- Các đồng chí, tôi cũng không nhiều lời, chỉ cường điệu một điều, đó chính là lãnh đạo tỉnh ủy coi trọng chúng ta, tất nhiên chúng ta phải
chuẩn bị cho tốt. Sự kiện lần này liên quan đến hình tượng của tỉnh Sơn
Nam, liên quan đến thể diện của bí thư Nhất Phong và chủ tịch Thạch, vì
vậy mọi người phải đề cao tinh thần, phải biểu hiện đầy đủ diện mạo tốt
đẹp của thành phố Đông Bộ trước mặt lãnh đạo.
Sau khi Nguyễn Chấn Nhạc làm xong tổng kết, các vị thường ủy thị ủy liên tục rời đi. Trước
kia Nguyễn Chấn Nhạc là người đi ra khỏi phòng đầu tiên, nhưng lúc này
hắn lại đi cuối cùng. Hắn chậm rãi ra khỏi phòng họp, lần đầu tiên hắn
cảm thấy hội nghị thường ủy là của mình.
Triệu Đức Càn thấy
nguyễn chấn nhạc đi đến thì tiến lên chào đón. Hắn là tâm phúc của
Nguyễn Chấn Nhạc, hắn dù thế nào cũng biết được sự việc này sớm hơn đám
thường ủy còn lại. Hắn nhìn bí thư Nguyễn với gương mặt thoải mái, thế
là nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn.
- Đức Càn, thư ký trưởng
Đảng phải hỗ trợ phòng tổ chức chuẩn bị tài liệu nghênh đón lãnh đạo,
bây giờ công tác hậu cần rơi lên người anh. Lần này chúng ta nghênh đón
lãnh đạo thượng cấp, tuy tôi không thể yêu cầu anh không để phát sinh
vấn đề, nhưng đây là chuyện lớn, anh cần làm sao cho thật tốt.
Nguyễn Chấn Nhạc nói lớn đến mức đám người đi trên hành lang đều có thể nghe thấy được.
Triệu Đức Càn hiểu bí thư Nguyễn Chấn Nhạc nói như vậy chính là muốn truyền
đạt tin tức với một số người, nội dung là “ thuận theo thì sống, nghịch
lại sẽ chết “ . Hắn hiểu ý nghĩ của lãnh đạo, thế là càng thêm cung
kính:
- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng, sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ phân công lần này của thị ủy.
Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thấy Triệu Đức Càn thức thời như vậy, hắn không khỏi đưa tay ra vỗ vỗ vai đối phương, tỏ vẻ tán thưởng.
Chuyện thay đổi địa điểm khảo sát thì Hào Nhất Phong cũng không nói với Dương
Độ Lục, hắn chuyển cáo sự việc thông qua Mâu Thiệu Đắc. Mâu Thiệu Đắc
nhận lời chuyển cáo của Hào Nhất Phong cũng không nói gì, nhưng như vậy
cũng rõ ràng là biểu hiện một thái độ của lãnh đạo.
Dù Hào Nhất
Phong rất nắm chắc phương án thay đổi địa điểm nghiên cứu khảo sát, thế
nhưng khi thấy Dương Độ Lục không nói lời nào, lão cũng thởi dài một
hơi. Thế nên sau đó lão đến tiếp xúc nói chuyện với trưởng ban Dương thì càng thêm tiêu sái.
Từ trong khách sạn đi ra đã hơn mười giờ
tối, tuy Hào Nhất Phong rất muốn tiến thêm một bước trong công tác liên
lạc cảm tình với lãnh đạo, thế nhưng hắn biết lãnh đạo có thói quen ngủ
sớm, nên chủ động cáo từ.
- Chủ tịch Thạch, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn một chút nhé, tối nay uống vài ly rượu, đến bây giờ có chút đói bụng.
Hào Nhất Phong lúc này có ý nghĩ rất sinh động, hắn kéo tay Thạch Kiên Quân rồi khẽ cười nói.
