Du Giang Vĩ có một ưu điểm tốt đó chính là toàn lực ứng phó với
bất kể công tác gì, cố gắng lớn nhất để làm cho thật tốt. Hiện tại hắn
theo sát bí thư Vương, tất nhiên sẽ phát huy công tác của mình đến tận
cùng.
Gần đây Du Giang Vĩ phát hiện khứu giác của mình cực kỳ nhanh nhạy, chỉ cần bí thư Vương có bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay
gì, hắn cũng là người đầu tiên cảm nhận được. Nếu nói không khoa trương
thì bí thư Vương ho khan một tiếng thì Du Giang Vĩ cũng ngầm hiểu. Khi
không có người thì Du Giang Vĩ luôn tự vấn lòng, có phải là mình làm thư ký đến mức độ này thì đã là tình trạng cực mạnh rồi sao?
Lúc này Du Giang Vĩ luôn chú ý đến vẻ mặt của Vương Tử Quân, hắn thấy bí
thư Vương tự mình dùng cơm với hai thủ hạ của mình, thế nên biết được
hai người kia có thể diện rất lớn. Lúc này Lý Đức Trụ bị đánh, bí thư
Vương nhất định sẽ ra tay sấm sét.
- Tôi biết rồi.
Đây chính là một câu mà Du Giang Vĩ nghe được từ miệng bí thư Vương. Sau
khi ném ra một câu như vậy thì Vương Tử Quân đưa điện thoại cho Du Giang Vĩ, sau đó quay đầu đi.
Phản ứng như vậy làm cho Du Giang Vĩ có chút bất ngờ, cũng có vài phần trợn mắt há mồm. Nhưng suy xét lại
thì hắn thấy tiếng bước chân của bí thư Vương có vẻ nặng nề hơn.
Su một thời gian làm thư ký cho bí thư Vương, Du Giang Vĩ căn bản có
một cảm giác mẫn cảm theo bản năng với tiếng bước chân của bí thư Vương. Khi tâm tình tốt một chút thì bước chân nhẹ nhàng, khi tâm tình nặng nề thì tiếng bước chân cũng trầm trọng theo.
Tiếng bước chân trầm trọng chứng tỏ bí thư Vương đang rất mất hứng.
Du Giang Vĩ có chút lo lắng, chỉ sợ bí thư Vương sẽ có chút thất thố
trong bữa tiệc đang diễn ra. Thế nhưng sự thật chứng minh lo lắng của
hắn là dư thừa, vì trong quá trình dùng cơm thì vẻ mặt Vương Tử Quân vẫn rất bình tĩnh, giống như chưa từng có gì phát sinh.
Thật ra
Vương Tử Quân rất tức giận, hắn bỏ mặc Lý Đức Trụ cũng là vì muốn cho ra một bài học, để sau này Lý Đức Trụ gặp chuyện gì cũng không nên nóng
đầu ra tay. Thật ra trong số hai người Lý Đức Trụ và Khương Long Cương
thì Vương Tử Quân vẫn thích Lý Đức Trụ, vì nếu so ra thì Lý Đức Trụ càng thêm tinh khiết hơn một thư ký có tâm tư kín đáo như Khương Long Cương.
Chỉ là sự việc vượt quá dự
đoán của Vương Tử Quân, hắn gõ lên đầu Lý Đức Trụ, ngược lại phiền toái
chợt phát sinh. Lúc này một cái gõ lên đầu biến thành búa đánh lên đầu
Lý Đức Trụ, điều này làm cho tâm tình của Vương Tử Quân giống như bị
đánh rất mạnh.
Nếu như nói cơn giận của Vương Tử Quân có một
nửa là đến từ sự áy náy với Lý Đức Trụ, một nửa còn lại dành cho đám
nhân viên công tác bên dưới, rõ ràng là bằng mặt không bằng lòng với
hắn. Vì chỉnh đốn tác phong của khối tư pháp để tiến lên chuyên nghiệp
mà hắn đã cho ra nhiều cố gắng, thế nhưng tất cả như cơn mưa ngang qua,
chỉ là hình thức mà thôi. Điều này làm cho Vương Tử Quân cảm thấy trong
lòng giống như có một khối đá tảng rất lớn chắn lại.
