Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1876: Chương 1876: Hai vị lãnh đạo lớn làm khó những người còn lại.




- Hôm nay là sinh nhật Tiểu Bắc, tôi đưa cả nhà đến đây dùng cơm, mời chủ tịch Lợi Quảng ngồi. Vương Tử Quân mời Vân Lợi Quảng ngồi xuống ghế rồi quay sang cười tươi với vợ của Vân Lợi Quảng: - Chào chị, tôi đã nhiều lần nghe chủ tịch Vân nhắc về chị, nói chị là một người quản gia cần kiệm, giải quyết rất nhiều công tác của anh ấy ở nhà, giáo dục con cái ráat tốt, tôi cũng để Tiểu Bắc lấy chị làm tấm gương học tập.

Vợ của Vân Lợi Quảng chính là phó phòng dân chính, căn bản cũng không cần đi làm, tất nhiên có được vị trí như vậy cũng là nhờ vào Vân Lợi Quảng. Thế nên nàng cực kỳ coi trọng vị trí của chồng mình.

Chồng thích ăn gì thì nhiều năm như vậy đều đã khắc ghi vào trí nhớ của nàng, sao lại không hiểu rõ ràng cho được? Chồng nàng đã bình luận không chỉ một lần về cơm Tây, nhưng bay giờ còn chưa về nhà đã gọi điện thoại nói sẽ cùng mình đi ăn cơm Tây, điều này là vì cái gì? Nàng căn bản hiểu rõ ràng.

Lúc này thấy chủ tịch Vương tỏ ra bình dị gần gũi như vậy thì vợ của Vân Lợi Quảng cũng không thể làm cho chồng mất mặt, nàng cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi tất nhiên sẽ rất thích nghe những lời của ngài, thế nhưng tôi còn phải nói rõ ràng, đó là ngài có được một người vợ như Tiểu Bắc, thật sự là phúc phần quá lớn.

Vân Lợi Quảng vừa rồi lo lắng vợ mình nói sai lời, nhưng bây giờ nghe giọng lời nói của vợ, căn bản vẫn cảm thấy vợ mình phát huy xa người thường khi ở vào những trường hợp mấu chốt, căn bản là rất tốt.

- Chị nói rất đúng, thế cho nên tôi cực kỳ quý trọng Tiểu Bắc nhà mình. Vương Tử Quân nhìn Mạc Tiểu Bắc rồi trầm giọng nói.

- Được rồi, mau dùng cơm thôi. Mạc Tiểu Bắc xấu hổ đỏ cả mặt, nàng giả vờ đánh Vương Tử Quân một cái.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng của Mạc Tiểu Bắc thì cười ha hả: - Được, anh không nói nữa.

- Chủ tịch Vương, hôm nay là thời gian cả nhà anh đoàn viên, tôi cũng không muốn quấy rầy. Vân Lợi Quảng uống một ly rượu với Vương Tử Quân, hắn thấy mình đã đạt được mục đích, hơn nữa hắn là người có ánh mắt tinh anh, hắn cảm thấy những trường hợp tư nhân thế này nếu ở lại thì chỉ gây vướng bận mà thôi.

Vương Tử Quân nói: - Chủ tịch Vân, nếu anh đã đến thì nên ở lại uống thêm vài ly, trước đó bận rộn công tác, hôm nay mọi người là người một nhà, anh còn khách khí làm gì.

Khi Vân Lợi Quảng định dựa thế ở lại để tiến thêm một bước trao đổi với Vương Tử Quân, lúc này nhân viên mở cửa phòng ra.

Khi cửa mở ra thì Lôi Yên Hồng và một cô gái trẻ đi vào, nàng vừa vào cửa đã cười nói: - Chủ tịch Vương, Tiểu Oản nhà tôi nói có gặp vợ con anh ở đây, thế nên tôi đến xem thế nào.

