- Dù bí thư
Vương có lựa chọn thế nào cũng không liên quan đến anh, anh cần phải nhớ kỹ theo sát tiến độ của bí thư Vương là được, những chuyện khác anh
quan tâm làm gì?
Lữ Hâm Sâm nói làm cho Tống Ích Dân khẽ mỉm cười. Hắn cũng biết rõ mình
không cần nói gì trong chuyện này, nhưng dù sao hắn đối mặt với bí thư
Nhất Phong, trong lòng vẫn thấy có chút không yên.
- Anh Tống, hai người chúng ta có quan hệ khá tốt, mong anh có thể nói vài câu giúp tôi với bí thư Vương.
Lữ Hâm Sâm là một người mẫn cảm, hắn biết rõ đây là cơ hội để mình sinh
tồn trong vòng xoáy hiện tại. Lúc này thành phố La Nam còn thiếu vị trí
chủ tịch thành phố, thiếu cả phó bí thư nắm tổ chức, có hai chiếc ghế
trống, có thể nói làm cho tâm tư của nhiều người khẽ động.
Bình thường lúc này sẽ có nhiều người ngồi không yên, bọn họ sẽ chạy lên tỉnh tìm quan hệ, nhưng bây giờ căn bản là không ai dám đi làm việc mất mặt như vậy. Bọn họ đều biết rõ ràng, lúc này sự việc ở thành phố La
Nam đã không còn là sân khấu cho bọn họ có thể nhảy nhót thúc đẩy được
nữa.
- Tút tút tút.
Khi Tống Ích Dân đang nhìn bí thư Hào Nhất Phong phát biểu trên đài,
đúng lúc này điện thoại của hắn đổ chuông. Hắn lấy điện thoại ra nh́n
thoáng qua dăy số gọi đến, sau đó hắn nhanh chóng nghe máy.
- Bí thư Vương, tôi là Tống Ích Dân.
- Bí thư Ích Dân, bên kia tiếp đãi thế nào rồi?
Vương Tử Quân nở nụ cười khỏi Tống Ích Dân.
Chiêng trốngg nghe thanh, lời nói nghe âm, Tống Ích Dân biết rõ Vương Tử Quân đang hỏi thái độ hiện tại của bí thư Hào Nhất Phong. Hắn có chút
trầm ngâm, sau đó khẽ báo cáo:
- Bí thư Nhất Phong bây giờ đang phát biểu vài lời, bí thư tán thưởng
cao độ với công tác của thành phố La Nam chúng ta, cũng không quên cổ vũ Thành Kiếm Xã cố gắng đẩy mạnh phát triển công ty Bất Lão Khang.
Giọng nói của Vương Tử Quân vẫn cực kỳ bình thản:
- Ngay sau đó bí thư Nhất Phong sẽ được sắp xếp đi nơi nào?
- Sẽ tiến hành dựa theo kế hoạch đã được sắp xếp sẵn, bí thư Nhất Phong
cũng đồng ý với sắp xếp của chúng ta, căn bản không có gì cần thay đổi.
Bình thường lãnh đạo xuống tuyến dưới khảo sát, bên dưới sẽ chuẩn bị sẵn tất cả lộ tuyến, kế hoạch, thậm chí là gặp người nào, nói cái gì cũng
đã rõ ràng. Chỉ cần lãnh đạo đi đến, tất cả nhân viên sẽ tiến hành sắp
xếp theo đúng kế hoạch.
Tất nhiên nếu tất cả theo đúng kế hoạch, như vậy thượng cấp căn bản sẽ
không điều tra được gì. Dân gian có một câu châm chọc hành trình thị sát của lãnh đạo, câu trên là: Thượng cấp xuống địa phương, từng bậc áp chế từng bậc, kết quả mã đáo thành công; câu dưới là: cấp dưới bịt kín từng tầng, từng tầng được trộn lẫn và che giấu, tạo nên bức hoành phi “ hài hòa xã hội “ . Căn cứ vào câu nói trên thì có thể thấy dù là quan viên
hay dân chúng, tất cả đều thầm hiểu sự kiện xuống tuyến dưới thị sát của lãnh đạo là gì.