- Sau khi quay về cậu liên hệ với văn phòng xử lý trật tự trị an, đốc thúc xử lý vụ này.
Vương Tử Quân cố áp chế lửa giận trong lòng, sau đó khẽ nói với Du Giang Vĩ.
Du Giang Vĩ nghe thấy giọng nói của Vương Tử Quân có chút âm trầm, thế là vội vàng đồng ý.
Sau khi quay lại văn phòng ủy ban tư pháp, Du Giang Vĩ giúp Vương Tử
Quân thu dọn vài đồ vật, sau đó đi đến văn phòng chuyên xử lý trật tự
trị an như Văn phòng này nằm trong khu văn phòng ủy ban tư pháp tỉnh ủy, thế cho nên hắn chỉ mất hai phút đã đi đến nơi.
- Chào trưởng khoa Du.
Vài nhân viên công tác khi thấy Du Giang Vĩ thì tranh thủ tiến lên chào hỏi, còn có người pha trà rót nước, ần cần tiếp đón.
Du Giang Vĩ căn bản cảm thấy rất hưởng thụ với tình hình tiền hô hậu
ủng thế này, thế nhưng hắn cũng không có mấy tâm tình vui vẻ, thế nên
khoát tay nói:
- Cũng không làm phiền các anh, tôi tìm chủ nhiệm Triệu có chút việc.
- Làm phiền cái gì chứ, văn phòng chúng tôi đại biểu cho hình tượng của ủy ban tư pháp, người khác đến chúng tôi cũng đón tiếp như thế, lúc này lãnh đạo trực tiếp đến lại không được như vậy, chẳng phải chúng tôi
không chăm chú chứng thực chỉ thị của lãnh đạo sao?
Chủ nhiệm Triệu từ bên trong đi ra mỉm cười nói.
Vị chủ nhiệm Triệu này vốn là lãnh đạo một đơn vị, rất có điệu bộ,
trước kia khi Du Giang Vĩ chưa làm thư ký cho Vương Tử Quân, căn bản
không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần. Hắn thấy một người dám mở miệng
bênh vực lẽ phải mà không quan tâm đến ai như Du Giang Vĩ, rõ ràng là
một tên ngốc căn bản không thể nào đứng vững trong quan trường. Thiên hạ đều là quạ đen, Du Giang Vĩ muốn làm quạ trắng, như vậy sống được sao?
Đúng là đáng chê cười. Nếu chảo nhuộm chốn quan trường căn bản không thể nào làm gì được Du Giang Vĩ, như vậy thì xin lỗi, tương lai anh sẽ bị
loại ra khỏi hàng ngũ.
Nhưng Du Giang Vĩ căn bản có sự phát
triển làm cho chủ nhiệm Triệu không kịp trở tay, đã tiến lên làm thư ký
của bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy. Chỉ cần không có sai lầm lớn, không
để cho Vương Tử Quân sinh ra lòng phản cảm, không hoài nghi về năng lực, như vậy tương lai Du Giang Vĩ hoàn toàn có thể vượt qua mặt chủ nhiệm
Triệu. Sau khi biết được tin tức này thì chủ nhiệm Triệu cảm thấy khó
chịu như uống một ngụm nước bẩn. Anh nghĩ mà xem, sớm biết có ngày hôm
nay, như vậy trước kia sao mình không chịu kết giao tạo mối quan hệ tốt
với đối phương?
Tất nhiên chủ nhiệm Triệu vẫn là người có thể lên có thể xuống, có thể cúi có thể đứng thẳng, lúc này thái độ đối với Du Giang Vĩ đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Lúc này chỉ cần gặp mặt
người khác thì hắn mở miệng nói trước kia căn bản đã nhìn ra vấn đề, Du
Giang Vĩ là người có năng lực, người mà tôi đã sớm nhìn ra thì căn bản
không phải vật trong ao. Hắn tin tưởng những lời nói như vậy sẽ có ngày
được lọt vào trong tai của Du Giang Vĩ.