Tiểu Bảo Nhi ăn bánh ngọt mà không khỏi trợn tròn mắt. Tiểu tử này cũng hiểu được không ít, lần đầu tiên Vân Lợi Quảng nói thì nó cũng chỉ nghĩ rằng đây là chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng bây giờ Lôi Yên Hồng nói lại lam cho nó cảm thấy không bình thường.

Không lẽ giống như những người bạn của mình nói, đó là người nằm xuống đất cũng trúng đạn sao?

Khi Tiểu Bảo Nhi đang thầm oán trong lòng thì Vương Tử Quân đã đứng lên chào đón hai mẹ con Lôi Yên Hồng. Sau khi nghe nói hôm nay là sinh nhật của Mạc Tiểu Bắc, Lôi Yên Hồng còn lấy từ trong túi xách ra một chiếc khăn lụa làm quà.

Vì Lôi Yên Hồng đến nên Vân Lợi Quảng cũng không cần phải đi, hắn và Lôi Yên Hồng ngồi một trái một phải bên cạnh Vương Tử Quân, mọi người vui vẻ hòa thuận.

Nhưng khi hai người nghĩ đến phương diện từng gọi điện thoại cho nhau trước đó, thế là không khỏi nhìn về phía đối phương, biểu cảm nét mặt căn bản có một phần ngầm hiểu nhau.

- Ha ha, vừa rồi tôi nghe người ta nói có một cậu bé giống như Tiểu Bảo Nhi nhà anh chị, thế nên mới đến đây xem thế nào. Sau khi Lôi Yên Hồng đang nói những lời chúc phúc với Mạc Tiểu Bắc, lúc này cửa phòng lại mở ra, phó chủ tịch Phùng nhanh chóng đi vào.

Tiểu Bảo Nhi chợt ho khan, thiếu chút nữa làm cho miếng thịt bò rơi ra khỏi miệng. Mọi người đều nhìn về phía Tiểu Bảo Nhi với ánh mắt quan tâm, Tiểu Bảo Nhi kia không thể không nói: - Bố, miếng thịt này có hơi cay.

- À, vì trong đó có bỏ tiêu, Tiểu Oản, con đi nói bọn họ đổi lại là một phần khác. Lôi Yên Hồng nói rồi nở nụ cười dịu dàng với Tiểu Bảo Nhi, sau đó dùng giọng hòa nhã nói: - Con trẻ ở vào độ tuổi đang phát triển cũng không nên ăn quá cay.

Khi Tiểu Oản rời đi thì tiếng gõ cửa lại vang lên, Tiểu Bảo Nhi nhìn miếng thịt bò trước mặt mình, thầm nghĩ lần này mình nhất định phải chú ý, tuyệt đối không nên xuất hiện tình huống như vừa rồi.

Vương Tử Quân nói một câu mời vào rồi nhìn sang Mạc Tiểu Bắc, thầm nghĩ hành trình lãng mạn của mình và vợ xem ra phải kết thúc.

Trong một đại sảnh sáng đèn cách nhà hàng Tước Sĩ một kilomet có hai người đang ngồi đó.

Cố Tắc Viêm đặt điện thoại xuống rồi nhìn về phía Nghiêm Khâm Binh nói: - Người phụ nữ Lôi Yên Hồng kia căn bản không thể nhờ cậy gì được, người này nói chuyện thì dễ nghe thế nhưng tôi cảm thấy khả năng đến đây là không lớn.

Nghiêm Khâm Binh khoát tay áo nói: - Lôi Yên Hồng này không thể trông cậy vào được, anh cũng không phải không biết tính cách của chị ta là thế nào. Hừ hừ, nói cái gì cũng dễ nghe, thế nhưng việc làm lại khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Hai người cảm khái một câu, đều không nói gì thêm. Cố Tắc Viêm lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hắn giống như cảm thấy bầu không khí không được tốt, thế là cười nói: - Anh Nghiêm, người kia nhìn qua tuy rất lợi hại thế nhưng cũng chỉ là ngoài đẹp trong xấu mà thôi, sự việ của bí thư Sầm sắp thành công, bí thư sắp tiến lên một bước, hì hì, đến khi đó xem người kia còn làm loạn gì nữa?

