Vương Tử Quân tiếp nhận hợp đồng xem xét thật kỹ, đây là một bản hợp
đồng rất bình thường, nếu xét từ góc độ pháp luật thì không có chút vấn
đề. Thế nhưng một bản hợp đồng như vậy lại cho ra một nan đề với Vương
Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, kinh doanh lấy thành tín làm gốc, tôi
tin tưởng dù là chủ tịch Vương hay là thành phố Đông Bộ cũng đều không
hy vọng có thanh danh không thành tín trong giới kinh doanh.
Phó giám đốc Trần nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, thế nhưng giọng nói của hắn lại có vài phần uy hiếp.
- Giám đốc Trần, vì hạng mục của quý công ty mà thành phố Đông Bộ xảy ra
chuyện lớn, tôi biết ngài cũng hiểu rõ ràng. Bây giờ hạng mục đã không
thể tiếp tục, như vậy tôi cũng mong quy công ty thông cảm cho tình huống thực tế ở thành phố Đông Bộ chúng tôi.
Đảng Hằng nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi khẽ nói.
Đảng Hằng là thư ký trưởng văn phòng thị ủy, hắn nói ra những lời như vậy là có chút mất mặt, thế nhưng hắn nhất định phải nói. Vì hắn biết rõ những lời này dù thế nào cũng phải nói, cũng không thể để cho chủ tịch Vương
tự mình nói ra được.
Đảng Hằng hiểu rõ tầm quan trọng của thanh
danh với sự phát triển của thành phố Đông Bộ trong giai đoạn này, tuy
hạng mục của tập đoàn Trấn Phi không phù hợp với thành phố Đông Bộ, thế
nhưng nếu tập đoàn Trấn Phi truyền ra ngoài thì Đông Bộ sẽ bị ảnh hưởng. Sau này công tác kêu gọi đầu tư của thành phố sẽ gặp phải nhiều vấn đề
khó khăn.
Đảng Hằng suy nghĩ về hậu quả của vấn đề, thế là trong
lòng có vài phần oán giận Đổng Quốc Khánh, thầm nghĩ bí thư Đổng đã đi,
sao lại còn để lại cái đuôi lớn như vậy?
Đảng Hằng nói làm cho
giám đốc Trần phải nở nụ cười, hắn đến thành phố Đông Bộ cũng không phải vì muốn thực hiện hợp đồng, tất nhiên nếu thành phố Đông Bộ thực hiện
hợp đồng thì quá tốt rồi.
Vị thư ký trưởng Đảng này đã khuất
phục, tin chắc vị chủ tịch Vương kia cũng phải khuất phục, chẳng qua chỉ là sớm muộn mà thôi. Chỉ cần mình nắm chặt hợp đồng không buông, như
vậy đám người ở thành phố Đông Bộ này chỉ có thể cúi đầu mà thôi. Đối
với đám cán bộ thì thanh danh và sự thành tín của chính quyền là cực kỳ
quan trọng.
- Thư ký trưởng Đảng, chúng tôi hiểu khó hăn của quý
thành phố, thế nhưng chúng tôi dù sao cũng là công ty, cũng đã đầu tư
không nhỏ ở hạng mục này. Nếu như chỉ vì một câu nói của quý thành phố
mà chúng tôi bỏ qua hạng mục này, như vậy quý thành phố cũng phải xem có nên đền bù tổn thất cho công ty chúng tôi không?
Đại biểu của
tập đoàn Trấn Phi yêu cầu đền bù tổn thất, Đảng Hằng thấy điều này cũng
không có gì quá phận, dù sao thì lúc đầu tập đoàn Trấn Phi cũng có đầu
tư vào khá nhiều. Bây giờ thành phố Đông Bộ chấm dứt hợp đồng, người ta
muốn bồi thường thì cũng hợp tình hợp lý.
Đảng Hằng nghĩ đến đây
thì nhìn thoáng qua Vương Tử Quân, thấy Vương Tử Quân cũng nhìn mình,
hắn hiểu ý nghĩ trong mắt chủ tịch Vương, thế là cười nói:
- Lần
này ngừng hợp đồng thật sự đã tạo nên tổn thất cho quý công ty, tôi thấy hay là thế này, thành phố Đông Bộ của chúng tôi sẽ tiến hành bồi thường số tiền mà quý công ty đã dùng để khai thông dự án vào lúc đầu.
