(p1): Dám đi trước thiên hạ.
Trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, lúc này Trần Hiểu Ba đã rửa mặt, mặc một bộ quần áo mới, nhìn qua hơn bốn mươi tuổi. Tuy hắn ngồi trước mặt Vương Tử Quân, thế nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy sợ hãi.
- Mời anh uống trà.
Vương Tử Quân cũng không ngồi trên bàn làm việc của mình, hắn ngồi trên một chiếc ghế sa lông, hắn nâng bình trà lên rót cho Trần Hiểu Ba, sau đó cười nói.
- Chủ tịch Vương, tôi có chuyện muốn phản ánh với ngài, tôi căn bản không phải là người điên.
Trần Hiểu Ba nhìn Vương Tử Quân đưa ly nước đến cho mình, trên mặt lóe lên vẻ kích động, hắn dùng giọng khẩn thiết nói với Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Trần Hiểu Ba nói mà ứa cả nước mắt, tâm tình của hắn cũng có chút rung động. Đàn ông không dễ rơi nước mắt, lúc này Trần Hiểu Ba có bộ dạng như vậy, xem ra trước kia đã chịu không ít đau khổ.
- À, tôi tin tưởng anh không điên.
Vương Tử Quân gật gật đầu với Trần Hiểu Ba rồi dùng giọng xác thực nói.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi đến tìm ngài thật sự không sai. Chủ tịch Vương, tôi là phó khoa kỹ thuật của cục cầu đường huyện Cảnh Tùng, tôi muốn phản ánh với ngài một chuyện, đó chính là con đường Trần Vũ đang được huyện Cảnh Tùng xây dựng với chất lượng cực kỳ không hợp cách...
Trần Hiểu Ba dùng giọng đứt quảng để thuyết minh, Vương Tử Quân cũng xem như nghe vài hiểu đại khái. Trần Hiểu Ba là một cán bộ phụ trách kỹ thuật và kiểm tra chất lượng của cục cầu đường của huyện Cảnh Tùng, cũng xem như là một người có chút thực quyền ở phương diện cầu đường trong huyện Cảnh Tùng. Hắn nói đến cầu đường Trần Vũ, chính là con đường cấp hai nối từ xã Trần Hà thành phố An Dịch đến huyện Vũ Lương của thành phố Tam Hồ.
Vương Tử Quân có chút ấn tượng với con đường này, vì con đường chạy qua nhiều thành phố, vì thế tiêu chuẩn được tỉnh xác lập, sau khi tỉnh cho ra một phần tài chính thì các thành phố tự mình gom góp thêm một phần tài chính, mỗi người đều phải tự xây dựng con đường đi qua thành phố của mình.
Huyện Cảnh Tùng nằm ở phía đông nam thành phố Đông Bộ, con đường Trần Vũ xuyên qua hơn một nửa huyện Cảnh Tùng, nếu nói xây dựng xong con đường cũng không phải là ngắn. Trần Hiểu Ba sở dĩ rơi vào tình huống như hôm nay, nói thật ra thì chỉ có một nguyên nhân, chính là hắn công tác quá tích cực.
Sau khi tiến hành kiểm tra theo thông lệ thì Trần Hiểu Ba giật mình phát hiện công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Tây Hưng có tồn tại vấn đề ăn xét vật tư nguyên liệu cực kỳ nghiêm trọng, số lượng cát đá dùng để trải mặt đường thật sự không bằng một phần hai theo đúng quy định.
Đối với tình huống này, sau khi Trần Hiểu Ba phát hiện ra thì tiến hành phê bình công ty thi công cực kỳ nghiêm khắc, công ty thi công vì vấn đề này mà đặc biệt chạy đến nhà Trần Hiểu Ba dâng lên một phần lễ lớn. Trần Hiểu Ba biết rõ phần tiền này khó giải quyết, không những báo cáo cho lãnh đạo đơn vị, còn đưa phần tiền này lên giao nộp.
Lúc đầu cục trưởng cục cầu đường Đinh Phúc Minh huyện Cảnh Tùng còn cho ra lời khẳng định với thái độ chăm chú phụ trách công tác của Trần Hiểu Ba, nói hắn an tâm công tác, chuyện này cục cầu đường nhất định sẽ kiểm tra cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng sau khi Trần Hiểu Ba rời khỏi phòng làm việc của cục trưởng Đinh Phúc Minh được nửa giờ, hắn đã bị vài tên cảnh sát phối hợp với vài nhân viên công tác của bệnh viện đến đưa đi, nguyên nhân chính là thần kinh có vấn đề.