Thạch Kiên Quân tuy rất muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, thế nhưng Hào Nhất Phong
mở miệng mời, hắn cũng không thể từ chối. Hắn cười cười nói với Hào Nhất Phong:
- Bí thư Nhất Phong, tôi nghe nói khách sạn Long Sơn làm thức ăn rất ngon, không bằng chúng ta để bọn họ làm vài món nhắm rượu.
- Được, vậy cũng tốt.
Hào Nhất Phong cười ha hả rồi đồng ý.
Hai người quyết định tất nhiên người bên dưới sẽ có nhiệm vụ chấp hành. Khi hai người đi vào phòng, hai ly rượu, bốn món nhắm đã được đặt lên mặt
bàn. Bốn món nhắm cũng làm khá đơn giản, thế nhưng lại có vẻ phát sáng
dưới ánh đèn rực rỡ.
Thư ký rót đầy hai ly rượu cho lãnh đạo, sau đó thức thời rời khỏi phòng. Khi cửa được đóng lại, bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh.
Hào Nhất Phong nâng ly rượu lên nói:
- Chủ tịch Thạch, hai người chúng ta tuy nhiều lần ngồi uống rượu cùng
một chỗ, thế nhưng nếu nói chỉ hai người ngồi uống rượu thì xem ra đây
là lần đầu tiên.
Thạch Kiên Quân cười nói:
- Thật sự là lần đầu tiên, bí thư Nhất Phong, tôi mời ngài một ly.
Hào Nhất Phong cười cười nâng ly lên cụng với Thạch Kiên Quân, sau đó mới cười nói:
- Sự việc hôm nay thật sự là khó nói, thế nhưng lại khá tốt, lãnh đạo
thông cảm cho chúng ta, không có bất kỳ dị nghị gì với phương án điều
chỉnh của chúng ta.
Thạch Kiên Quân cũng đồng ý với phương án
thay đổi La Nam thành Đông Bộ, tuy hắn tình nguyện kéo Vương Tử Quân về
phía mình, thế nhưng đối mặt với thành tích, hắn sẽ tuyệt đối không
nương tay. Lúc này hắn nghe thấy Hào Nhất Phong nói về sự kiện này, thế
là cười nói:
- Bí thư Nhất Phong, trưởng ban Dương hiểu ngài,
biết rõ ngài sẽ không nói lừa gạt anh ấy, sở dĩ thay đổi địa phương cũng chỉ là vì muốn tốt cả mà thôi.
- Ha ha ha, chủ tịch Thạch, lời
này của anh thật sự làm cho tôi cảm thấy rất vui. Tuy chuyện này chủ yếu cần lãnh đạo thông cảm, thế nhưng tôi cảm thấy cũng rất có lực tín
nhiệm. Năm xưa khi lão lãnh đạo đến tỉnh Sơn Nam nhận chức, tôi mới chỉ
là một vị bí thư huyện ủy mà thôi...
Hào Nhất Phong bắt đầu mở
miệng cảm khái, lúc này nhìn qua thấy không giống như là một bí thư thị
ủy, lại giống như một ông lão hoài cổ.
Nhưng Thạch Kiên Quân lại
tuyệt đối không cho rằng Hào Nhất Phong là ông lão hoài cổ, hắn biết rõ
Hào Nhất Phong nói như vậy là có ý gì, rõ ràng trong những lời nói lảm
nhảm có ẩn giấu thái độ của bí thư Nhất Phong.
Thạch Kiên Quân
lẳng lặng lắng nghe, chốc chốc lại chen vào hai câu làm cho tiếng cười
của Hào Nhất Phong càng thêm vang dội. Bí thư Hào Nhất Phong bày tỏ thái độ như vậy, rõ ràng chỉ có thể hiểu mà không thể nói ra.
Vì ngày mai còn có việc nên hai người chỉ uống rượu một giờ rồi kết thúc. Nhân
viên khách sạn dâng lên cho hai vị lãnh đạo hai chén súp giã rượu, sau
đó hai người tự về phòng mình.