- Cậu Du, khó có được thời điểm thanh nhàn, cậu đến đây liên lạc với quần chúng, như vậy thì
tốt quá. Tôi có chút trà ngon, mời ngài nếm thử.
Chủ nhiệm Triệu giữ chặt tay của Du Giang Vĩ rồi kéo vào trong phòng, bộ dạng rất thân mật.
Thế nhưng Du Giang Vĩ đến đây căn bản không phải là làm thắm thiết mối
quan hệ với chủ nhiệm Triệu, đối với những người như thế này thì hầu như đã bị hắn cho vào trong sổ đen không thể kết giao. Mặc dù bí thư Vương
không nói gì nhưng những chuyện vừa xảy ra đã làm cho Du Giang Vĩ hiểu
ra nhiều điều, đó là bí thư Vương căn bản sẽ không tiếp tục dùng vị chủ
nhiệm Triệu này.
- Chủ nhiệm Triệu, tôi cũng không đến uống trà, tôi đến đây theo chỉ thị của bí thư Vương, muốn hỏi một việc.
Du Giang Vĩ nói đến đây thì hắng giọng một cái nói:
- Sáng hôm nay có phải có một người tên là Triệu Tịnh Quyên đến phản ánh vấn đề không?
Gương mặt chủ nhiệm Triệu chợt trắng bệch, hắn cũng không phải vì người tên là Triệu Tịnh Quyên kia, nói thật là hắn thật sự không nhớ nổi
người phụ nữ kia là ai. Hắn căng thẳng là vì Vương Tử Quân phái thư ký
đến, tự mình hỏi chuyện, như vậy nhất định là có vấn đề, nếu không xử lý tốt thì tương lai của mình xem như kết thúc tại đây.
- Tiểu Lý, có phải có chuyện này không?
Chủ nhiệm Triệu vội vàng hỏi Tiểu Lý là người phụ trách đăng ký.
Tiểu Lý và Tiểu Lý hầu như cùng vào công tác trong ủy ban tư pháp cùng một thời điểm, cũng là một người khôn khéo, gặp người nói tiếng
người, gặp quỷ nói giọng quỷ, còn phát triển tốt hơn cả Du Giang Vĩ.
Nhưng bây giờ thân phận của Du Giang Vĩ đã khác, khi hắn đến đây như
quan khâm sai thì Tiểu Lý chỉ là một nhân viên kiểm tra tư liệu giống
như nô bộc mà thôi.
- À, thật sự có chuyện như vậy, chúng tôi đã điều tra, trước mắt đã có kết luận: Chỉ là vu hãm mà thôi. Hai người bị đồn công an bắt được là phần tử phạm pháp, có nhiều lần phạm tội, vì đánh nhau nên bị công an giữ lại.
Tiểu Lý mở tư liệu ra nhìn rồi cười tủm tỉm nói với Du Giang Vĩ.
- Anh nói hai người kia đều đã từng bị bắt giữ vì đánh nhau sao?
Du Giang Vĩ bắt được cán dao trong tay Tiểu Lý, thế là trầm giọng nói.
- Đúng vậy, đồn công an có báo cáo rất rõ ràng.
Tiểu Lý trầm giọng nói.
Chủ nhiệm Triệu nhìn gương mặt không chút tốt đẹp của Du Giang Vĩ, thế
là hắn chợt cảm thây sự việc không tầm thường, hắn vội vàng đổi giọng
nói:
- Cậu Du, vụ án này vốn không phải là chúng tôi tự mình điều tra, là văn phòng trật tự trị an của thành phố Đông Hồng lập án điều
tra. Anh cũng biết chúng tôi công tác hơi nhiều, trên cơ bản đều là để
cho địa phương điều tra cụ thể cho ra tình hình thực tế, sau đó xem xét
cân nhắc...
- Chủ nhiệm Triệu, tôi không biết Lạc Minh Hạo
kia là ai, thế nhưng tôi lại biết người kia, anh ấy đã nhiều lần bị bắt
vì tội đánh nhau gây rối sao? Thật sự đáng cười, hôm qua anh ta vừa mới
đến tỉnh Nam Giang, nào có phạm pháp trước đó? Thật sự là không ra gì.
