Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1811: Chương 1811: Gìn giữ cái đã có thừa, khai thác cái chưa đủ.​




Sầm Vật Cương là bí thư tỉnh ủy, chỉ cần xuống bên dưới kiểm tra giám sát thì căn bản là tiền hô hậu ủng, thế cho nên bây giờ cả cục công an tỉnh đều lu bù công tác vì hành trình kiểm tra của bí thư Sầm. Chẳng qua phần lớn mọi người đều chỉ ngắm bí thư Sầm thông qua cửa sổ văn phòng, chỉ có một số ít lãnh đạo được tiếp kiến bí thư Sầm mà thôi.

Thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp Lý Chinh Siêu, phó chủ tịch tỉnh kiêm cục trưởng cục công an Nghiêm Khâm Binh cùng đi với Sầm Vật Cương, khi làm tốt công tác tọa đàm với các cán bộ trung tầng của cục công an tỉnh, lúc này Sầm Vật Cương nói với Lý Chinh Siêu: - Bí thư Lý, hai người chúng ta đã lâu không trò chuyện với nhau, nhân cơ hội có chủ tịch Nghiêm ở chỗ này, chúng ta cùng thảo luận một chút.

- Tôi cũng có vài phần công tác cần báo cáo với bí thư. Lý Chinh Siêu cười ha hả nói.

Trong phòng khách ấm áp của cục công an tỉnh, hương trà thơm ngát làm cho lòng người mê say, Nghiêm Khâm Binh do dự giây lát rồi cười nói với Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm, lúc này đã đến giữa trưa, là thời điểm cục công an nghỉ ngơi dùng cơm. Nhân viên công tác của cục công an chúng tôi thường đến căn tin dùng cơm, tôi đi xuống xem xét tình huống như thế nào.

Sầm Vật Cương khẽ gật đầu, lão thầm khen Nghiêm Khâm Binh khéo hiểu lòng người. Nhiều khi một người có thể làm cho anh thoải mái cũng không phải là vì người đó quá xuất chúng, chẳng qua đơn giản là khi anh muốn ngủ thì người này đưa gối đến kê đầu, anh sao lại không thích đối phương cho được? Khi Sầm Vật Cương dùng ánh mắt lơ đãng nhìn gương mặt với nụ cười của Lý Chinh Siêu, lão không khỏi có vài phần tiếc nuối, nếu như có thể đổi vị trí của hai người Lý Chinh Siêu và Nghiêm Khâm Binh cho nhau thì tốt biết bao.

- Bí thư Lý, gần đây công tác của ủy ban tư pháp tỉnh Mật Đông luôn đi đầu cả nước. Một hoàn cảnh phát triển tốt đẹp sẽ là cực kỳ quan trọng cho đại cục phát triển kinh tế của tỉnh Mật Đông. Trải qua chuyến viếng thăm lần này, tôi phát hiện dù nhìn từ phương diện năng lực hay thái độ công tác thì các cán bộ của ủy ban tư pháp tỉnh căn bản đều rất tốt, phấn chấn tinh thần, căn bản là rất không tồi. Sầm Vật Cương chờ Nghiêm Khâm Binh đóng cửa phòng lại thì cười nói với Lý Chinh Siêu.

Lý Chinh Siêu căn bản đã sớm không còn được nghe những lời khích lệ theo kiểu như vậy. Những năm qua hắn bị cho ra rìa ở tỉnh Mật Đông, tâm tình ngày càng trưởng thành hơn rất nhiều. Hắn biết rõ những lời khích lệ của Sầm Vật Cương với mình chỉ là một mở đầu, ngay sau đó còn nhiều bài hát với nội dung hay ho được vang lên. Nhưng có một điều mà Lý Chinh Siêu hiểu rõ ràng: Sầm Vật Cương đến đây không phải vì khích lệ mình. Hắn biết rõ ý nghĩ của đối phương dừng lại ở nơi nào.

- Bí thư Sầm, công tác có vài thành tích thế nhưng vẫn còn nhiều phương diện chưa hoàn thiện, bí thư là người đứng cao thấy xa, mong bí thư Sầm chỉ điểm nhiều hơn cho công tác kế tiếp của chúng tôi, cũng mong bí thư cho ra ý kiến phê bình để chúng tôi nhanh chóng đẩy mạnh đốc xúc công tác. Lý Chinh Siêu nói rất cẩn thận. Theo ý của Sầm Vật Cương thì bây giờ Lý Chinh Siêu có quan hệ thân cận với Vương Tử Quân, thế nhưng lão cũng không quá quan tâm đến những lời gìn giữ chính mình này của Lý Chinh Siêu.

