Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1421: Chương 1421: Đừng làm sai rồi hoài niệm




- Đừng hỏi nhiều, anh đi xử lý là được. Thích Phúc Lai nói rồi đi đến bên cạnh người chủ trì, hắn cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười: - Các vị khách, các vị bằng hữu, chương trình hội nghị của chúng tôi có chút sai lầm, đã có vài lỗi in ấn, thật sự xin lỗi.

Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang cúi đầu trò chuyện với nhau, lúc này nghe được lời nói của Thích Phúc Lai thì chợt dừng lại. Bọn họ nhìn thoáng qua chương trình buổi lễ trong tay, thế là hai hàng chân mày khẽ nhăn lại.

Rõ ràng là công ty Bắc Gấm, sao lại thay đổi?

Khi hai người Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong đang nhíu mày, những vị lãnh đạo địa phương và đơn vị đến tham gia nghi thức cũng nhìn vào thông báo chương trình trong tay mình, thế là tiếng nghị luận vang lên rộn rã.

Lúc này Thích Phúc Lai cảm thấy trống ngực mình đập liên hồi, nhưng hắn biết quan trọng nhất là mình phải ổn định lại. Nếu như phương diện này xảy ra vấn đề, như vậy những gì mình sắp xếp sẽ trở thành một vở hài kịch, thành trò cười cho thiên hạ.

Khi Thích Phúc Lai đang gắng gượng chống đỡ, lúc này có người đi lên đài chủ tịch. Đây là một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi, bụng bia mập mạp làm cho người ta sinh ra cảm giác quá thừa cân. Hắn vừa đi lên đài thì đến bên cạnh Thích Phúc Lai, sau đó lớn tiếng nói vào micro: - Thưa các vị lãnh đạo, thưa các đồng chí, tôi là Triệu Lợi Binh của công ty thông tin Ngũ Hành, tôi cực kỳ cảm tạ phía thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng đã cho tôi cơ hội lên tiếng. Lúc này tôi đại biểu cho công ty nói rõ những đầu tư cần thiết vào hành lang kinh tế...

Mặc dù giám đốc Triệu có bộ dạng không được đẹp, thế nhưng lời nói lại cực kỳ hay. Sau khi hắn nói lên những lời cực kỳ hợp tình hợp lý, thần kinh căng cứng của Thích Phúc Lai cũng xem như bình tĩnh lại.

"Công ty Bắc Gấm kia muốn làm gì? Sau này thành phố Lâm Hồ sẽ không chào đón bọn họ đến đầu tư, đừng hòng đi qua cửa được!" Thích Phúc Lai thầm sinh ra ý nghĩ ác độc, hắn nghiến răng nghiến lợi căm hận nhưng trong lòng thầm hiểu chỉ bằng vị trí của mình thì căn bản không làm gì được người ta. Công ty Bắc Gấm không giống như người thường, căn bản có lực ảnh hưởng cực kỳ lớn trong và ngoài nước. Nếu như sau này bọn họ tiếp tục đến đầu tư ở thành phố Lâm Hồ, chỉ sợ hắn phải bỏ qua hiềm khích để chào đón mà thôi.

Thích Phúc Lai cảm thấy rất bực mình, hắn đi đến bên cạnh Kim Hành Thuấn. Hắn nhìn gương mặt hơi căng cứng của Kim Hành Thuấn, hắn chợt dùng giọng chột dạ nói: - Chủ tịch Kim, anh xem, tôi đã bỏ ra nhiều tâm tư, thành phố Lâm Hồ cũng bận rộn khá nhiều ngày, bỏ ra nhiều tinh lực, cuối cùng còn có vấn đề ngoài ý muốn. Tôi thật sự quá bất đắc dĩ, nhưng tôi đảm bảo sau này căn bản không xuất hiện vấn đề như vậy nữa.

Kim Hành Thuấn khẽ gật đầu, lúc này cũng không phải thời điểm nói chuyện, hắn nhanh chóng chuyển lực chú ý lên người đại diện công ty thông tin Ngũ Hành. Mặc dù người kia xem như là chạy đến cứu hỏa, thế nhưng giám đốc Triệu căn bản cũng có định lực, cũng không luống cuống tay chân, cực kỳ làm tốt công tác của mình.

