Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1282: Chương 1282: Đào hầm cho lãnh đạo.




- Anh Mã, anh nói như vậy thì tôi cũng nói một câu, chúng ta không phải là người ngoài, anh có gì thì cứ nói rõ ràng.

Mã Vi Hồng thấy Hùng Nghiêu Đống nói như vậy thì nghiêm mặt lên tiếng: - Anh Hùng, anh đã nói như thế, tôi cũng không tiếp tục đi đường vòng. Tuy anh mãi không vừa mắt với tôi, thế nhưng tôi muốn nói với anh một câu, đó là tôi tràn đầy cảm tình với công ty.

Mã Vi Hồng nói đến đây thì nhìn sang Lưu Thành Lâm: - Thành Lâm, đừng nghĩ tôi cảm thấy chướng mắt anh, nhưng nếu thật sự có người giao nhà máy vào tay anh, anh Mã tôi sẽ là người phụ tá đắc lực, tuyệt đối không nói hai lời. Nhưng tôi là người sảng khoái, tôi nói ra một câu có lẽ anh không thích nghe, cũng không sợ anh nổi giận, đó là lần này anh căn bản không có nhiều cơ hội.

Mã Vi Hồng nói xong thì sợ Lưu Thành Lâm cho ra ý nghĩ khác, hắn nói tiếp: - Tôi biết rõ trưởng phòng Vương thưởng thức anh, báo cáo anh và cả Triệu Kỳ Tường lên cho hội nghị thường ủy, thế nhưng anh nên biết Triệu Kỳ Tường kia là ai.

- Triệu Kỳ Tường là người của chủ tịch Chử, mà chủ tịch Chử là người có uy vọng cực ca ở Nam Giang. Nếu như chủ tịch Chử muốn đẩy một ai đó tiến lên, còn có ai dám bất đồng ý kiến? Ngày hôm qua tôi vì việc này mà đặc biệt đến tìm một người bạn học cũ của mình, để cho anh ấy dù thế nào cũng phải nghĩ đến công ty chúng ta, đẩy anh tiến lên. Mã Vi Hồng là bạn học cũ của Đậu Minh Đường, điều này không những Hùng Nghiêu Đống hiểu rõ, ngay cả Lưu Thành Lâm cũng không xa lạ gì. Cũng không phải bọn họ là người linh thông tin tức, cũng chỉ là vì Mã Vi Hồng mãi luôn nói đến điều này.

Nhưng có một vấn đề mà hai người Hùng Nghiêu Đống hiểu rất rõ, đó là bọn họ căn bản không tin Mã Vi Hồng sẽ vì chuyện của Lưu Thành Lâm mà đến tìm nói chuyện với Đậu Minh Đường. Đối phương căn bản chỉ là che giấu mục đích mà thôi, rõ ràng đi tìm để hoạt động với Đậu Minh Đường với chuyện của chính mình.

Nhưng những điều này là không quan trọng, Mã Vi Hồng có đi ra ngoài tìm Đậu Minh Đường có việc gì cũng không đáng quan tâm, bây giờ bọn họ chỉ muốn biết vì sao Mã Vi Hồng lại đến nơi này.

- Cám ơn giám đốc Mã đã quan tâm đến tôi. Lưu Thành Lâm trầm ngâm giây lát rồi nói với Mã Vi Hồng.

Lưu Thành Lâm khách sáo như vậy làm cho gương mặt Mã Vi Hồng chợt trở nên hớn hở: - Không có gì, hai ta là người một nhà, cũng đừng nên nói lời khách khí.

Mã Vi Hồng nói đến đây thì khẽ nói: - Thành Lâm, người bạn học cũ của tôi nói lần này anh không có hy vọng, trưởng phòng Vương thật sự đã giúp đỡ anh hết sức, thế nhưng cánh tay vẫn không vặn được đùi.

