Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1309: Chương 1309: Đừng mơ tưởng động vào quyền của tôi.




- Không cần, là phụ tá của em gọi điện thoại đến, em đã nói cho anh ấy biết rồi, hôm nay em không chuẩn bị làm việc. Liêu An Như nói đến đây thì trên mặt chợt lộ ra nụ cười có vài phần xảo quyệt: - Thực tế chính là muốn cho mình có được chút thời gian nghỉ ngơi.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn nghĩ định nói đến chuyện của công ty xe hơi Đông Hồng, Liêu An Như đã nói tiếp: - Tiểu Bảo Nhi thế nào rồi? Có phải dã lớn lắm rồi không? Em cũng muốn đi thăm nó.

Vương Tử Quân nghe Liêu An Như nói về Tiểu Bảo Nhi, hắn không khỏi nghĩ đến tình cảnh kiếp trước mình và Liêu An Như cùng nuôi con. Mặc dù kiếp trước gia cảnh của hắn cũng không quá tốt, thế nhưng hai người vẫn có hạnh phúc, người con trai kia tất nhiên là một trong những suối nguồn hạnh phúc của hai người bọn họ.

Nhưng lúc này tình huống kiếp trước căn bản đã không tái hiện, đứa bé kia căn bản không thể nào xuất hiện ở thế giới này. Vương Tử Quân có chút không thoải mái, hắn khẽ dựa lưng lên ghế sa lông, gương mặt hơi trầm xuống. Thanh niên thường thích xem tình cảm là trò chơi, hơn nữa hy vọng trò chơi này càng phức tạp càng tốt. Hắn thấy cảm tình cũng giống như vậy, hắn đã trải qua vô số trò chơi cảm tình vô cùng phức tạp, chỉ là nó lại giống như độc dược, đã hại cho Lâm Dĩnh Nhi, Tần Hồng Cẩm và Y Phong rất thảm thiết.

Vương Tử Quân căn bản rút được kinh nghiệm xương máu, thế nên hắn đã có thái độ quyết liệt với cảm tình. Hắn thà cố gắng để nó đơn giản, dù như vậy cũng có nhiều lo lắng nhưng cũng không bao giờ dám dấn chân thêm vào.

Liêu An Như thấy Vương Tử Quân trầm mặc không nói thì Liêu An Như chợt dùng giọng nghi ngờ hỏi: - Có phải Tiểu Bảo Nhi có chuyện gì không?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt sốt ruột của Liêu An Như, hắn vội vàng ngồi thẳng người lên: - Tiểu Bảo Nhi không có chuyện gì, nó đang ở trong thủ đô với ông cố, hai ngày nữa sẽ về. Lần sau em đến Nam Giang có thể đến nhà anh chơi một chút, căn bản là chơi đùa với Tiểu Bảo Nhi, vì đứa bé này căn bản là cứ bám lấy người.

Liêu An Như nghe thấy Tiểu Bảo Nhi không có vấn đề thì nàng mới yên tâm. Nàng nhìn bộ dạng trưởng thành trầm ổn hơn của Vương Tử Quân, thế là trong đầu liên tục có nhiều ý nghĩ. Đối với nàng thì người đàn ông kia giống như cây mọc rễ trong lòng, dù là khi nào thì nàng cũng không thể nào quên được.

Sau khi nói vài câu liên quan đến sinh hoạt, Vương Tử Quân nói ra sự kiện của công ty xe hơi Đông Hồng. Liêu An Như chợt sững sốt, sau đó nàng cười nói: - Những năm qua em còn chưa mua xe, lần này nhất định phải hưởng thụ một chút, cũng không biết có thành công hay không.

Với vị trí của Liêu An Như hiện tại trong làng giải trí, mua xe căn bản là rất dễ dàng, nào không thành công? Vương Tử Quân cũng hiểu điều này, hắn chợt cười nói: - Có thành công hay không là một chuyện khác, em chỉ cần bàn với công ty xe hơi Đông Hồng là được.