Thạch Kiên Quân tuy vẫn còn tỉnh
táo nhưng tâm tư lại bay bổng, vì ngày mai tiếp cận với Dương Độ Lục,
hắn cũng giống như Hào Nhất Phong, cũng phải sắp xếp một gian ở khách
sạn Sơn Long.
Sau khi được nhân viên phục vụ đưa đến phòng, Thạch Kiên Quân nằm trên giường. Trước kia hắn có một thói quen, chính là
uống rượu đi ngủ thì nhất định sẽ ngủ trong trạng thái mơ màng. Nhưng
hôm nay không biết vì sao mà đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo, lời nói của Hào Nhất Phong càng liên tục lóe lên trong đầu hắn.
Tuy Thạch Kiên
Quân đã đứng vững gót chân ở tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn biết rõ mình và Hào Nhất Phong vẫn có chênh lệch lớn, đặc biệt là mình cực kỳ có hạn
chế ở phương diện lên tiếng.
Hào Nhất Phong là một người cường
thế, tuy cường thế chủ yếu là ở trong tâm, thế nhưng loại cường thế
trong lòng như vậy lại làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy khó chịu. Hắn
cũng là người kiêu ngạo, nhưng lúc này dưới sự cường thế của Hào Nhất
Phong, hắn không thể không áp chế nhiều khía cạnh tính cách của mình.
Lần này Hào Nhất Phong uống rượu với Thạch Kiên Quân, nếu đang muốn lôi kéo tăng tiến quan hệ với Thạch Kiên Quân, không bằng nói đang tiến hành
cảnh cáo chủ tịch Thạch. Nguyên nhân bí thư Hào nói ra lời cảnh cáo cũng là vì một vài hành động mờ ám gần đây của Thạch Kiên Quân.
Thạch Kiên Quân chậm rãi cười khổ, trong lòng bùng lên mây gió. Nhưng hắn vẫn cưỡng chế mình không nghĩ về những thứ này, dù sao ngày mai mình còn
phải đi cùng Dương Độ Lục, cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt.
Thạch Kiên Quân trừng mắt lật qua lật lại vài lượt, cuối cùng cũng có cảm
giác muốn ngủ. Nhưng khi hắn mơ màng nằm ngủ, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, chính là thịt đến miệng rồi bay mất, Vương Tử Quân sẽ dễ dàng
nhận thua vậy sao?
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu là cho cơn buồn ngủ vừa mới kéo đến đã không còn, lúc này đồng hồ đã chỉ mười một giờ rưỡi.
Không cam lòng thì có thể làm gì được? Lúc này ngay cả một chủ tịch tỉnh như
Thạch Kiên Quân còn không làm gì được, Vương Tử Quân là bí thư thị ủy
thì có thể hơn được sao? Thạch Kiên Quân cảm thấy mình vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà ném đi cơn buồn ngủ, thật sự không bù được mất.
Thạch Kiên Quân nở nụ cười tự giễu cợt mình, sau đó lật qua lật lại tìm giấc
ngủ. Nhưng giấc ngủ thật sự rất buồn cười, khi anh muốn ngủ thì không
ngủ được, nhưng khi anh không buồn ngủ thì căn bản là giấc ngủ lại kéo
đến.
Khong biết bao lâu sau thì Thạch Kiên Quân cuối cùng cũng
ngủ, nhưng hắn thấy mình chưa ngủ được bao lâu thì đã bị đánh thức bằng
tiếng chuông. Hắn nhìn điện thoại liên tục đổ chuông, thế là sinh ra cảm giác muốn đập nát điện thoại.
Khi mình đi ngủ sao không điều
chỉnh lại chuông báo thức? Trước kia Thạch Kiên Quân thức dậy lúc sáu
giờ, hôm nay ở lại trong khách sạn nên định ngủ thêm một chút, không ngờ chuông báo thức lại đánh thức hắn theo thói quen.
