Bí Thư Trùng Sinh

Chương 471: Chương 471: Đánh chó còn phải xem mặt chủ




- Nhị Đắc, cậu muốn làm gì?

Khi Trình Nhị Đắc vung nắm đấm thì một tên người đàn ông chạy đến, người này hơn năm mươi, gương mặt đen nhẻm, trên người khoác một chiếc áo đơn sơ. Lão chạy vài bước đã đến bên cạnh Trình Nhị Đắc.

- Tiểu tử ngốc này, muốn làm gì vậy? Còn không tranh thủ cút về nhà đi?

Triệu Ngọc Sơn thấy người đàn ông kia chạy đến thì gương mặt chợt trầm xuống:

- Ông Trình, con trai ông thật sự rất hung hăng, chúng ta đã ký hợp đồng mua bán, còn chuẩn bị đánh cả tôi, đúng là sinh được đứa con tốt.

- Cậu Ngọc Sơn, cậu cũng đừng chấp nhất đứa bé này. Từ nhỏ nó đã không có mẹ, tôi làm cha thật sự quản giáo không tốt, nếu nó có gì không đúng thì kính xin cậu nể mặt tôi, tha thứ cho một chút.

- À, bác Trình đã nói như vậy thì tôi cũng không chấp nhất. Nhưng tôi phải nói rõ ràng, hôm nay, hôm nay đứng trước mặt con của bác, tôi hỏi bác có phải đã tự nguyện bán căn nhà này cho chúng tôi rồi không? Bây giờ căn nhà này đã được giải tỏa, con của bác lại muốn đến lấy nhà về, ông nói xem có phải là đùa quá trớn rồi không?

Triệu Ngọc Sơn vừa nói vừa chỉ về phía căn nhà:

- Bác bán nhà cho tôi, tôi không trả cho bác thiếu một đồng nào, bây giờ bác lật lọng như vậy, có phải cảm thấy tôi dễ ức hiếp quá không?

- Cậu Ngọc Sơn...

- Triệu Ngọc Sơn, con bà nó mày đúng là gái điếm nhưng lại muốn người ta lập bàn thờ, giống như trên đời này chỉ có mình mày là người tốt vậy. Người nào không biết nhà các ngươi đã sớm biết nơi này sắp di dời giải tỏa, thôn của chúng tao có hơn hai mươi nhà, anh em chúng mày mua hơn chín nhà, mày tưởng chúng tao là những đứa ngốc sao?

Trình Nhị Đắc thấy Triệu Ngọc Sơn ức hiếp bố mình, lại nói với lý lẽ hào hùng như vậy, thế là trong lòng rất căm tức, không khỏi chỉ về phía Triệu Ngọc Sơn rồi chửi ầm lên.

- Trình Nhị Đắc, tiểu tử mày đừng đứng đây nói bậy, mày thử to mồm một lần nữa xem ông có cho mày biết tay không? Chúng tao đã sớm biết được tin tức chỗ này sẽ di dời giải tỏa, như vậy thì thế nào?

Triệu Ngọc Sơn nhìn lướt qua Trình Nhị Đắc, sau đó lớn tiếng nói.

Trình Nhị Đắc cũng là một người nóng tính, thấy Triệu Ngọc Sơn kiêu ngạo như vậy thì giống như sao hỏa đụng địa cầu, lửa giận bùng lên dữ dội.

Khi Trình Nhị Đắc chuẩn bị ra tay thì lại bị bố vỗ mạnh lên vai:

- Tiểu tử hổn đãn muốn làm gì vậy? Theo tôi quay về.

Ông lão vừa túm lấy Trình Nhị Đắc vừa cố sống cố chết kéo vào nhà.

- Trình Nhị Đắc, mày nếu thật sự có gan thì ở lại cho tao.

Triệu Ngọc Sơn thấy Trình Nhị Đắc bị bố kéo đi thì càng tỏ ra đắc ý, nhanh chóng thét gào với Trình Nhị Đắc.

Ông Trình giữ chặt lấy con trai Trình Nhị Đắc, không cho hắn quay đầu lại. Thế là hai cha con bọn họ rời khỏi căn nhà dưới vẻ hùng hổ tức tối của Triệu Ngọc Sơn.

- Chú, vừa rồi là có chuyện gì vậy?

Vương Tử Quân từ trên xe bước xuống không khác gì một thanh niên bình thường, hắn đưa một điếu thuốc cho ông Trình đang ngồi trên mặt đất rồi mở miệng tùy ý hỏi.

- Không có gì, chỉ là chút chuyện trong nhà mà thôi.

Ông Trình nhận điếu thuốc rồi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Vương Tử Quân, khi phát hiện đây chỉ là một tên thanh niên hơn hai mươi thì yên lòng trở lại, nhưng lại không nói một lời về sự kiện vừa rồi.

Vương Tử Quân cười cười, cũng không tiếp tục hỏi. Kinh nghiệm công tác ở xã Tây Hà Tử đã nói rõ cho hắn biết nên liên hệ với những người dân chất phác này như thế nào, thế nên hắn mới lấy thuốc mời và thuận tiện nói về chuyện nhà cửa với ông Trình, đồng thời cũng nhanh chóng nói ra thân phận của mình, hắn nhanh chóng biến thành một giáo viên.

Khi nói chuyện với ông Trình thì hắn biết thôn này gọi là Triệu Lâu Thôn, hiện tại nằm trong khu vực quản hạt của khu quy hoạch kỹ thuật cao, cả nhà ông Trình đều ở trong thôn Triệu Lâu này.

- Chú Trình, vừa rồi cháu nghe nói đến chuyện nhà cửa, rốt cuộc có chuyện gì sao?

Vương Tử Quân thấy đã đến đúng thời điểm, thế là nhanh chóng chuyển đề tài lên đúng trọng điểm.