Liêu An Như căn bản không quá quan tâm đến điều kiện của công ty xe hơi Đông Hồng, đối với nàng thì chỉ cần người đàn ông kia mở miệng, mặc kệ nó khó khăn thế nào thì nàng cũng không tiếc, sẽ làm cho thỏa đáng.

Nửa giờ sau có một việc cần xử lý, Vương Tử Quân đứng lên nói lời cáo từ với Liêu An Như. Lúc này Liêu An Như cũng không tiễn chân Vương Tử Quân ra ngoài, vì nàng là người của công chúng, tốt nhất không nên xuất hiện bên cạnh Vương Tử Quân.

Liêu An Như ngồi xuống ghế của mình, nàng suy xét đến những lời nói của mình và Vương Tử Quân. Tuy nàng không nói ra những gì mình che giấu trong lòng, thế nhưng lại cảm thấy rất thoải mái vui vẻ.

- Có thể giúp được anh ấy, thật sự là quá tốt. Liêu An Như thầm nói như vậy, nàng khẽ đặt ly cà phê của mình xuống. Nàng nhìn sang phía đối diện, thấy ly cà phê của Vương Tử Quân đã được uống một nửa, nàng có chút do dự, thế là cầm ly lên uống một ngụm.

Cà phê rất đắng nhưng Liêu An Như lại cảm thấy ngọt ngào.

Chín giờ sáng xe chở Vương Tử Quân chạy đến lối vào thành phố Loa Hồ, bí thư thị ủy Lâm Hồ là Chương Hữu Quang và trưởng phòng tổ chức Hoắc Chinh Danh đã chờ sẵn ven đường.

Lần này Vương Tử Quân đến thành phố Loa Hồ chủ yếu là vì nghiên cứu công tác xây dựng cơ sở. Khi thông báo cho phía thành phố Loa Hồ, Vương Tử Quân đã yêu cầu Du Giang Vĩ nói các lãnh đạo thành phố Loa Hồ không cần phải ra đứng chờ mình, thế nhưng nhìn vào tình hình hiện tại thì căn bản lãnh đạo Loa Hồ cũng không làm theo sắp xếp của Vương Tử Quân.

- Trưởng phòng Vương! Du Giang Vĩ nhìn thoáng qua Vương Tử Quân trong xe, sau đó khẽ xin chỉ thị.

Vương Tử Quân có chút không thoải mái vì Chương Hữu Quang và Hoắc Chinh Danh đi ra nghênh đón, thế nhưng hắn cũng hiểu cảm giác khó xử của bọn họ, căn bản không thể không như vậy. Thế nên hắn mở miệng nói với lái xe Tiểu Trần: - Dừng xe lại một chút.

Tiểu Trần đã sớm làm xong công tác chuẩn bị dừng xe, lúc này nghe được lời phân phó của Vương Tử Quân thì khẽ giẫm phanh, để cho xe dừng lại trước mặt hai người Chương Hữu Quang và Hoắc Chinh Danh không quá xa.

- Trưởng phòng Vương, chào mừng ngài đến kiểm tra công tác của thành phố Loa Hồ chúng tôi. Chương Hữu Quang thấy Vương Tử Quân đi xuống xe thì nhanh chóng vươn hai tay mỉm cười nói.

Tuy nhìn qua thì Chương Hữu Quang căn bản là có thái độ tiến lùi tự nhiên, thế nhưng lúc này hắn cũng không khỏi có vài phần lo lắng. Chương Hữu Quang đã tỉ tỉ cho ra ba phương án đón tiếp Vương Tử Quân, dựa theo sắp xếp của trưởng phòng Vương thì không cần ra đón tiếp, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn tình nguyện để lãnh đạo phê bình còn hơn là thất lễ để cho lãnh đạo ghi khắc trong lòng.

Chương Hữu Quang là một người căn bản không còn nhỏ tuổi, khả năng tiếp tục tiến lên căn bản không còn lớn, nhưng trước khi về hưu thì hắn hy vọng mình có thể tiến lên hội đồng nhân dân hoặc là mặt trận tổ quốc tỉnh ủy, có một chức vụ tốt. Vương Tử Quân là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, đây là người mà hắn dù thế nào cũng không thể đắc tội được.

