Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1538: Chương 1538: Heo có tư tưởng của heo, người có phẩm vị của người.




Thế giới bên ngoài rất nhiều thứ hấp dẫn, tiểu nhân vật có hấp dẫn của tiểu nhân vật, đại nhân vật có hấp dẫn của đại nhân vật, dù là tiểu nhân vật hay đại nhân vật đều phải cố gắng ngăn cản những hấp dẫn kia, trừ khi là những người đặc biệt. Chân Thiên Ích tất nhiên lo lắng về Thành Nghiên Tuệ, hắn cho rằng đối mặt với một người phụ nữ xinh đẹp như thế này, nếu là một người đàn ông mà không động tâm thì căn bản không dễ dàng.

Đại sảnh uống cà phê tràn đầy hương vị Châu Âu, Vương Tử Quân nhìn ly cà phê cả trăm đô la đặt trước mặt, Thành Nghiên Tuệ ngồi bên cạnh hắn với tâm tình rất kém. Nàng có thể nổi điên trước mặt Chân Thiên Ích, thế nhưng bây giờ có mặt Vương Tử Quân, nàng tình nguyện bày ra những phương diện tốt đẹp của mình, không muốn cho ra những biểu hiện không tốt với hắn.

Thành Nghiên Tuệ vừa rồi thật sự đã nổi điên, nếu như không có Vương Tử Quân khuyên can, căn bản không chịu ngồi yên vị nơi đây như bây giờ. Chân Thiên Ích thấy vợ mình trở nên dịu dàng với người đàn ông kia, thế là trong lòng càng thêm ghen ghét. Người đàn ông nghèo hèn kia có gì là tốt? Tướng mạo thì cũng được, miễn cưỡng không có vấn đề, thế nhưng nếu đàn ông không có phương diện kinh tế chèo chống, như vậy phương diện tinh thần cũng khó thể phong phú được. Hơn nữa nhìn bộ trang phục đối phương đang mặc lên người, tuy nó rất có tinh thần thế nhưng căn bản không cùng cấp bậc so với bộ đồ hàng hiệu của mình.

Chân Thiên Ích nâng ly cà phê lên nói: - Anh bạn, cà phê này rất ngon, được đưa từ Brazil đến đây, hương vị rất tuyệt, có lẽ anh chưa từng được uống nó bao giờ.

- Tôi không thích uống cà phê. Vương Tử Quân cũng không nâng ly cà phê lên mà dùng giọng nhàn nhạt nói.

Vương Tử Quân nói những lời này rất tự nhiên thế nhưng Chân Thiên Ích lại cảm thấy người này căn bản là ếch ngồi đáy giếng, có lẽ chưa từng được hưởng thụ cuộc sống ở cấp bậc cao như thế này bao giờ. Vì vậy hắn dùng một cái muỗng màu trắng từ tốn quấy cà phê, sau đó dùng giọng tiêu sái tự nhiên nói: - Chưa từng uống thì nếm thử xem thế nào, anh sẽ cảm thấy thế giới này còn nhiều điều cực kỳ đặc sắc.

Vương Tử Quân không nói gì mà chỉ cười cười nhìn Thành Nghiên Tuệ.

Thành Nghiên Tuệ cảm thấy xấu hổ đỏ bừng mặt, nàng nhanh chóng cắt ngang lời khoe khoang của Chân Thiên Ích: - Chân Thiên Ích, anh sống thế nào với người phụ nữ kia thì tôi không quan tâm, thế nhưng Điềm Điềm phải sống với tôi, chúng ta đã có hiệp nghị rõ ràng, tôi cũng không giao con cho anh.

- Tôi nuôi dưỡng Điềm Điềm sẽ tốt hơn cô, cô nói xem cô có thể cho con được cái gì? Nhưng tôi thì cái gì cũng có thể. Tôi có thể cho con đi học ở ngôi trường tốt nhất, tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, hưởng thụ vật chất tốt nhất, cô có làm được sao? Chân Thiên Ích dùng ánh mắt khinh thường nhìn thoáng qua Thành Nghiên Tuệ, sau đó ngẩng cao đầu lên nói.

