Bí Thư Trùng Sinh

Chương 779: Chương 779: Dùng nước lạnh rửa c**




Thành Kiếm Xã nhớ rõ khi đó Vương Tử Quân uống say càng cho người ta thấy một bộ dạng bừng bừng tỏa sáng, khí vũ hiên ngang.

- Cám ơn bí thư Vương, đến trưa tôi sẽ chuẩn bị tốt một chút.

- Cũng không cần quá tốt, đơn giản đối phó là được.

Sau khi nói thêm vài sự kiện liên quan đến công ty Bất Lão Khang, Vương Tử Quân đứng lên tiễn chân Thành Kiếm Xã ra tận cửa.

Vương Tử Quân quay về bàn làm việc, ly trà trên bàn đã nguội nhưng hắn cũng không quan tâm, hắn uống một ngụm và nghĩ về phương diện điều động ban ngành La Nam.

Khi địa vị của Vương Tử Quân đã vững vàng thì thái độ của hắn với Lý Quý Niên cũng biến đổi, nếu như trước kia hắn chèn ép Lý Quý Niên ở nhiều phương diện, bây giờ lại tích cực lôi kéo Lý Quý Niên, giúp đỡ Lý Quý Niên lập nên quyền uy.

Lúc bắt đầu thì Vương Tử Quân không đủ uy tín, tất nhiên chủ yếu là phải dựng lên uy vọng của mình. Bây giờ uy tín của hắn ở thành phố La Nam đã đạt đến trạng thái khó thể dao động, mà Lý Quý Niên lại bày ra bộ dạng thuần phục.

Lý Quý Niên là người công tác nhiều năm, bây giờ là người có sẵn căn cơ lực lượng, Vương Tử Quân không thể không coi trọng. Dưới tình huống này hắn cần giúp đỡ Lý Quý Niên, chỉ cần hắn bày tỏ một tư thái, đám lãnh đạo bên dưới kể cả Lý Quý Niên có ai dám không phục tùng? Lúc này Vương Tử Quân cần Lý Quý Niên tiến lên đấu tranh anh dũng, chính mình thì có thể ung dung tự đắc ngồi trên chiếc ghế cao nhất làm trọng tài.

- Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Khương Long Cương đi vào, thư ký Khương mặc tây trang xanh đen, nhìn qua rất có tinh thần.

- Bí thư Vương, đây là văn kiện mà khối chính quyền vừa đưa đến, mong ngài xem qua.

Vương Tử Quân quét mắt nhìn văn kiện rồi cười nói:

- Long Cương, gần đây có gặp mặt Trí Tân không? Anh ấy bây giờ thế nào?

- Hôm trước đồng chí chỉ huy Đổng đến báo cáo công tác với chủ tịch Hà, tôi có gặp mặt đồng chí ấy. Lúc này đồng chí Đổng có vẻ khá bận rộn, nói vài câu là phải đi, nhưng nhìn qua thì thấy tinh thần rất tốt.

Khương Long Cương tuy không thiếu khí phách, nhưng hắn cũng là người khôn khéo, thế nên lời nói rất đúng chỗ.

Vương Tử Quân khẽ cười cười rồi gật đầu.

- Bí thư Vương, còn có một việc cần báo cáo với ngài. Ngày mai trưởng phòng Tôn sẽ rời khỏi thành phố La Nam, thư ký trưởng Kim nói tôi báo cáo với ngài.

Khương Long Cương nhìn thì có vẻ tùy ý, thế nhưng khi mở miệng càng nhìn chằm chằm vào Vương Tử Quân.

Khương Long Cương hiểu rõ tình huống của Tôn Chiêu Hi, tuy hắn là người mới nhưng cũng biết được một hai phần. Hắn biết rõ vị trưởng phòng tổ chức thị ủy này rời khỏi vị trí vì công tác bất lực, quan trọng hơn là không chịu nghe lời bí thư Vương ở phương diện nhân sự.