Vì Sầm Vật Cương trước nay quá cường thế, khi mà Nghiêm Khâm Binh được đề bạt làm phó chủ tịch tỉnh, lực ảnh hưởng của Nghiêm Khâm Binh ở trong ủy ban tư pháp là cực kỳ thấp. Nhưng Lý Chinh Siêu căn bản không có sai lầm gì, thế nên Sầm Vật Cương trước kia tuy có ý nghĩ đổi người, lại chẳng tìm được lý do nào.

- Tốt, anh có thái độ công tác không kiêu căng không vội vàng như vậy là rất tốt. Sầm Vật Cương nhìn Lý Chinh Siêu rồi cười nói: - Gần đây hệ thống tư pháp của tỉnh cho ra nhiều thành tích, cũng có không ít cán bộ có năng lực, tôi hy vọng khi bí thư Lý công tác thì nên chú trọng tăng cường bồi dưỡng đội ngũ cán bộ, liên tục duy trì và bảo đảm cung cấp nhiều nhân tài cho hệ thống cục công an trong tỉnh.

Lý Chinh Siêu nghe đến phương diện bồi dưỡng cán bộ thì vẻ mặt có chút biến đổi, hắn biết rõ bây giờ Sầm Vật Cương nói đến phương diện bồi dưỡng cán bộ là có ý nghĩa gì. Hắn là người từng bước bò lên từ cơ sở, hắn cảm thấy mình căn bản có lực ảnh hưởng sâu xa ở trong phạm vi công tác của mình.

Nhưng lực ảnh hưởng mạnh mẽ như vậy có đôi khi là động lực và cũng có lúc là áp lực. Nếu anh muốn thủ hạ tỏ ra kiên quyết ủng hộ mình, hơn nữa còn đạt đến trạng thái được ủng hộ tốt nhất, như vậy anh phải làm người nâng đỡ cho cán bộ đi theo sau lưng. Nếu không đám thủ hạ kia đứng chờ quá lâu không có lợi ích gì, bọn họ sẽ nản lòng thoái chí, căn bản thay đổi lề lối.

Tuy Lý Chinh Siêu không thể tạo dựng nên hệ phái của mình ở tỉnh Mật Đông, thế nhưng cũng có những người có quan hệ sâu với mình, những người kia đều là cộng sự lâu năm của hắn, mỗi người đều có yêu cầu chính trị của mình.

Những năm qua Lý Chinh Siêu bị Sầm Vật Cương cho ra rìa, thế cho nên trong hệ thống tư pháp có vấn đề về phương diện sử dụng cán bộ. Ví dụ như có đồng chí quá niên hạn nhận chức nhưng còn chưa lui ra; có đồng chí đến thời điểm cần được tiến lên nhưng lại qua kỳ hạn, không thể được điều chỉnh kịp thời, thế nên cho ra nhiều ý kiến; cũng có đồng chí vì không tìm được cách giải quyết cho chức vụ của mình, thế nên tạo nên ảnh hưởng khá lớn. Hễ là những vấn đề thế này đều căn bản là cực kỳ cấp bách.

Bây giờ đến thời điểm nhiệm kỳ mới, Lý Chinh Siêu cũng cảm nhận được áp lực lớn cho mình. Mặc dù trước khi đến hắn đã hạ quyết tâm trò chuyện với Sầm Vật Cương, thế nhưng bây giờ nghe Sầm Vật Cương nói như vậy cũng không khỏi không động lòng.

Chỉ cần lúc này mình mở miệng, như vậy sẽ chuyển sang phía Sầm Vật Cương, như vậy hắn sẽ dễ dàng tìm phần thắng cho người của mình trong nhiệm kỳ mới lần này. Lúc này Sầm Vật Cương khó thể nào bạc đãi mình.

Nhưng làm như vậy thì thanh danh của Lý Chinh Siêu bị ảnh hưởng nặng nề, cũng đại biểu cho thế lực của Vương Tử Quân trong Mật Đông sau này sẽ cực kỳ xơ cứng, cái giá của nó là rất lớn.