Giám đốc Trần khoát tay rất thanh nhã, sau đó khẽ nói:
- Thư ký trưởng Đảng, ngài nói những lời như vậy thật sự ảnh hưởng đến
hòa khí của hai bên, tập đoàn Trấn Phi chúng tôi tuy không lớn nhưng vẫn có thể gánh vác được chút tiền như vậy.
- Khi tôi đến thì giám
đốc Triệu có nói lãnh đạo thành phố Đông Bộ đều là những người hiểu
biết, thế cho nên anh ấy hy vọng có thể tiếp tục đầu tư ở thành phố Đông Bộ.
Đảng Hằng chợt sững sờ, hắn căn bản không ngờ tập đoàn Trấn
Phi vẫn muốn tiếp tục đầu tư ở Đông Bộ, không phải là đối phương vẫn còn chưa từ bỏ ý định với hạng mục kia sao? Trong đầu Đảng Hằng chợt lóe
lên ý nghĩ như vậy, sau đó hắn trầm giọng nói:
- Giám đốc Trần, hạng mục của quý công ty...
- Thư ký trưởng Đảng, anh hiểu lầm ý nghĩ của tôi rồi, hạng mục cũ đã
không còn phù hợp, tập đoàn Trấn Phi chúng tôi cũng không phải chỉ dựa
mình lên một thân cây. Lúc này chúng ta sẽ hợp tác đầu tư hạng mục mới.
Theo như công ty chúng tôi được biết thì nhà máy may Miên Phưởng của quý thành phố gần đây kinh doanh không tốt, chính quyền luôn cảm thấy khốn
khổ vì nhà máy may Miên Phưởng, tập đoàn Trấn Phi chúng tôi cũn có đầu
tư không nhỏ về phương diện may mặc, thế cho nên muốn thu nhà máy may
Miên Phưởng vào để cải tạo. Nhà máy may này là gánh nặng của quý thành
phố, tập đoàn Trấn Phi chúng tôi thu vào sẽ đầu tư mạnh mẽ, cũng thuận
tiện thúc đẩy kinh tế thành phố phát triển.
Vương Tử Quân luôn
lắng nghe đối thoại giữa Đảng Hằng và phó giám đốc Trần, khi nghe đối
phương nói không cần bồi thường thì Vương Tử Quân biết sự việc sau đó
cũng không đơn giản như vậy. Giám đốc Trần trước ngạo mạn sau cung kính
rõ ràng là có mưu đồ, nhưng hắn không ngờ đối phương lại có ý với nhà
máy may Miên Phưởng.
Sau khi thay đổi chế độ xã hội thì nhà máy
may Miên Phưởng đã đổi tên thành nhà máy Tâm Hương Y, không những nói
phát triển mạnh mẽ còn tạo ra nhãn hiệu của riêng mình, công khai chiếm
lĩnh thị trường may mặc của tỉnh Sơn Nam. Lúc này thành phố không cần
phải bỏ tiền ra giúp đỡ, thậm chí còn thu được nhiều tài chính từ nhà
máy Tâm Hương Y, giúp đỡ lớn cho sự phát triển của thành phố Đông Bộ.
Nhưng bây giờ nhà máy đẻ trứng vàng của thành phố Đông Bộ lại biến thành một
xí nghiệp không ra gì trong lời nói của giám đốc Trần, hơn nữa đối
phương còn dõng dạc mở miệng muốn nuốt nhà máy Tâm Hương Y vào miệng.
- Thật sự là miệng lưỡi rất rộng.
Vương Tử Quân thầm cười lạnh, không chờ Đảng Hằng mở miệng thì hắn đã trực tiếp đứng lên đi ra ngoài cửa.
Tuy người mở miệng lên tiếng là Đảng Hằng, thế nhưng người trong phòng đều
biết rõ người làm chủ thành phố Đông Bộ chính là vị chủ tịch trẻ tuổi
kia. Giám đốc Trần thấy Vương Tử Quân xoay người đi ra ngoài thì vẻ mặt
chợt trở nên cực kỳ khó coi.
- Chủ tịch Vương, tập đoàn chúng tôi đã ký hợp đồng với thành phố Đông Bộ, nếu như quý thành phố đơn phương
xé bỏ hợp đồng, chúng tôi sẽ thông qua dư luận xã hội và pháp luật để
đòi lại lẽ công bằng.