- Chủ tịch Vương, tôi đã ở bệnh viện tâm thần được ba tháng, nếu như không phải tôi có ý chí kiên định, dùng trăm phương ngàn kế để thoát ra, chỉ sợ đã bị ép cho điên khùng.
Trần Hiểu Ba nói, hắn ngẩng đầu lên, trong mắt có vài phần chờ đợi.
Vì chặn miệng người khác mà không nói hai lời, trực tiếp đưa người ta đến bệnh viện tâm thần, thủ đoạn xấu xa như thế này thật sự không phải ti tiện như bình thường.
- Hiểu Ba, anh có chứng cứ xác thực gì ở sự kiện này không?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi.
Trần Hiểu Ba thật sự có chút ảo não, hắn dùng giọng hối hận nói:
- Chủ tịch Vương, việc này là tôi suy xét không chu toàn, tôi vốn là có chứng cứ, thế nhưng lúc đó tôi nói chuyện với Đinh Phúc Minh cũng không suy xét nhiều như vậy, thế cho nên mới giao tất cả cho hắn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng không nghĩ gì nhiều về những lời như vậy của Trần Hiểu Ba, dù sao thì Trần Hiểu Ba cũng bị nhốt vào bệnh viện tâm thần.
- Chủ tịch Vương, tuy tay tôi không có chứng cứ, thế nhưng bọn họ còn đang làm đường. Chỉ cần cho người xuống thực địa thăm dò một phen, tôi tin tưởng tất cả vấn đề sẽ lòi ra mà thôi.
Trần Hiểu Ba giống như sợ Vương Tử Quân sẽ không tỏ thái độ vì sự kiện này không có chứng cứ, hắn vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu:
- Hiểu Ba, anh yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi biết rồi.
Sau khi để cho Triệu Quốc Lương sắp xếp vấn đề ăn ngủ cho Trần Hiểu Ba, tâm tư của Vương Tử Quân bay đến con đường Trần Vũ ở huyện Cảnh Tùng. Con đường Trần Vũ được xây dựng không đảm bảo chất lượng mà lại được nghiệm thu thông qua, xem ra bên trong là có vấn đề.
Đảng ủy chính quyền huyện Cảnh Tùng, còn có công ty xây dựng cầu đường Tây Hưng, bọn họ sắm vai trò nhân vật gì trong sự việc này?
Bí thư huyện ủy huyện Cảnh Tùng là Vu Thế Tiến, là một bí thư huyện ủy có tư cách của thành phố Đông Bộ. Năm xưa người này vì tranh giành chức vụ phó chủ tịch thành phố mà đã chơi trò đấu tranh lật cổ tay gay gắt với phó bí thư Bành Quang Binh vào thời điểm hiện tại. Tuy cuối cùng tất cả kết thúc trong thất bại, thế nhưng có một điều không thể nghi ngờ chính là sự việc kia cũng phản ánh đủ thực lực của Vu Thế Tiến.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa trong trẻo vang lên, Triệu Quốc Lương khẽ đi vào trong phòng. Đầu tiên hắn nhìn lướt qua ly trà của Vương Tử Quân, sau đó đi đến nhấc bình thủy châm nước vào ấm, lại rót trà cho lãnh đạo. Hắn khẽ lên tiếng báo cáo:
- Chủ tịch Vương, vừa rồi thư ký trưởng Tần của khối chính quyền tỉnh đã gọi điện thoại tìm ngài.
Thư ký trưởng Tần? Trong đầu Vương Tử Quân chợt xuất hiện một người với hình tượng giống như phật Di Lặc, người này vĩnh viễn luôn cười tủm tỉm, dù chỉ phục vụ một vị phó chủ tịch tỉnh, thế nhưng tư chất trong khối chính quyền tỉnh lại không phải là thấp.
Lúc này thư ký trưởng Tần gọi điện thoại đến, xem ra cũng không phải là gọi đến để nói chuyện chơi cho vui. Lúc này Vương Tử Quân mới trầm ngâm và nói với Triệu Quốc Lương:
- Cậu gọi điện thoại cho thư ký trưởng Tần đi.