Vương Tử Quân bắt tay Chương Hữu Quang, hắn cười nói: - Bí thư Chương, lần này chúng tôi đến thành phố Loa Hồ cũng không phải không biết đường đi, anh cũng không cần phải đa lễ như vậy.

Tuy Vương Tử Quân không thích người bên dưới ra nghênh đón, thế nhưng hắn cũng không phải không biết nổi khó xử của bọn họ Hắn tuy cho ra quy củ không cho người ta nghênh đón mình, thế nhưng khi đối mặt với những người tuyến dưới ra nghênh đón, hắn cũng không nên quá khó chịu.

Dù sao Vương Tử Quân cũng là trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, cũng không phải là bí thư tỉnh ủy hay là chủ tịch tỉnh, thế cho nên có nhiều chỗ cần các vị bí thư thị ủy như thế này hỗ trợ, đắc tội với bọn họ cũng không phải là chuyện gì tốt.

Sau khi bắt tay Chương Hữu Quang thì Vương Tử Quân lại nói hai câu với trưởng phòng tổ chức thị ủy Loa Hồ là Hoắc Chinh Danh, sau đó tiếp tục lên xe đi về phía trước. Dựa theo kế hoạch thì Vương Tử Quân căn bản cho Chương Hữu Quang leo lên xe của mình, nhưng hắn có chút do dự, thế là bỏ qua ý nghĩ này.

Tuy hắn không thể trực tiếp bày ra diện mạo như Diệp Thừa Dân và Chử Vận Phong, thế nhưng hắn cũng không nên dùng chút thủ đoạn nhỏ để làm cho Chương Hữu Quang sinh ra bất mãn. Trên quan trường phổ biến nhất chính là một vài quy củ nhỏ, khi nào quy củ nhỏ của mình được nhiều người biết, như vậy mới có người tuân thủ.

Chương Hữu Quang đã làm xong công tác chuẩn bị leo lên xe của Vương Tử Quân, thế nhưng lúc này Vương Tử Quân căn bản không có ý như vậy, thế cho nên hắn cũng chỉ có thể leo lên xe của mình mà thôi. Khi lên xe thì thư ký trưởng văn phòng thị ủy Lê Quang Lam cũng nhanh chóng đi lên theo.

- Quang Lam, công tác nghênh đón đã chuẩn bị tốt rồi đấy chứ? Chương Hữu Quang tuy có chút cảm giác bị nhục thế nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười, căn bản không có chút nào không thoải mái.

Nhưng Lê Quang Lam làm thư ký trưởng văn phòng thị ủy, công tác chủ yếu của hắn là suy đoán tâm tư của bí thư Chương Hữu Quang. Hắn biết rõ lúc này bí thư Chương Hữu Quang có chút không thoải mái, thế cho nên thầm nghĩ đây cũng là vì bản thân mình tự tìm lấy, Vương Tử Quân đã nói không nên đi ra đón tiếp, anh cứ phải chạy ra làm gì? Nhưng hắn vẫn mở miệng dùng giọng cung kính nói: - Đều đã chuẩn bị xong.

- À, trưởng phòng Vương là người có yêu cầu rất nghiêm khắc, thành phố chúng ta căn bản là khá lạc hậu, nhưng cũng đừng cho ra vấn đề, đến lúc đó sẽ rất khó coi. Chương Hữu Quang sờ lên đầu rồi trầm giọng nói.

- Điều này ngài cứ yên tâm, tối qua tôi đã cùng liên hệ với trưởng phòng Hoắc, căn bản không có chút vấn đề. Lê Quang Lam nói đến đây thì căn bản cho ra suy đoán: - Trưởng phòng Vương nhìn qua có vẻ không chút sốt ruột, tôi nghe nói sắp có kết quả điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng rồi.

Vẻ mặt Chương Hữu Quang chợt biến đổi, tuy hắn là bí thư thị ủy, thế nhưng căn bản vẫn luôn chú ý đến những chuyện trong tỉnh. Lúc này hắn càng không thể bỏ qua tin tức điều tra về công ty xe hơi Đông Hồng.