Nhưng nếu là một vị lãnh đạo xảo quyệt, căn bản sẽ không tiến hành theo
đúng con đường mà địa phương vạch sẵn, chỉ cần thuận miệng nói một câu
sẽ phá vỡ kế hoạch của địa phương.
Hào Nhất Phong là cán bộ đi lên từ cơ sở, tất nhiên lão hiểu rõ điều
này, cũng không phải chưa từng phát sinh tình huống thay đổi lộ tuyến
khi xuống tuyến dưới nghiên cứu khảo sát. Nhưng bây giờ lão không cho ra chỉ thị gì, tất cả dựa theo sắp xếp của thành phố La Nam, bản thân sự
việc đã nói ra vấn đề.
Vương Tử Quân nghe xong báo cáo của Tống Ích Dân, hắn chẳng những tỏ ra
khinh thường bí thư Nhất Phong, ngược lại còn cảm thấy Hào Nhất Phong là một đối thủ khó đối phó. Chữ nhẫn đặt trên đầu đao, một người có thể
nhẫn nại áp chế tính tình, căn bản là khó đối phó hơn một người nóng nảy rất nhiều.
- Tôi sẽ quay về dùng cơm với bí thư Nhất Phong, anh và chủ tịch Khởi Duệ đến dùng cơm với chủ tịch Thạch ở Cô Yên Sơn.
Vương Tử Quân phân phó xong thì cúp điện thoại.
Tống Ích Dân thật sự rất muốn cùng Vương Tử Quân dùng cơ với bí thư Nhất Phong, nhưng bí thư Vương đã sắp xếp như vậy, hắn cũng không dám phản
đối. Hơn nữa Vương Tử Quân đã bàn bạc tốt với Thạch Kiên Quân ở phía bên kia, bây giờ dùng cơm với Thạch Kiên Quân sẽ thoải mái hơn với bí thư
Hào Nhất Phong rất nhiều.
Hào Nhất Phong nói xong thì đã đến giữa trưa, Thành Kiếm Xã tràn đầy
thành tâm thành ý mời bí thư Nhất Phong dùng cơm. Tuy hắn cực kỳ thành ý nhưng Hào Nhất Phong cũng không muốn dùng cơm ở chỗ này, cuối cùng lão
cùng đám người thành phố La Nam chạy về khách sạn La Nam.
Khi chiếc xe ba mươi chỗ của Hào Nhất Phong dừng lại, Vương Tử Quân đã
cất bước đi đến bên cạnh, đứng yên nơi đó với nụ cười cung kính. Quan
Vĩnh Hạ đang suy tư về hoạt động buổi chiều của bí thư Nhất Phong, căn
bản cũng không thấy Vương Tử Quân đứng ở bên kia. Mãi đến khi Hào Nhất
Phong đứng lên, đúng lúc này hắn mới thấy được vị bí thư trẻ tuổi của
thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nở nụ cười đứng nơi đó, nếu như căn cứ vào yêu cầu nghi lễ của một vị bí thư thị ủy, biểu hiện của hắn cực kỳ không có gì để bắt
bẻ. Cho dù lúc này Quan Vĩnh Hạ có chút thành kiến với Vương Tử Quân,
thế nhưng hắn lại không thể không thừa nhận, lễ nghênh đón của Vương Tử
Quân căn bản không có gì đáng bàn.
Hào Nhất Phong đi xuống xe, vẻ mặt mang theo nụ cười nhạt. Sau khi lão
bước xuống đất thì khẽ tiến lên một bước, Vương Tử Quân cũng nhanh chóng tiến lên.
- Bí thư Nhất Phong, chào mừng anh đến với thành phố La Nam.
Vương Tử Quân duỗi hai tay ra bắt tay với bí thư Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cũng vươn hai tay dùng sức bắt chặt tay của Vương Tử Quân, ngay sau đó bốn bàn tay đã nắm chặt lấy nhau.
- Bí thư Nhất Phong, hôm nay tôi đến tiếp giá chậm chạp, kính mong lãnh đạo tha tội cho.
