Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1571: Chương 1571: Gây sóng gió châm ngòi ly gián




Cố Tắc Viêm có biểu hiện cực kỳ khiêm tốn trước mặt anh Lưu, hắn cười ha hả, cũng không ngồi xuống mà trực tiếp nói: - Hôm nay tôi thay mặt cho bí thư Sầm đến thăm hỏi lãnh đạo, để xem lãnh đạo có chuyện gì cần giải quyết ở phương diện cuộc sống hiện tại hay không?

Anh Lưu tiếp nhận khăn lau tay từ người phụ nữ trung niên, sau khi lau tay xong thì mới cười nói: - Cám ơn bí thư Sầm đã quan tâm đến tôi, lúc này chủ tịch Tắc Viêm đến thì phải nếm qua trà nhà tôi mới được.

Anh Lưu lấy trà ra, cũng không phải là trà gì tuyệt đỉnh, thế nhưng khi pha trà lại bùng ra mùi hương thơm ngát động lòng người. Trong số những người ở đây chỉ có Cố Tắc Viêm là có tư cách uống trà với anh Lưu, những người còn lại đều tự giác đi ra phòng ngoài.

- Anh Lưu, nếu không đến chỗ của ngài thì không uống được trà ngon như thế này. Cố Tắc Viêm nói rồi đặt ly trà trong tay xuống: - Hy vọng sau này có thêm nhiều cơ hội uống trà với anh.

Gương mặt anh Lưu rất lạnh nhạt, lão cầm lấy bình trà châm đầy ly cho Cố Tắc Viêm, sau đó thản nhiên nói: - Chủ tịch Cố mỗi ngày đều bận rộn công tác, nào có thời gian nhàn hạ uống trà với một ông lão như tôi?

- Lão lãnh đạo, tôi nói lời thật lòng, tôi thật sự muốn buông bỏ tất cả để đến nơi đây tu thân dưỡng tính cùng hưởng thụ cuộc sống với ngài. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng có chút cảm khái nói: - Tôi cảm thấy lục đục với đủ mọi người thời gian qua là đủ lắm rồi.

Anh Lưu nhìn Cố Tắc Viêm cũng không nói lời nào, trong bầu không khí đầy hương trà nóng thì bộ dạng của lão giống như một thần tiên đã rời khỏi trần thế từ lâu lắm rồi.

- Lão lãnh đạo, tôi nói thật lòng với ngài, có đôi khi có một số việc là thân bất do kỷ, anh dàn xếp ổn thỏa nhưng người ta vẫn ra tay, vẫn không chịu bỏ qua cho anh. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì khẽ tiếp tục: - Có vài người vì muốn lập uy cho mình để có cơ sở tiến lên mà nắm chặt mái tóc của người khác không chịu buông.

Gương mặt của anh Lưu chợt biến đổi, lão biết rõ người kia trong lời nói của Cố Tắc Viêm là ai. Lão chợt nở nụ cười nhạt: - Nếu thật sự là như vậy thì cũng nên trả giá thật nhiều cho những việc mình đã làm.

Cố Tắc Viêm luôn quan sát vẻ mặt của lão lãnh đạo, hắn có chút bội phục vì đến nước này mà anh Lưu vẫn tỏ ra thản nhiên bất động, căn bản luôn cực kỳ ổn thỏa như vậy.

- Lão bí thư, có trách nhiệm thì phải gánh chịu, đây không phải là chuyện gì quá khác lạ. Tôi và anh cũng không phải là những người sợ gánh trách nhiệm, thế nhưng chỉ sợ có người mượn gió nổi mưa, muốn gây sóng gió. Cố Tắc Viêm cố gắng dùng giọng ngưng trọng và cảm khái nói.

Anh Lưu trầm ngâm giây lát rồi mới khẽ nói: - Tắc Viêm, theo ý của anh thì nên làm gì bây giờ?

- Chuyện này tôi đã đến nói chuyện với bí thư Sầm, mà bí thư Sầm cũng không ngờ sự việc lại biến thành như vậy. Thế nhưng khi người kia đi xuống kiểm tra thì bí thư đã trao quyền như vậy, nếu như không có lý do chính đáng thì bí thư Sầm cũng khó lên tiếng được. Cố Tắc Viêm nói xong thì căn bản không nói thêm điều gì, hắn tin tưởng anh Lưu sẽ hiểu ý mình, cũng biết nên làm thế nào.

Anh Lưu không nói gì, vẫn lẳng lặng uống trà.

Thế nhưng lúc này gương mặt bình tĩnh của anh Lưu lại liên tục biến đổi. Khi anh lưu chuẩn bị nâng ly lên uống một ngụm thì chiếc điện thoại màu đỏ bên cạnh đã vang lên.

