Nhưng bây giờ đám nữ nhân viên đối mặt với những vị khách đang
nổi trận lôi đình mà căn bản không biết làm sao cho phải. Các nàng vốn
đang nói chuyện về những bộ trang phục nổi đình nổi đám ở kinh đô thời
trang Paris, bây giờ sao có thể ứng phó được cục diện rối loạn đang diễn ra?
Nhưng không ứng phó được cũng phải ứng phó, dù các nàng
có nóng lòng như lửa đốt nhưng lại biết hậu trường của giám đốc La, thế
cho nên bọn họ chỉ cho rằng đây là hiện tượng đột biến mà thôi. Những
chuyện này dù thế nào cũng tìm được hướng giải quyết, đến lúc đó giám
đốc La ném tiền ra sẽ làm cho đám nàng bên kia bớt ồn ào mà thôi.
- Các vị cứ từ từ, giám đốc La của chúng tôi nói một phân tiền cũng không thiếu, sẽ trả đủ cho mọi người.
Một người phụ nữ mặc trang phục váy công sở lộ ra cặp đùi thon dài trắng nõn lớn tiếng nói với những người bên cạnh.
Khi nữ nhân viên đang cố gắng giải thích với khách hàng, lúc này Lục
Yến là trợ lý tổng giám đốc bắt đầu gọi điện thoại cho La Xương Hào.
Lục Yến là tâm phúc của La Xương Hào, nàng không chỉ xinh đẹp còn là
một người có năng lực, đến tập đoàn còn chưa được một năm đã là người
đối ngoại cho giám đốc La, được giám đốc La tín nhiệm. Nàng vừa gọi điện thoại vừa thầm mắng:
- Lần này nhất định phải để cho tổng giám
đốc biết rõ tầm quan trọng của mình, cần phải cho con Mỹ Mỹ kia biết rõ
ai mới thật sự là chị hai của địa phương này.
- Alo, giám đốc La phải không? Lúc này ở công ty chúng ta xuất hiện nhiều khách hàng
muốn rút tiền. Đúng vậy, có bao nhiêu sao? Phải vài ngàn, ngài mau lấy
tiền ra, bây giờ hai triệu dự trữ của chúng ta đã dùng sắp hết rồi.
Lục Yến dùng giọng mềm mại nói, thậm chí lời nói còn mềm mại hơn da
thịt của nàng, vì nàng căn bản muốn để lại ấn tượng tốt cho tổng giám
đốc La của mình.
Nhưng lúc này La Xương Hào căn bản không có
tâm tư thưởng thức giọng nói mỹ mãn, hắn ngồi trên Lamborghini, trong
lòng liên tục bùng lên nhiều ý nghĩ. Trong tài khoản của hắn có hơn mười triệu, nhưng hắn biết rõ nếu chỉ dựa vào số tiền này thì căn bản như
muối bỏ biển. Hắn nghĩ đến những lời nói mà bố mình nói trước đó, thế là cảm thấy trong lòng căng cứng.
"Mình nên làm sao bây giờ?"
Khi La Xương Hào cảm thấy mình như kiến bò chảo nóng, trong đầu chợt
nghĩ đến nhiều bóng người. Khi hắn chuẩn bị gọi điện thoại thì tiếng
chuông đã vang lên.
- Giám đốc La, tôi là anh Trần của cục quản lý bất động sản, bây giờ anh có thời gian hay không?
Tuy đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cung kính nhưng căn bản chỉ là khách khí mà thôi, cục trưởng Trần cười nói:
- Giám đốc La, anh xem, tôi có chuyện này cần ngài trợ giúp. Con trai
của tôi sắp kết hôn, kinh tế có chút khó khăn, thế cho nên muốn rút tiền ra. À, dù nghèo cũng không nên cho con cái nghèo theo, tôi cũng không
còn cách nào khác mà thôi.
Tuy vị phó cục trưởng Trần này nói lòng vòng, thế nhưng La Xương Hào căn bản là hiểu rõ ý nghĩa của nó.