Tuy Chương Hữu Quang cũng không trộn lẫn vào trong chuyện này, thế nhưng hắn hiểu bên trong ẩn giấu những thứ gì. Lực lượng hai bên căn bản không phải là thứ mà hắn có thể trộn lẫn vào được, thế cho nên lúc này biểu hiện tốt nhất của hắn chính là giả vờ như không biết gì cả.

Dù uy phong của Vương Tử Quân sẽ bị giảm xuống, thế nhưng Chương Hữu Quang cũng không ngu ngốc mà đắc tội với trưởng phòng Vương. Dù sao thì trưởng phòng Vương còn quá trẻ, dù lãnh đạo có ngã thì sau này cũng có cơ hội đứng lên.

- Có một số việc không nên hỏi thì không hỏi, khoảng thời gian này chúng ta chỉ nên chuyên chú vào một việc, đó chính là chúng ta phải làm tốt công tác của mình. Vẻ mặt Chương Hữu Quang chợt trầm xuống, hắn trầm giọng nói với Lê Quang Lam.

Lê Quang Lam cũng có vòng quan hệ của mình trên tỉnh, hắn sở dĩ biết rõ chuyện này cũng là vì nghe được từ miệng một người bạn học của mình. Hắn vốn cảm thấy Chương Hữu Quang bị Vương Tử Quân bỏ qua mà có chút khó chịu, thế nên mới nói ra để tăng tiến cảm tình với bí thư Chương, không ngờ hắn lại bị bí thư dạy bảo cho một chặp.

Lê Quang Lam thầm kêu không may, đồng thời cũng có chút khinh bỉ Chương Hữu Quang. Dựa theo lời nói của người bạn học kia, dù trưởng phòng Vương không bị ngã đau thì cũng sẽ không còn danh vọng quá lớn trong tỉnh. Chương Hữu Quang căn bản là đại tướng biên cương, cũng không kém trưởng phòng Vương, thế nên cũng không cần phải sợ hãi như vậy mới đúng.

Nhưng nghĩ là một chuyện mà nói ra lại là chuyện khác, Lê Quang Lam cuối cùng cũng phải cho ra một đáp án khẳng định với yêu cầu của Chương Hữu Quang.

Phòng tổ chức thành phố Loa Hồ căn bản chuẩn bị cực kỳ đầy đủ với tình huống kiểm tra công tác của Vương Tử Quân, Vương Tử Quân nhìn qua vài phương diện và cảm thấy tất cả không tệ. Đặc biệt là phương diện các cán bộ cơ sở được điều động đến đơn vị tốt hơn, nó căn bản xinh đẹp giống như một đóa hoa vậy.

Chương Hữu Quang luôn đi theo hành trình của Vương Tử Quân, lâu lâu còn trao đổi vài ý kiến với trưởng phòng Vương. Nhìn từ mặt biểu hiện thì rõ ràng là trưởng phòng Vương thỏa mãn với công tác kiểm tra thị sát ở thành phố Loa Hồ.

Nhưng Chương Hữu Quang căn bản không biết Vương Tử Quân tuy cho bọn họ thể diện ở biẻu hiện bên ngoài, thế nhưng lên xe lại liên tục lắc đầu. Hắn là người công tác cơ sở lâu năm, hắn cũng khôn phải thiếu minh bạch hơn Chương Hữu Quang. Hắn nào không biết rõ đó là những gì mà Chương Hữu Quang tạo ra để cho mình xem?

Gần đây Vương Tử Quân chuẩn bị đẩy mạnh hai phương diện công tác của mình ở Nam Giang, một là cải cách thể chế nhân sự, một là đẩy mạnh công tác xây dựng cơ sở. Lần này hắn xuống và căn bản hiểu rõ tất cả vấn đề, thế cho nên cũng không quá so đo với Chương Hữu Quang.

Khi lên xe, phía trước có xe mở đường, Du Giang Vĩ khẽ đưa điện thoại cho Vương Tử Quân rồi nói: - Trưởng phòng Vương, vừa rồi trưởng ban Lý của ban số bốn có gọi điện thoại đến, nói là có việc muốn báo cáo với ngài.

