Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1857: Chương 1857: Hai bút cùng vẽ biết thời biết thế.




Gió thu thổi làm lá rụng nhiều, đường lớn ngõ nhỏ có thêm nhiều cô gái mặc áo quần bó sát, hương vị mùa thu ngày càng nồng đậm.

Vương Tử Quân công tác càng thêm bận rộn, tuy lúc này có nhiều chuyện đã được ủy quyền, thế nhưng vẫn có nhiều công tác đang chờ hắn quyết định.

Cũng may Vương Tử Quân có thể nắm chắc cuộc sống của mình, về đến nhà hắn căn bản rất ít khi bàn đến chuyện công tác.

- Tút tút tút. Khi Vương Tử Quân đang chơi cờ với con, điện thoại trong nhà chợt vang lên. Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại nhìn thoáng qua, người gọi điện thoại đến là Thạch Kiên Quân. Khi vị trí của hắn ngày càng tiếp cận Thạch Kiên Quân, đối thoại giữa hai người dần trở nên ngang hàng.

Thạch Kiên Quân gần đây bận rộn cái gì thì Vương Tử Quân căn bản không hỏi thế nhưng lại biết rõ ràng. Khi thế cục dần biến hóa, Thạch Kiên Quân bắt đầu đi sâu vào phương diện tiến thêm một bước. Lúc này Thạch Kiên Quân và Sầm Vật Cương căn bản có tồn tại cạnh tranh với nhau.

- Chào bí thư Thạch. Khi nối thông điện thoại, Vương Tử Quân nở nụ cười thăm hỏi Thạch Kiên Quân.

Thạch Kiên Quân ở đầu dây bên kia cũng đang cười, sau đó dùng giọng quan tâm hỏi: - Chủ tịch Tử Quân, tôi nghe nói gần đây anh công tác rất bận rộn có phải không?

- Cũng so ra kém hơn bí thư Thạch rất nhiều. Vương Tử Quân vừa nhìn bàn cờ vừa cười nói với Thạch Kiên Quân.

Thạch Kiên Quân cười cười, ngoài miệng lại không chịu buông tha: - Anh nói như vậy giống như tôi công tác đang cố gắng dùng mánh lới vậy.

Vương Tử Quân cười hì hì, thế nhưng lại không cho ra những câu nói đùa. Gần đây tỉnh Sơn Nam đang tiến hành điều chỉnh nhân sự vào thời điểm mấu chốt này thì Vương Tử Quân không gọi điện thoại cho Thạch Kiên Quân, thế nhưng căn cứ vào những tin tức nhận được, Thạch Kiên Quân căn bản đối xử không tệ với cán bộ thành phố La Nam.

Khi nhân sự tỉnh Sơn Nam được điều chỉnh, có ba vị cán bộ từ La Nam ra ngoài tiến lên cấp chính sở, hai vị bí thư thị ủy tiềm nhiệm của thành phố La Nam càng có vị trí lãnh đạo cao nhất ở những đơn vị quan trọng.

Tuy cán bộ thành phố La Nam có năng lực mạnh mẽ, thế nhưng ở nhiều chuyện thì không phải là anh có năng lực mạnh sẽ tiến lên được. Biết đâu người ta có năng lực không bằng anh, thế nhưng bọn họ thông qua quan hệ hoặc là có quan hệ vượt qua anh, như vậy sẽ có kết quả tốt hơn. Không phải như vậy thì nào có những người cảm thán vì có tài không gặp thời?

Cán bộ thành phố La Nam sở dĩ có được trạng thái như vậy tất nhiên không thể tách rời khỏi sự giúp đỡ của Thạch Kiên Quân. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tỉnh Sơn Nam những năm qua phát triển khá nhanh và có địa vị vững chắc, điều này căn bản không tách rời khỏi sự phát triển mạnh mẽ của thành phố La Nam.