- Đúng vậy. Nghiêm Khâm Binh tuy cũng không nghĩ như vậy thế nhưng vẫn nghênh đón lời nói của Cố Tắc Viêm.

- Chủ tịch Nghiêm, tôi cảm thấy cũng không phải chỉ có hai người chúng ta bất mãn với sự kiện phân công lần này. Chỉ cần chúng ta tỏ thái độ rõ ràng, tôi cảm thấy người đi theo sẽ không ít. Đến khi đó bí thư Sầm cũng dễ dàng ra mặt giúp đỡ. Cố Tắc Viêm nói đến đây thì dùng giọng hung ác nói: - Nếu không có sự đồng ý của bí thư Sầm, anh ta đừng hòng nằm mơ muốn phân công điều chỉnh công tác.

Nghiêm Khâm Binh biết rõ sự việc không đơng giản như lời nói của Cố Tắc Viêm, thế nhưng hắn vẫn nói: - Chuyện này cũng cần có sự quan tâm của bí thư Sầm, nói thật thì tôi đã bị người ta nắm lấy đằng chuôi rồi.

- Hừ, cái gì mà đằng chuôi, còn không phải là họ Vương kia không cho mọi người được phép mặc cả sao? Cố Tắc Viêm nói đến đây thì cười cười: - Tuy anh ta có ưu thế nhưng nếu nhiều người phản đối, như vậy sẽ làm cho anh ta toàn thân đầy bụi đất. Bí thư Sầm bên kia không tiện mở miệng, thế nhưng chỉ cần mở miệng sẽ làm cho anh ta nói không ra lời.

Hai người nói chuyện với nhau, bầu không khí có chút náo nhiệt, đúng lúc này có tiếng gõ cửa vang lên.

- Vào đi. Cố Tắc Viêm khẽ nói.

Người đi vào là thư ký của Cố Tắc Viêm, hắn khẽ nói: - Chủ tịch Cố, khách sạn hỏi khi nào thì làm món cá?

Cố Tắc Viêm chợt sững sốt, hắn cúi xuống nhìn đồng hồ, phát hiện lúc này đã hơn nửa giờ trôi qua rồi, điều này làm cho gương mặt của hắn rất khó coi. Đã nửa giờ qua đi thế nhưng hắn gọi điện thoại bốn năm lần mà không có người nào đến.

Sau khi trầm ngâm giây lát thì Cố Tắc Viêm trầm giọng nói: - Gấp gáp cái gì? Khi nào có khách đến thì chúng ta dùng cơm.

Thư ký thấy gương mặt của lãnh đạo mình không được tốt thì cũng không muốn tự tìm phiền phức, hắn nhanh chóng rời khỏi phòng. Cố Tắc Viêm nhìn cửa phòng đóng lại, gương mặt có vài phần khó coi.

Cố Tắc Viêm nhìn điện thoại đặt trên bàn, thế nhưng cuối cùng lại không đụng tay vào.

Lúc này Nghiêm Khâm Binh cũng sinh ra cảm giác xấu, tuy những người kia đều đang bận rộn thế nhưng nếu muốn đến thì không có vấn đề. Bây giờ những người kia còn chưa đến, như vậy chỉ có một lời giải thích, đó là bọn họ không muốn đến.

Là không muốn đến.

- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ bầu không khí yên ắng, Cố Tắc Viêm nhìn qua số điện thoại gọi đến, hắn nở nụ cười: - Chủ tịch Vân, người này cũng thật là, có người nghênh đón bên ngoài rồi mà vẫn còn gọi điện thoại.

