Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1656: Chương 1656: Đạp tuyết tiễn cố nhân.




Khi Lô Khuê Hiền cảm thấy hối hận, hắn có liên lạc với người chú của mình, ngày hôm qua có gọi điện thoại đến người chú kia. Tuy một thời gian dài hai bên không liên hệ với nhau, thế nhưng khi Lô Khuê Hiền gọi điện thoại cho chú mình, hắn giống như một người tìm được tổ chức của riêng mình.

Khi Lô Khuê Hiền nói ra cảnh ngộ của mình với chú, ông chú dùng giọng thân thiết an ủi hai câu, cũng nói là chủ tịch Cố rất tán thưởng hắn, muốn đưa hắn sang công tác ở ban số ba văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh. Tuy bây giờ hắn còn chưa thể làm thư ký cho chủ tịch Cố, thế nhưng cũng không phải không có hy vọng. Đợi đến khi thư ký của chủ tịch Cố xuống tuyến dưới rèn luyện, hắn có thể được dùng.

Lô Khuê Hiền bây giờ chỉ là một cán bộ phó khoa, nếu như có thể làm thư ký của chủ tịch Cố, trên cơ bản sẽ nắm vị trí trưởng ban số ba. Hắn cực kỳ kích động, chỉ cần nghĩ đến những câu trò chuyện hôm qua thì đã kích động. Có một số việc trong quan trường thường là như vậy, nếu một người không tìm ra cho mình một võ đài để thể hiện, giống như một người không nắm bắt được hướng gió, chỉ cần vài năm nữa sẽ uổng phí tất cả thời gian.

Tuy chú của Lô Khuê Hiền không còn là thư ký trưởng thế nhưng vẫn còn quan hệ với chủ tịch Cố, chỉ cần có thể nói vài lời, như vậy chủ tịch Cố sẽ không từ chối. Chủ tịch Cố bây giờ dù có vị trí đáng xấu hổ ở ủy ban nhân dân tỉnh, thế nhưng tình hình này đối với một quan viên hạt vừng như Lô Khuê Hiền thì lại quá nhỏ nhặt.

Dù sao nếu được một vị lãnh đạo là thường ủy tỉnh ủy chiếu cố thì sẽ có một cảnh tượng hoàn toàn khác. Sau khi chú của Lô Khuê Hiền tính toán tương lai thì giao ra một nhiệm vụ, đó là yêu cầu người này chú ý đến tình huống của bí thư Vi, bất cứ lúc nào cũng phải nhắn tin thông báo.

Lô Khuê Hiền có nghe tin Vi Yến Qui sẽ phải rời đi, thế nhưng đối với một nhân viên bị cho ra rìa như hắn, căn bản không có hứng thú với chuyện này. Cho dù Vi Yến Qui cảm thán lòng người dễ thay đổi cũng không ảnh hưởng gì đến hắn, chính hắn không thể nào quan tâm được, chỉ có thể đứng nhìn náo nhiệt mà thôi.

Lô Khuê Hiền không hiểu vì sao chú mình lại chú ý đến hướng đi của Vi Yến Qui, thế nhưng hắn vẫn chứng thực chỉ thị của chú mình. Sáng sớm hôm nay hắn đến tìm một người bạn trong văn phòng tỉnh ủy, muốn chính mình được điều động đi làm việc vặt.

- Thư ký Lô, anh rõ ràng là đang lao động nghĩa vụ, lát nữa xong hội nghị thì cùng nhau đi ăn cơm. Một nhân viên công tác của văn phòng tỉnh ủy có quan hệ không tệ với Lô Khuê Hiền cười ha hả nói.

Lô Khuê Hiền cười cười nói: - Không có vấn đề, tôi tạm thời bị trưởng ban Triệu của các anh bắt lính, lát nữa phải làm cho trưởng ban các anh xuất huyết mới được.

- Không có vấn đề. Nhân viên công tác kia nói xong thì dịch chuyển một cái ghế trong tay sang vị trí khác.

