- Được, bí thư Âu Dương, chúng ta uống một chút, xem như sớm tiễn chân ngài.
- Được, chúng ta đi tìm một hàng quán nào đó vậy, tôi thích cảm giác ngồi ngoài đường như vậy.
Âu Dương Dương vung tay lên với Vương Tử Quân, hai người cùng đi đến một cửa hàng vỉa hè. Âu Dương Dương thật sự không làm ra vẻ, nàng gọi vài món, gọi vài chai bia.
- Bí thư Vương, hôm nay tôi gọi anh một tiếng huynh đệ, tôi không biết nói với anh thế nào cho phải, cũng không biết phải làm sao để biểu đạt cảm tình của mình, lú này xem như không nói lời nào thì hay hơn.
Âu Dương Dương lại nâng ly lên, vẻ mặt nàng khôi phục như thường, không còn là một cô gái khóc chết đi sống lại vì một người đàn ông như trước. Lúc này nàng đã khác, đã là một nữ lãnh đạo cực kỳ có quan uy, là một vị trưởng phòng lao động thương binh xã hội tỉnh Sơn Nam.
Âu Dương Dương nói một câu hai nghĩa, ẩn ý khá sâu. Lời cảm tạ của nàng cũng không giống như cảm ơn hành động vừa rồi của Vương Tử Quân, tất nhiên Vương Tử Quân nghe và hiểu, lúc này hắn chậm rãi nâng ly lên cụng với nàng, cũng không nói nhiều.
- Bí thư Vương, hôm qua trưởng phòng Hứa có nói chuyện với tôi theo trình tự tổ chức, hỏi tôi ai là người thích hợp tiếp nhận công tác ở tỉnh đoàn, tôi đề cử anh. Nhưng tư chất lý lịch của anh quá mỏng, nếu không thì hoàn toàn có thể tiến lên làm bí thư tỉnh đoàn.
Âu Dương Dương rót bia cho Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
Âu Dương Dương rõ ràng đang cho ra một thái độ, đó là tôi toàn lực ủng hộ anh, cực lực đề cử anh.
Thái độ này cho thấy mối quan hệ giữa hai người đã tiến lên một bước mới.
Vương Tử Quân ngược lại rất thích nghe những lời thế này, dù sao thì trong quan trường cũng không phải là nơi cho một người chiến đấu hăng hái. Nếu có thêm vài người bạn như Âu Dương Dương, như vậy sẽ có thêm nhiều người tặng hoa cho hắn ở trên đường phát triển, sẽ đạt đến hiệu quả hai bên cùng hợp tác thắng lợi.
- Tôi không đủ tư chất và lý lịch để là người đứng đầu tỉnh đoàn, thế nhưng nếu chủ trì công tác tỉnh đoàn, bí thư Âu Dương cảm thấy thế nào?
Vương Tử Quân cũng không che giấu mục đích của mình, hắn trực tiếp mở miệng.
"Chủ trì công tác?"
Âu Dương Dương chợt lộ ra nụ cười, nàng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân, trong mắt có thêm vài phần tán thưởng. Lúc này những hoài nghi trong lòng nàng đã tan biến, cũng càng có thêm vài phần khẳng định.
Xem ra chuyện này thật sự là Vương Tử Quân nhúng tay vào. Hắn đẩy mình lên, cũng chính là có tính toán cho con đường phát triển của hắn. Không thể trở thành lãnh đạo đứng đầu tỉnh đoàn, thế nhưng nếu được đề bạt chủ trì công tác tỉnh đoàn, dù chỉ là một thời gian ngắn, như vậy dù đến khi đề bạt lên vị trí chính thức ở tỉnh đoàn hay xuống tuyến dưới rèn luyện cũng cực kỳ có lợi, tốt hơn rất nhiều so với tình huống một vị phó bí thư tỉnh đoàn xuống tuyến dưới nhận chức.
