Bí Thư Trùng Sinh

Chương 906: Chương 906: Dùng đạo của kỳ nhân trị kỳ nhân




Trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ như vậy, Lâm Trường Công khẽ nói:

- Bí thư La, ngài xem ngài nói gì kìa, chúng ta là người một nhà, ngài khách khí như vậy cũng không hay.

- Nhưng này bí thư La, thành tích của lễ hội văn hóa Thần Hoàng cũng không phải nói báo cáo là báo cáo ngay, ngài nói cho bọn họ biết có vài hạng mục còn nằm trong quá trình đàm phán, như vậy không được sao?

La Nhân Uy ở bên kia cười khổ một tiếng:

- Bí thư Lâm, nếu như được như những gì anh nói thì quá tốt, lúc này con số đầu tư của thành phố La Nam đã được báo lên trên, tôi đây thật sự không thoát được.

Thành phố La Nam đã báo cáo thành tích kêu gọi đầu tư của mình lên tỉnh, Lâm Trường Công xem xét sự bất đắc dĩ của La Nhân Uy, thế là nhanh chóng hiểu tình cảnh hiện tại của thành phố Sơn Viên. Hai thành phố cùng mở một hội nghị kêu gọi đầu tư, thành phố Sơn Viên lại càng gióng trống khua chiêng dùng báo chí tuyên truyền. Bây giờ thành phố La Nam đã báo cáo con số của mình lên cho lãnh đạo tỉnh, như vậy thành phố Sơn Viên cũng không thể đứng yên nhìn được.

Thành phố La Nam làm báo cáo nhanh chóng như vậy, nếu như không phải cố ý, chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng.

- Con số đầu tư của bọn họ là bao nhiêu?

Vấn đề của Lâm Trường Công làm cho La Nhân Uy ở bên kia chợt nghiến răng:

- Nghe nói là vài tỷ.

"Không thể nào, thành phố La Nam chỉ tổ chức một hội nghị kêu gọi đầu tư thì kiếm được số tiền lớn như vậy sao? Chỉ sợ lần này thành phố Sơn Viên sẽ rơi vào tình huống cực kỳ xấu hổ!"

Lâm Trường Công nghĩ đến thành phố Sơn Viên, lại càng nghĩ đến thành phố Tam Hồ của mình. Lúc này thành phố La Nam kêu gọi được nhiều hạng mục đầu tư, như vậy thành phố Tam Hồ lại càng khó thể nào vượt qua được La Nam.

Nếu như thật sự bị thành phố La Nam vượt mặt quá xa, như vậy sự việc thành phố Tam Hồ được vinh dự thành phố trọng tâm...

- Bí thư Lâm, anh có giúp đỡ anh em một chút không?

Khi Lâm Trường Công đang suy tư thì La Nhân Uy ở đầu dây bên kia đã thật sự có chút không nhịn được.

La Nhân Uy là thường ủy tỉnh ủy, nếu so sánh với các vị bí thư thị ủy bình thường thì lão rõ ràng là một vị lãnh đạo tỉnh. Lúc này lão tìm đến Lâm Trường Công mượn hạng mục, tự thân đã cảm thấy cực kỳ xấu hổ. Lúc này thấy Lâm Trường Công không chịu tỏ thái độ, thế là trong lòng càng không thoải mái.

Mượn hạng mục, nếu cho mượn thì không còn, vài hạng mục mà thành phố Tam Hồ cố gắng hết mức mới có được sẽ phải chuyển sang cho người ta, chẳng lẽ La Nhân Uy nói mượn thì mượn sao? Những trò này thật sự quá mức ảnh hưởng, Lâm Trường Công nào có ngu như vậy. Nhưng nếu như không cho mượn, sẽ đắc tội với La Nhân Uy.

Lâm Trường Công nghe lời nói của La Nhân Uy mà không khỏi cau mày, thầm nghĩ La Nhân Uy anh dựa vào cái gì mà mở miệng như vậy với tôi? Anh muốn tôi ném chỗ tốt cho anh, sau đó lại trông mong anh ném cho tôi chút quyền lực sao? Tôi nào có khờ dại như vậy?

Lâm Trường Công nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại không thể nói như vậy, hắn cố gắng trì hoãn một chút rồi nói khẽ:

- Bí thư La, hạng mục đầu tư dù sao cũng là chuyện của song phương, tôi và bên đầu tư đã đàm phán xong, nếu như bọn họ tình nguyện, chúng tôi cũng dễ ăn nói.

- Như vậy tôi cảm ơn trước.

La Nhân Uy nào không nghe rõ ý nghĩ từ chối của Lâm Trường Công, nhưng lão cũng biết có ép Lâm Trường Công cũng vô dụng, anh không thể nào vung tay nắm bắt hạng mục của người ta theo phong cách như vậy được.