Hắn nghĩ đến tình huống trước kia đối phương thấy mình giống như gặp bố, bây giờ chợt cảm thấy nổi giận.
- Alo, anh cứ đi rút, nói là tôi đã mở lời, bọn họ nhất định sẽ trả lại cho anh.
La Xương Hào lúc này cũng không có tâm tư dông dài với cục trưởng Trần, hắn lạnh lùng nói một câu rồi trực tiếp cúp điện thoại. Khi hắn vừa cúp điện thoại, đột nhiên tiếng chuông tiếp tục vang lên.
- Giám đốc La, tôi là anh Hà, ha ha ha, bây giờ tôi có một hạng mục cần xử ly, thế nên chuyện tiền bạc có hơi căng...
Sau khi ứng phó cuộc điện thoại của anh Hà thì La Xương Hào thấy đầu óc như nổ tung. Hắn ném điện thoại của mình xuống ghế, sau đó dùng giọng
hung ác nói với Mỹ Mỹ:
- Đưa điện thoại cho anh.
- Em yêu, lúc này gọi điện thoại cho anh có chuyện gì sao?
Khi La Xương Hào bấm số gọi đi, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói mập mờ của giám đốc Lý.
La Xương Hào không phải thằng ngu, chỉ sau nháy mắt hắn đã hiểu ý nghĩa lời nói của giám đốc Lý. Khi hắn dùng ánh mắt nghiêm khắc nhìn Mỹ Mỹ,
càng thấy Mỹ Mỹ có vài phần lo lắng.
"Gian phu dâm phụ!"
Đây là những gì xuất hiện trong đầu La Xương Hào vào lúc này.
Nếu như dựa vào tính nết của La Xương Hào vào thời điểm trước kia, căn
bản là không cần dông dài với giám đốc Lý, trực tiếp ném điện thoại vào
mặt Mỹ Mỹ, sau đó quay về cho tên giám đốc Lý kia biết tay.
La Xương Hào cảm thấy đàn ông tìm vài con tình nhân thì gọi là thay đổi
khẩu vị, gọi là tiêu sái; phụ nữ ăn trong chén nhìn trong nồi, qua lại
với vài người đàn ông một lúc, cái này gọi là gì? Rõ ràng là kỹ nữ phóng đãng, con đàn bà khốn kiếp không biết xấu hổ kia vừa rồi còn dùng giọng mật ngọt nói chuyện tình cảm với mình.
Lúc này La Xương Hào
có một loại xúc động như vậy, thế nhưng khi hắn định ném điện thoại đi,
hắn chợt áp chế được cảm giác của mình. Thức thời mới là trang tuấn
kiệt, bây giờ mình cần dùng tiền, không nên vì một con đàn bà mà căng
cứng với giám đốc Lý kia.
- Anh Lý, tôi là La Xương Hào.
La Xương Hào khẽ ho một tiếng rồi trầm giọng nói với đầu dây bên kia.
Anh Lý cũng không ngờ La Xương Hào lại dùng điện thoại của Mỹ Mỹ để gọi cho mình, hắn chợt kinh hoảng, ngay sau đó mở miệng giải thích với La
Xương Hào:
- Giám đốc La, tôi...Ha ha ha, tôi hay nói đùa với Mỹ Mỹ tiểu thư, không ngờ lại là anh.
- À, phụ nữ thường thích nói đùa.
La Xương Hào nuốt nước miếng rồi áp chế cơn giận trong lòng, nếu như
không phải vì tiền thì hắn căn bản có tính toán đánh vỡ đầu tên giám đốc Lý khốn kiếp này.
Anh Lý cười hì hì hai tiếng rồi dùng giọng nịnh nọt nói:
- Giám đốc La, anh gọi điện thoại cho tôi có gì cần dặn dò sao?
La Xương Hào chỉ chờ những lời như vậy, hắn cũng không khách khí mà nói:
- Anh Lý, anh đã chuẩn bị số tiền kia xong chưa, bây giờ tôi đang cần dùng.