Vương Tử Quân cười mà không nói, Thạch Kiên Quân ở đầu dây bên kia căn bản không tiếp tục dây dưa ở phương diện này. Đối với những người như bọn họ, chủ đề nhỏ như thế này chủ yếu là để tăng cường tình cảm lẫn nhau, nếu như lãng phí thời gian ở những sự kiện thế này, đây căn bản là một hành vi khó thể tha thứ được.

- Tử Quân, anh có hứng thú đến Sơn Nam không? Thạch Kiên Quân hỏi một câu căn bản là có ý nghĩa quá lớn.

Mời mình đến tỉnh Sơn Nam, khoảnh khắc này Vương Tử Quân xem như hiểu ý của Thạch Kiên Quân. Có câu một núi không nên có hai hổ, mặc dù mình và Thạch Kiên Quân có quan hệ tốt, thế nhưng dù là chính mình hay Thạch Kiên Quân cũng hiểu rõ, hai bên không nên ở cùng một địa phương.

Hai bên ở cùng một chỗ căn bản phải có người chủ đạo, khi hai người căn bản không phân biệt rõ mạnh yếu, như vậy sẽ phát sinh tình huống xấu xa.

Nếu như mình là một người cấp phó, Thạch Kiên Quân rời đi và mình tiếp nhận vị trí chính ở Sơn Nam, Vương Tử Quân cảm thấy như vậy là bình thường. Nhưng với vị trí của mình hiện tại, Thạch Kiên Quân mời mình đi nhận chức, đây cũng không phải là chuyện bình thường.

Đầu óc Vương Tử Quân xoay chuyển rất nhanh, hắn cười ha hả nói: - Bí thư Thạch, chúc mừng, chúc mừng.

- Cậu Tử Quân, tôi cũng không gạt anh, nói thật, lần này có thể tiến thêm một bước, cũng may có cậu hỗ trợ. Nếu không thì anh Dương biết đâu sẽ còn ở lại thêm một thời gian nữa. Thạch Kiên Quân nói đến hai chữ anh Dương, âm thanh có vài phần biến đổi.

Giọng điệu này người thường nghe mà không hiểu ra vấn đề, thế nhưng Vương Tử Quân có thể căn cứ vào nó để cảm ứng được thái độ của Thạch Kiên Quân với Dương Độ Lục.

Thạch Kiên Quân thật sự là đi lên.

Vương Tử Quân nghĩ đến kết quả này mà không khỏi nóng lòng. Thạch Kiên Quân nói như vậy thì hắn hiểu rõ ràng, đó chính là tối thiểu khi mình gặp mặt bí thư Lâm cũng nên đề cử Thạch Kiên Quân.

Nhưng Thạch Kiên Quân có năng lực của mình, nếu không sẽ chẳng thuận lợi như vậy.

- Chúc mừng, chúc mừng trưởng ban Thạch, sau này có sự giúp đỡ của anh, tôi căn bản sẽ dễ dàng triển khai mở rộng công tác hơn. Vương Tử Quân nói những lời này thì tràn đầy thành ý, Thạch Kiên Quân tiếp nhận vị trí của Dương Độ Lục, đây căn bản là một sự kiện không thể nào tốt hơn.

Tiếng cười của Thạch Kiên Quân cũng cực kỳ vui vẻ, căn bản là nụ cười không chút giấu diếm. Vương Tử Quân có thể cảm nhận được niềm vui lớn của Thạch Kiên Quân.

Không vui được sao?

Điều này không những có ý nghĩa rằng Thạch Kiên Quân sẽ tiến lên một bước, còn đại biểu cho phương diện Thạch Kiên Quân tiến lên một bậc quyền uy mới, đây là mục tiêu phấn đấu cả đời của Thạch Kiên Quân .

- Được rồi, chúng ta không nói về điều này nữa, anh nghĩ thế nào về vấn đề vừa rồi? Thạch Kiên Quân dùng giọng bình thản nói.

Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi nói: - Để tôi đi đến tỉnh Sơn Nam, tất nhiên là tôi đồng ý, thế nhưng chỉ sợ là không dễ dàng.

Thạch Kiên Quân trầm mặc giây lát rồi mới nói: - Việc là do người làm.