Trong đầu Âu Dương Dương chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:
- Bí thư Vương, tôi cảm thấy anh rất phù hợp chủ trì công tác tỉnh đoàn, như vậy cũng làm cho công tác của tỉnh đoàn tiến thêm một bước mới.
Âu Dương Dương có lực khống chế khá mạnh, nàng uống hết ba chai bia thì cũng không tiếp tục uống thêm. Hai người cũng không nói về chuyện công tác, chỉ nói tào lao thêm nửa giờ, sau đó kẻ trước người sau bỏ đi.
Vương Tử Quân đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi bỏ đi, đúng lúc này Trương Thiên Tâm gọi điện thoại đến. Hắn ở đầu dây bên kia nói rằng có tiết mục rất hay, muốn mời Vương Tử Quân đến cùng chơi đùa.
Vương Tử Quân nghe thấy tiếng nhạc điếc tai trong điện thoại, hắn cũng hiểu tiết mục mà Trương Thiên Tâm nhắc đến là gì, hắn lắc đầu rồi nói:
- Thiên Tâm, cậu giúp tôi một chuyện, cậu điều tra rõ ràng về công ty thiết kế Tư Trình giúp tôi một chút.
- Công ty Tư Trình? Chưa từng nghe nói qua, nhưng anh Tử Quân cứ yên tâm, ngày mai đúng giờ này sẽ có đầy đủ tư liệu về công ty kia cho anh.
Trương Thiên Tâm ở đầu dây bên kia chợt cười lớn, hắn lên tiếng đảm nhiệm công việc.
Khi Âu Dương Dương được thăng chức thì bầu không khí ở tỉnh đoàn càng thêm quỷ dị hơn so với trước kia. Trước đó mọi người có thể thảo luận vui vẻ không quan tâm đến những thứ gì khác, bây giờ bọn họ tỏ ra rất chặt chẽ, chỉ sợ nói sai sẽ đắc tội lãnh đạo, rõ ràng là được không bù mất.
Ba người Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cố và Hoắc Tương Nhiễm vẫn ít liên hệ với nhau, nhưng lúc này ba người bọn họ lại có quan hệ thân mật với Vương Tử Quân. Dù bất kỳ lúc nào gặp mặt Vương Tử Quân thì bọn họ cũng nở nụ cười sáng lạn, dù sao trong mắt bọn họ thì Vương Tử Quân căn bản không phải là đối thủ cạnh tranh của mình.
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?
Vì tối hôm qua uống chút rượu nên hôm nay Vương Tử Quân đi làm có hơi muộn, hắn ngồi xuống ghế trong phòng làm việc thì Triệu Nguyên Cố cười ha hả đi vào.
- Bí thư Triệu, mời anh ngồi.
Vương Tử Quân thấy Triệu Nguyên Cố đi vào thì vội vàng đứng lên mời ngồi. Triệu Nguyên Cố cũng không khách khí, hắn ngồi xuống ghế sa lông rồi nói:
- Cũng là anh có thời gian thanh nhàn.
Triệu Nguyên Cố nói một câu hai nghĩa, Vương Tử Quân giả vờ như nghe không hiểu nói:
- Cái gì là thời gian thanh nhàn? Những ngày nay có khá nhiều công tác, bây giờ tôi thấy mặt Kim Duệ Hằng thì thật sự cảm thấy rất sầu khổ.
- Ha ha ha.
Triệu Nguyên Cố nghe thấy Vương Tử Quân nói lời thú vị như vậy thì cười ha hả, hắn nói hai câu chuyện ngoài lề với Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng thần bí nói:
- Bí thư Vương, nói cho anh biết một tin tức, ngày mốt bí thư Cát của trung ương đoàn sẽ đến tỉnh chúng ta kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Tử Quân tiến vào công tác ở tỉnh đoàn đã khá lâu, tất nhiên hắn biết rõ bí thư Cát là ai. Dưới tình huống bình thường thì bí thư Cát xuống kiểm tra chỉ đạo công tác, người nói với mình đầu tiên phải là cán bộ văn phòng tỉnh đoàn, bây giờ văn phòng không thông báo mà Triệu Nguyên Cố lại thần bí đến tìm mình, biết đâu vị bí thư Cát kia có liên quan đến Triệu Nguyên Cố?