- Giám đốc La, anh còn chưa tin tôi sao? Tôi đã nói với ngài rồi, xe
lửa không phải đẩy, da trâu không phải thổi, tôi làm việc thì anh cứ yên tâm. Ngài nói xem khi nào thì cần, chỉ cần cho tôi số tài khoản, tôi sẽ nhanh chóng cho người chuyển đến.
Anh Lý tuy không có mặt thế nhưng lại căn bản có thái độ vỗ ngực khẳng khái.
La Xương Hào nghe nói anh Lý có tiền thì rất vui mừng. Bây giờ hắn rất
cần tiền, tuy số tiền kia căn bản cũng không đủ, thế nhưng có thể ứng
phó được hoàn cảnh xấu vào lúc này, ngay sau đó có thể nghĩ biện pháp
khác.
- Đám người phòng tổ chức tỉnh làm cái quái gì vậy?
La Xương Hào thầm mắng một tiếng, sau đó hắn gọi điện thoại cho một nữ
quản lý của mình, để nàng liên lạc với ngân hàng, anh lý sẽ gửi vào mười lăm triệu.
Nữ quản lý vẫn dùng giọng mềm mại êm ái lên
tiếng, vẫn là người được La Xương Hào yêu mến. Nhưng lúc này La Xương
Hào cũng không có tâm tư quan tâm nhiều, hắn cần phải tìm càng nhiều
tiền càng tốt.
Nếu không áp chế được sự kiện này, như vậy hậu quả của nó...
- Giám đốc La, người ta...Cái kia...
Khi thấy La Xương Hào nở nụ cười thì Mỹ Mỹ có chút do dự, nàng vội vàng lấy một chiếc khăn tay từ trong túi xách lau mồ hôi trán cho La Xương
Hào, sau đó mở miệng giải thích.
- Con khốn nạn, lấy tiền của tao mà dám đi chơi với thằng khác, cút sang một bên.
La Xương Hào cũng không nói nhiều, hắn nhanh chóng cho Mỹ Mỹ một đấm.
Mỹ Mỹ nhìn bộ dạng muốn ăn thịt người của La Xương Hào thế là cảm thấy kinh hoảng, nàng thành thật ngồi sang một bên, chỉ sợ tên khốn này lấy mình ra làm bia để hả giận.
Nhưng Mỹ Mỹ căn bản đã nghĩ
sai, La Xương Hào lúc này nào có tâm tư quan tâm đến nàng. Hắn suy nghĩ
giây lát rồi tiếp tục gọi điện thoại.
- Ha ha, giám đốc Lưu,
như vậy cũng được. Đúng vậy, sáu triệu, anh yên tâm, La Xương Hào tôi là ai anh không biết sao? Hì hì, tôi xin khắc ghi phần nhân tình của anh
vào trong lòng.
- Giám đốc Triệu sao? Chào anh, tôi là La
Xương Hào, chúng ta đã cùng nhau chơi một đêm, hôm đó anh thật sự thần
dũng, sau này chúng ta nên tiếp tục đi lại nhiều hơn.
...
Sau khi bỏ ra nửa giờ gọi điện thoại thì vẻ mặt của La Xương Hào mới dễ chịu hơn, những cuộc điện thoại vừa rồi tuy làm cho hắn cảm thấy mất
mặt, thế nhưng hắn lại có được tiền, ít nhất nói rõ hắn cũng có vài phần năng lượng. Chỉ cần có thể ứng phó được nguy cơ lần này, hắn đã cảm
thấy rất có giá trị. Sau khi vượt qua cửa ải khó khăn hiện tại, không
phải đám người kia lại vây quanh hắn như một đám chó đói sao?
- Con khốn nạn, con điếm, mày nên hiểu cho rõ, ông cũng không dễ sụp đổ như vậy.
Tuy cảm thấy miệng đắng lưỡi khô nhưng la xương hào vẫn mỉm cười nói với Mỹ Mỹ.