Lô Khuê Hiền dùng khăn lau mặt bàn, sau đó lấy điện thoại ra gửi đi một cái tin nhắn. Hắn biết rõ chú mình sẽ không cho ra hồi âm, vì vậy trực tiếp đóng điện thoại, sau đó tiếp tục bận rộn với vài vị nhân viên công tác khác.

- Con bà nó, cuối cùng cũng xong. Một nhân viên công tác trẻ tuổi quăng khăn ra khỏi tay rồi thở ra một hơi nói.

- Tiểu Hà, cậu phải công tác đàng hoàng một chút. Cậu nhìn mà xem, cái bàn này còn chưa được lau sạch. Một nhân viên công tác hơn ba mươi tuổi đeo kính ở bên cạnh dùng giọng không vui nói.

Tiểu Hà cười cười: - Anh Mã, anh cần gì phải như vậy? Lần này không có lãnh đạo nào đi đến đây, chỉ là chủ nhiệm Dương mà thôi, hội nghị này cũng không quá lâu, dù cái bàn có sạch như mặt sương thì cũng có mấy ai quan tâm?

Anh Mã có chút sững sốt, sau đó đặt vài văn kiện cần thiết lên mặt bàn rồi nói: - Hừ, được rồi.

- Bí thư Vi lần này một đi không quay lại, nói ra thì bí thư Vi cũng là người tốt, nhưng anh ta đắc tội chủ tịch Vương. Bây giờ với uy thế của chủ tịch Vương trong tỉnh Mật Đông, căn bản không ai dám đắc tội. Chuyện này vốn là bí thư Sầm chủ trì, thế nhưng cậu xem bí thư Sầm liệu có dấu hiệu tham gia không? Anh Mã châm một điếu thuốc rồi dùng giọng cảm khái nói.

Tiểu Hà cười hì hì nói: - Bí thư Sầm sao? Anh Mã, anh nhìn mà xem, ngay cả thư ký trưởng còn không có thì nói gì đến bí thư Sầm? Điều này tôi thấy cũng là bình thường, ai cũng không dám vì một người ra đi mà đắc tội với lãnh đạo ở lại.

- Ôi, không biết bí thư Vi thấy tình cảnh này sẽ sinh ra cảm nhận gì.

Tiểu Hà cảm thấy chướng mắt với thái độ quan tâm của anh Mã, hắn cười hì hì nói: - Còn có cảm nhận gì nữa chứ? Khi làm lãnh đạo thì cực kỳ có cảnh tượng, bây giờ thì giống như bị ướp lạnh vậy. Tôi tin tưởng dù bí thư Vi có không thoải mái thế nào cũng phải kiên trì cho xong.

Hai người trò chuyện với nhau, nội dung rơi vào trong tai của Lô Khuê Hiền, mà chính Lô Khuê Hiền cũng thấy như vậy là hợp lý. Trước kia bí thư Vi là người cao cao tại thượng, bây giờ chịu chút ghẻ lạnh rồi xong cũng không là vấn đề.

Cuộc trò chuyện kéo dài được một lúc thì không thể không kết thúc, khi thời gian càng đến gần thì càng có người đi vào trong phòng. Tuy nói đám nhân viên nơi đây cực kỳ thả lỏng, thế nhưng trước mặt lãnh đạo thì bọn họ cũng không dám làm gì quá mức.

Chín giờ sẽ bắt đầu hội nghị, tám giờ năm mươi thì Vi Yến Qui đã được nhóm chủ nhiệm Dương bao quanh đi từ bên ngoài vào trong phòng. Lúc này Vi Yến Qui nhìn qua giống như một người coi trọng sự kiện lần này, gương mặt treo nụ cười sáng lạn.

Khi thấy Vi Yến Qui ngồi xuống thì Lô Khuê Hiền vội vàng gửi đi một tin nhắn, nội dung đơn giản, chính là người đi bên cạnh Vi Yến Qui.

Khi Lô Khuê Hiền gửi tin nhắn đi, lúc này trên đường cao tốc về thành phố Rừng Mật, một chiếc xe đang chạy đi như bay. Cố Tắc Viêm ngồi trên xe khẽ nhắm mắt lại, trong lòng thầm suy tư về những gì mình chuẩn bị nói với Vi Yến Qui.