Xem ra Triệu Nguyên Cố bắt đầu đi theo đường ngầm. Trong đầu Vương Tử Quân chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, hắn cười ha hả nói:
- Bí thư Cát đến tỉnh chúng ta kiểm tra thị sát, đây chính là một cơ hội rất tốt. Bí thư Triệu, tôi chúc mừng anh.
- Ha ha, chỉ là tôi từng công tác với bí thư Cát vài năm, vị lãnh đạo này rất hiền hòa. Bí thư Vương, đến khi anh ấy xuống kiểm tra công tác, không bằng chúng ta cùng dùng bữa cơm với lãnh đạo, để cho lãnh đạo cảm nhận được sự nhiệt tình của cán bộ tỉnh đoàn chúng ta.
Triệu Nguyên Cố dùng giọng khiêm tốn nói với Vương Tử Quân.
Sau khi Vương Tử Quân gật đầu đồng ý thì Triệu Nguyên Cố nói thêm vài ba câu, lúc này mới rời khỏi phòng. Triệu Nguyên Cố vừa đi chưa được bao lâu thì Vương Tử Quân nhận được điện thoại của văn phòng, tin tức truyền đến chính là bí thư Cát sắp đến tỉnh Sơn Nam để kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vương Tử Quân đặt điện thoại xuống mà khóe miệng lộ ra nụ cười nhạt. Tình huống bây giờ cũng không nằm ngoài suy đoán của hắn, đám người Triệu Nguyên Cố và Tôn Trạch Hồng tranh giành nha quá mạnh mẽ, đây càng là cơ hội với hắn.
Hai bên tranh giành nhau quá mạnh mẽ và không có kết quả thì bắt buộc phải thỏa hiệp, chỉ cần hắn nắm giữ đúng độ lửa, có thể lấy hạt dẻ trong lò than, ngược lại cũng không phải không có khả năng. Dù mình không thể ngồi trên vị trí bí thư tỉnh đoàn, thế nhưng là một phó bí thư chủ trì công tác là lựa chọn rất tốt.
Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên mặt bàn, trong lòng liên tục lóe lên nhiều ý nghĩ. Khi hắn đang tính toán nên trao đổi vài câu với bí thư Nhiếp Hạ Quân, đúng lúc điện thoại vang lên. Hắn thuận tay cầm lấy điện thoại, lúc này trong điện thoại vang lên âm thanh của Quách Tiên Vi.
- Bí thư Vương, anh có bận rộn gì không?
Giọng điệu của Quách Tiên Vi vang lên rất thoải mái thân thiết và khách khí, làm cho người ta sinh ra cảm giác thoải mái.
- Chào trưởng phòng Quách.
Vương Tử Quân cười ha hả hàn huyên vài câu với Quách Tiên Vi, chợt nghe Quách Tiên Vi nói:
- Bí thư Vương, danh sách đề cử tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh đoàn đã được quyết định, thật sự là một trận đấu long trời lở đất.
Từ miệng Quách Tiên Vi mà Vương Tử Quân biết được những nhân tuyển được đề cử làm bí thư tỉnh đoàn. Danh sách này cũng không giống như suy đoán trước đó của hắn, chẳng những có Tôn Trạch Hồng, Triệu Nguyên Cố, Hoắc Tương Nhiễm, còn có một người mà hắn không biết đó là thần thánh phương nào, là Lâm Mộc Dương.