Thạch Kiên Quân nói có vài phần lo nghĩ, nhưng Vương Tử Quân cảm thấy mình không nên quay về. Một là lực ảnh hưởng của mình ở Sơn Nam là rất lớn, quay về làm bí thư tỉnh ủy thì chỉ sợ tuyến trên không thông qua. Nhưng thật lòng thì hắn cũng không muốn quay về Sơn Nam.

Hắn có quan hệ tốt đẹp với Thạch Kiên Quân, lý do chủ yếu là hai người căn bản không có xung đột lợi ích gì lớn. Thạch Kiên Quân là người kinh doanh ở Sơn Nam nhiều năm, căn bản có nhân mã của mình, nếu như mình đi qua, chỉ sợ sẽ làm cho quan hệ giữa hai người từ gần thành xa.

Vương Tử Quân không muốn quay về để rồi quan hệ giữa hai bên sẽ lạnh nhạt, dù sao thì như vậy sẽ là được không bù mất.

- Vậy thì làm phiền bí thư Thạch. Vương Tử Quân tuy hạ quyết tâm nhưng ngoài miệng vẫn cười ha hả nói với Thạch Kiên Quân.

- Như vậy là được rồi, gần đây tỉnh Sơn Nam phát triển rất tốt, nếu Tử Quân anh quay về, tất cả sẽ thuận buồm xuôi gió, có thể nói là có tương lai phát triển cực mạnh.

Vương Tử Quân bàn vài vấn đề ở tỉnh Sơn Nam với Thạch Kiên Quân, sau đó Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề: - Tử Quân, hai ngày trước tôi quay về thủ đô có gặp Chân Đông Chính, anh ấy đánh giá anh rất cao.

Chân Đông Chính? Thạch Kiên Quân có quan hệ gì với người này? Vương Tử Quân thầm nghi hoặc, lại cảm thấy điều này không có gì là bất ngờ. Chân Đông Chính có độ tuổi tương đồng với Thạch Kiên Quân, lại cùng nhau lớn lên một chỗ, tuy hai người có vị trí chênh lệch khá lớn, thế nhưng nếu như hai người không biết nhau thì căn bản là quá kỳ quái.

- À, tôi có gặp qua giám đốc Chân một lần, căn bản là không thể nhớ được. Vương Tử Quân thầm suy đoán ý nghĩ của Thạch Kiên Quân gặp Chân Đông Chính, hắn không khỏi mở miệng cười ha hả nói.

- Người này là như vậy, nhìn thuận mắt thì đầu tiên có quan hệ khá thân thiết, nhưng nếu như không vừa mắt, căn bản thế nào cũng không thoải mái. Thạch Kiên Quân cười hì hì dùng giọng thản nhiên nói: - Ngay cả Chân lão cũng có ấn tượng không tệ với anh, nói anh là người dám nghĩ dám làm.

- Ha ha ha. Vương Tử Quân căn bản nghe câu đánh giá dám nghĩ dám làm mà không nhịn được phải cười hai tiếng, tiếng cười của hắn làm cho Thạch Kiên Quân cảm thấy kỳ quái nhưng lại không hỏi.

Thạch Kiên Quân giống như đã hiểu Vương Tử Quân cười vì cái gì, hắn không khỏi nói: - Chuyện này anh làm rất tốt, đối đãi với những ông cụ như vậy thì nên quấn chặt không tha. Nếu anh không dùng biện pháp kia để gặp mặt Chân lão, chỉ sợ không biết đến bao giờ mới được gặp.

- Tôi cũng không còn cách nào khác, dù sao cũng nhiều lần không được gặp mặt, tôi căn bản cũng không còn bao nhiêu thể diện.

- Được rồi, không cần được tiện nghi lại khoe mẽ, Chân Đông Chính người ta đã lớn tuổi như vậy, vì chuyện của anh mà bị mắng cho té tát. Thạch Kiên Quân nói đến đây thì cười hì hì nói: - Tôi có thể nghĩ ra được bộ dạng khó hiểu của anh ấy là thế nào.