Anh Lưu cầm lấy điện thoại, sau khi nối thông thì trầm giọng hỏi: - Tiểu Linh, có chuyện gì không?

Cố Tắc Viêm nghe thấy anh Lưu nói ra hai chữ Tiểu Linh thì hiểu người gọi điện thoại đến chính là con gái Lưu Linh, cũng chính là vợ của Trần Binh Dương. Bây giờ Lưu Linh gọi điện thoại đến, mười phần là muốn tìm sự trợ giúp từ anh Lưu.

Cú điện thoại của Lưu Linh căn bản là rất kịp thời, hai tai của Cố Tắc Viêm cực kỳ thính thế nhưng chỉ nghe được qua loa đoạn đối thoại giữa hai cha con anh Lưu mà thôi, không phải ừ thì cũng chỉ là à. Phải biết rằng nếu chỉ dựa vào những từ kia thì căn bản không thể nào đoán được nội dung cuộc trò chuyện đang diễn ra, điều này không khỏi làm cho người ta cảm thấy bực bội. Thời gian dần trôi qua, anh Lưu cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống. Cố Tắc Viêm cầm ấm trà châm thêm nước cho anh Lưu, sau đó hắn cười nói: - Lão lãnh đạo, nếu không uống ngay thì trà sẽ nguội đi mất.

Anh Lưu nể mặt Cố Tắc Viêm mà nâng ly lên uống một ngụm, sau đó lại không nói lời nào. Lúc này bầu không khí giữa hai người có chút đông cứng, Cố Tắc Viêm thầm nghĩ những ông lão như thế này thường hay giữ sĩ diện, thôi thì mình nói ra thì hay hơn.

- Anh Lưu, chuyện này căn bản là không thể chậm trễ được.

- Tắc Viêm, tôi sẽ luôn ghi nhớ ý tốt của anh, chúng ta không phải là người ngoài, cũng đừng nói đến những chuyện như thế này nữa. Hôm nay anh đã đến thăm tôi, như vậy cùng uống với tôi vài ly cho vui, không say không về. Anh Lưu không chờ Cố Tắc Viêm nói xong mà trầm giọng nói.

Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn không biết anh Lưu nói như vậy là có ý gì.

- Nhưng này chủ tịch Tắc Viêm, tôi đã là một người về hưu, cần có một cuộc sống yên vui, các anh nên làm thế nào thì cứ làm như vậy. Nếu như anh tìm tôi uống rượu thì tôi hoan nghênh, thế nhưng nói về chuyện công tác thì cũng đừng tìm tôi.

- Sau này tôi nhất định sẽ tìm lãnh đạo uống rượu cho vui. Cố Tắc Viêm mỉm cười nhìn anh Lưu, sau đó nói ra một lời giống như đảm bảo. Nhưng lúc này hai mắt của hắn căn bản không có gì vui vẻ, chỉ là có chút xấu hổ mà thôi.

Dù Cố Tắc Viêm làm việc căn bản không để lộ ra biểu hiện tâm tư của mình, thế nhưng lúc này bị anh Lưu nói như vậy cũng cảm thấy gương mặt phát sốt. Tuy lời nói của anh Lưu rất hàm súc, thế nhưng nội dung lại rất sắc bén.

Nội dung câu nói của anh Lưu là sau này Cố Tắc Viêm có chuyện gì thì tự mình giải quyết, cũng không cần đưa một lão già như mình ra đầu sóng ngọn gió. Anh Lưu nói như vậy thì rõ ràng là không chút nể tình.

Rốt cuộc là gặp vấn đề gì không may? Vì sao thái độ của anh Lưu lại thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Khi Cố Tắc Viêm đang suy tư thì thư ký nhanh chóng đưa điện thoại đến. Khi thư ký thấy lãnh đạo của mình đang cười nói chuyện với anh Lưu, hắn nhanh chóng tiến lên: - Chủ tịch Cố, có điện thoại của thư ký trưởng.

Thư ký trưởng gọi điện thoại, đây rõ ràng là một tình huống có thể giải vây cho Cố Tắc Viêm, hắn tranh thủ thời gian đứng lên nói: - Lão lãnh đạo, tôi đi nghe điện thoại một chút.

- Ha ha ha, chủ tịch Tắc Viêm là người bận rộn, anh cứ công tác mà không cần quan tâm đến một ông lão như tôi làm gì. Anh Lưu lúc này đã khôi phục lại bộ dạng mây trôi nước chảy của mình, lão mỉm cười nói với Cố Tắc Viêm.

