Đầu dây bên kia nói hai câu, sau đó Du Giang Vĩ khẽ nói với Vương Tử Quân:
- Bí thư Vương, bí thư Diệp mời ngài đến phòng làm việc của anh ấy.
Vương Tử Quân thu hồi tâm tư của mình rồi nói:
- Khi nào?
- Bí thư Diệp bây giờ đang chờ trong phòng làm việc, nói ngài nhanh chóng đi đến.
Du Giang Vĩ dùng giọng cẩn thận nói:
- Vừa rồi trưởng phòng Khuất cũng không nói có chuyện gì xảy ra.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi nói một câu quay đầu xe với lái xe, xe
cũng nhanh chóng chạy về phía văn phòng tỉnh ủy. Thành phố Đông Hồng
cũng không quá lớn, vì lúc này không phải là giờ bắt đầu đi làm cho nên
giao thông cũng không hỗn loạn.
Hai mươi phút sau Vương Tử
Quân đi đến phòng làm việc của bí thư Diệp Thừa Dân. Sau khi tiếp nhận
ly trà từ tay Khuất Chấn Hưng, Vương Tử Quân lẳng lặng ngồi xuống đối
diện với bí thư Diệp. Vương Tử Quân vốn chuẩn bị nói vài lời làm sinh
động bầu không khí, thế nhưng vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Thừa Dân lại
làm hắn thu hồi ý nghĩ của mình.
Sau khi Khuất Chấn Hưng đẩy cửa đi ra ngoài thì Diệp Thừa Dân giống như đang xem văn kiện chợt nói:
- Trưởng phòng Vương, tôi vừa nhận được báo cáo, nói là phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy Chung Dong Bình đột nhiên bị nghẽn mạch
tim, lúc này đang được cứu chữa trong bệnh viện.
Chung Dong
Bình? Hai ngày trước Vương Tử Quân còn đi đến trường đảng tỉnh ủy một
chuyến, người tiếp đãi hắn lúc đó là Chung Dong Bình. Vị phó hiệu trưởng thường vụ này căn bản là nói chuyện rất gọn gàng linh hoạt, mặc dù đã
gần sáu mươi nhưng lại là người cực kỳ khôn khéo giỏi giang.
Không ngờ mây gió khó lường, mới vài ngày đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Vương Tử Quân thầm cảm khái, hắn lên tiếng:
- Có nặng lắm không?
- Trước mắt đã thoát khỏi trạng thái nguy hiểm, thế nhưng dựa theo ý
của bệnh viện, không nên tiếp tục ở lại trên cương vị phó hiệu trưởng
trường đảng tỉnh ủy.
Diệp Thừa Dân chậm rãi ngồi xuống rồi trầm giọng nói.
Không thể tiếp tục ở lại cường vị? Như vậy thì vị trí phó hiệu trưởng
trường đảng phải thay người. Hiệu trưởng trường đảng là phó bí thư kiêm
nhiệm, người chủ trì công tác chính là phó hiệu trưởng thường vụ, bây
giờ trường đảng sinh ra chuyện như vậy, tất nhiên sẽ không thể nào để
cho trường đảng mất đi người làm chủ trong thời gian dài được.
Nhưng thay đổi phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy cũng không phải là
một chuyện dễ dàng. Mặc dù chức vụ này căn bản không có quyền lực mạnh
mẽ bằng bí thư thị ủy, thế nhưng có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào
vị trí này. Lúc này Diệp Thừa Dân gọi mình đến, rõ ràng là có ý nghĩ với vị trí phó hiệu trưởng thường vụ trường đảng tỉnh ủy.
Lúc
này dự định sách lược của Vương Tử Quân chính là luôn theo sát Diệp Thừa Dân, hắn đã có ý nghĩ như vậy thì tất nhiên sẽ thực hiện cho đúng
nghĩa. Sau khi nói hai câu đáng tiếc thì hắn đi thẳng vào vấn đề:
- Bí thư Diệp, công tác của trường đảng là rất quan trọng, nếu hiệu
trưởng Chung không thể nào ở lại vị trí, chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng, không thể để cho một công tác quan trọng như vậy phát sinh vấn đề.
Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão căn bản rất hài lòng với phản ứng của
Vương Tử Quân. Tuy Vương Tử Quân là người làm việc có tính tự chủ rất
mạnh, thế nhưng nếu so với Lục Trạch Lương thì căn bản là tốt hơn rất
nhiều.
- Trưởng phòng Tử Quân, anh nói đúng, dù là thế nào
thì cũng không thể không quan tâm đến công tác này, chúng ta phải đảm
bảo tranh thủ tuyển ra một vị phó hiệu trưởng thường vụ mới, đảm bảo
công tác của trường đảng tỉnh ủy tiếp tục được triển khai mở rộng.
Diệp Thừa Dân trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:
- Người muốn chủ trì công tác của trường đảng tỉnh ủy thì phải có đầy đủ trình độ lý luận và năng lực nghiệp vụ.
Những ngày qua Vương Tử Quân căn bản là đã xem xét qua sơ yếu lý lịch
của đám cán bộ cấp bộ trong tỉnh Nam Giang, thế nhưng dù thế nào thì
cũng chỉ là một thời gian ngắn mà thôi. Nếu lúc này muốn đề xuất một
người đủ điều kiện cho Diệp Thừa Dân, căn bản là thật sự khó tìm ra
được.