Ông Trình tuy muốn hành quân lặng lẽ chẳng muốn nhắc đến tình huống cãi vả vừa rồi, thế nhưng trong lòng lại rất không thoải mái. Lúc này lão thấy Vương Tử Quân đề cập đến vấn đề thì không tự chủ được phải thở dài một hơi:

- Nói ra thì chuyện này cũng là lỗi của tôi, nếu lúc đó không ham điều kiện của anh em Triệu gia, tôi cũng sẽ không bán nhà của mình cho anh em của bọn họ. Bây giờ thì chính quyền di dời giải tỏa căn nhà để xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao, giá tiền tăng lên gấp đôi, chúng tôi đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, có lý cũng không thể mở miệng được.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nối tiếc của ông Trình thì thuận thế hỏi:

- Xem ra anh xem Triệu gia thật sự có ánh mắt đầu tư, người ta quá may mắn, cũng không còn cách nào khác.

- Cái gì mà may mắn, bọn họ có người công tác trên thị ủy, đã sớm biết khu vực này sắp đền bù giải tỏa, thôn này có hơn hai mươi hộ nhưng lại bị bọn họ mua mất chín nhà. Đám người kia không dám ức hiếp những kẻ nhà giàu, chỉ biết làm khốn khổ đám dân nghèo chúng tôi.

Ông Trình lúc này đã xem Vương Tử Quân như một đối tượng thổ lộ, sự việc này bị lão áp chế trong lòng thời gian qua, cực kỳ khó chịu. Lão bán nhà không những tự mình hối hận, thậm chí còn bị cả nhà oán trách, thật sự khó thể nào chịu nổi.

Sau một lúc trò chuyện với Vương Tử Quân, lão đã xem người này là đối tượng tâm sự, thế cho nên cũng không giữ lại điều gì, trực tiếp nói rõ tất cả.

- Chú nói bọn họ cố ý mua nhà để hưởng tiền đền bù với mức chênh lệch cao sao?

Vương Tử Quân trầm ngâm một lát rồi trầm giọng nói:

- Bọn họ làm như vậy chính là phạm pháp.

- Phạm pháp? Hì hì, trong thôn Triệu Lâu này thì lời nói của anh em bọn họ chính là pháp luật, hừ hừ!

Trình Nhị Đắc vừa rời đi không biết lại từ nơi nào chạy ra, hắn dùng giọng tràn đầy khinh thường nói.

Ông Trình đang nói chuyện với Vương Tử Quân thì nghe thấy con trai của mình lên tiếng, thế là không khỏi đứng lên nói:

- Tên súc sinh này, sao lại nói với thầy Vương như vậy, còn không mau nhận lỗi với thầy Vương.

- Hừ!

Trình Nhị Đắc đưa mắt đánh giá Vương Tử Quân, sau đó nghiêng mặt đi, căn bản là không có ý nói lời xin lỗi.

Con trai có bộ dạng như vậy thì ông Trình cũng tỏ ra rất khó chịu, đúng lúc lão đang bực bội đỏ mặt tía tai thì Vương Tử Quân khẽ vung tay lên nói:

- Chú Trình, tuy cháu không học pháp luật nhưng sự việc mà anh em Triệu gia đang làm nhất định là trái pháp luật, dù các người từng ký hợp đồng nhưng nếu tố cáo lên tòa án thì hợp đồng kia cũng sẽ bị triệt tiêu.

- Cậu nói thật sao?

Trình Nhị Đắc chợt quay đầu lại dùng giọng khó tin hỏi Vương Tử Quân.

- Đó là tất nhiên, anh cảm thấy tôi còn lừa anh sao?

Vương Tử Quân nở nụ cười tùy ý, ngôn từ rất chuẩn xác.

- Dù là thật thì chúng tôi cũng không thể tố cáo được, cậu thanh niên à! Cám ơn thuốc của cậu, chúng tôi đi đây.

Ông Trình dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Tử Quân, sau đó kéo tay con trai Trình Nhị Đắc đang định lên tiếng, cả hai đi vào trong thôn không quay đầu lại.

Ông Trình kia thật sự quá mẫn cảm, Vương Tử Quân nhìn hai cha con Trình Nhị Đắc đi vào trong thôn, hắn lắc đầu khẽ cười rồi đi vào trong xe của mình.

- Chúng ta quay về thôi.

Vương Tử Quân đưa mắt nhìn khu vực đền bù giải tỏa, sau đó khẽ khoát tay nói với hai người Triệu Quốc Lương.

Tiết Diệu Tiến là bí thư thị ủy, trước kia phòng làm việc của hắn thật sự đông như trẩy hội, nhưng bây giờ người đến lại ít hơn nhiều.

Tiết Diệu Tiến vẫn ngồi thẳng tắp trên ghế của mình ở sau bàn làm việc giống hệt như trước kia, trước mặt hắn là Trương Đảo Long với bộ dạng cực kỳ đông cứng, Trương Đảo Long nhìn về phía Tiết Diệu Tiến rồi nói:

- Bí thư Tiết, tôi thừa nhận phương pháp của tôi có tồn tại chút vấn đề, thế nhưng ngài cũng cần nghe tôi giải thích. Ngài nghĩ lại mà xem, chúng tôi dùng trăm phương ngàn kế để đẩy mạnh công tác đền bù giải tỏa, cũng không phải đang muốn chứng thực nhiệm vụ của đảng ủy chính quyền với khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi sao? Tên họ Nhâm kia có ý gì? Trên sự kiện này thuần túy là lấy công báo thù tư, căn bản không cho khu quy hoạch kỹ thuật cao chúng tôi có cơ hội làm kiểm điểm, lại thừa cơ hội để nắm bắt, người này quá độc ác rồi.

Trương Đảo Long trước nay ăn nói khá lớn, hơn nữa bây giờ lại đang tức giận, thế cho nên âm thanh cũng cao hơn bình thường khá nhiều.

Tiết Diệu Tiến lau kính, đợi Trương Đảo Long phát tác xong thì lạnh lùng ngẩng đầu nói:

- Thế nào? Cảm thấy mình chịu uất ức sao? Anh cảm thấy oan uổng sao? Thế nào mà anh không nghĩ lại xem, nếu anh làm xong công tác, hiệu suất đề cao, thì còn ai đâm chọc vào anh?

- Tôi cảm thấy người ta chĩa vào anh là tìm đúng đối tượng rồi, ai bảo bản thân anh công tác không tốt? Rèn sắt phải lợi dụng lúc còn nóng sốt, nếu bản thân không thể nào cứng rắn như thép thì cũng đừng tìm lý do lung tung.