Trong cuộc sống luôn có những người có tâm tính bất bình thường, căn bản vừa hâm mộ vừa ghen ghét những người phát triển mạnh mẽ, nhưng căn bản lại cố gắng bày ra gương mặt bồ tát đối với những người thất ý, nhưng sau lưng thì vụng trộm cảm thấy vui mừng. Lúc này trong mắt Lưu Thành Lâm thì những lời thế này đặt lên người Mã Vi Hồng căn bản là cực kỳ phù hợp.

Lúc này Mã Vi Hồng nói với giọng điệu tràn đầy đồng tình, thế nhưng lại cố gắng che giấu cảm giác hào hứng, điều này làm cho Lưu Thành Lâm thật sự cảm thấy căm tức. Mã Vi Hồng anh không có được vị trí kia, bây giờ nhìn Lưu Thành Lâm tôi chấm dứt trong thất bại, thế là cảm thấy rất tốt sao? Loại người lòng dạ hẹp hòi thế này căn bản là quá vô sỉ.

[CHARGE=3]- Lần này tôi đến chính là muốn thương lượng với hai vị một chút, cho dù chúng ta tiếp nhận chỉ thị của thượng cấp, ít nhất cũng phải có lợi ích thực tế, nên trưng cầu ý kiến của công ty chứ phải không? Mã Vi Hồng nói đến đây thì chuẩn bị nói thêm gì đó, thế nhưng đúng lúc điện thoại của hắn vang lên.

Mã Vi Hồng nhìn thấy số điện thoại người gọi đến, gương mặt trở nên ngưng trọng, hắn tiếp điện thoại rồi dùng giọng dịu dàng nói: - Bạn học cũ, tôi là Vĩ Hồng.

- Cái gì, cậu nói gì? Lúc này gương mặt Mã Vi Hồng tràn đầy kinh ngạc, thế cho nên bộ dạng nói năng lộn xộn của hắn rơi vào trong mắt Hùng Nghiêu Đống, làm cho Hùng Nghiêu Đống thiếu chút nữa đã cho rằng có chuyện lớn gì phát sinh.

Tuy Hùng Nghiêu Đống thầm khinh thường cách làm người của Mã Vi Hồng, thế nhưng lão vẫn còn có chút bội phục đối phương, sự việc làm cho người này sợ hãi chắc chắn là chuyện lớn.

- À, được, tôi biết rồi... Mã Vi Hồng thất hồn lạc phách, hắn cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Lưu Thành Lâm thì có chút xấu hổ. Lưu Thành Lâm thấy Mã Vi Hồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, hắn lại đưa mắt nhìn Hùng Nghiêu Đống, chẳng lẽ trong nhà mình có chuyện gì xảy ra sao?

Lưu Thành Lâm nghĩ đến nhà mình thì căn bản chuẩn bị sốt ruột hỏi Mã Vi Hồng, đúng lúc này điện thoại của hắn chợt vang lên, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại gọi đến, sau đó vội vàng nghe máy: - Chào anh, tôi là Lưu Thành Lâm.

- Ha ha ha, tổng giám đốc Lưu, chúc mừng chúc mừng, lãnh đạo anh hôm nay phải mời khách mới được, tôi đã thông báo cho các bạn học ở thành phố Đông Hồng, hôm nay nhất định phải làm cho anh xuất huyết. Điện thoại vừa nối thông thì một giọng nói quen thuộc truyền đến.

Lưu Thành Lâm nghe âm thanh này thì biết người gọi điện thoại đến cho mình chính là bạn học cũ đang công tác ở văn phòng tỉnh ủy. Mặc dù Lưu Thành Lâm cho rằng mình là một nhân vật ở công ty xe hơi Đông Hồng, thế nhưng người bạn kia đứng trước mặt hắn vẫn sinh ra cảm giác ngạo nghễ.