- Chúng tôi tin tưởng hành lang kinh tế sẽ là bến đỗ tốt đẹp cho doanh nghiệp thường trú, sẽ làm một bình đài tốt cho mọi người đến đầu tư. Chúng tôi tin tưởng dưới sự giúp đỡ to lớn của thành phố Lâm Hồ và Ngân Bằng thì công ty Bắc Gấm nhất định sẽ đi tới tương lai huy hoàng hơn.

Tiếng vỗ tay liên tục vang lên.

- Trưởng khoa Triệu, tôi không nghe lầm đấy chứ, không phải là đại biểu của công ty thông tin Ngũ Hành phát biểu sao, thế nào lại đổi thành công ty Bắc Gấm? Một người trẻ tuổi đứng sau lưng lãnh đạo dùng giọng nghi hoặc khó hiểu nói.

Vị lãnh đạo căn bản là người hiểu chuyện, thế nên không khỏi cười nói: - Tiểu Lý, cái này cậu cũng không hiểu sao? Tôi nhắc nhở cho cậu biết, hai ngày trước không phải chúng ta từng thảo luận về đề tài Sơn Nam chỉ đạo Sơn Bắc sao?

Tên cán bộ thanh niên nghe lãnh đạo nói như vậy thì giống như chợt hiểu ra, hắn cười đùa nói: - Thì ra là đọc sai bản thảo.

- Ha ha, thật ra giám đốc Triệu kia đọc không sai, nhưng anh ấy là người chạy đến cứu hỏa, thế cho nên đọc sai vào lúc cuối cùng. Lãnh đạo cuối cùng cũng hiểu rõ vấn đề hơn thủ hạ, thé nên căn bản thấu hiểu cho tình huống của giám đốc Triệu.

Lúc này càng có nhiều người lên tiếng nghị luận, rất nhiều người nghị luận với nhau rồi cười vang, một nghi thức được tổ chức cực kỳ chặt chẽ không khỏi vang lên nhiều tiếng ồn ào không hay.

Chỉ là như vậy cũng đủ làm cho vẻ mặt đám lãnh đạo thành phố Lâm Hồ cực kỳ khó chịu, một hội nghị bọn họ chuẩn bị khá nhiều ngày thiếu chút nữa biến thành trò khôi hài, dù là đặt lên người ai cũng cực kỳ khó chịu. Hơn nữa bây giờ đa số các vị lãnh đạo tỉnh ủy đều ngồi bên trên, ai cũng đến muốn xem chim công xòe đuôi, lại không ngờ chỉ nhìn thấy mông chim công.

Sau khi giám đốc Triệu kết thúc bài phát biểu, Thích Phúc Lai đã bị Xà Tiểu Cường gọi đến bên cạnh Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong. Diệp Thừa Dân có gương mặt khá lạnh nhạt, nhìn không rõ giận hay vui, lúc này Chử Vận Phong lại trầm giọng hỏi: - Chuyện gì xảy ra vậy? Anh sắp xếp nghi thức thế nào vậy? Anh đừng nói với tôi đây là chuyện ngoài ý muốn.

Chử Vận Phong tuy mở miệng dạy bảo rất nghiêm nhưng càng là như vậy thì Thích Phúc Lai càng thêm cảm kích. Giống như ông mắng cháu, càng mắng lớn càng hạ bậc thang cho đi xuống, vì vậy mới không cho người ngoài nói chen vào.

Người ngoài lúc này chính là Diệp Thừa Dân.

- Chủ tịch Chử, tôi không muốn từ chối trách nhiệm, mặc dù có vài nguyên nhân khách quan, thế nhưng cuối cùng chúng tôi không làm tròn công tác, căn bản đưa ra phương án khẩn cấp và phát sinh cạm bẫy. Tôi kiểm điểm với ngài và tỉnh ủy, lần này vốn đã hoàn thành hợp tác với công ty Bắc Gấm, thế nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà công ty Bắc Gấm lại hủy bỏ mục đích đầu tư vào phút cuối rồi rời đi. Thích Phúc Lai giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra, sau đó cúi đầu, bộ dạng chờ lãnh đạo phê bình.