Giám đốc Trần đột nhiên đứng lên khỏi ghế, sau đó hắn nói:
- Trước khi đến thì giám đốc Triệu của chúng tôi đang tiếp đãi vài chục
phóng viên của các hãng truyền thông trong nước đến nghiên cứu lịch
trình phát triển của tập đoàn Trấn Phi, gần đây tập đoàn chúng tôi có
quan hệ không tệ với quý thành phố, thế nên cũng không muốn làm huyên
náo quá lớn. Thế nhưng những phóng viên kia lại không mặc kệ, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với hoàn cảnh đầu tư của công ty chúng tôi.
Giám đốc Trần nói bằng giọng điệu uy hiếp. Hắn là phó tổng giám đốc của tập
đoàn Trấn Phi, lần này hắn đến thành phố Đông Bộ cũng không phải đánh
trận mà không có chuẩn bị. Trước khi đến tập đoàn Trấn Phi đã đặc biệt
nghiên cứu chuyên sâu về chủ tịch Vương của thành phố Đông Bộ, các vị
chuyên gia cho rằng chủ tịch Vương là người trẻ tuổi chức vị cao, tất
nhiên sẽ không quan tâm đến tiền tài, chỉ coi trọng danh tiếng và chiến
tích mà thôi.
Người tham chính thật sự chú trọng hình tượng trước công chúng, dù hình tượng trải qua tân trang thế nhưng vẫn phải cố gắng tô vẽ, kẻ xảo quyệt càng phải chế tạo mặt nạ cho mình, Vương Tử Quân
chắc chắn cũng không ngoại lệ. Đặc biệt lúc này Đổng Quốc Khánh vừa rời
khỏi thành phố Đông Bộ, chức vụ bí thư còn bỏ trống, Vương Tử Quân càng
cần phải làm ra thành tích để chứng minh năng lực của mình.
Tất nhiên chủ tịch Vương sẽ càng thêm coi trọng thanh danh của thành phố Đông Bộ trên phương diện kêu gọi đầu tư sau này. Sau khi xác định như
vậy thì tập đoàn Trấn Phi mới cho ra kế hoạch của mình.
Tất nhiên thương nhân làm việc luôn phải giữ lại dư âm cò kè mặc cả, trên sự kiện này tập đoàn Trấn Phi luôn để lại cho Vương Tử Quân dư âm mặc cả, dù
sao có một số việc tập đoàn Trấn Phi không muốn quá mức tuyệt tình.
Thế nhưng giám đốc Trần không ngờ vị giám đốc trẻ tuổi kia lại dùng phương
pháp bá đạo để rời khỏi phòng họp. Điều này làm cho hắn cảm thấy rất căm tức, càng làm cho trái tim tự tin của hắn bị đâm một dao.
Vương
Tử Quân dừng lại ngoài cửa, hắn lẳng lặng nhìn giám đốc Trần, cũng không nói lời nào. Bầu không khí trong phòng cực kỳ đè nén, mọi ánh mắt đều
nhìn về phía giám đốc Trần và Vương Tử Quân.
Giám đốc Trần nhìn
vẻ mặt bất động của Vương Tử Quân, khoảnh khắc này hắn chợt cảm thấy vị
chủ tịch Vương kia có lẽ đã biết mối nguy hại trong sự kiện này, chính
mình đến thành phố Đông Bộ đáng lý ra cũng không phải là tranh chấp với
đối phương, phải hạ bậc thang cho đối phương mới đúng.
- Chủ tịch Vương, tôi thấy chuyện này nên từ từ nói chuyện.
Giám đốc Trần cho ra một thủ thế, trên mặt xuất hiện nụ cười.
Vương Tử Quân nhìn chằm chằm vào mặt giám đốc Trần, hắn thản nhiên nói:
- Không có gì hay để nói cả.
Vương Tử Quân nói xong cũng không quan tâm đến nụ cười ngưng tụ của giám đốc Trần, hắn nhanh chóng đi ra khỏi phòng khách.
Đảng Hằng nhìn thấy Vương Tử Quân bước đi, tuy trong lòng cảm thấy như vậy
không ảnh hưởng quá lớn đến thành phố Đông Bộ, thế nhưng nhìn Vương Tử
Quân đi quá nhanh thì hắn vẫn nói với giám đốc Trần:
- Giám đốc Trần, tôi thấy lần này chúng ta kết thúc bàn luận ở đây.