Cảm giác cao ngạo này Lưu Thành Lâm hiểu khá rõ, chẳng qua là người bạn kia cảm thấy kiêu ngạo vì đơn vị mình đang công tác. Dù công ty xe hơi Đông Hồng có cấp bậc hành chính khá cao, lãnh đạo đứng đầu có cấp cục, thế nhưng người bạn kia căn bản không thèm xem mình ra gì.

Hôm nay làm sao vậy? Vì sao lại tỏ ra nhiệt tình như thế? Lưu Thành Lâm có chút nghi hoặc, chợt nghe người bạn học kia nói: - Anh Lưu, chúc mừng anh, từ hôm nay trở đi anh sẽ là lãnh đạo đứng đầu công ty xe hơi Đông Hồng, nhưng trong đám bạn học chúng ta thì rõ ràng anh là người đầu tiên hưởng thụ cấp bậc chính cục.

Lãnh đạo công ty xe hơi Đông Hồng, hưởng thụ đãi ngộ cấp chính cục, những lời này căn bản tạo nên ảnh hưởng rất sâu với Lưu Thành Lâm. Mặc dù có sự giúp đỡ của trưởng phòng Vương, thế nhưng khi biết đối thủ cạnh tranh của mình là Triệu Kỳ Tường, Lưu Thành Lâm biết mình căn bản không có nhiều hy vọng.

Dù trưởng phòng Vương có là người quyền cao chức trọng thì căn bản có nhiều điều thua kém với một người là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh như chủ tịch Chử Vận Phong. Thế nên căn bản không thể nào lật được cổ tay với chủ tịch tỉnh ở trong hội nghị thường ủy vì một vị trí giám đốc xí nghiệp cho được.

Lưu Thành Lâm đang suy nghĩ đến chuyện của mình, hắn căn bản không đáp lại lời nói của người bạn học phía bên kia, lúc này người bên kia không thèm quan tâm mà dùng giọng nhiệt tình nói: - Thành Lâm, tôi đã đặt phòng ở khách sạn Caesar, cậu cũng không nên đến chậm được.

Lưu Thành Lâm đặt điện thoại xuống, hắn nhìn Hùng Nghiêu Đống, trong mắt mang theo vẻ kích động và khó tin. Hùng Nghiêu Đống căn cứ vào vẻ mặt của Mã Vi Hồng và Lưu Thành Lâm, lão đã kịp phản ứng, lão nhìn Lưu Thành Lâm, căn bản không nhịn được mà run giọng hỏi: - Cậu thật sự đã là giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng chúng ta sao?

- Bí thư Hùng, bạn học cũ của tôi gọi điện thoại đến, điều này... Khi Lưu Thành Lâm còn đang do dự nên nói như thế nào thì Mã Vi Hồng đã cười ha hả nói: - Đúng vậy, điều này là thật, vừa rồi bạn học cũ của tôi gọi điện thoại đến nói như vậy, tôi biết ngay mà, Thành Lâm rốt cuộc vẫn có chút bản lĩnh.

Mã Vi Hồng không hỗ danh là một người lão luyện trong phương diện xử lý quan hệ, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Lưu Thành Lâm, hắn duỗi hai tay ra vỗ vai Lưu Thành Lâm rồi nói: - Thành Lâm, tôi thật sự rất vui khi thấy cậu có thể tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, ha ha ha, hôm nay chúng ta nhất định phải uống vài ly, tôi mời khách.

Lưu Thành Lâm bắt tay với Mã Vi Hồng, hắn cảm thấy dù trước nay Mã Vi Hồng nhiều lần dùng gương mặt tươi cười chào đón mình, thế nhưng lại tuyệt đối không bao giờ có vài phần nịnh nọt như hôm nay.

Sở dĩ xuất hiện tình huống như lúc này cũng là vì hôm nay vị trí của Lưu Thành Lâm hắn đã thay đổi, vị trí của hắn vào lúc hiện tại căn bản không phải là thứ mà hắn dám nghĩ vào thời điểm trước.