- Hừ, ngay cả chút công tác đó cũng không làm được, không làm cho tốt, tôi có phải nên hoài nghi về năng lực của anh không? Tôi nói cho anh biết, sau này Nam Giang có cho ra những hạng mục chính sách tốt, nó cũng không rơi xuốn đầu anh đâu. Chử Vận Phong tìm được nguyên nhân, thế là không khỏi phê bình nặng nề Thích Phúc Lai.

- Chủ tịch, điều này cũng không trách được bí thư Thích. Lý Thừa Uyên đứng cách đó không xa chợt khẽ giải vây cho Thích Phúc Lai: - Vì công ty Bắc Gấm là của Mạc Tiểu Bắc.

Thích Phúc Lai nghe cảm thấy khá mơ màng, thế nhưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong lại bừng tỉnh. Công ty Bắc Gấm rất nổi tiếng, danh tiếng như sấm bên tai hai người, dù sao đây cũng là một trong số ít công ty trong hàng ngũ một trăm doanh nghiệp toàn cầu, bọn họ không thể không nghe qua.

Nhưng Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong căn bản chưa từng biết người lãnh đạo của công ty là ai, bây giờ nghe Lý Thừa Uyên nói như vậy thì mới hiểu được vấn đề xảy ra ở nơi nào.

Gương mặt Chử Vận Phong chợt đen nhẻm, lão nhìn thoáng qua Thích Phúc Lai, sau đó nói với Diệp Thừa Dân: - Bí thư Diệp, tôi cảm thấy có vài đồng chí căn bản không tốt, tính toán chi li ở phương diện ân oán cá nhân, không có cái nhìn đại cục, điều này là không hay, phải phê bình giáo dục cho rõ ràng.

Diệp Thừa Dân khẽ gật đầu, lão hiểu ý nghĩ của Chử Vận Phong. Ánh mắt lão không khỏi nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi cách đó không xa.

- Thật sự có chút quá mức, nhưng nói gì cũng phải có chứng cứ, cũng không thể nghi oan cho anh ấy. Diệp Thừa Dân trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng âm u nói.

Diệp Thừa Dân nói như vậy thì Chử Vận Phong chỉ phải gật đầu. Tuy lão gần đây cực kỳ cường thế, nhưng lão biết Diệp Thừa Dân nói như vậy không phải không có lý. Dù sao thì chuyện này làm cho người ta tức giận, thế nhưng không có chứng cứ xác thực, thế nên hai bên chỉ ngầm hiểu mà thôi, nói ra không bằng im lặng.

- Trưởng phòng Vương, cũng nên gọt bớt chút khí thế kiêu căng của Thích Phúc Lai, như vậy mới biết mình không phải có ba mắt. Lỗ Kính Tu đứng bên cạnh Vương Tử Quân rồi dùng giọng hả hê nói.

Vương Tử Quân biết rõ Lỗ Kính Tu nói như vậy có ý nghĩa gì. Mạc Tiểu Bắc là người dùng kỹ thuật nhập cổ phần công ty Bắc Gấm, trở thành đại cổ đông của công ty, điều này không có gì là bí mật với Lỗ Kính Tu.

Thích Phúc Lai đẩy mạnh hành lang kinh tế, ý nghĩa của nó là gì không cần nói cũng biết. Vương Tử Quân là thường ủy tỉnh ủy, hắn tất nhiên không lui bước trước khiêu khích của người ta. Thích Phúc Lai anh không phải xây dựng hành lang kinh tế sao? Tôi chơi với anh, treo anh lên xà nhà, cho anh mất mặt.

Những lời này truyền ra ngoài sẽ làm cho người ta bàn tán xôn xao thế nhưng lại không quá hay ho, Vương Tử Quân cảm thấy mình rất oan uổng.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt vui vẻ của Lỗ Kính Tu rồi trầm giọng nói: - Nếu như tôi nói chuyện này không chút liên quan đến mình, anh có tin không? Nếu ai nghĩ tôi làm như vậy, tôi xem như cũng chỉ là mình mắc oan nặng nề mà thôi.