Triệu Quốc Lương nhanh chóng dùng điện thoại đi động bấm số của thư ký trưởng Tần, sau khi vang lên hai tiếng chuông thì đầu dây bên kia vang lên tiếng cười:
- Tôi là Tần Vĩnh Cách, là chủ tịch Vương sao?
- Chào thư ký trưởng Tần, vừa rồi tôi có chút chuyện không nhận được điện thoại của anh.
Vương Tử Quân cười cười dùng giọng thản nhiên nói.
- Chủ tịch Vương là người cả ngày bận rộn, một thành phố Đông Bộ không biết có bao nhiêu sự việc cần anh cho ra quyết sách, điều này là hoàn toàn có thể hiểu được. Nhưng này chủ tịch Vương, công tác thật sự làm không thể hết ngay được, sức khỏe lại là của mình, thế cho nên cũng mong ngài đừng mất ăn mất ngủ, như vậy các đồng chí tuyến dưới cũng chịu không được.
Tần Vĩnh Cách nói rất có khí phách, chỉ vài lời hàn huyên thì một cảm giác ân cần đã bùng phát ra ngoài cực kỳ dữ dội.
Chương 590(p2): Dám đi trước thiên hạ.
Vương Tử Quân mỉm cười cảm ơn sự quan tâm của thư ký trưởng, khi nói đến vấn đề sức khỏe thì Tần Vĩnh Cách chợt dùng giọng có chút thương cảm nói:
- Chủ tịch Vương anh cũng đừng ỷ mình trẻ tuổi mà liều mạng công tác, những lúc nên buông lỏng thì cũng nên thả lỏng một chút. Ôi, tôi hôm nay thật sự rất cảm khái, cậu cũng phải nghe tôi nói vài câu dông dài, vì con người là như vậy, mỗi khi có tuổi thường không tự chủ được mà nói nhảm nhiều hơn vài câu.
Vương Tử Quân cười cười, hắn tất nhiên biết rõ thư ký trưởng ở vài phương diện cũng không phải là nói nhảm nhưng ngoài miệng lại không vạch trần, hắn chỉ có thể giả vờ hồ đồ nói:
- Thư ký trưởng nói đều là lời vàng ngọc, tôi đều phải nhớ kỹ, trên nhiều khía cạnh tôi còn phải học tập ngài cho tốt.
Sau khi nói thêm hai câu chuyện phiếm thì Tần Vĩnh Cách chợt nói:
- Chủ tịch Tử Quân, tối nay anh có thời gian rảnh không? Tôi có chuyện rất muốn nhờ vả một chút.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ vì lời mời của Tần Vĩnh Cách, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Được rồi, dứt khoát là thư ký trưởng hạ mình đến thành phố Đông Bộ một chuyến, tôi sẽ sắp xếp tiếp đón, thế nào?
- Hì hì, tôi đã nói ra khỏi miệng thì nhất định sẽ thành tâm thành ý mời chủ tịch Vương uống rượu, nếu để cho cậu sắp xếp thì chẳng phải là Tần Vĩnh Cách tôi thèm ăn mà đến sao? Thế này đi chủ tịch Vương, tất cả do tôi sắp xếp.
- Thư ký trưởng đến thành phố Đông Bộ chỉ đạo công tác, nếu như cố ý không cho chủ nhà chúng tôi bày tỏ chút thành ý, như vậy sau này Vương Tử Quân cũng không thể tiếp tục phát triển ở tỉnh Sơn Nam được nữa.
Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng rồi dùng giọng kiên định nói.
- Cậu Tử Quân, anh em chúng ta có thân phận gì chứ? Cần gì phải tranh chấp vì một bữa cơm? Tôi không dám ra roi thúc ngựa với chủ tịch Vương ở bất kỳ phương diện nào cả, thế nhưng lúc này dùng cơm thì chủ tịch Tử Quân nên nghe theo tôi thì hay hơn.
Tần Vĩnh Cách đã nói đến đây thì Vương Tử Quân căn bản cũng không thể tiếp tục từ chối, hắn nói hai câu đã làm phiền thư ký trưởng Tần, sau đó hai người nói thêm vài câu chuyện phiếm, cuối cùng cắt điện thoại.
Vương Tử Quân nhìn phòng làm việc bình tĩnh của mình mà thở dài. Hắn tham chính nhiều năm, công tác dù luôn xuôi theo chiều gió, thế nhưng những gì gặp phải cũng luôn đẩy chính mình vào trong sóng gió của nhiều tập đoàn lợi ích khác nhau.