Phương diện tranh chấp nhân sự dù trưởng phòng tổ chức Tôn Chiêu Hi kết hợp với phó bí thư Lục Ngọc Hùng, thế nhưng cuối cùng lại thảm bại trên tay của bí thư Vương. Phương án cải cách điều chỉnh nhân sự của Vương Tử Quân được lãnh đạo ban tổ chức trung ương coi trọng, hơn nữa lãnh đạo ban tổ chức trung ương còn đến La Nam nghiên cứu khảo sát, có thể nói là cực kỳ có thể diện.

Tôn Chiêu Hi là người thất bại, thế nên không thể tiếp tục ở vị trí trưởng phòng tổ chức thị ủy.

Tôn Chiêu Hi gần đây có chút mất hứng, hắn vốn đã làm xong công tác chuẩn bị đi, dù hắn phải rời khỏi vị trí nhưng kết quả lại đập vào mắt người ta: Làm phó bí thư thuộc hội đồng nhân dân tỉnh, có cấp bậc phó sở. Nghe qua thì vị trí kia tương đương với trưởng phòng tổ chức thị ủy, nhưng xét về mặt thực quyền thì khác biệt quá lớn.

Làm cho Tôn Chiêu Hi cảm thấy mất hứng chính là những lời nói truyền đi trong cơ quan, khi hắn đi thì văn phòng còn tổ chức tiện liên hoan, ai cũng nói lời thô tục, nếu không phải hắn là người ẩn giấu, chỉ sợ đã nhanh chóng phát tác. Vẫn là một câu nói: Dùng nước lạnh rửa “ chim “ , càng rửa càng nhỏ. Những lời này ném lên người Tôn Chiêu Hi thì thật sự phù hợp, người ta ngoài việc cười vào mặt hắn, còn nói rõ tương lai của hắn đã mất.

Khương Long Cương không phải là một thanh niên vừa đi vào xã hội, hắn tất nhiên sẽ không cố gắng tỏ ra thần bí vênh váo. Đối với người trong quan trường, vào trong hội đồng nhân dân cũng xem như là ngồi chơi xơi nước. Hắn đi theo Vương Tử Quân một thời gian ngắn, hắn được nghe và được thấy nhiều thứ, cảm thấy bội phục vị bí thư trẻ tuổi kia sát đất. Quan trường là như vậy, hôm nay anh đấm tôi một cái, ngày mai tôi sẽ đá anh một cái. Hắn hầu như mù quáng tin rằng sau này bí thư Vương hoàn toàn có thể trở thành một chính trị gia vĩ đại.

Vương Tử Quân nâng ly trà lên, trong lòng cũng có chút oán trách trưởng phòng tổ chức Hứa Tiền Giang. Thầm nghĩ khi đó mình chỉ mong Hứa Tiền Giang cho Đảng Hằng đến làm trưởng phòng tổ chức thị ủy La Nam, cũng không ngờ đối phương trực tiếp mua một tặng một, đẩy Tôn Chiêu Hi vào trong khối hội đồng nhân dân.

Nhưng sự thật có phải là Hứa Tiền Giang bày mưu đặt kế hay không thì Vương Tử Quân cũng không quá rõ ràng, nhưng hắn biết rất nhiều người ném sự kiện này lên đầu mình.

Nói thật thì Vương Tử Quân cũng không tình nguyện lưu lại thanh danh cay nghiệt, nhưng đối với Tôn Chiêu Hi là người đột nhiên đứng lên đâm mình một cái, nếu nói trong lòng Vương Tử Quân không chút oán hận thì rõ ràng là giả.

- Cậu thông báo cho thư ký trưởng Kim, tối nay tất cả thành viên ban ngành đến tiễn chân trưởng phòng Tôn.

Khương Long Cương đồng ý một tiếng rồi đặt bút ghi vào sổ.