- Đồng thời sau này mọi người đều bắt đầu cuộc sống mới, Nghiên Tuệ cô còn trẻ, hoàn toàn có thể sinh một đứa con khác, cũng đừng chui đầu vào ngõ cụt. Lúc này giá nhà ở rất đắt, chẳng lẽ cô không biết là với tiền lương của hai người, căn bản không biết đến ngày tháng năm nào mới mua được nhà sao?

Vương Tử Quân thấy Chân Thiên Ích kéo mình vào thì khoát tay áo nói: - Giáo sư Chân, tôi là người đã có gia đình, những khúc mắc giữa anh và Nghiêm Tuệ cũng đừng kéo người ngoài như tôi vào.

- À, như vậy thì càng dễ nói, Nghiên Tuệ, cô nên nghe lời tôi, một ngày vợ chồng tình nghĩa thiên thu. Tôi thấy hay là thế này, cô cho tôi quyền nuôi con, tôi cho cô một trăm ngàn. Chân Thiên Ích dùng ánh mắt khinh thường nhìn Vương Tử Quân, sau đó cảm thấy có chút tự đắc. Tên khốn kia đúng là không ra gì, khi tìm đến với người ta thì như anh hùng, bây giờ thấy khó khăn thì lẩn ra xa như cẩu hùng.

Hai vành mắt của Thành Nghiên Tuệ đã đỏ ửng, nàng chợt đứng lên nói: - Anh đừng mơ tưởng, tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn của anh.

Lời nói của Thành Nghiên Tuệ giống như kích thích Chân Thiên Ích, lúc này hắn đứng lên thế nhưng vẫn dùng giọng ôn hòa nói: - Thành Nghiên Tuệ, cô cần gì phải vạch mặt lẫn nhau? Tôi nhắc nhở cô một câu, cánh tay không lay được đùi, tôi cho cô biết tôi đã quyết định sẽ nuôi con. Cô cũng biết tôi có những mạch quan hệ rất rộng ở thành phố Rừng Mật, dù là ở tòa án hay bất cứ nơi nào khác cũng vậy, cô đừng hòng làm gì được tôi.

Chân Thiên Ích nói rất tự tin, Thành Nghiên Tuệ tuy đã được điều đến công tác ở ủy ban nhân dân thành phố Rừng Mật thế nhưng vẫn chỉ là một cán bộ khoa viên bình thường mà thôi, nàng căn bản không có chức quyền gì lớn, thật sự không phải là một cấp bậc để người ta quan tâm.

Chân Thiên Ích cảm thấy mình làm như vậy là rất nhân từ, coi như đã hết lòng giúp đỡ. Thành Nghiên Tuệ nên dùng ánh mắt cảm kích nhìn mình, không phải là lên tiếng cãi lại như một người phụ nữ chua ngoa giống như vậy.

- Anh đừng mơ tưởng, dù là tòa án cũng không giao quyền nuôi con cho anh.

Chân Thiên Ích hiểu khá rõ về Thành Nghiên Tuệ, một khi người phụ nữ kia hạ quyết tâm thì căn bản khó thể nào thay đổi được. Khi hắn đang chuẩn bị mở miệng tiếp tục khuyên can thì Vương Tử Quân đã đột nhiên nói: - Sự phát triển tốt nhất cho trẻ nhỏ chính là tình cảm của phụ huynh, cũng không phải nó được quyết định bởi vật chất.

Chân Thiên Ích chợt căm tức đứng lên nói: - Cô đã kiên trì như vậy thì cũng đừng trách tôi vô tình vô nghĩa, cô là người công tác trong ủy ban nhân dân thành phố, sao suy nghĩ lại cơ bắp như vậy? Tôi nói cho cô biết, nếu đưa lên tòa án thì cô căn bản sẽ chẳng được cái gì.