Hơn nữa Lâm Mộc Dương kia lại là nhân tuyển đứng đầu. Dù cách sắp xếp sẽ không nói lên phân biệt trước sau, thế nhưng dựa theo quy củ bất thành văn của quan trường, chỉ cần người sắp xếp đầu tiên thì trên cơ bản người này đã nắm chắc chức vụ trong tay, những người khác căn bản chỉ có thể dẫn ra pháp trường mà thôi.
Lâm Mộc Dương này là ai? Vương Tử Quân cũng không hỏi, hắn chỉ mở mời cảm tạ Quách Tiên Vi, cũng mời đối phương khi nào rảnh thì cùng nhau tụ hội, sau đó cúp điện thoại. Điều này không phải là Vương Tử Quân không quan tâm Lâm Mộc Dương là ai, căn bản là hắn tin chỉ sau một thời gian không lâu, tất cả tư liệu của Lâm Mộc Dương sẽ rơi vào tay hắn.
Quả nhiên một giờ sau thì Tôn Trạch Hồng đi đến phòng làm việc của Vương Tử Quân. Nói ra thì Tôn Trạch Hồng là phó bí thư hàng đầu trong tỉnh đoàn, hắn hoàn toàn xứng đáng tiếp nhận vị trí bí thư đứng đầu. Bây giờ đột nhiên có một người lạ mặt xuất hiện, sao không làm Tôn Trạch Hồng tức giận cho được?
- Bí thư Vương, anh nói xem là có chuyện gì? Chúng ta không đi làm phiền ai, bây giờ người ta lại đến ức hiếp lên đầu mình.
Tôn Trạch Hồng nổi giận cũng không phải giả, Lâm Mộc Dương xuất hiện làm cho hắn chợt sinh ra một cảm giác thấp kém, đó chính là khả năng mình tiếp nhận vị trí bí thư tỉnh đoàn là rất thấp, tràn đầy nguy cơ.
Vương Tử Quân cười an ủi Tôn Trạch Hồng vài câu, sau đó Tôn Trạch Hồng mở miệng phàn nàn, nhưng cũng từ trong miệng hắn mà Vương Tử Quân biết Lâm Mộc Dương kia là ai.
Lâm Mộc Dương năm nay ba mươi hai tuổi, là phó phòng tài chính tỉnh Sơn Nam, đây là một vị cán bộ trẻ, nhưng càng làm hắn thêm nổi bật chính là trước khi làm phó phòng tổ chức đã từng làm thư ký cho Dương Độ Lục được ba năm.
Trong tỉnh Sơn Nam có lưu truyền một tin tức nhỏ, đó là trước đó Dương Độ Lục muốn đưa Lâm Mộc Dương đến thủ đô, lại bị Lâm Mộc Dương từ chối. Có người nói nếu Lâm Mộc Dương đến thủ đô thì tương lai sẽ càng tươi sáng hơn.
Bí thư Vương, nếu đưa một người ngoài vào tỉnh đoàn, đây không phải là nói trong tỉnh đoàn không có người phù hợp sao? Dựa vào cái gì chúng ta lại rơi vào tình huống này? Kết quả thật sự sẽ là như vậy sao?
Tôn Trạch Hồng nổi giận một lúc rồi nói ra suy tính của mình.
- Những chuyện này người quyết định là tỉnh ủy, chúng ta có thể làm gì được?
Vương Tử Quân khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, gương mặt không chút biểu cảm, bộ dạng không thể làm gì khác hơn được.
- Bí thư Vương, tuy chúng ta phải phục tùng quyết định của tổ chức, thế nhưng chúng ta cũng phải phản ánh tư tưởng của mình với lãnh đạo. Bí thư Lưu là lãnh đạo trực tiếp của chúng ta, tôi cảm thấy chỉ cần chúng ta phản ánh lên, anh ấy tuyệt đối sẽ không thể không quan tâm.
Tôn Trạch Hồng nói, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.