- Đền bù giải tỏa không phải là một chuyện nhỏ, anh không thể nào giải quyết nhanh chóng thì dùng phương án cưỡng chế, anh cảm thấy mình là ai?

Tiết Diệu Tiến lên tiếng không chừa cho Trương Đảo Long chút thể diện nào.

Trương Đảo Long chợt đỏ mặt, hắn cúi đầu trầm ngâm một lát rồi khẽ nói:

- Bí thư Tiết, tôi cũng không phải muốn chọc giận ngài, tôi chẳng qua chỉ không quen nhìn cách làm của vài người. Bọn họ căn bản không phải nhằm vào sự kiện đền bù giải tỏa lần này, bọn họ chú tâm chĩa vào tôi, bọn họ muốn đẩy tôi ra khỏi vị trí để cho người khác nhìn vào mà sợ hãi, để thấy rõ kết cục đi theo với ngài.

- Pằng!

Tiết Diệu Tiến vỗ tay thật mạnh lên mặt bàn, hắn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Trương Đảo Long

- Trương Đảo Long, không có bất kỳ chứng cứ nào thì đừng nói ra những lời như vậy, những lời này có thể thoát ra từ miệng một chủ nhiệm khu quy hoạch kỹ thuật cao được sao? Tôi nói cho anh biết, nhanh chóng thu lại những lời như vậy, nếu để tôi nghe được những tin đồn như thế, đừng trách tôi không khách khí với anh.

Trương Đảo Long có một cảm giác e ngại theo bản năng với Tiết Diệu Tiến, lúc này thấy bí thư Tiết Diệu Tiến nổi giận thì nhanh chóng nói:

- Bí thư Tiết, ngài không nên tức giận, tôi cũng chỉ nói như vậy trước mặt ngài mà thôi.

Tiết Diệu Tiến không nói gì thêm, hắn nâng ly lên làm một ngụm, gương mặt trầm trầm xuống. Hắn đưa mắt xem xét báo cáo, đây là báo cáo của văn phòng khối chính quyền thành phố, trên văn kiện đã có hai chữ của Nhâm Xương Bình: "Đã duyệt".

- Bí thư Tiết, hôm nay sẽ tổ chức hội nghị thường ủy, nói là xử lý vụ việc đền bù giải tỏa của khu quy hoạch kỹ thuật cao, rất nhiều người nói hội nghị thường ủy lần này chủ yếu muốn đẩy một vị chủ nhiệm như tôi ra khỏi vị trí hiện tại. Tôi cũng không quá chú trọng đến vị trí lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng tôi cũng tuyệt đối không thể nhìn đám tiểu nhân làm bậy trên đầu ngài.

Trương Đảo Long nhìn gương mặt trầm mặc của Tiết Diệu Tiến, hắn lại tiếp tục lớn gan nói.

Tiết Diệu Tiến lấy ra một điếu thuốc, hắn cũng không châm lửa mà đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó nói với Trương Đảo Long:

- Có một số việc không nên suy nghĩ bậy bạ, thị ủy tổ chức hội nghị thường ủy để xử lý vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao, đó là sự quan tâm với công tác của anh. Lúc này anh phải áp chế tâm tính của mình, nếu có bất kỳ hành vi nào hồ đồ, tôi sẽ cắt chức anh ngay.

Trương Đảo Long không những không nổi giận với câu nói cứng rắn cuối cùng của Tiết Diệu Tiến, ngược lại gương mặt lại rất vui vẻ. Khi Tiết Diệu Tiến làm bí thư huyện ủy cũng từng nói lời này với Trương Đảo Long, khi đó hắn sinh ra cảm giác bí thư Tiết Diệu Tiến đã bỏ qua cho mình.

Trương Đảo Long rời khỏi phòng làm việc nhưng vẻ Tiết Diệu Tiến vẫn rơi vào trầm mặc, điếu thuốc được hắn lật qua lật lại trong tay, hắn cũng không có ý châm lửa.

Hội nghị thường ủy lần này thật sự là hội nghị lần đầu tiên mà Tiết Diệu Tiến không thể nào nắm chắc, không những tình cảnh của hắn lúc này rất khó khăn, thậm chí nhìn vào sự kiện của khu quy hoạch kỹ thuật cao thì càng thấy mình rơi vào tình huống bất lợi.

- Gọi thư ký trưởng đến đây cho tôi.

Tiết Diệu Tiến bấm một số điện thoại rồi dùng giọng trầm trầm phân phó thư ký Trương Hiểu Đông.

Có câu nước lên thuyền lên nước rút thuyền xuống, Trương Hiểu Đông thật sự có cảm xúc rất sâu với tình hình vào lúc này. Hắn là thư ký của Tiết Diệu Tiến, bình thường hắn là một cái thang mà bất kỳ lãnh đạo đơn vị hay ban ngành nào ở thành phố Đông Bộ cũng phải đi qua. Nhưng bây giờ vật đổi sao đời, khi Tiết Nhất Phàm bị cơ quan chấp pháp đưa đi, địa vị của hắn cực kỳ lung lay.

Dù bây giờ ngoài sáng thật sự không có biểu hiện gì cả, thế nhưng Trương Hiểu Đông lại có thể nhìn thấy nhiều ý nghĩa trên gương mặt cực kỳ ẩn giấu kia. Bọn họ phần lớn đều cho rằng bí thư Tiết đã không còn khả năng giữ được chức vụ, thế cho nên bắt đầu làm bất hòa mối quan hệ với bí thư, nếu không để đến khi Nhâm Xương Bình tiến lên làm bí thư thị ủy thì chỉ sợ rằng bọn họ sẽ bị tính sổ.

Trước khi Trương Đảo Long đến phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến thì đã có liên lạc với Trương Hiểu Đông, bây giờ Trương Hiểu Đông nghe bí thư Tiết Diệu Tiến phân phó như vậy thì trong lòng chợt nghĩ ra điều gì đó, hắn vội vàng cầm lấy điện thoại gọi cho Lý Hạc Dương.