Lý Chinh Siêu nghĩ đến đây thì không khỏi mỉm cười: - Cám ơn bí thư Sầm đã quan tâm đến các cán bộ trong hệ thống tư pháp của chúng tôi, sau này khi tổ chức họp cán bộ trong ngành, tôi nhất định sẽ truyền đạt chỉ thị của ngài, đây rõ ràng là lời cổ vũ lớn lao cho các đồng chí cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Lý Chinh Siêu nói rất khách khí nhưng ánh mắt của Sầm Vật Cương lại càng thêm nghiêm túc. Lão biết rõ Lý Chinh Siêu đang thông qua những câu nói này để cho ra đáp án với mình.

"Gian ngoan mất linh!" Tuy Sầm Vật Cương có chút phẫn nộ thế nhưng vẫn bảo trì phong độ của mình, lão cười nhạt rồi nói: - Bí thư Lý, hai người chúng ta chỉ là tùy tiện trò chuyện vài câu, anh phải nghiêm túc như vậy sao?

- Hai ngày qua truyền thông có đưa tin tỉnh hàng xóm xử lý sai một vụ án làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Mặc dù những chuyện thế này chưa từng xuất hiện ở Mật Đông, thế nhưng tôi hy vọng các đơn vị của ủy ban tư pháp khi tham gia phá án thì phải nghiêm khắc tuân thủ chức trách, trách để xuất hiện sai lầm, không nên che phía trước và giám sát phía sau. Sầm Vật Cương nói tuy có vẻ tùy tiện thế nhưng chỉ sau nháy mắt đã trở nên nghiêm khắc, điều này không khỏi làm cho Lý Chinh Siêu có vài phần run rẩy. Dù lời nói của Sầm Vật Cương là thật lòng hay vô tâm, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy không thoải mái.

Nhưng Lý Chinh Siêu dù sao cũng là người nhiều năm công tác, hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cho mình. Hắn cười cười với Sầm Vật Cương: - Mong bí thư Sầm cứ yên tâm, chúng tôi chuẩn bị tăng cường giám sát, cũng chuẩn bị áp dụng quy chế truy cứu sâu rộng, nhất định sẽ ngăn chặn những chuyện thế này ở quy mô lớn.

- Vậy thì tốt rồi, nên quản người cho thật tốt. Sầm Vật Cương cười cười rồi chuyển chủ đề sang phương diện khác. Lúc này bầu không khí trong phòng càng thêm thoải mái hơn.

Lý Chinh Siêu từ trong cục công an đi về nhà mà không khỏi cảm thấy tâm ý rối loạn, dù hắn có cố gắng thế nào cũng khó bình tĩnh lại được. Lúc này lời nói của Sầm Vật Cương vẫn còn vang vọng trong đầu, tuy lời nói kia có vài phần tùy tiện nhưng hắn lại hiểu rất rõ nội dung của nó.

"Chẳng lẽ công tác của mình có sơ hở gì sao?" Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy, hắn chợt lắc đầu. Với kinh nghiệm công tác lâu năm, hắn biết rõ mặc dù có vài chỗ không hay thế nhưng hắn có thể giới hạn thấp nhất, xưa nay hắn chưa từng động vào chuyện gì có mang tính nguyên tắc.

- Anh Lý, anh đã về rồi. Lý Chinh Siêu vừa tiến vào trong nhà thì vợ đi ra nghênh đón, nhưng khi hắn đi đến phòng khách, chợt thấy có người ngồi đó. Người kia thấy Lý Chinh Siêu đi vào thì không khỏi đứng thẳng người lên.

- Chào bí thư Lý, anh mới về đấy à! Người kia thấy Lý Chinh Siêu thì cười hì hì nói.

Lý Chinh Siêu không xa lạ gì người này, đây là vị thư ký trưởng của hắn năm xưa khi còn là bí thư thị ủy, hiện tại là trưởng phòng tổ chức thành phố Tử Quang. Lần này người ta đến tìm mình làm gì, Lý Chinh Siêu không cần nghĩ cũng biết.

Tuy Lý Chinh Siêu căn bản không thích điều này, thế nhưng hắn cũng không cho ra biểu hiện quá nghiêm túc. Vì vậy hắn đặt quần áo lên giá đỡ rồi khẽ hỏi: - Chấn Quốc, cậu đến khi nào vậy?