Vị thư ký trưởng Tần kia có quan hệ bình thường với Vương Tử Quân, mỗi khi vào tỉnh họp bàn cũng thường gặp mặt nhau, cũng xem như có kết giao sơ lược. Bây giờ đối phương cố gắng mời hắn dùng cơm, chỉ sợ không phải là một sự việc đơn giản.
Khi làm giáo viên thì Vương Tử Quân đã không ít lần dùng ngòi bút của mình để chỉ trích tình hình chính trị đương thời, cho rằng có một số sự việc đã quá rõ ràng thế nhưng người ta lại giống như không nhìn thấy. Nhưng kinh nghiệm vào kiếp này đã làm cho Vương Tử Quân hiểu ra vấn đề, càng là những chuyện đã quá rõ ràng thì bên trong càng cất giấu những bí mật không muốn người biết. Cũng chính vì nguyên nhân này mà xử lý những chuyện đã quá rõ ràng lại thật sự rất khó khăn.
Vương Tử Quân biết con đường huyện Cảnh Tùng có vấn đề, như vậy những vị thường ủy khác có biết hay không? Bọn họ biết vì sao lại im miệng không nói? Bên trong rốt cuộc có bao nhiêu vấn đề tồn tại? Hàng loạt ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn.
Triệu Quốc Lương nhìn Vương Tử Quân cau mày mà cũng không dám quấy rầy, hắn khẽ đi đến bên cửa, chuẩn bị đưa tay lên cầm lấy núm cửa. Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên, cửa phòng mở ra, trưởng phòng tổ chức thị ủy Tưởng Tuệ Minh với gương mặt đầy nụ cười tiến vào bên trong.
- Chào chủ tịch Vương.
Tưởng Tuệ Minh tuy luôn đi gần với Đổng Quốc Khánh, thế nhưng khi đối mặt với Vương Tử Quân lại tỏ ra cực kỳ tôn kính.
- Trưởng phòng Tuệ Minh đến đấy à? Mời anh ngồi.
Vương Tử Quân cười hì hì với Tưởng Tuệ Minh, sau đó phất tay cho đối phương tùy ý ngồi xuống.
Tưởng Tuệ Minh cũng không khách khí, sau khi Triệu Quốc Lương châm trà cho hắn, hắn nở nụ cười nói:
- Tôi biết rõ chủ tịch Vương là người thích trà, thế cho nên lần này mới đưa đến một chút. Lần trước tội theo phòng tổ chức tỉnh ủy đến Quảng Đông học tập khảo sát kinh nghiệm, thế là mua được trà Phổ Nhị. Tôi là người uống trà không đủ trình độ, thứ trà này cũng không phải là cực phẩm trong mắt ngài, thế nhưng cũng xem như là loại khá.
Tưởng Tuệ Minh nói rồi đặt một túi trà được chế tác rất đẹp lên mặt bàn trước mặt Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân cũng không khách khí với lẽ vật của Tưởng Tuệ Minh, hắn mở gói trà ra, lại ngửi ngửi bánh trà như nắm tay bên trong, sau đó cười nói:
- Hai ngày này tôi đang nghĩ muốn nếm thử trà Phổ Nhị, trưởng phòng Tưởng thật sự xem như đem than đến sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Tưởng Tuệ Minh cười cười nói:
- Nếu như chủ tịch Vương thích, tôi sẽ bao ngài dùng trà thoải mái.
Sau vài lần rơi vào tình huống khốn khổ thì thái độ của Tưởng Tuệ Minh với Vương Tử Quân thật sự đã chuyển biến rất lớn. Thật ra Tưởng Tuệ Minh cũng mơ hồ rằng đi theo Đổng Quốc Khánh sẽ là đặt cược ở trên con đường chính trị của mình, thế nhưng hắn đã đứng vào đội ngũ, bây giờ nếu thay đổi thì sẽ càng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ hơn. Vì vậy dù hắn đã bắt đầu cố ý lấy lòng Vương Tử Quân, thế nhưng hắn lại rất đắn đo. Hắn có biểu hiện cực kỳ thân cận với Vương Tử Quân, thế nhưng khi có sự việc gì đó cần phải bày tỏ thái độ thì lại chủ yếu đi theo Đổng Quốc Khánh.