Mười phút sau Lý Hạc Dương đến phòng làm việc của bí thư Tiết Diệu Tiến, hắn đứng ở vị trí của mình ngay trước bàn làm việc theo thói quen, sau đó nói:

- Bí thư Tiết, anh tìm tôi sao?

Tiết Diệu Tiến nhìn thoáng qua Lý Hạc Dương, lúc này mới nói:

- Cũng không phải tìm cậu sao? Hà Dương, ngồi xuống đi.

Tiết Diệu Tiến khẽ đặt văn kiện trong tay xuống, sau đó lại đưa một văn kiện do khối chính quyền đưa đến cho Lý Hạc Dương:

- Hạc Dương, cậu xem qua văn kiện này đi.

Lý Hạc Dương cúi đầu nhìn văn kiện, vẻ mặt chợt trở nên ngưng trọng. Thật ra trước khi đến phòng làm việc của Tiết Diệu Tiến thì hắn đã được đọc qua văn kiện này, dù sao thì hắn cũng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, những văn kiện đưa đến tay bí thư Tiết Diệu Tiến đều phải được hắn xem xét từ trước đó.

- Đây là văn kiện của phòng giám sát!

Lý Hạc Dương khẽ đặt văn kiện xuống trước mặt bí thư Tiết rồi khẽ nói.

- Ừ!

Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu, cũng không nói lời nào, ánh mắt nhìn về phía Lý Hạc Dương.

- Bí thư Tiết, tôi thấy chuyện này chủ yếu là chĩa vào Trương Đảo Long. Sự kiện lần này xảy ra, tôi cảm thấy nhóm Trương Đảo Long dù có phạm sai lầm nhưng cũng không đến mức nghiêm trọng như một số người đang nghĩ, ở rất nhiều vấn đề bọn họ nhìn vào bằng ánh mắt một phân thành hai.

Lý Hạc Dương cầm lấy một điếu thuốc rồi dùng giọng điệu suy xét cẩn thận nói.

Tiết Diệu Tiến khẽ gật đầu, hắn gọi Lý Hạc Dương đến chính là muốn nói như vậy, nhưng bây giờ nghe thấy Lý Hạc Dương nói rõ ràng thì không tiếp tục che giấu nữa:

- Anh liên hệ với bí thư Phạm và bí thư Bằng cho tôi.

- Vâng! Nhưng bí thư Tiết, anh xem chuyện này chúng ta có nên liên hệ với chủ tịch Vương không?

Lý Hạc Dương trầm ngâm một chút rồi khẽ nói với Tiết Diệu Tiến.

Liên hệ với Vương Tử Quân? Vẻ mặt Tiết Diệu Tiến chợt trở nên không tốt. Hắn đã công tác nhiều năm ở thành phố Đông Bộ, bình thường người ta đều phải nhìn vào mặt hắn mà công tác, bây giờ tất cả đã có phần biến đổi.

- Anh cảm thấy điều này là cần thiết sao?

Tiết Diệu Tiến cũng không từ chối nhưng cũng không đồng ý, giọng điệu của hắn không cao nhưng lại tràn đầy nghi vấn.

Lý Hạc Dương cũng không nói gì thêm, Tiết Diệu Tiến dù không nói rõ ý nghĩ của mình, nhưng Lý Hạc Dương là tâm phúc của Tiết Diệu Tiến, hắn nào không biết rõ bí thư Tiết Diệu Tiến đang nghĩ cái gì?

Khi Lý Hạc Dương đề xuất liên hệ với Vương Tử Quân, lúc này trong một quán trà, Nhâm Xương Bình đang ngồi với bí thư Phạm Bằng Phi.

Hai người ở trong một gian phòng, không có lái xe và thư ký đi theo, hai người giống như đã xóa bỏ tất cả hào quang trong ánh mắt, ngồi uống trà giống hệt như hai người đàn ông bình thường.

- Anh Phạm, chúng ta đã làm đồng sự với nhau khá lâu rồi phải không?

Nhâm Xương Bình khẽ uống hai hớp trà rồi phá vỡ bầu không khí yên lặng.

Phạm Bằng Phi hiểu rõ mục đích Nhâm Xương Bình tìm mình, thế nhưng hắn vẫn đến đây. Lúc này nghe được câu mở màn của Nhâm Xương Bình, hắn cũng cười nói:

- Đã làm đồng sự hơn mười năm, thời gian trôi qua khá vui vẻ, chỉ chớp mắt thì, hì hì, cả hai đã già rồi.

- Đúng vậy, nhớ năm xưa anh công tác ở huyện Đằng Nhạc, khi đó anh là bí thư huyện ủy, là một vị bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Đông Bộ chúng ta.

Nhâm Xương Bình cảm khái một câu ròi nói tiếp:

- Thật sự hoài niệm về tình huống anh truy tôi đuổi ở dưới huyện, cũng vì vậy mà hai bên mới có tình cảm đến bây giờ.

- Chủ tịch Nhâm, anh đừng nói tôi, anh phát triển trong huyện cũng không tồi, đặc biệt là khi anh tiến lên làm lãnh đạo, thật sự đẩy huyện Đằng Nhạc phát triển lên một nấc thang mới xưa nay chưa từng có.

Phạm Bằng Phi thầm đánh giá ý nghĩ của Nhâm Xương Bình, lại mở miệng nói với Nhâm Xương Bình.

- Ha ha ha, anh Phạm, hai người chúng ta tuy nhập gánh công tác thời gian không ngắn nhưng lại ít khi cùng dùng cơm với nhau, thế nhưng anh có nghĩ qua chưa, thậm chí là xưa nay cũng chưa từng uống trà chung.

Nhâm Xương Bình rót đầy ly trà cho Phạm Bằng Phi, nụ cười trên mặt hắn càng thêm sáng lạn.

Phạm Bằng Phi suy nghĩ một lát rồi vỗ vỗ đầu mình nói:

- Chuyện này thật sự là tôi chưa từng nghĩ qua, bây giờ xem xét lại thì thật sự rất đúng, trước nay chúng ta cũng chưa từng uống trà với nhau bao giờ.

- Đấy, tôi cảm thấy trí nhớ của mình vẫn rất tốt, nhưng này anh Phạm, có lẽ sau này cơ hội để hai người chúng ta cùng ngồi dùng trà sẽ càng thêm tăng tiến mà thôi.