- Bí thư Lý, tôi cũng vừa mới đến thôi. Hoa Chấn Quốc xoa xoa bàn tay rồi cười nói.

- Cậu ngồi đi, chuyện con cái thế nào rồi? Tôi nghe nói đã lên đại học rồi có phải không? Sau khi ngồi xuống ghế sa lông trong phòng khách thì Lý Chinh Siêu dùng giọng ôn hòa nói với Hoa Chấn Quốc.

Hoa Chấn Quốc nghe thấy Lý Chinh Siêu nhắc đến con mình thì thả lỏng hơn vài phần: - Bây giờ đã học năm hai, đứa bé này đã hơn hai mươi tuổi rồi nhưng ngày nào cũng làm cho mẹ nó lo lắng.

- Hì hì, hai mươi vẫn là trẻ nhỏ mà thôi. Lý Chinh Siêu nói rồi sờ lên mặt mình: - Tôi nhớ năm xưa khi tiểu tử kia học cấp hai thì rất bướng bỉnh, nghe nói vì việc yêu thương mà giáo viên chủ nhiệm đã báo cáo cho phụ huynh được biết.

Hoa Chấn Quốc nghe lãnh đạo nói đến chuyện xưa thì không khỏi càng thêm vui vẻ, hắn cũng mở miệng góp vui: - Cũng không phải là chuyện gì quá to tát, năm xưa khi tôi đi đến trường của nó thì cảm thấy đỏ mặt, thầm nghĩ tiểu tử kia mới bao nhiêu tuổi mà đã giở trò như vậy? Nhưng thời đại bây giờ thì khác, mẹ nó ngóng trông con trai tìm bạn gái từng ngày để kết hôn sau khi tốt nghiệp, tôi và mẹ nó cảm thấy năm hai đại học có người yêu cũng không có vấn đề, thế nhưng bây giờ nó lại không vội như xưa.

Hoa Chấn Quốc nói làm cho Lý Chinh Siêu không khỏi cười lớn, vợ của Lý Chinh Siêu ngồi bên cạnh cũng cười nói: - Bây giờ con trẻ cũng làm cho người ta cảm thấy rất lo lắng, nhưng con của anh còn chưa tốt nghiệp đại học, cũng không cần quá gấp.

Sau khi nói vài câu liên quan đến con cái thì bầu không khí trong nhà rất thoải mái. Lý Chinh Siêu mệt mỏi một ngày cũng không muốn đi vòng quanh, hắn nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi của Hoa Chấn Quốc, thế là không khỏi thở dài mở miệng phá vỡ bầu không khí lúng túng: - Bây giờ anh đến đây có phải là vì chuyện nhiệm kỳ mới hay không?

- Lãnh đạo, tôi...Tôi biết rõ bây giờ đến quấy rầy ngài là không phù hợp, thế nhưng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi. Hoa Chấn Quốc nói rồi gương mặt có vài phần kích động: - Lão lãnh đạo, những năm qua tôi công tác ở phòng tổ chức mặc dù không thể dựng nên nghiệp lớn thế nhưng có kết giao được với vài người bạn, tôi nghe nói lần này hình như tôi sẽ bị điều chỉnh.

Lý Chinh Siêu căn bản còn chưa có thông tin này, những gì được nhận phần lớn khá chung chung, căn bản không rõ ràng hướng đi của từng người. Nhưng bây giờ Hoa Chấn Quốc chạy đến kể khổ với mình, điều này nói rõ độ tin cậy của nó là rất cao.

- Anh nghe nói mình phải đi đâu? Lý Chinh Siêu trầm ngâm giây lát rồi khẽ hỏi Hoa Chấn Quốc.

- Lão lãnh đạo, tôi nghe nói hình như lần này sẽ phải tiến lên làm phó chủ nhiệm văn phòng của đài truyền hình tỉnh. Hoa Chấn Quốc nói đến đây thì trầm giọng nói: - Lão lãnh đạo, tuy những năm qua tôi không làm ra thành tích gì lớn, thế nhưng lại công tác cẩn trọng, cũng không có sai lầm gì, tôi cũng không ngờ bây giờ mình lại trực tiếp bị điều chỉnh như vậy.