Vương Tử Quân buông tay ra rồi khẽ nói với Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong hiểu rõ Vương Tử Quân vì sao đến chậm, trong lòng lão
thậm chí có suy đoán có phải là Vương Tử Quân đã có hiệp nghị với Thạch
Kiên Quân rồi hay không? Nhưng lúc này lão không biểu hiện tâm tình của
mình ra ngoài, lão nói với vẻ mặt bất động;
- Cơm ngon không sợ muộn, bí thư Tử Quân, cậu đã cho người chuẩn bị món ngon gì rồi?
Vương Tử Quân cười ha hả dùng giọng đùa giỡn nói:
- Cơm ngon trong nhà khách đang chờ được lãnh đạo kiểm duyệt, mời bí thư Nhất Phong.
Vương Tử Quân vung tay mời Hào Nhất Phong, sau đó tiếp đón thư ký trưởng Quan Vĩnh Hạ vừa xuống xe. Quan Vĩnh Hạ là thường ủy tỉnh ủy, tất nhiên càng phải nghênh đón cho tốt.
Nếu so sánh với bí thư Nhất Phong thì Quan Vĩnh Hạ căn bản không được
thư thái, hắn bắt tay với Vương Tử Quân, sau đó mở miệng vui đùa nói:
- Bí thư Tử Quân, anh thật sự quá bận rộn.
Vương Tử Quân hiểu Quan Vĩnh Hạ đang nói đến chuyện mình không nghênh
đón bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng hắn lại không dám nói điều gì ở sự
kiện này. Hắn nói vài lời pha trò, căn bản không tiếp nhận câu nói của
Quan Vĩnh Hạ, điều này làm cho Quan Vĩnh Hạ tuy có chút tức giận nhưng
căn bản là không phát tác được.
Đám thường ủy thị ủy La Nam tuy biết bí thư Hào Nhất Phong đến làm gì,
thế nhưng những người khác lại không hiểu rõ ràng, đặc biệt là đám nhân
viên tiếp đãi của khách sạn, càng không biết bí thư Hào Nhất Phong đến
để cúi đầu với Vương Tử Quân. Sau khi nhận được thông báo, bọn họ dùng
hết sức bình sinh của mình để chuẩn bị các món ăn đặc sắc cho lãnh đạo
tỉnh ủy.
- Bí thư Nhất
Phong, nếu nói thành phố La Nam chúng tôi có món gì ngon nhất, có lẽ chỉ là chim trĩ, đặc biệt là hầm, hương vị rất ngon.
Vương Tử Quân ngồi xuống với Hào Nhất Phong rồi khẽ lên tiếng giới thiệu.
Hào Nhất Phong nhìn Vương Tử Quân đang ngồi bên cạnh dùng muỗng múc súp
cho mình, trong lòng lão thật sự cảm khái. Lão biết rõ vị bí thư trẻ
tuổi này tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó, chính mình nếu
muốn tranh chấp với người này, căn bản sẽ là một trận chiến lớn, hơn nữa phải là tự lão mặc giáp ra trận, phải dùng hết sức lực bản thân.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, nhưng ngoài mặt thì Hào Nhất
Phong lại húp một miếng súp với bộ dạng cực kỳ thanh nhã rồi khen không
dứt miệng, cũng cho ra lời bình luận với món súp chim trĩ đặc sản thành
phố La Nam.
Vì hai vị lãnh đạo rất hài hòa thoải mái, thế cho nên đám người nơi đây
ăn uống cũng thoải mái hơn. Nhưng đám người biết được sự thật thì chỉ
biết cúi đầu dùng cơm, căn bản là không để ý đến những gì khác đang xảy
ra.
Hào Nhất Phong uống thêm một chén súp, sau đó nói với Vương Tử Quân vài
câu về ẩm thực của thành phố La Nam, lão đặt chén xuống nói:
- Tử Quân à, tôi thật sự thấy rất rõ sự biến hóa của thành phố La Nam,
nhìn bằng mắt nhưng rung động trong lòng. Năm ngoái tôi đến thành phố La Nam, khi đó còn lo lắng làm sao để phát triển địa phương này, bây giờ
xem ra lo lắng của tôi khi đó rõ ràng là buồn lo vô cớ. Thế này đi,
chiều nay chúng ta tổ chức một buổi tọa đàm, nói về kinh nghiệm phát
triển của thành phố La Nam.