Trưởng ban Lý của ban số bốn, cũng chính là người được Vương Tử Quân phái đi điều tra công ty xe hơi Đông Hồng. Vương Tử Quân cũng không muốn tham dự, thế nhưng dựa theo yêu cầu của Chử Vận Phong, hắn cũng không thể không phái người đi.

- Trưởng phòng, tôi là Lý Vận Khanh. Điện thoại vừa nối thông thì giọng nói của trưởng ban Lý truyền đến, Vương Tử Quân căn cứ vào lời nói của đối phương, cảm nhận được trưởng ban Lý gọi điện thoại đến cho mình và có chút căng thẳng.

Vương Tử Quân căn bản không có quá nhiều ấn tượng với Lý Vận Khanh. Mặc dù hắn là trưởng phòng tổ chức, thế nhưng công tác hằng ngày của phòng tổ chức đều do Long Điền Hỉ phụ trách, thế nên Vương Tử Quân cũng căn bản chỉ biết tên một vài vị trí lãnh đạo trong phòng tổ chức mà thôi.

- Trưởng ban Vận Khanh, tình huống kiểm tra lần này như thế nào? Vương Tử Quân cười cười rồi khẽ nói với đầu dây bên kia.

Lý Vận Khanh đã thường báo cáo công tác cho Vương Tử Quân vài lần, nhưng bây giờ hắn lại cực kỳ căng thẳng. Tuy vị trí của hắn là không cao, thế nhưng lại khá quan trọng, có bạn bè ở khắp nơi, vì vậy lần này hắn căn bản có cảm nhận được mục đích của tổ điều tra.

Lúc này phòng tổ chức cũng phái người đến tham gia tổ điều tra, Lý Vận Khanh biết rõ mình nên làm gì, thế cho nên hắn cũng không khỏi ra tay thực hiện vài công tác có liên quan.

Nhưng cánh tay khó vặn được đùi, tuy Lý Vận Khanh cố gắng nhưng hắn cũng chỉ là cánh tay, phương hướng của tổ điều tra lần này căn bản không phải là thứ mà hắn có thể gây ảnh hưởng lên được. Hắn chợt sinh ra một cảm giác xấu, sáng sớm hôm nay hắn chạm mặt nhân viên công tác của tổ điều tra, thế là càng chứng minh cảm giác xấu này của mình.

Buổi trưa mọi người họp bàn, tổ trưởng tổ điều tra Thẩm Tiềm Thiết lấy ra bản sơ thảo chuẩn bị báo cáo lên cho ủy ban nhân dân tỉnh. Phần sơ thảo này được chia ra làm bốn phương diện, từng phương diện đều chứng minh Lưu Thành Lâm căn bản không thích hợp đảm nhiệm vị trí giám đốc công ty xe hơi Đông Hồng, những tháng qua tình hình của công ty xe hơi Đông Hồng là cực kỳ không tốt.

Tuy Lý Vận Khanh có nói ra vài ý kiến phản đối, thế nhưng mỗi lần hắn cho ra lời phản bác thì một vài người là chuyên gia căn bản cho ra cái nhìn nghi vấn, làm cho hắn căn bản khó thể nào xuống đài được.

Cuối cùng Lý Vận Khanh biết mình là cánh tay khó vặn được đùi, thế cho nên cũng không lên tiếng, dù sao thì cũng có một số việc mà chính hắn khó thể thay đổi được. Trước khi tan họp thì hắn nhanh chóng báo cáo cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân căn bản khen ngợi vài câu với tinh thần kiên trì công tác của Lý Vận Khanh, sau đó cười nói: - Nếu đã có báo cáo điều tra, anh nên nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi tổ điều tra giải tán thì về lại đơn vị.

Vương Tử Quân cúp điện thoại của Lý Vận Khanh mà cũng không nói thêm lời nào, nhưng Du Giang Vĩ ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, hắn thông qua kính chiếu hậu thấy gương mặt Vương Tử Quân có vài phần lạnh lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.