Cố Tắc Viêm tiếp nhận điện thoại rồi đi đến một vị trí cách đó không xa. Khi hắn vừa alo một tiếng thì đầu dây bên kia vang lên âm thanh của thư ký trưởng Phương Anh Hồ: - Chủ tịch Tắc Viêm, anh đang ở đâu vậy?

- Thư ký trưởng, tôi đang đi thăm một vài cán bộ lão thành, có chuyện gì sao? Tuy vừa rồi Cố Tắc Viêm bị anh Lưu làm cho mất mặt, thế nhưng bây giờ vẫn nở nụ cười sáng lạn hỏi Phương Anh Hồ. Tuy hắn có quan hệ không tệ với Phương Anh Hồ, thế nhưng cũng không muốn nói lời lạnh nhạt.

- Chủ tịch Cố, vừa rồi bí thư Vương cho người đưa đến báo cáo về việc sập nhà thi đấu thành phố Hân Lũng. Dựa theo báo cáo thì sở dĩ xuất hiện sự cố trên là do bản thiết kế của công ty nước ngoài có sai sót trí mạng, cũng không liên quan đến phương diện chất lượng công trình.

Lời nói của Phương Anh Hồ làm cho Cố Tắc Viêm chợt sững sờ, hắn nhanh chóng nói: - Thật sự là bản vẽ có vấn đề sao?

- Đúng vậy, bí thư Vương sở dĩ chờ đến tận bây giờ mới báo cáo cho tỉnh ủy chính là vì khoảng thời gian trước căn bản không xác định được nguyên nhân gây sập nhà thi đấu. Hôm nay công ty thiết kế nước ngoài đã nói bản vẽ của bọn họ có vấn đề, cũng đã tiến hành xin lỗi về phương diện này. Phương Anh Hồ nói đến đây thì tiếp tục: - Lúc này đại biểu của công ty thiết kế bản vẽ đã đi đến, bọn họ cũng tiến hành trao đổi với chúng ta về phương diện bồi thường.

Cố Tắc Viêm lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ, hèn gì thái độ của anh Lưu với mình lại thay đổi như vậy. Khi mình đang dõng dạc ngồi đây châm ngòi thì người ta bên kia đã giải quyết vấn đề, hơn nữa vấn đề còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình. Bản vẽ xảy ra vấn đề, như vậy trách nhiệm của cấp ủy chính quyền thành phố Hân Lũng là không lớn, chủ tịch Trần Binh Dương cũng sẽ thoải mái vượt qua kiểm tra.

Hơn nữa Trần Binh Dương vượt qua kiểm tra lần này mà căn bản không có chút di chứng nào. Cố Tắc Viêm thầm nghĩ như vậy mà cảm thấy gương mặt càng nóng, từng câu từng chữ hắn vừa nói với anh Lưu giống như chiếc bàn ủi chà vào lòng. Vừa rồi hắn là một hình tượng tiểu biểu của một kẻ dùng trăm phương ngàn kế châm ngòi ly gián.

- Thư ký trưởng, thật sự không ngờ năng lượng của Vương Tử Quân lớn như vậy, có thể nghĩ ra con đường giải quyết sự việc như thế này. Cố Tắc Viêm tuy muốn làm cho giọng nói của mình bình tĩnh lại, thế nhưng vẫn cảm thấy có vài phần ghen ghét.

Phương Anh Hồ có thể cảm nhận được sự đố kỵ ghen ghét của Cố Tắc Viêm, hắn cười khổ một tiếng rồi nói: - Anh Cố, vấn đề thật sự là như vậy, vì cũng có tin tức truyền đến từ tổ điều tra, nguyên nhân làm cho nhà thi đấu sập xuống đến từ bản thiết kế.

Cố Tắc Viêm không mở miệng, hắn hiểu ý nghĩa lời nói của Phương Anh Hồ. Vì lần này trong tổ điều tra đi đến thành phố Hân Lũng có không ít người thuộc về phía mình, thế nên hắn trầm ngâm giây lát rồi khẽ nói: - Bí thư Sầm có ý kiến gì?

- Bí thư Sầm nói chuyện này xử lý như vậy là rất tốt. Phương Anh Hồ ở bên kia nhanh chóng cho ra câu trả lời.

"Xử lý tốt, tất nhiên xử lý như vậy là tốt, thế nhưng người duy nhất không tốt chính là mình." Cố Tắc Viêm hắn vốn tràn đầy tự tin làm một người ly gián, thế nhưng bây giờ lại chẳng ra thể thống gì. Hắn lúc này thậm chí còn căm hận Phương Anh Hồ gọi điện thoại cho mình quá chậm.

Nếu như Phương Anh Hồ gọi điện thoại sớm hơn, như vậy mình sao mất mặt với anh Lưu như thế?