Giọng nói của Du Giang Vĩ không quá lớn nhưng lại cực kỳ nghiêm khắc.
Chủ nhiệm Triệu nhìn ánh mắt âm u của Du Giang Vĩ, thế là không nhịn
được phải rùng mình. Hắn cũng căn bản không quan tâm đến vụ này, hắn chỉ sắp xếp cho Tiểu Lý gọi điện thoại cho phía thành phố Đông Hồng, giám
sát là được. Hơn nữa người phụ trách của văn phòng quản lý trật tự trị
an ở thành phố Đông Hồng đã gọi điện thoại cho hắn, sau đó hẹn hắn dùng
cơm, thế là chuyện này xem như kết thúc mỹ mãn.
Nhưng chủ
nhiệm Triệu căn bản không ngờ một sự việc như vậy lại có vấn đề, lại kéo cả Du Giang Vĩ vào bên trong. Mặc dù cấp bậc của Du Giang Vĩ thấp hơn
hắn, thế nhưng cương vị của đối phương là đặc thù, thế cho nên hắn cũng
không muốn chọc vào một nhân vật như vậy.
- Cậu Du, đây là
chúng tôi công tác sở sẩy, xử lý sự việc có chút qua loa, tôi sẽ đưa
người đi điều tra, sẽ nhanh chóng cho ngài câu trả lời thuyết phục.
...
Trong phòng VIP của khách sạn Kim Lãng, Hà Bính Sở đang thản nhiên nằm
trên giường hưởng cảm giác thoải mái của cô gái mát xa mặc bikini mang
lại cho mình. Hai bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng linh hoạt liên tục hoạt
động trên bờ vai của hắn, hai tay của hắn cũng không thật thà, liên tục
chạy qua lại trên người nàng.
Lúc này trên mặt Hà Bính Sở đã
căn bản không còn dấu năm ngón tay, tâm tình của hắn rất tốt, tối qua
hành hung tên khốn kia làm cho hắn cảm thấy rất đã nghiền.
- Dám trêu chọc ông sao? Ông phế mày.
Hà Bính Sở mắng một câu rất hung hăng, sau đó tiếp tục xoa nắn hai bộ
vị mềm mại vừa tay của cô gái mát xa. Cô gái này tuy đau đến mức muốn
chảy nước mắt nhưng không dám lên tiếng.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Hà Bính Sở cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua, sau đó miễn cưỡng nghe máy:
- Anh Đặng, tiểu tử anh ở nơi nào, tôi nói cho anh biết bên phía Kim
Lãng này phục vụ rất tốt, anh nên đến thả lỏng gân cốt một chút.
- Cám ơn Hà thiếu gia, tôi sẽ đến ngay.
Đồn trưởng Đặng căn bản cảm thấy rất vinh hạnh vì lời kêu gọi của Hà Bính Sở.
- À, anh Đặng, hôm qua thật sự đánh rất đã tay, bây giờ vẫn có hơi ngứa ngáy. Thế này đi, tối nay anh sắp xếp cho tôi nện cho tên kia một trận
nhé.
Hà Bính Sở khoát tay áo với cô gái mát xa, sau khi cô nàng rời khỏi phòng thì hắn trầm giọng nói.
Đồn trưởng Đặng có chút do dự, sau đó khẽ khuyên nhủ:
- Hà thiếu gia, tôi không muốn ngài mất hứng, nhưng hai tên kia căn bản đã không đứng lên nổi, nếu thật sự tiếp tục thì tôi sợ bọn họ sẽ không
chịu nổi.
- Hừ, anh Đặng, anh mềm yếu sợ hãi như vậy thì còn
làm ăn gì được nữa? Theo tôi thấy anh ở trước mặt ông cụ nhà tôi khoác
lác là lớn mật công tác, bây giờ có chuyện không tìm ra được biện pháp,
thật sự uổng công tôi xem trọng anh. Được rồi, nếu anh không giúp được
thì tôi cũng không miễn cưỡng...
Giọng nói của Hà Bính Sở rõ ràng có mang theo vài phần bất mãn.