Hào Tử Động đứng bên cạnh Lâm Trường Công, tuy hắn nghe được vài lời, thế nhưng hắn cũng hiểu, nhìn biểu hiện của Lâm Trường Công cũng xem như biết được đại khái.

Lúc này trong đầu Hào Tử Động đang bùng sóng suy nghĩ, hàng loạt ý nghĩ lóe lên trong đầu.

Thành phố La Nam đã báo cáo con số kêu gọi đầu tư lên tỉnh, đó rõ ràng là muốn làm cho thành phố Sơn Viên đẹp mặt, rõ ràng Vương Tử Quân không phải là loại thiện nhân tín nữ gì cả. Nếu Vương Tử Quân đang cố gắng làm khó thành phố Sơn Viên thì không là vấn đề, đáng quan tâm là đối phương châm ngòi mối quan hệ giữa nhóm quan viên thành phố Tam Hồ và La Nhân Uy, như vậy thì đối phương thật sự có chút đáng sợ.

- Bí thư Lâm...

Khi thấy Lâm Trường Công mãi không mở miệng, Hào Tử Động chợt khẽ nói.

Lâm Trường Công đang mãi suy tư, lúc này hắn chợt tỉnh táo lại, hắn nhìn thoáng qua Hào Tử Động rồi trầm giọng hỏi:

- Tử Động, anh nói xem chúng ta có cho người ta mượn hạng mục không?

Hào Tử Động nào dám làm chủ ở phương diện này? Hắn do dự một lúc mới nói:

- Bí thư Lâm, không cho mượn thì chúng ta đắc tội với La Nhân Uy, nhưng nếu cho mượn thì thật sự có chút đáng tiếc.

Lâm Trường Công nghe lời phân tích của Hào Tử Động, trong lòng thầm nghĩ chẳng phải anh mở miệng cũng như không sao? Tôi không hiểu điều này sao?

"Đây là báo ứng sao? Không biết như thế nào mà Lâm Trường Công chợt sinh ra ý nghĩ như vậy!"

- Bí thư Vương, trang đầu của nhật báo Sơn Nam đăng thành quả hội nghị phát triển kinh tế của thành phố chúng ta lần này, anh xem.

Hà Khởi Duệ cầm một tờ báo đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân rồi lớn tiếng nói.

Vương Tử Quân đã sớm đọc tờ báo trong tay của Hà Khởi Duệ, hắn vừa để cho Hà Khởi Duệ ngồi xuống vừa cười nói:

- Tôi cũng vừa xem qua, lần này chúng ta có được thành tích lớn, cũng không thể nào bỏ qua công lao của anh được.

- Ôi, bí thư đại nhân, nếu như người khác nói tôi không thể bỏ qua công lao, như vậy tôi sẽ tuyệt đối không khiêm tốn. Nhưng nếu ngài nói như vậy, thật sự là chê cười tôi rồi.

Hà Khởi Duệ ngồi xuống rồi khoát tay áo nói.

Không chờ Vương Tử Quân lên tiếng, Hà Khởi Duệ đã cầm tờ báo lên nói:

- Vừa rồi tôi đã lật qua lật lại tờ báo này vài lượt, không nhìn thấy thành tích của thành phố Sơn Viên ở lễ hội văn hóa Thần Hoàng, thật sự làm cho người ta cảm thấy tiếc nuối.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có chút hả hê của Hà Khởi Duệ mà không nhịn được phải cảm thấy vui vẻ. Hắn tất nhiên biết rõ Hà Khởi Duệ đang tiếc nuối cái gì. Lần này thành phố Sơn Viên tổ chức lễ hội văn hóa Thần Hoàng không thành công, rất nhiều người gọi điện thoại cho hắn, thậm chí còn miêu tả kỹ càng tình huống lúc đó mà không sợ ai suy xét. Lần này nhật báo Sơn Nam chỉ đăng thành quả kêu gọi đầu tư của thành phố La Nam, cũng không đưa tin về kết quả lễ hội văn hóa Thần Hoàng ở thành phố Sơn Viên, điều này càng là thứ mà Vương Tử Quân biết rõ ràng.

- Chủ tịch Khởi Duệ, có những thứ mà chúng ta nên rộng lượng một chút thì hay hơn, trở thành pháo lép thì sẽ có một loại thái đội của riêng mình.

Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói với Hà Khởi Duệ.

"Rộng lượng một chút?"

Hà Khởi Duệ nhìn Vương Tử Quân đang nói mình rộng lượng một chút, trong lòng thầm nghĩ lãnh đạo thật sự nói những lời rất đường hoàng. Nếu như không phải ngài cố ý báo cáo con số kêu gọi đầu tư cho lãnh đạo tỉnh, như vậy thành phố Sơn Viên sẽ rơi vào tình huống khốn khổ lúc này sao?