Cố Tắc Viêm biết rõ Vi Yến Qui không phải là người dễ lừa gạt, đối phương sẽ nhận ra dấu hiệu ở hành vi này của mình, thế nhưng hắn cũng biết đối phương sẽ không cho ra ý kiến phản đối.

Dù sao thì bọn họ có cùng kẻ địch là Vương Tử Quân, hơn nữa bây giờ mình nóng lòng chạy về tiễn chân Vi Yến Qui, người ta còn không hài lòng cái gì nữa?

Cố Tắc Viêm có chút đắc ý, bây giờ điều cần quan tâm chính là mình phải biểu hiện là một người trọng tình trọng nghĩa, mình nên nói với Vi Yến Qui câu đầu tiên như thế nào đây?

- Chủ tịch Cố, giống như những gì được dự đoán trước đó, tiệc tiễn chân bí thư Vi hôm nay căn bản được chủ nhiệm Dương chủ trì, cực kỳ thê lương. Đừng nói là lãnh đạo thường ủy tỉnh ủy, ngay cả các vị lãnh đạo cấp phó tỉnh cũng không đến. Lý Hanh Dư ngồi bên cạnh Cố Tắc Viêm rồi cười hì hì nói.

Cố Tắc Viêm gật đầu nói: - Ôi, anh Vi bây giờ ngồi trên ghế sẽ cảm thấy thê lương thế nào đây?

- Chủ tịch Cố, tôi tin tưởng sau khi anh đến thì bí thư Vi sẽ cực kỳ vui mừng. Lý Hanh Dư cười cười, căn bản không quan tâm đến sự thê lương của Vi Yến Qui. Dù sao thì hắn cũng không có tình cảm với Vi Yến Qui, vì năm xưa người này cũng chưa từng nói lời tốt đề bạt mình.

Cố Tắc Viêm cười cười, hắn nằm trên mặt ghế rồi khẽ nhắm mắt lại nói: - Hy vọng lúc tôi rời đi cũng không rơi vào cảnh tượng như của bí thư Vi.

- Bí thư Vi sao có thể so với ngài được? Ngài là người thế nào? Bí thư Vi là hạng người gì? Tất cả mọi người đều hiểu rõ. Lý Hanh Dư vội vàng cười tươi nói.

Cố Tắc Viêm khẽ gật đầu, không biết có phải vì lời nói của Lý Hanh Dư hay không, hắn giống như có được lời khuyên rất tốt.

Lý Hanh Dư thấy Cố Tắc Viêm không có hào hứng nhưng vẫn cười nói: - Chủ tịch Cố, tôi tin tưởng còn chưa qua ngày hôm nay thì thông tin ngài vội vàng chạy từ thành phố Kim Hà về tiễn chân bí thư Vi sẽ truyền ra khắp tỉnh. Tuy ngài đắc tội với Vương Tử Quân, thế nhưng cán bộ trong tỉnh sẽ giơ ngón tay cái với ngài.

- Chủ tịch Cố, tuyết rơi rồi. Đột nhiên lái xe quay đầu nói với Cố Tắc Viêm.

"Tuyết rơi?" Cố Tắc Viêm và Lý Hanh Dư nhìn ra ngoài cửa sổ, chợt thấy bông tuyết bay đầy trời. Tuy đường cao tốc còn chưa kết băng, thế nhưng tuyết vẫn đang liên tục quét lên cây cối hai bên đường.

- Tuyết rơi, rất tốt, chủ tịch Cố, lúc này ông trời thật sự giúp ngài. Ngài nghĩ lại mà xem, tình cảnh đạp tuyết đi tiễn chân cố nhân, như vậy không phải càng có ý thơ sao? Lý Hanh Dư vỗ tay dùng giọng vui vẻ nói.

Đạp tuyết tiễn chân cố nhân, rất hay, Cố Tắc Viêm nhìn bông tuyết ngoài trời mà không khỏi khẽ gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.