- Hì hì, con người của tôi uống trà cũng không có gì là kiên nhẫn, nếu như tôi uống và cảm thấy ngon, lần sau sẽ cho Quốc Lương đến chỗ anh lấy thêm vài gói.
Vương Tử Quân uống một hớp nước rồi dùng giọng bay bổng nói.
Tưởng Tuệ Minh cười cười, trong lòng cả thấy có chút đáng tiếc, tâm tình lại ảm đạm xuống. Hắn biết quan hệ giữa mình và Vương Tử Quân căn bản còn chưa đạt đến tình trạng kia, bây giờ có cố gắng cũng không có ý gì.
- Chủ tịch Vương, vài ngày trước thư ký trưởng Đảng và thư ký trưởng Nguyên Thương đều phản ánh với tôi, nói rằng trong khối chính quyền và thị ủy có vài đồng chí lão thành cũng nên điều động. Mọi người đã khổ cực công tác trong cơ quan hơn nửa đời người, không có công lao cũng có khổ lao, thế cho nên cũng cần được nghỉ ngơi cho tốt.
Tưởng Tuệ Minh uống một ngụm trà rồi dùng giọng không nhanh không chậm nói.
Điều động một số cán bộ trong văn phòng khối chính quyền thành phố, Thái Nguyên Thương cũng từng đề cập với Vương Tử Quân về vấn đề này. Vương Tử Quân cũng không phản dối, dù sao thì làm như vậy cũng giải quyết được vài vấn đề, thứ hai lại có lợi cho sự khống chế của Thái Nguyên Thương với văn phòng khối chính quyền thành phố.
- Những chuyện này các anh cứ thương lượng với nhau là được, không cần phải báo cáo với tôi.
Vương Tử Quân cười cười rồi dùng giọng không chút biểu cảm nói.
Tưởng Tuệ Minh biết rõ với cấp bậc như Vương Tử Quân thì sẽ không quan tâm đến phương diện điều động nhân viên như thế này, thực tế thì thay đổi như thế này đều có thể do ba người gồm hắn, Thái Nguyên Thương và Đảng Hằng tự thương lượng với nhau, có thể xong việc. Tuy bọn họ có thể làm chủ nhưng báo cáo chính là thái độ tôn trọng lãnh đạo, trong công tác dù việc nhỏ hay việc lớn, không có việc gì cũng nên xin chỉ thị, cũng phải báo cáo cho lãnh đạo, tóm lại đây là một chân lý hoàn toàn không bao giờ thay đổi.
Tưởng Tuệ Minh cười cười nói:
- Chủ tịch Vương, ba người chúng tôi cũng không dám tự tiện làm chủ, phương diện này cần anh nắm tay chèo, như vậy tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Chương 590(p3): Dám đi trước thiên hạ.
- Đúng rồi, còn có một việc, chủ tịch Vương ngài cũng không được đẩy cho tôi, nó liên quan đến thư ký Quốc Lương của ngài. Bình thường thư ký của ngài đều phải kiêm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền thành phố, trước đó thư ký trưởng Thái Nguyên Thương cho ra lời đề nghị và đã bị anh bác bỏ, bây giờ anh cũng không nên tiếp tục từ chối. Chưa nói đến lệ cũ này nọ, nói về biểu hiện của đồng chí Quốc Lương, đây là cán bộ cần cù chăm chỉ công tác, nếu không đề bạt thì có lễ khó phục tùng, các đồng chí cũng sẽ có ý kiến.
Vương Tử Quân chỉ cười không nói, hắn nhìn Tưởng Tuệ Minh mở miệng nói chuyện mà trong lòng thầm than một tiếng. Người trong quan trường thật sự có thể nói được đủ đường, mở miệng ra là giống như múa hát, nếu như nhìn vào góc độ này thì xem ra phương diện nghệ thuật sẽ căn bản không bao giờ thui chột. Nhưng làm quan nói mệt cũng có niềm vui, vì một người phát triển mạnh mẽ trong quan trường sẽ xem như rạng rỡ tổ tông.
Vương Tử Quân thầm chế giễu một câu, Tưởng Tuệ Minh đến báo cáo công tác với mình, thế nào mà mình lại nghĩ sang một phương diện không liên quan như vậy?