Lỗ Kính Tu liên tục gật đầu, hắn dùng giọng không chút nghĩ ngợi nói: - Trưởng phòng Vương, tôi tin tưởng điều này, dù sao chuyện này cũng có chút liên hệ với anh.

Mặc dù chút nhạc đệm như vậ làm cho phía thành phố Lâm Hồ có chút khốn khổ, thế nhưng nghi thức được chuẩn bị nhiều ngày vẫn được tiến hành suôn sẻ. Thích Phúc Lai tuy hận không thể đào lỗ chôn sống Vương Tử Quân, thế nhưng cũng chỉ có thể thầm hận mà không dám làm gì khác. Hắn cầm lấy chiếc xẻng, cột sợi hồng, mời các vị lãnh đạo bao gồm cả Vương Tử Quân đến đặt nghi thức khởi công.

Khi vài chục chiếc xẻng được lãnh đạo huy động trong tay, bong bóng và khinh khí cầu được thả lên trời, chiêng trống được chuẩn bị sẵn cũng nổi lên khúc nhạc vui tươi, bầu không khí cực kỳ tốt đẹp.

- Bí thư Diệp, có nhiều đồng chí thích thi triển thủ đoạn nhỏ sau lưng, biểu hiện thì biển êm sóng lặng thế nhưng lại nổi gió sau lưng. Anh ấy cũng không biết, chút thủ đoạn nhỏ như vậy căn bản không làm ra trò trống gì, còn làm cho người ta nhìn vào và cảm thấy không phóng khoáng sao? Trước làm quan phải làm người, trước làm người phải tu đức, tôi thấy tố chất cán bộ cần có ba điểm chính: Là chính phái, chính tâm, chính đạo. Tác phong phải chính phái, tâm tính phải đường hoàng, lòng dạ ngay hẳng, chính đại quang minh, thực hiện dương mưu không âm mưu, không vì tư lợi cá nhân mà làm sai rồi hoài niệm. Chử Vận Phong nghe thấy tiếng chiêng trống vui vẻ thì dùng giọng cảm khái nói với Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân hiểu rõ vì sao Chử Vận Phong lại nói như vậy. Lão là người làm đại sự, lão căn bản đồng ý với lời nói của Chử Vận Phong. Lão lập tức cười nói: - À, hành lang phát triển kinh tế lần này căn bản đặt nền móng tốt cho kinh tế Nam Giang, cung cấp một bình đài phát triển rất tốt, bước tiếp theo chúng ta cần làm là ra sức giúp đỡ đẩy mạnh xây dựng hạng mục.

Thích Phúc Lai đứng không xa hai vị lãnh đạo, hắn nghe những lời đối thoại của hai người mà chút tâm tình bức bối tan biến khá nhiều. Lãnh đạo nói đúng, Vương Tử Quân ra tay như vậy nhìn qua rất chán ghét, thế nhưng thực tế lại tự làm mất mặt trước lãnh đạo tỉnh ủy.

Thích Phúc Lai nghĩ đến phương diện chủ tịch Chử sau này càng có thiên hướng về mình, hắn thật sự rất vui mừng.

- Bí thư Diệp, ngài có điện thoại. Khuất Chấn Hưng cầm một chiếc điện thoại, chưa đầy hai phút đã chạy đến bên cạnh Diệp Thừa Dân.

Diệp Thừa Dân nhìn vẻ mặt Khuất Chấn Hưng, trái tim chợt xiết chặt, lão bình tĩnh nhận điện thoại, chợt nghe bên trong có người trầm giọng nói: - Bí thư Diệp, tôi là...

Diệp Thừa Dân nghe những lời vang lên trong điện thoại mà vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng, lão trầm ngâm giây lát rồi trầm giọng nói: - Mong anh yên tâm, tỉnh ủy chúng tôi nhất định xử lý nghiêm túc vụ việc này.