Thạch Kiên
Quân biết mình không thể ngủ tiếp, hắn nhìn gương mặt tiều tụy của mình
trong gương, cảm thấy trạng thái tinh thần của mình thế này là không
tốt. Cũng may hắn cũng có kinh nghiệm đối phó với những tình huống này,
hắn đi đến nhà vệ sinh tắm nước nóng.
Nửa giờ sau Thạch Kiên Quân với vẻ mặt tràn đầy tinh thần đi đến phòng khách, lúc này trời vừa tờ
mờ sáng, hắn có chút trầm ngâm, sau đó đi đến mở tivi.
Thạch Kiên Quân chỉ xem chương trình thời sự, ngoài thời sự tiếp âm thì chính là
thời sự trong tỉnh Sơn Nam.
Trong ti vi đang phát lại những tin tức ngày hôm qua phát sinh ở tỉnh Sơn Nam,
Thạch Kiên Quân nhìn bộ dạng mình cho ra chỉ thị trên hội nghị mà cười
cười chuẩn bị đổi kênh. Đúng lúc này một hình ảnh mới xuất hiện, sau đó
là âm thanh trong trẻo dễ nghe của biên tập viên.
- Mời các vị
xem, đây là dãy núi Cô Yên Sơn ở thành phố La Nam, chỗ này có mười ba
người leo núi bị thất lạc, vì nhanh chóng tìm ra những người thất lạc mà thành phố La Nam đã thành lập mười sáu đội cứu hộ lên núi.
Thạch Kiên Quân nhìn sự kiện xảy ra ở Cô Yên Sơn làm cho Vương Tử Quân mất đi cơ hội đón tiếp lãnh đạo, Thạch Kiên Quân chợt buông lỏng hơn một chút. Thầm nghĩ vấn đề này đã được truyền thông đưa tin, như vậy càng không
thể đến thành phố La Nam.
Phóng viên nữ mặc áo đỏ chợt xuất hiện, gió núi thổi ào ào, chợt nghe thấy nàng lên tiếng:
- Tôi là Ngô Tiểu Phương của đài truyền hình tỉnh Sơn Nam, bây giờ tôi
đang đưa tin ở hiện trường Cô Yên Sơn thành phố La Nam. Bây giờ là ba
giờ chiều, gió bắc ở Cô Yên Sơn đạt cấp năm, nhiệt độ là âm năm độ c,
bây giờ lại có một đội ngũ tiến vào Cô Yên Sơn tham gia cứu hộ.
Nữ phóng viên kia vừa nói vừa đi đến phía trước đội ngũ, đây là đội ngũ
mặc trang phục cảnh sát vũ trang, nhìn những bộ quần áo màu xanh mà căn
bản không nhận rõ ai là ai.
Xem ra Vương Tử Quân bày ra tư thái
không nhỏ, Thạch Kiên Quân thầm đánh giá tình hình, ngay sau đó thấy nữ
phóng viên đi đến đầu đội ngũ hỏi:
- Anh Trịnh, anh đã chuẩn bị xong chưa?
Nghe nữ phóng viên nói thì Thạch Kiên Quân chợt sững sờ, ánh mắt của hắn
cũng bị thu hút, đó chính là một người đàn ông trung niên mặc áo màu
xanh, hơn nữa trên tay còn có một cây gậy.
“ Đây là muốn làm gì? “
Khi Thạch Kiên Quân đang cảm thấy mê hoặc thì chợt nghe anh Trịnh nói:
- Đã chuẩn bị xong, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất phát.
- Anh Trịnh, hôm nay gió lớn, ngài có thể đi theo đội ngũ được không?
Ngô Tiểu Phương đưa micro về phía anh Trịnh rồi lớn tiếng hỏi.
- Chịu được, sao lại không được chứ? Tôi là người lớn lên ở Cô Yên Sơn,
nếu như không chịu được gió như thế này, sao có thể nói mình là người Cô Yên Sơn được?