Nhâm Xương Bình nâng ly trà lên rồi đột nhiên nói:

- Bí thư Bằng Phi, anh có cảm thấy bí thư Tiết sẽ tiếp tục giữ vững vị trí của mình không?

Phạm Bằng Phi đang suy tư về những lời nói của Nhâm Xương Bình, lại không ngờ Nhâm Xương Bình đột nhiên hỏi như vậy, thế là hắn chợt ngẩn ngơ, đồng thời trong lòng chợt nổ tung.

Tiết Diệu Tiến còn có thể tiếp tục ở trên vị trí bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ nữa sao? Ý nghĩa này không những có trong đầu Phạm Bằng Phi một thời gian ngắn, thật sự đã xuất hiện từ lâu rồi.

Phạm Bằng Phi có chút trầm ngâm, hắn đang chuẩn bị lấy cớ để từ chối, chợt nghe thấy Nhâm Xương Bình nói:

- Cũng không có, bí thư Tiết ở trên vị trí bí thư thị ủy Đông Bộ một thời gian không quá dài, dù Tiết Nhất Phàm xảy ra chuyện thì cũng sẽ ngồi được rất lâu.

- Anh Phạm, tuy tôi thấy quan điểm của anh là không tồi, nhưng có đôi khi người ta phải đi về phía trước. Sau khi bí thư Tiết ra đi, tôi là bí thư thị ủy, anh là chủ tịch thành phố, thế nào?

Lời nói của Nhâm Xương Bình giống như rạch trời xé đất, đập mạnh lên người Phạm Bằng Phi. Hắn nhìn gương mặt tươi cười của Phạm Bằng Phi, cảm giác bị đè nén biết bao năm chợt bùng phát dữ dội.

Chủ tịch và phó bí thư nắm công tác tổ chức tuy chỉ có chút cách biệt nhưng lại chính là chênh lệch trời và đất. Làm phó bí thư nắm công tác tổ chức thì rất quan trọng thế nhưng dù gì thì cũng chỉ là một trợ thủ mà thôi, còn chủ tịch thì khác, không những cấp bậc hành chính cao, còn là lãnh đạo khối chính quyền thành phố.

Phạm Bằng Phi ngẩng đầu nhìn Nhâm Xương Bình mà vẻ mặt liên tục biến đổi, thị ủy sẽ tổ chức hội nghị về vấn đề đền bù giải tỏa của khu quy hoạch kỹ thuật cao. Hội nghị này cũng không phải là Tiết Diệu Tiến sắp xếp, nhưng vì có sự đồng ý của Đổng Quốc Khánh, lúc này dù Tiết Diệu Tiến có không muốn tổ chức hội nghị thì cũng chỉ có thể ngồi cười trên đài chủ tịch mà thôi.

Đổng Quốc Khánh ngồi bên cạnh Tiết Diệu Tiến, cũng giống như những cuộc họp trước đó, nhưng Vương Tử Quân ngồi cách đó không xa lại thấy một vấn đề: Tuy Đổng Quốc Khánh không phải ngồi ở vị trí trung tâm, thế nhưng vị trí của Đổng Quốc Khánh chính là trung tâm tất cả ánh mắt của các vị thường ủy thị ủy.

Khi Vương Tử Quân nhìn về phía Đổng Quốc Khánh, hắn thấy Đổng Quốc Khánh tươi cười nhìn mình. Nhâm Xương Bình ngồi đối diện với Đổng Quốc Khánh cũng nở nụ cười tự đắc và khẽ gật đầu với mình.

- Trưởng phòng Đổng, các đồng chí, từ khi khu quy hoạch kỹ thuật cao được đẩy mạnh xây dựng đến nay đã có tiến độ phát triển rất tốt nhưng cũng có tồn tại không ít tì vết. Chủ đề của hội nghị lần này chính là tìm ra bệnh tật, thấy rõ chỗ thiếu hụt, đẩy mạnh sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Tiết Diệu Tiến bắt đầu mở miệng trầm giọng nói với đám người trong phòng họp.

Tiết Diệu Tiến tuy đã trải qua đả kích nặng nề, nhưng hắn vẫn là một người trí tuệ chính trị cao vời, có thể làm cho người ta tin tưởng cao độ. Hắn tuy không nói nhiều nhưng lại trực tiếp khoanh vòng tròn cho sự việc ở khu quy hoạch kỹ thuật cao, đó chính là tìm bệnh tật mà không phải là gì khác.

Tuy Vương Tử Quân rất tán thưởng thủ đoạn của Tiết Diệu Tiến, thế nhưng từ sâu trong lòng lại thấy thủ đoạn của Tiết Diệu Tiến cũng không quá tốt. Vì nó thật sự không có tác dụng quá lớn, tuy hắn là bí thư thị ủy thành phố Đông Bộ, nhưng lúc này cũng không còn là vị bí thư nhất ngôn cửu đỉnh như xưa nữa rồi.

- Bí thư Tiết nói rất đúng, tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi cũng đã xem xét và hiểu được vài phần về những công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao trong thời gian gần đây. Khu quy hoạch kỹ thuật cao có nhiệm vụ khó khăn, nhưng càng đối mặt với khó khăn thì chúng ta càng không nên lùi bước. Bây giờ khu quy hoạch kỹ thuật cao gặp phải vài vấn đề, điêu này yêu cầu chúng ta phải công tác cực kỳ nhiệt tình và có thái độ chăm chú công tác, phải toàn lực thúc đẩy xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Nhâm Xương Bình khẽ gạt tàn rồi tiếp tục nói với Đổng Quốc Khánh:

- Trưởng phòng Đổng, anh xem lúc này chúng ta có nên nghe một vài báo cáo về công tác đền bù giải tỏa của đồng chí Trương Đảo Long hay không?

Báo cáo công tác đền bù giải tỏa khu quy hoạch kỹ thuật cao của Trương Đảo Long được chuẩn bị khá toàn diện, nhưng những câu cuối cùng lại biểu hiện chút tâm tình bất mãn với lãnh đạo thị ủy.