Thạch Kiên Quân nói những lời này căn bản không phù hợp với thân phận, nhưng có thể đường đường chính chính mở miệng, căn bản không xem Vương Tử Quân là người ngoài. Căn cứ vào những lời này thì biết quan hệ giữa Thạch Kiên Quân và Chân Đông Chính là không tồi.

Vương Tử Quân cười cười nói theo Thạch Kiên Quân: - Bí thư Thạch, tôi cũng muốn được thấy bộ dạng của giám đốc Chân vào lúc đó là như thế nào.

- Chân lão quay về Mật Đông là một cơ hội tốt, tuy bây giờ ông cụ có biểu hiện không quản chuyện chung quanh, thế nhưng nếu làm cho ông cụ có hảo cảm, căn bản là cơ hội tốt. Thạch Kiên Quân thay đổi chủ đề rồi dùng giọng dặn dò nói.

Vương Tử Quân hiểu đây là lời thật tình của Thạch Kiên Quân, hắn không khỏi gật đầu nói: - Tôi hiểu điều này.

- À, tôi nghe nói em họ của Chân Đông Chính ở Mật Đông có vài phần tâm tư, là một giám đốc sở có lý lịch, nếu không trái với nguyên tắc thì nên biết thời biết thế, nên cho người ta cơ hội thuận nước dong thuyền. Thạch Kiên Quân nói những lời này giống như là đề nghị, thế nhưng lại có vài phần khẳng định.

Vương Tử Quân ừ một tiếng như tiếp nhận lời đề nghị của Thạch Kiên Quân, nhưng sau khi đặt điện thoại xuống, hắn lại có vài phần bức bối. Chuyện này nếu như thực hiện xong, chỉ sợ người ta chỉ cảm kích Sầm Vật Cương, dù sao cũng là bí thư Sầm nhắc đến chuyện này.

Dù Trương Bản Tiến có bỏ ra một vị trí cũng không ai chú ý đến mình.

Sầm Vật Cương căn bản là người làm tốt kế sách mượn lực đẩy lực.

Vương Tử Quân căn bản không phải không nỡ với một vị trí như vậy, nhưng ý nghĩa của nó căn bản làm cho người ta phải nín thở. Có thể đối phương đã nhờ Thạch Kiên Quân mở miệng, nếu như hắn còn cưỡng chế, căn bản không có chỗ tốt.

Trong đầu Vương Tử Quân lóe lên vài ý nghĩ, hắn chợt nghĩ đến Trương Tiến. Không biết Trương Tiến bên kia điều tra tập đoàn Thăng Đốc như thế nào rồi? Vương Tử Quân có thể xác định mình chưa từng tiếp xúc với tập đoàn Thăng Đốc, thế nhưng khi nghe Sở Hồng Đạo báo cáo về tập đoàn Thăng Đốc, hắn chợt cảm thấy có vài vấn đề.

Vương Tử Quân thầm nghĩ và cảm thấy tâm huyết dâng trào, giống như tiềm thức có liên quan đến tập đoàn này, thế nhưng lại không thể nghĩ ra được.

- Bố bố, chiếu tướng. Tiểu Bảo Nhi ở bên cạnh dùng giọng hưng phấn hét lớn.

Vương Tử Quân giật mình từ trong trầm tư, hắn cúi đầu nhìn, phát hiện tướng của mình đã không còn chỗ trốn. Hắn thật sự không thể tin được thế cuộc trước mặt, hắn dùng giọng nghi hoặc hỏi: - Tiểu Bảo Nhi, còn thừa lúc bố không chú ý mà cầm ba quân cờ của bố, thắng cũng không vẻ vang, vì làm như vậy không phải là trẻ tốt.

- Con căn bản không giấu cờ của bố, đây là con chiến thắng đường đường chính chính. Bố, làm sao bố thua mà không chịu nhận? Lại bảo con chơi xấu? Tiểu Bảo Nhi vừa nghe Vương Tử Quân nói như vậy thì nhếch miệng nhỏ lên, nước mắt chảy ra.