Đảng Hằng rời khỏi phòng, nhân viên công tác của thành phố Đông Bộ cũng
nhanh chóng rút đi. Đám nhân viên căn bản không có cảm tình gì với người của tập đoàn Trấn Phi, bây giờ chủ tịch Vương đã đi, bọn họ càng không ở lại, nếu không sẽ làm cho người ta nghĩ rằng mình nịnh nọt đám người
tập đoàn Trấn Phi.
- Tôi sẽ làm cho anh phải hối hận.
Giám đốc Trần nhìn đám nhân viên tập đoàn cách đó không xa, sau đó xiết chặt nắm đấm, hắn vung tay với đám nhân viên, sau đó cùng nhau đi ra khỏi
phòng.
Khi Vương Tử Quân quay về phòng làm việc thì Đảng Hằng
cũng đi đến, hai người đốt thuốc hít vào vài hơi thật sâu, Đảng Hằng
chợt khẽ nói:
- Chủ tịch Vương, tập đoàn Trấn Phi có hợp đồng trong tay, nếu như bọn họ nắm vào đó để nói này nọ, chúng ta sẽ rất bị động.
Đảng Hằng nói rất uyển chuyển thế nhưng Vương Tử Quân sao lại không hiểu cho được? Đảng Hằng nói bị động, không bằng nói rằng đó là người ta sẽ cố ý gây phiền toái cho mình.
- Cái gì mà bị động? Có hợp đồng cứ thực hiện theo đúng điều ước là được.
Vương Tử Quân khẽ gạt tàn rồi dùng giọng lạnh nhạt nói.
Cái gì? Thực hiện dựa theo hợp đồng? Phải biết rằng chỉ làm một nghi thức
khởi công thì Đổng Quốc Khánh đã phải ảm đạm rời khỏi thành phố Đông Bộ, bây giờ nếu thực hiện theo hợp đồng, như vậy chủ tịch Vương sẽ còn ngồi trên vị trí được bao lâu?
Khi Đảng Hằng đang nghi hoặc thì Vương Tử Quân cười cười nói:
- Không nên gấp gáp, đến lúc đó người sợ phải là bọn họ.
Chuyện liên quan đến tập đoàn Trấn Phi giống như một gợn sóng, sau khi nổi lên thì biến mất trong đủ mọi chuyện to nhỏ xảy ra trong ngày ở thành phố
Đông Bộ. Nhưng cũng không phải chẳng có người nào chú ý đến con sóng
này, khi mà hầu như tất cả mọi người tưởng chừng đã quên tin tức về tập
đoàn Trấn Phi thì lại có vài người cố ý trắng trợn tuyên dương.
Đã là mùa xuân, ánh nắng rất ấm áp, nhân viên công tác của thành phố Đông
Bộ vẫn luôn bận rộn làm việc. Lúc này khu văn phòng khối chính quyền
thành phố càng là quả tim của cả thành phố Đông Bộ, bây giờ càng liên
tục có người ra kẻ vào.
- Chào anh, tôi là người của tập đoàn
Trấn Phi, hai ngày trước chính quyền đã yêu cầu chúng tôi tạm dừng xây
dựng hạng mục, bây giờ chúng tôi đến muốn hỏi xem hạng mục đã được khởi
công lại hay chưa?
Một tên thanh niên hơn hai mươi tuổi giống như sinh viên vừa tốt nghiệp bước đến bên cạnh một người đàn ông trung niên rồi khẽ hỏi.
Người đàn ông trung niên vốn đang ghi chép nhưng
nghe nói như vậy thì cây bút trong tay thiếu chút nữa thì rơi xuống, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên thanh niên rồi không nhịn được phải nói:
- Anh là người của tập đoàn Trấn Phi sao?
- Đúng vậy, lãnh đạo, đây là tài liệu chứng minh của tôi, công ty ra lệnh cho tôi đến hỏi. Lúc này công ty chúng tôi không thể khởi công, vì dựa
theo điều khoản hợp đồng thì bây giờ chúng tôi phải khởi động hạng mục
rồi.
Tên thanh niên vừa nói vừa đưa tài liệu chứng minh ra cho người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của tên thanh
niên, chỉ sau nháy mắt đã đoán được đối phương là một người còn non, căn bản chưa làm việc được bao nhiêu ngày. Hắn nhìn qua giấy chứng minh
công tác của đối phương, chỉ là liếc qua mà thôi, hắn biết nó không có
vấn đề.