Tuy những lời bất mãn kia được nói rất ẩn giấu, nhưng hành động mờ ám của Trương Đảo Long căn bản không thể nào lừa được đám cán bộ thường ủy đã đấu tranh chính trị không ít năm ở chỗ này.

Sau khi Trương Đảo Long đi ra khỏi phòng họp thì trên mặt Nhâm Xương Bình chợt lộ ra nụ cười chế nhạo, gương mặt bí thư Tiết Diệu Tiến lại trầm xuống. Nhưng lúc này lão cũng không nói gì, giống như căn bản không thấy những lời nói của Trương Đảo Long có gì không bình thường.

- Trưởng phòng Đổng, đồng chí Trương Đảo Long vừa báo cáo về tình hình công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao, anh có dặn dò gì với công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao hay không?

Tiết Diệu Tiến trầm ngâm một lát rồi trầm giọng hỏi Đổng Quốc Khánh.

- Bí thư Tiết, trước khi đến tôi đã nói rõ rồi, tôi đến chỉ là nghe, quyết định cụ thể thế nào là do hội nghị thường ủy các anh đưa ra.

Đổng Quốc Khánh khẽ khoát tay dùng giọng khiêm tốn nói.

Hai người chỉ nói vài câu ngắn ngủi nhưng đã biểu hiện đầy đủ ý nghĩ của mình, hai câu nói của hai người cũng xem như chiêu thức đầu tiên.

- Cám ơn trưởng phòng Đổng đã giúp đỡ công tác của chúng tôi. Trước tiên chúng tôi ta sẽ nói về các vấn đề trong công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao. Gần đây khu quy hoạch kỹ thuật cao có vài công tác làm tôi thật sự không thỏa mãn, đặc biệt là đồng chí Trương Đảo Long càng phải làm kiểm điểm trong công tác đền bù giải tỏa.

Bình thường thì bí thư Tiết Diệu Tiến luôn cho ra quyết định vào lúc sau cùng, nhưng bây giờ hắn lại là người đầu tiên nói ra ý kiến của mình.

Tiết Diệu Tiến mở đầu như vậy tuy có nhiều chỗ lợi, thế nhưng nếu một khi hỏng việc, nếu số người phản đối nhiều hơn, như vậy uy tín của bí thư Tiết sẽ ngã đổ trầm trọng. Dù sao thì một vị bí thư không khống chế được hội nghị thường ủy cũng chẳng thể nào là bí thư hợp cách.

Bây giờ Tiết Diệu Tiến nói ra ý kiến của mình đầu tiên, cũng không phải nói rằng bí thư Tiết không hiểu nguy hiểm của mình, thế nhưng hắn lại muốn thông qua biểu hiện như vậy để bảo vệ Trương Đảo Long.

"Thật sự có chút ý nghĩa liều chết bảo vệ!"

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cực kỳ tinh thần của Tiết Diệu Tiến, trong lòng chợt xuất hiện cảm giác cảm khái. Vương Tử Quân ra tay với Tiết Nhất Phàm và Lý Khang Lộ là không hối hận, hắn chẳng qua chỉ có chút đồng tình với Tiết Diệu Tiến mà thôi.

- Bí thư Tiết, tôi cảm thấy kiểm điểm cũng không phải là cách hay để giải quyết vấn đề. Vừa rồi đồng chí Trương Đảo Long báo cáo, tôi phát hiện trong ý nghĩ công tác của đồng chí này có vấn đề. Anh ta cũng không phải tìm cách giải quyết vấn đề, mà lại đẩy tất cả vấn đề vào góc khuất khó khăn khách quan. Tâm tính tìm mọi cách từ chối trách nhiệm, thái độ công tác gặp khó khăn đi đường vòng thế này là một hành vi cực đoan khó thể bỏ qua.

- Trương Đảo Long là lãnh đạo khu quy hoạch kỹ thuật cao, nhưng anh ta lại không nhận thức được rõ vấn đề đang tồn tại của khu quy hoạch kỹ thuật cao, đây là một điều cực kỳ nghiêm trọng. Tôi cảm thấy nếu muốn tiếp tục đẩy mạnh sự phát triển của khu quy hoạch kỹ thuật cao, như vậy cần phải nhẫn tâm điều chỉnh ban ngành, phải đưa những người không phù hợp với công tác của khu quy hoạch kỹ thuật cao như Trương Đảo Long rời khỏi ban ngành lãnh đạo.

Nhâm Xương Bình tuy không quá lớn tiếng nhưng lại nói rất cứng rắn, rất mạnh mẽ, hơn nữa từng lời từng chữ lại thể hiện đầy đủ quyết tâm xử lý Trương Đảo Long của mình.

Người nào cũng biết Trương Đảo Long có quan hệ thế nào với Tiết Diệu Tiến, bây giờ Nhâm Xương Bình muốn đổi vị trí của Trương Đảo Long, Chủ tịch Nhâm có ý nghĩ thế nào thì đám người ngồi nơi đây đều hiểu được rõ ràng. Lúc này từng cặp ánh mắt đảo qua người Tiết Diệu Tiến và Nhâm Xương Bình, cuối cùng rơi lên người Đổng Quốc Khánh.

Đổng Quốc Khánh căn bản giống như không nhìn thấy những ánh mắt phức tạp và không đồng nhất kia, thâm chí không chỉ là những ánh mắt của đám thường ủy, dù là bí thư và chủ tịch có ý kiến trái ngược nhưng hắn giống như không quan tâm, không biết.

Lúc này bầu không khí phòng họp rất bình tĩnh, Tiết Diệu Tiến đã dự đoán được những lời phản đối của Nhâm Xương Bình với mình, cho nên hắn có biểu hiện cực kỳ bình tĩnh. Khi hắn nhìn về phía Nhâm Xương Bình, hắn thậm chí còn khẽ nở nụ cười.

- Mọi người có thể thảo luận về ý kiến của đồng chí Xương Bình, anh Phạm, anh noi trước đi.