Mỹ Mỹ tuy bị mắng nhưng lại nở nụ cười tươi tắn nói:
- Giám đốc La, ngài xem mình nói gì kìa, nếu ngài nói ai khác thì tôi
tin, nhưng nếu nói ngài thì căn bản là tôi không tin, vì ai mà không
biết ngài là người hùng tài thao lược?
Mỹ Mỹ là người giỏi
nịnh hót, lúc này lời nói của nàng làm cho La Xương Hào thoải mái. Hắn
ôm nàng vào lòng rồi xoa xoa mông, xem như hài lòng với câu trả lời của
nàng.
Biểu hiện của La Xương Hào làm cho Mỹ Mỹ đỡ sợ hơn,
đồng thời cũng hạ quyết tâm, sau này nếu như có liên lạc với khách thì
nên đổi số điện thoại, dùng một chiếc điện thoại căn bản là quá nguy
hiểm.
- Tút tút tút.
Chiếc điện thoại mà La Xương Hào
ném lên chỗ ngồi chợt đổ chuông. Nửa giờ qua điện thoại liên tục vang
lên nhưng hắn căn bản không nghe máy, cũng không dám tắt máy.
Lúc này La Xương Hào có chút lo lắng, hắn cầm điện thoại lên, chợt nghe thấy đầu dây bên kia vang lên âm thanh thô bạo:
- La Xương Hào, đang làm gì, không muốn tiếp điện thoại của ông sao?
Bình thường thì La Xương Hào thường mắng người khác, nào có ai dám mắng hắn? Nhưng người ở đầu dây bên kia lại khác, chưa nói đến bối cảnh của
đối phương không nhỏ hơn mình, người này còn hung ác và mạnh mẽ hơn cả
hắn. Tuy đối phương mở miệng mắng chửi nhưng La Xương Hào vẫn nở nụ cười cực kỳ nhiệt tình:
- Ha ha, anh Quan, em thích gì thì anh cũng
biết rồi đấy, em còn có thể làm gì nữa chứ? Vừa kiếm được một cô nàng ở
đài truyền hình, thế cho nên mới vận động một chút...
La Xương Hào nói, sau đó lại cười lớn. Anh Quan bên kia căn bản đã qua cơn giận, lúc này cũng không mắng mà trêu chọc:
- Cậu La, cậu cũng không còn nhỏ nữa, nên kiềm chế một chút, nếu không
sau này mất hết sức khỏe, tinh sạch người vong cũng không hay.
- Cám ơn anh Quan đã quan tâm, tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dặn dò của
anh. Khi nào anh rảnh thì tôi sẽ sắp xếp, chưa nói đến những thứ khác,
có vài cô gái mới tiến vào trong đài truyền hình, nhìn qua không tệ, rất có hương vị.
La Xương Hào thấy mình được giải vây thì cười cười nói.
- Ha ha ha, được rồi, việc này để sau rồi hãy nói. Tôi nói cho cậu
biết, trong tay tôi lúc này hơi căng, cậu rút tiền dùm tôi, lợi tức cậu
chỉ trả tôi một nửa cũng được.
La Xương Hào nghe thấy đối
phương gọi điện thoại đòi tiền thì thậm chí muốn chửi ầm lên, nhưng đối
phương là người mà hắn căn bản không dám đắc tội. Dù hắn cảm thấy không
thoải mái nhưng vẫn dùng giọng nhiệt tình nói:
- Anh Quan, với
tình cảm của hai anh em ta, anh nói như vậy không phải là xem thường em
sao? Lúc này tính tiền với anh, tất nhiên phải trả đúng lợi tức, cũng
không thể chỉ trả một nửa được.
Anh Quan sau khi nghe những
lời hứa hẹn đầy hào khí của La Xương Hào thì chợt cảm động, thế là lại
trò chuyện như hai anh em. Hai người giao ước cuối tuần sẽ cùng nhau họp mặt góp vui.