Chân Thiên Ích nói xong thì hùng hổ đứng lên, hắn đi đến cửa thì chợt lấy ra một trăm đồng đưa cho Điềm Điềm: - Con gái, lát nữa con theo mẹ đi về, bố không có thời gian đưa con về.

- Đưa tiền cho ông ấy, chúng ta cũng không cần tiền của ông ấy. Thành Nghiên Tuệ oán hận cầm lấy tiền trong tay con gái rồi ném xuống đất.

- Cô muốn làm gì? Cô sĩ diện chỉ làm khổ con mà thôi, đúng là điên khùng. Tôi là bố của nó, cho tiền con là chuyện bình thường, tôi sợ cô vì tiết kiệm tiền mà đưa con đi xe công cộng chen chúc mà thôi.

Đúng lúc này một chiếc xe Audi từ phương xa chạy đến, Triệu Hiểu Bạch nhanh chóng đi xuống, hắn cung kính mở cửa xe cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Thành Nghiên Tuệ rồi nói: - Đi tôi, tôi đưa mẹ con cô đi về.

Thành Nghiên Tuệ khẽ gật đầu, xau đó đưa con lên xe của Vương Tử Quân.

Chân Thiên Ích vừa định lên xe, hắn chợt nhìn qua chiếc xe Audi rồi dùng giọng trêu chọc nói: - Anh bạn đúng là khá tốt, chạy xe Audi cơ đấy.

Xe Audi của Vương Tử Quân nếu so với chiếc Mercedes Benz của Chân Thiên Ích thì căn bản không cùng một cấp bậc, thế nên giọng nói của Chân Thiên Ích lúc này có vài phần châm chọc. Triệu Hiểu Bạch dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Chân Thiên Ích, Vương Tử Quân cũng không nói lời nào, mặc kệ người kia thích nói sao thì nói, còn Tiểu Lý lại trực tiếp khởi động xe chạy đi. Chân Thiên Ích nhìn chiếc xe Audi màu đen mà nở nụ cười khinh thường, nhưng khi hắn chuẩn bị xoay người thì nhìn thấy rõ biển số của chiếc Audi kia.

Biển số xe chỉ có vài con số nhỏ, thế nhưng những con số nhỏ kia lại làm cho gương mặt của Chân Thiên Ích trở nên trắng bệch, hắn biết rõ chiếc xe kia đại biểu cho quyền lợi thế nào.

"Có chút quen mặt, đó là Vương Tử Quân!" Chân Thiên Ích chợt nghĩ đến vị lãnh đạo tỉnh ủy trẻ tuổi mà mình cực kỳ ghen ghét vừa mới đến nhận công tác ở Mật Đông, thì ra hắn là Vương Tử Quân.

Chân Thiên Ích nghĩ đến những gì mình nói với Vương Tử Quân, hắn thật sự cảm thấy hỗ thẹn, giống như mình chỉ là một tên nhà giàu mới nổi vậy. Lúc này hắn hiểu vì sao Vương Tử Quân căn bản không thèm lên tiếng với mình, đối phương không phải không tình nguyện, chỉ là khinh thường phản ứng của mình.

- Anh đi đâu vậy? Điện thoại chợt vang lên, bên trong vang lên giọng nói ra lệnh của một người phụ nữ.

Chân Thiên Ích căn bản đã có thói quen phục tùng người phụ nữ kia, hắn có chút sững sốt, sau đó lên tiếng: - Tôi đang quay về, sẽ đến ngay.

- Mau lên, trong nhà có khách quan trọng. Người phụ nữ nói rồi cúp điện thoại.

Chân Thiên Ích mặc dù không hài lòng với thái độ của người phụ nữ kia, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng chạy về nhà theo đúng yêu cầu của nàng. Khi cánh cửa căn biệt thự bên bờ sông được mở ra, hắn nhanh chóng chạy xe vào bên trong.

- Tiên sinh, giám đốc nói anh nhanh chóng đến phòng khách. Quản gia chạy đến khẽ nói với Chân Thiên Ích.

