đây, vì bọn họ biết lão gia tử nói như vậy có nghĩa là gì.
Tâm tình của
Nguyễn Chấn Nhạc chợt trở nên ngưng trọng, hắn biết sự kiện này mình căn bản không thể hy vọng vào những lời bày tỏ của cán bộ thượng tầng, vì
phía sau Vương Tử Quân căn bản cũng có người nâng đỡ.
Nguyễn
lão gia tử nhìn con trai của mình, sau đó lại nhìn Nguyễn Chấn Nhạc,
trong lòng chợt bùng lên cảm giác khổ sở. Lão chợt lên tiếng:
- Có những thành tích mà người ta căn bản không thể nào xóa đi được.
Tốc độ phát triển của La Nam và Đông Bộ là chênh lệch quá lớn, hơn nữa
bí thư thị ủy La Nam lại là cán bộ trẻ cực kỳ có năng lực, thế nên căn
bản là ai cũng phải coi trọng.
- Bố, nếu biết rõ phải gặp một người như vậy, lúc đó không nên cho Chấn Nhạc đến thành phố Đông Bộ.
Bố của Nguyễn Chấn Nhạc thật sự hiểu rõ sự kiện này, lão có hơi trầm ngâm, sau đó dùng giọng có chút hối hận nói.
- Hồ đồ!
Nguyễn lão gia tử nhìn thoáng qua con trai trưởng của mình rồi lạnh giọng nói:
- Người không trải qua mưa gió sao có thể phát triển được? Chấn Nhạc,
tôi và các vị chiến hữu đã thương lượng xong, sự kiện này cháu chỉ có
thể dựa vào chính mình, chỉ khi nào cháu xuất lực làm cho người ta tin
phục, như vậy cháu mới có được lực thuyết phục để tiến lên.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn ánh mắt của lão gia tử, hắn trầm giọng nói:
- Ông nội cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người.
Dù Nguyễn Chấn Nhạc biểu hiện cực kỳ tự tin trước mặt ông nội, thế
nhưng khi nghĩ đến những kinh nghiệm mình có được khi đến tỉnh Sơn Nam,
hắn thật sự cảm thấy không yên.
Có lúc Nguyễn Chấn Nhạc xem
trọng một hạng mục, thế nhưng Vương Tử Quân giống như âm hồn không tan
luôn dòm ngó nội tâm của người khác, luôn nhanh chân hơn tiến lên cướp
mất, kéo đến thành phố La Nam. Hơn nữa hai người ở trong mối cạnh tranh
vô hình, Vương Tử Quân giống như một tướng quân bất bại, chính mình căn
bản còn có thể làm được gì nữa? Nguyễn Chấn Nhạc thật sự sinh ra cảm
thán: Đã sinh Du sao còn sinh Lượng?