La Xương Hào cúp điện thoại và gương mặt trở
nên âm trầm, trong miệng thầm mắng một câu, sau đó ném điện thoại xuống. Lúc này chiếc điện thoại giống như cảm thấy uất ức, thế là liên tục đổ
chuông ầm ĩ.
La Xương Hào nhìn những dãy số gọi đến cho mình, hắn cũng không tiếp tục nghe máy, đầu óc đang thầm nghĩ phải làm sao để giải quyết vụ này.
Tất cả đều rút tiền sao? Tức cười, cho dù giết chết La Xương Hào cũng không lấy ra nhiều tiền như vậy, chỉ cần có thể vượt qua nguy nan lần này thì hắn sẽ tìm người thích hợp làm chút
công tác, sau đó áp chế sự việc xuống bùn.
- Tút tút tút.
Khi La Xương Hào đang cảm thấy rối loạn thì điện thoại của Mỹ Mỹ vang
lên. Hắn nhìn thấy đó là số điện thoại của công ty, thế là nhanh chóng
nghe máy, chợt nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của nữa quản lý:
- Giám đốc La, công ty đã hết tiền, ngài nói xem chúng ta nên làm gì bây giờ?
- Không còn tiền, vì sao không còn tiền? Hơn hai chục triệu mà nhanh
hết vậy sao? Tôi nói cho cô biết, cô không nên vung tay quá trán, phải
biết nên làm thế nào, có hiểu không?
La Xương Hào trước nay luôn
rất hài lòng vì thái độ phục vụ của cô quản lý, bây giờ hắn nổi nóng mà
quên mất, thế cho nên giọng nói tràn đầy ý trách cứ.
Nữ quản lý kia chờ La Xương Hào nói xong thì khẽ giải thích:
- Giám đốc La, nào có hai chục triệu, chỉ có hai triệu vốn lưu động của công ty mà thôi.
- Cô nói gì? Chỉ có hai triệu sao? Chuyện gì xảy ra? Sao lại có thể như vậy? Nhất định là bên phía ngân hàng chưa gửi tiền đến. Cô chờ chút,
tôi sẽ thúc giục, tiền sẽ đến ngay.
La Xương Hào nói rồi trực tiếp cúp điện thoại.
La Xương Hào đã gọi điện thoại từ khá lâu, sau bây giờ tiền còn chưa
được chuyển đến? Không phải là những người kia không chịu chuyển tiền
đấy chứ? Trong đầu hắn lóe lên ý nghĩ như vậy, thế là quyết định ra tay
từ giám đốc Lý.
Tiếng chuông điện thoại vang lên ba lượt, giám đốc Lý nghe máy:
- Chào giám đốc La, tôi là anh Lý.
- Anh Lý, tiền của anh sao còn chưa được gửi đến?
La Xương Hào chờ điện thoại nối thông thì dùng giọng không khách khí hỏi anh Lý.
- Hì hì, giám đốc La, thật sự xin lỗi, khi ngài gọi điện thoại cho tôi, tôi còn tưởng rằng số tiền kia nằm trong tài khoản của công ty, không
ngờ lại được sử dụng để trả tiền hàng. Ôi, đây cũng là tôi thất trách,
vừa rồi tôi đã mắng cho đám người quản lý tài vụ và phó tổng giám đốc
công ty một chặp.
Giám đốc Lý nói bằng giọng tự trách mình, giống như đang thật sự rất căm tức.
Nhưng chút trò mèo của giám đốc Lý căn bản không qua mặt được La Xương
Hào. Tuy La Xương Hào không phải là người đỉnh cấp thông minh, thế nhưng cũng biết đối phương đang từ chối. Hắn dùng giọng lạnh lùng nói vào
trong điện thoại:
- Anh Lý, trình độ của anh đã đạt đến mức cao rồi.
- Giám đốc La, tôi cảm thấy rất có lỗi, nhưng ngài yên tâm, anh Lý tôi
dù thế nào cũng phải chuẩn bị tiền cho ngài, ngài cứ yên tâm, ha ha ha.