Tìm Lưu Truyền Thụy để phản ánh tình huống? Vương Tử Quân đón ánh mắt của Tôn Trạch Hồng rồi khẽ cười nói:
- Đó cũng là một biện pháp, nếu bí thư Tôn đi đầu thì tôi sẽ nhất định hưởng ứng. Thời gian bây giờ rất quan trọng, nếu đến đúng thời điểm cần ra tay thì tôi sẽ nhất quyết không chối từ.
Tôn Trạch Hồng xoa xoa bàn tay rồi cười hì hì nói:
- Bí thư Vương, chuyện này nói ra thì người không nên tham dự vào chính là tôi. Anh cũng biết rồi đấy, tôi cũng là người được đề cử như Lâm Mộc Dương, nếu tôi tham gia phản ánh, chỉ sợ bí thư Lưu không những không tiếp thu, hơn nữa còn cho ra kết quả ngược lại.
- Nhưng bí thư Vương anh thì khác, anh không phải người được đề cử, phản ánh vấn đề sẽ coi như lấy đại cục làm trọng, cũng xem như đại biểu cho ý kiến của cả tỉnh đoàn, sẽ có sức thuyết phục rất lớn với bí thư Lưu!
Tôn Trạch Hồng nói đến đây thì giọng điệu càng có thêm vài phần giật dây:
- Chỉ cần làm tốt chuyện này, sau này tôi sẽ không bao giờ bạc đãi anh.
Vương Tử Quân tất nhiên hiểu rõ ý nghĩ của Tôn Trạch Hồng, nhưng hắn khinh thường thì khinh thường, lúc này vẫn phải cười cười nói:
- Bí thư Tôn, anh phân phó thì tôi có bao giờ từ chối chưa? Dù phía trước là vực sâu hay sấm sét thì tôi cũng sẽ toàn lực ứng phó. Còn chuyện có thu được hiệu quả mong muốn ở chỗ bí thư Lưu hay không, tôi cũng không thể nắm chắc được.
Khi thấy Vương Tử Quân đồng ý thì Tôn Trạch Hồng nhanh chóng trở nên thành thật hơn, tất nhiên hắn thành thật chỉ là vì có việc cần nhờ vả Vương Tử Quân, cho nên mới có biểu hiện như vậy.
- Bí thư Vương, anh nói đúng, nhưng bây giờ chúng ta ngoài viên phản ánh với lãnh đạo thì còn làm được gì nữa? Lâm Mộc Dương nói hậu trường thì có hậu trường, nói lý lịch thì có lý lịch. Nói thật nhé, ngoài việc phản ánh với lãnh đạo thì tôi căn bản không nghĩ ra được phương án nào khác.
Tôn Trạch Hồng nói ra như vậy cũng xem như bảy phần giả ba phần thật. Khi nghe nói Lâm Mộc Dương được đề cử làm bí thư tỉnh đoàn thì hắn thật sự sinh ra cảm giác giống như bị người ta đánh vào đầu. Tuy hắn cũng là cán bộ cấp phó sở, cũng còn trẻ, nhưng hắn biết rõ cấp phó sở của mình so với cấp phó sở của Lâm Mộc Dương ở bên kia nặng nhẹ khác nhau thế nào.
Nhưng nếu nói Tôn Trạch Hồng bỏ qua cơ hội tiến lên cấp bậc giám đốc sở thì đánh chết cũng không bao giờ, đây là cơ hội quá tốt, cả đời cũng không có lấy một lần, nếu bỏ qua thì rõ ràng cả đời này chưa chắc còn cơ hội.
Vì vậy sau khi suy xét thật kỹ thì Tôn Trạch Hồng vẫn hạ quyết tâm. Hắn tìm Vương Tử Quân, hắn muốn thông qua tỉnh đoàn để tăng thêm độ nặng cho mình. Nhưng hành vi này rốt cuộc có được bao nhiêu tác dụng? Thực tế thì chính hắn cũng không thể biết rõ được.