Chân Thiên Ích không có chút hảo cảm với người đàn ông hói đầu như thế này, mặc dù lúc nào đối phương cũng tỏ ra tôn trọng hắn, thế nhưng hắn biết rõ ánh mắt của đối phương có mang theo vài phần khinh thường. Thật ra cảm giác khinh thường này giống như hắn đang ăn bám một người nào đó vậy.

Chân Thiên Ích còn chưa đi vào trong phòng thì đã nghe được tiếng cười nói vui vẻ, tiếng cười là của một người phụ nữ, khi âm thanh này vang lên thì chợt nghe người phụ nữ kia nói: - Giám đốc Lỗ, anh vất vả lắm mới đến chỗ tôi một chuyến, cũng không thể nói đi là đi ngay được, nếu không người ta sẽ mắng tôi không chú ý đãi khách.

Chân Thiên Ích nghe được ba chữ giám đốc Lỗ thì biết người đến là ai, hắn nhanh chóng đẩy cửa đi vào, sau đó thấy Lỗ Đỉnh Thành của tập đoàn Đỉnh Duyệt đang cười tủm tỉm ngồi trên ghế sa lông.

Nhưng người đầu tiên bắt chuyện với Chân Thiên Ích cũng không phải là Lỗ Đỉnh Thành, là một người phụ nữ ngồi đối diện với Lỗ Đỉnh Thành. Người phụ nữ này nhìn qua hơn năm mươi tuổi, cơ thể to khỏe, nhìn qua càng có vài phần dũng mãnh hơn cả Lỗ Đỉnh Thành. Khi vừa thấy Chân Thiên Ích đi vào cửa thì đã vung bàn tay như củ cải lên nói: - Sao anh về muộn như vậy? Đã làm cho giám đốc Lỗ chờ lâu rồi đấy, lát nữa anh uống với giám đốc Lỗ vài ly cho vui.

Chân Thiên Ích nhìn gương mặt đầy nếp nhăn của người phụ nữ kia mà không khỏi có hơi run rẩy, hắn cảm thán thế giới này kẻ có tiền thường là cóc muốn ăn thịt thiên nga. Đối với người phụ nữ kia thì hắn rõ ràng là con thiên nga như vậy. Hắn vừa sầu não vừa đi đến bên cạnh Lỗ Đỉnh Thành rồi cười nói: - Chào giám đốc Lỗ, vừa rồi tôi có chút chuyện, đã lâu không gặp ngài, còn có chuyện cần thỉnh giáo ngài một chút.

- Ha ha ha, giáo sư Chân, nói ra phải là tôi thỉnh giáo anh, nhưng hôm nay tôi thật sự không có thời gian, tôi đã hẹn với người ta, căn bản không thể không đi được. Lỗ Đỉnh Thành bắt tay với Chân Thiên Ích, sau đó hắn đứng lên nói: - Thời gian của lãnh đạo rất bận rộn, tôi cũng không thể để cho lãnh đạo chờ được.

Sau khi tiễn chân Lỗ Đỉnh Thành thì Chân Thiên Ích quay về phòng khách, nhưng khi hắn vừa định xoay người, người phụ nữ đang đứng chung chợt ôm lấy hắn. Lúc này cơ thể cả trăm cân như đặt cả lên người hắn, bộ ngực như hai quả dưa hấu cọ lên cánh tay hắn.

- Lỗ Đỉnh Thành đến làm gì? Tuy đã biết rõ đáp án nhưng vì Chân Thiên Ích cảm thấy rất không thoải mái với cơ thể đang dựa lên người mình, thế nên hắn phải nói ra vấn đề làm cho người phụ nữ bên cạnh phân tâm.