Nếu như không phải trưởng phòng Vương cố gắng thúc đẩy, như vậy chính mình sẽ không có ngày hôm nay. Lưu Thành Lâm thầm nghĩ như vậy, trong đầu hắn lóe lên gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân. Vị trưởng phòng tổ chức trẻ tuổi kia lần này căn bản là tự quyết định tương lai cho công ty xe hơi Đông Hồng, tranh thủ cho hắn vị trí giám đốc công ty.

Lưu Thành Lâm trong mắt người ngoài có lẽ là cán bộ thanh niên trẻ tuổi, nhưng nếu so với trưởng phòng Vương thì xem như kém quá xa.

- Tút tút tút. Khi Lưu Thành Lâm đang thầm suy tư thì điện thoại chợt vang lên, hắn nhìn dãy số xa lạ rồi tiếp điện thoại.

Người gọi điện thoại lần này căn bản chưa từng có liên hệ với Lưu Thành Lâm vào thời gian trước, nhưng đối phương lại nhiệt tình kêu một tiếng giám đốc Lưu, điều này làm cho Lưu Thành Lâm căn bản không dám nói mình không quen biết đối phương.

Lưu Thành Lâm nói qua loa vài câu, sau đó cúp điện thoại. Một giờ sau điện thoại của hắn liên tiếp đổ chuông, hắn hầu như có thể khẳng định trong tỉnh Nam Giang có rất nhiều người đang liên tục gọi điện thoại cho hắn, vì cứ cúp cuộc gọi này sẽ có cuộc gọi khác ngay lập tức. Hắn căn bản không đáp ứng xuể những người này, vì phần lớn là những người không có kết giao, rất nhiều cái tên hắn chỉ vừa nghe qua, thế nhưng vừa nghe điện thoại thì giống như hai bên là người quen cũ của anh, giọng điệu của người ta căn bản là cực kỳ nhiệt tình, điều này làm cho hắn khó thể nào nói khác đi được.

Giống như chỉ sau nháy mắt thì Lưu Thành Lâm biến thành quý nhân của thành phố Đông Hồng, hắn liên tục nhận được điện thoại của nhiều người, thế là trong lòng có vài phần mong đợi, mong người kia có thể gọi điện thoại cho mình, thế nhưng đáng tiếc là người mà hắn mong chờ lại không gọi điện thoại đến.

Lưu Thành Lâm thầm nghĩ mình đúng là suy nghĩ lung tung, trưởng phòng Vương là hạng người gì, anh ấy sao lại phải gọi điện thoại cho mình, nên là mình gọi điện thoại cho lãnh đạo mới đúng. Nhưng hắn gọi điện thoại nên nói gì với trưởng phòng Vương, nói lời cảm ơn sao?

[CHARGE=3]Cuối cùng Lưu Thành Lâm đặt điện thoại xuống và hỏi Hùng Nghiêu Đống. Hùng Nghiêu Đống cũng vò đầu bứt tai, căn bản không biết làm sao. Mã Vi Hồng tuy xem thường bộ dạng hiện tại của Lưu Thành Lâm, thế nhưng hắn vẫn vui lòng chỉ điểm: - Thành Lâm, cậu nhất định phải gọi điện thoại cám ơn lãnh đạo. Cậu nên biết rằng nếu không có sự tranh thủ của trưởng phòng Vương, cậu căn bản không bao giờ được tiến lên làm giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng.

Lưu Thành Lâm có chút do dự, cuối cùng Mã Vi Hồng mãi đốc thúc hắn mới biến thành hành động thực tế. Nhưgn khi hắn bấm điện thoại của Du Giang Vĩ, lại nhận được thông tin trưởng phòng Vương đang ở trong phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân.

Kết quả này làm cho Lưu Thành Lâm thở dài một hơi, cũng có chút tiếc nuối, vì hắn thật sự muốn cảm ơn trưởng phòng Vương một phen.