Vương Tử Quân nghe Hào Nhất Phong nói buổi chiều tổ chức tọa đàm nói về
kinh nghiệm phát triển kinh tế của thành phố La Nam, hai mắt hắn chợt
lóe lên. Hắn biết rõ bí thư Hào Nhất Phong muốn bàn về kinh nghiệm phát
triển kinh tế của thành phố La Nam, rõ ràng đang muốn hát bài ca cho
mình nghe.
Bí thư tỉnh ủy khen ngợi chính mình, đây rõ ràng là sự kiện cực kỳ tốt
đẹp. Người có thể được lãnh đạo tán dương sẽ càng biến thành nhân vật có tương lai vô hạn trong mắt người ngoài.
Nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không có ý nghĩ như vậy, dù hắn cảm
thấy với kinh nghiệm và tốc độ phát triển kinh tế của La Nam hoàn toàn
xứng đáng được như vậy, nhưng bí thư Hào Nhất Phong căn bản cũng không
muốn mở tọa đàm như vậy. Chẳng qua bí thư Nhất Phong muốn kéo mình lại,
thế nên mới mở miệng bố trí như vậy.
Khi Vương Tử Quân có chút trầm ngâm, Hào Nhất Phong đã quay sang nói với Quan Vĩnh Hạ:
- Thư ký trưởng Quan, anh cho các cán bút của văn phòng tỉnh ủy nhanh
chóng xâm nhập vào cơ sở thành phố La Nam, tiến hành tổng kết kinh
nghiệm. Chúng ta cần phải đưa phương pháp và kinh nghiệm phát triển kinh tế của thành phố La Nam mở rộng khắp tỉnh, dùng tấm gương này để thúc
đẩy phát triển kinh tế, cần phải tạo ra hiệu ứng thắp sáng một ngọn đèn
chiếu sáng cả một vùng.
Quan Vĩnh Hạ đồng ý một tiếng nhưng lại không tiến thêm một bước xin chỉ thị, có câu chủ nhục thần chết, bây giờ quan niệnm này tuy không quá
khắc sâu, thế nhưng vẫn tồn tại trong mắt bao người.
- Cám ơn bí thư Nhất Phong đã khẳng định công tác của thành phố La Nam
chúng tôi, nhưng nếu so dọc thì thành phố La Nam có thành tích nổi bật;
nếu so ngang thì lại căn bản có nhiều chỗ thiếu hụt. Nếu để cho thành
phố chúng tôi đảm nhận tấm tương điển hình về kinh tế, tôi cảm thấy có
chút mua danh chuộc tiếng, trong lòng rất bất an...
Vương Tử Quân cũng không quan tâm đến trò xuôi theo dòng nước vào lúc này, hắn cực lực mở miệng từ chối.
Nhưng Hào Nhất Phong đã giống như nhất quyết đẩy La Nam tiến lên vị trí
bừng sáng khắp tỉnh, lão cũng không chờ Vương Tử Quân nói hết lời mà
trầm giọng:
- Đồng chí Tử Quân, chúng ta là người một nhà nói chuyện với nhau, thành tích chính là thành tích, kinh tế tốt chính là kinh nghiệm tốt. Nếu
thành phố La Nam có thể mở rộng kinh nghiệm của mình ra khắp tỉnh Sơn
Nam, như vậy các thành phố đang tụt hậu trong tỉnh sẽ có thể học hỏi,
tôi và chủ tịch Thạch cũng vì thế mà ngủ ngon hơn.
- Cò những chỗ thiếu hút, bất cứ thứ gì cũng phải trưởng thành trong
thực tiễn, chỉ cần làm cho nhiều người hiểu về kinh nghiệm này, như vậy
mới có được nhiều ý kiến, coi như tiếp thu ý kiến của quần chúng. Chỉ
cần căn cứ vào những gì quần chúng phản ánh để rút ra kết luận, như vậy
kinh nghiệm của thành phố La Nam sẽ ngày càng trưởng thành.
Hào Nhất Phong dùng giọng chém đinh chặt sắt nói. Sau khi nghe xong
những lời này thì Quan Vĩnh Hạ xem như hiểu rõ tâm tư của bí thư Hào
Nhất Phong. Bí thư muốn mở rộng kinh nghiệm phát triển của thành phố La
Nam, coi như là một lời đền bù với sự kiện Hào Nhất Phong phê bình Vương Tử Quân ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.