Người đàn ông trung niên thấy tập đoàn Trấn Phi phái một
nhan viên trẻ tuổi non kinh nghiệm như thế này đến nói chuyện hợp đồng,
như vậy ẩn giấu trạng thái khiêu khích đến mức nào thì quá rõ rồi. Nhưng sự việc này hắn không thể tự quyết định, hắn đã dưỡng thành thói quen
giữ mình rất tốt, thế nên trầm giọng nói:
- Tiểu tử, cậu chờ chút, tôi cho người báo cáo chuyện này lên trên.
Người đàn ông trung niên nói rồi nhấc điện thoại lên báo cáo cho lãnh đạo.
Hiệu suất xử lý sự việc của khối chính quyền thành phố là rất nhanh, năm phút sau Thái Nguyên Thương đã báo cáo chuyện này với Vương Tử Quân.
- Chủ tịch Vương, tập đoàn Trấn Phi thật sự có chút quá phận, tôi thấy
chúng ta nên từ chối yêu cầu của bọn họ, dù bọn họ có đưa ra tòa, chúng
ta cũng đi theo.
Thái Nguyên Thương nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân rồi trầm giọng đề nghị.
Thái Nguyên Thương thấy dù thế nào thì sẽ không bao giờ để cho tập đoàn Trấn Phi xây dựng hạng mục ở thành phố Đông Bộ, dù có gì xảy ra thì cũng
không phải là chủ tịch Vương ký tên trong hợp đồng, tất nhiên ảnh hưởng
tới chủ tịch Vương cũng không lớn.
Nếu như đẩy mạnh xây dựng hạng mục kia thì rõ ràng sẽ đi theo con đường của Đổng Quốc Khánh, bây giờ
Vương Tử Quân là người chủ trì công tác của thành phố Đông Bộ, tất nhiên sẽ trở thành bí thư trong nay mai, thế cho nên sẽ không bao giờ mắc sai lầm ở phương diện này.
Trên mặt bàn làm việc của Vương Tử Quân
là hợp đồng của thành phố Đông Bộ với tập đoàn Trấn Phi, bên trên hợp
đồng là con dấu của thành phố Đông Bộ, người ký tên chính là phó chủ
tịch thường vụ Tôn Quốc Lĩnh. Hắn khẽ gấp hợp đồng lại rồi nói:
- Nguyên Thương, nếu tập đoàn Trấn Phi muốn thực hiện hợp đồng, cứ để cho bọn họ làm theo hợp đồng là được.
- Làm việc dựa theo yêu cầu hợp đồng?
Vẻ mặt Thái Nguyên Thương chợt trở nên trắng bệch, hắn nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân, sau đó không nhịn được nói:
- Chủ tịch Vương, chuyện này không thể...
Vương Tử Quân khoát tay áo cười nói:
- Có gì phải sợ, anh xem chỗ này, đó là chỉ tiêu về bảo vệ môi trường,
tất cả đã ghi quá rõ ràng rồi, chỉ cần để cho bọn họ thực hiện theo đúng chỉ tiêu về môi trường là được. Thành phố chúng ta làm việc căn cứ vào
hợp đồng, dù là với bất kỳ xí nghiệp nào cũng là như vậy.
Vương
Tử Quân nói tràn đầy sát khí, giọng điệu của chủ tịch Vương không khỏi
làm cho Thái Nguyên Thương chợt rùng mình. Hắn không khỏi nhìn theo ngón tay của Vương Tử Quân, thấy nơi đó là điều khoản về bảo vệ môi trường.
Thái Nguyên Thương hiểu rõ những yêu cầu kia chỉ là làm cho có, nếu không
phải là như vậy thì Đổng Quốc Khánh sẽ căn bản không cho ra điều khoản
như vậy, nhưng khi nhìn vào đó thì Thái Nguyên Thương chợt thở ra một
hơi.
Có giao ước như vậy thì quá tốt, Thái Nguyên Thương đặt hợp đồng xuống nói:
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ đi gặp người của tập đoàn Trấn Phi, tôi muốn xem khi bọn họ thấy điều khoản của hợp đồng thì sẽ có bộ dạng thế nào.
Vương Tử Quân cười cười không ngăn cản Thái Nguyên Thương, hắn cũng muốn xem
tập đoàn Trấn Phi còn thứ gì để chống lại điều khoản bảo vệ môi trường
kia.