Sau khi Khương Long Cương rời khỏi phòng, Vương Tử Quân bắt đầu xem xét những văn kiện mà thư ký đưa vào cho mình. Đây đều là những văn kiện thườngquy, Vương Tử Quân thấy nó đáng lý ra là do Lý Quý Niên xử lý, nhưng hầu như từng văn kiện được Lý Quý Niên ký tên đều đưa sang cho mình xem xét lại.

Tuy chỉ là một chuyện nhỏ nhưng đã biểu lộ thái độ của Lý Quý Niên, đối với những văn kiện này thì Vương Tử Quân chỉ vẽ một vòng tròn tỏ ý đã xem qua, cũng không phát biểu bất kỳ ý kiến gì.

Đây cũng là một hành vi biểu hiện thái độ của Vương Tử Quân.

Sau khi đặt văn kiện lên bàn, Vương Tử Quân vuốt vuốt thái dương, sau đó hắ tùy ý cầm báo lên xem xét. Những năm qua truyền thông phát triển mạnh mẽ, nó là công cụ của dư luận, dù là dát vàng lên mặt hay dội phân lên người ai đó, không ai không coi trọng bọn họ.

Vương Tử Quân vốn dĩ đọc báo mở mang thay đổi đầu óc, nhưng khi thấy tiêu đề của bài báo thì vẻ mặt hắn chợt trở nên ngưng trọng.

“ Kinh nghiệm phát triển vượt bậc của tỉnh Chiết Giang! “

Vương Tử Quân nhìn vào tiêu đề bài báo mà trầm ngâm giây lát, sau đó đọc qua nội dung.

Đây là một bài viết có tính tổng kết, nó đưa tin và khẳng định công tác phát triển kinh tế và xã hội nhiều năm qua của tỉnh Chiết Giang. Có câu người thường xem náo nhiệt, kẻ thành thạo sẽ chú tâm chi tiết, tuy đây chỉ là một bài viết nhìn có vẻ bình thường, nhưng Vương Tử Quân vẫn ngửi được hương vị khác thường.

Xem ra Lâm Trạch Viễn sắp được điều động. Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên ý nghĩ như vậy, khoảnh khắc này hắn không khỏi nghĩ đến tình huống phát triển của tỉnh Chiết Giang trong những năm qua. Tuy hắn công tác ở tỉnh Chiết Giang không lâu, sau đó huyện Lô Bắc lại là của tỉnh Sơn Nam, hắn xem như là cán bộ tỉnh Sơn Nam, thế nhưng hắn cũng không thiếu liên hệ với Lâm Trạch Viễn.

Trong mắt hắn thì Lâm Trạch Viễn là người có đại trí tuệ, loại người này có biểu hiện cực kỳ ẩn giấu, nhưng khi co việc xảy ra lại cực kỳ dứt khoát quyết đoán, bày mưu nghĩ kế khôn lường.

Lâm Trạch Viễn làm chủ tỉnh Chiết Giang, tuy không có biến động gì lớn, nhưng tốc độ phát triển kinh tế của tỉnh Chiết Giang lại làm cho tỉnh Sơn Nam ở bên cạnh cảm thấy xấu hổ, đừng nói đén cục diện chính trị ổn định ở Chiết Giang. Lâm Trạch Viễn trước nay chưa cho ra động tác gì lớn, nhưng toàn tỉnh Chiết Giang vẫn nằm trong tay lão.

Vương Tử Quân rất kính trọng vị bố vợ có danh không có thực này, hơn nữa cũng biết bố vợ hờ sắp tiến lên vị trí quan trọng trên trung ương, thế nhưng theo ký ức của hắn thì phải ba năm nữa Lâm Trạch Viễn mới tiến lên. Không ngờ bây giờ tất cả biến đổi, lại có bài viết tổng kết về tỉnh Chiết Giang, bên trong tuyệt đối có vấn đề.