Hơn nữa cho dù bây giờ Vương Tử Quân có chọn được người phù hợp cũng không bao giờ nói ra. Diệp Thừa Dân trịnh trọng tìm hắn
đến trò chuyện, cũng không phải để cho hắn mở miệng nói ra ai là nhân
tuyển. Vì vậy sau khi trầm ngâm giây lát thì hắn khẽ nói:
- Bí
thư Diệp, tôi thật sự cảm thấy khó tìm ra người có đủ điều kiện, ngài là người quen thuộc tình huống cán bộ trong tỉnh, mong rằng ngài có thể
nhắc nhở tôi một chút.
Diệp Thừa Dân cười cười, lão cũng không khách khí nói:
- Tỉnh Nam Giang chúng ta có không ít người có năng lực và tài năng, ví dụ như phó hiệu trưởng trường đảng tỉnh ủy Khương Tập Minh, phó phòng
tuyên truyền tỉnh ủy Triệu Quốc Đống, đều là nhân tài rất tốt.
Diệp Thừa Dân nói những lời này còn ngại chưa đủ, còn bổi sung thêm vài lời:
- Đồng chí Khương Tập Minh mặc dù là cấp phó nhưng năng lực công tác
cực mạnh, độ nhạy cảm và năng lực lĩnh ngộ không phải là người thường có thể so sánh được, người như vậy tỉnh ủy chúng ta nên lớn mật đề bạt,
phá lệ trọng dụng. Hơn nữa thời điểm này là cực kỳ quan trọng, cần phải
dùng người một cách cẩn trọng. Đồng thời phó phòng tuyên truyền Triệu
Quốc Đống có nhân phẩm rất tốt, nói về công tác thì căn bản là cực kỳ
xuất sắc.
Tuy Diệp Thừa Dân nói ra hai nhân tuyển, thế nhưng
Vương Tử Quân có thể cảm nhận được ý nghĩ chủ yếu của lãnh đạo là ai.
Hắn cũng không nói rõ ràng mà trầm giọng lên tiếng:
- Mong bí thư Diệp yên tâm, phòng tổ chức chúng tôi sẽ nhất định chăm chú làm tốt công tác điều động cán bộ lần này.
Diệp Thừa Dân cũng không tiếp tục ở đề tài này, lão cười nói:
- Trưởng phòng Tử Quân, công tác của phòng tổ chức khá nặng nề, hơn nữa liên quan rất rộng, sau này anh nên lớn mật công tác, vừa đề bạt phù
hợp vừa đảm bảo phát triển và mở rộng tốt công tác tổ chức.
Thời gian của Diệp Thừa Dân là cực kỳ quý giá, sau khi nói chuyện hơn
mười phút thì Khuất Chấn Hưng gõ cửa đi vào. Khuất Chấn Hưng nói có một
tổ quan sát của trung ương đến xem xét phương diện phát triển kinh tế
của tỉnh Nam Giang, buổi trưa cần bí thư Diệp tiếp đãi.
Sau
khi nói lời cáo từ với bí thư Diệp, Vương Tử Quân đi xuống lầu. Nhưng
khi hắn đi xuống lầu hai thì Diêu Trung Tắc chợt đi đến. Diêu Trung Tắc
giống như ngẫu nhiên gặp mặt Vương Tử Quân, khi thấy Vương Tử Quân thì
cười nói:
- Trưởng phòng Tử Quân, gần đây công tác có bận rộn quá không?
Quan hệ giữa Vương Tử Quân và Diêu Trung Tắc là ấm lạnh thế nào thì hai người đều biết rõ ràng, thế nhưng những gì biểu hiện ra ngoài vẫn phải
luôn tốt đẹp. Vương Tử Quân cười cười nói với Diêu Trung Tắc:
-
Cám ơn bí thư Diêu quan tâm, hai ngày nay vì muốn làm quen với công tác
của phòng tổ chức mà tôi thật sự có chút luống cuống tay chân.
- Điều này là rất bình thường, công tác của phòng tổ chức cần phải cực
kỳ cẩn thận. Tử Quân anh vừa mới làm trưởng phòng tổ chức, anh cần phải
chú ý đến nhiều hơn.
Diêu Trung Tắc đi song song với Vương Tử Quân xuống lầu, cũng không quên mở miệng dặn dò.
Mọi người căn bản đều cho rằng đáng sợ nhất chính là kẻ đứng phía sau
sử dụng chiêu độc với mình, thực tế đang sợ hơn cả đứng phía sau chơi
trò độc chính là một người căn bản luôn mở miệng nói anh là thiên tài,
dù gì thì tán dương như vậy cũng xem như cực kỳ chú trọng quan tâm. Diêu Trung Tắc căn bản không có quá nhiều thiện ý với mình, Vương Tử Quân
biết rõ điều này. Nhưng hắn là cấp dưới, hắn căn bản phải biểu hiện lắng nghe cực kỳ cẩn thận, thế nên hai người đi xuống lầu đều cười tươi hớn
hở.