La Nhân Uy đã xem như cực kỳ gắng sức ở sự kiện lễ hội văn hóa Thần Hoàng, trong tỉnh Sơn Nam không biết có bao nhiêu con mắt chờ mong hai thành phố biểu hiện trong sự kiện này. Bây giờ thành phố Sơn Viên căn bản không đăng thành tích lên nhật báo Sơn Nam, căn bản không dám nói lời nào, người sáng suốt còn không hiểu có chuyện gì xảy ra sao?

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, sau đó Đảng Hằng cười tủm tỉm đi vào, trên tay cũng là một tờ nhật báo Sơn Nam.

- Chào bí thư Vương, chào chủ tịch Hà!

Khi thấy Hà Khởi Duệ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân cũng cầm một tờ báo trong tay, Đảng Hằng cười ha hả nói:

- Chủ tịch Hà, hai người chúng ta xem ra là tâm hữu linh tê.

Hà Khởi Duệ cũng nở nụ cười, hắn mời Đảng Hằng ngồi rồi cười nói:

- Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm, lần này có chuyện tốt thì tôi cũng cố gắng tâng bốc, để cho bí thư Vương có thể vui mừng với nhân dân.

- Bí thư Vương, chủ tịch Hà, hai anh có biết không? Ngày hôm trước bí thư La của thành phố Sơn Viên đã mắng với bộ dạng đỏ mặt tía tai, mắng người bên dưới, hơn nữa còn không chịu che đậy miệng, thật sự giống như phun máu chó lên mặt. Các anh nói xem, anh ấy đang mắng ai?

Đảng Hằng không ngồi xuống mà dùng giọng thần bí nói với Vương Tử Quân và Hà Khởi Duệ.

- Còn đoán cái gì nữa? Tất nhiên là mắng người thành phố La Nam chúng ta rồi.

Hà Khởi Duệ khẽ dựa lưng lên ghế sa lông rồi dùng giọng có chút trào phúng nói.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng cố ý bày trò của Đảng Hằng, thế là cảm thấy La Nhân Uy sẽ không phải mắng người thành phố La Nam, nếu không Đảng Hằng sẽ không nói như vậy. Nhưng hắn thật sự có một ý nghĩ, chẳng qua không nói ra ngoài.

- Chủ tịch Hà, lần này có lẽ là ngài đoán sai rồi.

Đảng Hằng đưa tờ báo lên cười híp mắt nói:

- Thế này nhé, tôi cho ngài ba cơ hội, nếu ngài không đoán được, tối nay ngài phải mời cơm.

Hà Khởi Duệ thấy Đảng Hằng nói năng chăm chú như vậy, thế là có chút hứng thú, hắn cười nói:

- Không phải là lãnh đạo tỉnh ủy đấy chứ?

- Lần đầu sai rồi.

Đảng Hằng cố ý lớn tiếng nói.

- Không phải là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh?

Hà Khởi Duệ cười ha hả thử thăm dò.

- Lại sai rồi.

Đảng Hằng lắc đầu nói.

Nhìn bộ dạng không có vẻ giống như là nói giỡn của Đảng Hằng, Hà Khởi Duệ càng có chút mê hoặc. Không phải là lãnh đạo tỉnh ủy, cũng không phải là lãnh đạo ủy ban nhân dân tỉnh, chẳng lẽ là lãnh đạo hội đồng nhân dân? Nhưng hắn lại nhanh chóng chối bỏ đáp án này.

La Nhân Uy chợt phát giận, Hà Khởi Duệ cũng không cảm thấy kỳ quái, La Nhân Uy mắng người thành phố La Nam cũng không có gì là kỳ quái. Nhưng bây giờ Hà Khởi Duệ lại đoán sai, điều này làm cho hắn cảm thấy có chút khó hiểu.

- Anh nói đến thành phố Tam Hồ phải không?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt thần bí của Đảng Hằng thì cười tủm tỉm nói.

Đảng Hằng nhìn nụ cười trên mặt Vương Tử Quân, vẻ mặt hắn lộ ra vài phần đặc sắc, lại dùng giọng tiếc nuối nói:

- Bí thư Vương, ngài cũng nên để cho tôi làm thịt chủ tịch Hà chứ? Lúc đó tôi cũng sẽ mời cả ngài dùng cơm.

Hà Khởi Duệ chợt có chút sững sốt, sau đó mới ngồi lại đúng vị trí của mình:

- Thì ra là như vậy, hì hì, lần này xem ra thành phố hàng xóm đã tự nhấc đá đập chân mình.

- Chủ tịch Hà nói rất đúng, thành phố hàng xóm của chúng ta đã đắc tội với bí thư La. Tôi nghe nói sau khi chúng ta báo cáo con số lên cho lãnh đạo tỉnh, thành phố Sơn Viên mở hội nghị thường ủy, phân công chỉ tiêu cho các vị thường ủy, để mọi người đi mượn hạng mục. Bí thư La Nhân Uy đến tìm thành phố hàng xóm của chúng ta, cuối cùng lại không mượn được cái gì.