- Còn vì chuyện gì nữa? Vẫn là chuyện kia mà thôi. Người phụ nữ nói rồi đưa môi về phía hắn, sức nặng toàn thân dựa vào người Chân Thiên Ích, làm cho từng khớp xương trên người hắn vang lên kẽo kẹt. Hắn cố gắng chịu đựng, thế nhưng người phụ nữ này có thói quen hôn người như gặm xương, khốn nổi cái miệng rộng kia lại không được thơm tho, thế cho nên không khỏi làm cho hắn run lẩy bẩy.

Ngoài sân khách sạn Thịnh Thế có rất nhiều biểu ngữ, bên không trung còn có nhiều quả bóng rực rỡ đầy sắc màu với những lời chúc mừng, một dàn nhạc chuyên nghiệp liên tục đánh lên những bài hát vui vẻ ngoài cửa.

- Có vấn đề gì về âm thanh sao? Vì sao âm sắc không được tốt như vậy? Mau lên, tranh thủ thời gian làm cho tốt. Tôi nhắc nhở mọi người một câu, lần này người đến tham gia nghi thức chủ yếu là lãnh đạo tỉnh, nếu ai để xảy ra vấn đề thì đừng trách tôi nặng tay. Trần Hiểu Minh bị gọi đến tạm thời hỗ trợ đang lớn tiếng khiển trách tổ nhân viên công tác đang ra sức chuẩn bị cho hội nghị.

Tên thanh niên phụ trách công tác âm thanh không quên ném cho Trần Hiểu Minh một điếu thuốc: - Lãnh đạo cứ yên tâm, tôi đảm bảo sẽ cực kỳ cẩn thận. Có câu nuôi binh ngàn ngày dùng binh nhất thời, nếu vào thời điểm này mà tôi không làm tốt công tác của mình, sau này sao có thể nhìn mặt ngài được?

- Ha ha ha, vẫn là cậu làm việc rất đáng tín nhiệm. Tôi nói cho cậu biết, vấn đề hôm nay khác với trước kia, có nhiều lãnh đạo tỉnh ủy đến tham gia, nếu như có vấn đề thì cũng không phải chỉ mình cậu bị mắng. Trần Hiểu Minh vừa châm thuốc vừa lớn tiếng nói: - Nó giống như lễ khánh thành một công ty, nếu mà làm không tốt thì sau này ảnh hưởng rất lớn.

Khi Trần Hiểu Minh còn đang định lên tiếng với đám nhân viên bên cạnh, lúc này thấy Lý Bạch Vũ đi từ xa đến. Trước đó hắn cảm thấy cực kỳ khó hiểu về Lý Bạch Vũ, vì sao một người thông minh tuyệt đỉnh và có tài lại hiểu rõ về kinh tế như Lý Bạch Vũ mà không thể nào tiến lên được? Cũng may bây giờ mây gió đổi chiều, trước đó ngột ngạt bây giờ xem như đến bờ hạnh phúc. Sau này Lý Bạch Vũ sẽ là người phụ trách diễn đàn đầu tư, hơn nữa còn là người phụ trách công tác cho bí thư Vương. Thế cho nên Trần Hiểu Minh cực kỳ có tâm tư nịnh bợ một nhân vật chính như Lý Bạch Vũ.

Trần Hiểu Minh muốn đặt tất cả tâm tư vào diễn đàn đầu tư thì cũng phải quan tâm đến thái độ của Lý Bạch Vũ, vì vậy bản thân hắn cực kỳ muốn nối gần quan hệ với Lý Bạch Vũ.

- Anh Lý, đã chuẩn bị rất tốt, ngài đã dùng cơm chưa? Nhà hàng số hai làm bữa sáng rất ngon, tôi lấy cho ngài một phần nhé?

Lý Bạch Vũ lau mồ hôi trán rồi cười nói: - Không có gì, tôi không đói bụng. Tiểu Trần, cần phải đảm bảo tất cả công tác đều phải cẩn thận, nếu không sẽ là cực kỳ mất mặt.

- Ngài yên tâm, tuyệt đối không có vấn đề. Trần Hiểu Minh vỗ ngực dùng giọng đảm bảo nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.