Lúc này có nhiều đồng sự của công ty xe hơi Đông Hồng đến chúc mừng Lưu Thành Lâm, phòng bệnh của Triệu Hòa Duyệt trở nên náo động. Vì không muốn ảnh hưởng đến tình huống nghỉ ngơi của Triệu Hòa Duyệt, Lưu Thành Lâm sắp xếp cho một chiếc xe đến đón mình về nhà máy.

Vì chưa có văn kiện bổ nhiệm, thế cho nên Lưu Thành Lâm chỉ nói vài câu ngắn gọn, sau đó rời đi dưới sự bảo vệ của Hùng Nghiêu Đống.

Buổi trưa đám bạn học của Lưu Thành Lâm tụ tập lại với nhau, hoạt động lần này được bạn học cũ Hào Vân Long đang công tác ở văn phòng tỉnh ủy đứng ra tổ chức, đây luôn là người nổi bật nhất trong số các bạn học của Lưu Thành Lâm.

Hào Vân Long kéo tay của Lưu Thành Lâm rồi cười nói: - Thành Lâm, tôi thật sự ngưỡng mộ anh, sau này anh sẽ là người chủ trì một phương, mặc sức tung bay.

Lưu Thành Lâm dù có hơi rượu nhưng trong đầu vẫn luôn bảo trì sự tỉnh táo, hắn chuẩn bị nói vài lời khiêm tốn, chợt nghe Hào Vân Long nói tiếp: - Bây giờ anh căn bản là xuân phong đắc ý, thế nhưng trưởng phòng Vương lại bị người ta hãm hại.

Trưởng phòng Vương bị hãm hại sao? Những lời này làm cho Lưu Thành Lâm nhanh chóng rời khỏi cảm giác say. Hắn luôn là người tri ân sẽ báo đáp, trưởng phòng Vương giúp đỡ hắn như vậy, nếu như vì mình mà trưởng phòng Vương bị hại, không phải không có lương tâm sao?

- Chuyện gì xảy ra sao? Lưu Thành Lâm chợt tỏ ra gấp gáp.

Hào Vân Long nâng ly rượu lên uống một ngụm rồi mới nói: - Thành Lâm, việc này nói ra cũng là vì anh. Tuy trưởng phòng Vương đã nhận được nhiều sự ủng hộ trên hội nghị thường ủy, thế nhưng có không ít đối thủ ra tay ngầm, nếu không anh sẽ không thể tiến lên làm giám đốc công ty được. Anh sở dĩ có thể thắng ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, căn bản là có người muốn đào hầm cho trưởng phòng Vương.

- Khi đó số phiếu của anh căn bản tương đương với số phiếu của Triệu Kỳ Tường, bí thư Diêu hỏi trưởng phòng Vương xem anh có thật sự có thể đưa công ty xe hơi Đông Hồng thoát khỏi tình trạng khó khăn hiện tại hay không? Nếu như trưởng phòng Vương trả lời theo kiểu thông thường thì không có những chuyện đang xảy ra, nhưng trưởng phòng Vương lại cho ra đáp án khẳng định. Lời nói của Hào Vân Long làm cho Lưu Thành Lâm căn bản là chấn động, vì căn bản không dễ gặp được tri kỷ, hắn nghĩ cấp bậc của mình là không đủ thế nhưng không ngờ lãnh đạo lại tín nhiệm mình như vậy.

- Cũng vì trưởng phòng Vương nói lời quá vẹn toàn mà bí thư Diêu mới biết thời thế giúp đỡ cậu, đồng thời cũng chuẩn bị chụp mũ lên đầu trưởng phòng Vương. Nếu như công ty xe hơi Đông Hồng không thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn, như vậy anh cũng hiểu ý nghĩa của nó là như thế nào rồi đấy. Hào Vân Long nói đến đây thì khẽ hạ giọng nói: - Anh biết ý nghĩa của cái mũ này với trưởng phòng Vương là thế nào không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.