Cố Tắc Viêm cúp điện thoại và trở nên trầm ngâm, thư ký bên cạnh cũng không nói gì, thế nhưng một lúc lâu sau cũng không khỏi lên tiếng nhắc nhở: - Chủ tịch Cố, bước tiếp theo nên làm thế nào?

Cố Tắc Viêm nhìn thoáng qua viên thư ký của mình, hắn thản nhiên nói: - Hành trình hôm nay không thay đổi, vẫn cứ theo sắp xếp.

- Thường ủy tỉnh ủy, phó chủ tịch Cố Tắc Viêm đến thăm các cựu chiến binh, lãnh đạo tiến hành thăm hỏi ân cần các vị cán bộ lão thành, cũng lên tiếng... Giọng điệu dễ nghe của biên tập viên chợt vang lên, gương mặt tràn đầy nụ cười của Cố Tắc Viêm cũng xuất hiện trên màn hình.

- Nụ cười của chủ tịch Cố rất sáng lạn. Trương Tề Bảo ngồi bên cạnh cười hì hì nói với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩ của Trương Tề Bảo, hắn khẽ gật đầu mà không lên tiếng. Sau đó Trương Tề Bảo nói tiếp: - Tôi thấy lần này đài truyền hình sắp bị lãnh đạo phê bình, lần này chủ tịch Cố rõ ràng đến thăm anh Lưu, thế nhưng lại không xuất hiện hình ảnh nào về anh Lưu, thật sự là làm việc thất trách.

- Anh đấy, trước mặt tôi thể nói như vậy, nhưng đối với người ngoài thì tuyệt đối không nên. Vương Tử Quân nhìn Trương Tề Bảo rồi dùng giọng phê bình nói.

Trương Tề Bảo biết rõ Vương Tử Quân cũng không vì vậy mà phê bình mình, thế nên hắn nở nụ cười vui vẻ nói: - Bí thư Vương, tôi cũng chỉ nói với ngài mà thôi. Ngài có biết không, khi chúng ta báo cáo kết quả thì bí thư Sầm liên tục nói rằng xử lý như vậy là rất tốt.

Khi Vương Tử Quân chuẩn bị lên tiếng thì Triệu Hiểu Bạch gõ cửa đi vào phòng: - Bí thư Vương, bí thư Ngô và chủ tịch Trần của thành phố Hân Lũng đến.

Vương Tử Quân khoát tay áo với Triệu Hiểu Bạch: - Mời vào.

Khi Ngô Đại Phúc và Trần Binh Dương đi vào trong phòng thì Vương Tử Quân cũng đứng lên. Lúc này gương mặt hai người vẫn là nụ cười vui vẻ giống như lần đầu tiên gặp mặt trước đó, thế nhưng nụ cười bây giờ căn bản là chân thành và thả lỏng hơn.

- Bí thư Vương, hai người chúng tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi đấy chứ? Ngô Đại Phúc lên tiếng, sau đó hắn nhanh chóng vươn hai tay ra với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân có cảm giác rất tốt với Ngô Đại Phúc, hắn vừa bắt tay Ngô Đại Phúc vừa cười nói: - Đây là ở địa bàn của anh, anh lại tỏ ra khách khí như vậy, tôi căn bản cũng cảm thấy gò bó.

Vương Tử Quân nói rồi cũng bắt tay Trần Binh Dương đi phía sau Ngô Đại Phúc.

Sau khi nói vài câu chào hỏi thì Ngô Đại Phúc cười nói: - Bí thư Vương, tôi đến nhận kiểm điểm với ngài, những ngày qua vốn là tôi phải tự mình đi đến, kính mong bí thư Vương tha thứ cho.

Vương Tử Quân hiểu ý nghĩa lời nói của Ngô Đại Phúc, hắn cười cười nói: - Các anh đã giúp đỡ rất lớn với tôi, hơn nữa thành phố cũng có nhiều chuyện cần xử lý, các anh không nên đến chỗ tôi làm gì.

- Bí thư Vương, tôi đại biểu cho cán bộ và nhân dân thành phố Hân Lũng cám ơn ngài, nếu như không phải ngài xâm nhập điều tra, như vậy chỉ sợ hình tượng của thành phố Hân Lũng sẽ bị hủy hoại. Trần Binh Dương nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng có chút run rẩy nói.

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trần Binh Dương rồi trầm giọng nói: - Lần này kết quả điều tra rất viên mãn, thế nhưng cũng là một lời cảnh tỉnh với chúng ta, đó là khi làm việc cần phải có thái độ hoài nghi. Ví dụ như sự kiện lần này, nếu như trước khi thi công chúng ta dùng thái độ hoài nghi xem xét lại bản thiết kế, như vậy sẽ không có vấn đề như hôm nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.