Vương Tử Quân không tin dựa vào thủ đoạn của Lâm Trạch Viễn mà phải lui xuống không tiếng động, hơn nữa người sau lưng Lâm Trạch Viễn cũng có danh tiêng mạnh mẽ, căn bản sẽ không để cho Lâm Trạch Viễn là cánh chim gãy cánh được.

Lâm Trạch Viễn bò lên quá nhanh, một chữ bò này không dễ nghe, nhưng không cần biết anh là ai, chỉ cần anh là người của thể chế, sẽ khó tránh khỏi những lời nghị luận sau lưng như vậy được. Nói ra cũng thấy kỳ, chưa từng có người nào thấy một vị quan bò đi, ngược lại bọn họ đi là ngẩng đầu ưỡn ngực rất khí thế và kiêu ngạo, lưng thẳng đứng, thế nhưng người đời lại nói đám người này bò lên, thật sự là miêu tả quá giống.

Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Trạch Viễn mà chợt nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi đang du học ở phương xa. Hắn mở ngăn kéo cuối cùng trên bàn làm việc, nơi đó là một chiếc khăn tay trắng.

Giữa chiếc khăn tay có một cặp bướm lẳng lặng bay múa, nó chỉ là một chiếc khăn tay bình thường trong mắt bao người, thế nhưng Vương Tử Quân lại hiểu ý nghĩa của nó, vì sao Lâm Dĩnh Nhi lại tặng cho mình.

Khăn tay tơ tằm có cảm xúc rất tốt, cầm trong tay như da thịt nhẵn nhụi của Lâm Dĩnh Nhi. Nàng phải ra nước ngoài học tập, Vương Tử Quân biết với địa vị của mình thì tuyệt đối không được giữ ảnh, thế cho nên nàng mới để lại cho hắn một chiếc khăn tay.

Khăn tay tưởng niệm.

Vương Tử Quân nghĩ đến Lâm Dĩnh Nhi lớn lên bên cạnh mình, hắn trầm mặc, sau đó tâm tình như bay đi nơi xa.

- Tút tút tút.

Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân nhìn thoáng qua dãy số, vẻ mặt khẽ động. Hắn rất quen thuộc với số điện thoại này, đó là số điện thoại của bố mình.

Bố Vương Tử Quân rất ít khi gọi điện thoại, bây giờ sao lại gọi đến? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nhanh chóng bắt máy.

- Alo, là Tử Quân sao?

Âm thanh trầm thấp của Vương Quang Vinh truyền đến từ đầu dây bên kia.

- Bố, là con, sao lúc này bố lại gọi điện thoại cho con thế này?

Vương Tử Quân sợ trong nhà xảy ra chuyện gì, hắn không nhịn được khẽ nói.

- Tiểu tử ngốc này, tôi không thể gọi điện thoại cho cậu được sao?

Vương Quang Vinh nói rồi phá lên cười.

Vương Tử Quân nghe tiếng cười của Vương Quang Vinh, hắn cũng nở nụ cười. Tuy Vương Quang Vinh gọi điện thoại đến nhất định là có chuyện, nhưng tiếng cười kia lại nói rõ không phải là vấn đề đáng lo lắng.

Sức khỏe của ông nội rất tốt, nhưng Vương Tử Quân vẫn có chút lo lắng, sợ ông xảy ra chuyện vào mùa đông. Bây giờ nghe tiếng cười lanh lảnh của bố mình, tất nhiên không phải là chuyện liên quan đến ông nội.

- Bố, bất cứ lúc nào bố cũng có thể gọi điện thoại cho con, lúc này không phải con cảm thấy được sủng ái mà kinh hoàng sao? Lãnh đạo ngài có gì cần chỉ thị, con xin nghe.

Vương Tử Quân thả lỏng một chút, sau đó hắn cười ha hả nói.

Vương Quang Vinh nghe tiếng cười khôi hài của con mình, thế là cũng cười nói:

- Không có chỉ thị gì cả, Tiểu Bảo Nhi thế nào rồi, đã nhiều ngày không gặp nên rất nhớ, ông của con cũng nhớ chắt, khi nào rảnh thì đưa cháu về nhà một chuyến.