- Chủ tịch Vân, anh đang ở đâu vậy? Sau khi nghe máy thì Cố Tắc Viêm dùng giọng nhiệt tình nói.

Nhưng câu nói sau đó của Cố Tắc Viêm lại làm cho tâm tình của Nghiêm Khâm Binh rơi xuống đáy vực, đó là trong nhà có việc, trực tiếp về nhà.

Đây không phải là không thể đến được sao?

Nghiêm Khâm Binh có tâm tình không tốt, bây giờ tâm tình đó càng thêm ác liệt.

Ánh nắng sáng sớm làm cho người ta cảm thấy rất ấm áp, khi bước xuống xe đi đến phòng làm việc của mình thì Nghiêm Khâm Binh lúc này căn bản không còn tâm tư cảm ứng ánh nắng đẹp bên cạnh. Đối với hắn thì trong đầu chỉ còn lại cuộc chuyện trò tối qua với Cố Tắc Viêm.

Tối qua Nghiêm Khâm Binh và Cố Tắc Viêm chờ cả tiếng đồng hồ để nghe những cuộc điện thoại xin lỗi. Những người kia đều xin lỗi rất chân thành, thế nhưng nội dung xin lỗi của nó lại như nhau, đó chính là bọn họ không có thời gian.

Nghiêm Khâm Binh căn bản không phải không biết nội dung thật sự của những cuộc điện thoại kia, tuy lúc bắt đầu thì Cố Tắc Viêm cố gắng bảo trì phong độ của mình, thế nhưng khi hai người để cho khách sạn dâng món cá lên, Cố Tắc Viêm cuối cùng không khỏi mở miệng mắng.

Cố Tắc Viêm là người có tâm tình không tốt, thế nên uống rượu khá nhiều. Nghiêm Khâm Binh thấy Cố Tắc Viêm uống khá nhiều, chính mình cũng uống say, thế nhưng hai người chỉ ăn một chút món cá mà thôi.

Nghiêm Khâm Binh nghĩ đến con cá chép khoảng năm cân mà không khỏi có chút đáng tiếc, một con cá lớn như vậy nhưng hai người chỉ ăn được một phần mười mà thôi.

- Chào chủ tịch Nghiêm. Âm thanh chào hỏi vang lên liên tiếp, trước kia Nghiêm Khâm Binh nghe những âm thanh chào hỏi thế này sẽ thấy rất thoải mái, nhưng bây giờ lại giống như có vài phần châm chọc.

Có phải là bệnh đa nghi của mình quá nặng hay không?

Nghiêm Khâm Binh ngồi trong phòng làm việc, hắn lật qua lật lại văn kiện trên bàn, nhưng hắn căn bản không có tâm tư xem xét, tất cả hầu như đều đặt lên phương diện phân công điều chỉnh phó chủ tịch tỉnh. Một khi mình rời khỏi vị trí cục trưởng cục công an tỉnh, như vậy tầm quan trọng của mình sẽ giảm xuống cực kỳ thấp.

Nhưng có thể cản được hay không? Tuy Cố Tắc Viêm cùng dùng cơm đã dùng giọng sắt son nói sẽ cố gắng ngăn trở, dù Vương Tử Quân là người bá đạo, cũng phải chú ý lực ảnh hưởng của mình, thế nhưng hắn lại không cho rằng sẽ là như vậy.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, thư ký đi vào trong phòng. Thư ký thấy lãnh đạo của mình có tâm tình không được tốt thế cho nên gương mặt cũng rất căng cứng.

- Chủ tịch Nghiêm, đây là thông báo của văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, nói rằng ngày mai sẽ họp, chủ đề hội nghị chính là nghiên cứu phân công điều chỉnh công tác phó chủ tịch tinhr.