Diệp Thừa Dân đặt điện thoại xuống, lão thấy có vô số ánh mắt nhìn về phía mình. Lão do dự nhìn thoáng qua Chử Vận Phong, sau đó thản nhiên nói: - Chủ tịch Chử, bây giờ các vị thường ủy tỉnh ủy đều có mặt ở đây, chúng ta tổ chức hội nghị thường ủy.

Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, có quyền lợi tổ chức hội nghị thường ủy, hơn nữa bây giờ đa số các vị thường ủy tỉnh ủy đều có mặt ở Lâm Hồ.

Nhưng Chử Vận Phong lại thấy vẻ mặt Diệp Thừa Dân có vài phần không đúng, chút cảm giác này làm lão cảm thấy bất an không yên. Lão cũng muốn hỏi Diệp Thừa Dân xem có chuyện gì xảy ra, thế nhưng lời nói lên đến khóe miệng thì lại được nuốt vào bụng.

- Tổ chức hội nghị thường ủy? Khi Đào Nhất Hành truyền lời cho Thích Phúc Lai, lúc này Thích Phúc Lai đang nắm chặt công tác thu dọn nghi thức có chút giật mình.

Nhưng ngay sau đó Thích Phúc Lai lại cảm thấy cực kỳ bình thường, dù hắn không rõ nội dung hội nghị, thế nhưng lại cảm thấy nó có liên quan đến nghi thức hôm nay.

Nghi thức đặt nền móng hôm nay có chút vấn đề, mọi người tham gia đều thấy rõ ràng. Diệp Thừa Dân là bí thư tỉnh ủy, lão yêu cầu tổ chức hội nghị thường ủy ở Lâm Hồ, có lẽ muốn phê bình hành vi này.

"Tiến hành phê bình!" Thích Phúc Lai nghĩ đến hai chữ phê bình mà không khỏi hưng phấn. Người kia thường ngày cường thế trong tỉnh Nam Giang, có lẽ lần này căn bản không chịu nổi nữa rồi.

Nếu như Thích Phúc Lai được tham gia hội nghị thường ủy lần này, để hắn nói về chuyện công ty Bắc Gấm, chính mình nên nói như thế nào mới biểu đạt được sự thê thảm của chiêu trò không hay này?

Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ, Thích Phúc Lai nhanh chóng nói với Trần Kiến Dương ở bên cạnh: - Anh lập tức phái người đi thu dọn phòng họp thị ủy, lãnh đạo cần dùng.

Khi sắp xếp xong tất cả thì Thích Phúc Lai không nhịn được phải dùng dư quang khóe mắt nhìn về phía Vương Tử Quân đứng cách đó không xa. Hắn thấy Vương Tử Quân vẫn có bộ dạng nước chảy mây trôi, giống như không có chuyện gì liên quan đến mình.

Bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy Lỗ Kính Tu đang đứng bên cạnh giống như đang khuyên bảo vài lời.

Chẳng lẽ đang khuyên Vương Tử Quân nên thừa nhận sai lầm?

Thích Phúc Lai lần này phán đoán không sai, Lỗ Kính Tu đang nói như vậy với Vương Tử Quân, nếu Vương Tử Quân không thừa nhận thì sự việc truyền đi sẽ không dễ nghe.

Vương Tử Quân căn bản chỉ có thể nhận lấy lời khuyên chân thành của Lỗ Kính Tu, hắn đã loáng thoáng ý thức được vì sao Diệp Thừa Dân lại tổ chức hội nghị thường ủy khẩn cấp như vậy.

Nhưng thời cơ chưa đến, Vương Tử Quân không nói rõ với Lỗ Kính Tu, chỉ nở nụ cười nhạt mà không nói gì khác.

- Trưởng phòng Vương, bí thư Diệp mời anh đến gặp mặt một chuyến. Vài phút sau Khuất Chấn Hưng đi đến bên cạnh dùng giọng cung kính nói với Vương Tử Quân.

Khuất Chấn Hưng là người đi theo bên cạnh Diệp Thừa Dân đã rất lâu, hắn cảm ứng được sự biến hóa vẻ mặt lãnh đạo của mình. Chắc chắn không phải là vì sự việc ở hành lang kinh tế, chủ yếu là vì nội dung cuộc điện thoại kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.