Phạm Bằng Phi được Tiết Diệu Tiến điểm danh và trở thành mục tiêu mọi người nhìn vào chằm chằm. Phạm Bằng Phi là lãnh đạo hàng thứ ba của thị ủy, là phó bí thư nắm công tác tổ chức, hắn chẳng những có quyền lực rất mạnh, hơn nữa còn đi gần bên Tiết Diệu Tiến. Khi Tiết Diệu Tiến ở miệng yêu cầu Phạm Bằng Phi tỏ thái độ, hầu như ai cũng hiểu bí thư Phạm sẽ đồng ý với ý kiến của bí thư Tiết.

Lúc mới bắt đầu hội nghị thì Phạm Bằng Phi vẫn tỏ ra cực kỳ chăm chú, nhưng thực tế trong lòng hắn nghĩ gì, chỉ sợ chỉ mình hắn biết mà thôi.

Sau khi nghe Tiết Diệu Tiến điểm danh mình, Phạm Bằng Phi chậm rãi gấp sổ lại, sau đó hắn nhìn qua bốn phía rồi nói:

- Đối với vấn đề của khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi đã cẩn thận xem xét, tôi cảm thấy những khó khăn mà đồng chí Trương Đảo Long đang gánh vác là thật sự có tồn tại.

Lý Hạc Dương khẽ đặt bút xuống, khi Nhâm Xương Bình lên tiếng thì hắn thầm đổ mồ hôi thay cho bí thư Tiết Diệu Tiến. Bây giờ hắn thấy Phạm Bằng Phi lên tiếng giúp đỡ, cảm thấy lần này Trương Đảo Long có thể vượt qua kiểm tra.

- Nhưng dù khó khăn thế nào chỉ cần tư tưởng tốt đẹp là có thể tìm được nhiều biện pháp để vượt qua. Ví dụ như sự kiện đền bù giải tỏa lần này, chỉ là một chuyện nhỏ, thế nhưng kết quả thì sao? Đó à vì một số đồng chí không quan tâm đến phương pháp công tác, không tiến hành liên hệ với quần chúng, cuối cùng làm cho nhân dân đang rất ủng hộ xây dựng khu quy hoạch kỹ thuật cao phải chạy đến cổng văn phòng khối chính quyền thành phố để kêu oan.

- Các đồng chí, chuyện thế này chúng ta cần phải xem xét lại. Tôi cảm thấy chúng ta cần phải phân phối lại ban ngành của khu quy hoạch kỹ thuật cao, phải phân phối làm sao cho hợp lý, phải đưa đến một ban ngành có đủ sức đẩy mạnh xây dựng kiến thiết khu quy hoạch kỹ thuật cao để kéo thành phố Đông Bộ phát triển theo.

Phạm Bằng Phi lên tiếng thật sự giống nghịch chuyển đất trời, tình thế đột nhiên biến đổi làm cho gương mặt Lý Hạc Dương nhanh chóng thay đổi. Phạm Bằng Phi trước kia đều tiến lùi theo bí thư Tiết Diệu Tiến, không ngờ bây giờ lại phản pháo quay sang đâm bí thư Tiết.

Một đâm của Phó bí thư không những làm cho Lý Hạc Dương cảm thấy bất ngờ, thậm chí là Tiết Diệu Tiến cũng bất ngờ. Hắn không ngờ một Phó bí thư luôn nói những lời sắt son với mình lại cho ra một kết quả như vậy.

Tiết Diệu Tiến lúc này dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Phạm Bằng Phi, nhưng nghênh đón ánh mắt của hắn là gương mặt đông cứng của đối phương. Lúc này Phạm Bằng Phi giống như không nhìn thấy ánh mắt của bí thư Tiết, vẫn tiếp tục múa bút trên quyển sổ của mình.

- Tôi cũng giúp đỡ ý kiến của chủ tịch Nhâm, tôi thấy sự kiện này nên điều tra cho tốt mới được.

Bí thư ủy ban kỷ luật La Kiến Cường dù thật sự giật mình với những thay đổi bất ngờ của phó bí thư Phạm Bằng Phi, thế nhưng hắn cũng nhanh chóng lên tiếng.

Khi La Kiến Cường lên tiếng ủng hộ Nhâm Xương Bình thì có vài vị thường ủy đứng lên bày tỏ ý kiến, ngoài vị trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh có thái độ lập lờ nước đôi không cho ra ý kiến rõ ràng, hầu như các vị thường ủy khác đều nói lời giúp đỡ với Nhâm Xương Bình.

Công lao lớn nhất trong tình huống đánh bại bí thư Tiết Diệu Tiến trên hội nghị thường ủy thật sự chính là Đổng Quốc Khánh ngồi đó không mở miệng, thế nhưng kết quả này lại làm cho Nhâm Xương Bình cực kỳ mừng rỡ. Từ sau khi cùng nhập gánh công tác với Tiết Diệu Tiến, hắn bị Tiết Diệu Tiến bao phủ quá chặt, căn bản bí thư Tiết nói gì phải nghe đó.

Nhưng lần này Nhâm Xương Bình không những cải biến được thế cục, hơn nữa đứng trênn hội nghị còn kéo được nhiều bộ hạ cũ của bí thư Tiết Diệu Tiến sang chiến tuyến bên mình.

Tiết Diệu Tiến thật sự xong rồi, tuy Nhâm Xương Bình cũng không phải lần đầu tiên nghĩ về vấn đề này, thế nhưng lúc này hắn lại không khỏi cảm khái. Lúc này một cảm giác vui sướng dâng lên trong lòng, thế là ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Tử Quân nãy giờ chưa lên tiếng đang ngồi cách đó không xa.

Trong một khoảng thời gian trước đó Nhâm Xương Bình luôn xem Vương Tử Quân là trở ngại trên đường phát triển của mình, nhưng bây giờ hắn đang ở trong cảm giác vui sướng khi đánh bại được Tiết Diệu Tiến, hắn chợt cảm thấy mình đã đánh giá quá cao Vương Tử Quân. Tên phó chủ tịch thường vụ kia tuy có chút thủ đoạn, thế nhưng nếu so với mình thì còn kém xa.

Nếu đã có cơ hội tốt như thế này, Nhâm Xương Bình cũng muốn dạy cho Vương Tử Quân một bài học, để xem đối phương nói thế nào, giúp đỡ Tiết Diệu Tiến hay giúp đỡ mình.