Nghiêm Khâm Binh tiếp nhận văn kiện trong tay thư ký mà tâm tình càng trở nên không tốt. Hắn mặc dù biết thứ này sẽ đến sớm, thế nhưng bây giờ đối mặt lại cảm thấy tâm tình của mình đi đến nơi nào mất rồi.

Nghiêm Khâm Binh trầm ngâm giây lát rồi đặt văn kiện lên bàn nói: - Tôi biết rồi.

Thư ký nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Nghiêm Khâm Binh, hắn trầm ngâm giây lát, cuối cùng không nói gì mà rời khỏi phòng làm việc của Nghiêm Khâm Binh. Nghiêm Khâm Binh nhìn thư ký rời đi mà không khỏi cầm văn kiện lên xem.

Nghiêm Khâm Binh biết rõ văn kiện này có ý nghĩa gì với mình, đó chính là một con dao đòi mạng, tuy hăn không tình nguyện thế nhưng vẫn phải xem xét kỹ càng.

Xem ra lần này mình bị điều chỉnh là khó tránh! Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Nghiêm Khâm Binh chợt xuất hiện một ý nghĩ khác, đó chính là số người đến báo cáo công tác với mình hai ngày qua hình như càng lúc càng ít đi.

Đặc biệt là các vị cấp phó ở cục công an tỉnh, hầu như mỗi ngày bọn họ đều đến chờ được báo cáo công tác với hắn. Thế nhưng những ngày qua hầu như không có ai đi đến, xem ra là người ta đã nhận được tin tức rồi.

Trong lòng Nghiêm Khâm Binh lóe lên cảm giác tức giận, hắn oán hận người kia là bác sĩ nham hiểm. Thế nhưng ngoài phương diện oán hận vài câu thì hắn phát hiện mình không làm gì hơn được.

Dù sao thì người đã đi thì trà sẽ nguội lạnh, người ta sẽ không thèm nể mặt mình nữa, nếu như mình ồn ào lớn tiếng, cuối cùng thì người mất mặt cũng chính là mình.

- Đừng rơi vào trong tay tôi, tuy tôi không quản được các anh, thế nhưng vị trí của tôi vẫn không thay đổi quá nhiều. Trong đầu Nghiêm Khâm Binh lóe lên ý nghĩ độc ác, có thể thấy lúc này hắn không thoải mái đến mức nào.

Nghiêm Khâm Binh hít vào một hơi thật sâu, sau đó chợt thầm nghĩ, hai vị lãnh đạo đứng đầu cứng mặt với nhau làm khó đám cấp dưới. Xem ra thật sự là như vậy, Sầm Vật Cương và Vương Tử Quân đều là người cường thế, hai bên như vậy thì dù là cấp phó của người nào cũng cảm thấy không dễ dàng gì.

- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, Nghiêm Khâm Binh cảm thấy rất phiền lòng. Hắn thấy thư ký đi vào thế là không nhịn được phải nói: - Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Không cần phải...

Nghiêm Khâm Binh còn chưa nói hết lời thì thấy gương mặt tươi cười của Hà Kiến Chương. Trước kia hắn có quan hệ không tệ với Hà Kiến Chương, hai người cũng không có tranh chấp gì, nhưng bây giờ vị trí giữa hai bên căn bản là khác biệt quá lớn.

Trước kia Hà Kiến Chương tuy cũng là phó chủ tịch tỉnh thế nhưng phạm vi phân công quá kém, hơn nữa cũng đã lớn tuổi, trong mắt nhiều người thì Hà Kiến Chương cũng chỉ có thể tìm chỗ dưỡng lão mà thôi. Chính Nghiêm Khâm Binh khi đó là phó chủ tịch kiêm cục trưởng cục công an.

Nhưng bây giờ thì Hà Kiến Chương đã là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, là người chỉ xếp sau Văn Thành Đồ trong danh sách thường ủy tỉnh ủy, lại có được sự tín nhiệm cao độ của Vương Tử Quân, thế nên có thể nói là người có tương lai sáng ngời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.