Hoa Chấn Quốc là người làm công tác tổ chức nhiều năm, hắn căn bản không tin mình bị điều động như vậy. Lúc này Lý Chinh Siêu cũng căn bản không tin, thực thế thì Hoa Chấn Quốc nói như vậy đã bày tỏ cảm giác quá không phục.

Hoa Chấn Quốc không phục thì phải đến tìm mình, dù sao trong mắt người khác thì mình cũng là lãnh đạo cũ của Hoa Chấn Quốc, hơn nữa còn là thường ủy tỉnh ủy, bí thư ủy ban tư pháp tỉnh ủy, căn bản vẫn là người có thể xuất lực.

Lý Chinh Siêu thầm suy đoán tâm tình của Hoa Chấn Quốc, hắn thở dài một hơi. Sau đó hắn nhìn ánh mắt chờ mong của Hoa Chấn Quốc, hắn trầm ngâm giây lát rồi chậm rãi nói: - Chấn Quốc, phòng tổ chức bên kia mới cho ra ý kiến sơ bộ, chấp hành thế nào còn phải chờ thêm một thời gian nữa, anh đừng nên quá gấp gáp.

- Lão lãnh đạo, bây giờ tin tức được truyền đi khắp thành phố, tôi cảm thấy bây giờ lời nói của mình không còn bất kỳ lực lượng gì nữa. Hoa Chấn Quốc trầm ngâm giây lát rồi dùng giọng trịnh trọng nói với Lý Chinh Siêu.

Lý Chinh Siêu căn bản có chút bực mình, rốt cuộc thì thủ hạ của mình vẫn chưa trưởng thành chính trị. Lúc này chỉ có chút gió thổi cỏ lay mà anh bên kia đã không khống chế được cục diện rồi sao? Điều này nói rõ cái gì? Anh là người chỉ biết lợi thế, chỉ sợ còn có một sự thật khác, đó là anh còn không có năng lực mạnh mẽ để khống chế toàn cục.

Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy nhưng vẫn mở miệng trấn an: - Tôi đã biết chuyện của anh rồi, bây giờ điều anh cần phải làm là cố gắng thực hiện công tác, còn phương diện điều chỉnh nhân sự, đây cũng không phải phương diện anh có thể quan tâm. Được rồi anh uống trà rồi đến từ đâu thì về đấy, tôi cho anh biết, anh không được qua đêm trên tỉnh.

Chưa nói đến vị trí của Lý Chinh Siêu vào lúc này, bây giờ giọng nói của Lý Chinh Siêu vẫn còn dư âm uy nghiêm năm xưa, thế cho nên cũng có thể làm cho thủ hạ phải sợ hãi. Hắn bày ra gương mặt lạnh lẽo làm cho Hoa Chấn Quốc chẳng những không cảm thấy mất hứng, cảm giác bất an trong người cũng giảm đi khá nhiều.

Dù sao đây cũng là lãnh đạo cũ của Hoa Chấn Quốc, người này càng nghiêm túc thì càng có ý nghĩ bảo vệ mình.

- Bí thư Lý, tôi đi đây, ngài cứ yên tâm. Hoa Chấn Quốc uống thêm một hớp trà rồi thành thật đi ra ngoài cửa. Tuy vừa rồi Lý Chinh Siêu phê bình thủ hạ thế nhưng bây giờ vẫn tiễn chân Hoa Chấn Quốc ra ngoài. Khi hắn chuẩn bị dừng lại, lúc này Hoa Chấn Quốc chợt nói: - Lão lãnh đạo, ngài cảm thấy lần này hy vọng của chủ tịch Vương có lớn không?

Lý Chinh Siêu vốn bày ra gương mặt có nụ cười vui vẻ chợt trở nên nghiêm túc, hắn khoát tay với Hoa Chấn Quốc: - Anh đang nghĩ gì vậy? Không nên nghĩ thì đừng quản, nhìn vào mảnh ruộng nhà mình, làm tốt công tác của mình, nhìn vào người ta làm gì?

Hoa Chấn Quốc đi nhưng gương mặt của Lý Chinh Siêu lại càng thêm nghiêm túc. Hắn thầm nghĩ đến câu nói của Hoa Chấn Quốc trước khi đi, lúc này hy vọng của chủ tịch Vương thật sự là không lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.