Vương Tử Quân nhìn vào gương mặt của con trai, cảm thấy con trai không nói dối, nhưng hắn không tin mình chỉ thất thần một chút mà thua như thế này được. Con trai mình căn bản là quá thông minh, lúc này mới bao nhiêu tuổi mà đánh cờ chỉ cần mình không toàn tâm toàn ý là có thể thắng được?

Vương Tử Quân nhìn bàn cờ vài lượt sau đó dùng giọng buồn bực nói: - Này...Bố nhớ đã ăn của con một quân mã, sao bây giờ lại có hai quân mã?

- Con...Bố không ăn ngựa của con, chính nó đã chạy lại rồi. Tiểu Bảo Nhi bị nhìn ra sơ hở thì dùng giọng có chút bối rối nói.

Vương Tử Quân vừa nhìn bộ dạng của Tiểu Bảo Nhi thì một hào khí của người cha bốc lên trời. Có con thì người cha căn bản sẽ kiêu ngạo đứng thẳng, luôn biểu hiện mình mạnh mẽ để con cái học hỏi, không bao giờ để con cái chịu uất ức. Tiểu Bảo Nhi ơi là Tiểu Bảo Nhi, con lớn lên giống bố như đúc, ngay cả phương diện gây tai vạ cũng như nhau, sao lại thông minh như vậy?

- Ha ha ha, con không suy nghĩ xem làm sao để đánh bại bố, lại thừa dịp bố không chú ý để gian lận, như vậy cũng không phải là nam tử hán. Vương Tử Quân cười cười vỗ vai con trai rồi nói - Được rồi, hôm nay đến đây thôi, con đi học rồi đi ngủ thôi.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng không cam lòng của Tiểu Bảo Nhi, hắn lập tức đứng lên. Hắn cảm thấy mình và vợ đã đủ nuông chiều con trai, nhưng có một vài phương diện cần phải ép con trai tuân thủ, không thể vi phạm được. Bây giờ đến lúc Tiểu Bảo Nhi phải đi ngủ, căn bản phải thực hiện đúng nội quy. Vương Tử Quân đi vào phòng làm việc của mình, hắn trầm ngâm giây lát, sau đó mới bấm số điện thoại của Lý Chinh Siêu, chỉ vang lên vài tiếng chuông thì Lý Chinh Siêu nghe máy.

- Chủ tịch, ngài còn chưa nghỉ ngơi nữa sao? Lý Chinh Siêu nói bằng giọng điệu có vài phần vui vẻ.

Vương Tử Quân nghe lời nói của Lý Chinh Siêu mà cảm thấy thả lỏng hơn vài phần, hắn thản nhiên nói: - Thời gian còn sớm, bí thư Lý không phải cũng còn chưa nghỉ ngơi sao?

Hai người nói vài câu chuyện, Vương Tử Quân khẽ nói: - Chuyện điều tra tập đoàn Thăng Đốc thế nào rồi?

- Chủ tịch Vương, chúng tôi đã kiểm tra, tập đoàn Thăng Đốc chỉ có một văn phòng ở tỉnh Mật Đông. Còn phương diện nhà xưởng của bọn họ ở vùng duyên hải, chúng tôi đã trải qua điều tra sơ bộ, cảm thấy tồn tại không ít vấn đề.

Lý Chinh Siêu nói đến đây thì kiên định nói: - Đây là một công ty có vấn đề.

- À, các anh nên điều tra cẩn thận, không nên đánh rắn động cỏ, cũng không để cho người của tập đoàn Thăng Đốc có thể chạy trốn. Vương Tử Quân thở dài một hơi, trong miệng khẽ cười nói.

- Tôi đã sắp xếp xong. Lý Chinh Siêu nói đến đây thì khẽ nói: - Chủ tịch Vương, dựa theo những gì chúng tôi nắm giữ được, căn bản đã cho ra vài phán đoán, ngài xem chúng tôi nên hành động vào lúc nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.