Với quan hệ giữa Nhâm Xương Bình và Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân sẽ không giúp đỡ cho Nhâm Xương Bình hắn, nhưng nếu giúp đỡ Tiết Diệu Tiến thì xem như đưa đầu vào tròng. Hì hì, chỉ sợ đối phương sẽ phải nứt đầu trong vố này.

- Chủ tịch Vương, anh thấy sự việc này thế nào, tôi nhớ vị phó chủ nhiệm La chủ quản công tác đền bù giải tỏa của khu quy hoạch kỹ thuật cao chính là người được anh đề cử thì phải.

Nhâm Xương Bình khẽ đẩy micro đến trước mặt mình, âm thanh càng thêm vang dội.

Từ đầu đến giờ Vương Tử Quân vẫn không mở miệng, lúc này tình thế đang nghiêng về một bên, Tiết Diệu Tiến xem như rơi vào tình huống thất bại hoàn toàn, như vậy đại biểu cho thời đại của bí thư Tiết đang đếm ngược ở thành phố Đông Bộ.

Vương Tử Quân đang suy tư về tương lại của thành phố Đông Bộ, hắn chợt nghe thấy lời nói của Nhâm Xương Bình, thế là khẽ đặt bút xuống rồi cười cười nói với Nhâm Xương Bình:

- Bí thư Tiết, chủ tịch Nhâm, tôi chỉ muốn nói hai câu, đó là không có điều tra, như vậy sẽ không có quyền lên tiếng. Khu quy hoạch kỹ thuật cao công tác thế nào? Tôi bây giờ không nói lời bình luận, nhưng đối với chuyện đền bù giải tỏa...

Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra, Triệu Quốc Lương đi đến trước mặt Vương Tử Quân, hắn đặt một phần tài liệu đến trước mặt Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn tài liệu rồi gật đầu thỏa mãn, sau đó hắn đặt tài liệu trong tay xuống nói:

- Đối với công tác đền bù giải tỏa của khu quy hoạch kỹ thuật cao, tôi cả thấy cũng nên đều xuất phê bình với thái độ công tác của bọn họ. Bọn họ công tác có hiện tượng cẩu thả, thế nhưng công tác có sai lầm mới làm cho một vài người hữu tâm chui vào chỗ trống. Trước đó đám người kia đã mua các căn nhà nằm trong diện đền bù di dời với giá thấp, sau đó tiến hành uy hiếp để khu quy hoạch kỹ thuật cao đền bù với giá cao...

Vương Tử Quân nói cũng không quá nhiều nhưng làm cho vẻ mặt đám người trong phòng họp chợt có vài phần cổ quái. Nếu như có người cố ý gây rối, đó cũng không còn là vấn đề của ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao, mà vừa rồi bọn họ lớn tiếng thảo luận với nhau, chỉ là một trò lố bịch.

Gương mặt Nhâm Xương Bình chợt đỏ bừng, hắn đang vui sướng hưởng thụ thắng lợi thì bị Vương Tử Quân đánh cho một gậy ngất xỉu. Nhâm Xương Bình trịnh trọng tuyên bố ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao có vấn đề, căn cứ vào vấn đề của công tác di dời giải tỏa. Nhưng khi hắn đang thắng lợi thì có người nói căn cứ đó có vấn đề, cũng không phải là các đồng chí trong ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao có vấn đề, là có người giở trò quỷ.

- Đây là đơn tố cáo tập thể của chín hộ dân trong vùng di dời giải tỏa của khu quy hoạch kỹ thuật cao với anh em Triệu Ngọc Sơn, đây là đơn khởi tố của tòa án với anh em bọn họ. Vào năm ngoái, khi khu quy hoạch kỹ thuật cao vừa được phê chuẩn thì những người này đã thông qua các loại thủ đoạn để mua lại chín căn nhà của thôn dân.

Vương Tử Quân cũng không tiến hành bình luận về vấn đề này, nhưng cang như vậy thì đám người nơi đây càng hiểu rõ ý nghĩ của hắn. Khi hắn đưa tài liệu lên thì vẻ mặt bọn họ liên tục biến đổi.

- Chủ tịch Vương, nếu anh đã biết rõ như vậy sao không lấy ra sớm?

Vẻ mặt Nhâm Xương Bình thật sự bức bối, hắn dùng giọng có hơi khàn nói với Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Nhâm, anh cũng thấy rồi đấy, tôi cũng chỉ là vừa nhận được tài liệu này mà thôi.

Vương Tử Quân nhìn về phía Nhâm Xương Bình rồi khẽ nói.

Vẻ mặt Tiết Diệu Tiến vốn rất tái nhợt chợt khôi phục lại nụ cười, hắn khẽ gật đầu với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thật đáng tin nói:

- Chuyện này nếu đã điều tra rõ ràng thì cũng không cần tiếp tục nghị luận, chúng ta nhất định phải đả kích những kẻ lợi dụng lỗ hổng để trục lợi, đặc biệt phải xử lý nghiêm túc kẻ phát tán tin tức.

- Đám cán bộ của khu quy hoạch kỹ thuật cao cũng công tác không được tốt, nếu bọn họ sớm phát hiện ra được hiện tượng này sẽ không sinh ra vấn đề. Hạc Dương, lát nữa sau khi tan họp anh cho ra một thông cáo của thị ủy, tiến hành phê bình ban ngành khu quy hoạch kỹ thuật cao.

Lúc này Tiết Diệu Tiến đã khôi phục lại bộ dạng hăng hái thường ngày, dù thế nào thì hắn cũng đã quay về vị trí bí thư nhất ngôn cửu đỉnh như trước. Nhưng dù là Vương Tử Quân hay Đổng Quốc Khánh đều hiểu thời đại trước kia của bí thư Tiết đã kết thúc từ lúc này.

Quá khứ đã qua, thời đại của mình đã qua, điều này Tiết Diệu Tiến hiểu rất rõ, hắn nhìn Lý Hạc Dương đang làm bản ghi chép, trong lòng sinh ra cảm giác uể oải.

Cửa phòng họp chậm rãi mở ra, đám thường ủy từ bên trong đi ra, nhưng lúc đi cũng không quên quay đầu nhìn về phía Vương Tử Quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.