Tiếng cười cở mở chợt phát ra từ miệng Trịnh Liên Phương.
Ngô Tiểu Phương chợt hỏi tiếp:
- Anh Trịnh, tôi nghe nói bí thư Vương vốn không chịu cho anh tham gia
đội ngũ cứu hộ, nhưng anh cứ mãi tranh thủ, cuối cùng bí thư Vương mới
cho anh vào núi. Vậy anh có thể cho tôi biết, anh dùng biện pháp gì để
thuyết phục bí thư Vương được không?
- Vì tôi là người quen thuộc vùng núi này, bí thư Vương chẳng qua lo lắng cho sự an toàn của tôi,
nhưng tôi nói phương diện an toàn của tôi không là vấn đề. Nếu có thể
tìm ra được những người mất tích, có thể làm cho thân nhân của họ bớt lo lắng, tôi khổ cực một chút cũng không tính là gì.
Thạch Kiên
Quân nghe câu trả lời chất phác của người đàn ông trung niên kia mà cảm
thấy có hơi nóng lòng, bàn tay hơi run, điều khiển từ xa rơi lên bàn.
- Thưa khán giả xem đài, chào đón mọi người đến với chương trình thời sự
buổi sáng, chương trình hôm nay có những nội dung chủ yếu sao..., mong
các vị theo sát ban tin “ vì mười ba anh em “ của đài truyền hình chúng
tôi được phát từ Cô Yên Sơn thành phố La Nam...
- Tôi không có ý
nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy cứu người là quan trọng, nhìn người thân của những người mất tích khổ sở ngóng chờ, tôi cũng cảm thấy khó chịu. Dù
chân tôi tàn tật nhưng đầu óc vẫn còn tác dụng, tôi nhớ rất kỹ địa hình
của những ngọn núi nơi đây.
Trịnh Liên Phương xuất hiện trên tivi, hắn lớn tiếng nói.
- Anh Trịnh, tôi nghe nói tim anh cũng không được tốt, chẳng lẽ anh không sợ vào núi thì phát bệnh sao?
Một phóng viên nam hơn ba mươi tuổi tiến lên cầm micro hỏi Trịnh Liên Phương.
- Không cố kỵ nhiều như vậy, người ta có mười ba nhân mạng trong núi, nếu như quá chú ý như vậy thì còn ra thể thống gì.
Trịnh Liên Phương lắc đầu lớn tiếng trả lời.
- Vì sao các anh phải nhất quyết vào núi cứu người như vậy?
Một nữ phóng viên khác chợt hỏi.
- Điều này tôi cũng khó nói nên lời, tôi cảm thấy không nên để cho người
thân của mười ba người kia thêm lo lắng. Người ta đi đến thành phố chúng tôi, dù không nghe lời mà tự tiện vào núi, thế nhưng chúng tôi là người quen thuộc địa hình phải dốc sức cứu giúp. Tôi là người hiểu rõ vùng
này, càng không thể ở nhà, hơn nữa tôi còn là một đảng viên, vào thời
điểm mấu chốt phải có trách nhiệm. Mọi người đi theo tôi.
Thạch
Kiên Quân có chút trầm mặc, hắn xem xong chương trình, thế nhưng mất vài phút ngây người không nói gì, thậm chí cũng không phát hiện điếu thuốc
sắp cháy đến ngón tay.
“ Mình phải đến Cô Yên Sơn một chuyến! “
Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, thế nhưng sau đó Thạch Kiên Quân lại vung tay ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa từ ngoài phòng truyền đến, mở cửa thì thấy thư ký đang đứng bên
ngoài. Viên thư ký mở miệng dùng giọng ân cần hỏi thăm Thạch Kiên Quân
hai câu, sau đó cười nói:
- Chủ tịch Thạch, bí thư Nhất Phong nhắn tôi hẹn anh và trưởng ban Dương cùng ăn sáng.