Nếu nói từ phương diện khách quan thì Tưởng Tuệ Minh thật sự là một người nói chuyện rất nghệ thuật, nhưng những lời vừa rồi lại không quá đáng tin. Cái gì gọi là các đồng chí sẽ có ý kiến? Trên vấn đề nhân sự thì xưa nay mọi người đều cảm thấy bực tức điên cuồng vì cho rằng mình là người có tài nhưng không kịp thời được trọng dụng, cho đến bây giờ chưa từng nghe thấy mở miệng bênh vực một đồng chí có tài mà không được đề bạt. Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Tưởng Tuệ Minh, tất nhiên Tưởng Tuệ Minh cũng hiểu rất rõ ràng, chẳng qua hai người bọn họ không nói ra mà thôi.
Tất cả đều không nói lời nào, có đôi khi nói vài không nói tuy có kết quả giống nhau nhưng những huyền bí bên trong lại hoàn toàn khác biệt.
Vương Tử Quân cười cười, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng uống trà. Tưởng Tuệ Minh cũng không tiếp tục hỏi lại, hắn biết rõ Vương Tử Quân đã biểu hiện thái độ quá rõ ràng rồi.
Không nói lời nào chính là không phản đối, mà đã không phản đối thì sẽ là thông qua.
Tưởng Tuệ Minh thầm cảm khái về câu nói "có người làm quan thì cả nhà được nhờ", hắn lại cười nói:
- Chủ tịch Vương, nếu điều chỉnh văn phòng khối chính quyền và thị ủy, như vậy sẽ cho ra khá nhiều vị trí trống.
Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩ của Tưởng Tuệ Minh, đó chính là nếu như chủ tịch ngài muốn sắp xếp người nào thì nói với Thái Nguyên Thương, như vậy cũng xem như tạo điều kiện cho phòng tổ chức thị ủy có thể sắp xếp đúng ý hơn.
Điều động sẽ động lòng người, Vương Tử Quân khẽ động tâm, tuy bây giờ quốc gia chưa áp dụng chế độ cho nhân viên nhà nước, thế nhưng đã bắt đầu cải cách vấn đề nhân sự. Lần này thành phố Đông Bộ tiến hành điều chỉnh công tác của nhân viên văn phòng khối chính quyền, nếu áp dụng phương án ai là người có quan hệ cứng thì sẽ được đề bạt như trước kia, không bằng để cho phòng tổ chức đi đầu trong công tác tuyển chọn.
- Trưởng phòng Tuệ Minh, bây giờ từ trên xuống dưới đều hô hào cải cách nhân sự, tôi thấy không bằng chúng ta lần này mượn cơ hội để làm một thí điểm, tiến hành một lần tuyển chọn cán bộ. Chúng ta sẽ chọn ra các cán bộ trẻ ưu tú từ trong sáu huyện hai quận và các đơn vị ban ngành trong thành phố để tiến lên các vị trí còn trống, anh thấy thế nào?
Tưởng Tuệ Minh không ngờ mình chủ động đến báo cáo công tác với Vương Tử Quân, không ngờ vị chủ tịch trẻ tuổi này lại nghĩ đến một phương án điều động cán bộ theo kiểu quá mức mới mẻ như vậy.
Lời đề nghị lần này của Vương Tử Quân rõ ràng nằm ngoài dự đoán của Tưởng Tuệ Minh, vì bất ngờ không đề phòng thế cho nên vừa nghe được chỉ thị của Vương Tử Quân thì hắn tỏ ra cực kỳ căng thẳng. Hắn muốn nhanh chóng tổ chức ngôn từ để đối đáp lại Vương Tử Quân, thế nhưng càng là như vậy thì hắn càng căng thẳng, lại không dám nói ra bất cứ điều gì. Hắn đành phải âm thầm kẹp chặt mông, cố gắng ngồi xuống phía sau, thật sự không dám làm gì khác hơn.
Tưởng Tuệ Minh vô thức lau mồ hôi trán, hắn chợt giật mình, thầm xem xét và cảm thấy như vậy là không đúng, vì nếu áp dụng như vậy thì sẽ bớt việc của mình đi, đỡ khổ sở hơn rất nhiều. Thậm chí hắn nghĩ rằng nếu tuyên truyền đúng chỗ thì áp dụng theo phương án của chủ tịch Vương sẽ là một điểm sáng công tác của mình trong năm nay.
- Chủ tịch Vương, tôi đồng ý với ý kiến của ngài, nhưng tôi cảm thấy vấn đề thi tuyển để chọn ra cán bộ phù hợp với cương vị cũng cần được thông qua hội nghị thường ủy thị ủy.