Đảng Hằng nói đến đây thì cười cười nói:

- Tôi nghe nói bí thư La cực kỳ tức giận.

Vương Tử Quân lẳng lặng uống trà, chờ Hà Đông Kỳ ngưng cười mới nói:

- Chuyện này tạm thời cho qua, chúng ta cần phải quan tâm đến chuyện của mình. Hội nghị phát triển kinh tế của thành phố La Nam lần này là không tồi, nhưng càng như vậy thì chúng ta càng không nên chủ quan, nhất định phải cố gắng làm tốt công tác chứng thực những hạng mục này, để xí nghiệp đến đâu tư và nhân dân có thể được hưởng lợi, đây chính là mục tiêu công tác của chúng ta.

Sau khi nghe Vương Tử Quân nói đến chuyện chính sự thì Hà Khởi Duệ chợt nghiêm mặt nói:

- Bí thư Vương cứ yên tâm, ủy ban nhân dân thành phố đã làm tốt tất cả công tác chuẩn bị, đảm bảo sẽ khởi công đúng thời gian được ghi trong hợp đồng.

Sau khi nói vài câu với Hà Khởi Duệ về phương diện phát triển hạng mục, sau đó Hà Khởi Duệ rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Đảng Hằng chờ Hà Khởi Duệ rời khỏi phòng, hắn tiến hành báo cáo vài công tác tổ chức cho Vương Tử Quân, sau đó thay đổi chủ đề:

- Bí thư Vương, gần đây ngài có đọc "tham khảo nội bộ" không?

Tham khảo nội bộ chính là một sách báo của phòng nghiên cứu chính sách tỉnh ủy, bình thường chỉ phát cho đám cán bộ cấp phòng trở lên. Vương Tử Quân nâng ly trà lên rồi nhấp một ngụm, sau đó cười nói:

- Đã xem rồi.

- Vậy ngài có đọc bài viết xây dựng đảng của bí thư Đường không?

- Bài vết về vấn đề xây dựng đảng?

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó nói với Đảng Hằng>

- Anh nói đến sách tham khảo nội bộ sao?

- Ở trang sáu mươi bảy.

Vương Tử Quân căn bản chưa xem đến trang sáu mươi bảy, hắn vừa tìm kiếm quyển sách vừa nói:

- Có nội dung quan trọng gì?

- Chủ yếu là bí thư Đường yêu cầu toàn tỉnh chú ý nhận thức tầm quan trọng của công tác đảng, tiến thêm một bước phát triển mở rộng công tác xây dựng đảng.

Đảng Hằng nói đến đây thì có chút trầm ngâm:

- Đây là bài viết thứ hai của bí thư Đường trong giai đoạn chú ý xây dựng công tác đảng.

Khi Đảng Hằng lên tiếng thì Vương Tử Quân đã biết về bài vết kia. Hắn nhìn thoáng qua cái tên Đường Cảnh Ung dưới bài viết trong quyển sách, thế là đầu óc không khỏi sinh ra nhiều ý nghĩ.

Nắm công tác xây dựng đảng chính là lời đề nghị của Vương Tử Quân với Đường Cảnh Ung, mà Đường Cảnh Ung cũng không hổ danh là cán bộ cấp tỉnh, mới nửa tháng đã cho ra hai bài viết như vậy.

Vương Tử Quân không quá chú trọng đến nội dung bài viết của Đường Cảnh Ung, điều quan trọng là Đường Cảnh Ung muốn thông qua bài viết này để đạt lấy hiệu quả gì? Lúc này đã đạt đến trình độ gì? Hắn xem xong bài viết thì trầm giọng hỏi:

- Bí thư Đường có bối trí gì với công tác xây dựng đảng của thành phố La Nam hay không?

- Bí thư Vương, bí thư Đường rất xem trọng, đã mở hai hội nghị trưởng phòng tổ chức trong tỉnh, nhưng hiệu quả cũng không quá rõ ràng.

Đảng Hằng nói đến đây thì có chút do dự:

- Những thành phố khác không bằng chúng ta, tuy truyền đạt văn kiện nhưng lại không có phản ứng gì.

Vương Tử Quân gật đầu, tình huống này cũng nằm trong dự đoán của hắn. Đường Cảnh Ung muốn mở cục diện của mình ở tỉnh Sơn Nam, nhưng thành phố tuyến dưới lại có tính toán của mình. Đường Cảnh Ung dù sao cũng không phải làlãnh đạo đứng đầu một tỉnh, lực chứng thực của người tuyến dưới với chỉ thị của hắn sẽ giảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.