Lời nói của Hà Bính Sở tương đối có lực sát thương với đồn trưởng Đặng, bình thường Hà Bính Sở muốn gì thì hắn cũng chiều, không phải vì muốn
mở cửa sổ từ chỗ của Hà Bính Sở để kéo quan hệ với vị đại nhân kia sao?
Lúc này hắn bị Hà công tử cho một đòn vào mặt, thế là tranh thủ thời
gian sửa lời:
- Hà thiếu gia, chỉ cần ngài nhắn nhủ một lời, tôi
nào không sắp xếp thỏa đáng chứ? Nhưng lần này thật sự có chút phiền
toái mà thôi, ngài yên tâm, tôi sẽ nghĩ biện pháp là được.
Hai người nói chuyện rồi nở nụ cười, sau đó nói thêm vài câu. Hà Bính Sở chợt nói:
- Anh Đặng, tội danh của tiểu tử kia không phải vẫn còn quá nhẹ sao?
Anh nghĩ xem, tìm cho hắn ta một lý do gán tội thật nặng, không phải
bình thường anh rất thông minh sao?
Dưới câu trả lời khúm núm của đồn trưởng Đặng, Hà Bính Sở mất kiên nhẫn cúp điện thoại. Hắn tiếp
tục vẫy vẫy tay với cô gái bên kia, bảo mỹ nữ này tiếp tục công việc.
Cô gái quả nhiên không hỗ danh là người được đào tạo chuyên nghiệp, chỉ một lát sau đã đưa Hà Bính Sở vào trạng thái hưng phấn. Khi hắn đã lột
sạch cô gái thì điện thoại lại vang lên. Lúc này hắn nào có tâm tư nghe
điện thoại, hắn nhìn thoáng qua số điện thoại, sau đó bực bội cắt máy.
Nhưng điện thoại giống như đang cố ý làm khó Hà Bính Sở, khi hắn mới
hoạt động được hai cái thì điện thoại tiếp tục đổ chuông. Lúc này cô gái đang rên rỉ cũng có chút mất tự nhiên.
- Con bà nó, thằng nào mất hứng như vậy?
Hà Bính Sở mở miệng rồi thuận tay cầm điện thoại, bên kia truyền đến giọng nói của cục trưởng Mã:
- Hà công tử, có phiền toái phát sinh, văn phòng quản lý trật tự trị an của tỉnh phái người đến giám sát.
Hà Bính Sở cũng không quan tâm, hắn thuận miệng mắng:
- Anh Mã, bọn họ đến thì sao? Tôi còn tưởng rằng trời sập chứ? Tôi đã
nói với anh rồi, đừng kêu gào với tôi, chuyện này tôi quản được. Tôi sẽ
gọi điện thoại cho anh Điền, sẽ giải quyết nhanh chóng.
Hà
Bính Sở nói rồi cúp điện thoại, nhưng hắn cũng không gọi điện thoại cho
anh Điền của văn phòng quản lý trật tự trị an của thành phố Đông Hồng,
mà tiếp tục cố gắng trên người cô gái trong phòng.
Dưới sự
phối hợp của cô gái bên dưới, Hà Bính Sở lại lấy được hưng phấn. Nhưng
điện thoại lại tiếp tục vang lên, tiếng chuông làm cho hắn rất bực bội,
hắn cầm điện thoại ném xuống đất.
Tất cả trở nên tĩnh lặng,
Hà Bính Sở cuối cùng cũng chuyên tâm vào công tác. Khi tiếng rên của cô
gái liên tục biến đổi, hắn cảm thấy mơ mơ màng màng, khoái cảm dâng
trào.
- Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên dồn dập, Hà Bính Sở nghe thấy âm thanh này và rất
bực bội. Lúc này hắn vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn chơi bời thêm, thế
nhưng đành phải qua loa cho xong việc. Khi cô gái kia đang tranh thủ dọn dẹp chiến trường, hắn đi ra ngoài cửa.
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đi đến với nụ cười tươi tắn trên môi, Hà Bính Sở cũng
không chờ cho đối phương cười được lâu, hắn nhanh chóng tiến lên cho đối phương hai cái tát.