Vương Tử Quân gật đầu cười cười, hắn hiểu ý của Tưởng Tuệ Minh, hội nghị thường ủy chính là cái cớ, ý kiến chủ yếu của hắn chính là muốn nhận được sự đồng ý của Đổng Quốc Khánh.
Tưởng Tuệ Minh lúc này càng xem xét càng cảm thấy cần tổ chức một cuộc thi tuyển chọn cán bộ ở thành phố Đông Bộ, như vậy sẽ có nhiều lợi ích cho mình. Hắn là trưởng phòng tổ chức, tuy chức vụ của hắn là cực kỳ quan trọng, thế nhưng có nhiều thứ lại khôgn thể nói nên lời. Mượn sự kiện bổ nhiệm nhân sự lần này thì thấy khá rõ, đó chính là hắn dù có quyền đề nghị nhưng lại không phải là người cho ra quyết sách cuối cùng, hắn không phải là lãnh đạo đứng đầu khối chính quyền và thị ủy. Hơn nữa khi nào có chuyện bổ nhiệm cán bộ cũng làm cho người ta suy nghĩ miên man bất định, điều mà người ta nghĩ đến đầu tiên chính là câu nói "nếu muốn giàu thì cứ điều động cán bộ", thế cho nên căn bản chẳng thể nào làm ra thành tích gì ra hồn.
Đồng thời cũng có một vấn đề bức bối chính là công tác ngày thường không dễ dàng làm ra thành tích, tuy mỗi ngày Tưởng Tuệ Minh cũng nói không ít lời trên báo chí, thế nhưng các vị trưởng phòng tổ chức ở thành phố anh em khác cũng nói không ít, căn bản là không ai đạt được mục đích đổi cũ thành mới.
Lúc này Vương Tử Quân đề xuất thi tuyển cán bộ, nếu như làm tốt thì chẳng những sẽ là một hành động hô ứng với phương diện cải cách nhân sự trong nước, hơn nữa lại cho người ta thấy một trưởng phòng tổ chức như Tưởng Tuệ Minh là cán bộ lãnh đạo làm việc thiết thực, dám đi trước thiên hạ.
Khi thấy Vương Tử Quân cũng không nói về vấn đề này thì Tưởng Tuệ Minh có chút nóng lòng, hắn cố gắng suy xét từ ngữ, sau đó dùng giọng đề nghị nói:
- Chủ tịch Vương, nếu thi tuyển cán bộ thì tôi thấy nên làm nhanh chóng cho thỏa đáng, dù sao bây giờ cũng đã là cuối năm, khối chính quyền và thị ủy có nhiều công tác cần người xử lý.
- À, như vậy thì bộ phận nhân sự các anh nắm chặt thời gian để thương lượng với nhau, nhanh chóng cho ra một phương án, như vậy cũng tốt để sau đó báo cáo cho hội nghị thường ủy.
Vương Tử Quân vừa nói vừa nâng bình trà lên rót nước cho Tưởng Tuệ Minh.
Hơn mười phút sau Tưởng Tuệ Minh cáo từ bỏ đi, Vương Tử Quân tiễn Tưởng Tuệ Minh đi đến bên cửa, sau đó hắn đi đến ngồi trầm ngâm bên bàn trà. Bây giờ Vương Tử Quân không nghĩ đến vấn đề liên quan đến thi tuyển cán bộ, hắn nghĩ đến sự kiện mà Trần Hiểu Ba đã phản ánh.
Vương Tử Quân chỉ cần nghe những lời miêu tả của Trần Hiểu Ba thì nhìn ra được chút mánh khóe bên trong, đám người kia tuy không phải đồng nhất nhưng lại có chung một chiến hào, là cực kỳ lo lắng với vấn đề tiền tài. Thường thì quyền tiền sẽ giao dịch trong bí mật, những bí mật này nếu bị tiết lộ ra sẽ là một con sông dữ đưa người ta vào chỗ chết.
Vương Tử Quân tin có nhiều người biết rõ đạo lý như vậy, chỉ là nhiều người hiểu rõ nhưng lại vẫn làm việc nghĩa không chùn bước, người trước ngã xuống thì người sau tiến lên. Không ai lên tiếng thế nên không biết con sông kia sâu thế nào, thế nhưng dù thế nào cũng là một sự việc đáng để cho người ta vung tay một lần.