Vương Tử Quân gãi gãi đầu, thầm nghĩ những ngày này mình quá bận rộn, thế là quên mất chuyện này. Hắn cười cười nói:

- Bố cứ yên tâm, hai ngày nữa con và Tiểu Bắc sẽ về.

Vương Quang Vinh lại hỏi vài câu về tình huống của Mạc Tiểu Bắc ở thành phố La Nam, nhưng tất cả đều không liên quan đến những phương diện mà Vương Tử Quân quan tâm. Hắn nghe những lời vòng quanh của bố mình, thế là cảm thấy không yên mà trực tiếp hỏi:

- Bố, có phải bí thư Lâm sắp điều động rồi không?

- Làm sao con biết?

Vương Quang Vinh gọi điện thoại lần này chủ yếu là nghe ý kiến của con trai, nhưng vì tôn nghiêm của người làm cha lại làm cho lão căn bản không thể nào mở miệng được. Vì vậy mà vừa rồi mới nói những lời đi đường vòng, khi lão định nói thật cho Vương Tử Quân biết, lại không ngờ Vương Tử Quân hỏi như vậy.

Thật ra hôm nay Vương Quang Vinh mới được nghe Lâm Trạch Viễn nói về vấn đề này, nếu như không phải là bí thư Lâm Trạch Viễn nói cực kỳ nghiêm túc, lão còn không tin đó là thật. Nhưng thật sự là Lâm Trạch Viễn đã nói ra như vậy, thế cho nên lão mới gọi điện thoại cho Vương Tử Quân.

- Báo chí đã bắt đầu tổng kết kinh nghiệm và thành tích của bí thư Lâm ở Chiết Giang trong thời gian vài năm qua, đây không phải là điềm báo bí thư Lâm sắp điều động sao?

Vương Tử Quân không muốn để bố mình quá quan tâm đến vấn đề này, thế là dùng giọng không quan tâm nói.

Vương Quang Vinh nghe được đáp án này mà không khỏi cảm thấy kiêu ngạo vì tính mẫn cảm chính trị của con trai mình, nhưng cũng vì vậy mà lão cảm thấy có chút xấu hổ. Bài viết kia vốn là mình làm theo ý của bí thư Lâm Trạch Viễn, kết hợp với tòa soạn để đăng báo, nhưng mãi đến khi Lâm Trạch Viễn mở miệng thì lão mới biết được sự thật. Nhưng con trai chỉ nhìn nội dung bài báo lại biết được nhiều thứ như vậy, xem ra chênh lệch giữa hai bên thật sự là không nhỏ.

- Tiểu tử nói rất đúng, nhưng con cũng nên đặt tâm tư lên công tác, đừng mãi chú trọng đến những chuyện này.

Vương Quang Vinh nghĩ đến tình huống mình đi đường vòng trước đó, rõ ràng con trai đã biết rồi, thế là mặt già không khỏi đỏ lên. Lão nhanh chóng áp dụng quyền uy làm bố, chỉ giáo Vương Tử Quân không chút khách khí.

Vương Tử Quân biết rõ ràng vì sao bố mình lại cho ra lời dạy bảo như thế, vì vậy hắn chỉ cười cười mà không nói lời nào.

Vương Quang Vinh ở bên kia cũng không biết nói ǵ hơn, lão trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Tử Quân, hôm nay bí thư Lâm gọi bố vào nói chuyện, nói rằng anh ấy có khả năng đi Ma Đô.

“ Đi Ma Đô? “

Vương Tử Quân chợt run lên, hắn nghĩ đến bản tin gần đây trên thời sự, nói rằng bí thư thị ủy Ma Đô sắp điều nhiệm, bây giờ Lâm Trạch Viễn đến Ma Đô, không phải là sắp thành bí thư thị ủy Ma Đô sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.