Hội nghị thường ủy khi đó đều chĩa vào Vương Tử Quân, thế nhưng cuối
cùng còn phát ra văn kiện gửi khắp các thành phố trong tỉnh. Bâu giờ Hào Nhất Phong quyết định mở rộng kinh nghiệm phát triển kinh tế của La
Nam, rõ ràng muốn đền bù tổn thất cho Vương Tử Quân.
Đền bù tổn thất như vậy là rất tốt, nhưng những người hiểu rõ vấn đề lại biết Hào Nhất Phong làm như vậy chẳng khác nào tự tát lên mặt mình, ý
nghĩa của nó cũng không giống như bình thường.
Vương Tử Quân từ chối mãi, cuối cùng Hào Nhất Phong mới dùng giọng kiên
định yêu cầu Quan Vĩnh Hạ chấp hành, cũng yêu cầu khối chính quyền thành phố La Nam phải có báo cáo cho văn phòng tỉnh ủy trong thời gian ba
ngày tới, sau đó văn phòng tỉnh ủy sẽ gửi văn kiện cho các thành phố
trong tỉnh.
Cơm trưa không uống rượu nên ăn rất nhanh, Vương Tử Quân tự mình đưa Hào Nhất Phong về phòng.
- Bí thư Tử Quân, có việc tôi cần bàn với cậu.
Khi Vương Tử Quân chuẩn bị rời đi thì Hào Nhất Phong chợt khoát tay nói.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt bình thản của Hào Nhất Phong, hắn cười cười nói “
- Bí thư Nhất Phong, tôi cảm thấy ngài mệt nhọc nửa ngày, trước tiên
ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Ngài là người bận rộn, nếu có vấn đề về sức
khỏe, chẳng phải cán bộ nhân dân tỉnh Sơn Nam sẽ mất đi một vị lãnh đạo
tốt sao?
Dù quan tâm đến sức khỏe của bí thư Hào Nhất Phong, thế nhưng lời nói
của Vương Tử Quân rõ ràng từ chối yêu cầu của bí thư Hào. Hào Nhất Phong vốn không quá bình tĩnh, lúc này vẻ mặt chợt biến đổi.
Chẳng lẽ Vương Tử Quân đã đạt thành hiệp nghị gì với tiểu nhân Thạch
Kiên Quân? Điều duy nhất làm cho Thạch Kiên Quân có hứng thú vào lúc này căn bản chỉ là vị trí bí thư tỉnh ủy Sơn Nam.
Trong đầu liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ, Hào Nhất Phong càng thêm bức
thiết nói chuyện với Vương Tử Quân. Dù sao ngày mai tổ điều tra sẽ đến,
nếu như Vương Tử Quân mở miệng cứng rắn, như vậy sẽ là cực kỳ ảnh hưởng
đến phương diện lão còn ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy hay không.
- Tôi hiểu rõ sức khỏe của mình, nhưng hôm nay nhiệm vụ quan trọng, chúng ta cứ nói xong rồi nghỉ ngơi sau.
Hào Nhất Phong dù sao cũng là cao thủ đánh Thái Cực Quyền, lão khẽ khoát tay áo, sau đó ngồi xuống ghế, bộ dạng nhất quyết trò chuyện với Vương
Tử Quân.
Hai người có biểu hiện địa chủ và khách quý rất chênh lệch, điều này
không khỏi làm cho đám lãnh đạo thành phố La Nam đi theo phải trợn mắt
há mồm. Nhưng bọn họ là kẻ thông minh, biết rõ lúc này mình cần giả ngu, ngàn vạn lần không nên có biểu hiện hiểu rõ vấn đề, nếu không bọn họ sẽ bị người ta dìm chết.
Vương Tử Quân nhìn thấy Hào Nhất Phong quyết tâm bàn bạc với mình, thế
là thầm hiểu cảm nhận của bí thư Nhất Phong. Hắn đã sớm biết rõ tin tức
tổ điều tra ngày mai sẽ đến, nhưng hắn cảm thấy bây giờ mà ngã bài thì
có hơi sớm.